Tình yêu giữa sói và chuột túi ~
1.
Trong không khí lạnh lẽo ngày lễ tình nhân, tôi dẫn Kiệt đến sở thú xem chuột túi.
Chuyện này nhất định không thể để bất kì ai biết, nhất là “trai bao”.
Do thời tiết quá tởm nên khoảnh sân chỗ quầy bán vé vắng tanh, chỉ có hai chiếc xe bán nước giải khát cộng thêm một xe đẩy bán chocolate và đậu phộng, không có nhiều người nhộn nhịp như ngày thường.
Chúng tôi mua vé vào cửa có in bản đồ của thảo cầm viên, lên đoàn tàu đi loanh quanh sở thú được trang trí thành hình con sâu róm, trực tiếp đến “Ngôi nhà chuột túi” trước.
Tôi không hiểu vì sao Kiệt lại thích chuột túi như vậy, tôi chỉ biết hứng thú của tôi với loài động vật đó chẳng bằng một phần ngàn cậu, lúc cậu dựa vào hàng rào ngắm chuột túi say sưa, tôi xung phong lãnh nhiệm vụ đi mua cà phê nóng.
Đi gần nửa vòng theo bản đồ trên vé vào cửa, kết quả cũng uổng công một chuyến, căn tin đang sửa chữa, ngay cả máy bán nước tự động cũng “đình công” nốt. Áng chừng trời sẽ mưa, tôi thuận tay vơ luôn chiếc ô công nhân nơi đó để lại, xem như là thu hoạch duy nhất.
Bầu trời càng lúc càng âm u, không bao lâu sau quả nhiên đã lác đác mưa phùn, tôi miễn cưỡng mở ô ra trở về “Ngôi nhà chuột túi”, Kiệt vẫn còn đang chăm chú ngắm nhìn lũ kia. Tôi nói với Kiệt, căn tin đang sửa, một bóng quỷ cũng không thấy nên chả mua được gì. Hình như cậu cũng không để ý, quay đầu lại trả lời tôi bằng một câu ứ có liên quan, chuột túi mẹ sinh ra chuột túi con, bây giờ nó được bỏ vào cái túi trước bụng rồi.
Ờ, chúc mừng ha.
2.
Mưa ngày càng nặng hạt, những hạt mưa to rơi lên mặt ô phát ra âm thanh lộp độp, có vẻ Kiệt vẫn chưa xem no mắt, tôi chỉ còn nước chịu đựng giương chiếc ô in hình siêu buồn cười tiếp tục đứng hầu cậu.
Cậu im lặng đứng trước hàng rào, dáng vẻ trầm tĩnh thoạt nhìn rất nghiêm túc, quả thực như một cậu học sinh tiểu học đang quan sát “sinh hoạt của chuột túi”, mà trên thực tế cuộc sống của bọn chúng nhàm nhán hết sức, nếu không ngồi ngây ra dưới mái hiên thì cũng đờ đẫn nhai lá cây, chỉ mỗi chuột túi con là hoạt bát dư hơi, ăn mấy chiếc lá cây, chạy lung tung khắp nơi, rồi lại ăn mấy chiếc lá cây, rồi lại chạy lung tung khắp nơi, đùa vui đến quên trời quên đất.
Tôi không cách nào dâng trào nổi hứng thú với loài động vật này, thú thực là cả thảo cầm viên tôi cũng ứ hứng thú, đảo mắt quanh quất, người duy nhất khiến tôi cảm thấy thời gian trôi qua không lãng phí chỉ có mỗi Kiệt.
Tôi dán mắt vào Kiệt “đang chăm chỉ quan sát chuột túi”.
Cậu mặc áo chơi bóng chày của tôi, chiếc áo rộng thùng thình y như được treo trên người, cổ tay áo dài sượt khoác lên hàng rào, chỉ lộ ra non nửa ngón tay thanh tú. Tóc ươn ướt mưa, dán sát vào cổ áo, nhìn từ bên cạnh thì thấy lông mi cậu rất dài, cơ hồ có thể hứng trọn vài hạt mưa. Khi tôi đứng bên cạnh cậu, hương thơm sau khi tắm xộc thẳng vào mũi tôi, giống như mùi hương trong lành của sữa lúa mạch, khiến người ta dễ chịu biết mấy.
Nhưng rốt cuộc cậu muốn xem bao lâu?
Tôi chưa bao giờ có ý giành giật tình cảm với chuột túi, bất quá xem thường sự tồn tại của tôi mà chỉ lo ngắm chuột túi, hình như cũng không phải chuyện người thường hay làm.
3.
Tôi đổi ô qua tay phải, tay trái len qua bờ vai Kiệt, đặt trên đầu ngón tay lạnh giá của cậu. Cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt dưới làn mưa bụi có vẻ ôn hòa kỳ lạ. Tôi cúi thấp người kề sát vào mặt cậu, dùng chóp mũi men theo mũi cậu, ma xát, cậu vươn tay kéo lấy vạt áo khoác của tôi, vừa như muốn hơn thua vừa có ý muốn dựa sát hơn nữa.
Tôi đỡ lấy thắt lưng cậu, tim đập càng ngày càng nhanh, ngay thời điểm ấy đột nhiên có một thanh âm bảo với tôi rằng: chúng tôi phải ở bên cạnh nhau.
Tôi với Kiệt, chúng tôi là một đôi rất xứng.
Đúng. Tôi tin. Vừa nghĩ xong, tôi có thể cảm nhận được vô số ánh mắt hâm mộ đang hội tụ trên người mình, tuy trên thực tế chúng tôi đang đứng trong thảo cầm viên vào một ngày mưa, bốn phía không có lấy bóng người, trước mắt chỉ có bọn chuột túi hôi rình kia.
Tôi cúi đầu, chạm nhẹ vào môi cậu, định bụng trước khi cậu phun ra bất cứ câu độc mồm nào, tôi sẽ dùng kiểu hôn sở trường của mình lấp kín môi cậu.
Khó hiểu là lần này cậu không hề độc miệng.
Mà ngay lúc đó đi động của cậu đổ chuông.
4.
Cậu tiếp cuộc gọi.
Sau khi alô một tiếng thì bắt đầu phấn khởi chuyện trò, thần thái quyến rũ đầy lôi cuốn biến mất triệt để, đổi thành loại, ừm nói thế nào nhỉ, dáng vẻ của một “bà mẹ”.
Tôi buông cậu ra, đổi ô qua tay trái, lại trở về thân phận người phụ trách che ô.
Người gọi tới là “thỏ bé”, nhìn chung hôm nay tôi đặc biệt tương khắc với động vật.
5.
Thả bộ dọc theo rừng cây um tùm đến cửa ra của thảo cầm viên, tôi hỏi Kiệt, sao cậu thích chuột túi đến vậy.
“Tôi thích động vật có túi trước bụng..... Phải nói là hâm mộ mới đúng, nằm trong cái túi đó nhất định cực thoải mái.”
Thì ra cậu cũng có lúc trẻ con như vậy, tôi nghe xong thì vừa ngạc nhiên vừa thương yêu, nhịn không nổi mà thuận tay kéo áo khoác bọc kín cậu lại.
“Như vậy có giống túi trước bụng không?”
“Như vậy có giống túi trước bụng không?” Cậu lặp lại câu tôi nói, vươn tay sờ bụng tôi, tôi theo phản xạ hít mạnh một hơi làm cơ bụng cường tráng càng thêm rắn chắc, vừa lúc ngăn khuỷu tay cậu đâm mạnh một cú.
“Sao cậu lại độc ác như vậy?” Hơn nữa còn phá hoại bầu không khí.
“Không được ư?” Cậu hung dữ vặn lại, ngẩng đầu trừng tôi.
Tôi buông cậu ra, che ô đi một nước.
“Này, đừng đi.”
“Sao nữa?” Tôi dừng bước.
“Đừng đi, đứng tại chỗ.”
“Đứng đây làm gì? Mưa ngày càng lớn –”
Chưa đợi tôi nói xong, cậu đã giữ chặt tay áo tôi, dán mặt lên l*ng ngực tôi, tất cả trọng lượng cơ thể đều dựa vào người tôi, không nhúc nhích.
Tôi chả hiểu cậu đang muốn gì, bất quá tôi không định mở miệng hỏi, sợ cậu lại có chiêu thức quái quỷ nào khác.
6.
Chúng tôi cứ đứng yên như thế, giống như đang kiên trì thi đấu, đọ với nhau, cũng đọ với cơn mưa.
Cuối cùng cậu cũng chịu mở lời: “Nè anh, muốn hẹn hò với tôi không?”
“Hẹn thế nào? Xem phim, uống cà phê? Hay là ngắm chuột túi, ăn trứng chiên?” Tôi tức giận hỏi ngược lại.
Cậu tựa trán vào ngực tôi, cười khẽ hai tiếng.
“Nói thừa.” Tay cậu luồn vào rồi, biết còn ráng hỏi.
“Anh muốn uống cà phê với tôi, hay là muốn tôi thủ d*m hộ?” Cậu hỏi tiếp.
“Hiện tại đừng hỏi mấy cái này.” Tôi ngăn tay cậu lại, muốn cậu phụ trách tới cùng.
“Không thể tâm sự thôi sao?”
“Bây giờ cần tán gẫu ư?” Tôi nghiến răng.
“Ừ.”
“Cậu đừng chơi tôi.”
“Không có......Tôi thích anh.... Vì thích anh nên mới làm vậy.....”
Cậu rúc đầu sâu vào áo khoác, cách lớp áo sơ mi hết hôn lại cắn bờ ngực trái của tôi, không cần thử vận may, cậu thật sự biết rõ nơi đó là chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể tôi.
Tôi hít sâu một hơi, cái tay đang cầm ô thiếu điều sắp thả rơi tới nơi.
“Anh giữ ô chắc vào.....Nếu không.....hai chúng ta sẽ bị cảm lạnh.....” Mồm miệng cậu bắt đầu mơ hồ.
Tôi hận cái cán ô ngu ngốc làm hạn chế cử động này.
“Có thích tôi sờ anh vầy không? Hay là muốn thế này? Rồi thế này?”
“Cấm nói lấy lệ!” Cậu dừng động tác vuốt ve và hôn, ngẩng đầu khó dễ tôi.
“Đừng.....” Tôi nhích qua nửa bước, dùng cánh tay rảnh rang duy nhất ôm Kiệt, đồng thời cúi người hôn lên môi cậu: “.....Đừng chọc tôi nữa, nhanh lên..... Tiếp tục......”
Để khơi gợi nhiệt tình của Kiệt, tôi sử dụng tất cả kiểu hôn, hôn đến mức cậu thở hổn hển, nhưng cậu vẫn tiếp tục gợi chuyện: “......Nụ hôn đầu của anh.....là lúc mấy tuổi?”
“Mười bốn.....”
“Sớm hơn cả tôi? Thảo nào lợi hại như vậy?”
“Nếu cậu không nói nữa, tôi sẽ càng lợi hại hơn.....” Tôi cúi đầu hôn cậu, thuận tiện chỉnh động tác uể oải nơi ngón tay cậu nhanh hơn.
Cậu nghe lời tiến hành thêm một lần xoa nắn, nhưng lại tránh né môi tôi áp tới.
“Anh thích trà hay cà phê?”
“Cà phê.....”
“Loại cà phê nào?”
“Columbia....A....”
“Tôi cũng vậy! Anh thích màu xanh lá không?”
“...”
Cậu lại dừng.
“Mì Ý sốt rượu vang trắng.” Mẹ nó.
Cá tính cậu rất tệ, chuyên lấy việc trêu người làm niềm vui, tôi vốn muốn tỏ ra không ham thích gì cho cam, nhưng căn bản là bất lực.
[cont]
1.
Trong không khí lạnh lẽo ngày lễ tình nhân, tôi dẫn Kiệt đến sở thú xem chuột túi.
Chuyện này nhất định không thể để bất kì ai biết, nhất là “trai bao”.
Do thời tiết quá tởm nên khoảnh sân chỗ quầy bán vé vắng tanh, chỉ có hai chiếc xe bán nước giải khát cộng thêm một xe đẩy bán chocolate và đậu phộng, không có nhiều người nhộn nhịp như ngày thường.
Chúng tôi mua vé vào cửa có in bản đồ của thảo cầm viên, lên đoàn tàu đi loanh quanh sở thú được trang trí thành hình con sâu róm, trực tiếp đến “Ngôi nhà chuột túi” trước.
Tôi không hiểu vì sao Kiệt lại thích chuột túi như vậy, tôi chỉ biết hứng thú của tôi với loài động vật đó chẳng bằng một phần ngàn cậu, lúc cậu dựa vào hàng rào ngắm chuột túi say sưa, tôi xung phong lãnh nhiệm vụ đi mua cà phê nóng.
Đi gần nửa vòng theo bản đồ trên vé vào cửa, kết quả cũng uổng công một chuyến, căn tin đang sửa chữa, ngay cả máy bán nước tự động cũng “đình công” nốt. Áng chừng trời sẽ mưa, tôi thuận tay vơ luôn chiếc ô công nhân nơi đó để lại, xem như là thu hoạch duy nhất.
Bầu trời càng lúc càng âm u, không bao lâu sau quả nhiên đã lác đác mưa phùn, tôi miễn cưỡng mở ô ra trở về “Ngôi nhà chuột túi”, Kiệt vẫn còn đang chăm chú ngắm nhìn lũ kia. Tôi nói với Kiệt, căn tin đang sửa, một bóng quỷ cũng không thấy nên chả mua được gì. Hình như cậu cũng không để ý, quay đầu lại trả lời tôi bằng một câu ứ có liên quan, chuột túi mẹ sinh ra chuột túi con, bây giờ nó được bỏ vào cái túi trước bụng rồi.
Ờ, chúc mừng ha.
2.
Mưa ngày càng nặng hạt, những hạt mưa to rơi lên mặt ô phát ra âm thanh lộp độp, có vẻ Kiệt vẫn chưa xem no mắt, tôi chỉ còn nước chịu đựng giương chiếc ô in hình siêu buồn cười tiếp tục đứng hầu cậu.
Cậu im lặng đứng trước hàng rào, dáng vẻ trầm tĩnh thoạt nhìn rất nghiêm túc, quả thực như một cậu học sinh tiểu học đang quan sát “sinh hoạt của chuột túi”, mà trên thực tế cuộc sống của bọn chúng nhàm nhán hết sức, nếu không ngồi ngây ra dưới mái hiên thì cũng đờ đẫn nhai lá cây, chỉ mỗi chuột túi con là hoạt bát dư hơi, ăn mấy chiếc lá cây, chạy lung tung khắp nơi, rồi lại ăn mấy chiếc lá cây, rồi lại chạy lung tung khắp nơi, đùa vui đến quên trời quên đất.
Tôi không cách nào dâng trào nổi hứng thú với loài động vật này, thú thực là cả thảo cầm viên tôi cũng ứ hứng thú, đảo mắt quanh quất, người duy nhất khiến tôi cảm thấy thời gian trôi qua không lãng phí chỉ có mỗi Kiệt.
Tôi dán mắt vào Kiệt “đang chăm chỉ quan sát chuột túi”.
Cậu mặc áo chơi bóng chày của tôi, chiếc áo rộng thùng thình y như được treo trên người, cổ tay áo dài sượt khoác lên hàng rào, chỉ lộ ra non nửa ngón tay thanh tú. Tóc ươn ướt mưa, dán sát vào cổ áo, nhìn từ bên cạnh thì thấy lông mi cậu rất dài, cơ hồ có thể hứng trọn vài hạt mưa. Khi tôi đứng bên cạnh cậu, hương thơm sau khi tắm xộc thẳng vào mũi tôi, giống như mùi hương trong lành của sữa lúa mạch, khiến người ta dễ chịu biết mấy.
Nhưng rốt cuộc cậu muốn xem bao lâu?
Tôi chưa bao giờ có ý giành giật tình cảm với chuột túi, bất quá xem thường sự tồn tại của tôi mà chỉ lo ngắm chuột túi, hình như cũng không phải chuyện người thường hay làm.
3.
Tôi đổi ô qua tay phải, tay trái len qua bờ vai Kiệt, đặt trên đầu ngón tay lạnh giá của cậu. Cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt dưới làn mưa bụi có vẻ ôn hòa kỳ lạ. Tôi cúi thấp người kề sát vào mặt cậu, dùng chóp mũi men theo mũi cậu, ma xát, cậu vươn tay kéo lấy vạt áo khoác của tôi, vừa như muốn hơn thua vừa có ý muốn dựa sát hơn nữa.
Tôi đỡ lấy thắt lưng cậu, tim đập càng ngày càng nhanh, ngay thời điểm ấy đột nhiên có một thanh âm bảo với tôi rằng: chúng tôi phải ở bên cạnh nhau.
Tôi với Kiệt, chúng tôi là một đôi rất xứng.
Đúng. Tôi tin. Vừa nghĩ xong, tôi có thể cảm nhận được vô số ánh mắt hâm mộ đang hội tụ trên người mình, tuy trên thực tế chúng tôi đang đứng trong thảo cầm viên vào một ngày mưa, bốn phía không có lấy bóng người, trước mắt chỉ có bọn chuột túi hôi rình kia.
Tôi cúi đầu, chạm nhẹ vào môi cậu, định bụng trước khi cậu phun ra bất cứ câu độc mồm nào, tôi sẽ dùng kiểu hôn sở trường của mình lấp kín môi cậu.
Khó hiểu là lần này cậu không hề độc miệng.
Mà ngay lúc đó đi động của cậu đổ chuông.
4.
Cậu tiếp cuộc gọi.
Sau khi alô một tiếng thì bắt đầu phấn khởi chuyện trò, thần thái quyến rũ đầy lôi cuốn biến mất triệt để, đổi thành loại, ừm nói thế nào nhỉ, dáng vẻ của một “bà mẹ”.
Tôi buông cậu ra, đổi ô qua tay trái, lại trở về thân phận người phụ trách che ô.
Người gọi tới là “thỏ bé”, nhìn chung hôm nay tôi đặc biệt tương khắc với động vật.
5.
Thả bộ dọc theo rừng cây um tùm đến cửa ra của thảo cầm viên, tôi hỏi Kiệt, sao cậu thích chuột túi đến vậy.
“Tôi thích động vật có túi trước bụng..... Phải nói là hâm mộ mới đúng, nằm trong cái túi đó nhất định cực thoải mái.”
Thì ra cậu cũng có lúc trẻ con như vậy, tôi nghe xong thì vừa ngạc nhiên vừa thương yêu, nhịn không nổi mà thuận tay kéo áo khoác bọc kín cậu lại.
“Như vậy có giống túi trước bụng không?”
“Như vậy có giống túi trước bụng không?” Cậu lặp lại câu tôi nói, vươn tay sờ bụng tôi, tôi theo phản xạ hít mạnh một hơi làm cơ bụng cường tráng càng thêm rắn chắc, vừa lúc ngăn khuỷu tay cậu đâm mạnh một cú.
“Sao cậu lại độc ác như vậy?” Hơn nữa còn phá hoại bầu không khí.
“Không được ư?” Cậu hung dữ vặn lại, ngẩng đầu trừng tôi.
Tôi buông cậu ra, che ô đi một nước.
“Này, đừng đi.”
“Sao nữa?” Tôi dừng bước.
“Đừng đi, đứng tại chỗ.”
“Đứng đây làm gì? Mưa ngày càng lớn –”
Chưa đợi tôi nói xong, cậu đã giữ chặt tay áo tôi, dán mặt lên l*ng ngực tôi, tất cả trọng lượng cơ thể đều dựa vào người tôi, không nhúc nhích.
Tôi chả hiểu cậu đang muốn gì, bất quá tôi không định mở miệng hỏi, sợ cậu lại có chiêu thức quái quỷ nào khác.
6.
Chúng tôi cứ đứng yên như thế, giống như đang kiên trì thi đấu, đọ với nhau, cũng đọ với cơn mưa.
Cuối cùng cậu cũng chịu mở lời: “Nè anh, muốn hẹn hò với tôi không?”
“Hẹn thế nào? Xem phim, uống cà phê? Hay là ngắm chuột túi, ăn trứng chiên?” Tôi tức giận hỏi ngược lại.
Cậu tựa trán vào ngực tôi, cười khẽ hai tiếng.
“Nói thừa.” Tay cậu luồn vào rồi, biết còn ráng hỏi.
“Anh muốn uống cà phê với tôi, hay là muốn tôi thủ d*m hộ?” Cậu hỏi tiếp.
“Hiện tại đừng hỏi mấy cái này.” Tôi ngăn tay cậu lại, muốn cậu phụ trách tới cùng.
“Không thể tâm sự thôi sao?”
“Bây giờ cần tán gẫu ư?” Tôi nghiến răng.
“Ừ.”
“Cậu đừng chơi tôi.”
“Không có......Tôi thích anh.... Vì thích anh nên mới làm vậy.....”
Cậu rúc đầu sâu vào áo khoác, cách lớp áo sơ mi hết hôn lại cắn bờ ngực trái của tôi, không cần thử vận may, cậu thật sự biết rõ nơi đó là chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể tôi.
Tôi hít sâu một hơi, cái tay đang cầm ô thiếu điều sắp thả rơi tới nơi.
“Anh giữ ô chắc vào.....Nếu không.....hai chúng ta sẽ bị cảm lạnh.....” Mồm miệng cậu bắt đầu mơ hồ.
Tôi hận cái cán ô ngu ngốc làm hạn chế cử động này.
“Có thích tôi sờ anh vầy không? Hay là muốn thế này? Rồi thế này?”
“Cấm nói lấy lệ!” Cậu dừng động tác vuốt ve và hôn, ngẩng đầu khó dễ tôi.
“Đừng.....” Tôi nhích qua nửa bước, dùng cánh tay rảnh rang duy nhất ôm Kiệt, đồng thời cúi người hôn lên môi cậu: “.....Đừng chọc tôi nữa, nhanh lên..... Tiếp tục......”
Để khơi gợi nhiệt tình của Kiệt, tôi sử dụng tất cả kiểu hôn, hôn đến mức cậu thở hổn hển, nhưng cậu vẫn tiếp tục gợi chuyện: “......Nụ hôn đầu của anh.....là lúc mấy tuổi?”
“Mười bốn.....”
“Sớm hơn cả tôi? Thảo nào lợi hại như vậy?”
“Nếu cậu không nói nữa, tôi sẽ càng lợi hại hơn.....” Tôi cúi đầu hôn cậu, thuận tiện chỉnh động tác uể oải nơi ngón tay cậu nhanh hơn.
Cậu nghe lời tiến hành thêm một lần xoa nắn, nhưng lại tránh né môi tôi áp tới.
“Anh thích trà hay cà phê?”
“Cà phê.....”
“Loại cà phê nào?”
“Columbia....A....”
“Tôi cũng vậy! Anh thích màu xanh lá không?”
“...”
Cậu lại dừng.
“Mì Ý sốt rượu vang trắng.” Mẹ nó.
Cá tính cậu rất tệ, chuyên lấy việc trêu người làm niềm vui, tôi vốn muốn tỏ ra không ham thích gì cho cam, nhưng căn bản là bất lực.
[cont]