Sunlia -
Sắp tới Trung thu, trăng rất sáng.
Trong hoàng cung Mộ Dung quốc, không khí hân hoan. Từng nơi trong cung điện đều giăng đèn kết hoa. Mỗi phi tần đều đang tỉ mỉ chuẩn bị thọ lễ.
Trong Từ Ninh cung lại là một cảnh tượng vui buồn đan xen. Hoàng thái hậu nhìn nữ nhi Mộ Dung Doanh đã xa cách một năm, d0dlq-d vừa vui vừa buồn. Lệ quang (nước mắt) ánh lên niềm vui, nụ cười lộ ra vẻ đau thương cùng bất đắc dĩ.
"Doanh nhi, mẫu hậu rất nhớ con!" Thái hậu kéo tay của nữ nhi, không nhịn được âm thầm rơi lệ. Nhà Đế vương thì như thế nào? Nhà Đế vương cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ! Mộ Dung Doanh là nữ nhi ruột thịt của bà, là công chúa tôn quý nhất Mộ Dung quốc. Nhưng, vẫn phải nghe theo ý chỉ của hoàng thượng, gả đến nơi xa như vậy. Hai mẫu tử cách xa hàng năm, chỉ là muốn thấy mặt một lần cũng vô cùng khó khăn.
"Mẫu hậu, con cũng rất nhớ người!" Mấy ngày nay, Mộ Dung Doanh chịu đựng vẻ lạnh nhạt của Long Phụng Thần. Nhìn thấy mẫu hậu của mình, nàng cũng không nhịn được khó chịu. Lúc này, nàng tựa như một đứa bé bị uất ức. Không điêu ngoa tùy hứng như ngày thường, cũng không ngang ngược càn rỡ.
"Lần này tới, con muốn ở lại thêm một ít ngày. Muốn chăm sóc mẫu hậu thật tốt, hưởng thụ cuộc sống vô lo vô nghĩ một chút."
Mộ Dung Doanh cảm thấy nàng vẫn thích sống ở Mộ Dung quốc. Trong Mộ Dung quốc, mẫu hậu cưng chiều nàng, vương huynh thương yêu nàng donn. Nàng thích làm cái gì thì có thể làm cái đó. Còn ở trong vương triều Long Vũ có nhiều quy củ chán ghét như vậy. Bọn họ chẳng những hạn chế hành động của nàng, lại còn ghét nàng không lí do. Ngoài mặt, cung kính sợ nàng, trong lòng lại chán ghét nàng muốn chết. Nhất là tên Long Phụng Ngọc đáng ghét, ngay cả ngụy trang bên ngoài cũng không làm. Hắn lại dám công khai miệt thị nàng, xem thường nàng. Hắn miệt thị nàng cũng thôi đi, lại dám miệt thị cả Mộ Dung quốc. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn, ngoài LQĐ thì đều là đăng lậu.
"Doanh nhi, mẫu hậu ước gì con ở lâu một ít ngày thôi!" Hai mẫu tử đang nói thì Mộ Dung Quân mang theo thái tử của vương triều Long Vũ, phò mã Long Phụng Thần của Mộ Dung quốc tiến vào. Hai người quỳ trên mặt đất, cung kính thỉnh an Thái hậu. Thái hậu nhìn nhi tử và nữ tế (con rể), trong lòng càng thêm vui vẻ. Bà cười cười, để cho bọn họ bình thân nhập tọa.
Mộ Dung Quân mặc một bộ triều phục màu vàng nhạt, eo buộc ngọc đái, đầu đội vương miện. Dáng người khôi ngô cao lớn, tướng mạo anh tuấn tự nhiên. Mặc dù đã ba mươi lăm tuổi rồi, nhìn qua cũng chỉ có chừng ba mươi tuổi. Hôm nay xem ra hắn không quá vui mừng.
Thật ra thì Mộ Dung Quân mất hứng là bởi vì lễ thọ của vương triều Long Vũ. Lễ thọ năm trước vô cùng phong phú. Năm nay túng thiếu vô cùng. Năm trước, trước sau đều có mỹ nhân, năm nay thậm chí ngay cả một mỹ nhân cũng không có. Không phải hắn quan tâm đến phần hạ lễ này, điều hắn để ý là thái độ của vương triều Long Vũ đối với Mộ Dung Quân hắn cùng với sự thần phục đối với Mộ Dung quốc.
Hắn không biết tại sao vương triều Long Vũ lại làm như vậy? Bọn họ làm như vậy là ỷ vào quan hệ với Doanh nhi? Hay là vương triều Long Vũ cảm thấy mình đã mạnh, không đặt Mộ Dung quốc vào mắt nữa? Bọn họ thực có can đảm xem thường Mộ Dung Quân hắn, vậy đơn giản là tự tìm đường chết!
Mộ Dung Doanh vừa nhìn thấy Mộ Dung Quân, kích động nhảy dựng lên. Nàng nhào vào trong ngực Mộ Dung Quân, làm nũng: "Vương huynh, một năm không sunlia gặp, muội luôn nhớ huynh muốn chết."
Sắc mặt của Mộ Dung Quân dần dần có ý cười. Hắn vỗ nhẹ bả vai Doanh Nhi, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều: "Doanh Nhi, Vương huynh cũng rất nhớ muội! Vương huynh thật sự rất hối hận, hối hận không nên gả muội đến vương triều Long Vũ xa như vậy."
Nếu như không phải vì muội muội này, hắn sẽ không chút do dự phái binh tấn công vương triều Long Vũ. Nhưng bởi vì muội muội là thái tử phi của vương triều Long Vũ, hắn phải cân nhắc một chút! Sở dĩ Mộ Dung Quân rất thương yêu muội muội này, đó là bởi vì trong cả Mộ Dung quốc chỉ có Mộ Dung Doanh là muội muội ruột thịt đồng phụ đồng mẫu với hắn. Hai người chênh lệch mười mấy tuổi, làm ca ca, từ trong thâm tâm thương yêu muội muội này!
"Vương huynh, nếu hối hận, hay là để muội ở lại chỗ này đi. Dù sao, muội cũng không muốn trở về vương triều Long Vũ. Thái tử gia của vương triều Long Vũ vốn d0d1qd không yêu muội!" Mộ Dung Doanh mượn lời của Mộ Dung Quân, kể tội của Long Phụng Thần.
"Muội muội, muội không cần hồ ngôn loạn ngữ. Đến bây giờ phò mã vẫn không nạp thiếp, vậy còn chưa tính là tốt với muội sao! Nếu như hắn giống như ta, hậu cung ba ngàn giai nhân thì muội trở thành thế nào? Doanh Nhi, con người nên biết thỏa mãn đi!" Dù sao Mộ Dung Quân cũng là vua của một nước, làm sao hắn có thể giúp đỡ muội muội nói chuyện ở trước mặt của Long Phụng Thần chứ! Mặc dù hắn không hài lòng với vương triều Long Vũ nhưng mà sẽ không trực tiếp nói ra.
Mặc dù Long Phụng Thần chán ghét Mộ Dung Doanh, nhưng khi ở trước mặt mẫu hậu, Vương huynh của nàng thì cũng chỉ có thể đi ngang qua sân khấu một chút. Hắn nghe lời của Mộ Dung Quân, vội vàng thi lễ nói: "Cám ơn Vương huynh minh giám. Ta không muốn nạp thiếp, chỉ là nói một câu với cung nữ cũng phải xin phép công chúa. Bằng không nhất định sẽ nổi lên một trận phong ba! Công chúa sẽ làm ầm ĩ lên, không giải quyết sẽ không xong. Chưa nói đến thể xác và tinh thần của ta mỏi mệt, ngay cả bản thân nàng phỏng chừng cũng đùa đến nhàm chán."
Mộ Dung Doanh vừa nghe lời của Long Phụng Thần, trong lòng cũng không vui rồi. Vương huynh cho Long Phụng Thần hắn mặt mũi, hắn còn dám đạp lên mặt mũi cáo trạng nàng. Hắn nói chuyện hoang đường gì vậy? Hắn nói với cung nữ một câu, cũng phải xin phép nàng sao?
"Long Phụng Thần, ngươi không cần trợn mắt nói dối có được hay không? Ta không cho phép ngươi cưới thiếp, ta không cho phép ngươi tiếp xúc với nữ nhân, nhưng ngươi nghe lời của ta sao? Ngươi vì Lê Thải Nhi đã vào ở Ngọc Vương phủ hay chưa? Sau khi trở lại vẫn mặt nặng mặt nhẹ với ta. Một người ở trong thư phòng, vừa tô tô vẽ vẽ. Ngươi vẽ cái gì? Còn không phải là bức d`dlqd họa của tiện nhân Lê Thải Nhi kia? Nếu trong lòng ngươi không có nàng thì sao có thể vẽ sinh động như vậy?" Mộ Dung Doanh có chuyện, chưa bao giờ giấu diếm. Nếu Long Phụng Thần nói thẳng thắn, nàng cũng không tính giấu giếm nữa.
Long Phụng Thần vừa nghe Mộ Dung Doanh kéo Lê Thải Nhi vào, trong lòng có phần không vui. Đúng là hắn thích Lê Thải Nhi, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không có ý nghĩ không an phận. Hắn chỉ là muốn nghe tiếng tiêu của nàng ấy một chút mà thôi, chẳng lẽ đó cũng là tội lớn ư?
"Doanh nhi, nàng nói bậy bạ gì đó? Vì sao muốn liên lụy tới Lê Thải Nhi? Nàng cũng không phải không biết ta và nàng ấy có quan hệ như thế nào?"
"Lê Thải Nhi là ai?" Thái hậu nghe xong lời này, biết nữ nhi và nữ tế xào xáo cũng là vì Lê Thải Nhi này. Bà làm mẫu hậu thì không thể không hỏi qua chuyện này rồi.
Sắp tới Trung thu, trăng rất sáng.
Trong hoàng cung Mộ Dung quốc, không khí hân hoan. Từng nơi trong cung điện đều giăng đèn kết hoa. Mỗi phi tần đều đang tỉ mỉ chuẩn bị thọ lễ.
Trong Từ Ninh cung lại là một cảnh tượng vui buồn đan xen. Hoàng thái hậu nhìn nữ nhi Mộ Dung Doanh đã xa cách một năm, d0dlq-d vừa vui vừa buồn. Lệ quang (nước mắt) ánh lên niềm vui, nụ cười lộ ra vẻ đau thương cùng bất đắc dĩ.
"Doanh nhi, mẫu hậu rất nhớ con!" Thái hậu kéo tay của nữ nhi, không nhịn được âm thầm rơi lệ. Nhà Đế vương thì như thế nào? Nhà Đế vương cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ! Mộ Dung Doanh là nữ nhi ruột thịt của bà, là công chúa tôn quý nhất Mộ Dung quốc. Nhưng, vẫn phải nghe theo ý chỉ của hoàng thượng, gả đến nơi xa như vậy. Hai mẫu tử cách xa hàng năm, chỉ là muốn thấy mặt một lần cũng vô cùng khó khăn.
"Mẫu hậu, con cũng rất nhớ người!" Mấy ngày nay, Mộ Dung Doanh chịu đựng vẻ lạnh nhạt của Long Phụng Thần. Nhìn thấy mẫu hậu của mình, nàng cũng không nhịn được khó chịu. Lúc này, nàng tựa như một đứa bé bị uất ức. Không điêu ngoa tùy hứng như ngày thường, cũng không ngang ngược càn rỡ.
"Lần này tới, con muốn ở lại thêm một ít ngày. Muốn chăm sóc mẫu hậu thật tốt, hưởng thụ cuộc sống vô lo vô nghĩ một chút."
Mộ Dung Doanh cảm thấy nàng vẫn thích sống ở Mộ Dung quốc. Trong Mộ Dung quốc, mẫu hậu cưng chiều nàng, vương huynh thương yêu nàng donn. Nàng thích làm cái gì thì có thể làm cái đó. Còn ở trong vương triều Long Vũ có nhiều quy củ chán ghét như vậy. Bọn họ chẳng những hạn chế hành động của nàng, lại còn ghét nàng không lí do. Ngoài mặt, cung kính sợ nàng, trong lòng lại chán ghét nàng muốn chết. Nhất là tên Long Phụng Ngọc đáng ghét, ngay cả ngụy trang bên ngoài cũng không làm. Hắn lại dám công khai miệt thị nàng, xem thường nàng. Hắn miệt thị nàng cũng thôi đi, lại dám miệt thị cả Mộ Dung quốc. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn, ngoài LQĐ thì đều là đăng lậu.
"Doanh nhi, mẫu hậu ước gì con ở lâu một ít ngày thôi!" Hai mẫu tử đang nói thì Mộ Dung Quân mang theo thái tử của vương triều Long Vũ, phò mã Long Phụng Thần của Mộ Dung quốc tiến vào. Hai người quỳ trên mặt đất, cung kính thỉnh an Thái hậu. Thái hậu nhìn nhi tử và nữ tế (con rể), trong lòng càng thêm vui vẻ. Bà cười cười, để cho bọn họ bình thân nhập tọa.
Mộ Dung Quân mặc một bộ triều phục màu vàng nhạt, eo buộc ngọc đái, đầu đội vương miện. Dáng người khôi ngô cao lớn, tướng mạo anh tuấn tự nhiên. Mặc dù đã ba mươi lăm tuổi rồi, nhìn qua cũng chỉ có chừng ba mươi tuổi. Hôm nay xem ra hắn không quá vui mừng.
Thật ra thì Mộ Dung Quân mất hứng là bởi vì lễ thọ của vương triều Long Vũ. Lễ thọ năm trước vô cùng phong phú. Năm nay túng thiếu vô cùng. Năm trước, trước sau đều có mỹ nhân, năm nay thậm chí ngay cả một mỹ nhân cũng không có. Không phải hắn quan tâm đến phần hạ lễ này, điều hắn để ý là thái độ của vương triều Long Vũ đối với Mộ Dung Quân hắn cùng với sự thần phục đối với Mộ Dung quốc.
Hắn không biết tại sao vương triều Long Vũ lại làm như vậy? Bọn họ làm như vậy là ỷ vào quan hệ với Doanh nhi? Hay là vương triều Long Vũ cảm thấy mình đã mạnh, không đặt Mộ Dung quốc vào mắt nữa? Bọn họ thực có can đảm xem thường Mộ Dung Quân hắn, vậy đơn giản là tự tìm đường chết!
Mộ Dung Doanh vừa nhìn thấy Mộ Dung Quân, kích động nhảy dựng lên. Nàng nhào vào trong ngực Mộ Dung Quân, làm nũng: "Vương huynh, một năm không sunlia gặp, muội luôn nhớ huynh muốn chết."
Sắc mặt của Mộ Dung Quân dần dần có ý cười. Hắn vỗ nhẹ bả vai Doanh Nhi, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều: "Doanh Nhi, Vương huynh cũng rất nhớ muội! Vương huynh thật sự rất hối hận, hối hận không nên gả muội đến vương triều Long Vũ xa như vậy."
Nếu như không phải vì muội muội này, hắn sẽ không chút do dự phái binh tấn công vương triều Long Vũ. Nhưng bởi vì muội muội là thái tử phi của vương triều Long Vũ, hắn phải cân nhắc một chút! Sở dĩ Mộ Dung Quân rất thương yêu muội muội này, đó là bởi vì trong cả Mộ Dung quốc chỉ có Mộ Dung Doanh là muội muội ruột thịt đồng phụ đồng mẫu với hắn. Hai người chênh lệch mười mấy tuổi, làm ca ca, từ trong thâm tâm thương yêu muội muội này!
"Vương huynh, nếu hối hận, hay là để muội ở lại chỗ này đi. Dù sao, muội cũng không muốn trở về vương triều Long Vũ. Thái tử gia của vương triều Long Vũ vốn d0d1qd không yêu muội!" Mộ Dung Doanh mượn lời của Mộ Dung Quân, kể tội của Long Phụng Thần.
"Muội muội, muội không cần hồ ngôn loạn ngữ. Đến bây giờ phò mã vẫn không nạp thiếp, vậy còn chưa tính là tốt với muội sao! Nếu như hắn giống như ta, hậu cung ba ngàn giai nhân thì muội trở thành thế nào? Doanh Nhi, con người nên biết thỏa mãn đi!" Dù sao Mộ Dung Quân cũng là vua của một nước, làm sao hắn có thể giúp đỡ muội muội nói chuyện ở trước mặt của Long Phụng Thần chứ! Mặc dù hắn không hài lòng với vương triều Long Vũ nhưng mà sẽ không trực tiếp nói ra.
Mặc dù Long Phụng Thần chán ghét Mộ Dung Doanh, nhưng khi ở trước mặt mẫu hậu, Vương huynh của nàng thì cũng chỉ có thể đi ngang qua sân khấu một chút. Hắn nghe lời của Mộ Dung Quân, vội vàng thi lễ nói: "Cám ơn Vương huynh minh giám. Ta không muốn nạp thiếp, chỉ là nói một câu với cung nữ cũng phải xin phép công chúa. Bằng không nhất định sẽ nổi lên một trận phong ba! Công chúa sẽ làm ầm ĩ lên, không giải quyết sẽ không xong. Chưa nói đến thể xác và tinh thần của ta mỏi mệt, ngay cả bản thân nàng phỏng chừng cũng đùa đến nhàm chán."
Mộ Dung Doanh vừa nghe lời của Long Phụng Thần, trong lòng cũng không vui rồi. Vương huynh cho Long Phụng Thần hắn mặt mũi, hắn còn dám đạp lên mặt mũi cáo trạng nàng. Hắn nói chuyện hoang đường gì vậy? Hắn nói với cung nữ một câu, cũng phải xin phép nàng sao?
"Long Phụng Thần, ngươi không cần trợn mắt nói dối có được hay không? Ta không cho phép ngươi cưới thiếp, ta không cho phép ngươi tiếp xúc với nữ nhân, nhưng ngươi nghe lời của ta sao? Ngươi vì Lê Thải Nhi đã vào ở Ngọc Vương phủ hay chưa? Sau khi trở lại vẫn mặt nặng mặt nhẹ với ta. Một người ở trong thư phòng, vừa tô tô vẽ vẽ. Ngươi vẽ cái gì? Còn không phải là bức d`dlqd họa của tiện nhân Lê Thải Nhi kia? Nếu trong lòng ngươi không có nàng thì sao có thể vẽ sinh động như vậy?" Mộ Dung Doanh có chuyện, chưa bao giờ giấu diếm. Nếu Long Phụng Thần nói thẳng thắn, nàng cũng không tính giấu giếm nữa.
Long Phụng Thần vừa nghe Mộ Dung Doanh kéo Lê Thải Nhi vào, trong lòng có phần không vui. Đúng là hắn thích Lê Thải Nhi, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không có ý nghĩ không an phận. Hắn chỉ là muốn nghe tiếng tiêu của nàng ấy một chút mà thôi, chẳng lẽ đó cũng là tội lớn ư?
"Doanh nhi, nàng nói bậy bạ gì đó? Vì sao muốn liên lụy tới Lê Thải Nhi? Nàng cũng không phải không biết ta và nàng ấy có quan hệ như thế nào?"
"Lê Thải Nhi là ai?" Thái hậu nghe xong lời này, biết nữ nhi và nữ tế xào xáo cũng là vì Lê Thải Nhi này. Bà làm mẫu hậu thì không thể không hỏi qua chuyện này rồi.