-Thì em cũng muốn biết cảm giác đuợc nằm trên đùi anh là thế nào mà
-Em thấy sao ?
-Rất dễ chịu
Quân đưa tay vuốt má chị,chị nắm lấy tay Quân,và nói
-Con trai mà trắng như con gái vậy
-Thì anh là bạch mã hoang tử mà
-Anh có thói quen tự khoe khoang mình hả
-Đâu có .anh có khoe đâu,toàn là thiên hạ nói không đó chứ
-Tại sao lại yêu em,em đâu có đẹp
-Anh không yêu em vì đẹp hay xấu,chỉ đơn giản là yêu thôi,vì yêu nên không cần có lý do em à,còn em ?
-Em yêu vì anh đẹp trai mà,chị cười mắc cỡ,vì chị không ngờ mình lại nói ra những lời này
-Nếu vậy mai mốt em phải sinh con sao nó giống anh,như vậy mới đẹp được,Quân cười,chị đưa tay sờ lên mặt Quân,con người này,gương mặt này mãi mãi sẽ in sâu trong lòng chị,dù có chết chị cũng không muốn Quên
-Không được,chỉ là con gái giống anh thôi,con trai sẽ giống em.chị nói như muốn mơ về 1 tương lai tốt đẹp hơn,cái mà chỉ có trong mơ chị mới có được
-Sao vậy
-Con gái thì không sao.con trai mà đẹp như ba thì sẽ làm khổ các cô gái đó.Quân lại cười,anh cũng như chị,cũng muốn quên đi tất cả để mơ về cuộc ssống của riêng họ,Quân vuốt tóc chị
-Thì em cũng đẹp mà
-Em đẹp sao,lần đầu mới nghe anh khen đó
-Ừm,chỉ là không muốn nói thôi,anh muốn em tự cao
-Em đâu có tính đó.2 người cười nói đến tận khuya
-Khuya rồi em ngủ đi,trưa mai anh về chở em đi mua 1 số đồ chuẩn bi dọn qua nhà mới nhe.chị gật đầu.đôi mắt hiện rõ nét ưu buồn.Quân ôm lấy chị hôn nhẹ lên môi chị.chúc em ngủ ngon nhe
………………….
Sáng hôm sau như mọi ngày,khi Quân chuẩn bị đi làm,chị bước đến chỉnh lại cổ áo cho Quân dù nó đã rất ngay ngắn,nhưng chị vẫn muốn chỉnh lại,chỉ là chị muốn làm 1 điều đó mà thôi,chị ôm lấy Quân,Ôm thật chặt như thể sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để làm điều đó.Quân ôm lấy chị và hôn lên má chị.
-Trưa anh sẽ về.chị gật đầu
Quân đi rồi chị 1 mình,1 mình……1 mình khóc
Chị xếp gọn đồ đạc vào vali,lê từng bước chân nặng nề xuống cầu thang,nước mắt chưa bao giờ ngưng chảy,nó cứ chảy xuống đầy mặt chị,chị bước xuống bếp như vẫn thấy hình ảnh Quân ngồi đó,chị ngồi xuống ghế sofa nơi Quân vẫn thường gối đầu lên chị,chị vẫn như còn cảm nhận được hơi ấm của Quân đang ở đây,rồi chị tưởng tương đén cảnh Quân về không nhìn thấy chị,có lẽ Quân cũng đau khổ không kém gì chi,có lẽ mọi thứ sẽ trở nên thế nào với tính kh Quân,chị cẩn thận dẹp tất cả các bình hoa trên bàn ,chị sợ Quân sẽ gây tổ thương cho chính mình,rồi chị nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ “QL”,chị sẽ giữ lại nó,như giữ lấy tình yêu của họ.chị lấy trong vali túi tiền của bà Phụng và để lên bàn,chị chẳng biết mình phải đi đâu,lại 1 lần nữa chị không nhìn thấy được hướng đi của chính mình.Chị có thể đi đâu khi ở nơi này có Quân,liệu chị có thể vượt qua nổi nhớ nhung khi hình ảnh của Quân đang ngập tràn trong đầu chị,nhưng chị vẫn phải đi,”tạm biệt anh tình yêu của em”
Chị đến bến xe nhưng chẳng biết phải đi đâu, chị leo lên đại 1 chiếc xe sắp khởi hành mà cũng chẳng hỏi điểm đến của xe là nơi nào,vì trong lòng chị chỉ muốn đến 1 nơi thôi,nhưng nơi đó sẽ mãi không có chuyến xe nào dành cho chị
Quân về đến nhà,chị không ra đón,dứoi bếp bửa cơm đã được chuẩn bị sẳn.Quân nghĩ rằng chị đi ra ngòai,a gọi điện,chị không bắt máy,Quân linh cảm có gì đó đã xay ra,anh chạy vội lên lầu,mọi thứ yên ắng quá,đầu óc trống rỏng,Quân cố gọi thêm mấy lần nửa nhưng chị vẫn không nghe.Quân như nghĩ ra điều gì đó,anh cố trấn an bản thân,anh goi bà Phụng
-Mẹ gọi chị Loan qua nhà rồi hả
-Không có,….
Bà Phụng chưa noi hết câu thì Quân đã tắt máy,Anh đi đến tủ quần áo và mở ra,anh đấm tay thật mạnh vào đó,không có gì hết,mọi thứ trống lỏng,Quân lái xe ra bến xe chạy khắp nơi tìm chị với hi vọng chị đang đợi chuyến xe nào đó,hay vẫn còn đợi anh đến mà chưa đi,Quân chạy mãi,tìm mãi vẫn không thấy chị.tim anh cũng đau không kém chị
Quân thơ thẩn về nhà cậu như phát điên lên,Quân gọi cho chị liên tục,chị vẫn không bắt máy,anh đau khổ giận dử,quân đập nát tất cả mọi thứ trong tầm mắt mình,rồi Quân nhìn thấy túi tiền trên bàn ,anh hiểu ra mọi chuyện ,Quân đau khổ ngồi bịt xuống ghế,lúc này bà Phụng đến,nhìn mọi thứ đổ vở dưới sàn bà biết chị đã đi
-Co chuyện gì mà con đập phá lung tung thế này
Quân ôm đầu đau khổ.-Mẹ về đi,ccn không muốn nói chuyện với mẹ nữa,chị đi rồi,tất cả là tại mẹ,tại mẹ hết,Quân hét lên.
-Tại sao mẹ lại như vậy chứ,sao mẹ lại muốn làm khổ 2 chúng con,tại sao không thể là chị chứ ,mẹ nói đi
-Mẹ cũng vì thương con thôi,con còn tương lai,còn trẻ sao lại có thể lấy người đã có gia đình chứ
-Có gia đình thì đã sao,con không quan trọng chuyện đó..
-Nhưng mẹ thi quan trọng,rồi người ta sẽ nói gì về gia đình mình đây,có bao giờ con nghĩ đến danh dự nhà mình không ? con Quyên có gì không xứng với con mà con không chịu,bao nhiêu người không chọn đi chọn con Loan,mẹ làm gi sai chư,mẹ nghĩ đến con đến gia đình là sai sao,còn con,con vì 1 người đàn bà mà lớn tiếng với mẹ,con nghĩ con đúng sao
-Đúng vậy là mẹ đuổi nó đi,là mẹ đưa tiền bắt nó phải rời xa con,vậy giờ con muốn sao,muốn mẹ phải xin lỗi hay chạy đi tìm nó về cho con
-Là tiền này đúng không ? Quân đưa túi tiền cho bà Phung,mẹ dung tiên để ép chị rời con sao,đây có phải là mẹ con không,từ bao giờ mẹ con biết dùng tiền để mua chuộc người khác thế này,mẹ cầm tiền về đi,không cần tiền thì chị cũng đi rồi,Quân đau khổ tột cùng
-Bình tỉnh lại đi con,1 thời gian rồi con cũng sẽ quên thôi,con sẽ có vợ và sống hạnh phúc
-hạnh phuc ? Quân cười nhạt,đúng vậy từ giờ con sẽ sống hạnh phúc,mẹ vê đi.con muốn ở 1 mình
Quân ngả người xuống ghế,giờ chỉ còn mình anh với nổi cô đơn lạnh lẽo,nhà không chị vắng vẻ quá,anh cầm chai rượu trên tay và bắt đầu cuộc sống không có chị
Chị mệt mỏi và thiếp đi trong nước mắt,xe dừng lại tại cần thơ,chị cũng không biết đến đây để làm gì,rồi chị chợt nhớ đến 1 nơi mà chị đã cùng Quân từng đến.
Bến Ninh Kiều về chiều đông người qua lại,lần thứ 2 chị đến đây ,vẫn phong cảnh này,dòng sông này,nhưng giờ chị 1 mình,chị ước mình có thể hòa mình cùng dòng sông ấy,để nước có thể cuốn đi bao nhiêu kí ức đau buồn và nổi nhớ mong trong đầu chị.
Chị mở điện thoại ra xem ,bao nhiêu là cuộc gọi của Quân,chị nhớ anh da diết, chị muốn được nghe giọng nói của Quân,nhưng chị không có can đảm goi cho anh,Chị vào 1 nhà nghỉ và vùi đầu vào gối, chị muốn ngủ 1 giấc để quên tất cả,nhưng chị cũng không làm được.1 tin nhắn được gửi đến,chỉ vỏn vẹn 3 chữ “Anh nhớ Em” nước mắt cứ thế mà tuôn ra,chị không trả lời,chị đưa tay nắm thật chặt sợi dây chuyền QL,Chị nấc từng tiếng “Em Nhớ Anh”
-Sao vậy,hình như chỗ này là của anh mà
-Thì em cũng muốn biết cảm giác đuợc nằm trên đùi anh là thế nào mà
-Em thấy sao ?
-Rất dễ chịu
Quân đưa tay vuốt má chị,chị nắm lấy tay Quân,và nói
-Con trai mà trắng như con gái vậy
-Thì anh là bạch mã hoang tử mà
-Anh có thói quen tự khoe khoang mình hả
-Đâu có .anh có khoe đâu,toàn là thiên hạ nói không đó chứ
-Tại sao lại yêu em,em đâu có đẹp
-Anh không yêu em vì đẹp hay xấu,chỉ đơn giản là yêu thôi,vì yêu nên không cần có lý do em à,còn em ?
-Em yêu vì anh đẹp trai mà,chị cười mắc cỡ,vì chị không ngờ mình lại nói ra những lời này
-Nếu vậy mai mốt em phải sinh con sao nó giống anh,như vậy mới đẹp được,Quân cười,chị đưa tay sờ lên mặt Quân,con người này,gương mặt này mãi mãi sẽ in sâu trong lòng chị,dù có chết chị cũng không muốn Quên
-Không được,chỉ là con gái giống anh thôi,con trai sẽ giống em.chị nói như muốn mơ về tương lai tốt đẹp hơn,cái mà chỉ có trong mơ chị mới có được
-Sao vậy
-Con gái thì không sao.con trai mà đẹp như ba thì sẽ làm khổ các cô gái đó.Quân lại cười,anh cũng như chị,cũng muốn quên đi tất cả để mơ về cuộc ssống của riêng họ,Quân vuốt tóc chị
-Thì em cũng đẹp mà
-Em đẹp sao,lần đầu mới nghe anh khen đó
-Ừm,chỉ là không muốn nói thôi,anh muốn em tự cao
-Em đâu có tính đó. người cười nói đến tận khuya
-Khuya rồi em ngủ đi,trưa mai anh về chở em đi mua số đồ chuẩn bi dọn qua nhà mới nhe.chị gật đầu.đôi mắt hiện rõ nét ưu buồn.Quân ôm lấy chị hôn nhẹ lên môi chị.chúc em ngủ ngon nhe
………………….
Sáng hôm sau như mọi ngày,khi Quân chuẩn bị đi làm,chị bước đến chỉnh lại cổ áo cho Quân dù nó đã rất ngay ngắn,nhưng chị vẫn muốn chỉnh lại,chỉ là chị muốn làm điều đó mà thôi,chị ôm lấy Quân,Ôm thật chặt như thể sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để làm điều đó.Quân ôm lấy chị và hôn lên má chị.
-Trưa anh sẽ về.chị gật đầu
Quân đi rồi chị mình, mình…… mình khóc
Chị xếp gọn đồ đạc vào vali,lê từng bước chân nặng nề xuống cầu thang,nước mắt chưa bao giờ ngưng chảy,nó cứ chảy xuống đầy mặt chị,chị bước xuống bếp như vẫn thấy hình ảnh Quân ngồi đó,chị ngồi xuống ghế sofa nơi Quân vẫn thường gối đầu lên chị,chị vẫn như còn cảm nhận được hơi ấm của Quân đang ở đây,rồi chị tưởng tương đén cảnh Quân về không nhìn thấy chị,có lẽ Quân cũng đau khổ không kém gì chi,có lẽ mọi thứ sẽ trở nên thế nào với tính kh Quân,chị cẩn thận dẹp tất cả các bình hoa trên bàn ,chị sợ Quân sẽ gây tổ thương cho chính mình,rồi chị nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ “QL”,chị sẽ giữ lại nó,như giữ lấy tình yêu của họ.chị lấy trong vali túi tiền của bà Phụng và để lên bàn,chị chẳng biết mình phải đi đâu,lại lần nữa chị không nhìn thấy được hướng đi của chính mình.Chị có thể đi đâu khi ở nơi này có Quân,liệu chị có thể vượt qua nổi nhớ nhung khi hình ảnh của Quân đang ngập tràn trong đầu chị,nhưng chị vẫn phải đi,”tạm biệt anh tình yêu của em”
Chị đến bến xe nhưng chẳng biết phải đi đâu, chị leo lên đại chiếc xe sắp khởi hành mà cũng chẳng hỏi điểm đến của xe là nơi nào,vì trong lòng chị chỉ muốn đến nơi thôi,nhưng nơi đó sẽ mãi không có chuyến xe nào dành cho chị
Quân về đến nhà,chị không ra đón,dứoi bếp bửa cơm đã được chuẩn bị sẳn.Quân nghĩ rằng chị đi ra ngòai,a gọi điện,chị không bắt máy,Quân linh cảm có gì đó đã xay ra,anh chạy vội lên lầu,mọi thứ yên ắng quá,đầu óc trống rỏng,Quân cố gọi thêm mấy lần nửa nhưng chị vẫn không nghe.Quân như nghĩ ra điều gì đó,anh cố trấn an bản thân,anh goi bà Phụng
-Mẹ gọi chị Loan qua nhà rồi hả
-Không có,….
Bà Phụng chưa noi hết câu thì Quân đã tắt máy,Anh đi đến tủ quần áo và mở ra,anh đấm tay thật mạnh vào đó,không có gì hết,mọi thứ trống lỏng,Quân lái xe ra bến xe chạy khắp nơi tìm chị với hi vọng chị đang đợi chuyến xe nào đó,hay vẫn còn đợi anh đến mà chưa đi,Quân chạy mãi,tìm mãi vẫn không thấy chị.tim anh cũng đau không kém chị
Quân thơ thẩn về nhà cậu như phát điên lên,Quân gọi cho chị liên tục,chị vẫn không bắt máy,anh đau khổ giận dử,quân đập nát tất cả mọi thứ trong tầm mắt mình,rồi Quân nhìn thấy túi tiền trên bàn ,anh hiểu ra mọi chuyện ,Quân đau khổ ngồi bịt xuống ghế,lúc này bà Phụng đến,nhìn mọi thứ đổ vở dưới sàn bà biết chị đã đi
-Co chuyện gì mà con đập phá lung tung thế này
Quân ôm đầu đau khổ.-Mẹ về đi,ccn không muốn nói chuyện với mẹ nữa,chị đi rồi,tất cả là tại mẹ,tại mẹ hết,Quân hét lên.
-Tại sao mẹ lại như vậy chứ,sao mẹ lại muốn làm khổ chúng con,tại sao không thể là chị chứ ,mẹ nói đi
-Mẹ cũng vì thương con thôi,con còn tương lai,còn trẻ sao lại có thể lấy người đã có gia đình chứ
-Có gia đình thì đã sao,con không quan trọng chuyện đó..
-Nhưng mẹ thi quan trọng,rồi người ta sẽ nói gì về gia đình mình đây,có bao giờ con nghĩ đến danh dự nhà mình không ? con Quyên có gì không xứng với con mà con không chịu,bao nhiêu người không chọn đi chọn con Loan,mẹ làm gi sai chư,mẹ nghĩ đến con đến gia đình là sai sao,còn con,con vì người đàn bà mà lớn tiếng với mẹ,con nghĩ con đúng sao
-Đúng vậy là mẹ đuổi nó đi,là mẹ đưa tiền bắt nó phải rời xa con,vậy giờ con muốn sao,muốn mẹ phải xin lỗi hay chạy đi tìm nó về cho con
-Là tiền này đúng không ? Quân đưa túi tiền cho bà Phung,mẹ dung tiên để ép chị rời con sao,đây có phải là mẹ con không,từ bao giờ mẹ con biết dùng tiền để mua chuộc người khác thế này,mẹ cầm tiền về đi,không cần tiền thì chị cũng đi rồi,Quân đau khổ tột cùng
-Bình tỉnh lại đi con, thời gian rồi con cũng sẽ quên thôi,con sẽ có vợ và sống hạnh phúc
-hạnh phuc ? Quân cười nhạt,đúng vậy từ giờ con sẽ sống hạnh phúc,mẹ vê đi.con muốn ở mình
Quân ngả người xuống ghế,giờ chỉ còn mình anh với nổi cô đơn lạnh lẽo,nhà không chị vắng vẻ quá,anh cầm chai rượu trên tay và bắt đầu cuộc sống không có chị
Chị mệt mỏi và thiếp đi trong nước mắt,xe dừng lại tại cần thơ,chị cũng không biết đến đây để làm gì,rồi chị chợt nhớ đến nơi mà chị đã cùng Quân từng đến.
Bến Ninh Kiều về chiều đông người qua lại,lần thứ chị đến đây ,vẫn phong cảnh này,dòng sông này,nhưng giờ chị mình,chị ước mình có thể hòa mình cùng dòng sông ấy,để nước có thể cuốn đi bao nhiêu kí ức đau buồn và nổi nhớ mong trong đầu chị.
Chị mở điện thoại ra xem ,bao nhiêu là cuộc gọi của Quân,chị nhớ anh da diết, chị muốn được nghe giọng nói của Quân,nhưng chị không có can đảm goi cho anh,Chị vào nhà nghỉ và vùi đầu vào gối, chị muốn ngủ giấc để quên tất cả,nhưng chị cũng không làm được. tin nhắn được gửi đến,chỉ vỏn vẹn chữ “Anh nhớ Em” nước mắt cứ thế mà tuôn ra,chị không trả lời,chị đưa tay nắm thật chặt sợi dây chuyền QL,Chị nấc từng tiếng “Em Nhớ Anh”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
-Sao vậy,hình như chỗ này là của anh mà
-Thì em cũng muốn biết cảm giác đuợc nằm trên đùi anh là thế nào mà
-Em thấy sao ?
-Rất dễ chịu
Quân đưa tay vuốt má chị,chị nắm lấy tay Quân,và nói
-Con trai mà trắng như con gái vậy
-Thì anh là bạch mã hoang tử mà
-Anh có thói quen tự khoe khoang mình hả
-Đâu có .anh có khoe đâu,toàn là thiên hạ nói không đó chứ
-Tại sao lại yêu em,em đâu có đẹp
-Anh không yêu em vì đẹp hay xấu,chỉ đơn giản là yêu thôi,vì yêu nên không cần có lý do em à,còn em ?
-Em yêu vì anh đẹp trai mà,chị cười mắc cỡ,vì chị không ngờ mình lại nói ra những lời này
-Nếu vậy mai mốt em phải sinh con sao nó giống anh,như vậy mới đẹp được,Quân cười,chị đưa tay sờ lên mặt Quân,con người này,gương mặt này mãi mãi sẽ in sâu trong lòng chị,dù có chết chị cũng không muốn Quên
-Không được,chỉ là con gái giống anh thôi,con trai sẽ giống em.chị nói như muốn mơ về 1 tương lai tốt đẹp hơn,cái mà chỉ có trong mơ chị mới có được
-Sao vậy
-Con gái thì không sao.con trai mà đẹp như ba thì sẽ làm khổ các cô gái đó.Quân lại cười,anh cũng như chị,cũng muốn quên đi tất cả để mơ về cuộc ssống của riêng họ,Quân vuốt tóc chị
-Thì em cũng đẹp mà
-Em đẹp sao,lần đầu mới nghe anh khen đó
-Ừm,chỉ là không muốn nói thôi,anh muốn em tự cao
-Em đâu có tính đó.2 người cười nói đến tận khuya
-Khuya rồi em ngủ đi,trưa mai anh về chở em đi mua 1 số đồ chuẩn bi dọn qua nhà mới nhe.chị gật đầu.đôi mắt hiện rõ nét ưu buồn.Quân ôm lấy chị hôn nhẹ lên môi chị.chúc em ngủ ngon nhe
………………….
Sáng hôm sau như mọi ngày,khi Quân chuẩn bị đi làm,chị bước đến chỉnh lại cổ áo cho Quân dù nó đã rất ngay ngắn,nhưng chị vẫn muốn chỉnh lại,chỉ là chị muốn làm 1 điều đó mà thôi,chị ôm lấy Quân,Ôm thật chặt như thể sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để làm điều đó.Quân ôm lấy chị và hôn lên má chị.
-Trưa anh sẽ về.chị gật đầu
Quân đi rồi chị 1 mình,1 mình……1 mình khóc
Chị xếp gọn đồ đạc vào vali,lê từng bước chân nặng nề xuống cầu thang,nước mắt chưa bao giờ ngưng chảy,nó cứ chảy xuống đầy mặt chị,chị bước xuống bếp như vẫn thấy hình ảnh Quân ngồi đó,chị ngồi xuống ghế sofa nơi Quân vẫn thường gối đầu lên chị,chị vẫn như còn cảm nhận được hơi ấm của Quân đang ở đây,rồi chị tưởng tương đén cảnh Quân về không nhìn thấy chị,có lẽ Quân cũng đau khổ không kém gì chi,có lẽ mọi thứ sẽ trở nên thế nào với tính kh Quân,chị cẩn thận dẹp tất cả các bình hoa trên bàn ,chị sợ Quân sẽ gây tổ thương cho chính mình,rồi chị nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ “QL”,chị sẽ giữ lại nó,như giữ lấy tình yêu của họ.chị lấy trong vali túi tiền của bà Phụng và để lên bàn,chị chẳng biết mình phải đi đâu,lại 1 lần nữa chị không nhìn thấy được hướng đi của chính mình.Chị có thể đi đâu khi ở nơi này có Quân,liệu chị có thể vượt qua nổi nhớ nhung khi hình ảnh của Quân đang ngập tràn trong đầu chị,nhưng chị vẫn phải đi,”tạm biệt anh tình yêu của em”
Chị đến bến xe nhưng chẳng biết phải đi đâu, chị leo lên đại 1 chiếc xe sắp khởi hành mà cũng chẳng hỏi điểm đến của xe là nơi nào,vì trong lòng chị chỉ muốn đến 1 nơi thôi,nhưng nơi đó sẽ mãi không có chuyến xe nào dành cho chị
Quân về đến nhà,chị không ra đón,dứoi bếp bửa cơm đã được chuẩn bị sẳn.Quân nghĩ rằng chị đi ra ngòai,a gọi điện,chị không bắt máy,Quân linh cảm có gì đó đã xay ra,anh chạy vội lên lầu,mọi thứ yên ắng quá,đầu óc trống rỏng,Quân cố gọi thêm mấy lần nửa nhưng chị vẫn không nghe.Quân như nghĩ ra điều gì đó,anh cố trấn an bản thân,anh goi bà Phụng
-Mẹ gọi chị Loan qua nhà rồi hả
-Không có,….
Bà Phụng chưa noi hết câu thì Quân đã tắt máy,Anh đi đến tủ quần áo và mở ra,anh đấm tay thật mạnh vào đó,không có gì hết,mọi thứ trống lỏng,Quân lái xe ra bến xe chạy khắp nơi tìm chị với hi vọng chị đang đợi chuyến xe nào đó,hay vẫn còn đợi anh đến mà chưa đi,Quân chạy mãi,tìm mãi vẫn không thấy chị.tim anh cũng đau không kém chị
Quân thơ thẩn về nhà cậu như phát điên lên,Quân gọi cho chị liên tục,chị vẫn không bắt máy,anh đau khổ giận dử,quân đập nát tất cả mọi thứ trong tầm mắt mình,rồi Quân nhìn thấy túi tiền trên bàn ,anh hiểu ra mọi chuyện ,Quân đau khổ ngồi bịt xuống ghế,lúc này bà Phụng đến,nhìn mọi thứ đổ vở dưới sàn bà biết chị đã đi
-Co chuyện gì mà con đập phá lung tung thế này
Quân ôm đầu đau khổ.-Mẹ về đi,ccn không muốn nói chuyện với mẹ nữa,chị đi rồi,tất cả là tại mẹ,tại mẹ hết,Quân hét lên.
-Tại sao mẹ lại như vậy chứ,sao mẹ lại muốn làm khổ 2 chúng con,tại sao không thể là chị chứ ,mẹ nói đi
-Mẹ cũng vì thương con thôi,con còn tương lai,còn trẻ sao lại có thể lấy người đã có gia đình chứ
-Có gia đình thì đã sao,con không quan trọng chuyện đó..
-Nhưng mẹ thi quan trọng,rồi người ta sẽ nói gì về gia đình mình đây,có bao giờ con nghĩ đến danh dự nhà mình không ? con Quyên có gì không xứng với con mà con không chịu,bao nhiêu người không chọn đi chọn con Loan,mẹ làm gi sai chư,mẹ nghĩ đến con đến gia đình là sai sao,còn con,con vì 1 người đàn bà mà lớn tiếng với mẹ,con nghĩ con đúng sao
-Đúng vậy là mẹ đuổi nó đi,là mẹ đưa tiền bắt nó phải rời xa con,vậy giờ con muốn sao,muốn mẹ phải xin lỗi hay chạy đi tìm nó về cho con
-Là tiền này đúng không ? Quân đưa túi tiền cho bà Phung,mẹ dung tiên để ép chị rời con sao,đây có phải là mẹ con không,từ bao giờ mẹ con biết dùng tiền để mua chuộc người khác thế này,mẹ cầm tiền về đi,không cần tiền thì chị cũng đi rồi,Quân đau khổ tột cùng
-Bình tỉnh lại đi con,1 thời gian rồi con cũng sẽ quên thôi,con sẽ có vợ và sống hạnh phúc
-hạnh phuc ? Quân cười nhạt,đúng vậy từ giờ con sẽ sống hạnh phúc,mẹ vê đi.con muốn ở 1 mình
Quân ngả người xuống ghế,giờ chỉ còn mình anh với nổi cô đơn lạnh lẽo,nhà không chị vắng vẻ quá,anh cầm chai rượu trên tay và bắt đầu cuộc sống không có chị
Chị mệt mỏi và thiếp đi trong nước mắt,xe dừng lại tại cần thơ,chị cũng không biết đến đây để làm gì,rồi chị chợt nhớ đến 1 nơi mà chị đã cùng Quân từng đến.
Bến Ninh Kiều về chiều đông người qua lại,lần thứ 2 chị đến đây ,vẫn phong cảnh này,dòng sông này,nhưng giờ chị 1 mình,chị ước mình có thể hòa mình cùng dòng sông ấy,để nước có thể cuốn đi bao nhiêu kí ức đau buồn và nổi nhớ mong trong đầu chị.
Chị mở điện thoại ra xem ,bao nhiêu là cuộc gọi của Quân,chị nhớ anh da diết, chị muốn được nghe giọng nói của Quân,nhưng chị không có can đảm goi cho anh,Chị vào 1 nhà nghỉ và vùi đầu vào gối, chị muốn ngủ 1 giấc để quên tất cả,nhưng chị cũng không làm được.1 tin nhắn được gửi đến,chỉ vỏn vẹn 3 chữ “Anh nhớ Em” nước mắt cứ thế mà tuôn ra,chị không trả lời,chị đưa tay nắm thật chặt sợi dây chuyền QL,Chị nấc từng tiếng “Em Nhớ Anh”