Yến Nhi nhớ tới chuyện nghe được ở phòng bếp, không nhịn được nở nụ cười.” Ta nghe người trong phòng bếp nói, chủ tử Ngưng Hương các bị bệnh! Ác phụ kia ỷ vào việc mình mang thai, lấy cớ thăm bệnh, đến Ngưng Hương các ra oai, ai ngờ lại bị mất mặt ở Ngưng Hương các!”
Lê Thải Nhi vừa nghe thấy lời nói của Yến Nhi, vội vàng ngăn cản nàng! “ Yến Nhi,ngươi hãy nhớ. Phàm là bàn luận chuyện của Phượng Nghi uyển và Ngưng Hương các, ngươi đừng xen vào! Họa là từ miệng mà ra, bệnh là từ miệng mà vào, nhất định đừng tự rước họa vào người!”
“ Tiểu thư, người khác đang bàn luận, ta chỉ nghe một chút thôi, không nói gì hết!” Yến Nhi sợ tiểu thư trách mắng, vội vàng giải thích.
“ Không nói thì tốt!” Lê Thải Nhi thở dài nhẹ nhõm.
Lê Thải Nhi nàng chỉ muốn được sống thanh tịnh, thực sự không muốn dính dáng đến cuộc chiến giữa Âu Dương Phi và Vinh Lệ Nhi. Có lúc nàng cảm thấy trận chiến giữa nữ nhân còn khốc liệt hơn chiến trường. Nàng tình nguyện chết trên chiến trường giống phụ thân chứ không muốn chết trong cuộc chiến giữa các nữ nhân!
“ Tiểu thư, thời tiết hôm nay ẩm ướt, người cởi y phục ra, ta giặt giúp người!” Yến Nhi sờ y phục của mình, nói với Lê Thải Nhi.
“ Lê ma ma, lúc ta ngã bệnh, Âu Dương Phi cũng từng tới thăm. Đã biết mà không tới thăm thì cũng thất lễ, chúng ta thay y phục, sang đó thăm hỏi một chút!” Chủ tớ ba người vừa nói cười vừa vào phòng thay y phục.
Một lúc sau, Lê Thải Nhi thay y phục mới, cũng Lê ma ma di ra ngoài!
“ Yến Nhi, ngươi ở lại đi! Ta và Lê ma ma tới Ngưng Hương các một lát rồi về.” Lê Thải Nhi dặn dò Yến Nhi một tiếng rồi đi cùng Lê ma ma ra cửa biệt viện.
Yến Nhi trả lời một tiếng, cung kính tiễn chủ tử. Nàng đi tới trước cửa phòng Vu Thừa Phong, gõ cửa một cái. Cửa mở ra nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Nàng đẩy cửa vào, cầm lấy quần áo bẩn ở mép giường rồi đi ra. Vừa giặt quần áo vừa ngâm nga một tiểu khúc, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười hạnh phúc.
Vu Thừa Phong nằm ở trên cây đại thụ, nhìn rõ một màn này. Trong lòng của hắn có một cảm giác bất đắc dĩ.
Yến Nhi cô nương này, ánh mắt nhìn hắn luôn mang theo e lệ, lộ ra một tia sáng kì dị. Mặc dù nàng không thừa nhận gì với hắn nhưng hắn biết Yến Nhi thích hắn! Nàng luôn len lén đem quần áo bẩn đi giặt, sau khi giặt sạch phơi khô gấp gọn gàng thì trả về chỗ cũ. Cô nương thẳng thắn này vẫn luôn dùng hành động để biểu đạt tình cảm đối với hắn.
Yến Nhi đích thực là một cô nương tốt! Nàng cũng giống như chủ tử của mình, xinh đẹp, thiện lương, ngây thơ, đáng yêu. Đáng tiếc hắn không có cách nào tiếp nhận tình cảm này, bởi vì trong lòng hắn đã có hình bóng một cô gái khác! Mặc dù nàng là Vương phi, mặc dù hắn biết hắn và nàng mãi mãi không có khả năng, nhưng hắn không thể xóa đi hình bóng yếu ớt và dung nhan khi đẹp khi xấu của nàng.
Ông trời, tại sao lại để con người có tình cảm? Tại sao lại dùng tình cảm trêu đùa con người?
Người mà Vu Thừa Phong hắn yêu lại là người vĩnh viễn không bao giờ có thể chiếm được. Người hắn không thương lại thương hắn! Tự hắn phải nếm trải thống khổ của tình yêu rồi, tại sao lại để cho người khác vì hắn mà chịu đựng nỗi đau này!
Vu Thừa Phong nhìn dáng vẻ giặt quần áo của Yến Nhi, trong lòng dâng lên từng trận đau lòng và xấu hổ! Hắn không đành lòng xem tiếp, vọt người bay qua nóc nhà, đuổi theo người hắn phải bảo vệ!
Vinh Lệ Nhi thở hổn hển trở lại Phượng Nghi uyển, nàng ta vơ được một món đồ gốm sứ quý trong phòng, quăng “ầm” một tiếng xuống đất. Mảnh sứ vụn văng khắp nơi, rơi vào các góc trong phòng, giống như là sao trên bầu trời đêm, lại giống như những con cờ tán lạc trên bàn cờ.
“ Tiểu thư, tại sao người phải khổ như thế chứ? Dù có tức giận hơn nữa thì cũng đừng đi so đo với đồ sứ mình yêu thích nhất chứ! Tiểu thư người không nên tức giận. Người nhất định phải cẩn thận, tránh làm động thai khí.” Tiểu Phượng vừa dọn dẹp mảnh sứ vụn tán loạn trong phòng, vừa khuyên nhủ chủ tử của nàng ta.
“ Âu Dương Phi, nữ nhân đáng chết. Ở trước mặt Vương gia ngươi có thể làm nhục ta, hừ hừ, Vương gia không thể suốt ngày bảo vệ ngươi. Chờ lúc Vương gia không có ở đây, xem ta thu thập ngươi như thế nào!” Vinh Lệ Nhi hò hét khản cả giọng, hoàn toàn không có chút phong phạm của tiểu thư khuê các. “ Tiểu Phượng, ngươi ra ngoài phân phó người bên ngoài một tiếng, bảo bọn họ giám sát chặt chẽ Ngưng Hương các, Ngưng Hương các có bất cứ động tĩnh gì lập tức trở về bẩm báo!”
Không phải là Âu Dương Phi thổ huyết sao? Vinh Lệ Nhi sẽ để cho nàng ta tiếp tục thổ huyết, bao giờ nôn hết máu thì lúc đó mới thôi! Khi nào nàng ta đi làm bạn với nhi tử của nàng ta thì lúc đó Vinh Lệ Nhi nàng mới an tâm!
“ Được, nô tỳ đi sắp xếp!” Tiểu Phượng vâng lệnh xoay người ra khỏi phòng! Vinh Lệ Nhi ngồi trên giường, một luồng hận ý ập tới nàng ta!
“ Âu Dương Phi nữ nhân đáng chết này. Ngươi không biết nhìn gương, vẫn muốn đấu với ta! Hừ hừ, đứa con Âu Dương Phi ngươi sinh đã chết non! Ngươi có tư cách gì đấu với ta? Vinh Lệ Nhi ta đang hoài thai long tử long tôn! Những ngày tháng đại phú đại quý của ta vẫn còn ở phía sau! Chờ tới lúc ta mẹ quý nhờ con, ngươi nhất định phải chết!”
Tiểu Phượng đi ra ngoài một lát đã quay lại.” Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy Đích Vương phi cùng ma ma của nàng ta đến Ngưng Hương các. Nhìn dáng vẻ kia hẳn là đi thăm bệnh!”
“ Tiểu Phượng, chúng ta cũng lặng lẽ đi theo, đến Ngưng Hương các xem một chút!” Vinh Lệ Nhi vừa nghe thấy Lê Thải Nhi đến Ngưng Hương các liền muốn đi theo xem một chút. Lúc nàng ta đi thăm bệnh, Long Phụng Ngọc ngăn cản không cho vào, nàng ta muốn xem thử, Lê Thải Nhi đến Ngưng Hương các có thể được vào hay không!
“ Tiểu thư, chúng ta mới ở đó trở lại không lâu, còn muốn đi nữa sao? Người mệt nhọc như vậy, cẩn thận động thai khí.” Tiểu Phượng không muốn để Vinh Lệ Nhi lại đến Ngưng Hương các chính là vì không muốn để cho nàng ta mất mặt nhưng Vinh Lệ Nhi không hiểu tấm lòng của nàng, trừng mắt lạnh chửi mắng Tiểu Phượng.
“ Tiểu Phượng, ta làm gì còn cần ngươi phê chuẩn sao? Ngươi chính là lười đi bộ phải khôn? Hay là không muốn đi cùng ta? Động một chút là lấy việc động thai khí ra dọa ta! Có phải ngươi cũng giống như Âu Dương Phi, mong chờ ta động thai khí không?” Lời của Vinh Lệ Nhi dọa cho Tiểu Phượng sợ run lên. Nàng vội vàng quỳ rạp xuống chân Vinh Lệ Nhi, nhận lỗi với nàng ta.
Kể từ sau khi Vinh Lệ Nhi bị thất sủng, tính khí càng trở nên thất thường. Nàng ta động một chút là trút giận lên Tiểu Phượng. Tiểu Phượng đã sớm lĩnh giáo sự nóng giận của nàng ta, chỉ sợ tiểu thư nổi giận sẽ giận chó đánh mèo với mình!
“ Tiểu thư, dù người cho Tiểu Phượng một trăm lá gan, nô tỳ cũng không dám mong người động thai khí! Chủ tử muốn đến Ngưng Hương các, nô tỳ đi cùng người là được, người ngàn vạn lần không nên tức giận, tránh cho...” Tiểu Phượng vừa thấy mình lại phạm vào điều kiêng kỵ liền vội vàng cắn môi, nuốt mấy chữ phía sau lại!
“ Vậy đi thôi!” Vinh Lệ Nhi nhìn thấy dáng vẻ bị hù dọa của Tiểu Phượng, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái cao cao tại thượng.
Lê Thải Nhi vừa nghe thấy lời nói của Yến Nhi, vội vàng ngăn cản nàng! “ Yến Nhi,ngươi hãy nhớ. Phàm là bàn luận chuyện của Phượng Nghi uyển và Ngưng Hương các, ngươi đừng xen vào! Họa là từ miệng mà ra, bệnh là từ miệng mà vào, nhất định đừng tự rước họa vào người!”
“ Tiểu thư, người khác đang bàn luận, ta chỉ nghe một chút thôi, không nói gì hết!” Yến Nhi sợ tiểu thư trách mắng, vội vàng giải thích.
“ Không nói thì tốt!” Lê Thải Nhi thở dài nhẹ nhõm.
Lê Thải Nhi nàng chỉ muốn được sống thanh tịnh, thực sự không muốn dính dáng đến cuộc chiến giữa Âu Dương Phi và Vinh Lệ Nhi. Có lúc nàng cảm thấy trận chiến giữa nữ nhân còn khốc liệt hơn chiến trường. Nàng tình nguyện chết trên chiến trường giống phụ thân chứ không muốn chết trong cuộc chiến giữa các nữ nhân!
“ Tiểu thư, thời tiết hôm nay ẩm ướt, người cởi y phục ra, ta giặt giúp người!” Yến Nhi sờ y phục của mình, nói với Lê Thải Nhi.
“ Lê ma ma, lúc ta ngã bệnh, Âu Dương Phi cũng từng tới thăm. Đã biết mà không tới thăm thì cũng thất lễ, chúng ta thay y phục, sang đó thăm hỏi một chút!” Chủ tớ ba người vừa nói cười vừa vào phòng thay y phục.
Một lúc sau, Lê Thải Nhi thay y phục mới, cũng Lê ma ma di ra ngoài!
“ Yến Nhi, ngươi ở lại đi! Ta và Lê ma ma tới Ngưng Hương các một lát rồi về.” Lê Thải Nhi dặn dò Yến Nhi một tiếng rồi đi cùng Lê ma ma ra cửa biệt viện.
Yến Nhi trả lời một tiếng, cung kính tiễn chủ tử. Nàng đi tới trước cửa phòng Vu Thừa Phong, gõ cửa một cái. Cửa mở ra nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Nàng đẩy cửa vào, cầm lấy quần áo bẩn ở mép giường rồi đi ra. Vừa giặt quần áo vừa ngâm nga một tiểu khúc, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười hạnh phúc.
Vu Thừa Phong nằm ở trên cây đại thụ, nhìn rõ một màn này. Trong lòng của hắn có một cảm giác bất đắc dĩ.
Yến Nhi cô nương này, ánh mắt nhìn hắn luôn mang theo e lệ, lộ ra một tia sáng kì dị. Mặc dù nàng không thừa nhận gì với hắn nhưng hắn biết Yến Nhi thích hắn! Nàng luôn len lén đem quần áo bẩn đi giặt, sau khi giặt sạch phơi khô gấp gọn gàng thì trả về chỗ cũ. Cô nương thẳng thắn này vẫn luôn dùng hành động để biểu đạt tình cảm đối với hắn.
Yến Nhi đích thực là một cô nương tốt! Nàng cũng giống như chủ tử của mình, xinh đẹp, thiện lương, ngây thơ, đáng yêu. Đáng tiếc hắn không có cách nào tiếp nhận tình cảm này, bởi vì trong lòng hắn đã có hình bóng một cô gái khác! Mặc dù nàng là Vương phi, mặc dù hắn biết hắn và nàng mãi mãi không có khả năng, nhưng hắn không thể xóa đi hình bóng yếu ớt và dung nhan khi đẹp khi xấu của nàng.
Ông trời, tại sao lại để con người có tình cảm? Tại sao lại dùng tình cảm trêu đùa con người?
Người mà Vu Thừa Phong hắn yêu lại là người vĩnh viễn không bao giờ có thể chiếm được. Người hắn không thương lại thương hắn! Tự hắn phải nếm trải thống khổ của tình yêu rồi, tại sao lại để cho người khác vì hắn mà chịu đựng nỗi đau này!
Vu Thừa Phong nhìn dáng vẻ giặt quần áo của Yến Nhi, trong lòng dâng lên từng trận đau lòng và xấu hổ! Hắn không đành lòng xem tiếp, vọt người bay qua nóc nhà, đuổi theo người hắn phải bảo vệ!
Vinh Lệ Nhi thở hổn hển trở lại Phượng Nghi uyển, nàng ta vơ được một món đồ gốm sứ quý trong phòng, quăng “ầm” một tiếng xuống đất. Mảnh sứ vụn văng khắp nơi, rơi vào các góc trong phòng, giống như là sao trên bầu trời đêm, lại giống như những con cờ tán lạc trên bàn cờ.
“ Tiểu thư, tại sao người phải khổ như thế chứ? Dù có tức giận hơn nữa thì cũng đừng đi so đo với đồ sứ mình yêu thích nhất chứ! Tiểu thư người không nên tức giận. Người nhất định phải cẩn thận, tránh làm động thai khí.” Tiểu Phượng vừa dọn dẹp mảnh sứ vụn tán loạn trong phòng, vừa khuyên nhủ chủ tử của nàng ta.
“ Âu Dương Phi, nữ nhân đáng chết. Ở trước mặt Vương gia ngươi có thể làm nhục ta, hừ hừ, Vương gia không thể suốt ngày bảo vệ ngươi. Chờ lúc Vương gia không có ở đây, xem ta thu thập ngươi như thế nào!” Vinh Lệ Nhi hò hét khản cả giọng, hoàn toàn không có chút phong phạm của tiểu thư khuê các. “ Tiểu Phượng, ngươi ra ngoài phân phó người bên ngoài một tiếng, bảo bọn họ giám sát chặt chẽ Ngưng Hương các, Ngưng Hương các có bất cứ động tĩnh gì lập tức trở về bẩm báo!”
Không phải là Âu Dương Phi thổ huyết sao? Vinh Lệ Nhi sẽ để cho nàng ta tiếp tục thổ huyết, bao giờ nôn hết máu thì lúc đó mới thôi! Khi nào nàng ta đi làm bạn với nhi tử của nàng ta thì lúc đó Vinh Lệ Nhi nàng mới an tâm!
“ Được, nô tỳ đi sắp xếp!” Tiểu Phượng vâng lệnh xoay người ra khỏi phòng! Vinh Lệ Nhi ngồi trên giường, một luồng hận ý ập tới nàng ta!
“ Âu Dương Phi nữ nhân đáng chết này. Ngươi không biết nhìn gương, vẫn muốn đấu với ta! Hừ hừ, đứa con Âu Dương Phi ngươi sinh đã chết non! Ngươi có tư cách gì đấu với ta? Vinh Lệ Nhi ta đang hoài thai long tử long tôn! Những ngày tháng đại phú đại quý của ta vẫn còn ở phía sau! Chờ tới lúc ta mẹ quý nhờ con, ngươi nhất định phải chết!”
Tiểu Phượng đi ra ngoài một lát đã quay lại.” Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy Đích Vương phi cùng ma ma của nàng ta đến Ngưng Hương các. Nhìn dáng vẻ kia hẳn là đi thăm bệnh!”
“ Tiểu Phượng, chúng ta cũng lặng lẽ đi theo, đến Ngưng Hương các xem một chút!” Vinh Lệ Nhi vừa nghe thấy Lê Thải Nhi đến Ngưng Hương các liền muốn đi theo xem một chút. Lúc nàng ta đi thăm bệnh, Long Phụng Ngọc ngăn cản không cho vào, nàng ta muốn xem thử, Lê Thải Nhi đến Ngưng Hương các có thể được vào hay không!
“ Tiểu thư, chúng ta mới ở đó trở lại không lâu, còn muốn đi nữa sao? Người mệt nhọc như vậy, cẩn thận động thai khí.” Tiểu Phượng không muốn để Vinh Lệ Nhi lại đến Ngưng Hương các chính là vì không muốn để cho nàng ta mất mặt nhưng Vinh Lệ Nhi không hiểu tấm lòng của nàng, trừng mắt lạnh chửi mắng Tiểu Phượng.
“ Tiểu Phượng, ta làm gì còn cần ngươi phê chuẩn sao? Ngươi chính là lười đi bộ phải khôn? Hay là không muốn đi cùng ta? Động một chút là lấy việc động thai khí ra dọa ta! Có phải ngươi cũng giống như Âu Dương Phi, mong chờ ta động thai khí không?” Lời của Vinh Lệ Nhi dọa cho Tiểu Phượng sợ run lên. Nàng vội vàng quỳ rạp xuống chân Vinh Lệ Nhi, nhận lỗi với nàng ta.
Kể từ sau khi Vinh Lệ Nhi bị thất sủng, tính khí càng trở nên thất thường. Nàng ta động một chút là trút giận lên Tiểu Phượng. Tiểu Phượng đã sớm lĩnh giáo sự nóng giận của nàng ta, chỉ sợ tiểu thư nổi giận sẽ giận chó đánh mèo với mình!
“ Tiểu thư, dù người cho Tiểu Phượng một trăm lá gan, nô tỳ cũng không dám mong người động thai khí! Chủ tử muốn đến Ngưng Hương các, nô tỳ đi cùng người là được, người ngàn vạn lần không nên tức giận, tránh cho...” Tiểu Phượng vừa thấy mình lại phạm vào điều kiêng kỵ liền vội vàng cắn môi, nuốt mấy chữ phía sau lại!
“ Vậy đi thôi!” Vinh Lệ Nhi nhìn thấy dáng vẻ bị hù dọa của Tiểu Phượng, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái cao cao tại thượng.