Từ giờ mình và chị Na Anh sẽ edit tiếp chuyện này nhé~ Mong các bạn ủng hộ hết mình nhá!!!
[Edit: liennguyen199]
Lê Thải Nhi chạy thẳng một đường về phía Long Phượng Hiên.
Sớm biết như vậy, nàng đã không tới Ngưng Hương Các, bị tên Vương Gia ác ma làm nhục như thế, nàng thấy thật xấu hổ! Hắn nói nàng diễn trò thì cũng thôi đi, thế nhưng lại nói ra những lời vô sỉ như vậy ở ngay trước mặt Âu Dương Phi.
Lê Thải Nhi chỉ lo cúi đầu chạy, không phát hiện có người chặn đường đi của nàng.
“Ơ, Ngọc Vương Phi, người chính là nữ chủ tử của vương phủ này, thế nhưng cũng bị Âu Dương Phi đuổi về ư? Ha ha, ta còn cho là chỉ có ta bị nàng ta nhục nhã, không ngờ, nàng ta ỷ vào sự sủng ái của Vương Gia lại ức hiếp cả nữ chủ tử của vương phủ này?” Tiếng cười của Vinh Lệ Nhi giống như một cây đao, đâm sâu vào vết thương trong lòng nàng, khiến máu tươi khuất nhục từ miệng vết thương chảy ra.
Nàng cũng không nói gì, trực tiếp vòng qua Vinh Lệ Nhi, đi về phía Long Phượng Hiên.
“Ngọc Vương Phi, người dung túng cho một thị thiếp như vậy, nàng ta sẽ cưỡi lên cổ người!” Ý định của Vinh Lệ Nhi rất rõ ràng, nàng ta muốn khơi mào chiến tranh giữa Lê Thải Nhi và Âu Dương Phi, nàng ta sẽ ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc chính là Lê Thải Nhi hoàn toàn không có một chút phản ứng
Trong Long Phượng Hiên, Lê ma ma an ủi chủ tử của bà: “Tiểu thư, người không nên tức giận. Vương Gia không cho người vào Ngưng Hương Các, hẳn là trong lòng ngài ấy có nỗi khổ tâm. Lẽ nào chúng ta lại không hiểu cho ngài ấy? Nói không chừng, ngài ấy không để người vào là vì muốn tốt cho người thì sao?
Lê Thải Nhi ‘hừ’ một tiếng, không nói gì.
Hắn có nỗi khổ tâm hay không, nàng không dám kết luận lại càng không dám nói bừa, nói hắn vì muốn tốt cho nàng, có đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không tin!
“Tiểu thư, người suy nghĩ một chút: Ngày nào vị Trắc vương phi này cũng ho khan, hôm nay lại còn hộc cả máu, bệnh của nàng ta, chỉ sợ cũng không phải bệnh tốt lành gì, nói không chừng, chính là bệnh ho lao. Người nghĩ đi, nếu như bệnh của nàng ta đúng là như vậy, Vương Gia không cho người đi vào, đây tuyệt đối là có ý tốt!” Lê ma ma chỉ sợ tiểu thư và Vương Gia trống đánh xuôi kèn thổi ngược, càng chạy càng xa, cho nên bà luôn dùng mọi biện pháp nói tốt cho Long Phụng Ngọc.
“Lê ma ma, bà không cần an ủi ta nữa. Nói thật, ta không hề giận hắn, bởi vì ta vốn không quan tâm hắn, tội gì đi giận một người không quan trọng!” Nếu quả thật như Lê ma ma nói, Âu Dương Phi bị ho lao, làm sao Long Phụng Ngọc hắn có thể đi đến Ngưng Hương Các chứ? Nếu như nàng bị lây bệnh, không phải rất hợp với ý của hắn hay sao? Hoảng tử của vương triều Long Vũ, thân phận cùng thân thể tôn quý như vậy, hắn không sợ bị lây bệnh ư? Chính hắn còn không sợ bị lây bệnh, làm sao có thể sợ người không được yêu thương như nàng lây bệnh chứ?
Nếu như nàng thật sự bị lây bệnh, đó không phải là rất đúng với ý của hắn sao?
“Tiểu thư, nếu người không tin tưởng, có thể gọi Vương thái y đến hỏi. Có thể là đúng như ma ma nói đấy!” Lê ma ma vừa khuyên nhủ vừa phân tích cho Lê Thải Nhi: “Tiểu thư, người không thể bị bề ngoài của sự việc đánh lừa, ma ma vẫn cảm thấy, Vương gia thật sự thích người!”
“Ma ma, bà đừng nhắc đến người này. Ta không có hứng thứ biết bất cứ chuyện gì của hắn, cũng sẽ không gọi Vương thái y đến hỏi.” Lê Thải Nhi cầm cây tiêu lên, đến bên cửa sổ: “Ma ma, bà không cần nói thêm gì cả, ta muốn yêb tĩnh một mình một lúc, bà lui xuống đi.”
Vương gia thích Lê Thải Nhi nàng?
Lê ma ma đã già rồi nên mắt mờ, nhìn người nhìn chuyện, có vẻ thái quá. Ác ma kia mà thích nàng, mặt trời đã mọc từ hướng tây rồi!
Đằng trước thì hắn cự tuyệt lấy nàng, đằng sau thì liền đi nạp thiếp. Đêm động phòng vứt bỏ nàng, nhưng lại ép buộc nàng viên phòng. Hắn một lần lại một lần liên túc khi dễ nàng, làm sao có thể thích nàng chứ?
Cứ coi như hắn thật sự thích nàng, vậy thì sao chứ? Hắn thích nàng, chẳng nhẽ nàng cũng phải thích hắn. Đáng tiếc, nàng sẽ không bao giờ thích loại nam nhân xấu xa như hắn!
Lê ma ma nhìn vẻ mặt của tiểu thư, biết nàng thật sự không muốn nghe chuyện của Vương gia, bà nhẹ nhàng đóng cửa lại, lui xuống. Cửa phòng đóng lại cũng không thể giam được một Lê Thải Nhi đầy ưu sầu, càng không thể giam được tiếng tiêu thê mỹ kia!
Phượng Nghi Uyển
Vinh Lệ Nhi nằm trên giường ngà voi, lăn qua lăn lại không ngủ được, mãi đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Trong lúc mông lung, một bóng dáng nho nhỏ đi đến trước giường của nàng.
“Dung phu nhân, ngươi thật là một nữ nhân độc ác, Ngươi cho rằng những chuyện ngươi làm có thể lừa gạt được mọi người sao? Ngươi cho rằng, Lam ma ma chết thay ngươi thì sẽ không có người nào biết ngươi mới là thủ phạm phía sau hại chết ta sao?” Vinh Lệ Nhi mở mắt, thấy một đứa bé trần truồng đứng trước mặt của nàng. Đứa bé này, không phải ai khác, chính là đứa bé chết yểu của Âu Dương Phi. Diện mạo của hắn, vô cũng dữ tợn, đáng sợ. Mắt hắn đang chảy máu, mũi của hắn đang chảy máu, nơi khóe miệng hắn cũng đang chảy máu.
“Tiểu vương gia, ta biết ta sai rồi. Tiểu vương gia, Vinh Lệ Nhi không nên hại chết người. Người không cần làm ta sợ, ngàn vạn lần không cần làm ta sợ! Ngày mai, ta mời người đến làm lễ cầu siêu cho người, để người có thể sớm siêu sinh, sớm được đầu thai!” Vinh Lệ Nhi nhìn thấy khuôn mặt kinh khủng kia, sợ muốn chết. Nàng quỳ gối trên giường, liên tục chắp tay cầu xin Tiểu vương gia.
“Vinh Lệ Nhi, bất kỳ chuyện xấu gì ngươi làm, ông trời đều đã ghi vào sổ, một ngày nào đó, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ nếm mùi vị mất đi tất cả, sớm muộn cũng sẽ có ngày ta lấy mạng của ngươi.” Âm thanh của Tiểu vương gia càng ngày càng âm trầm, mặt mũi dữ tợn kia, càng ngày càng đến gần Vinh Lệ Nhi, bàn tay nhỏ bé kia, với đến bụng của Vinh Lệ Nhi.
“Tiểu vương gia, ta biết rõ sai lầm rồi! Tiểu vương gia, người bỏ qua cho ta đi! Ta không dám, ta không dám nữa đâu! Tiểu vương gia, người thấy trong bụng ta đang mang tiểu đệ của người, người tha cho ta đi!” Vinh Lệ Nhi quá kinh sợ, lập tức từ trong mộng tỉnh lại.
Ngay lập tức, nàng đột nhiên ngồi dậy, muốn nhìn xem bên giường có cái bóng dáng đáng sợ đó hay không, ở bên giường không thấy Tiểu vương gia nhưng lại thấy hắn ở bên cửa sổ. Hắn nằm trên cửa sổ, lặp lại một câu nói: “Trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống.”
“Có quỷ! Có quỷ!” Vinh Lệ Nhi bị dọa, quá mức sợ hãi, hô to lên. Tiếng kêu của nàng đánh thức Tiểu Phượng đang ngủ say. Nàng ta chạy đến trước mặt Vinh Lệ Nhi, sốt ruột hỏi thăm: “Tiểu thư, nơi này làm gì có quỷ chứ? Có phải là người đã mơ thấy ác mộng không?”
“Không phải đâu, ngoài cửa sổ thật sự có quỷ!” Vinh Lệ Nhi chỉ tay ra cửa sổ, vô cùng sợ hãi nói. Tiểu Phượng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ Thanh Phong Minh Nguyệt và một vài cành trúc thưa thớt bên ngoài thì chẳng thấy có gì khác cả.
[Edit: liennguyen199]
Lê Thải Nhi chạy thẳng một đường về phía Long Phượng Hiên.
Sớm biết như vậy, nàng đã không tới Ngưng Hương Các, bị tên Vương Gia ác ma làm nhục như thế, nàng thấy thật xấu hổ! Hắn nói nàng diễn trò thì cũng thôi đi, thế nhưng lại nói ra những lời vô sỉ như vậy ở ngay trước mặt Âu Dương Phi.
Lê Thải Nhi chỉ lo cúi đầu chạy, không phát hiện có người chặn đường đi của nàng.
“Ơ, Ngọc Vương Phi, người chính là nữ chủ tử của vương phủ này, thế nhưng cũng bị Âu Dương Phi đuổi về ư? Ha ha, ta còn cho là chỉ có ta bị nàng ta nhục nhã, không ngờ, nàng ta ỷ vào sự sủng ái của Vương Gia lại ức hiếp cả nữ chủ tử của vương phủ này?” Tiếng cười của Vinh Lệ Nhi giống như một cây đao, đâm sâu vào vết thương trong lòng nàng, khiến máu tươi khuất nhục từ miệng vết thương chảy ra.
Nàng cũng không nói gì, trực tiếp vòng qua Vinh Lệ Nhi, đi về phía Long Phượng Hiên.
“Ngọc Vương Phi, người dung túng cho một thị thiếp như vậy, nàng ta sẽ cưỡi lên cổ người!” Ý định của Vinh Lệ Nhi rất rõ ràng, nàng ta muốn khơi mào chiến tranh giữa Lê Thải Nhi và Âu Dương Phi, nàng ta sẽ ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc chính là Lê Thải Nhi hoàn toàn không có một chút phản ứng
Trong Long Phượng Hiên, Lê ma ma an ủi chủ tử của bà: “Tiểu thư, người không nên tức giận. Vương Gia không cho người vào Ngưng Hương Các, hẳn là trong lòng ngài ấy có nỗi khổ tâm. Lẽ nào chúng ta lại không hiểu cho ngài ấy? Nói không chừng, ngài ấy không để người vào là vì muốn tốt cho người thì sao?
Lê Thải Nhi ‘hừ’ một tiếng, không nói gì.
Hắn có nỗi khổ tâm hay không, nàng không dám kết luận lại càng không dám nói bừa, nói hắn vì muốn tốt cho nàng, có đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không tin!
“Tiểu thư, người suy nghĩ một chút: Ngày nào vị Trắc vương phi này cũng ho khan, hôm nay lại còn hộc cả máu, bệnh của nàng ta, chỉ sợ cũng không phải bệnh tốt lành gì, nói không chừng, chính là bệnh ho lao. Người nghĩ đi, nếu như bệnh của nàng ta đúng là như vậy, Vương Gia không cho người đi vào, đây tuyệt đối là có ý tốt!” Lê ma ma chỉ sợ tiểu thư và Vương Gia trống đánh xuôi kèn thổi ngược, càng chạy càng xa, cho nên bà luôn dùng mọi biện pháp nói tốt cho Long Phụng Ngọc.
“Lê ma ma, bà không cần an ủi ta nữa. Nói thật, ta không hề giận hắn, bởi vì ta vốn không quan tâm hắn, tội gì đi giận một người không quan trọng!” Nếu quả thật như Lê ma ma nói, Âu Dương Phi bị ho lao, làm sao Long Phụng Ngọc hắn có thể đi đến Ngưng Hương Các chứ? Nếu như nàng bị lây bệnh, không phải rất hợp với ý của hắn hay sao? Hoảng tử của vương triều Long Vũ, thân phận cùng thân thể tôn quý như vậy, hắn không sợ bị lây bệnh ư? Chính hắn còn không sợ bị lây bệnh, làm sao có thể sợ người không được yêu thương như nàng lây bệnh chứ?
Nếu như nàng thật sự bị lây bệnh, đó không phải là rất đúng với ý của hắn sao?
“Tiểu thư, nếu người không tin tưởng, có thể gọi Vương thái y đến hỏi. Có thể là đúng như ma ma nói đấy!” Lê ma ma vừa khuyên nhủ vừa phân tích cho Lê Thải Nhi: “Tiểu thư, người không thể bị bề ngoài của sự việc đánh lừa, ma ma vẫn cảm thấy, Vương gia thật sự thích người!”
“Ma ma, bà đừng nhắc đến người này. Ta không có hứng thứ biết bất cứ chuyện gì của hắn, cũng sẽ không gọi Vương thái y đến hỏi.” Lê Thải Nhi cầm cây tiêu lên, đến bên cửa sổ: “Ma ma, bà không cần nói thêm gì cả, ta muốn yêb tĩnh một mình một lúc, bà lui xuống đi.”
Vương gia thích Lê Thải Nhi nàng?
Lê ma ma đã già rồi nên mắt mờ, nhìn người nhìn chuyện, có vẻ thái quá. Ác ma kia mà thích nàng, mặt trời đã mọc từ hướng tây rồi!
Đằng trước thì hắn cự tuyệt lấy nàng, đằng sau thì liền đi nạp thiếp. Đêm động phòng vứt bỏ nàng, nhưng lại ép buộc nàng viên phòng. Hắn một lần lại một lần liên túc khi dễ nàng, làm sao có thể thích nàng chứ?
Cứ coi như hắn thật sự thích nàng, vậy thì sao chứ? Hắn thích nàng, chẳng nhẽ nàng cũng phải thích hắn. Đáng tiếc, nàng sẽ không bao giờ thích loại nam nhân xấu xa như hắn!
Lê ma ma nhìn vẻ mặt của tiểu thư, biết nàng thật sự không muốn nghe chuyện của Vương gia, bà nhẹ nhàng đóng cửa lại, lui xuống. Cửa phòng đóng lại cũng không thể giam được một Lê Thải Nhi đầy ưu sầu, càng không thể giam được tiếng tiêu thê mỹ kia!
Phượng Nghi Uyển
Vinh Lệ Nhi nằm trên giường ngà voi, lăn qua lăn lại không ngủ được, mãi đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Trong lúc mông lung, một bóng dáng nho nhỏ đi đến trước giường của nàng.
“Dung phu nhân, ngươi thật là một nữ nhân độc ác, Ngươi cho rằng những chuyện ngươi làm có thể lừa gạt được mọi người sao? Ngươi cho rằng, Lam ma ma chết thay ngươi thì sẽ không có người nào biết ngươi mới là thủ phạm phía sau hại chết ta sao?” Vinh Lệ Nhi mở mắt, thấy một đứa bé trần truồng đứng trước mặt của nàng. Đứa bé này, không phải ai khác, chính là đứa bé chết yểu của Âu Dương Phi. Diện mạo của hắn, vô cũng dữ tợn, đáng sợ. Mắt hắn đang chảy máu, mũi của hắn đang chảy máu, nơi khóe miệng hắn cũng đang chảy máu.
“Tiểu vương gia, ta biết ta sai rồi. Tiểu vương gia, Vinh Lệ Nhi không nên hại chết người. Người không cần làm ta sợ, ngàn vạn lần không cần làm ta sợ! Ngày mai, ta mời người đến làm lễ cầu siêu cho người, để người có thể sớm siêu sinh, sớm được đầu thai!” Vinh Lệ Nhi nhìn thấy khuôn mặt kinh khủng kia, sợ muốn chết. Nàng quỳ gối trên giường, liên tục chắp tay cầu xin Tiểu vương gia.
“Vinh Lệ Nhi, bất kỳ chuyện xấu gì ngươi làm, ông trời đều đã ghi vào sổ, một ngày nào đó, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ nếm mùi vị mất đi tất cả, sớm muộn cũng sẽ có ngày ta lấy mạng của ngươi.” Âm thanh của Tiểu vương gia càng ngày càng âm trầm, mặt mũi dữ tợn kia, càng ngày càng đến gần Vinh Lệ Nhi, bàn tay nhỏ bé kia, với đến bụng của Vinh Lệ Nhi.
“Tiểu vương gia, ta biết rõ sai lầm rồi! Tiểu vương gia, người bỏ qua cho ta đi! Ta không dám, ta không dám nữa đâu! Tiểu vương gia, người thấy trong bụng ta đang mang tiểu đệ của người, người tha cho ta đi!” Vinh Lệ Nhi quá kinh sợ, lập tức từ trong mộng tỉnh lại.
Ngay lập tức, nàng đột nhiên ngồi dậy, muốn nhìn xem bên giường có cái bóng dáng đáng sợ đó hay không, ở bên giường không thấy Tiểu vương gia nhưng lại thấy hắn ở bên cửa sổ. Hắn nằm trên cửa sổ, lặp lại một câu nói: “Trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống.”
“Có quỷ! Có quỷ!” Vinh Lệ Nhi bị dọa, quá mức sợ hãi, hô to lên. Tiếng kêu của nàng đánh thức Tiểu Phượng đang ngủ say. Nàng ta chạy đến trước mặt Vinh Lệ Nhi, sốt ruột hỏi thăm: “Tiểu thư, nơi này làm gì có quỷ chứ? Có phải là người đã mơ thấy ác mộng không?”
“Không phải đâu, ngoài cửa sổ thật sự có quỷ!” Vinh Lệ Nhi chỉ tay ra cửa sổ, vô cùng sợ hãi nói. Tiểu Phượng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ Thanh Phong Minh Nguyệt và một vài cành trúc thưa thớt bên ngoài thì chẳng thấy có gì khác cả.