Sunlia -
Ở bên trong lòng của Lê Thải Nhi thoáng qua một chút ấm áp. Long Phụng Ngọc đã liều mình cứu nàng! Một màn hắn không để ý nguy hiểm tánh mạng, ngăn ở trước người của nàng còn hiện ra rõ ràng trước mắt của nàng. Nhớ tới một màn kia, lòng của nàng sẽ cuồng loạn không dứt. Tình cảm ái mộ của nàng dành cho Long Phụng Ngọc sẽ gia tăng mãnh liệt.
Nhưng nàng không hiểu, Vương gia nếu thích nàng như vậy, tại sao còn muốn cưới thiếp? Tại sao không thể bảo vệ một mình nàng, sống hạnh phúc cả đời?
Nghĩ tới những nữ nhân bên người hắn, trong lòng của nàng tràn đầy thương cảm và cô đơn. Nghĩ tới việc chia sẻ trượng phu cùng với những nữ nhân khác, trong lòng của nàng vô cùng đau lòng.
"Yến nhi, nói thật. Ta không có cách nào chịu đựng chuyện bên cạnh Vương gia có nữ nhân khác. Vừa nghĩ tới việc cùng những nữ nhân khác cùng chung chia sẻ hắn, lòng của ta sẽ rất đau rất đau." Nước mắt của Lê Thải Nhi rơi xuống, nhỏ vào cánh hoa rải đầy trên mặt nước.
Ánh mắt của Yến nhi lập tức mở to. Tiểu thư của nàng, một bộ nữ lqddd nhi nhỏ tâm trạng. Trên người của nàng, mặc dù ít đi một chút đạm bạc, lại nhiều hơn một chút nhiệt tình và cuồng dại. Có lẽ, nàng như vậy càng giống một nữ nhân đang sống: "Tiểu thư, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường. Nhất là thân phận Vương gia tôn quý như vậy, dù có nhiều nữ nhân hơn nữa thì cũng đúng tình đúng lý. Ngài thật là, cũng không cần tự tìm phiền não. Chỉ cần Vương gia đối xử tốt với ngài, sao lại không được."
Tam thê tứ thiếp rất bình thường? Nói như vậy, nàng nhất định phải cùng những nữ nhân khác chia sẻ trượng phu? Nói như vậy, nàng nhất định phải nhìn hắn ở bên người nữ nhân khác?
Lê Thải Nhi gắng sức, đứng lên.
Nếu như nàng không thể thay đổi tập quán sinh hoạt của nam nhân, nếu như nàng không thể có một người nam nhân có tâm hoàn chỉnh. Như vậy, nàng thà rằng không có nam nhân này! Nàng thà lấy một người vừa đói vừa khổ, nàng cũng không cần một nam nhân như bướm trong vườn hoa!
"Yến nhi, ta muốn hồi phủ tướng quân ở một thời gian ngắn." Lê Thải Nhi không biết, việc nàng về phủ tướng quân ở, có phải thông qua vương gia phê chuẩn hay không. Vì vậy, nàng hỏi Yến nhi: "Yến nhi, chúng ta hồi phủ tướng quân, không cần phải qua vương gia phê chuẩn chứ?"
"Không cần! Tiểu thư là nữ chủ tử của Ngọc vương phủ, d-dl`qd có thể chủ quản tất cả chuyện nhà của Ngọc vương phủ. Tiểu thư muốn đi đâu thì có thể đi đó” Yến nhi không tin, Lê Thải Nhi thật sự muốn rời Ngọc vương phủ: "Tiểu thư, ngài không phải nói chơi chứ? Chẳng lẽ, ngài thật sự cam lòng rời khỏi Vương gia."
Nàng rời bỏ thì sao? Nàng không bỏ được thì sao?
"Yến nhi, nếu như Vương gia nhất định phải tam thê tứ thiếp. Ta muốn quãng đời cuối cùng ở phủ tướng quân. Ta thà ở cùng với phụ mẫu cả đời, cũng không muốn ở cùng đám nữ nhân phức tạp nguy hiểm này." Lê Thải Nhi nghĩ tới việc rời khỏi Vương gia, trong lòng cũng rất khổ sở. Nhưng mà, nàng cũng không muốn cùng các nữ nhân khác chia sẻ một nam nhân. Cho nên, chỉ có thể chọn rời đi thôi!
"Tiểu thư, nếu như ngài muốn trở về, ta sẽ đi thông báo Vu thị vệ, để cho hắn chuẩn bị cỗ kiệu cùng thị vệ đưa ngài trở về phủ." Yến nhi thấy tiểu thư nghiêm túc, liền định đi thông báo với Vu thị vệ.
"Yến nhi, không cần thông báo với thị vệ gì cả. Hai chúng ta lặng lẽ rời đi!" Lê Thải Nhi không muốn kinh động đến người khác, chỉ muốn lặng lẽ rời đi.
"Tiểu thư, ngài cũng không thể không nghe lời của Vương gia. An toàn của ngài đã giao cho Vu thị vệ rồi. Nếu như ngài có cái gì sơ xuất, Vu thị vệ báo cáo với Vương Gia thế nào đây? Nếu muốn đi cũng phải mang theo Vu thị vệ! Thứ nhất, hắn có thể báo cáo với Vương gia, thứ hai, trên đường chúng ta cũng an toàn hơn một chút." Ở trong lòng của Yến nhi, cũng không muốn rời xa Vu Thừa Phong. Mặc dù ở trong lòng của Vu Thừa Phong, không có vị trí Yến nhi nàng. Nhưng mà, nàng vẫn như cũ nguyện ý yên lặng chờ đợi ở bên cạnh hắn. (Sun: khụ… thực ra đây mới là mục đích chính của Yên nhi đi ==”)
"Yến nhi, em có phải thích thị vệ anh tuấn đó hay không? Nếu như em không bỏ được hắn, vậy thì mang theo hắn đi!" Lê Thải Nhi vừa thấy Yến nhi hữu ý vô ý nhắc tới Vu thị vệ, trong lòng đoán rằng nha đầu này thích thị vệ anh tuấn đó rồi.
Mặt của Yến nhi hồng lên giống như chân trời Thải Hà (ánh sáng lúc mặt trời lặn ở phía chân trời). Nàng vừa mặc quần áo cho Lê Thải Nhi, vừa che giấu: "Tiểu thư, ngài nói mò gì vậy? Ta không phải là vì an toàn của ngài, nếu không phải là vì sợ hắn không có cách nào báo cáo, ta mới không cần để cho hắn đi theo!"
"Yến nhi, em cũng tắm một chút đi! Tắm xong, chúng ta đi!" Lê Thải Nhi mặc quần áo tử tế, đến trước bàn trang điểm chải đầu.
Trong gương, xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp. Tóc dài đen nhánh, vẫn còn giọt nước đọng lại. Con ngươi xinh dddlq-doon đẹp, ngậm buồn mang oán. Da trắng mịn, trơn bóng không tỳ vết. Môi anh đào đỏ tươi, giống như một đóa hoa Thạch Lưu xinh đẹp. Mặc dù, trên trán kia còn có một vết thương rỉ máu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng vẻ đẹp của nàng.
Nàng Lê Thải Nhi là một nữ nhân xinh đẹp, một nữ nhân duyên dáng đến nỗi nàng cũng không dám tin tưởng. Người ta thường nói, thiên đố hồng nhan. Cuộc sống của Lê Thải Nhi nàng sẽ thuận buồm xuôi gió sao? Ông trời, có thể cho nàng một con đường dễ đi một chút không?
Cỗ kiệu ra khỏi cửa chính vương phủ. Bên cạnh cỗ kiệu là Yến nhi và Vu Thừa Phong đi theo. Vu Thừa Phong cầm một tờ giấy, len lén kín đáo đưa cho một thị vệ giữ cửa.
Vương phi cố ý về phủ tướng quân, Sau khi Vương gia biết, có thể giận dữ hay không? Hắn sẽ không trách cứ Vu Thừa Phong hắn biết chuyện không báo? Từ đó giận lây sang hắn? Chỉ có một mình hắn bảo vệ vương phi, có thể xảy ra chuyện gì ngoài sunlia ý muốn hay không? Nếu thật sự xảy ra việc gì ngoài ý muốn, hắn làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm này?
Vu Thừa Phong tâm tế như phát, nếu không có cách nào ngăn cản Lê Thải Nhi, hắn chỉ có thể viết một tờ giấy, bảo thị vệ giữ cửa, thay thế hắn chuyển trình cho Vương gia!
Lê Thải Nhi vén màn kiệu lên, nhìn cửa chính của Ngọc vương phủ. Trong long tràn đầy tiếc nuối và lưu luyến. Lần này nàng đi, có thể sẽ là lần quyết biệt (quyết biệt: ly biệt cuối cùng) với người nam nhân kia hay không? Lần này nàng đi, bọn họ có còn cơ hội gặp lại hay không? Nàng không biết, nàng cũng không dám biết!
"Đi thôi!" Lê Thải Nhi buông màn kiệu xuống, làm thế nào cũng không bỏ được phiền muộn đầy bụng này!
Ở bên trong lòng của Lê Thải Nhi thoáng qua một chút ấm áp. Long Phụng Ngọc đã liều mình cứu nàng! Một màn hắn không để ý nguy hiểm tánh mạng, ngăn ở trước người của nàng còn hiện ra rõ ràng trước mắt của nàng. Nhớ tới một màn kia, lòng của nàng sẽ cuồng loạn không dứt. Tình cảm ái mộ của nàng dành cho Long Phụng Ngọc sẽ gia tăng mãnh liệt.
Nhưng nàng không hiểu, Vương gia nếu thích nàng như vậy, tại sao còn muốn cưới thiếp? Tại sao không thể bảo vệ một mình nàng, sống hạnh phúc cả đời?
Nghĩ tới những nữ nhân bên người hắn, trong lòng của nàng tràn đầy thương cảm và cô đơn. Nghĩ tới việc chia sẻ trượng phu cùng với những nữ nhân khác, trong lòng của nàng vô cùng đau lòng.
"Yến nhi, nói thật. Ta không có cách nào chịu đựng chuyện bên cạnh Vương gia có nữ nhân khác. Vừa nghĩ tới việc cùng những nữ nhân khác cùng chung chia sẻ hắn, lòng của ta sẽ rất đau rất đau." Nước mắt của Lê Thải Nhi rơi xuống, nhỏ vào cánh hoa rải đầy trên mặt nước.
Ánh mắt của Yến nhi lập tức mở to. Tiểu thư của nàng, một bộ nữ lqddd nhi nhỏ tâm trạng. Trên người của nàng, mặc dù ít đi một chút đạm bạc, lại nhiều hơn một chút nhiệt tình và cuồng dại. Có lẽ, nàng như vậy càng giống một nữ nhân đang sống: "Tiểu thư, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường. Nhất là thân phận Vương gia tôn quý như vậy, dù có nhiều nữ nhân hơn nữa thì cũng đúng tình đúng lý. Ngài thật là, cũng không cần tự tìm phiền não. Chỉ cần Vương gia đối xử tốt với ngài, sao lại không được."
Tam thê tứ thiếp rất bình thường? Nói như vậy, nàng nhất định phải cùng những nữ nhân khác chia sẻ trượng phu? Nói như vậy, nàng nhất định phải nhìn hắn ở bên người nữ nhân khác?
Lê Thải Nhi gắng sức, đứng lên.
Nếu như nàng không thể thay đổi tập quán sinh hoạt của nam nhân, nếu như nàng không thể có một người nam nhân có tâm hoàn chỉnh. Như vậy, nàng thà rằng không có nam nhân này! Nàng thà lấy một người vừa đói vừa khổ, nàng cũng không cần một nam nhân như bướm trong vườn hoa!
"Yến nhi, ta muốn hồi phủ tướng quân ở một thời gian ngắn." Lê Thải Nhi không biết, việc nàng về phủ tướng quân ở, có phải thông qua vương gia phê chuẩn hay không. Vì vậy, nàng hỏi Yến nhi: "Yến nhi, chúng ta hồi phủ tướng quân, không cần phải qua vương gia phê chuẩn chứ?"
"Không cần! Tiểu thư là nữ chủ tử của Ngọc vương phủ, d-dl`qd có thể chủ quản tất cả chuyện nhà của Ngọc vương phủ. Tiểu thư muốn đi đâu thì có thể đi đó” Yến nhi không tin, Lê Thải Nhi thật sự muốn rời Ngọc vương phủ: "Tiểu thư, ngài không phải nói chơi chứ? Chẳng lẽ, ngài thật sự cam lòng rời khỏi Vương gia."
Nàng rời bỏ thì sao? Nàng không bỏ được thì sao?
"Yến nhi, nếu như Vương gia nhất định phải tam thê tứ thiếp. Ta muốn quãng đời cuối cùng ở phủ tướng quân. Ta thà ở cùng với phụ mẫu cả đời, cũng không muốn ở cùng đám nữ nhân phức tạp nguy hiểm này." Lê Thải Nhi nghĩ tới việc rời khỏi Vương gia, trong lòng cũng rất khổ sở. Nhưng mà, nàng cũng không muốn cùng các nữ nhân khác chia sẻ một nam nhân. Cho nên, chỉ có thể chọn rời đi thôi!
"Tiểu thư, nếu như ngài muốn trở về, ta sẽ đi thông báo Vu thị vệ, để cho hắn chuẩn bị cỗ kiệu cùng thị vệ đưa ngài trở về phủ." Yến nhi thấy tiểu thư nghiêm túc, liền định đi thông báo với Vu thị vệ.
"Yến nhi, không cần thông báo với thị vệ gì cả. Hai chúng ta lặng lẽ rời đi!" Lê Thải Nhi không muốn kinh động đến người khác, chỉ muốn lặng lẽ rời đi.
"Tiểu thư, ngài cũng không thể không nghe lời của Vương gia. An toàn của ngài đã giao cho Vu thị vệ rồi. Nếu như ngài có cái gì sơ xuất, Vu thị vệ báo cáo với Vương Gia thế nào đây? Nếu muốn đi cũng phải mang theo Vu thị vệ! Thứ nhất, hắn có thể báo cáo với Vương gia, thứ hai, trên đường chúng ta cũng an toàn hơn một chút." Ở trong lòng của Yến nhi, cũng không muốn rời xa Vu Thừa Phong. Mặc dù ở trong lòng của Vu Thừa Phong, không có vị trí Yến nhi nàng. Nhưng mà, nàng vẫn như cũ nguyện ý yên lặng chờ đợi ở bên cạnh hắn. (Sun: khụ… thực ra đây mới là mục đích chính của Yên nhi đi ==”)
"Yến nhi, em có phải thích thị vệ anh tuấn đó hay không? Nếu như em không bỏ được hắn, vậy thì mang theo hắn đi!" Lê Thải Nhi vừa thấy Yến nhi hữu ý vô ý nhắc tới Vu thị vệ, trong lòng đoán rằng nha đầu này thích thị vệ anh tuấn đó rồi.
Mặt của Yến nhi hồng lên giống như chân trời Thải Hà (ánh sáng lúc mặt trời lặn ở phía chân trời). Nàng vừa mặc quần áo cho Lê Thải Nhi, vừa che giấu: "Tiểu thư, ngài nói mò gì vậy? Ta không phải là vì an toàn của ngài, nếu không phải là vì sợ hắn không có cách nào báo cáo, ta mới không cần để cho hắn đi theo!"
"Yến nhi, em cũng tắm một chút đi! Tắm xong, chúng ta đi!" Lê Thải Nhi mặc quần áo tử tế, đến trước bàn trang điểm chải đầu.
Trong gương, xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp. Tóc dài đen nhánh, vẫn còn giọt nước đọng lại. Con ngươi xinh dddlq-doon đẹp, ngậm buồn mang oán. Da trắng mịn, trơn bóng không tỳ vết. Môi anh đào đỏ tươi, giống như một đóa hoa Thạch Lưu xinh đẹp. Mặc dù, trên trán kia còn có một vết thương rỉ máu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng vẻ đẹp của nàng.
Nàng Lê Thải Nhi là một nữ nhân xinh đẹp, một nữ nhân duyên dáng đến nỗi nàng cũng không dám tin tưởng. Người ta thường nói, thiên đố hồng nhan. Cuộc sống của Lê Thải Nhi nàng sẽ thuận buồm xuôi gió sao? Ông trời, có thể cho nàng một con đường dễ đi một chút không?
Cỗ kiệu ra khỏi cửa chính vương phủ. Bên cạnh cỗ kiệu là Yến nhi và Vu Thừa Phong đi theo. Vu Thừa Phong cầm một tờ giấy, len lén kín đáo đưa cho một thị vệ giữ cửa.
Vương phi cố ý về phủ tướng quân, Sau khi Vương gia biết, có thể giận dữ hay không? Hắn sẽ không trách cứ Vu Thừa Phong hắn biết chuyện không báo? Từ đó giận lây sang hắn? Chỉ có một mình hắn bảo vệ vương phi, có thể xảy ra chuyện gì ngoài sunlia ý muốn hay không? Nếu thật sự xảy ra việc gì ngoài ý muốn, hắn làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm này?
Vu Thừa Phong tâm tế như phát, nếu không có cách nào ngăn cản Lê Thải Nhi, hắn chỉ có thể viết một tờ giấy, bảo thị vệ giữ cửa, thay thế hắn chuyển trình cho Vương gia!
Lê Thải Nhi vén màn kiệu lên, nhìn cửa chính của Ngọc vương phủ. Trong long tràn đầy tiếc nuối và lưu luyến. Lần này nàng đi, có thể sẽ là lần quyết biệt (quyết biệt: ly biệt cuối cùng) với người nam nhân kia hay không? Lần này nàng đi, bọn họ có còn cơ hội gặp lại hay không? Nàng không biết, nàng cũng không dám biết!
"Đi thôi!" Lê Thải Nhi buông màn kiệu xuống, làm thế nào cũng không bỏ được phiền muộn đầy bụng này!