Tình yêu giữa sói và chuột túi ~
1.
Vì phải tham gia party sinh nhật của Bambi, lúc đi mua quà, tôi với Kiệt đứng cãi nhau trong cửa hàng.
“Anh trưng cái bản mặt thối hoắc kia ra làm chi, chúng ta đang mua quà cho ‘bạn anh’ đó nha!”
Thế hả, sao tôi cứ thấy em chỉ lợi dụng để đi bát phố vậy.
“Nhân tiện dạo một chút sẽ chết người chắc?”
Nhân tiện dạo một chút có cần mua nhiều đồ như vậy không?
“Anh quản tôi làm gì, tôi nhiều tiền lắm.”
Nhiều tiền cũng không nên hoang phí bằng cách này.
“Tôi thích xài thế nào là quyền của tôi, ai bảo anh rỗi rãi quan tâm vớ vẩn?”
Em thế này là lãng phí thời gian của tôi, chúng ta ra ngoài mua quà, không phải đi bát phố.
“Lãng phí thời gian của anh? Anh không lãng phí thời gian của tôi chắc?”
Tôi không muốn cãi nhau với em.
“Tôi thèm vào ầm ĩ với anh, anh khó chịu thì lăn ra xa một chút.”
Chúng ta con mẹ nó còn chưa mua quà xong?!
“Anh con mẹ nó hung hãn vậy nữa thì đừng hòng mua!”
Tôi hung hãn chỗ nào?
“Anh không hung hãn? Nhìn lại xem anh rống lớn như nào!”
Dẹp đi, chẳng phải em muốn về nhà tắm rửa thay quần áo sao? Nếu cứ lằng nhằng mãi sẽ không kịp đâu.
“Trễ á, cùng lắm thì không đi thôi? Anh con mẹ nó rốt cuộc có chịu vào không?”
Tôi mới muốn hỏi em vào đây làm chi? Người ta đãi sinh nhật chứ có kết hôn đâu, em mua nhẫn làm cái quái gì!
“Hiếm khi bây giờ giảm giá còn 85%! Tôi không thể thuận tiện liếc một cái sao?”
Không thể!
“Con mẹ nó! Thái độ của anh là gì đó?”
Chúng ta đừng ồn ào nữa được không?
“Không ồn thì anh rống lớn như vậy làm gì?!”
2.
Lúc tới biệt thự tổ chức party thì trời đã sắp khuya, bánh ngọt đã được cắt xong và phân hết từ đời tám hoánh nào, sâm panh cũng bị người ta uống cạn không chừa một giọt. Tôi với Kiệt chẳng còn tâm trạng mà hủy quà ngay tại chỗ, sau khi vào cửa chúc xong câu “sinh nhật vui vẻ”, chúng tôi tự động tách ra các phía tìm kiếm niềm vui riêng.
Cậu đi ra cửa sổ sát đất, gia nhập vào đám người đang nhảy nhót huyên náo ở bể bơi sân sau, tôi bước dọc theo cầu thang cuốn lên lầu, đến quầy bar uống rượu. Kiệt vẫn còn giận tôi, đại khái do tôi nói cậu mặc bộ đồ hiệu D&G [1] được chọn tỉ mẩn chả khác nào con châu chấu màu đen, tôi cũng bực bội chuyện cậu biết rõ đã đến muộn, còn cố đứng trước gương mặc vào lột ra liên tục rồi cuối cùng lại chọn bộ đồ khó xem nhất.
Tôi vớt hai chai bia còn sót lại trong xô đá lạnh sắp tan hết ra, ngồi ngoài ban công thưởng thức. Bia rất đắng [2], gió đêm những ngày đầu thu lạnh căm, dưới chân lại có một rừng người ầm ĩ, DJ đứng lúc lắc đầu trộn toàn loại nhạc dở hơi, hết thảy đều nhàm chán tột bậc.
Tôi thở dài tự nhủ, hết thảy đều nhàm chán tột bậc.
Quả thực không cần ép Kiệt cùng tham gia party sinh nhật Bambi. Tôi với Bambi vốn không thân thiết gì cho cam, tôi biết tỏng gã hết lần này tới lần khác mời chúng tôi đến chơi là vì thèm muốn Kiệt. Hơn phân nửa bạn bè Bambi tôi không quen cũng chẳng muốn quen, rõ ràng tôi nhất định sẽ không nhảy nhót vả lại cũng chán ghét nhảy nhót.
3.
Được rồi, tôi thừa nhận mình ham hư vinh, không đủ quang minh chính đại.
Bản chất chỉ là muốn khoe khoang. Mỗi khi phải xuất hiện ở nơi công cộng, tôi luôn cố gắng mang Kiệt theo để làm trung tâm của sự chú ý, muốn mọi người ngắm nghía xem cậu thiếu niên bên cạnh tôi đẹp và cá tính biết bao nhiêu.
Tôi thừa nhận tôi rất nông cạn, cũng quá ấu trĩ, động cơ vừa bẩn thỉu lại đê tiện vô cùng.
4.
Tôi thừa nhận là tôi cực kì hối hận.
5.
Lẽ ra bây giờ nên nằm trên sô pha với Kiệt, uống bia, ăn bỏng ngô, xem phim cậu thuê, cậu sẽ vắt chân ngang bụng tôi, vênh mặt hất hàm sai bảo tôi mát xa cho cậu. Tôi sẽ thừa dịp Kiệt chưa chuẩn bị mà trộm nhổ một hai sợi lông tơ trên chân cậu trả thù, hay vói tay vào bên trong áo ngủ ăn đậu hũ. Cậu sẽ tung chiêu liên hoàn đá đạp tôi lăn khỏi sô pha, tôi cũng thuận tay kéo cậu cùng ngã xuống sàn nhà, sau đó cậu sẽ...... Tôi không biết nữa, có lẽ là bổ nhào lại cắn gặm bả vai tôi, hay tóm lấy chai bia rỗng ném vào người tôi.....?
Trước khi ngủ chúng tôi sẽ l*m t*̀nh. Hiểu rõ thân thể của đối phương tựa như thân thể chính mình, không cần thăm dò cũng biết vị trí đặt “nút kho*i c*m” ở đâu, chỉ cần ấn nhẹ vào đó, có thể chuẩn xác bắn tới bất cứ hành tinh nào trong thái dương hệ. =/////=
Ngày hôm sau rời giường, chúng tôi sẽ dành rất nhiều thời gian ăn điểm tâm. Nếu không cãi nhau vì《 tin vắn thịnh hành 》trong tờ báo cuối tuần hoặc lọ mứt việt quất trên bàn ăn, nếu lúc ấy tâm trạng Kiệt vui vẻ, sau khi no bụng, cậu sẽ dùng thứ kem y như bơ sữa giúp tôi cạo râu, cạo xong sẽ lấy khăn mặt chườm nóng cho tôi, hết công đoạn chườm sẽ mát xa mặt cho tôi bằng tinh dầu cam tây [3], động tác vỗ vô cùng nhẹ nhàng.
Tay cậu rất nhỏ, thon dài, mềm mại và thơm ngát. Tôi thích lắm.
6.
Nhưng hiện tại thì sao, tôi ngồi trên ban công trong một biệt thự xa lạ uống bia, bàn bên cạnh chỉ có cái bát trống còn sót lại vài mẩu vụn bỏng ngô, cùng một khay gạt tàn thuốc đựng toàn phần gốc. Trên đường theo tôi tới đây Kiệt cứ phàn nàn suốt, đến khi bước vào lại như cá gặp nước gia nhập đám đông đang nhún nhảy tưng bừng. Cậu mặc quần áo tôi không thích, vui vẻ với đám người tôi không biết, trong khi tôi cô đơn ngồi đây uống chai bia đã bị ngâm lạnh đến nỗi đắng nghét, cứ như đang tự trừng phạt mình.
Chờ lúc rời khỏi đây chẳng biết chúng tôi còn chiến tranh lạnh không? Tối nay trước khi đi ngủ có được l*m t*̀nh không? Hôm sau rời giường, có khi chúng tôi đều say rượu, bất quá bữa sáng chỉ cần uống hai viên vitamin C sủi bọt là xong chuyện. Kiệt sẽ dành thời gian gấp đôi so với ngày thường tẩy hết mùi rượu và thuốc lá vương trên tóc, cậu cũng chẳng còn tâm tình cạo râu hộ tôi.
7.
“Anh có sao không?”
Tôi ngẩng đầu, không cần đến một phần trăm giây đã nở nụ cười đầy vẻ tự tin và quyến rũ rất nam tính, y như khởi động thiết bị tự cảm ứng nào đấy.
Lúc mới bắt đầu học giải phẫu lâm sàng, chúng tôi phải nhìn thực thể hoặc xem phim để nhận dạng cấu tạo, đồng thời học thuộc lòng một lượng lớn các danh từ chuyên môn. Lấy tuần hoàn máu lên não làm ví dụ, nào là động mạch não trước, động mạch thông trước, động mạch não giữa, động mạch cảnh, động mạch thông sau, động mạch não sau, động mạch tiểu não, động mạch tiểu não trước dưới, động mạch tiểu não sau dưới, động mạch cột sống, động mạch tủy sống trước, động mạch thân nền. Chúng tôi phải sử dụng bản đồ tư duy, đem đống danh từ đó biến thành phản ứng không tự chủ ở bộ nhớ dài hạn, như thế mới nhớ lâu được, phân biệt các loại cảm ứng tự động.
Trong cuộc sống hằng ngày, tôi cũng có loại cảm ứng tự động tương tự thế, chỉ cần nghe mấy câu đại loại như “anh có sao không”, “anh đang đợi người nào ư”, “anh chỉ có một mình thôi à”, “tôi có thể ngồi đây không” là tôi sẽ nở nụ cười kiểu “sói hoang tao nhã”, dẫu lúc đang ngoảnh đầu lại tôi cũng không biết đối phương là khủng long hay một bà già có thanh âm trầm thấp nữa.
Trong nháy mắt khi bật “chương trình cảm ứng tự động”, suy nghĩ của tôi rỗng tuếch, nhưng ánh mắt thì nhất định tìm trúng mục tiêu, sau đó não sẽ nhanh chóng hoạt động. Phần não trước trán tôi có tồn tại một “bồi thẩm đoàn” nho nhỏ, hiện tại, các thẩm phán đang thi nhau nêu ý kiến: dáng người A, dung mạo A, tuổi A, chất giọng A, dự đoán thành công cấp A, t**h d*c hợp nhau lũy thừa...... Kết luận, không quá lạc quan.
Con cừu nhỏ này nhìn thế nào cũng như một cái quần bò vừa xuất xưởng.
Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, bé cừu nở nụ cười chân thành rặt kiểu trai tơ, hơi bối rối kéo lấy một chiếc ghế dựa ngồi xuống, nói cho tôi biết tên cậu ta là Khải.
“Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau.” Cậu ta mím môi, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ.
“Bất quá em nghĩ chắc anh đã quên rồi.” Dứt lời, cậu ta ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng chỉ sau một giây đã ngẩng lên, nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi chân thành.
8.
Khải?
Ai vậy?
Tôi có nên xin phép rời đi, sau đó lấy sổ nhỏ ra tra cứu một chút không?
9.
“Được rồi, anh không nhớ em đâu, khi đó em còn nhỏ lắm.....Trước đây em bị hen suyễn bẩm sinh, cơ hồ phải vào bệnh viện nhà anh khám định kỳ mỗi tháng, vậy nên em mới biết anh, cả em trai anh nữa.”
Bệnh viện nhà tôi, thằng em tôi, trùng hợp với hai điều tôi không muốn nhắc nhất, vì thế tôi chuyển ngay đề tài, hỏi cậu ta tại sao đến đây? Chả nhẽ quen biết Bambi à?
“Ưm, em không quen, em theo chị đến đây, chị ấy ở kia.”
Cậu ta vươn tay chỉ một cô gái tóc dài thon thả, mặc chiếc váy ngắn cùng đôi giày cao gót đằng xa. Tôi liếc qua cô gái đó đúng một lần, đoạn, di chuyển ánh mắt lên phía trước, tìm kiếm con châu chấu xinh đẹp mặc bộ D&G đen tuyền của tôi.
Không có ở bể bơi. Tầm mắt của tôi tiếp tục hướng về trước.
Cũng không có trong đám người đang nhún nhảy. Tôi xác định kỹ hai lần mới chuyển ánh mắt lên đằng trước một đoạn nữa.
Cả quầy bar cung cấp thức uống và dãy ghế dựa ngồi nghỉ cũng không có nốt.
Tôi nhướn người lên, nâng cao cằm, tiếp tục ngó quanh quất thì bỗng dưng thấy cậu bị ba gã thanh niên vây quanh, đẩy vào nhà kính trồng hoa bên cạnh lùm cây um tùm.
Cậu đang làm gì?!
Bọn chúng muốn làm gì?!
Tôi đột ngột đứng lên khiến mấy chai bia va chạm lách cách với gạt tàn thuốc trên mặt bàn, Khải cũng giật mình sợ hãi bước lùi về sau.
“Anh làm sao vậy?!”
10.
Chẳng hiểu vì sao đột nhiên có một ngọn lửa bùng cháy trong lòng tôi. Tôi xoay người lao xuống cầu thang, bậc thang hẹp lại dốc làm tôi suýt vấp vào chân mình mà chụp ếch. Tôi liên tiếp đẩy chướng ngại vật trước mặt mình ra, lách qua đám khán giả đang bàn tán xì xào, biến thành một con bò đực hai mắt đầy tơ máu, quyết tâm đâm chết gã đấu sĩ liều lĩnh.
11.
Cửa nhà kính trồng hoa không khóa, vừa đẩy đã mở toang, tôi thắng lại không kịp nên đụng ầm vào kính, suýt chút nữa đã ngã đập mặt.
Ba gã thanh niên vốn đang đứng đối mặt nhau, bỗng nhiên đồng loạt quay đầu lại nhìn tôi, như thể soi xét một chiếc ô tô muốn sinh sự mà đụng vỡ cửa kiếng lao vào cửa hàng.
Một người ngậm cái mồm há hốc vì ngạc nhiên lại, đặt ly rượu Brandy lấy từ trên bàn về chỗ cũ; một người nhìn chòng chọc tôi, nhặt những lá poker [4] bị rơi trong lúc xóc bài; Bambi đằng hắng cho thông cổ họng, nghĩ một đằng nói một nẻo: ha ha, tới đúng lúc lắm, chơi chung luôn không?...... Kiệt đang ngồi trên chiếc ghế bành hoàng gia [5] trước bụi cây dương xỉ, tay trái chống má, tay phải gác lên thành ghế, ánh mắt nhuốm đầy ý cười. Sau lưng tôi truyền đến tiếng xôn xao, có người chen lấn xô đẩy nhau lên phía trước hóng hớt, có người hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
Hai má tôi nóng rẫy, lưng tuôn mồ hôi đầm đìa, từ lần bị “trai bao” tụt quần lúc học bơi năm lớp bảy đến nay, tôi chưa từng xấu hổ trước mặt nhiều người thế này. Vốn muốn nói vài lời khôn khéo hóa giải hiểm nguy, nhưng khổ nỗi trong óc tôi toàn những cậu bế tắc, tôi muốn đanh mặt làm người ta sợ không dám tiếp cận rồi xoay người đi mất, nhưng tôi không thể bỏ Kiệt lại một mình.
Tôi không có lựa chọn, chỉ biết tức giận dùng một tay kéo Kiệt ra khỏi đám lá của bụi cây dương xỉ đi thẳng một mạch, nắm mạnh lấy cổ tay cậu, rời khỏi biệt thự trong hàng trăm con mắt soi mói của quần chúng.
12.
Có lẽ là sợ giãy không ra hoặc lo lắng nếu tôi không buông, cả hai sẽ trở mặt với nhau ngay tại chỗ, Kiệt cứ mặc tôi kéo ra khỏi cổng. Sau khi đi được một đoạn ngắn từ lúc rời biệt thự, cậu mới rống lên:
“Anh đang làm trò khỉ gì đó?!”
Tôi không trả lời, chỉ buông cậu ra rồi đến ven đường đón taxi.
Kiệt lại gần đẩy tôi mấy cái: “Tôi.hỏi.anh, vừa rồi anh điên lên vì tôi hay vì cái gì khác?!”
Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh, tôi đẩy cậu vào xe, bản thân cũng vào theo, đóng cửa ầm một tiếng.
“Anh giả câm hả? Anh con mẹ nó thật sự là thằng đần bị tâm thần còn ngang ngạnh! Tôi con mẹ nó thật khờ vì luôn chịu đựng anh!!”
“Xin lỗi.” Tôi nói: “Phiền ông lái xe nhanh lên được không?”
13.
Chúng tôi vừa đi bộ trên vỉa hè vừa tiếp tục oang oang.
Cãi nhau với người mình yêu là chuyện rất lạ lùng, rõ ràng bạn không hề muốn tổn thương người ấy, nhưng cũng do hiểu rõ nên mỗi câu bạn nói đều đâm trúng điểm yếu của họ.
— Em bất quá chỉ là đứa mới phất mà lại cuồng mua sắm, em tự tin cho nên kiêu ngạo, em cho là em rất lợi hại sao? Thực ra em đã lộ bản chất từ lâu mà không biết thôi, bề ngoài bày đặt chống đối, bên trong lại nũng nịu, như vậy rất thấp hèn em biết không? Em khao khát muốn mọi người chú ý đến em, vây quanh nhìn em bằng cặp mắt đói khát, em nghĩ mình cưa đổ được nghìn người và vạn người mê đắm, nhưng em biết lúc kẻ khác nhìn em họ muốn gì không? Em biết không?!
Ở bệnh viện thường xuyên bị người kêu chạy tới chạy lui, tôi cảm thấy vừa mệt vừa phiền chết đi được, thế nhưng mỗi lúc rảnh rỗi, tôi sẽ nghĩ đến những miếng trứng cuộn vàng óng, bình thủy tinh đựng nước lúa mạch, ngón tay thon dài dính đầy kem cạo râu, còn cả khóe mắt cong cong mỗi khi cười rộ lên thật ngọt ngào. Những khi nhớ đến cậu, tôi sẽ không nhịn được ngồi cười ngốc một mình.
Tôi không biết, một bệnh nhân thời kì cuối của căn bệnh tình ái như tôi, tại sao có thể thốt ra những lời tuyệt tình đến hà khắc như thế với người mình yêu, vừa chính xác vừa hiệu quả, khiến mặt Kiệt thoáng chốc trắng bệch không còn giọt máu, đôi môi run bần bật.
“Anh, anh, nếu anh ghét tôi như vậy, chúng ta, rõ ràng chúng ta nên –”
“Tôi không có!”
“Anh không có gì?!”
“Tôi không hề chán ghét em!”
“Vậy mấy điều anh vừa nói là ý gì?!”
“Tôi....Tôi là giận em.....Tôi giận tôi –”
“Tốt nhất anh nói rõ ràng cho tôi!”
Tôi không nói được, đành lại gần ôm lấy vai cậu, nhưng bị cậu hung hăng hất ra.
“Tôi.....” Tôi là thằng ngu được chưa? Tôi con mẹ nó thật sự là thằng đần tự làm tự chịu tự đào hố chôn luôn mình!
Kiệt lấy điếu thuốc còn sót lại từ trong túi ra, châm lên hút, từ đầu tới đuôi luôn dùng vẻ mặt hung ác trừng tôi, ánh mắt ngụ ý muốn bảo: nếu không có câu giải thích đàng hoàng, quan hệ giữa chúng ta coi như kết thúc!
“Tôi.....Tôi đi mua thuốc lá cho em, đứng đây chờ tôi.”
Tôi phải kéo dài thời gian, may mắn cửa hàng tiện lợi ở ngay bên cạnh.
14.
Tôi xách giỏ đựng hàng, gom hết toàn bộ nước lúa mạch bày trong tủ lạnh quẳng vào giỏ, lấy thêm hai hộp trứng gà đã qua kiểm dịch, một quyển tạp chí QG [6], bảy tám loại quà vặt Kiệt hay ăn. Giỏ đựng hàng đầy nhóc, tôi cũng không nghĩ ra được còn thứ nào có thể nhét thêm cho kín giỏ, đồng thời ám chỉ đến việc tôi đã giơ cờ trắng muốn cầu hòa.
Tôi bước lại quầy tính tiền.
“Lấy cho tôi thêm một hộp, à không, một gói Marlboro Lights [7]......” Nói xong, tôi nhìn ra bên ngoài lớp cửa kiếng tự động, nhằm xác định xem Kiệt còn đó không.
Kiệt vẫn còn đứng đấy hút thuốc, đưa lưng về phía cửa hàng, nhưng bên cạnh cậu có một chiếc Porsche 911 màu bạc [8] đang đỗ, người lái tựa vào mui xe, ngón tay xoay xoay chìa khóa, mặt mày đầy vẻ hạ lưu, nói chuyện với cậu mà cứ động tay động chân.
Tôi chỉ vừa liếc qua đã nhận ra gã. Tuy mới thấy một lần cách đây hơn nửa năm, nhưng tôi chỉ nhìn thoáng qua cũng biết gã là ai. Chính là tên công tử bột “toàn thân ngập mùi ông rất giàu”!
Hôm nay bên cạnh gã cũng có một cậu trai xinh đẹp thời thượng, một người còn chưa đủ, gã còn muốn gạ gẫm Kiệt!
Tôi thoáng chốc lại biến thành một con bò đực mắt đầy tơ máu.
15.
Tôi lao ra khỏi cửa hàng, vươn tay ném lon nước lúa mạch vào đầu gã, trúng phóc. Tôi đánh túi bụi lên người gã, tóm áo đè gã xuống đất, quỳ gối lên xương ức của gã, cứ hết một quyền lại một quyền mà đập thẳng vào gương mặt chướng mắt rất ư hạ lưu kia.
Chung quanh nhao nhao cả lên, trong đầu tôi vang lên hàng ngàn tiếng rung ông ông.
Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Trời ạ! Sao anh ta tự dưng lại ra tay đánh người?! Mau gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát!
Tôi không biết trong thân thể cài đặt chương trình cảm ứng tự động kỳ quái này bao giờ, nhưng chỉ cần nhìn thấy có người trêu ghẹo Kiệt, tôi sẽ lập tức biến thành một con bò điên với đôi mắt ứ máu thích hoành hành ngang ngược.
Có người cố kéo tôi ra, hơn nữa không chỉ một người, nhưng tôi như thể đã hóa điên, hung hăng tóm lấy áo gã, não tôi không cách nào lệnh cho ngón tay tôi buông ra, vô pháp điều khiển nắm tay tôi dừng lại.
Mãi đến khi cảm giác được Kiệt ôm lấy tôi từ đằng sau, cậu thầm thì bên tai tôi.
“Này, anh đánh đủ chưa? Thuốc lá của tôi đâu?”
[1] Dolce & Gabbana [link]
Trang web của D&G [link] (ngắm hình đã lắm XD~)
[2] Những người sành uống bia thường thích uống nhanh vì cho rằng nếu để lâu dioxit cacbon trong bia sẽ bị mất khiến nhiệt lượng trong cơ thể không được giải toả. Họ cũng thích uống vào cốc lớn để bia khôgn bị nâng nhiệt so với nhiệt độ bên ngoài.
Các nhà nghiên cứu khoa học cho rằng, nhiệt độ thích hợp nhất khi uống bia là ở khoảng 12 độ C. Nhiệt độ bia quá cao sẽ làm lượng doxit cacbon có trong bia bị thất thoát khiến bia thiếu đi sức hấp dẫn cần có (thức uống hấp dẫn này sẽ có vị đắng). Ngược lại, nếu để bia ở nhiệt độ quá thấp lại khiến cho người uống mất đi cảm giác và hương vị của bia. Vậy mùa đông có nên uống bia? Rất nên và uống bia ở 15 độC là vừa. Nếu gặp phải chai bia ướp quá lạnh trong mùa đông có thể ngâm bia vào nước ấm 30 độC để bia tăng lên nhiệt độ cần thiết.
[3] Tinh dầu cam Bergamot (tên khoa học: Citrus bergamia)
Bergamot giúp giảm sự căng thẳng hay do ngoại cảnh tác động vào nội tâm con người, nó làm dịu sự đau cơ bắp. Nó có tác dụng chống virut và kích thích hệ thống miễn dịch làm việc tốt hơn, tinh dầu Bergamot rất có hiệu quả trong việc bài tiết
Bergamot còn rất hiệu quả trong việc thúc đẩy và giúp dễ tiêu hóa giúp xua tan mọi căng thẳng và giúp trấn tĩnh, an thần. Nó là một trong những loại tinh dầu có giá trị quý giá nhất giúp lấy lại sự cân bằng cho tinh thần và sức khỏe.
Tác dụng:
Giảm bớt sự viêm nhiễm, giúp trấn tĩnh
Chống virut: diệt virut gây bệnh cho cơ thể
Giúp tiêu hóa và ngăn sự đầy hơi
Giải độc, giúp hồi phục sức khỏe, trấn tĩnh.
Kích thích cảm xúc
Giúp thoát hơi, trấn áp tinh thần
Giảm chứng mất ngủ, và sự lo lắng.
[4] Xì phé hay xì tố (tiếng Anh: poker) là một trò chơi bài trong đó một phần (ví dụ Texas Hold’em) hoặc tất cả các con bài (ví dụ Draw) không được mở và người chơi có thể tố (raise) vào gà (pot). Vì thế xì phé kiểu Hồng Kông trong ngôn ngữ miền Nam cũng gọi là bài tố và thấy hay gọi “cây bài” là “phé bài” Ai có liên kết bài tốt nhất sẽ được ăn gà, trường hợp khác là người tố được ăn nếu mọi người chơi khác không theo (call).
[5] ghế bành hoàng gia
–
[6] GQ《Gentlemen’s Quarterly》(tạp chí dành cho quý ông) là một quyển tạp chí xuất bản định kỳ hàng tháng dành cho đàn ông, nội dung bào gồm phong cách, văn hóa, điện ảnh, tập thể hình, giới tính, âm nhạc, du lịch, vận động, khoa học kỹ thuật của đàn ông.
[7] Marlboro trắng
[8] Porsche 911 màu bạc
[cont]
1.
Vì phải tham gia party sinh nhật của Bambi, lúc đi mua quà, tôi với Kiệt đứng cãi nhau trong cửa hàng.
“Anh trưng cái bản mặt thối hoắc kia ra làm chi, chúng ta đang mua quà cho ‘bạn anh’ đó nha!”
Thế hả, sao tôi cứ thấy em chỉ lợi dụng để đi bát phố vậy.
“Nhân tiện dạo một chút sẽ chết người chắc?”
Nhân tiện dạo một chút có cần mua nhiều đồ như vậy không?
“Anh quản tôi làm gì, tôi nhiều tiền lắm.”
Nhiều tiền cũng không nên hoang phí bằng cách này.
“Tôi thích xài thế nào là quyền của tôi, ai bảo anh rỗi rãi quan tâm vớ vẩn?”
Em thế này là lãng phí thời gian của tôi, chúng ta ra ngoài mua quà, không phải đi bát phố.
“Lãng phí thời gian của anh? Anh không lãng phí thời gian của tôi chắc?”
Tôi không muốn cãi nhau với em.
“Tôi thèm vào ầm ĩ với anh, anh khó chịu thì lăn ra xa một chút.”
Chúng ta con mẹ nó còn chưa mua quà xong?!
“Anh con mẹ nó hung hãn vậy nữa thì đừng hòng mua!”
Tôi hung hãn chỗ nào?
“Anh không hung hãn? Nhìn lại xem anh rống lớn như nào!”
Dẹp đi, chẳng phải em muốn về nhà tắm rửa thay quần áo sao? Nếu cứ lằng nhằng mãi sẽ không kịp đâu.
“Trễ á, cùng lắm thì không đi thôi? Anh con mẹ nó rốt cuộc có chịu vào không?”
Tôi mới muốn hỏi em vào đây làm chi? Người ta đãi sinh nhật chứ có kết hôn đâu, em mua nhẫn làm cái quái gì!
“Hiếm khi bây giờ giảm giá còn 85%! Tôi không thể thuận tiện liếc một cái sao?”
Không thể!
“Con mẹ nó! Thái độ của anh là gì đó?”
Chúng ta đừng ồn ào nữa được không?
“Không ồn thì anh rống lớn như vậy làm gì?!”
2.
Lúc tới biệt thự tổ chức party thì trời đã sắp khuya, bánh ngọt đã được cắt xong và phân hết từ đời tám hoánh nào, sâm panh cũng bị người ta uống cạn không chừa một giọt. Tôi với Kiệt chẳng còn tâm trạng mà hủy quà ngay tại chỗ, sau khi vào cửa chúc xong câu “sinh nhật vui vẻ”, chúng tôi tự động tách ra các phía tìm kiếm niềm vui riêng.
Cậu đi ra cửa sổ sát đất, gia nhập vào đám người đang nhảy nhót huyên náo ở bể bơi sân sau, tôi bước dọc theo cầu thang cuốn lên lầu, đến quầy bar uống rượu. Kiệt vẫn còn giận tôi, đại khái do tôi nói cậu mặc bộ đồ hiệu D&G [1] được chọn tỉ mẩn chả khác nào con châu chấu màu đen, tôi cũng bực bội chuyện cậu biết rõ đã đến muộn, còn cố đứng trước gương mặc vào lột ra liên tục rồi cuối cùng lại chọn bộ đồ khó xem nhất.
Tôi vớt hai chai bia còn sót lại trong xô đá lạnh sắp tan hết ra, ngồi ngoài ban công thưởng thức. Bia rất đắng [2], gió đêm những ngày đầu thu lạnh căm, dưới chân lại có một rừng người ầm ĩ, DJ đứng lúc lắc đầu trộn toàn loại nhạc dở hơi, hết thảy đều nhàm chán tột bậc.
Tôi thở dài tự nhủ, hết thảy đều nhàm chán tột bậc.
Quả thực không cần ép Kiệt cùng tham gia party sinh nhật Bambi. Tôi với Bambi vốn không thân thiết gì cho cam, tôi biết tỏng gã hết lần này tới lần khác mời chúng tôi đến chơi là vì thèm muốn Kiệt. Hơn phân nửa bạn bè Bambi tôi không quen cũng chẳng muốn quen, rõ ràng tôi nhất định sẽ không nhảy nhót vả lại cũng chán ghét nhảy nhót.
3.
Được rồi, tôi thừa nhận mình ham hư vinh, không đủ quang minh chính đại.
Bản chất chỉ là muốn khoe khoang. Mỗi khi phải xuất hiện ở nơi công cộng, tôi luôn cố gắng mang Kiệt theo để làm trung tâm của sự chú ý, muốn mọi người ngắm nghía xem cậu thiếu niên bên cạnh tôi đẹp và cá tính biết bao nhiêu.
Tôi thừa nhận tôi rất nông cạn, cũng quá ấu trĩ, động cơ vừa bẩn thỉu lại đê tiện vô cùng.
4.
Tôi thừa nhận là tôi cực kì hối hận.
5.
Lẽ ra bây giờ nên nằm trên sô pha với Kiệt, uống bia, ăn bỏng ngô, xem phim cậu thuê, cậu sẽ vắt chân ngang bụng tôi, vênh mặt hất hàm sai bảo tôi mát xa cho cậu. Tôi sẽ thừa dịp Kiệt chưa chuẩn bị mà trộm nhổ một hai sợi lông tơ trên chân cậu trả thù, hay vói tay vào bên trong áo ngủ ăn đậu hũ. Cậu sẽ tung chiêu liên hoàn đá đạp tôi lăn khỏi sô pha, tôi cũng thuận tay kéo cậu cùng ngã xuống sàn nhà, sau đó cậu sẽ...... Tôi không biết nữa, có lẽ là bổ nhào lại cắn gặm bả vai tôi, hay tóm lấy chai bia rỗng ném vào người tôi.....?
Trước khi ngủ chúng tôi sẽ l*m t*̀nh. Hiểu rõ thân thể của đối phương tựa như thân thể chính mình, không cần thăm dò cũng biết vị trí đặt “nút kho*i c*m” ở đâu, chỉ cần ấn nhẹ vào đó, có thể chuẩn xác bắn tới bất cứ hành tinh nào trong thái dương hệ. =/////=
Ngày hôm sau rời giường, chúng tôi sẽ dành rất nhiều thời gian ăn điểm tâm. Nếu không cãi nhau vì《 tin vắn thịnh hành 》trong tờ báo cuối tuần hoặc lọ mứt việt quất trên bàn ăn, nếu lúc ấy tâm trạng Kiệt vui vẻ, sau khi no bụng, cậu sẽ dùng thứ kem y như bơ sữa giúp tôi cạo râu, cạo xong sẽ lấy khăn mặt chườm nóng cho tôi, hết công đoạn chườm sẽ mát xa mặt cho tôi bằng tinh dầu cam tây [3], động tác vỗ vô cùng nhẹ nhàng.
Tay cậu rất nhỏ, thon dài, mềm mại và thơm ngát. Tôi thích lắm.
6.
Nhưng hiện tại thì sao, tôi ngồi trên ban công trong một biệt thự xa lạ uống bia, bàn bên cạnh chỉ có cái bát trống còn sót lại vài mẩu vụn bỏng ngô, cùng một khay gạt tàn thuốc đựng toàn phần gốc. Trên đường theo tôi tới đây Kiệt cứ phàn nàn suốt, đến khi bước vào lại như cá gặp nước gia nhập đám đông đang nhún nhảy tưng bừng. Cậu mặc quần áo tôi không thích, vui vẻ với đám người tôi không biết, trong khi tôi cô đơn ngồi đây uống chai bia đã bị ngâm lạnh đến nỗi đắng nghét, cứ như đang tự trừng phạt mình.
Chờ lúc rời khỏi đây chẳng biết chúng tôi còn chiến tranh lạnh không? Tối nay trước khi đi ngủ có được l*m t*̀nh không? Hôm sau rời giường, có khi chúng tôi đều say rượu, bất quá bữa sáng chỉ cần uống hai viên vitamin C sủi bọt là xong chuyện. Kiệt sẽ dành thời gian gấp đôi so với ngày thường tẩy hết mùi rượu và thuốc lá vương trên tóc, cậu cũng chẳng còn tâm tình cạo râu hộ tôi.
7.
“Anh có sao không?”
Tôi ngẩng đầu, không cần đến một phần trăm giây đã nở nụ cười đầy vẻ tự tin và quyến rũ rất nam tính, y như khởi động thiết bị tự cảm ứng nào đấy.
Lúc mới bắt đầu học giải phẫu lâm sàng, chúng tôi phải nhìn thực thể hoặc xem phim để nhận dạng cấu tạo, đồng thời học thuộc lòng một lượng lớn các danh từ chuyên môn. Lấy tuần hoàn máu lên não làm ví dụ, nào là động mạch não trước, động mạch thông trước, động mạch não giữa, động mạch cảnh, động mạch thông sau, động mạch não sau, động mạch tiểu não, động mạch tiểu não trước dưới, động mạch tiểu não sau dưới, động mạch cột sống, động mạch tủy sống trước, động mạch thân nền. Chúng tôi phải sử dụng bản đồ tư duy, đem đống danh từ đó biến thành phản ứng không tự chủ ở bộ nhớ dài hạn, như thế mới nhớ lâu được, phân biệt các loại cảm ứng tự động.
Trong cuộc sống hằng ngày, tôi cũng có loại cảm ứng tự động tương tự thế, chỉ cần nghe mấy câu đại loại như “anh có sao không”, “anh đang đợi người nào ư”, “anh chỉ có một mình thôi à”, “tôi có thể ngồi đây không” là tôi sẽ nở nụ cười kiểu “sói hoang tao nhã”, dẫu lúc đang ngoảnh đầu lại tôi cũng không biết đối phương là khủng long hay một bà già có thanh âm trầm thấp nữa.
Trong nháy mắt khi bật “chương trình cảm ứng tự động”, suy nghĩ của tôi rỗng tuếch, nhưng ánh mắt thì nhất định tìm trúng mục tiêu, sau đó não sẽ nhanh chóng hoạt động. Phần não trước trán tôi có tồn tại một “bồi thẩm đoàn” nho nhỏ, hiện tại, các thẩm phán đang thi nhau nêu ý kiến: dáng người A, dung mạo A, tuổi A, chất giọng A, dự đoán thành công cấp A, t**h d*c hợp nhau lũy thừa...... Kết luận, không quá lạc quan.
Con cừu nhỏ này nhìn thế nào cũng như một cái quần bò vừa xuất xưởng.
Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, bé cừu nở nụ cười chân thành rặt kiểu trai tơ, hơi bối rối kéo lấy một chiếc ghế dựa ngồi xuống, nói cho tôi biết tên cậu ta là Khải.
“Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau.” Cậu ta mím môi, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ.
“Bất quá em nghĩ chắc anh đã quên rồi.” Dứt lời, cậu ta ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng chỉ sau một giây đã ngẩng lên, nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi chân thành.
8.
Khải?
Ai vậy?
Tôi có nên xin phép rời đi, sau đó lấy sổ nhỏ ra tra cứu một chút không?
9.
“Được rồi, anh không nhớ em đâu, khi đó em còn nhỏ lắm.....Trước đây em bị hen suyễn bẩm sinh, cơ hồ phải vào bệnh viện nhà anh khám định kỳ mỗi tháng, vậy nên em mới biết anh, cả em trai anh nữa.”
Bệnh viện nhà tôi, thằng em tôi, trùng hợp với hai điều tôi không muốn nhắc nhất, vì thế tôi chuyển ngay đề tài, hỏi cậu ta tại sao đến đây? Chả nhẽ quen biết Bambi à?
“Ưm, em không quen, em theo chị đến đây, chị ấy ở kia.”
Cậu ta vươn tay chỉ một cô gái tóc dài thon thả, mặc chiếc váy ngắn cùng đôi giày cao gót đằng xa. Tôi liếc qua cô gái đó đúng một lần, đoạn, di chuyển ánh mắt lên phía trước, tìm kiếm con châu chấu xinh đẹp mặc bộ D&G đen tuyền của tôi.
Không có ở bể bơi. Tầm mắt của tôi tiếp tục hướng về trước.
Cũng không có trong đám người đang nhún nhảy. Tôi xác định kỹ hai lần mới chuyển ánh mắt lên đằng trước một đoạn nữa.
Cả quầy bar cung cấp thức uống và dãy ghế dựa ngồi nghỉ cũng không có nốt.
Tôi nhướn người lên, nâng cao cằm, tiếp tục ngó quanh quất thì bỗng dưng thấy cậu bị ba gã thanh niên vây quanh, đẩy vào nhà kính trồng hoa bên cạnh lùm cây um tùm.
Cậu đang làm gì?!
Bọn chúng muốn làm gì?!
Tôi đột ngột đứng lên khiến mấy chai bia va chạm lách cách với gạt tàn thuốc trên mặt bàn, Khải cũng giật mình sợ hãi bước lùi về sau.
“Anh làm sao vậy?!”
10.
Chẳng hiểu vì sao đột nhiên có một ngọn lửa bùng cháy trong lòng tôi. Tôi xoay người lao xuống cầu thang, bậc thang hẹp lại dốc làm tôi suýt vấp vào chân mình mà chụp ếch. Tôi liên tiếp đẩy chướng ngại vật trước mặt mình ra, lách qua đám khán giả đang bàn tán xì xào, biến thành một con bò đực hai mắt đầy tơ máu, quyết tâm đâm chết gã đấu sĩ liều lĩnh.
11.
Cửa nhà kính trồng hoa không khóa, vừa đẩy đã mở toang, tôi thắng lại không kịp nên đụng ầm vào kính, suýt chút nữa đã ngã đập mặt.
Ba gã thanh niên vốn đang đứng đối mặt nhau, bỗng nhiên đồng loạt quay đầu lại nhìn tôi, như thể soi xét một chiếc ô tô muốn sinh sự mà đụng vỡ cửa kiếng lao vào cửa hàng.
Một người ngậm cái mồm há hốc vì ngạc nhiên lại, đặt ly rượu Brandy lấy từ trên bàn về chỗ cũ; một người nhìn chòng chọc tôi, nhặt những lá poker [4] bị rơi trong lúc xóc bài; Bambi đằng hắng cho thông cổ họng, nghĩ một đằng nói một nẻo: ha ha, tới đúng lúc lắm, chơi chung luôn không?...... Kiệt đang ngồi trên chiếc ghế bành hoàng gia [5] trước bụi cây dương xỉ, tay trái chống má, tay phải gác lên thành ghế, ánh mắt nhuốm đầy ý cười. Sau lưng tôi truyền đến tiếng xôn xao, có người chen lấn xô đẩy nhau lên phía trước hóng hớt, có người hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
Hai má tôi nóng rẫy, lưng tuôn mồ hôi đầm đìa, từ lần bị “trai bao” tụt quần lúc học bơi năm lớp bảy đến nay, tôi chưa từng xấu hổ trước mặt nhiều người thế này. Vốn muốn nói vài lời khôn khéo hóa giải hiểm nguy, nhưng khổ nỗi trong óc tôi toàn những cậu bế tắc, tôi muốn đanh mặt làm người ta sợ không dám tiếp cận rồi xoay người đi mất, nhưng tôi không thể bỏ Kiệt lại một mình.
Tôi không có lựa chọn, chỉ biết tức giận dùng một tay kéo Kiệt ra khỏi đám lá của bụi cây dương xỉ đi thẳng một mạch, nắm mạnh lấy cổ tay cậu, rời khỏi biệt thự trong hàng trăm con mắt soi mói của quần chúng.
12.
Có lẽ là sợ giãy không ra hoặc lo lắng nếu tôi không buông, cả hai sẽ trở mặt với nhau ngay tại chỗ, Kiệt cứ mặc tôi kéo ra khỏi cổng. Sau khi đi được một đoạn ngắn từ lúc rời biệt thự, cậu mới rống lên:
“Anh đang làm trò khỉ gì đó?!”
Tôi không trả lời, chỉ buông cậu ra rồi đến ven đường đón taxi.
Kiệt lại gần đẩy tôi mấy cái: “Tôi.hỏi.anh, vừa rồi anh điên lên vì tôi hay vì cái gì khác?!”
Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh, tôi đẩy cậu vào xe, bản thân cũng vào theo, đóng cửa ầm một tiếng.
“Anh giả câm hả? Anh con mẹ nó thật sự là thằng đần bị tâm thần còn ngang ngạnh! Tôi con mẹ nó thật khờ vì luôn chịu đựng anh!!”
“Xin lỗi.” Tôi nói: “Phiền ông lái xe nhanh lên được không?”
13.
Chúng tôi vừa đi bộ trên vỉa hè vừa tiếp tục oang oang.
Cãi nhau với người mình yêu là chuyện rất lạ lùng, rõ ràng bạn không hề muốn tổn thương người ấy, nhưng cũng do hiểu rõ nên mỗi câu bạn nói đều đâm trúng điểm yếu của họ.
— Em bất quá chỉ là đứa mới phất mà lại cuồng mua sắm, em tự tin cho nên kiêu ngạo, em cho là em rất lợi hại sao? Thực ra em đã lộ bản chất từ lâu mà không biết thôi, bề ngoài bày đặt chống đối, bên trong lại nũng nịu, như vậy rất thấp hèn em biết không? Em khao khát muốn mọi người chú ý đến em, vây quanh nhìn em bằng cặp mắt đói khát, em nghĩ mình cưa đổ được nghìn người và vạn người mê đắm, nhưng em biết lúc kẻ khác nhìn em họ muốn gì không? Em biết không?!
Ở bệnh viện thường xuyên bị người kêu chạy tới chạy lui, tôi cảm thấy vừa mệt vừa phiền chết đi được, thế nhưng mỗi lúc rảnh rỗi, tôi sẽ nghĩ đến những miếng trứng cuộn vàng óng, bình thủy tinh đựng nước lúa mạch, ngón tay thon dài dính đầy kem cạo râu, còn cả khóe mắt cong cong mỗi khi cười rộ lên thật ngọt ngào. Những khi nhớ đến cậu, tôi sẽ không nhịn được ngồi cười ngốc một mình.
Tôi không biết, một bệnh nhân thời kì cuối của căn bệnh tình ái như tôi, tại sao có thể thốt ra những lời tuyệt tình đến hà khắc như thế với người mình yêu, vừa chính xác vừa hiệu quả, khiến mặt Kiệt thoáng chốc trắng bệch không còn giọt máu, đôi môi run bần bật.
“Anh, anh, nếu anh ghét tôi như vậy, chúng ta, rõ ràng chúng ta nên –”
“Tôi không có!”
“Anh không có gì?!”
“Tôi không hề chán ghét em!”
“Vậy mấy điều anh vừa nói là ý gì?!”
“Tôi....Tôi là giận em.....Tôi giận tôi –”
“Tốt nhất anh nói rõ ràng cho tôi!”
Tôi không nói được, đành lại gần ôm lấy vai cậu, nhưng bị cậu hung hăng hất ra.
“Tôi.....” Tôi là thằng ngu được chưa? Tôi con mẹ nó thật sự là thằng đần tự làm tự chịu tự đào hố chôn luôn mình!
Kiệt lấy điếu thuốc còn sót lại từ trong túi ra, châm lên hút, từ đầu tới đuôi luôn dùng vẻ mặt hung ác trừng tôi, ánh mắt ngụ ý muốn bảo: nếu không có câu giải thích đàng hoàng, quan hệ giữa chúng ta coi như kết thúc!
“Tôi.....Tôi đi mua thuốc lá cho em, đứng đây chờ tôi.”
Tôi phải kéo dài thời gian, may mắn cửa hàng tiện lợi ở ngay bên cạnh.
14.
Tôi xách giỏ đựng hàng, gom hết toàn bộ nước lúa mạch bày trong tủ lạnh quẳng vào giỏ, lấy thêm hai hộp trứng gà đã qua kiểm dịch, một quyển tạp chí QG [6], bảy tám loại quà vặt Kiệt hay ăn. Giỏ đựng hàng đầy nhóc, tôi cũng không nghĩ ra được còn thứ nào có thể nhét thêm cho kín giỏ, đồng thời ám chỉ đến việc tôi đã giơ cờ trắng muốn cầu hòa.
Tôi bước lại quầy tính tiền.
“Lấy cho tôi thêm một hộp, à không, một gói Marlboro Lights [7]......” Nói xong, tôi nhìn ra bên ngoài lớp cửa kiếng tự động, nhằm xác định xem Kiệt còn đó không.
Kiệt vẫn còn đứng đấy hút thuốc, đưa lưng về phía cửa hàng, nhưng bên cạnh cậu có một chiếc Porsche 911 màu bạc [8] đang đỗ, người lái tựa vào mui xe, ngón tay xoay xoay chìa khóa, mặt mày đầy vẻ hạ lưu, nói chuyện với cậu mà cứ động tay động chân.
Tôi chỉ vừa liếc qua đã nhận ra gã. Tuy mới thấy một lần cách đây hơn nửa năm, nhưng tôi chỉ nhìn thoáng qua cũng biết gã là ai. Chính là tên công tử bột “toàn thân ngập mùi ông rất giàu”!
Hôm nay bên cạnh gã cũng có một cậu trai xinh đẹp thời thượng, một người còn chưa đủ, gã còn muốn gạ gẫm Kiệt!
Tôi thoáng chốc lại biến thành một con bò đực mắt đầy tơ máu.
15.
Tôi lao ra khỏi cửa hàng, vươn tay ném lon nước lúa mạch vào đầu gã, trúng phóc. Tôi đánh túi bụi lên người gã, tóm áo đè gã xuống đất, quỳ gối lên xương ức của gã, cứ hết một quyền lại một quyền mà đập thẳng vào gương mặt chướng mắt rất ư hạ lưu kia.
Chung quanh nhao nhao cả lên, trong đầu tôi vang lên hàng ngàn tiếng rung ông ông.
Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Trời ạ! Sao anh ta tự dưng lại ra tay đánh người?! Mau gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát!
Tôi không biết trong thân thể cài đặt chương trình cảm ứng tự động kỳ quái này bao giờ, nhưng chỉ cần nhìn thấy có người trêu ghẹo Kiệt, tôi sẽ lập tức biến thành một con bò điên với đôi mắt ứ máu thích hoành hành ngang ngược.
Có người cố kéo tôi ra, hơn nữa không chỉ một người, nhưng tôi như thể đã hóa điên, hung hăng tóm lấy áo gã, não tôi không cách nào lệnh cho ngón tay tôi buông ra, vô pháp điều khiển nắm tay tôi dừng lại.
Mãi đến khi cảm giác được Kiệt ôm lấy tôi từ đằng sau, cậu thầm thì bên tai tôi.
“Này, anh đánh đủ chưa? Thuốc lá của tôi đâu?”
[1] Dolce & Gabbana [link]
Trang web của D&G [link] (ngắm hình đã lắm XD~)
[2] Những người sành uống bia thường thích uống nhanh vì cho rằng nếu để lâu dioxit cacbon trong bia sẽ bị mất khiến nhiệt lượng trong cơ thể không được giải toả. Họ cũng thích uống vào cốc lớn để bia khôgn bị nâng nhiệt so với nhiệt độ bên ngoài.
Các nhà nghiên cứu khoa học cho rằng, nhiệt độ thích hợp nhất khi uống bia là ở khoảng 12 độ C. Nhiệt độ bia quá cao sẽ làm lượng doxit cacbon có trong bia bị thất thoát khiến bia thiếu đi sức hấp dẫn cần có (thức uống hấp dẫn này sẽ có vị đắng). Ngược lại, nếu để bia ở nhiệt độ quá thấp lại khiến cho người uống mất đi cảm giác và hương vị của bia. Vậy mùa đông có nên uống bia? Rất nên và uống bia ở 15 độC là vừa. Nếu gặp phải chai bia ướp quá lạnh trong mùa đông có thể ngâm bia vào nước ấm 30 độC để bia tăng lên nhiệt độ cần thiết.
[3] Tinh dầu cam Bergamot (tên khoa học: Citrus bergamia)
Bergamot giúp giảm sự căng thẳng hay do ngoại cảnh tác động vào nội tâm con người, nó làm dịu sự đau cơ bắp. Nó có tác dụng chống virut và kích thích hệ thống miễn dịch làm việc tốt hơn, tinh dầu Bergamot rất có hiệu quả trong việc bài tiết
Bergamot còn rất hiệu quả trong việc thúc đẩy và giúp dễ tiêu hóa giúp xua tan mọi căng thẳng và giúp trấn tĩnh, an thần. Nó là một trong những loại tinh dầu có giá trị quý giá nhất giúp lấy lại sự cân bằng cho tinh thần và sức khỏe.
Tác dụng:
Giảm bớt sự viêm nhiễm, giúp trấn tĩnh
Chống virut: diệt virut gây bệnh cho cơ thể
Giúp tiêu hóa và ngăn sự đầy hơi
Giải độc, giúp hồi phục sức khỏe, trấn tĩnh.
Kích thích cảm xúc
Giúp thoát hơi, trấn áp tinh thần
Giảm chứng mất ngủ, và sự lo lắng.
[4] Xì phé hay xì tố (tiếng Anh: poker) là một trò chơi bài trong đó một phần (ví dụ Texas Hold’em) hoặc tất cả các con bài (ví dụ Draw) không được mở và người chơi có thể tố (raise) vào gà (pot). Vì thế xì phé kiểu Hồng Kông trong ngôn ngữ miền Nam cũng gọi là bài tố và thấy hay gọi “cây bài” là “phé bài” Ai có liên kết bài tốt nhất sẽ được ăn gà, trường hợp khác là người tố được ăn nếu mọi người chơi khác không theo (call).
[5] ghế bành hoàng gia
–
[6] GQ《Gentlemen’s Quarterly》(tạp chí dành cho quý ông) là một quyển tạp chí xuất bản định kỳ hàng tháng dành cho đàn ông, nội dung bào gồm phong cách, văn hóa, điện ảnh, tập thể hình, giới tính, âm nhạc, du lịch, vận động, khoa học kỹ thuật của đàn ông.
[7] Marlboro trắng
[8] Porsche 911 màu bạc
[cont]