Chị sinh ra và lớn lên trong gia đình nghèo khó, cha mẹ chị qua đời khi chị 15 tuổi, chị sống với bà ngoại, chưa học hết lớp 12 chị đã phải nghỉ học để phụ Bà bán bún kiếm tiền sinh sống. 22 tuổi chị theo chồng là người cùng xã.
Chồng chị con nhà khá giả nên không tu chí làm ăn mà chỉ rượu chè, chơi bời cùng bạn bè. Mẹ chồng Chị thấy thế mới cưới chị về để mong trói buộc Anh. Nhưng Anh chứng nào tật nấy, ăn chơi lêu lỏng và cặp kè với nhiều cô gái, nhiều lần chị khuyên nhủ nhưng Anh chẳng những không nghe mà còn ra tay đánh đập Chị.
Anh cặp kè với cô gái bán cafe và có thai hơn 3 tháng. Anh đòi li dị, Chị vô cùng đau khổ nhưng biết làm sao khi 4 năm chung sống chị lại chẳng có 1 lần mang thai. Tuy vậy, chị nhất quyết không li hôn mặc cho anh chửi mắng đánh đập. Rồi 1 chiều cuối tuần, Anh vui vẻ về nhà sau 5 ngày đi Phú Quốc du lịch cùng bạn gái. Anh về cùng 1 người đàn ông và giới thiệu là bạn.
Anh nói chị chuẩn bị ít thức ăn để anh tiếp bạn anh. Sau đó kêu chị ra ngồi và uống cùng bạn anh 1 ly bia. Chị chỉ nhớ rằng sau khi uống ly bia đó chị đã ngủ 1 giấc thật ngon lành, lờ mờ sáng chị nghe tiếng ồn ào la lối của chồng và tỉnh dậy, người chị như cứng lại khi trên người không 1 mảnh vải và kế bên là người đàn ông bạn của chồng chị.
Cả đất trời như sụp đổ, chị chẳng còn biết gì ngoài việc quỳ lạy van xin và phân minh, nhưng chồng chị nhất quyết không nghe và cho chị 1 trận đòn nhừ tử. Rồi mọi chuyện xảy ra như được sắp sẵn, chồng chị nhất quyết li hôn, mẹ chồng dù rất thương chị nhưng cũng không giúp được. Bà thừa biết đó là màn kịch con trai bà dựng lên nhằm bỏ vợ và rước cô tình nhân về sống cùng, nhưng mọi chuyện diễn ra đúng ý anh, chị li hôn, xấu hổ tủi nhục vì mang tiếng ngoại tình, chị bỏ xứ ra đi.
Chị cũng muốn về ở với bà ngoại nhưng bà không chấp nhận đứa cháu làm xấu hổ họ hàng. Chị lên Sài Gòn kiếm sống, từ bỏ mảnh đất Cà Mau yêu thương nơi bao đau khổ cuộc đời chị phải chịu. Nhưng Chị phải làm gì khi tiền không có, học vấn cũng không. Cuộc đời chị sẽ ra sao?
Chị đặt chân lên thành phố mà chẳng biết phải làm gì, bởi trong lòng Chị giờ là sự oán giận đối với bản thân và căm ghét sự ngu dốt của bản thân. Chị thuê một căn phòng nhỏ và xin phụ bán cơm gần nơi chị ở. Chị phải dậy lúc 4h30 để phụ đến 22h đêm với tiền công 3 triệu/tháng, bà chủ là người khó tính,nóng nảy và rất ghen tuông. Chị làm được 7 tháng thì bà chủ cho chị nghỉ vì sợ chị quyến rủ chồng bà.
Chị lang thang tìm việc làm và xin vào rửa chén cho 1 nhà hàng lớn tại trung tâm thành phố,bà chủ là người hiền lành,thương người,bà hay đi làm từ thiện,đi chùa và hay giúp đở người gặp khó khăn.sau khi nghe được hoàn cảnh của chị bà càng thương hơn vì ngày xưa bà cũng đã từng bị chồng xua đuổi và ngoại tình như chị bây giờ. Công sống của chị cứ trôi qua như thế lặng lẽ và nhạt nhẽo. ngày đi làm tối đến chị thu mình trong 4 bức tường nhỏ nhớ về những cay đắng ngày xưa và rồi khóc, khóc thật nhiều như để trôi bớt đi nhưng uất ức mà chị phải gánh chịu.1 năm trôi qua bà chủ gọi chị lại và nói:
Cô thấy con giỏi giang và hiền lành.cô thương con lắm
Con có muốn về làm tại nhà cô không?
Dạ?
Con về làm phụ việc nhà cho con trai cô đi, Nó có nhà riêng đi làm về không người chăm sóc và trông coi nhà cửa con giúp cô nha.
Dạ, con cảm ơn cô vì đã thương và tin tưởng con
Thằng con trai cô nó hay nóng tính và cầu toàn.con cố gắng nhé.
Dạ!
Bà chủ đưa chị đến căn nhà nơi con trai bà sinh sống, căn biệt thự sang trọng với tiện nghi đầy đủ và hiện đại.
Thằng Quân đi làm rồi, từ giờ con ở đây.
Nó nhỏ hơn con 3 tuổi con cứ xem như em trai mình nhé, ngoài vườn cây cối thì có người chăm sóc rồi con chỉ trông coi nhà cửa và cơm nước cho em nó thôi. Nó kén ăn lắm, mà tính tình trẻ con nửa, con cố chịu nha.
Dạ!
Thôi cô phải đi công việc rồi con nghỉ ngơi và nấu cơm trưa Quân nó về ăn nhẹ
Dạ, cô về ạ
Ừ con ra khóa cổng cho cô đi
Cô Phụng (tên bà chủ) đi rồi Chị mới dám nhìn thật kỉ ngôi nhà,thật lộng lẫy quá,nhà rộng rãi quá mà chỉ có 3 người sinh sống (cậu chủ,chị, và người làm vườn),không gian rộng quá khiến lòng chỉ tự nhiên cảm thấy cái gì đó miên man và lạnh lẻo.Chị quét dọn sơ qua vì nhà đã sạch sẽ từ trước rồi.nhìn qua trong tủ lạnh có đồ ăn, Chị xào cho cậu chủ ít thịt bò và chiên miếng thịt vì là ngày đầu nên chị cũng chẳng biết được Quân thích ăn gì.
Chị xong việc lúc 10h30,ngồi đợi 1 lát thì Quân về,
Chào cậu, tôi là Loan, cô Phụng nói tôi đến đây giúp việc nhà cho cậu
……………
Từ nay cậu cần gì thì cứ sai tôi làm.
……………
Cậu thích ăn gì hay uống gì thì dặn để tôi biết tôi làm cho cậu.
………………..
Vẫn im lặng, “đây sẽ là người khó hầu hạ đây” – chị nghĩ thầm trong bụng
“Chị bao nhiêu tuổi?” Quân hỏi
Dạ 29 tuổi
Lớn hơn tôi 3 tuổi,chị giúp việc nhà ở đâu chưa? bao lâu rồi
Dạ tôi chưa giúp việc nhà nhưng tôi phụ ở nhà hàng bà chủ được hơn 1 năm rồi, Tôi có thể……..
Quân ngắt lời chị
Được rồi,Chị cứ làm theo những gì mẹ tôi dặn là được rồi
À mà chị nói chị tên gì
Dạ tôi tên Loan
Chị biết sẽ ở phòng nào chưa?
Dạ, bà nói để cậu tự sắp xếp ạ!
Lầu 1 là của tôi,còn lại mấy phòng trên lầu 2,lầu 3 chị muốn ở phòng nào cũng được. À quên, trên lầu 3 có 1 phòng chú làm vườn ở đó,chị tự chọn đi,phòng nào cũng được không cần phải hỏi ý tôi
Dạ. Chị trả lời lí nhí vì biết rằng chị sắp ở cùng 1 người rất ư là khó khăn, Chị cảm giác rằng đây là 1 người lạnh lùng khó chịu.
………………………………..
Chị sinh ra và lớn lên trong gia đình nghèo khó, cha mẹ chị qua đời khi chị tuổi, chị sống với bà ngoại, chưa học hết lớp chị đã phải nghỉ học để phụ Bà bán bún kiếm tiền sinh sống. tuổi chị theo chồng là người cùng xã.
Chồng chị con nhà khá giả nên không tu chí làm ăn mà chỉ rượu chè, chơi bời cùng bạn bè. Mẹ chồng Chị thấy thế mới cưới chị về để mong trói buộc Anh. Nhưng Anh chứng nào tật nấy, ăn chơi lêu lỏng và cặp kè với nhiều cô gái, nhiều lần chị khuyên nhủ nhưng Anh chẳng những không nghe mà còn ra tay đánh đập Chị.
Anh cặp kè với cô gái bán cafe và có thai hơn tháng. Anh đòi li dị, Chị vô cùng đau khổ nhưng biết làm sao khi năm chung sống chị lại chẳng có lần mang thai. Tuy vậy, chị nhất quyết không li hôn mặc cho anh chửi mắng đánh đập. Rồi chiều cuối tuần, Anh vui vẻ về nhà sau ngày đi Phú Quốc du lịch cùng bạn gái. Anh về cùng người đàn ông và giới thiệu là bạn.
Anh nói chị chuẩn bị ít thức ăn để anh tiếp bạn anh. Sau đó kêu chị ra ngồi và uống cùng bạn anh ly bia. Chị chỉ nhớ rằng sau khi uống ly bia đó chị đã ngủ giấc thật ngon lành, lờ mờ sáng chị nghe tiếng ồn ào la lối của chồng và tỉnh dậy, người chị như cứng lại khi trên người không mảnh vải và kế bên là người đàn ông bạn của chồng chị.
Cả đất trời như sụp đổ, chị chẳng còn biết gì ngoài việc quỳ lạy van xin và phân minh, nhưng chồng chị nhất quyết không nghe và cho chị trận đòn nhừ tử. Rồi mọi chuyện xảy ra như được sắp sẵn, chồng chị nhất quyết li hôn, mẹ chồng dù rất thương chị nhưng cũng không giúp được. Bà thừa biết đó là màn kịch con trai bà dựng lên nhằm bỏ vợ và rước cô tình nhân về sống cùng, nhưng mọi chuyện diễn ra đúng ý anh, chị li hôn, xấu hổ tủi nhục vì mang tiếng ngoại tình, chị bỏ xứ ra đi.
Chị cũng muốn về ở với bà ngoại nhưng bà không chấp nhận đứa cháu làm xấu hổ họ hàng. Chị lên Sài Gòn kiếm sống, từ bỏ mảnh đất Cà Mau yêu thương nơi bao đau khổ cuộc đời chị phải chịu. Nhưng Chị phải làm gì khi tiền không có, học vấn cũng không. Cuộc đời chị sẽ ra sao?
Chị đặt chân lên thành phố mà chẳng biết phải làm gì, bởi trong lòng Chị giờ là sự oán giận đối với bản thân và căm ghét sự ngu dốt của bản thân. Chị thuê một căn phòng nhỏ và xin phụ bán cơm gần nơi chị ở. Chị phải dậy lúc h để phụ đến h đêm với tiền công triệu/tháng, bà chủ là người khó tính,nóng nảy và rất ghen tuông. Chị làm được tháng thì bà chủ cho chị nghỉ vì sợ chị quyến rủ chồng bà.
Chị lang thang tìm việc làm và xin vào rửa chén cho nhà hàng lớn tại trung tâm thành phố,bà chủ là người hiền lành,thương người,bà hay đi làm từ thiện,đi chùa và hay giúp đở người gặp khó khăn.sau khi nghe được hoàn cảnh của chị bà càng thương hơn vì ngày xưa bà cũng đã từng bị chồng xua đuổi và ngoại tình như chị bây giờ. Công sống của chị cứ trôi qua như thế lặng lẽ và nhạt nhẽo. ngày đi làm tối đến chị thu mình trong bức tường nhỏ nhớ về những cay đắng ngày xưa và rồi khóc, khóc thật nhiều như để trôi bớt đi nhưng uất ức mà chị phải gánh chịu. năm trôi qua bà chủ gọi chị lại và nói:
Cô thấy con giỏi giang và hiền lành.cô thương con lắm
Con có muốn về làm tại nhà cô không?
Dạ?
Con về làm phụ việc nhà cho con trai cô đi, Nó có nhà riêng đi làm về không người chăm sóc và trông coi nhà cửa con giúp cô nha.
Dạ, con cảm ơn cô vì đã thương và tin tưởng con
Thằng con trai cô nó hay nóng tính và cầu toàn.con cố gắng nhé.
Dạ!
Bà chủ đưa chị đến căn nhà nơi con trai bà sinh sống, căn biệt thự sang trọng với tiện nghi đầy đủ và hiện đại.
Thằng Quân đi làm rồi, từ giờ con ở đây.
Nó nhỏ hơn con tuổi con cứ xem như em trai mình nhé, ngoài vườn cây cối thì có người chăm sóc rồi con chỉ trông coi nhà cửa và cơm nước cho em nó thôi. Nó kén ăn lắm, mà tính tình trẻ con nửa, con cố chịu nha.
Dạ!
Thôi cô phải đi công việc rồi con nghỉ ngơi và nấu cơm trưa Quân nó về ăn nhẹ
Dạ, cô về ạ
Ừ con ra khóa cổng cho cô đi
Cô Phụng (tên bà chủ) đi rồi Chị mới dám nhìn thật kỉ ngôi nhà,thật lộng lẫy quá,nhà rộng rãi quá mà chỉ có người sinh sống (cậu chủ,chị, và người làm vườn),không gian rộng quá khiến lòng chỉ tự nhiên cảm thấy cái gì đó miên man và lạnh lẻo.Chị quét dọn sơ qua vì nhà đã sạch sẽ từ trước rồi.nhìn qua trong tủ lạnh có đồ ăn, Chị xào cho cậu chủ ít thịt bò và chiên miếng thịt vì là ngày đầu nên chị cũng chẳng biết được Quân thích ăn gì.
Chị xong việc lúc h,ngồi đợi lát thì Quân về,
Chào cậu, tôi là Loan, cô Phụng nói tôi đến đây giúp việc nhà cho cậu
……………
Từ nay cậu cần gì thì cứ sai tôi làm.
……………
Cậu thích ăn gì hay uống gì thì dặn để tôi biết tôi làm cho cậu.
………………..
Vẫn im lặng, “đây sẽ là người khó hầu hạ đây” – chị nghĩ thầm trong bụng
“Chị bao nhiêu tuổi?” Quân hỏi
Dạ tuổi
Lớn hơn tôi tuổi,chị giúp việc nhà ở đâu chưa? bao lâu rồi
Dạ tôi chưa giúp việc nhà nhưng tôi phụ ở nhà hàng bà chủ được hơn năm rồi, Tôi có thể……..
Quân ngắt lời chị
Được rồi,Chị cứ làm theo những gì mẹ tôi dặn là được rồi
À mà chị nói chị tên gì
Dạ tôi tên Loan
Chị biết sẽ ở phòng nào chưa?
Dạ, bà nói để cậu tự sắp xếp ạ!
Lầu là của tôi,còn lại mấy phòng trên lầu ,lầu chị muốn ở phòng nào cũng được. À quên, trên lầu có phòng chú làm vườn ở đó,chị tự chọn đi,phòng nào cũng được không cần phải hỏi ý tôi
Dạ. Chị trả lời lí nhí vì biết rằng chị sắp ở cùng người rất ư là khó khăn, Chị cảm giác rằng đây là người lạnh lùng khó chịu.
………………………………..