Mặt của Longphụng Ngọc âm trầm, thật là dọa người! Trong ánh mắt, mang theo đauthương không thể nói lên lời! Sau đau thương là ánh mắt muốn giết người.
Vinh Lệ Nhi nhìn hắn không lên tiếng, nàng cũng không lên tiếng. Nàng biết,bây giờ, Long Phụng Ngọc đã đánh mất lý trí. Ai không cẩn thận đụng phải hắn, chắc chắn sẽ bị hắn xé rách thành từng mảnh. Vinh Lệ Nhi nàngkhông ngốc, tất nhiên sẽ không tự rước họa vào thân. Hiện tại nàng chỉcần làm một việc duy nhất, chính là yên lặng xem kịch hay, làm ngư ôngđắc lợi.
Long Phụng Ngọc, Vinh Lệ Nhi và Với thị vệ Với ThuậnPhong vừa vào Ngưng Hương các, liền nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Âu Dương Phi. Thanh âm bi thương kia, khiến người ta không khỏi cảm thấy đau buồn và đồng cảm.
"Con của ta, ngươi chết thật thêthảm! Số ta khổ mà, sao ngươi có thể để lại mẫu thân mà đi một mình!Ngươi phải mang mẫu thân đi cùng!" Bất kỳ một người mẹ nào khi mất conđều sẽ khóc bi ai như vậy, Âu Dương Phi dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Đi vào phòng của Âu Dương Phi trong Ngưng Hương các, Long Phụng Ngọc bị một màn trước mắt làm chấn động.
Âu Dương Phi đầu tóc bù xù, ngồi trên mặt đât, tiếng khóc bi thương muốnchết. Trong lòng của nàng, ôm một đứa bé mới sinh một ngày. Mặt mũi hàitử rất dữ tợn, thất khiếu (là hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) ramáu thê thảm không nỡ nhìn. Bất luộn ai cũng có thể nhìn ra, đứa nhỏ này là bị trúng độc mà chết!
Vinh Lệ Nhi liếc mắt nhìn cũng không muốn nhìn nữa, nàng sợ nếu nàng cứ nhìn cái hài tử đã chết thất khiếu đều chảy máu kia, buổi tối sẽ gặp ácmộng! nàng quay mặt đi chỗ khác, âm thầm khẩn cầu :"Hài tử, chớ có trách ta ngoan độc, nếu trách, chỉ có thể trách ngươi đã đầu thai nhầm mẫuthân. Nếu ngươi là hài tử của ta, ta yêu thương ngươi còn không kịp, sao có thể hại ngươi?"
"Vương gia, con của chúng ta đã chết, hắnchết thật thê thảm!" Âu Dương Phi vừa nhìn thấy Long Phụng Ngọc tới thìlại càng bi thương hơn,"Vương gia, đều là ta không tốt, ta không quantâm hài tử, là một mẫu thân vô trách nhiệm, mới để cho kẻ xấu có cơ hộihãm hại hắn. Vương gia, ngươi giết ta đi! Để ta đi cùng với hài tử, trên đường xuống hoàng tuyền, hai mẹ con ta có thể bầu bạn với nhau."
Long Phụng Ngọc ôm Âu Dương Phi và hài tử vào ngực. trên mặt lộ ra bi thương sâu sắc, trong bi thương còn mang theo áy náy,"Phi Nhi, đều là ta không tốt, ta xin lỗi ngươi, xin lỗi hài tử! Nếu không phải ta sơ suất, hảitử cũng sẽ không bị người hạ độc thủ! Phi Nhi, ta thề với ngươi và hàitử, nhất định sẽ tra ra hung thủ, đền mạng cho hài tử của chúng ta."
Sự nguy hiểm tràn ngập trong đôi mát đầy tia máu kia của Long Phụng Ngọc.
"với thị vệ, cẩn thận điều tra thật kỹ chuyện này cho ta. Chỉ cần tra rahung thủ, giết không tha!" Long Phụng Ngọc thế nào cũng không nghĩ tới,trong Ngọc Vương phủ của hắn, lại có người to gan lớn mật dám làm chuyện xằng bậy. Kẻ rắp tâm hại người, dám hạ độc nhi tử của Long Phụng Ngọchắn? Kẻ dám hại nhi tử của Long Phụng Ngọc hắn, Long Phụng Ngọc hắn nhất định sẽ chu di cửu tộc kẻ đó.
Vinh Lệ Nhi liếc nhìn ánh mắt hung ác của Long Phụng Ngọc, nghe thấy thanh âm lạnh lùng kia của hắn, thânthể của nàng, không nhịn được rùng mình một cái. Nàng tự trấn tĩnh suynghĩ rối loạn của bản thân, tiếp tục quan sát tiết mục đang trình diễnnày.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Với Thuận Phong khom người đáp mộttiếng, rồi đi ra ngoài. Một cuộc điều tra hung thủ sau tấm màn che, chắc chắn phải kéo dài.
Vinh Lệ Nhi nhìn hắn không lên tiếng, nàng cũng không lên tiếng. Nàng biết,bây giờ, Long Phụng Ngọc đã đánh mất lý trí. Ai không cẩn thận đụng phải hắn, chắc chắn sẽ bị hắn xé rách thành từng mảnh. Vinh Lệ Nhi nàngkhông ngốc, tất nhiên sẽ không tự rước họa vào thân. Hiện tại nàng chỉcần làm một việc duy nhất, chính là yên lặng xem kịch hay, làm ngư ôngđắc lợi.
Long Phụng Ngọc, Vinh Lệ Nhi và Với thị vệ Với ThuậnPhong vừa vào Ngưng Hương các, liền nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Âu Dương Phi. Thanh âm bi thương kia, khiến người ta không khỏi cảm thấy đau buồn và đồng cảm.
"Con của ta, ngươi chết thật thêthảm! Số ta khổ mà, sao ngươi có thể để lại mẫu thân mà đi một mình!Ngươi phải mang mẫu thân đi cùng!" Bất kỳ một người mẹ nào khi mất conđều sẽ khóc bi ai như vậy, Âu Dương Phi dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Đi vào phòng của Âu Dương Phi trong Ngưng Hương các, Long Phụng Ngọc bị một màn trước mắt làm chấn động.
Âu Dương Phi đầu tóc bù xù, ngồi trên mặt đât, tiếng khóc bi thương muốnchết. Trong lòng của nàng, ôm một đứa bé mới sinh một ngày. Mặt mũi hàitử rất dữ tợn, thất khiếu (là hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) ramáu thê thảm không nỡ nhìn. Bất luộn ai cũng có thể nhìn ra, đứa nhỏ này là bị trúng độc mà chết!
Vinh Lệ Nhi liếc mắt nhìn cũng không muốn nhìn nữa, nàng sợ nếu nàng cứ nhìn cái hài tử đã chết thất khiếu đều chảy máu kia, buổi tối sẽ gặp ácmộng! nàng quay mặt đi chỗ khác, âm thầm khẩn cầu :"Hài tử, chớ có trách ta ngoan độc, nếu trách, chỉ có thể trách ngươi đã đầu thai nhầm mẫuthân. Nếu ngươi là hài tử của ta, ta yêu thương ngươi còn không kịp, sao có thể hại ngươi?"
"Vương gia, con của chúng ta đã chết, hắnchết thật thê thảm!" Âu Dương Phi vừa nhìn thấy Long Phụng Ngọc tới thìlại càng bi thương hơn,"Vương gia, đều là ta không tốt, ta không quantâm hài tử, là một mẫu thân vô trách nhiệm, mới để cho kẻ xấu có cơ hộihãm hại hắn. Vương gia, ngươi giết ta đi! Để ta đi cùng với hài tử, trên đường xuống hoàng tuyền, hai mẹ con ta có thể bầu bạn với nhau."
Long Phụng Ngọc ôm Âu Dương Phi và hài tử vào ngực. trên mặt lộ ra bi thương sâu sắc, trong bi thương còn mang theo áy náy,"Phi Nhi, đều là ta không tốt, ta xin lỗi ngươi, xin lỗi hài tử! Nếu không phải ta sơ suất, hảitử cũng sẽ không bị người hạ độc thủ! Phi Nhi, ta thề với ngươi và hàitử, nhất định sẽ tra ra hung thủ, đền mạng cho hài tử của chúng ta."
Sự nguy hiểm tràn ngập trong đôi mát đầy tia máu kia của Long Phụng Ngọc.
"với thị vệ, cẩn thận điều tra thật kỹ chuyện này cho ta. Chỉ cần tra rahung thủ, giết không tha!" Long Phụng Ngọc thế nào cũng không nghĩ tới,trong Ngọc Vương phủ của hắn, lại có người to gan lớn mật dám làm chuyện xằng bậy. Kẻ rắp tâm hại người, dám hạ độc nhi tử của Long Phụng Ngọchắn? Kẻ dám hại nhi tử của Long Phụng Ngọc hắn, Long Phụng Ngọc hắn nhất định sẽ chu di cửu tộc kẻ đó.
Vinh Lệ Nhi liếc nhìn ánh mắt hung ác của Long Phụng Ngọc, nghe thấy thanh âm lạnh lùng kia của hắn, thânthể của nàng, không nhịn được rùng mình một cái. Nàng tự trấn tĩnh suynghĩ rối loạn của bản thân, tiếp tục quan sát tiết mục đang trình diễnnày.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Với Thuận Phong khom người đáp mộttiếng, rồi đi ra ngoài. Một cuộc điều tra hung thủ sau tấm màn che, chắc chắn phải kéo dài.