Sóng khí thật lớn sau đó bắn ra tung tứ phía. Tất cả mọi người trên chiến trường cảm thấy một đạo phong mang cường đại "ầm" một tiếng bắn trúng lên người mình.
Rất nhiều người không kịp đề phòng liền ngã sặp mặt xuống thuyền. Toàn bộ khe núi bị sóng khí người biển cường liệt đến cực điểm ngạnh sinh đè xuống vài thước. Chiến hạm khổng lồ giống như món đồ chơi bị bàn tay vô hình đè xuống. Mặt biển cơ hồ cao bằng mép thuyền.
Như vậy thật quá hung mãnh!
Hầu như mọi người đều mắt nổ đom đóm, đầu váng mắt hoa, trong lòng hoảng loạn, lắc la lắc lư.
Sở Vân lại tiến lên phía trước!
Đột tiến!
Bạch kim lưu quang trong mắt còn chưa tiêu tán, lỗ tai trần đầy âm thanh "vù vù" , trong lòng nhiệt huyết sôi trào như nham thạch nóng chảy bạo phát, khiến toàn thân như bốc cháy.
Phi Huyền Ngự Thiên Đao cũng phải đạo pháp chắc chắn chuẩn xác, xác suất trúng mục tiêu tỉ lệ nghịch với điều kiện tác chiến. Phương Toái Không dốc hết toàn lực liều mạng xông tới chính mình, đây chính là thời cơ sử dụng tuyệt phẩm đao pháp này!
Cộng thêm Túy Tuyết Tao trong tay Sở Vân liên tục được sử dụng. Vừa nặng vừa lợi hại khiến cho uy lực của Phi Huyền Ngự Thiên Đao càng thêm cường thịnh.
Một đao này chính là Sở Vân đang đánh cuộc.
Nếu như thất thủ, chính là mình ngã vào lưỡi thương của đối phương. Nếu như trúng đích ắt sẽ đại thắng.
Nam nhân nên tàn nhẫn với chính mình một chút, để tính mệnh của chính mình đánh cuộc vào một đao này!
Sở Vân đã thắng!
Hắn đang định lấy Định Tinh Cung ra, bỗng nhiên trước mắt hiện ra một đạo quang mang, một luồng kình phong đập vào mặt hắn. Hắn theo bản năng giơ túy Túy Tuyết Đao lên chống đỡ.
- Thật may mắn! Xem ra trời đã giúp ta!
Sở Vân hốt hoảng, lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt ra.
Thu được Túy Tuyết Đao ngoài ý muốn đã khiến sĩ khí của hắn tăng lên.
- Tuyết Nha!
Hắn điên cuồng gào thét, thân đao phình to ra gấp ba lần bình thường. Chân đạp lên vách đá, mang theo khí thế mãnh liệt đến cực điểm, bỗng nhiên bạch kim lưu quang dần dần tiêu tan.
Phương Toái Không thổ huyết tại chỗ, bụng dưới đau quặn.
Một kích kia, thực sự nằm ngoài dự tính của hắn.
Khiến trước mặt tối sầm lại như bị ngọn núi lớn đập vào thiếu chút nữa hôn mê tại chỗ.
Bấy giờ song chưởng và ngực đau nhức khiến hắn tỉnh ngộ. Hiểu được chính mình đang rơi xuống, hắn lập tức đạp chân vào vách đá, cắm đầu thương vào núi đá, bụng dưới liền đau quặn.
Nhưng hắn vừa mới ngẩng đầu lên, liền nhiền thấy bạch kim lưu quang, bỗng nhiên tách ra dần dần thưa dần. Sở Vân mạnh mẽ như hổ xuống núi, cầm Túy Tuyết Đao giống như tấm cửa trong tay, khí thế cương mãnh dũng liệt băng băng lao về phía hắn.
Tốc độ thật quá nhanh.
Hai mắt Phương Toái Không trợn trừng, chỉ kịp giơ Phi Sí Thương ra chống đỡ.
- Ta cho ngươi nghịch thiên!
Sở Vân hét lớn một tiếng, vung đại đao lên chém xuống thật mạnh!
Phịch!
Bỗng nhiên lưu quang bắn ra, đao khí phát huy. Sắc mặt Phương Toái Không trắng bệch, thổ ra một ngụm máu tươi, bản thân như đạn pháo bắn thẳng xuống phía dưới.
- Ta sẽ cho ngươi nổi tiếng khắp Tinh Châu!
Sở Vân lại tiếp tục đánh tới, đại đao rít lên cuồng phòng bổ thẳng vào đầu Phương Toái Không.
Trong lúc sinh tử tồn vong, Phương Toái Không dồn hết sức lực tiếp tục nhấc Phi Sí Thương lên.
Bấy giờ cuộc chiến càng trở lên ác liệt, thân đao to lớn vừa nặng vừa sắc bén. Đao thương chạm vào nhau, Phi Sí Thương phát ra tiếng kêu rên rỉ khiến kẻ khác phải chua xót. Ngay sau đó, "phịch" một tiếng, trực tiếp bị chém thành hai đoạn.
- Ta cho ngươi giương cánh bay cao!
Sở Vân lại lần nữa xông tới, khí thế cương mãnh, một đao mãnh liệt bổ trúng vào ngực Phương Toái Không.
"Ầm" một tiếng, Phương Toái Không thổ huyết dữ dội, nội tạng nát nhừ. Kim Lâm Giáp cũng không đỡ được hung uy của Túy Tuyết Đao, toàn bộ Kim Lân Giáp lõm
xuống phía dưới, hõm thật sâu vào trong lồng ngực Phương Toái Không. Thoáng chốc đè nén nội tạng và khí quản trong cơ thể hắn.
Phương Toái Không giống con cá bị bóp nát bụng, trong quá trình rơi xuống máu mồm máu mũi không ngừng tuôn chảy hòa cùng nội tạng từ trong miệng phun ra.
Hắn thực sự đã chết.
Phịch!
Hắn rơi xuống lên một biển, khiến nước biển bắn lên tận trời. Sau đó Sở Vân cũng rơi vào nước biển, ánh đao chiếu rọi sáng như tuyết đuổi theo thi thể của Phương Toái Không. Thẳng tay một đao chém vào đầu Phương Toái Không.
Bêu đầu!
Phương Toái Không vừa chết, Bạch Mi Điêu của y liền trở thành yêu thú hoang dại. Trên người nó có thương tích, lại mất chủ nhân, trong lòng hoảng loạn, lập tức vỗ cánh dự định thoát khỏi chiến trường.
Thiên Hồ cũng không tha cho nó, há mồm phun ra, nguyên khí màu vàng hóa thành một đường cầu vồng thông thiên đốt cháy cánh của Bạch Mi Điêu. Bạch Mi Điêu kêu lên một tiếng bi thương cũng không bay lên được nữa, từ giữa không trung rơi vào trong biển.
Thiên Hồ lắc chiếc đuôi cũng chui vào trong biển, càng đuổi càng mạnh mẽ.
Bạch Mi Điêu có hai thuộc tính kim, thủy, dĩ nhiên cũng có thể tự do bay liệng ở trong biển. Chỉ là cánh của nó bị thương quá nặng, bị Thiên Hồ dây dưa, máu không ngừng chảy ra, sức phản kháng của nó càng lúc càng yếu.
Cuối cùng, Thiên Hồ đã giết chết Bạch Mi Điêu ở đáy biển, nuốt yêu tinh của nó, tu vi tăng vọt lên Ba trăm sáu mươi sáu năm.
Lúc này, Sở Vân một tay cầm lấy đầu lâu của Phương Toái Không, tay kia mang theo thi thể không đầu của y từ phía sau chiến trường tĩnh lặng chui ra ngoài khơi.
- Thiếu chủ, thiếu chủ quả thực chém tướng!
Một vị thư sinh đang phụ trách ở đây, nhìn thấy Sở Vân vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Sở Vân ném thi thể xuống đất, nói với vị thư sinh này:
- Chớ có nói gì, chuyện chém giết tạm thời giữ bí mật. Ngươi hãy đi gọi Du Nha Đại sư và Thạch Gia Minh.
Vị thư sinh kia lập tức nhận lệnh chạy đi. Sở Vân chuyển đường nhìn, theo dõi kim lân giáp.
Hắn nghĩ đến đạo pháp phục nguyên thượng đẳng "Tứ Phương Lai Hạ". Loại đạo pháp này vô cùng quý báu. Nếu như có được nó, sẽ nâng cao sự duy trì năng lực liên tục tác chiến của Sở Vân.
- Ông trời phù hộ, chỉ mong trong Kim Lân giáp vẫn còn có môn đạo pháp này.
Sở Vân âm thầm cầu khấn.
Cơ thể bảo tồn linh khí, hồn phách sản sinh ra linh khí. Quy tắc này không chỉ áp dụng cho yêu sư, cũng áp dụng cho yêu thú, yêu thực, yêu binh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Kim Lân giáp suýt nữa thì bị Sở Vân phá hủy, thân giáp tổn hại nghiêm trọng, tất nhiên là đã tiêu tán một phần linh quang. Mà Linh quan chính là then chốt của việc lĩnh ngộ đạo pháp. Cầu khẩn của Sở Vân chính là mong lĩnh ngộ được một phần linh quang của "Tứ Phương Lai Hạ" không bị tiêu tán mất đi.
Đạo pháp "Tứ phương Lai Hạ" không trọn vẹn. Sở Vân dùng tinh thần vừa xem xong, trên mặt lập tức toát lên sự thất vọng. Đạo pháp không trọn vẹn, không thể sử dụng lung tung, bằng không sẽ phản lại bản thân, vô cùng nguy hiểm.