Rất nhiều thư sinh đều thở dài một tiếng, trong lòng bọn họ buồn bã thất vọng, cũng không biết mình kiên trì làm gì, muốn nhìn cái gì. Đều cúi đầu, ngồi xuống.
Kim Bích Hàm khẽ thở hắt ra. Rất nhiều người cũng nhẹ nhõm thở dài một tiếng.
- Cuối cùng cũng không duy trì được nữa sao? Đáng tiếc. Nhưng làm được đến như thế này, cũng đã rất giỏi…
Sắc mặt Mông Nguyên quốc chủ thoáng thay đổi, tiếc hận thở dài một hơi. Cúi đầu xuống rót một chén rượu, hắn vừa định giơ chén rượu lên, bỗng nhiên thấy ánh sáng màu lam phóng tới, ảnh chiếu ngược trong chén rượu, thoáng lướt quá mắt hắn!
- Hả? Đạo Quang này!
Mắt hắn nheo lại, chỉ còn một kẽ hở. Nhất thời ngẩng đầu, liền nhìn đến Cửu Đầu Hải Xà ra sức kêu, thân hình không đầu ầm ầm nện xuống đất.
Mà Sở Vân, vẫn duy trì một tư thế kéo cung.
- Đã có chuyện gì?
Hắn lớn tiếng hỏi thị vệ đứng ở bên cạnh.
Thị vệ cũng nói không rõ. Trên thực tế là khi Sở Vân hạ cung xuống, ai cũng cho rằng hắn từ bỏ. Lực chú ý cũng dời đi.
Nhưng trong sân vẫn có không ít người nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
- Đó, đó là một đạo quang!
Có người sững sờ tại chỗ, cứng người lại.
- Quá nhanh, quá nhanh! Lúc bắn tên ra, ta còn nghĩ mình hoa mắt, xuất hiện ảo giác chứ!
Có người chà xát mắt, như rơi vào trong mộng.
- Đạo tiễn kia, có phải đạo tiễn kia…
Kim Bích Hàm che miệng lại, thân thể mềm mại run rẩy, nước mắt trào ra.
- A! Có thể thắng, chúng ta có thể thắng!
Một người trong đội Sở Vân bỗng nhiên nhảy dựng lên kêu lớn khiến mọi người chung quanh giật nảy người.
- Đó là Lưu Tinh Tiễn thuật, Lưu Tinh Tiễn thuật trong truyền thuyết!
Người nọ rất kích động, lớn tiếng la lên.
- Có hy vọng, thật sự có hy vọng. Chúng ta có thể thắng!
Xôn xao!
Thoáng cái, toàn trường đều xôn xao.
- Nghe thấy không? Lưu Tinh Tiễn thuật!
- Không thấy rõ lắm. Cuối cùng có phải vậy không?
- Không phải nói Lưu Tinh Tiễn thuật khó có thể lĩnh ngộ sao? Sở Vân cư nhiên lĩnh ngộ được Lưu Tinh Tiễn thuật. Ngay cả học trưởng Hoa Anh cũng không thể! Gạt người sao?
Mọi người kinh nghi bất định.
- Đạo Quang kia… Chẳng lẽ là ta nhìn lầm sao?
Mông Nguyên quốc chủ cũng nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Vân.
- Lưu Tinh Tiễn thuật! Lưu Tinh Tiễn thuật!
Hoa Anh đứng chôn chân tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối về phía Sở Vân. Hắn đứng gần Sở Vân nhất, tất nhiên nhìn thấy rất rõ ràng rành mạch.
- Đặc biệt ít tiêu hao yêu nguyên, uy lực lại vô cùng lớn. Mấu chốt là quyết chí tiến lên, khí thế liều chết với kẻ địch. Không sai. Thật sự là Lưu Tinh Tiễn thuật!
Trong lòng Hoa Anh rung động khó có thể khôi phục.
- Sở Vân tự nhiên lĩnh ngộ được Lưu Tinh Tiễn thuật, ngay cả ta cũng không lĩnh ngộ được Tiễn thuật này!
Thoáng cái, tâm trạng của hắn rối loạn. Mũi tên tiếp theo, tự nhiên lại bắn lên trời.
Sở Vân lại thu hoạch.
Thâm Hải Cửu Đầu Xà miệng hùm gan sứa phát ra tiếng rống. Hai đầu còn sót lại tràn ngập máu, hận không thể nuốt Sở Vân vào trong bụng.
Sở Vân cắn răng, sắc mặt tái nhợt, giương cung cài tên, lại bắn ra.
Mũi tên này như tia chớp bắn mạnh đi, như một ngôi sao xuyên qua khoảng không.
Mọi người chợt nghe xoát một tiếng. Tiếp theo, một đạo ánh sáng màu xanh thẳm, chợt lướt qua tầm mắt.
Ngay sau đó, chính là một tiếng nổ mạnh. Một đầu rắn bị hoàn toàn bị nổ tung, huyết nhục văng khắp nơi, nở rộ như một đóa hoa tiên!
Mũi tên bay nhanh như vậy, mũi tên uy lực như thế!
Toàn trường đều yên tĩnh. Lúc này mọi người đều thấy rõ ràng.
- Trời ạ! Ta nhìn thấy gì vậy?
Có người dùng hai tay ôm lấy hai gò má, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Ầm!
Hai mắt Mông Nguyên quốc chủ trợn tròn, nhất thời lỡ tay, bóp nát chén rượu đang cầm trong tay.
Rất nhiều nhân vật lớn cũng chợt đứng dậy, sắc mặt tràn ngập vẻ kinh sợ.
- Là Lưu Tinh Tiễn thuật!
Sau một phút yên lặng ngắn ngủi, bỗng nhiên có người kêu to. Nhất thời toàn trường náo loạn!
Ầm!
Toàn trường đều xôn xao!
- Khó có thể tin được, ở thời điểm cuối cùng, Sở Vân tự nhiên lĩnh ngộ được Lưu Tinh Tiễn thuật!
Những người đứng xem sợ hãi than ra tiếng.
- Không có khả năng, điều đó là không thể!
Đám người Vệ Khiếp kêu to.
- Có thể thắng! Chúng ta có thể thắng!
Giờ phút này, các thành viên trong đội Sở Vân đều rơi lệ đầy mặt. Kiên trì tới bây giờ, chịu được dày vò và thống khổ, sự chế giễu lạnh nhạt và trào phúng. Cuối cùng, giờ phút này đã thấy được ánh sáng thắng lợi lúc rạng đông!
- Tới phiên ngươi.
Sở Vân không nói gì, nhưng trong ánh mắt hắn nhìn về phía Hoa Anh lại biểu đạt ý tứ như vậy!
- Ta sẽ không thua ngươi, sẽ không thua ngươi!
Sắc mặt Hoa Anh nhăn nhó, dữ tợn khủng bố.
- Ta có Tiễn thuật đại thành, hủy đi đội ngũ của ngươi, xúi giục thành viên trong đội của ngươi, sử dụng nhiều Bí chế tiễn như vậy. Trái lại ngươi bị tệ đoan của Yêu Cung liên lụy. Sao ta có thể thất bại trong tay ngươi được?
Trong lòng hắn như phát điên lên, hơi thở rất dồn dập, trong ngực phập phồng.
- Cho dù ngươi lĩnh ngộ Lưu Tinh Tiễn thuật, ta cũng sẽ không thua! Ta còn có một chiêu, còn có một chiêu!
Mặt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, tuyệt đối không muốn bại trong tay Sở Vân. Bỏ công sức nhiều như vậy, nếu thua nữa, thật sự không đứng dậy nổi!
Lúc này đây hắn chậm rãi kéo cung, động tác thong thả khác thường. Mỗi kéo cung ra, sắc mặt Hoa Anh lại tái nhợt, khí thế xoay mình lại liên tục tăng vọt!
- Đây là Tiễn pháp gì? Khí tức có thể cường đại như thế! Tiễn pháp trấn tộc của Hoa gia —— Hoa Lâu Độ Xuân Tiêu! Tiễn pháp này cần yêu nguyên cực nhỏ, nhưng lại phải hấp thụ số lượng máu lớn trong cơ thể Ngự yêu sư,
uy lực khủng bố đến cực điểm.
Có người vừa nói ra, lập tức khiến mọi người kêu lên đầy kinh ngạc.
- Hoa Lâu Độ Xuân Tiêu, đi.
Hoa Anh hữu khí vô lực, khẽ quát một tiếng. Mũi tên bay ra, bỗng nhiên hoá thành tròn mười đường máu, lưu luyến uyển chuyển giữa không trung.
- Đây là đạo pháp tuyệt phẩm!
Đám người Kim Bích Hàm không khỏi cảm thấy hồi hộp. Cảm thấy những đường máu này quá khủng bố. Ngay cả một chút tính mạng của mình cũng hoàn toàn không để ý tới.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, huyết tuyến tới giữa không trung bỗng nhiên tản ra, nháy mắt tự nhiên tan rã, không còn tồn tại.
Sắc mặt Hoa Anh cực kỳ trắng bệch, thân hình lắc lư vài cái, cuối cùng không chống được, vẫn chưa tới mức ngã xuống, nhưng hai mắt hắn đã mất đi tiêu điểm, không hề có sức sống.
Trên mặt đám người Trữ Y Y vừa mới hiện lên vẻ mong chờ mãnh liệt, gặp đả kích như vậy, nhất thời tất cả đều thất vọng, cũng không ai nói gì.
- Có thể thắng! Chúng ta có thể thắng!
Người trong đội Sở Vân bắt đầu hò hét.