- Nhưng đây chính là mộng tưởng…
Sở Vân đưa tay bắt, ánh trăng như nước, chiếu rọi qua kẽ tay lên mặt hắn. Mặc dù lần thứ hai gặp lại mối tình đầu, nhưng trong lòng hắn vẫn rất bình yên, gió êm sóng lặng.
Nếu có thể, hắn cũng không ngại cùng Dịch Yên sớm chiều bên nhau. Nhưng hắn tuyệt đối không thể cưỡng ép.
Duyên phận giống như cuốn sách, chỉ cần lơ đãng lật qua là sẽ đánh mất, khi đọc sách phải chân thật đến mức rơi lệ, thích ứng trong mọi tình cảnh, không thể cưỡng cầu.
Dùng hai chữ khái quát là --- Tùy duyên.
Nhưng chuyện tình cảm có thể tùy duyên. Còn mộng tưởng lại phải dốc hết toàn lực. Nếu như nói phụ trợ phụ thân, mở rộng thế lực, là bước đầu tiên để thực hiện mộng tưởng, truyền thừa Vạn Thú Vương chính là bước thứ hai.
Đây là truyền thừa của cường giả Vương Cấp, nói không hề khoa trương, có thể khiến phàm nhân một bước lên trời!
Mặc dù Sở Vân trước sau có được tài bảo của Hải Long Vương, Hỏa Đức Vương, thế nhưng người trước bị Sở Bá Vương đánh bại, tài phú lưu lại rất ít. Tài phú của Hỏa Đức Vương, phần lớn bị Thổ Hành Thần Sưu âm thầm chiếm đoạt, bị hủy trong hang động biển lửa.
Thế nhưng truyền thừa của Vạn Thú Vương lại hoàn toàn khác, đây là một đạo truyền thừa được bảo tồn hoàn chỉnh. Trở thành người thừa kế, chính là kế thừa toàn bộ tài sản của Vạn Thú Vương. Kiếp trước, chính truyền thừa này giúp môn phái tam lưu như Yên Chi
Môn phát triển thành thế lực nhất lưu, càng không ngừng phát triển.
Tầm quan trọng của truyền thừa Vạn Thú Vương đối với Sở Vân, không cần nói cũng biết!
Nhất định phải giành được!
…
Thời gian trôi qua, sương trắng nồng đậm trong khu rừng vô tận bắt đầu dần dần giảm bớt, nhất là hai ngày cuối cùng, loại hiện tượng này càng ít xảy ra.
Sau hai ngày, trong sương mù dày đặc trắng xóa, đã hiển hiện ra bóng đen cao to của cây cối. Nếu muốn sương mù hoàn toàn tiêu tán, tuyệt đối không có khả năng. Hiện giờ sương mù đã giảm tới mức thấp nhất, có thể thâm nhập thám hiểm.
- Xuất phát!
- Truyền thừa Vạn Thú Vương nhất định là của chúng ta!
- Chỉ mong thu hoạch lần này có thể lớn hơn tổn thất...
Trong vòng hai ngày, bên ngoài khu rừng vô tận nghênh đón dòng người đỉnh cao lớn nhất, đủ loại thế lực, đủ loại ngự yêu sư, đều ra sức thể hiện. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dưới tình huống như vậy, Yên Chi Môn chỉ là thế lực tam lưu, trở thành nhân vật nhỏ bé bị mọi người vô thức bỏ qua. Mặc dù chiến lực của Sở Vân không tầm thường, thế nhưng dưới loại tình huống long xà hỗn tạp, cũng chỉ ru rú trong nhà, rất ít công khai trình diễn.
Nhưng trận chiến giữa hắn và Bắc Quang Quang đương nhiên không giấu được những người linh thông tin tức. Tồn tại của hắn vô hình trở thành chiêu bài của Yên Chi Môn. Cho nên khi Yên Chi Môn đóng quân ở địa điểm gần khu rừng vô tận nhất, cũng không có người tới trêu chọc môn phái tam lưu này.
Chỉ là cây to đón gió, phiền phức luôn luôn không thể tránh khỏi.
- Ngươi chính là Sở Vân? Gần đây danh tiếng của ngươi rất vang dội! Lại dám một mình một ngựa tới đây, thật là to gan. Ta chính là Lệ Chinh của Thiết Huyết Minh,
ngươi cẩn thận, đừng cản đường ta.
Một người trẻ tuổi, da màu đồng, cực kỳ xốc vác.
Trước khi xuất phát đã chủ động tới trước mặt Sở Vân, vóc người hắn cao gầy, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Sở Vân dò xét, ngôn từ rất không khách khí.
- Nghe nói ngươi đã đánh bại Bắc Quang Quang? Thực sự có bản lĩnh, ta chờ mong chiến một trận với ngươi.
Lại một người trẻ tuổi khác, tuổi tác người này không sai biệt lắm với Sở Vân, tướng mạo bình thường, nhưng trong đôi mắt tinh quang lóe ra, hiển nhiên là sở hữu yêu vật kỳ lạ, linh khí yêu vật đã cải tạo đôi mắt của hắn.
- Ha ha, Tiểu Bá Vương phải không? Ngươi vượt ranh giới rồi, ở đây không phải Chư Tinh Quần Đảo. Nhớ kỹ lời khuyên của ta, phải luôn cẩn thận một chút.
Nam tử trẻ tuổi thứ ba, toàn thân toát ra một luồng lãnh khí vô hình, càng thêm cao ngạo.
- Ba người bọn họ phân biệt là Lệ Chinh, Tiêu Tinh và Đường Kính Hàn, đều là những người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong giới du hiệp Tinh Châu chúng ta. Sở công tử
cần phải cẩn thận, trong tay bọn họ có chiến lực Linh Yêu, đều là người thừa kế hoặc được trọng điểm bồi dưỡng, chiến lực không thể khinh thường.
Sau khi bọn họ rời đi, Hoa Mai đến bên cạnh Sở Vân, thiện ý nhắc nhở.
Sở Vân chăm chú nhìn về phía trước:
- So với bọn họ, ta hiếu kỳ với thế lực phía sau bọn họ hơn. Ta cũng không phải kẻ cô độc, không khiêu chiến thế lực phía sau bọn họ, ba người bọn họ sẽ không chủ động qua đây khiêu khích.
- Lệ Chinh là Quân Kỳ Sử trẻ tuổi nhất của Thiết Huyết Minh, Tiêu Tinh là người thừa kế duy nhất của Hồi Mộng các, về phần Đường Kính Hàn biểu hiện ra thân phận là một vị tán tu, kỳ thực là con riêng của bang chủ Thiên Sát bang. Đây là bí mật công khai của giới du hiệp.
Hoa Mai cẩn thận giải thích nghi hoặc của Sở Vân.
- Thiết Huyết minh, Hồi Mộng các, Thiên Sát bang, những tổ chức này đều là thế lực nhất lưu, gần đây danh tiếng nổi như cồn!
Sở Vân không khỏi cười khổ, ba thế lực lớn này so với Thư gia hiện giờ còn cường đại hơn.
Các loại phân đà thành lập trong các quốc đảo, tổ kiến thành một mạng lưới cứ điểm phân bố ở Tinh Châu.
Lúc này Sở Vân chăm chú nhìn đội ngũ của ba thế lực lớn, đội hình của bọn họ đều vô cùng hùng tráng. Ba vị thanh niên tương đối bất thiện với Sở Vân cũng không phải người chủ đạo trong các đội ngũ.
Ba thế lực lớn đều có người lãnh đạo là người đứng đầu các vùng đất. Bọn họ đều có tinh thần mạnh mẽ, toàn thân tản ra một luồng khí thế, khiến người khác vừa nhìn đã biết bọn họ tuyệt đối không dễ chọc.
"Khí thế của những người này tuyệt đối không thua kém Bắc Quang Quang! Bảng xếp hạng quả thực chỉ mang tính đại diện, chứ không có tính phổ biến rộng khắp, long xà hào hùng giấu mình trong các lùm cỏ thực sự rất nhiều. Một bảng xếp hạng làm sao có thể
tính đến?"
Sở Vân cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ. Trận chiến với Bắc Quang Quang khiến hắn biết được cực hạn của bản thân. Nếu hắn muốn đơn độc chiến đấu với những cao thủ giới du hiệp này, chỉ dựa vào hai đại Linh Yêu, vẫn chưa đủ khả năng.
"Ngoài ra, tam đại cao thủ trẻ tuổi đến đây khiêu khích nhất quyết cũng không thể xem thường. Chư Tinh Quần Đảo hãy còn nhỏ, tư chất của ta nhìn ở Tinh Châu, cũng không có gì đặc biệt xuất chúng. Lần này xem như đặt trí tuệ lên đầu."
Sở Vân âm thầm quan sát một hồi, trong lòng cũng dần dần quyết định chủ ý.
- Năm mươi lăm bước, phương vị đông nam, sơn thủy tươi đẹp, đại cát đại lợi!
Dưới quẻ bốc của Dịch Yên, Yên Chi Môn vẫn chưa phải đại lưu, mà là lựa chọn sử dụng phương vị của một người đặc biệt, chính thức bước vào khu rừng vô tận. Chuyện này kỳ thực cũng vì tận lực tránh bớt một số xung đột.
Cho dù vào lúc mặt trời chói chang, sương mù trong khu rừng vô tận vẫn dày đặc không tiêu tan, bên ngoài năm trăm bước, không thể nhìn thấy gì, trong vòng năm trăm bước, cũng có chút không thấy rõ.
- Thám báo đội, tiến vào xem xét địa hình.
- Sử dụng trận hình thứ ba, từ từ tiến lên.
- Hậu cần đội, chú ý ghi nhớ địa đồ, đồng thời lưu lại dấu hiệu đặc biệt, thuận tiện để nửa tháng sau chúng ta rút lui.
- Dược sư đội, chú ý điều tra dược thảo xung quanh. Khu rừng vô tận là nơi sản sinh ra rất nhiều dược thảo quý hiếm. Thu hoạch lần này phần lớn là phụ thuộc vào biểu hiện của các ngươi!
Mệnh lệnh được Hoa Mai truyền xuống phía dưới. Toàn bộ đội ngũ Yên Chi Môn, ngay ngắn gọn gàng, khiến Sở Vân bất giác cũng tán thán một tiếng.
Mặc dù kiếp trước hắn cũng từng ở cùng với các nàng một thời gian, nhưng sau khi rời khỏi khu rừng vô tận vẫn chưa nhìn thấy loại đội hình hợp tác chặt chẽ như vậy.
Mặc dù Yên Chi Môn đều là nữ tử, thế nhưng cường độ rèn luyện hàng ngày tương đối cao.
Khi phối hợp với nhau hoàn toàn không có cảm giác vướng tắc. Các nàng giống như từng linh kiện lắp ráp, tổ hợp thành một cỗ máy vô cùng tinh vi chặt chẽ. Mỗi người đều là một phần tử của đoàn thể, đều tìm được vị trí của mình, cùng chung sức hợp tác.
- Tất cả công lao này phần lớn thuộc về người lãnh đạo Yên Chi Môn. Các nàng có nền tảng vững chắc, cho dù không truyền thừa Vạn Thú Vương cũng có thể đủ quật khởi.
Sở Vân dần dần nhìn đến mức mê hoặc. Loại đoàn đội hợp tác này, khiến hắn bất giác so sánh với quân trận trong trí nhớ.
Nếu so sánh, phối hợp giữa quân đội tương đối quê mùa, còn hợp tác đoàn đội giữa các du hiệp, tinh tế hơn, chú trọng chiến thuật, trận hình hơn.
Còn trong chiến tranh quy mô lớn, với binh đoàn lấy vạn người làm đơn vị, càng chú trọng đến chiến lược mưu kế. Tựa như cuộc chiến Sở Vân tập kích bất ngờ, đấy là mưu kế.
Mưu kế thực hiện được, liên quân mấy vạn người đều bị một mình hắn đánh tan.
Chuyện này cũng do nhân số quá đông, dẫn đến khó khăn về mặt khống chế của tầng diện lãnh đạo. Bằng không làm sao lại có câu nói "Nghìn quân dễ có, nhất tướng khó cầu"?
Thế nhưng đoàn đội giữa du hiệp lại không phải như vậy. Loại đoàn đội này, nhân số bình thường tương đối ít, nhiều nhất là đội ngũ cấp số ngàn người. Người lãnh đạo có thể chiếu cố và chỉ huy toàn diện không bỏ sót, thậm chí người lãnh đạo ưu tú, có thể biết được sở trường đặc biệt, ưu điểm, cá tính, tình huống căn cứ cụ thể của mỗi người trong đội ngũ, từ đó mà sai khiến bọn họ làm chuyện mình am hiểu nhất.
Không hề nghi ngờ, Hoa Mai chính một người lãnh đạo du hiệp như vậy, khiến Sở Vân bất giác cũng nhìn nàng với ánh mắt khác xưa.
- Báo! Tiền phương phát hiện một con Đại Yêu thú Vân Sí Hổ, tu vi ước chừng chín trăm năm.
Đúng lúc này, một người của đội trinh sát tiền phương quay lại, bẩm báo ngắn gọn.
- Vân Sí Hổ, là yêu thú thuộc tính biến dị đi trên nước, tu vi chín trăm năm, đã gần kề cấp số Linh Yêu. Nói chung, loại yêu thú hoang dại sẽ lĩnh ngộ ba loại đạo pháp cơ bản: Vân huyễn chân thân, Hổ khiếu sơn lâm, Xuyên vân bộ ...
Dịch Yên trầm ngâm một lát, ngay sau đó mở miệng. Nàng không hổ là toán sư trứ danh của Tinh Châu sau này, không chỉ miêu tả tường tận chi tiết tình báo của Vân Sí Hổ, mà sau đó còn giải thích kỹ càng chiến thuật chém giết kinh điển.
Một gã toán sư thường thường là nhân vật vô cùng mưu trí trong đoàn đội du hiệp.
- Đội ngũ vừa mới đến, xác thực cần phải chiến đấu một trận, để tất cả mọi người thật sự tiến vào trạng thái chiến đấu. Vân Sí Hổ là một đối tượng không tồi.
Hoa Mai ý động, đôi mắt sáng ngời nhìn quét qua tất cả đội ngũ, tiếp theo lại hỏi Dịch Yên:
- Trận chiến đầu tiên sẽ ảnh hưởng sĩ khí, vì vậy tương đối quan trọng, làm phiền muội muội tính xem tình huống trận này như thế nào.
Dịch Yên gật đầu, triển khai Hà Lạc đồ, bốc một quẻ nói:
- Bình thường, không có nguy hiểm, tuy nhiên để đảm bảo, không ngại kêu một vị toán sư khác trong đội ngũ bốc một quẻ là tốt nhất.
Một vị toán sư khác, đương nhiên không phải người nào khác, mà chính là Sở Vân.
- Sao? Cuối cùng nàng vẫn không định dễ dàng bỏ qua ta.
Sở Vân sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng đêm đó đã qua được cửa ải của Dịch Yên. Thật không ngờ Dịch Yên vẫn cứ chấp nhất mình như vậy.
Nhìn thấy mọi người đều đang đưa mắt nhìn mình, Sở Vân vội vã lắc đầu:
- Không phải ta không muốn bốc quẻ, mà là môn phái của ta không giống với những người khác, thật sự có nỗi khổ trong lòng. Tối qua ta đã giải thích với Dịch Yên cô nương rồi.
- Sở Vân công tử không có linh cảm sao?
Hai mắt Dịch Yên sáng ngời, nhìn thẳng Sở Vân, ngữ khí mơ hồ bức người.
Hoa Mai nhìn Sở Vân, rồi lại nhìn Dịch Yên, đột nhiên tiến lên trước một bước, chắn giữa hai người, nói với Dịch Yên:
- Sở Vân công tử là ân nhân cứu mạng của Phi Yến, chúng ta lẽ ra phải lấy lễ tương đãi, hắn có nỗi khổ trong lòng, Dịch Yên nếu ngươi đã biết, tại sao không nói sớm?
- Ngay cả ta là người ngoài cũng biết toán sư rất thần bí. Dịch Yên tỷ tỷ, tỷ không thể khi dễ Sở Vân ca ca.
Tiểu Phi Yến cũng từ bên cạnh xông ra, bênh vực Sở Vân.
- Được rồi, trận chiến này chủ yếu làm nóng người. Các tỷ muội chuẩn bị chiến đấu!
Hoa Mai xoay người, không muốn dây dưa chuyện này. Nàng ra lệnh một tiếng, toàn bộ nữ tử Yên Chi Môn nhất thời hưởng ứng, hai mắt các nàng sáng ngời, chiến ý bốc lên.
Theo con đường trinh sát đã do thám, tiến về phía trước.
Khoảng chừng đi được nửa khắc, đội ngũ cuối cùng đã tiếp xúc với Vân Sí Hổ.
Đầu tiên là thành viên thân thủ nhanh nhẹn, khống chế yêu thú của mình, tiến hành quấy rầy, thu hút Vân Sí Hổ.
- Đội một, tiến lên.
Theo tiếng ra lệnh của môn chủ Yên Chi Môn, ba vị môn nhân cầm tấm chắn Đại Yêu binh, tiến về phía trước ngăn cản công kích của Vân Sí Hổ.
- Đội hai, tiến hành công kích đạo pháp thổ hệ.
Vân hành chính là biến loại của thủy hành, vẫn chịu sự khắc chế của hành thổ. Các loại đạo pháp hành thổ đập tới, khiến Vân Sí Hổ đau đớn gào khóc trong cơn giận dữ.
Mãnh hổ phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, quả thực thôi động đạo pháp "Hổ khiếu sơn lâm" của nó. Toàn bộ đoàn đội đều bị trùng kích, rất nhiều người cảm thấy cháng váng hoa mắt.
- Đội một ổn định, đội ba cấp tốc trị liệu.
Hoa Mai tiếp tục hạ lệnh, nàng tọa trấn chính giữa, vô cùng bình tĩnh, giống như một cây thần châm giữ biển, chỉ cần có nàng, đoàn đội sẽ không bị kinh hãi rối loạn.