Vừa hỏi ra một câu như vậy, trong lòng Thương Diễm Túc nhịn không được mà khẩn trương hơn, nếu không phải hiện tại nàng có điểm khác thường, hắn quả quyết sẽ không hỏi ra vẫn đề như vậy, bởi vì hắn sợ sẽ không phải là đáp án mà hắn muốn nghe.
Lãnh Thanh Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong cong, vẻ mặt thể hiện rõ sự bất mãn, nói: “Loại vấn đề này sao ngươi có thể hỏi trực tiếp ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết ta sẽ thẹn thùng ngượng ngùng sao?”
“… Không thấy như vậy a”
Ngoe nguẩy đầu, từ từ nói: “Như vậy chứng tỏ ngươi chưa từng quan tâm đến ta, vậy mà ngay cả việc ta thẹn thùng cũng nhìn không ra!”
“Nghiên nhi hiện tại đang thẹn thùng sao?”
Tim Thương Diễm Túc bắt đầu đập nhanh hơn, vì sao lại thẹn thùng? Hắn không biết, chỉ biết là, nếu như nàng thật sự không thích hắn, khẳng định sẽ không có chuyện thẹn thùng như vậy, như vậy chẳng lẽ là… Nhưng mà Lãnh Thanh Nghiên lại lắc đầu quả quyết, nói: “Không có a, sao ta có thể thẹn thùng chứ?”
Trong nháy mắt cảm xúc trong lòng rơi xuống tận vực sâu, thậm chí còn có suy nghĩ, nàng có phải đang cố ý đùa vui hắn hay không? Vì sao lại nói những điều suýt chút nữa khiến hắn hiểu nhầm, sau đó lại có thể làm cho hắn kích động một hồi? Trong mắt ánh lên tia nhìn nguy hiểm, bàn tay đặt bên hông nàng càng thêm dùng sức, giọng nói trầm thấp nói: “Nghiên nhi vẫn chưa có trả lời vấn đề của ta đâu”
Lãnh Thanh Nghiên lại nhíu mày, giống như đang suy tư về cái gì đó, sau một lúc lâu mới nói nói: “Không chán ghét”
“Chỉ là không chán ghét sao?”
“Nếu không ngươi muốn như thế nào nữa?”
Lãnh Thanh Nghiên liếc nhìn hắn một cái xem thường, sau đó đột nhiên oán giận nói, “Đây cũng không nên trách ta a, ai bảo ngươi lại không chủ động như vậy? Thành thân đã lâu như vậy, vậy mà ngươi vẫn chưa đem ta ăn, trên đời này sao lại có một người ngốc như ngươi vậy chứ?”
“…”
Thật ra ta rất muốn, nhưng mà mỗi lần đều không phải nàng không muốn sao? Hơn nữa cơ hội thật vất vả mới có, lại bị kẻ khác quấy rầy.
Ách, đợi chút, lời này của nàng là có ý gì a? Lãnh Thanh Nghiên nâng cằm, nhíu mày vẻ mặt tràn đầy vẻ suy tư, nói: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Đầu tiên trực tiếp đẩy ngã, sau đó… sau đó… Đã bị ngươi ăn luôn.
Không chiếm được tâm của ta, thì trước được thân thể ta sau đó sẽ tính sau thôi!”
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, Thương Diễm Túc không thể tưởng tượng lời này lại được thốt ra từ trong miệng của nàng, nàng làm cái gì vậy? Lại bày mưu kế cho hắn ăn nàng a? Ý nghĩ này khiến cho Thương Diễm Túc cảm thấy có một luồng nhiệt bắt đầu chạy khắp nơi trong cơ thể, trước có được thân thể của nàng, sau đó lại chậm rãi chiếm lấy lòng nàng hay sao? Ừm, biện pháp này không tồi, hơn nữa kì thật ban đầu hắn cũng tính như vậy, nếu như không phải có nhiều chuyện khó hiểu xảy ra gần đây.
Khóe miệng Thương Diễm Túc hiện lên tia cười tà tứ, đưa tay trêu chọc sợi tóc ngay trước ngực nàng, nói: “Lời của Nghiên nhi nói thực là đúng, kỳ thật ta cũng có quyết định như vậy”
Ánh mắt khẽ chớp, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên xoay người bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã đi được một đoạn xa, dường như sắp biến mất khỏi tầm mắt của Thương Diễm Túc.
Động tác này của nàng khiến Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, khẽ rủa một tiếng sau đó lập tức đuổi theo, vài cái lên xuống, người cũng đã xuất hiện ở trước mặt nàng, hỏi: “Nghiên nhi, nàng muốn đi đâu?”
Lãnh Thanh Nghiên kịp thời dừng lại không để va người vào hắn, trực tiếp nói: “Nhìn ánh mắt của ngươi là biết ngươi suy nghĩ cái gì, ta đương nhiên là phải chạy thật nhanh rồi”
“Nghiên nhi không muốn?”
“Ách, việc này, kỳ thật, đối với ta chuyện này kì thật cũng rất tốt, trong truyền thuyết làm cái kia thực là dục tiên dục tử, không biết trên thực tế có phải là như vậy hay không”
Lãnh Thanh Nghiên trước sau như một trực tiếp nói ra, sau đó nghiêm sắc mặt nói, “Nhưng tò mò thì là tò mò, ta cũng không có muốn lấy bản thân mình ra để thử”
Đến gần vài bước, khi nghe thấy nàng nói như vậy khóe miệng Thương Diễm Túc khẽ run rẩy, trong lúc nhất thời thật sự không thể nào quen với một Nghiên nhi thẳng thắn như vậy, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, hỏi: “Vì sao?”
Lãnh Thanh Nghiên lui về phía sau từng bước, hai tay đặt ở trước ngực làm ra một động tác phòng bị, nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết rằng lần đầu tiên rất đau hay sao? Nghĩ lại khẳng định sẽ không có cái gì gọi là cảm giác dục tiên dục tử cả”
“…”
“Hắc, ngươi đừng đi qua đây!”
Thương Diễm Túc ngừng lại cước bộ, cười xấu xa nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Vừa rồi Nghiên nhi đã từng nói, trực tiếp đẩy ngã là được rồi, có phải không?”
“…”
“Đương nhiên, chuyện này, vẫn nên về phủ trước rồi nói sau”
Vừa dứt lời, Lãnh Thanh Nghiên chợt cảm thấy hoa mắt, hơi thở của Thương Diễm Túc cũng đã ở ngay bên cạnh nàng, các đòn công kích dễ dàng bị hắn hóa giải, sau đó cả người đều bay lên không.
Ôm Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Túc hướng về phía Vương phủ mà bay vút đi, cả người bốc lên hỏa diễm.
Nếu ngay cả chính Nghiên nhi cũng đã nói như vậy, nếu hắn không làm cái gì đó, thì hắn quả thực không phải một nam nhân rồi.
“Thương Diễm Túc, ngươi muốn làm gì? Nhanh thả ta xuống ngay!”
Nghe nói ngày đó Lạc Vương gia Thương Lang quốc ôm Vương phi hồi phủ, liền trực tiếp trở về phòng, sau đó từ bên trong phòng truyền ra một loạt các thanh âm khiến người ta mặt đỏ tai hồng, dường như còn có kèm theo tiếng động đánh nhau không hài hòa cho lắm.
Nghe nói ngày đó, có một nha hoàn vì tò mò mà vụng trộm xem lén chuyện xảy ra bên trong phòng, bị Lạc Vương gia phát hiện, liền bị đánh bay đến mười trượng ra bên ngoài.
Nghe nói bởi vì nha hoàn kia nhìn lén, Lạc Vương gia đã ra lệnh cưỡng chế năm trăm trượng xung quanh phòng, không cho phép một người xuất hiện, cũng bởi vậy, không ai biết bên trong đã xảy ra sự tình gì, mà nha hoàn kia, kỳ thật nàng cũng chưa nhìn thấy cái gì.
Thương Diễm Túc nằm ở trên giường, biểu tình trên mặt giống như mèo tinh tràn đầy hạnh phúc cùng lười biếng, nghiêng người nhìn người đang nằm ngủ say dưới khuỷu tay mình, trong mắt nồng đậm là thâm tình, hôn nhẹ lên trán nàng, phát ra một tiếng thở dài thư thái, trải qua thật nhiều khó khăn, rốt cục hắn đã ăn được Nghiên nhi.
Người đang ngủ say đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, lông mi rung động, sau đó chậm rãi mở mắt, sững sờ nhìn khuôn mặt trước mắt có chút phản ứng không kịp, trong một lúc hai người cứ mắt to nhìn mắt nhỏ như vậy, ai cũng không phản ứng gì trước.
Thương Diễm Túc thực sự yêu đến chết bộ dáng mơ hồ lúc này của nàng, tươi cười trên mặt càng thêm nồng đậm một chút, đột nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng.
Lãnh Thanh Nghiên cả người chấn động, vội vàng dùng sức đẩy hắn ra, động tác cũng đột nhiên cứng đờ, trong lúc đó ánh mắt có một tia thống khổ, đau quá! Thấy thế Thương Diễm Túc cười khẽ một tiếng đem nàng ôm trở lại trong lòng, vận chuyển nội lực đến bên trong lòng bàn tay khẽ xoa nhẹ lên trên lưng của nàng.
Để tùy ý hắn khẽ xoa, thân hình Lãnh Thanh Nghiên cứng ngắc nằm bên trong lòng hắn, vẻ mặt bình thản, trong lòng cũng là ngầm bực không thôi, tại sao có thể như vậy? Chết tiệt, vì sao rõ ràng đã chuyển thế làm người, thế nhưng lại đem theo cả cái tật say rượu cùng đến đây? Sau khi đến nơi đây, có thể nói nàng chứ từng uống qua rượu, cho đến hôm nay nàng cũng mới biết được, tửu lượng của nàng trước sau như một vẫn kém như vậy, bộ dáng khi say rượu vẫn qủy dị như vậy.
Uống một chén đầu xong, không có việc gì, uống xong chén thứ hai, vẫn là không có việc gì, chén thứ ba vừa xuống bụng, lơ mơ ngay cả chính mình là ai cũng không thể nhớ được, sau chén thứ tư, nàng liền lại tỉnh táo lại, nhưng lại không còn là chính nàng nữa.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra lúc trước, ngôn hành cử chỉ của nàng, hơn nữa còn có suy nghĩ của Thương Diễm Túc, sau đó đã thành tình trạng hiện giờ, trái lại lại là chuyện tình thực bình thường.
Thương Diễm Túc vẫn luôn chú ý khuôn mặt biến ảo của nàng, nàng bình tĩnh như vậy cũng làm cho hắn có chút ngoài dự tính, hơn nữa, nàng giống như đã khôi phục lại bình thường, vậy lúc trước là chuyện gì đã xảy ra? “Nghiên nhi?”
Lãnh Thanh Nghiên không đáp lại hắn, thậm chí cũng không liếc hắn lấy một cái, thân mình chính là thong thả nằm xuống, ở trong lòng hắn tìm một vị trí thoải mái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thương Diễm Túc nhìn nàng, cũng không nói thêm điều gì, trong lòng chính là mất mát, tuy rằng nàng không có nói điều gì, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh, nhưng từ trên thân thể nàng, cũng lại tản ra một thứ hơi thở cự tuyệt.
Cánh tay khẽ ôm chặt lấy nàng, đem nàng ôm càng thêm chặt một chút, mặt hai người cùng kề sát lại một nơi, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Nghiên nhi, nàng đang tức giận sao?”
Thật lâu sau, lâu đến mức làm cho Thương Diễm Túc nghĩ nàng đã ngủ mất rồi, nàng mới nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không có”
“Vậy vì sao ngay cả nhìn ta mà cũng không liếc mắt một cái?”
Chậm rãi mở mắt, nhưng trong mắt lại là một mảnh đạm mạc, nhìn hắn nói: “Nếu không ta phải có phản ứng như thế nào?”
Thương Diễm Túc chau mày, trong mắt là một mảnh lãnh đạm, nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm này của nàng, tâm hắn càng bị thắt chặt lại, mất mát thật lớn như bao phủ lấy người hắn, đưa tay ôm lấy mặt của nàng, không nói lời gì hôn lên môi của nàng.
Nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, tiếng nói hắn thì thầm trên một nàng: “Ta yêu nàng, cho nên chuyện đã xảy ra hôm nay đối với ta không có nửa điểm hối hận, nàng chỉ có thể là của ta, Nghiên nhi!”