Diệp Thanh vì muốn kiếm thêm nhiều công lao hơn, cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc muội muội.
Lần này, đi đến thành Kim Nguyên phồn hoa, Diệp Thanh muốn dẫn muội muội hăn đi dạo hết tất cả các quầy hàng ở trong thành Kim Nguyên.
Thưởng thức rất nhiều món ăn vặt ngon.
Nào là đồ chơi làm bằng đường, mứt quả, với đủ các loại hình dạng.
Một mực đi dạo suốt hai canh giờ.
Diệp Thanh dẫn theo muội muội cùng nhau tìm một khách đi3m để nghỉ lại.
Bên trong thành Kim Nguyên.
Một nam tử mặc trường bào màu tím thêu hoa văn vàng, trên môi gợi lên nụ cười âm lãnh.
Mới vừa rồi, thuộc hạ của hắn ta đến bẩm báo. Đã xác định được hướng đi của hai huynh muội kia. “Quả thật là một tiểu cô nương xinh đẹp.”“Nữ nhân mà bản công tử coi trọng, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ai trốn thoát.”
“Tiểu bảo bối của ta, đêm nay, nhất định bản công tử sẽ khiến ngươi vui vẻ sung sướng.”
Nam tử mặc trường bào màu tím thêu hoa văn vàng, mang theo một nhóm người, bước ra khỏi đám đông.
Diệp Thanh cùng muội muội, tìm một khách đi3m rồi tạm thời ở lại.
Muốn đi đến kinh thành, phải đi bằng đường thủy.
Bây giờ sắc trời cũng đã muộn, không còn thuyền xuất phát nữa nên chỉ có thể tạm thời ở lại chỗ này một đêm.
Khách đi3m mà Diệp Thanh nghỉ lại có tên là khách đi3m Vạn Hoa.
Ở trong thành Kim Nguyên này cũng được xem là một khách đi3m tương đối lớn.
Trước kia, khi muội muội hắn còn ở Diệp gia phải ở trong một căn phòng mục nát tồi tàn bên trong một mái nhà tranh.
Diệp Thanh rất đau lòng. Hiện tại, Diệp Thanh đã có tiền, lại đang ở bên ngoài, đương nhiên muốn mang những thứ tốt đẹp nhất, điều kiện tốt nhất cho muội muội.
Kỳ thật, Diệp Thanh đã dốc sức vì Diệp gia nhiều năm, căn bản cũng không có tích góp được gì cho bản thân.
Những công lao hắn kiếm được, hoặc là tiền vàng đều dùng để mua khai dương đan cho muội muội.
Nhưng mà, Diệp Thanh đã đánh chết rất nhiều cường giả của vương phủ.
Tất nhiên những bảo vật trên người bọn họ, cũng trở thành bảo vật của Diệp Thanh.
Ba vị trưởng lão của vương phủ, đều là cảnh giới ngưng nguyên.
Trên người bọn họ có không ít bảo vật.
Diệp Thanh vơ vét được từ trên người họ không ít tiền vàng, tính hết cũng có đến hai ngàn vạn.
Xem như cũng đã phát tài.
Nếu dùng để mua khai dương đan, đoán chừng có thể mua được mấy trăm viên.
Nhưng mà, muốn dùng để mua đan dược tốt hơn thì có thể sẽ không đủ.
Buổi chiều, Diệp Thanh cùng với muội muội ở chung bên trong một gian phòng của khách đi3m. .
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Tính toán như vậy không phải vì muốn tiết kiệm tiền. Mà là để tiện cho hắn chăm sóc cho muội muội.
Để muội muội một mình ở trong một phòng, Diệp Thanh cảm thấy không yên tâm.
Từ nhỏ Diệp Thanh đã cùng với muội muội nương tựa lẫn nhau mà sống, nên hiện tại hai người họ cùng nhau ở chung một phòng, cũng không có cái gì cần phải cố ky.