- Truyền thừa của Vạn Thú Vương đã rất nổi tiếng.
Mọi người nghe thấy vậy, đều cảm thấy ngạc nhiên, thần hồn mê mẩn.
- Nếu như không thu nạp được, chúng ta đã chờ đợi mấy vạn năm, bây giờ lại đợi thêm một vài chục năm nữa sao? Thiếu chủ, chúng ta hoan nghênh người tới bộ tộc!
Hủ Độc Bích Hổ cười nói.
Sở Vân lắc đầu, nói:
- Cũng không thể ở nơi này trong thời gian dài như vậy. Ta còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Trong ký ức của hắn, cũng không dừng lại tại bảo tàng của Vạn Thú Vương. Mà trong đó còn có rất nhiều hiểm cảnh mật địa. Khốn thủ tại nơi này, quả thực rất lãng phí. Huồng hồ với tình hình Thư gia hiện ngy, chi cần vô ý, nhất định phải chịu kết quả rất thê thảm.
Đột nhiên khuôn mặt Vân Sí Hổ biến sắc:
- Chuyện này không thể được, chúng ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng mới đợi được người đến thừa kế, tự mình dựa vào địa đồ tìm ra. người là hi vọng của chúng ta, không thể đi như vậy được!
- Bên ngoài rất nguy hiểm, Khu rừng vô tận rất tốt, có chúng ta bảo vệ thiếu chủ người. nhất định người sẽ được an toàn.
Ma Thiên Tử Thứu khuyên nhủ.
- Hắc hắc hắc...
Hai mắt Hủ Độc Bích Hổ lóe ra âm mang, bỗng nhiên xuất thủ, chỉ một chiêu liền bắt được Tiểu Phi Yến.
- Thiếu chủ, đắc tội. Mời người đi tới Khu rừng vô tận, bằng không...
Trí tuệ của Kiếp Yếu không giống người thường. Hắn trông thấy Tiểu Phi Yến bảo hộ tại trung tâm, lại trông thấy Sở Vân nhiều lần bảo vệ Yên Chi Môn, cho nên bọn chúng liền xuất thủ bắt giữ Phi Yến.
Rống! Rống!
Hai tiếng rống giận vang lên, ngay sau đó Vân Sí Hổ và Ma Thiên Tử Thứu liền xuất thủ bắt một người của Yên Chi Môn làm tù binh.
- Buông tay!
Sở Vân và Hoa Mai hét lớn.
- Mời thiếu chủ dời đi!
Thái độ của 3 đầu Kiếp Yêu càng lúc càng trờ nên cương quyết.
- Các ngươi...
Hai mắt Sở Vân nheo lại thành một đường thẳng, có phần dờ khóc dở cười. Ba đầu Kiếp Yêu này đúng là hồn cầu, không ngờ lại nghĩ ra biện pháp như vậy.
- Các ngươi hay thả các nàng ra, chúng ta có thể tới thay thế.
Hoa Mai và Dịch Yên liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đưa ra yêu cầu này.
- Môn Chủ!
- Môn chủ, người không thể như vậy.
- Có ta thay thế là được rồi.
Các chúng nữ dưới tình thế cấp bách đều tình nguyện.
- Không sao. Thực lực của chúng ta mạnh mẽ hơn người, hơn nữa nguy hiểm cũng đã trôi qua. Các ngươi mau lui lại, quay trở về môn phái, chờ chúng ta trở về.
Hoa Mai dặn dò nói.
- Các ngươi...
Vân Sí Hổ có chút do dự, nhìn về phía Hủ Độc Bích Hổ. Tuy rằng nàng có thực lực xuất chúng, thế nhưng nàng biết ánh mắt của Bích Hổ lợi hại hơn chính mình rất nhiều.
- Được! Bất quá các ngươi chỉ có 2 người, cũng chỉ có thể đổi lấy 2 mà thôi. người này trong tay ta, tuyệt đối không thể đổi!
Ánh mắt của Bích Hổ vô cùng sắc bén, liếc mắt nhìn ba thành viên quan trọng của Yến Chi Môn.
- Đi thôi, hãy dẫn ta tới Khu rừng vô tận.
Sở Vân thở dài một hơi, xem ra nhất định phải đến Khu rừng vô tận.
- Thiếu chủ, đây chính là Thanh Đồng bảo tương tộc đàn chúng ta thủ hộ hơn 10 vạn năm nay, mong người nhận lấy.
Lần thứ 2 quay lại Khu rừng vô tận, tại lãnh địa của Vân Sí Hổ, Kiếp Yêu Vân Sí Hổ đứng trước mặt mọi người dâng tặng Thanh Đồng bảo tương của chính mình lên Sở Vân.
Thanh Đồng bảo tương cũng là một loại yêu binh dùng để chứa đựng. Bất quá, hơn 10 vạn năm, quanh thân cũng đã loang lổ, toàn thân bao phủ một màu đồng gỉ.
- Đau khổ hành hạ hơn 10 vạn năm, rốt cục cũng đã qua đi!
- Mau xem bên trong Thanh Đồng bảo tương cất giữ vật gì! Bảo vật của lão chủ nhân lưu lại, chúng ta cũng không rõ lắm. Thế nhưng trong đó nhất định là một quyển bí quyết về bách thú. Có thể phần ngọc giản này có ghi lại bí quyết chế ngự hàng nghìn hàng vạn yêu thú của lão chủ nhân.
Đôi mắt của Ma Thiên Tử Thứu và Hổ Độc Bích Hổ đều nhìn chằm chằm vào Thanh Đồng bảo tương. Cái này đã ngưng tụ sự kỳ vọng của bọn họ từ rất lâu.
Truyền thừa của Vạn Thú Vương lưu lại, có 8 kiện bảo vật, cất giấu tại 8 Thanh Đồng bảo tương khác nhau, do 8 yêu vật trong tộc đàn bảo vệ.
Thế nhưng bảo vật bên trong mỗi Thanh Đồng bảo tương là vật gì thì ngay cả yêu thú bảo hộ những Thanh Đồng bảo tương này cũng không biết được cụ thể.
- Trước mắt, Sở Vân đã mở Thanh Đồng bảo tương của Ma Thiên Tử Thứu và Hủ Độc Bích Hổ, thu được phương pháp luyện chế Tạo Hóa Đan và Thanh Đà Đan. Không biết bên trong Thanh Đồng bảo tương này, sẽ có vật gì?
Hai mắt Dịch Yên căng tròng, thần tình đầy mong đợi.
- Sở Vân ca ca, mau mau mở ra xem đi.
Tiểu Phi Yến chớp chớp mắt, không hề có cảm giác bị bắt làm tù binh, dáng vẻ trông rất dễ thương.
- Được, ta sẽ mở.
Sở Vân ngồi xuống, sau đó sử dụng quyển địa đồ. Hắn đã thông thạo, hơn nữa còn dễ dàng và thong thả hơn hai lần trước, cho nên chỉ thoáng chốc đã mở Thanh Đồng bảo tương ra.
Một phần ngọc giản!
Ngọc giản vàng óng, phát ra ánh sáng lấp lánh, lẳng lặng nằm dưới đáy Thanh Đồng hơn 10 vạn năm. Lúc này chiếc rương vừa mở ra, nhất thời phát ra kim quang bao phủ tận trời.
Mơ hồ, chùm sáng hình thành 6 chữ lớn.
Tiểu Tự Tại Vô Tướng Thuật!
- Phần ngọc giản này không hề tầm thường, dĩ nhiên là ngọc giản thượng đẳng. Quang hoa xung thiên, bảo khí tràn đầy!
Hoa Mai vẫn trầm lặng và lãnh tĩnh như trước, trông thấy phần ngọc giản này, lúc này không kiềm chế nổi liền phát ra tiếng kinh hô.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Vân trông thấy ngọc giản có tư chất thượng đẳng.
Ngọc giản là yêu binh chuyên dùng để ghi chép, có rất ít ngọc giản tư chất trung đẳng. Tại Thiên Ca Thư Viện, hắn cũng chỉ trông thấy Chấn Cửu Tiêu dùng ngọc giản tư chất trung đẳng để ghi lại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Ngọc giản tư chất thượng đẳng, đã có thể tu hành tới cấp Linh Yêu, hóa thành hình người. Rốt cục Tiểu Tự Tại Vô Tướng Thuật là đạo pháp gì, lại có thể khiến Vạn Thú Vương dùng tới ngọc giản có tư chất thượng đẳng để ghi lại?"
Trong lòng Sở Vân hiện lên đầy rẫy nghi vấn.
Hắn đang định mờ miệng hỏi, bỗng nhiên Hủ Độc Bích Hổ đứng bên cạnh than thở:
- Dĩ nhiên là môn đạo pháp này!
Vân Sí Hổ cũng a một tiếng, vừa thất vọng vừa kinh ngạc thốt ra:
- Đúng là Tiểu Tự Tại Vô Tướng Thuật! Đây chính là môn đạo pháp tuyệt phẩm, chỉ cần bản thân tiếp thu được môn đạo pháp này, có thể tránh né được các loại đạo pháp truy tung, suy tính. Đặc biệt, môn đạo pháp này có thể che giấu thiên cơ ở một mức độ nhất định. Khiến thiên địa không cảm ứng được sự tồn tại của chúng ta, cho nên không thể hình thành yêu kiếp!