Tình yêu giữa sói và chuột túi ~
1.
Nơi tôi thuê là một khu nhà kiểu cũ có cách phân phòng rất kỳ quặc, đi dọc theo cầu thang hẹp có trải thảm lên tầng ba, sau khi dùng chìa khóa mở cửa gỗ, phải đi thêm một đoạn gác ngắn nữa mới chính thức đến phòng ở. Buồng ngủ nằm cách vách phòng ở, hẳn nơi đó mới thích hợp l*m t*̀nh, nhưng chỉ vừa khép cửa gỗ lại, tôi đã nhịn không nổi mà đẩy cậu vào tường.
Hình như cậu có chút kinh ngạc, lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững được, nhưng cậu chẳng nói bất kì điều gì, chỉ cười khẽ ra tiếng, như muốn chế nhạo tôi sốt ruột, hoặc hài lòng trước phản ứng của tôi.
Khoảng cách từ cửa gỗ đến cầu thang vô cùng chật hẹp, hai chúng tôi đứng sát vào nhau cũng không dôi ra một khe hở nào, giơ tay nhấc chân cũng thấy khó khăn. Tôi rất phấn khích khi dễ dàng cướp được cậu trai bao mê người như vậy từ tay mấy gã công tử bột, thật nóng lòng muốn ngắm cơ thể cậu, xem có xinh đẹp như gương mặt không. Tôi nghĩ với kinh nghiệm chăn gối phong phú như cậu, hẳn sẽ không làm tôi thất vọng, tôi cũng tuyệt đối không thể làm cậu thất vọng, tôi phải khắc sâu dấu ấn mất hồn lại khó quên vào lịch sử l*m t*̀nh huy hoàng của cậu.
Ở trên đều chỉ là lý thuyết.
Tình huống phát sinh trong thực tế là: Tôi ép cậu lên tường, dùng thân thể liều mạng giữ chặt cậu, chỉ chừa lại một khe hở đủ để vói tay cởi quần. Tôi muốn nhìn thấy cậu trần truồng, muốn sắp chết, nhưng tôi chỉ tuột mỗi quần cậu xuống, rồi kéo dây nịt của mình, sau đó nhanh như lúc dồn hết tốc lực trốn cảnh sát, qua quýt mà vội vàng xoa nắn bộ phận đã hực nóng của nhau.
Cậu ưỡn thắt lưng nâng chân tựa vào tường, hai tay ôm lấy cổ tôi, dán đôi má trên l*ng ngực tôi, chẳng biết có phải cậu đã nhịn thật lâu hay không mới tùy ý phối hợp với tôi như vậy, tôi cũng chả rảnh để hỏi.
2.
“Mấy giờ rồi?” Cậu hỏi.
Tôi với tay lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, ấn đèn để nhìn: “Một giờ bốn tám.”
Vừa nghe xong, cậu đột nhiên hưng phấn chồm người dậy, lấy tay chống đầu rồi nói với tôi: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
“Hôm nay?”
14 tháng 2, ngày lễ tình nhân?
“Ừ.”
Lễ tình nhân là sinh nhật trai bao, thật hay giả?
Nhưng quan tâm thật giả làm gì? Hiện tại tôi chỉ nghĩ một việc duy nhất.
“Chẳng phải có tôi là quà sinh nhật của cậu sao?” Vừa dứt lời, tôi không đợi cậu đáp đã trực tiếp trở mình qua đè lên người cậu.
Cậu nhúc nhích cơ thể ấm áp, khoác tay lên vai tôi, dùng chân ôm lấy phần đầu gối tôi, nhưng lời nói thốt ra lại như một gáo nước lạnh có bỏ thêm đá.
“Anh nghĩ nói vậy thì tôi sẽ cho anh chơi miễn phí, phải không?”
3.
Ban nãy là ai giống như đồng lõa vội vã kéo tôi thoát khỏi “hiện trường”? Là ai tựa vào tường để mặc tôi âu yếm thỏa thích? Là ai khi tắm chung bảo nước chưa đủ ấm, dòng chảy không đều rồi cười khanh khách suốt? Tắm xong trở về phòng, là ai dùng tư thế khiêu khích đá sách y học của tôi xuống giường? Rồi lúc xốc chăn chui vào, là ai nói với tôi “Đến đây, thừa dịp chưa làm mà làm đi” như muốn châm bùng lửa d*c?
Hết thảy đều ăn ý không chê vào đâu được, tôi đương muốn nói có thiện cảm với cậu, vậy mà giờ khắc này cậu lại đòi tiền tôi.
4.
Tôi định hỏi cậu ta muốn bao nhiêu, rồi hung hăng làm chết cậu ta, sau đó bảo cậu ta cút đi cho khuất mắt.
Với điều kiện của tôi, tìm người lên giường mắc mớ gì phải trả tiền?
Tôi cũng không muốn bị cậu ta coi thường.
“Chẳng phải lúc nãy tôi cũng cho cậu đùa miễn phí sao?” Tôi biết tôi thiếu kiên nhẫn, nhưng còn cách nào khác, đó là bản tính của tôi rồi.
Nhưng không ngờ vừa nghe xong cậu ta liền bật cười.
Càng không ngờ hơn là cậu ta cười rất ngọt.
Dùng “ngọt” để miêu tả nụ cười của một thằng con trai, cũng đột ngột tựa như lúc dùng “đẹp” để hình dung bề ngoài của cậu. Mấu chốt là tôi lại lần nữa không tìm ra được từ nào chính xác hơn.
Cậu ta là loại người nói năng hời hợt, ngay cả nhướn mi cũng tràn đầy nhục d*c, tôi không nghĩ lại có thể cười ngây thơ đến thế.
Khi cậu mỉm cười, khóe mắt cong lên ngọt ngào, chân mày dãn nhẹ, đôi môi đỏ mọng, khiến tôi bỗng nhiên quên mất mình muốn nói gì, chỉ nhớ mỗi từ “ngọt”, hoặc tất cả những thứ có liên quan đến từ “ngọt”.
5.
Thiện cảm mới mất đi đã dâng trào trở lại, chỉ trong tích tắc khi cậu nhoẻn miệng cười.
Đôi chân trơn trượt như rắn cọ xát dọc theo đầu gối tôi, thanh âm biếng nhác hòa lẫn vào những câu nói như muốn châm lửa lên người tôi.
“Tôi nói tôi muốn ăn trứng chiên, lòng đỏ phải còn sống, rìa ngoài phần lòng trắng phải vàng rượm.” Cậu nói xong thì mím mím môi, lại là một nụ cười thật “ngọt”.
Tôi nghĩ nếu không phải cậu ta muốn chọc giận tôi, thì là đầu óc có vấn đề.
Tôi xoay người đặt cậu ta lên giường, ngồi dậy mặc quần.
“Cậu về đi, tủ lạnh nhà tôi trống hoác, hơn nữa tôi không biết chiên trứng.” Quan trọng là tôi nguội lạnh rồi.
“Chỗ ngã rẽ dưới lầu có cửa hàng 24 giờ, chúng ta đến đó mua trứng.”
“Tôi đã nói tôi không chiên trứng!” Tôi với lấy áo sơ mi dưới chân giường, có loại xúc động muốn nổ súng vào người ngoài hành tinh.
“Tôi dạy anh.” Cậu ngồi dậy, thuận tay hất mớ tóc dài ra sau, để lộ thân thể trần như nhộng, nhếch khóe miệng lên nhìn tôi.
“Cậu thần kinh hả?” Tôi vừa bốc hỏa vừa buồn cười.
Cậu lắc đầu, lấy áo len mặc vào, thong thả đáp: “Anh mới thần kinh, lấy một đĩa trứng chiên đổi một đêm với tôi, anh cho là chuyện tốt thế này mỗi ngày đều có sao? Đầu heo.”
Tôi trợn tròn mắt, có người nói chuyện ấy kiểu đó sao?
Cậu mặc áo len và quần dài vào, lấy tay vuốt mái tóc sơ qua hai lần.
“Này, cho tôi mượn áo khoác, bên ngoài lạnh chết bỏ.”
6.
Kinh nghiệm về việc chiên trứng của cậu đương nhiên nhiều hơn tôi, biết phải cho trứng vào sau khi dầu đã sôi, lửa phải xen kẽ lúc vừa lúc lớn thì lòng đỏ mới còn sống, phải dùng xẻng chiên đè nhẹ lên rìa ngoài của lòng trắng để nó chín và giòn.
Cái gì cậu cũng biết, nhưng chẳng làm gì ngoài việc ngồi mở miệng chỉ đạo.
Ban đầu bị cậu sai phái làm tôi thấy thật phiền, nhưng sau đó tôi lại biến “chiên trứng trong sống ngoài chín” thành thử thách cho bản thân. Tôi là người dễ dàng bị những vấn đề hóc búa “dụ dỗ”, trên giường, trường lớp, nhà bếp, như nhau cả.
Đập liên tục chín quả trứng gà, rốt cuộc cũng miễn cưỡng chiên được kiểu cậu muốn.
“Tốt lắm, tôi muốn ăn.” Cậu rắc một ít muối vừa mua được ở cửa hàng vào trứng, dùng hai tay nâng đĩa lên miệng, cắn lớp màng mỏng, hút hết lòng đỏ, sau đó cầm nĩa cắt rìa trứng đã chín giòn bỏ vào miệng.
“Ngon lắm.” Cậu l**m l**m môi, dáng vẻ thực vừa lòng: “65 điểm.”
Ngon mà 65 điểm?
Thằng nhóc này rất thiếu đánh.
“Chiên thêm quả nữa đi.” Cậu buông đĩa trứng đã xẹp lép phần ruột lại thiếu một góc xuống, đứng ôm hộp muối dựa vào tủ lạnh chờ.
7.
Ăn xong trứng chiên rồi leo lên giường, chúng tôi l*m t*̀nh siêu cuồng nhiệt.
Lúc l*m t*̀nh cậu rất chủ động, chủ động làm tôi thoải mái cũng như làm bản thân thoải mái, nhưng thứ làm tôi mê muội hơn cả là những động tác và thanh âm cám dỗ đầy kích thích của cậu. Cậu không vâng lời, biết từ chối nhưng tiến lùi có chừng mực. Cậu biết nên làm thế nào để gợi lên thú tính và d*c v*ng chinh phục của đàn ông, cũng nắm vững tâm lý kiêu ngạo và lợi dụng sự mềm lòng của họ.
Cậu khiêu khích cực cao siêu, cá tính cũng có vài điểm khiến người ta đau đầu, nhưng vừa khéo lại là hình mẫu tôi thích nhất.
Làm tình với cậu là trò chơi cũng như trận đấu. Năng lực của chúng tôi ngang ngửa, đều thuộc trình độ khiến người người rùng mình sửng sốt, ân ái khi thì kịch liệt khi thì triền miên, giống như đối diện với kẻ địch. Tôi luôn nghĩ tư chất trời cho của mình rất cừ khôi, đối mặt với trường hợp nào cũng có thể giải quyết rốt ráo, nhưng khi ở trên người cậu, tôi cứ phải hết lần này đến lần khác cố nhịn, mới trụ được không bắn tinh quá sớm.
Đã lâu rồi không liều mạng như vậy, tôi cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có. Chiên trứng đã là cái đinh gì, dù hiện tại phải móc tiền tôi cũng sẵn lòng.
8.
Sắc trời hửng sáng, chúng tôi đều mệt rã rời nhưng không muốn ngủ. Tôi thuận tay quấn quấn mấy lọn tóc đang xõa tung của cậu, ngắm nghía chúng trong ánh sáng yếu ớt, cậu nằm nghiêng kề sát vào tôi, một chân lèn vào giữa hai chân tôi, mắt cá chân chạm vào cẳng chân tôi.
Chúng tôi lẳng lặng nằm nghỉ ngơi, châm một điếu thuốc lên luân phiên hút, bỗng dưng cậu thở dài thườn thượt.
Cậu nhấc chân đạp tôi hai cước, tay cầm điếu thuốc, cũng không biết là cố tình hay vô ý, làm rớt một dúm tàn thuốc lên người tôi.
Tôi tắt thuốc, giũ chăn bông sạch sẽ rồi lật mình qua, đắp nó lên người cậu. Tóc cậu thoang thoảng hương dầu gội nhà tôi, hòa lẫn một chút vị khói bếp lúc chiên trứng. Ngay cả việc ngửi mùi tóc của cậu cũng làm tôi ‘cứng lên’.
Sau khi nhận ra, cậu vòng tay ra sau thắt lưng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve rất mực dịu dàng.
Động tác cực kì cực kì nhịp nhàng, vuốt ve vô cùng vô cùng dễ chịu.....
“Tôi chỉ muốn anh tặng tôi một món quà ‘nho nhỏ’.” Cậu nói.
“Ừ.” Vì động tác cực kì cực kì nhịp nhàng, vuốt ve vô cùng vô cùng dễ chịu......
“Đi xem chuột túi với tôi.”
“Hả?”
“Sau khi ngủ dậy, đi thảo cầm viên xem chuột túi với tôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hôm nay là lễ tình nhân, hơn nữa còn là sinh nhật tôi.”
Một câu trả lời hoàn toàn “trật đường rầy”. Nhưng nể tình động tác cực kì cực kì nhịp nhàng, vuốt ve vô cùng vô cùng dễ chịu...... Cho nên........
“Ừ.”
9.
Lễ tình nhân đương nhiên tôi đã sớm đặt lịch hẹn, còn vì người đó nghĩ trăm phương ngàn kế đổi ca trực trong bệnh viện.
Bất quá, hiện giờ tôi quan tâm người đó làm chi?
10.
Làm thêm lần nữa khiến mí mắt tôi không sao mở nổi, trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi hỏi cậu trong cơn mơ mơ màng màng, tại sao lại kéo tôi rời khỏi Silver như chạy nạn?
“..... Gã lưu manh kia.... Giống như chó l**m tôi....Anh thấy mà đúng không?” Cậu vừa ngáp vừa nói.
Thảo nào cậu ta tức giận dùng nước lạnh lau cổ.
Tôi vùng vẫy chống lại cơn buồn ngủ, lại gần hôn lên cổ cậu một cái coi như an ủi.
“Vậy còn anh....” Cậu điều chỉnh lại tư thế ngủ, hỏi tôi: “.....Sao lại nấp sau cửa chờ tôi?”
Câu này khiến tôi tỉnh táo ngay tắp lự.
Thấy tôi không trả lời, cậu chống tay chồm lên người tôi, cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt tôi.
Thật lòng mà nói, tôi hy vọng cậu đừng nhìn tôi như thế.
Nếu cậu không nhìn tôi như thế, nếu cậu rúc vào cánh tay tôi giống như ban nãy, tôi sẽ không kiềm nổi lòng nói với cậu: khi tôi trông thấy cậu, bốn phía thoáng chốc lặng ngắt như tờ, giữa đường nhìn của chúng ta xẹt ra một tia điện màu xanh lam, nếu không hành động tôi sẽ bỏ lỡ cậu, tôi sẽ hối tiếc, thật hối tiếc, rất hối tiếc.....
Nhưng cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ lại đầy tự tin, một sự tự tin gần như khiêu khích. Tôi không thể để cậu khinh thường.
Vì thế tôi nói: “Không có gì, tôi chỉ cược thôi.”
[cont]
1.
Nơi tôi thuê là một khu nhà kiểu cũ có cách phân phòng rất kỳ quặc, đi dọc theo cầu thang hẹp có trải thảm lên tầng ba, sau khi dùng chìa khóa mở cửa gỗ, phải đi thêm một đoạn gác ngắn nữa mới chính thức đến phòng ở. Buồng ngủ nằm cách vách phòng ở, hẳn nơi đó mới thích hợp l*m t*̀nh, nhưng chỉ vừa khép cửa gỗ lại, tôi đã nhịn không nổi mà đẩy cậu vào tường.
Hình như cậu có chút kinh ngạc, lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững được, nhưng cậu chẳng nói bất kì điều gì, chỉ cười khẽ ra tiếng, như muốn chế nhạo tôi sốt ruột, hoặc hài lòng trước phản ứng của tôi.
Khoảng cách từ cửa gỗ đến cầu thang vô cùng chật hẹp, hai chúng tôi đứng sát vào nhau cũng không dôi ra một khe hở nào, giơ tay nhấc chân cũng thấy khó khăn. Tôi rất phấn khích khi dễ dàng cướp được cậu trai bao mê người như vậy từ tay mấy gã công tử bột, thật nóng lòng muốn ngắm cơ thể cậu, xem có xinh đẹp như gương mặt không. Tôi nghĩ với kinh nghiệm chăn gối phong phú như cậu, hẳn sẽ không làm tôi thất vọng, tôi cũng tuyệt đối không thể làm cậu thất vọng, tôi phải khắc sâu dấu ấn mất hồn lại khó quên vào lịch sử l*m t*̀nh huy hoàng của cậu.
Ở trên đều chỉ là lý thuyết.
Tình huống phát sinh trong thực tế là: Tôi ép cậu lên tường, dùng thân thể liều mạng giữ chặt cậu, chỉ chừa lại một khe hở đủ để vói tay cởi quần. Tôi muốn nhìn thấy cậu trần truồng, muốn sắp chết, nhưng tôi chỉ tuột mỗi quần cậu xuống, rồi kéo dây nịt của mình, sau đó nhanh như lúc dồn hết tốc lực trốn cảnh sát, qua quýt mà vội vàng xoa nắn bộ phận đã hực nóng của nhau.
Cậu ưỡn thắt lưng nâng chân tựa vào tường, hai tay ôm lấy cổ tôi, dán đôi má trên l*ng ngực tôi, chẳng biết có phải cậu đã nhịn thật lâu hay không mới tùy ý phối hợp với tôi như vậy, tôi cũng chả rảnh để hỏi.
2.
“Mấy giờ rồi?” Cậu hỏi.
Tôi với tay lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, ấn đèn để nhìn: “Một giờ bốn tám.”
Vừa nghe xong, cậu đột nhiên hưng phấn chồm người dậy, lấy tay chống đầu rồi nói với tôi: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
“Hôm nay?”
14 tháng 2, ngày lễ tình nhân?
“Ừ.”
Lễ tình nhân là sinh nhật trai bao, thật hay giả?
Nhưng quan tâm thật giả làm gì? Hiện tại tôi chỉ nghĩ một việc duy nhất.
“Chẳng phải có tôi là quà sinh nhật của cậu sao?” Vừa dứt lời, tôi không đợi cậu đáp đã trực tiếp trở mình qua đè lên người cậu.
Cậu nhúc nhích cơ thể ấm áp, khoác tay lên vai tôi, dùng chân ôm lấy phần đầu gối tôi, nhưng lời nói thốt ra lại như một gáo nước lạnh có bỏ thêm đá.
“Anh nghĩ nói vậy thì tôi sẽ cho anh chơi miễn phí, phải không?”
3.
Ban nãy là ai giống như đồng lõa vội vã kéo tôi thoát khỏi “hiện trường”? Là ai tựa vào tường để mặc tôi âu yếm thỏa thích? Là ai khi tắm chung bảo nước chưa đủ ấm, dòng chảy không đều rồi cười khanh khách suốt? Tắm xong trở về phòng, là ai dùng tư thế khiêu khích đá sách y học của tôi xuống giường? Rồi lúc xốc chăn chui vào, là ai nói với tôi “Đến đây, thừa dịp chưa làm mà làm đi” như muốn châm bùng lửa d*c?
Hết thảy đều ăn ý không chê vào đâu được, tôi đương muốn nói có thiện cảm với cậu, vậy mà giờ khắc này cậu lại đòi tiền tôi.
4.
Tôi định hỏi cậu ta muốn bao nhiêu, rồi hung hăng làm chết cậu ta, sau đó bảo cậu ta cút đi cho khuất mắt.
Với điều kiện của tôi, tìm người lên giường mắc mớ gì phải trả tiền?
Tôi cũng không muốn bị cậu ta coi thường.
“Chẳng phải lúc nãy tôi cũng cho cậu đùa miễn phí sao?” Tôi biết tôi thiếu kiên nhẫn, nhưng còn cách nào khác, đó là bản tính của tôi rồi.
Nhưng không ngờ vừa nghe xong cậu ta liền bật cười.
Càng không ngờ hơn là cậu ta cười rất ngọt.
Dùng “ngọt” để miêu tả nụ cười của một thằng con trai, cũng đột ngột tựa như lúc dùng “đẹp” để hình dung bề ngoài của cậu. Mấu chốt là tôi lại lần nữa không tìm ra được từ nào chính xác hơn.
Cậu ta là loại người nói năng hời hợt, ngay cả nhướn mi cũng tràn đầy nhục d*c, tôi không nghĩ lại có thể cười ngây thơ đến thế.
Khi cậu mỉm cười, khóe mắt cong lên ngọt ngào, chân mày dãn nhẹ, đôi môi đỏ mọng, khiến tôi bỗng nhiên quên mất mình muốn nói gì, chỉ nhớ mỗi từ “ngọt”, hoặc tất cả những thứ có liên quan đến từ “ngọt”.
5.
Thiện cảm mới mất đi đã dâng trào trở lại, chỉ trong tích tắc khi cậu nhoẻn miệng cười.
Đôi chân trơn trượt như rắn cọ xát dọc theo đầu gối tôi, thanh âm biếng nhác hòa lẫn vào những câu nói như muốn châm lửa lên người tôi.
“Tôi nói tôi muốn ăn trứng chiên, lòng đỏ phải còn sống, rìa ngoài phần lòng trắng phải vàng rượm.” Cậu nói xong thì mím mím môi, lại là một nụ cười thật “ngọt”.
Tôi nghĩ nếu không phải cậu ta muốn chọc giận tôi, thì là đầu óc có vấn đề.
Tôi xoay người đặt cậu ta lên giường, ngồi dậy mặc quần.
“Cậu về đi, tủ lạnh nhà tôi trống hoác, hơn nữa tôi không biết chiên trứng.” Quan trọng là tôi nguội lạnh rồi.
“Chỗ ngã rẽ dưới lầu có cửa hàng 24 giờ, chúng ta đến đó mua trứng.”
“Tôi đã nói tôi không chiên trứng!” Tôi với lấy áo sơ mi dưới chân giường, có loại xúc động muốn nổ súng vào người ngoài hành tinh.
“Tôi dạy anh.” Cậu ngồi dậy, thuận tay hất mớ tóc dài ra sau, để lộ thân thể trần như nhộng, nhếch khóe miệng lên nhìn tôi.
“Cậu thần kinh hả?” Tôi vừa bốc hỏa vừa buồn cười.
Cậu lắc đầu, lấy áo len mặc vào, thong thả đáp: “Anh mới thần kinh, lấy một đĩa trứng chiên đổi một đêm với tôi, anh cho là chuyện tốt thế này mỗi ngày đều có sao? Đầu heo.”
Tôi trợn tròn mắt, có người nói chuyện ấy kiểu đó sao?
Cậu mặc áo len và quần dài vào, lấy tay vuốt mái tóc sơ qua hai lần.
“Này, cho tôi mượn áo khoác, bên ngoài lạnh chết bỏ.”
6.
Kinh nghiệm về việc chiên trứng của cậu đương nhiên nhiều hơn tôi, biết phải cho trứng vào sau khi dầu đã sôi, lửa phải xen kẽ lúc vừa lúc lớn thì lòng đỏ mới còn sống, phải dùng xẻng chiên đè nhẹ lên rìa ngoài của lòng trắng để nó chín và giòn.
Cái gì cậu cũng biết, nhưng chẳng làm gì ngoài việc ngồi mở miệng chỉ đạo.
Ban đầu bị cậu sai phái làm tôi thấy thật phiền, nhưng sau đó tôi lại biến “chiên trứng trong sống ngoài chín” thành thử thách cho bản thân. Tôi là người dễ dàng bị những vấn đề hóc búa “dụ dỗ”, trên giường, trường lớp, nhà bếp, như nhau cả.
Đập liên tục chín quả trứng gà, rốt cuộc cũng miễn cưỡng chiên được kiểu cậu muốn.
“Tốt lắm, tôi muốn ăn.” Cậu rắc một ít muối vừa mua được ở cửa hàng vào trứng, dùng hai tay nâng đĩa lên miệng, cắn lớp màng mỏng, hút hết lòng đỏ, sau đó cầm nĩa cắt rìa trứng đã chín giòn bỏ vào miệng.
“Ngon lắm.” Cậu l**m l**m môi, dáng vẻ thực vừa lòng: “65 điểm.”
Ngon mà 65 điểm?
Thằng nhóc này rất thiếu đánh.
“Chiên thêm quả nữa đi.” Cậu buông đĩa trứng đã xẹp lép phần ruột lại thiếu một góc xuống, đứng ôm hộp muối dựa vào tủ lạnh chờ.
7.
Ăn xong trứng chiên rồi leo lên giường, chúng tôi l*m t*̀nh siêu cuồng nhiệt.
Lúc l*m t*̀nh cậu rất chủ động, chủ động làm tôi thoải mái cũng như làm bản thân thoải mái, nhưng thứ làm tôi mê muội hơn cả là những động tác và thanh âm cám dỗ đầy kích thích của cậu. Cậu không vâng lời, biết từ chối nhưng tiến lùi có chừng mực. Cậu biết nên làm thế nào để gợi lên thú tính và d*c v*ng chinh phục của đàn ông, cũng nắm vững tâm lý kiêu ngạo và lợi dụng sự mềm lòng của họ.
Cậu khiêu khích cực cao siêu, cá tính cũng có vài điểm khiến người ta đau đầu, nhưng vừa khéo lại là hình mẫu tôi thích nhất.
Làm tình với cậu là trò chơi cũng như trận đấu. Năng lực của chúng tôi ngang ngửa, đều thuộc trình độ khiến người người rùng mình sửng sốt, ân ái khi thì kịch liệt khi thì triền miên, giống như đối diện với kẻ địch. Tôi luôn nghĩ tư chất trời cho của mình rất cừ khôi, đối mặt với trường hợp nào cũng có thể giải quyết rốt ráo, nhưng khi ở trên người cậu, tôi cứ phải hết lần này đến lần khác cố nhịn, mới trụ được không bắn tinh quá sớm.
Đã lâu rồi không liều mạng như vậy, tôi cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có. Chiên trứng đã là cái đinh gì, dù hiện tại phải móc tiền tôi cũng sẵn lòng.
8.
Sắc trời hửng sáng, chúng tôi đều mệt rã rời nhưng không muốn ngủ. Tôi thuận tay quấn quấn mấy lọn tóc đang xõa tung của cậu, ngắm nghía chúng trong ánh sáng yếu ớt, cậu nằm nghiêng kề sát vào tôi, một chân lèn vào giữa hai chân tôi, mắt cá chân chạm vào cẳng chân tôi.
Chúng tôi lẳng lặng nằm nghỉ ngơi, châm một điếu thuốc lên luân phiên hút, bỗng dưng cậu thở dài thườn thượt.
Cậu nhấc chân đạp tôi hai cước, tay cầm điếu thuốc, cũng không biết là cố tình hay vô ý, làm rớt một dúm tàn thuốc lên người tôi.
Tôi tắt thuốc, giũ chăn bông sạch sẽ rồi lật mình qua, đắp nó lên người cậu. Tóc cậu thoang thoảng hương dầu gội nhà tôi, hòa lẫn một chút vị khói bếp lúc chiên trứng. Ngay cả việc ngửi mùi tóc của cậu cũng làm tôi ‘cứng lên’.
Sau khi nhận ra, cậu vòng tay ra sau thắt lưng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve rất mực dịu dàng.
Động tác cực kì cực kì nhịp nhàng, vuốt ve vô cùng vô cùng dễ chịu.....
“Tôi chỉ muốn anh tặng tôi một món quà ‘nho nhỏ’.” Cậu nói.
“Ừ.” Vì động tác cực kì cực kì nhịp nhàng, vuốt ve vô cùng vô cùng dễ chịu......
“Đi xem chuột túi với tôi.”
“Hả?”
“Sau khi ngủ dậy, đi thảo cầm viên xem chuột túi với tôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hôm nay là lễ tình nhân, hơn nữa còn là sinh nhật tôi.”
Một câu trả lời hoàn toàn “trật đường rầy”. Nhưng nể tình động tác cực kì cực kì nhịp nhàng, vuốt ve vô cùng vô cùng dễ chịu...... Cho nên........
“Ừ.”
9.
Lễ tình nhân đương nhiên tôi đã sớm đặt lịch hẹn, còn vì người đó nghĩ trăm phương ngàn kế đổi ca trực trong bệnh viện.
Bất quá, hiện giờ tôi quan tâm người đó làm chi?
10.
Làm thêm lần nữa khiến mí mắt tôi không sao mở nổi, trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi hỏi cậu trong cơn mơ mơ màng màng, tại sao lại kéo tôi rời khỏi Silver như chạy nạn?
“..... Gã lưu manh kia.... Giống như chó l**m tôi....Anh thấy mà đúng không?” Cậu vừa ngáp vừa nói.
Thảo nào cậu ta tức giận dùng nước lạnh lau cổ.
Tôi vùng vẫy chống lại cơn buồn ngủ, lại gần hôn lên cổ cậu một cái coi như an ủi.
“Vậy còn anh....” Cậu điều chỉnh lại tư thế ngủ, hỏi tôi: “.....Sao lại nấp sau cửa chờ tôi?”
Câu này khiến tôi tỉnh táo ngay tắp lự.
Thấy tôi không trả lời, cậu chống tay chồm lên người tôi, cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt tôi.
Thật lòng mà nói, tôi hy vọng cậu đừng nhìn tôi như thế.
Nếu cậu không nhìn tôi như thế, nếu cậu rúc vào cánh tay tôi giống như ban nãy, tôi sẽ không kiềm nổi lòng nói với cậu: khi tôi trông thấy cậu, bốn phía thoáng chốc lặng ngắt như tờ, giữa đường nhìn của chúng ta xẹt ra một tia điện màu xanh lam, nếu không hành động tôi sẽ bỏ lỡ cậu, tôi sẽ hối tiếc, thật hối tiếc, rất hối tiếc.....
Nhưng cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ lại đầy tự tin, một sự tự tin gần như khiêu khích. Tôi không thể để cậu khinh thường.
Vì thế tôi nói: “Không có gì, tôi chỉ cược thôi.”
[cont]