Sắc mặt Thành chủ Thành Trân Châu xám lại đến cực điểm, hai mắt không còn ánh sáng, như một kẻ ngốc ngồi dưới đất than vãn. So với vẻ hăm hở trước đây, đã hoàn toàn đối lập.
Hiện tại, hắn vô cùng hối hận, vì sao lại chọc vào hai đại sát tinh này. Hết lần này tới lần khác, võ tướng bảo vệ thành trì đều dẫn quân ra ngoài chinh phạt giặc cỏ. Bằng không căn cứ hậu cần quan trọng như vậy, vì sao có thể phòng ngự yếu kém như thế? Vận khí của hai tai tinh này thật sự là quá tốt.
- Ta sẽ cho ngươi được thoải mái.
Sở Vân nghiêm túc, quả quyết sát phạt. Trước tiên, lấy ra roi tiên, đánh vỡ hồn phách của Thành chủ Thành Trân Châu. Sau đó triệu ra Thông Linh Xà, hấp thu linh quang của đối phương dung nhập vào chính mình. Cuối cùng mới một đao chém bay đầu hắn.
Tuy rằng linh quang trong cơ thể hắn rất ít, thế nhưng thịt muỗi ít, không phải cũng là thịt hay sao?
Làm xong tất cả, hắn lập tức cùng Hồng Thường Tiên Tử bỏ trốn mất dạng. Gây ra tai họa lớn như vậy, tự nhiên không thể dùng tới Bảo Thạch Mật Môn. Nếu dùng sẽ để lại dấu vết cho người ta truy tung. Sở Vân có hai yêu vật tốc độ trong tay, tốc độ hiển nhiên không chậm.
Trong thời gian hai ngày hai đêm, hẳn có thể trực tiếp bay đến Thành Trớ Chú.
Thành Trớ Chú và Thành Trân Châu, hoàn toàn là hai thành khác hẳn nhau. Nó nằm trong sa mạc hoang vắng. Tường thành được xây dựng bằng đá sắt đen, tạo ấn tượng thô kệch hoang dã.
Nó là đô thành tội ác, tuần hoàn theo một trật tự lạc hậu và đẫm máu. Ở chỗ này, du hiệp, khách tìm kiếm cảnh đẹp, gián điệp, sát thủ vân vân rồng rắn hỗn tạp. Đồng thời cũng là nơi có rất nhiều tin đồn, là nơi mà các tin tức được truyền đi nhanh nhất.
Để tránh đầu sóng ngọn gió, các tiên phi đều tiến vào trong Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, không thể hiện thân. Một mình Sở Vân vào thành. Hắn cải trang một chút,
dùng khăn đội đầu trang bị loan đao. Gió mạnh hay cỏ cứng thoạt nhìn bụi bặm chất phác, hạ thấp giọng thì không ai chú ý tới hắn.
Hắn trực tiếp cầm lệnh bài, tìm tới chợ đêm. Người tiếp đón nhìn thoáng qua lệnh bài, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Loại lệnh bài quý hiếm này tượng trưng cho thân phận, vì sao lại rơi vào một tay một du hiệp nghèo túng như vậy.
- Ngươi đến muộn một ngày, hội đấu giá vừa kết thúc. Người thanh niên, vận khí của ngươi không tồi. Đi theo ta.
Người tiếp đón dẫn Sở Vân đi sâu vào trong, rẽ trái rẽ phải bảy tám lần. Ngay cả Sở Vân là người có cảm giác rất tốt về phương hướng, cũng bị làm cho đầu váng mắt hoa.
Cuối cùng đi tới một ngõ cụt, người tiếp đón bỗng nhiên gõ vào mặt tường phía trước mặt.
Bức tường này vốn là một cửa ngầm người yêu binh có tác dụng ngụy trang. Người tiếp đón gõ ba tiếng, hai tiếng nhẹ một tiếng nặng vang lên. Tường hơi nghiêng. Lúc này mới truyền tới một giọng nói vô cùng lạnh lùng:
- Ám hiệu.
Người tiếp đón nói xong ám hiệu, lại đưa lệnh bài của Sở Vân ra. Lúc này, cửa ngầm mới mở ra. Ánh sáng bên trong cánh cửa đang mờ nhạt, rồi ngõ sâu tối đen này đột nhiên sáng lên.
Lúc Sở Vân đi vào, cửa ngầm kêu lên một tiếng răng rắc, rồi lại khép lại. Ngõ cụt lại rơi vào trong bóng tối tịch mịch.
Bên trong cánh cửa là cầu thang đi xuống phía dưới, đoạn đường giống như là một con rắn đang trườn. Lối đi này rõ ràng là lối đi ngầm dẫn lên mặt đất. Hai bên vách tường đầy những hang tối, nhìn kỹ có thể thấy rất nhiều ánh mắt giám sát. Trong không khí dường như
có mùi máu tươi, tỏa ra từ một hang ngầm khác.
Hai bên tường, cứ cách mười bước, lại có một cây đuốc. Ánh lửa chập chờn, chiếu sáng hòn đá thật lớn đen thui ở phía trên, tạo thành những hình ảnh ma quái lay động trên đầu.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân đến nơi đây. Hắn vô cùng cảnh giác, Thành Trớ Chú này cũng không giống với Thành Trân Châu. Thành trì nằm ở giải đất trung gian của các thế lực lớn, tồn tại trong làn ranh giới. Trong bóng tối tiềm ẩn không biết bao nhiêu nhân vật cùng hung cực ác. Người không có thực lực căn bản không thể tồn tại được ở chỗ này.
Chợ đêm là nơi rất tốt để bọn họ tiêu thụ những đồ trộm cướp được. Hội đấu giá chỉ dành cho các nhân vật lớn có thế lực ở khắp nơi, chỉ những cường giả hung danh hiển hách mới có thể tham gia thịnh hội. Từ phương diện nào đó mà nói, Sở Vân đang bước vào
thế lực trung tâm của Thành Trớ Chú. Thế lực trung tâm này, cũng là hình ảnh thu nhỏ của toàn bộ Đôn Hoàng quốc.
Sau một lát, Sở Vân đến cuối đường ngầm. Đây là một gian phòng được trang hoàng hoa mỹ, tráng lệ. Băng ghế bằng da đỏ như lông cáo, mềm mại và thoải mái. Trên mâm đựng trái cây, bày đặt nhiều hoa quả tươi mát, sáng bóng, ngon miệng. Mười nữ tử tuổi còn trẻ, dung mạo xinh đẹp, trước cao sau vểnh, sẵn sàng phục vụ "chu đáo và toàn diện".
Trên một vách tường trong gian phòng có gắn một tấm gương khảm nạm rất lớn, dường như chiếm toàn bộ bức tường.
- Đây là kính truyền ảnh giữ tiếng, một yêu binh chế tạo giá trị xa xỉ, có thể truyền lại hình ảnh và giọng nói.
Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền hơi chấn động. Từ bên trong truyền đến giọng nói của Phi Dương tiên tử, hầu như giống tiếng muỗi kêu, nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn.
- Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta cần ở một mình.
Sở Vân lạnh lùng phất tay nói.
- Cái này...
Nhân viên tiếp đón chần chờ một chút, lúc này mới nói rằng.
- Thế nhưng quý khách, không có tại hạ điều khiển mặt gương này...
- Không phải là một kính truyền ảnh lưu tiếng sao? Hừ, có gì đặc biệt hơn người.
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, giọng điệu chợt cao lên, cố ý ra vẻ vô cùng ngạo mạn.
Nhân viên tiếp đón nghe vậy, nhất thời rùng mình. Ấn tượng của hắn về Sở Vân, lập tức có chuyển biến long trời lở đất.
- Xem ra ta đã nhìn nhầm rồi! Chết tiệt, ta tự nhiên lại phạm phải sai lầm trông mặt bắt hình dong. Kính truyền ảnh lưu tiếng này là tác phẩm của thời đại Đường Cẩm quốc, hiện nay phương pháp chế luyện đã sớm bị thất truyền. Thế lực có thể cất dấu, nhất định
không phú thì quý. Người khách quý này chỉ liếc mắt đã nhận ra, thậm chí còn có thể sử dụng. Hắn có địa vị thế nào?!
- Quý khách đã yêu cầu, nhóm tiểu nhân này xin lui ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ban đầu, nhân viên tiếp đón còn có chút thái độ coi thường, lúc này lại vô cùng kính dè dặt, còn ngoan hơn cả tôn tử đối với gia gia của mình.
Hắn khúm núm lui ra. Mười nữ tử xinh đẹp, kiều mị như hoa, sau khi ai oán liếc mắt nhìn Sở Vân, cũng chỉ lần lượt theo nhau rời khỏi gian phòng.
Trước đây, các nàng còn mơ tưởng có thể hầu hạ một nhân vật lớn, sau đó sẽ được thưởng cho ngân lượng xa xỉ. Nếu hầu hạ tốt, nói không chừng có thể khiến quý khách vui vẻ đưa đi cùng. Từ nay về sau rời khỏi nơi đây, chim sẻ biến phượng hoàng. Thật không ngờ, người tới lại là một chủ nhân có hành vi đặc biệt như vậy, khiến các nàng có chút thất vọng.
Cái gọi là cường long không áp địa đầu xà. Huống gì bản thân mình cũng không phải là cường long. Tuy rằng đỉnh trên đỉnh cao những bằng hữu cùng tuổi, nhưng phóng mắt nhìn khắp Tinh Châu, thực lực của bản thân cũng chỉ ở mức độ trung bình.
Sở Vân rất hiểu mình, không bao giờ nảy sinh lòng kiêu ngạo tự mãn. Kiếp trước, hắn cũng đã cẩn thận dè dặt thành một thói quen tốt. Kiếp này lại hoàn toàn thông suốt. Lúc cửa phòng đóng lại, hắn cũng không cho phép ba mươi mốt vị tiên phi đi ra, vẫn chỉ một mình một người, nghe Phi Dương tiên tử âm thầm hướng dẫn, điều khiển mặt kính truyền ảnh lưu tiếng này.
Về phần hoa quả ở trên bàn, hắn không hề chạm vào dù chỉ một chút. Thoạt nhìn ghế băng mềm mại thoải mái kia, hắn lại càng không ngồi. Mà trực tiếp ngồi dưới đất, cũng không để ý xung quanh, chỉ tập trung nhìn thẳng vào chiếc gương.
- Vị quý khách này có sức nhẫn nại thật kinh người, vô cùng cảnh giác!
Xuyên qua hang ngầm, nhân viên tiếp đón nhìn thấy tất cả mọi việc trong phòng, âm thầm kinh hãi.
- Không người nào sở hữu Lệnh bài vào Thành Trớ Chú chúng ta mà không phải là thế lực quản lý một phương nào đó. Chỉ là vị này, tuy mang trang phục người Đôn Hoàng, nhưng chắc gì đã là người Đôn Hoàng. Hiện nay, Sa Nhãn ở Đôn Hoàng mở ra, rất nhiều du hiệp cường giả đều chen nhau mà đến. Nhìn cử chỉ của vị này, đại khái chính là cường giả trong giới du hiệp. Một thế lực nào đó, muốn thu tình cảm của hắn nên đã đưa lệnh bài này cho hắn sử dụng.
Trong lòng Nhân viên tiếp đón thầm nghĩ.
Cũng không phải chờ lâu, hội đấu giá bắt đầu.
Trên mặt kính truyền ảnh lưu tiếng vốn đang trống không, bỗng nhiên hình ảnh chợt biến hóa, ngưng tụ thành một yêu binh.
Sau đó, trong kính truyền đến một giọng nói:
- Chư vị quý khách, yêu binh này, tên là Vô Định Kiếm, tư chất thượng đẳng, tu vi Linh Yêu đỉnh phong. Đã từng là một trong những thanh kiếm chiến trong tay Kiếm Vương Yến. Vô Định, Vô Định. Kiếm không tầm thường, thân kiếm linh hoạt, mềm dẻo không thể
tưởng tượng nổi. Không phải cao thủ sử dụng kiếm, mạnh mẽ xuất kiếm, ngược lại dễ khiến mũi kiếm cắt phải chính mình. Giá quy định: năm trăm Thiên cương thạch tệ.
- Được, quả là kiếm tốt. Ta ra sáu trăm Thiên cương thạch tệ.
Gần như ngay lập tức, trong gương truyền đến giọng nói của một người ra giá.
- Sáu trăm Thiên cương thạch tệ mà đã nghĩ có thể mua được Vô Định Kiếm này sao? Ngươi nằm mơ đi? Ta ra tám trăm Thiên cương thạch tệ!
Lập tức có một người ra giá với vẻ châm chọc khiêu khích.
Danh tiếng của Vô Định Kiếm đã lan xa, đã từng nằm trong tay của Kiếm Vương, giá trị của thanh kiếm cũng nhờ người mà tăng gấp bội. Cuối cùng, thanh kiếm này được bán với giá hai ngàn năm trăm Thiên cương thạch tệ.
Sở Vân thấy kết quả này, nhịn không được mà líu lưỡi. Quả thật, Chợ đêm Thành Trớ Chú này đúng là danh bất hư truyền. Mỗi một lần gọi giá, đều lấy đơn vị thiên cương thạch tệ, quả thực là tiêu tiền như nước.
Đồng thời cũng vô cùng lớn mật, ngay cả Vô Định Kiếm cũng dám bán.
Kiếm Vương tại Giang Hán quốc có danh vọng rất cao. Vô Định Kiếm có ý nghĩa càng lớn đối với Giang Hán quốc. Tính chất của chuyện này so với việc Sở Vân giết chết Ngọc Thư Sinh còn muốn nghiêm trọng hơn. Nếu tin tức này truyền tới Giang Hán quốc, vậy chủ nhân của nó hẳn sẽ rước lấy phiền phức vô cùng to lớn.
Từ phương diện nào đó mà nói, người có thể đưa ra Vô Định kiếm, hay người cuối cùng làm chủ thanh kiếm cũng có bối cảnh thâm hậu.
Nhất Niệm Tam Thiên Cung, Bát Hoang Đan, hạt giống Tu Di Thảo, một kỳ trân dị bảo lại tới một kỳ trân dị bảo, khiến Sở Vân và ba mươi mốt tiên phi đều có một loại cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Đồng thời, những bảo vật này không có một vật nào không được đấu giá ngay, đều được bán với giá đắt. Mỗi người tham gia vào hội đấu giá đều là những người tài nhiều thế lớn. Nếu Sở Vân không cướp sạch Thành Trân Châu, lúc này ngồi đây nhất định sẽ lo thiếu.
Đương nhiên, trong lúc này, hắn cũng thử ra giá vài lần.
- Hồn tinh, ba cân tám. Hồn tinh có tác dụng gì, tin rằng tất cả mọi người đều biết. Thường xuyên đeo ở trên người, có thể săn sóc ngưng tụ hồn phách, có tác dụng phụ trợ cực lớn đối với việc tu hành. Giá quy định: một ngàn Thiên cương thạch tệ.
Đột nhiên, một thiên tài địa bảo đã khiến Sở Vân ngày nhớ đêm mong xuất hiện giữa mặt kính.
Một phút yên lặng ngắn ngủi, sau đó là một trận ra giá điên cuồng sôi nổi.
Gần như chỉ trong nháy mắt, giá của hồn tinh đã tăng từ một nghìn, tới ba nghìn năm trăm Thiên cương thạch tệ.
- Bốn ngàn.
Lúc này, Sở Vân mới bắt đầu ra giá, thoáng cái liền tăng thêm năm trăm Thiên cương thạch tệ, khiến mọi người giật mình.
- Bốn ngàn hai trăm.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Sở Vân nhớ kỹ, từ khi buổi bán đấu giá bắt đầu, giọng nói vẫn hoạt động rất sinh động, nắm được không ít bảo vật. Chủ nhân của giọng nói này tuyệt đối là đã bỏ ra bạc triệu.
- Bốn ngàn ba trăm.
- Bốn ngàn bốn trăm.
- Bốn ngàn năm trăm.
...
Lại thêm một vòng ra giá. Những người cạnh tranh đều rời khỏi, chỉ còn lại ba bốn người.
- Chư vị, Thượng Quan Thiên Dực ta muốn hồn tinh này. Mong mọi người cho ta chút mặt mũi.
Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng lại mở miệng nói.
- Thượng Quan Thiên Dực. Đó không phải nhi tử sủng ái nhất của Thượng Quan Phong Dạ sao?
Trong lòng Sở Vân nhất thời liền khẽ chấn động.
Thượng Quan Phong Dạ chính là người đứng đầu Thế lực lớn thứ hai. Uy danh như biển, trấn áp một phương. Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Thiên Dực mượn uy phong của cha hắn lập tức khiến những người còn lại rời khỏi cuộc cạnh tranh.
Thượng Quan Phong Dạ là một trong những người có hy vọng được chọn làm chủ Đôn Hoàng quốc. Ngược lại, những người khác rời khỏi cuộc cạnh tranh, ngược lại không phải vì sợ, cũng không phải bởi vì Thượng Quan Thiên Dực có tiếng là có tính cách tiểu nhân bỉ ổi, có thù tất báo.
Mà bởi vì một hồn tinh nhỏ bé này mà đi đắc tội với nhân vật như vậy, có chút không có lợi. Cân nhắc về lợi ích trước mắt, tất cả mọi người đều lựa chọn rời khỏi.
- Năm nghìn Thiên cương thạch tệ.
Bỗng nhiên Sở Vân mở miệng nói. Hắn không sợ Thượng Quan Phong Dạ. Trên thực tế, hắn đã từng cướp một căn cứ hậu cần rất quan trọng của Thượng Quan Phong Dạ. Dù sao đi nữa cũng là đắc tội, cũng không sợ phải đắc tội thêm một lần nữa.
Huống chi hồn tinh đối với hắn mà nói, có ý nghĩa đặc biệt quan trọng. Bởi vậy hắn ở vào tình thế bắt buộc phải ra giá.
- Con mẹ nó, ngươi là người nào? Không có nghe lời ta vừa mới nói sao, tự nhiên còn dám ra giá?
Thượng Quan Thiên Dực thẹn quá thành giận, giọng điệu rất không khách khí.
- Thiên Dực ta là người đại lượng, ta cho ngươi cơ hội thu hồi những lời này.
Hắn nói tiếp.
- Năm nghìn một trăm Thiên cương thạch tệ.