Tiếu Tiểu Hiền khẳng định.
Sở Vân thận trọng tiếp nhận bánh bao thịt. Hắn phát hiện trong bánh bao này cũng bị đạo pháp phong ấn.
- Lẽ nào bánh bao thịt này, thật ra là một yêu vật?
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn liền cho bánh bao thịt vào tiên nang.
- Nhanh, tiếp tục mò, thời gian của chúng ta không còn nhiều.
Sau đó, hắn lại giục Tiếu Tiểu Hiền.
Tiếu Tiểu Hiền lại đưa tay vào trong, tìm kiếm một cách cẩn thật.
Đột nhiên, sắc mặt hắn ửng hồng, hơi thở trở nên ấp rút:
- Ta đang mò, cái gì đó trơn trượt. Nhưng bị tay phải của Dạ Đế nắm lấy.
Ánh sáng trong mắt Sở Vân chợt lóe lên rồi biến mất. Có thể tưởng tượng vật này quý đến cỡ nào. Ngay cả thông hành lệnh bi cũng chỉ được đặt ở dưới chân. Trong khi đó, vật thần bí này lại khiến Dạ Đế đã chết cũng không buông tay.
- Có thể rút ra hay không?
Hắn vừa mới hỏi một câu, chợt nghe thấy ngoài tháp có một tiếng tiếng nổ lớn. Ầm một tiếng, sấm sét nổ vang, đất trời rung chuyển.
Sắc mặt Sở Vân trắng nhợt. Mặc Kỳ Lân uy mãnh vô địch, không thể ngăn cản, đã công phá một tòa cung điện. Thiên Cương Địa Sát trận đã thiếu đi một góc.
Về phần hai vị Cường giả Quân Cấp bên kia, tình huống lại càng hỏng bét. Hai vị Quân cấp đại sát bốn phương. Ba đàn thú đã bị đánh tan tác, liều mạng chiến đấu chết không biết bao nhiêu mới cực kỳ miễn cưỡng chặn được hai người.
- Ta đang rút...
Tiếu Tiểu Hiền đổ mồ hôi đầy đầu đầy.
- Nhưng... Chặt quá!
Hắn cắn chặt răng, than một tiếng.
Hiện tại rất khó hành động, chẳng những cần sức mạnh thích hợp, còn muốn thử thách kỹ thuật, cẩn thận từng li từng tí, không thể quá cố sức.
- Được chưa? Không được, đổi chỗ khác!
Sở Vân cũng không thể bình tĩnh. Đây là một vấn đề khó khăn, lấy hay bỏ.
- Nhanh, nhanh. Được rồi, rút được.
Tiếu Tiểu Hiền mồ hôi nhễ nhại, toàn thân đều ướt đẫm.
- Quá chặt!
Hắn không thèm lau mồ hôi, oán giận một tiếng, đưa tay móc ra. Thứ hắn đang nắm là một phần ngọc giản.
Đây là ngọc giản tốt nhất, ngọc mềm mịn, giống như làn da mỹ nữ. Thảo nào sẽ có lại cảm giác trơn trượt.
Sở Vân thấy trái tim đang đập bình bịch. Hắn cầm ngọc giản, rót thần thức vào, xem lướt qua một chút, liền dừng lại.
- Quả thật là Hóa Đạo Chi Pháp hoàn chỉnh! Đáng giá, lần này đáng giá!
Hắn thấy không ít báu vật, nhưng chưa bao giờ kích động như vậy.
Hắn vừa mới thu ngọc giản lại, chợt nghe thấy Tiếu Tiểu Hiền lại nói:
- Hình như trên tay kia của hắn nắm một cuốn tranh.
Cuốn tranh gì có thể sánh ngang với giản ngọc này? Đó là bảo vật gì?
- Thật là chặt!
Tiếu Tiểu Hiền vận sức vào hai tay, gấp đến độ vẻ mặt đỏ bừng, toàn thân khô nóng.
- Không nên quá cố sức, tỉnh táo lại.
Sở Vân thấy vẻ mặt hắn khác thường, vội vã mở miệng nói.
Tiếu Tiểu Hiền nhắm mở hai mắt, thở ra một hơi dài, điều chỉnh tâm trạng, lại tiếp tục cố gắng. Lần này, hắn dùng thời gian gấp đôi so với lúc lấy ngọc giản Hóa Đạo. Nhưng cuối cùng cũng rút được.
- Thật may, kỹ thuật của ta tốt. Ôi, mệt chết đi được. Chẳng bao giờ ta thấy mệt như vậy!
Nhìn chiến lợi phẩm trong tay, sắc mặt Tiếu Tiểu Hiền tái nhợt cười khổ nói. Trong lòng hắn cũng cảm thấy áp lực vô cùng lớn, như tại đi dây trên vách núi, còn có những mối họa đang ở xung quanh, cần nhanh chóng hành động.
Chiến lợi phẩm này giống như một bức hoạ cuộn tròn. Bề ngoài đầy bụi, không có điểm nào thu hút người khác. Sở Vân nhận lấy, vừa nhìn, cũng không khỏi chấn động.
Trên bức hoạ được cuộn tròn này đầy những đạo pháp phong ấn. Phải chừng hơn một nghìn đạo pháp. Trong đó có mấy trăm đạo pháp phong ấn, Sở Vân đã từng biết đến. Những đạo pháp còn lại thì chưa hề thấy bao giờ. Mười đạo phong ấn nằm sâu nhất, liên tiếp thành
một thể, tinh xảo huyền bí. Ngay cả Sở Vân cũng không chắc có thể loại bỏ được nó.
Rốt cuộc thì trên bức tranh này ghi chép cái gì có thể khiến Dạ Đế thận trọng như vậy, không tiếc bày ra nhiều phong ấn như vậy?
Đó là một vấn đề còn chưa thể giải được.
- Không tốt. Hai vị Cường giả Quân Cấp đã đột phá phòng tuyến, xông vào tháp.
Đúng lúc này, thân thể Sở Vân chấn động, nói ra tin tức xấu này.
Hai vị Cường giả Quân Cấp xông thẳng vào trong tháp. Sở Vân dường như thấy bọn họ đang mở đường tiến lên phía trước. Sở Vân chỉ hiểu được cách lợi dụng lệnh bài thông hành mở thông đạo, lại không biết hiểu cách dùng để đóng thông đạo.
Hiện nay mặc dù có lệnh bi thông hành, lại phải quen thuộc, mới có thể sử dụng được.
Có thể thôi động Thiên Cương Địa Sát trận, đã là thành tựu rất lớn.
- Nhanh, còn một chút thời gian. Ta sờ một chút nữa!
Tim Tiếu Tiểu Hiền nghĩ đều muốn nhảy ra ngoài. Trò chơi lần này quả thực quá nóng. Đối mặt với hai vị Cường giả Quân Cấp, bọn họ căn bản không có bất kỳ phần thắng nào.
- Chết tiệt, ta bị chặn lại, không vào sâu được nữa.
Tiếu Tiểu Hiền lại thò tay vào quan tài. Lúc này lại đến vị trí chưa mò tới. Dù sao quan tài mới mở được một phần ba.
- Không có thời gian, chúng ta đi!
Sở Vân giục. Trong đầu hắn, hai vị Cường giả Quân Cấp đã nhanh chóng đi lên, tốc độ cực nhanh, đã tới tầng hai mươi!
Tiếu Tiểu Hiền vẫn còn tiếc nuối, lại vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rút hai tay lại. Một tay Sở Vân cầm lệnh bi thông hành, một tay nắm lấy cánh tay Tiếu Tiểu Hiền, đồng thời thôi động Thương Không Hạc.
Trong nháy mắt hai vị Quân cấp đã lên tới đỉnh tháp, nhưng đúng lúc chỉ thấy được hai thân ảnh vừa biến mất.
- Lại để hai tiểu tặc chạy thoát!
Phi Vũ Kiếm Quân hừ lạnh một tiếng.
- Không ngờ có thể thao túng không gian. Thật ra yêu vật của bọn họ rất quý hiếm.
Bạch Cốt Quỷ Quân liếm liếm môi. Trong mắt lộ ra vẻ ngoan độc, vô cùng không cam lòng. Thoáng trong lúc đó, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào quan tài màu đen. Sự tham lam hiện lên trong mắt hắn, không thể che giấu được.
- Không nên vọng động. Chắc quan tài này là Yêu thú Ám Ảnh!
Phi Vũ Kiếm Quân vội vã nhắc nhở. Trí tuệ của bọn họ vượt qua người thường. Dọc theo đường đi họ đã xem qua huyết thư trên tường, họ cũng đã suy đoán ra chân tướng sự việc.
- Ta đương nhiên biết nặng nhẹ. Xem ra hai tiểu tặc kia trở lại đây cũng uổng công, vẫn chưa nắm được bảo tàng thực sự.
Bạch Cốt Quỷ Quân cảm thán một tiếng. Khóe mắt cũng nhắm vào Phi Vũ Kiếm Quân.
Vừa rồi bị đặt dưới tình thế ép buộc, hai người bọn hộ buộc phải liên thủ để chống lại Mặc Kỳ Lân. Hiện nay bảo tàng ở trước mặt, cũng nảy sinh y muốn độc chiếm.
Nếu không có Ám Ảnh bảo hộ quan tài, chỉ sợ hai người này đã sớm đánh nhau.
Khi Bạch Cốt Quỷ Quân đang nhìn chăm chú, sắc mặt Phi Vũ Kiếm Quân chợt thay đổi:
- Không xong! Bị tính kế!
Lời nói này nói không đầu không đuôi, nhưng đều là Cường giả Quân Cấp trí tuệ trác việt hơn người, Bạch Cốt Quỷ Quân lập tức hiểu được Phi Vũ Kiếm Quân lo lắng điều gì.
Nếu như đối phương xuất thủ, có thể khống chế Dạ Đế thành cản trở Mặc Kỳ Lân. Vậy hiện nay...
Rống!
Một tiếng gầm gừ điên cuồng phẫn nộ vang lên. Sắc mặt hai vị Quân cấp nhất thời trắng bệch, không cần nhìn cũng đã đoán được, Mặc Kỳ Lân đã bị đối phương thả ra khỏi trận.
- Ha ha ha! Chưởng môn anh minh. Thừa dịp Mặc Kỳ Lân dây dưa với hai tên Quân cấp kia, chúng ta hãy tiến vào cung điện khác, trắng trợn cướp đoạt đi!
Trong Kim Sa Cung, Tiếu Tiểu Hiền đứng bên cạnh ở Sở Vân, cười trộm.
Sở hữu lệnh bi thông hành, lại phối hợp Thương Không Hạc, bọn họ có thể không cần để ý tới các trận bảo hộ cung, dễ dàng tiến vào bất kỳ địa phương nào trong thành Dạ Đế.
- Đây không phải là lúc tham lam, hiện tại là thời cơ tốt nhất để rời đi.
Sắc mặt Bạch Toa Toa tái nhợt, có chút lo lắng nói.
Lúc nãy, trước khi bọn họ trốn trong Kim Sa Cung, đã tiếp xúc quá gần với Mặc Kỳ Lân. Mặc Kỳ Lân có uy lực kinh khủng như vậy, có thể đã ghi nhớ hình ảnh của họ trong đầu.
- Nên rời khỏi, hay tiếp tục cướp đoạt?
Sở Vân thoáng do dự. Thông qua lệnh bi thông hành, hắn biết hai vị Quân cấp bị ngã trong Tháp cao trung tâm, đã hóa thành hình người chiến đấu với Mặc Kỳ Lân. Hai người đều có mấy trăm năm kinh nghiệm, khẳng định còn sở hữu con bài chưa lật. Trong thời gian ngắn vẫn có thể chống đỡ được.
Bản thân mình sở hữu lệnh bi thông hành, lại có Thương Không Hạc, cướp đoạn tài phú trong Dạ Đế thành thật dễ như trở bàn tay. Suy cho cùng, có nên lưu lại, tiếp tục mạo hiểm không?
- Khi nào mọi việc tốt hơn thì thu cũng được. Chỉ cần chúng ta có lệnh bi thông hành và Thương Không Hạc, cho dù Sa Nhãn Đôn Hoàng đóng lại, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuyên qua không gian, đến đây. Hà tất phải nóng lòng? Mang những thứ đã thu hoạch này tiêu hóa sạch sẽ, thực lực của chúng ta cũng được phát triển nhảy vọt. Đến lúc đó, ta đến nơi này sẽ càng chắc chắn hơn.
Cuối cùng, Sở Vân quyết định thu tay lại, trong lòng hắn lo sợ bất an, chung quy vẫn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Người truy tìm báu vật ưu tú phải là người có thể phóng có thể thu. Tuyệt đối không thể như Tiếu Tiểu Hiền vậy, lòng tham không đáy, không chừng mực.
- Không xong! Phải đi mau. Phi Vũ Kiếm Quân và Mặc Kỳ Lân đã thỏa hiệp với nhau. Bọn họ đang rời khỏi tháp, truy tìm chúng ta.
Bỗng nhiên, giọng điệu Sở Vân trầm xuống. Chỉ nháy mắt, dự cảm bất an trong lòng đã thành hiện thực.
- Hả!
Mọi người kinh sợ kêu lên. Đây là một tin dữ. Cứ như vậy, chẳng phải bọn họ sẽ phải đối mặt với sự liên thủ của Mặc Kỳ Lân và hai vị Cường giả Quân Cấp sao?
- Hai tiểu tặc, thức thời thì lăn ra đây cho bản quân!
Bạch Cốt Quỷ Quân đã thẹn quá thành giận, giọng nói vang như sấm, cuồn cuộn rung chuyển trong không gian Dạ Đế thành.
- Tặc tử, ngươi đã trộm tấm bia đá, ngươi tuyệt đối không đi được! Trái lại, đi ra nhận lấy cái chết đi!
Giọng nói này có chút réo rắt. Đây là giọng nói của Mặc Kỳ Lân. Hắn hóa thành hình người, giống như một thiếu niên anh tuấn với mái tóc đen dài, nhưng khí thế nghiêm nghị, khiến kẻ khác phải kinh sợ.
Hắn phẫn nộ rời đi, không ngờ lại cho kẻ cắp, thừa dịp hỗn loạn tiến vào đỉnh cao của Tháp cao, đánh cắp thạch bi thông hành. Điều này nghĩa là Dạ Đế thành từ nay về sau đổi chủ!
- Nếu hai người các ngươi chủ động hiện thân, Phi Vũ Kiếm Quân ta còn có thể cố gắng xin tha cho các ngươi, tha các ngươi mạng sống.
Phi Vũ Kiếm Quân nói, càng sắc bén, nhằm thẳng vào tâm lý yếu ớt nhất của con người.
Ba người đã ra khỏi tháp, đang bay trên không trung, quan sát toàn bộ Dạ Đế thành.
Hiện tại đám người Sở Vân muốn chạy, cũng không còn kịp nữa.
Các du hiệp cực đoan khiếp sợ, trong nháy mắt nhấc lên ồn ào tiếng gầm.
- Đây là chuyện gì? Vì sao hai vị Cường giả Quân Cấp và Mặc Kỳ Lân lại đi cùng nhau?
Mọi người ngẩn người. Tình hình này nằm ngoài dự liệu của mọi người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chỉ có đám người Sở Vân hiểu rõ nguyên do trong đó. Hai vị Quân cấp có trí tuệ cao tuyệt, khám phá toàn bộ thế cục, tất nhiên sẽ không liều mạng với Mặc Kỳ Lân. Ngược lại, trong chiến đấu dùng ngôn ngữ để lay chuyển Mặc Kỳ Lân.
Mặc Kỳ Lân có trí tuệ như người thường, nhưng nóng ruột vì tấm bia đá thông hành bị mất.
Tuy rằng hắn rất muốn giết chết hai người này, nhưng thù hận với Sở Vân lại càng thêm sâu đậm. Lưỡng lự giữa việc lấy hay bỏ, đồng thời để lấy lại tấm bia đá thông hành, hắn lựa chọn hợp tác.
Đây là một quyết đoán vô cùng thông minh.
Nếu không như vậy, đám người Sở Vân đã sớm chạy thoát rồi. Nhưng hiện tại bọn họ lại bị vây trong Kim Sa Cung, không được vọng động.
- Chưởng môn, chúng ta làm sao bây giờ?
Tiếu Tiểu Hiền có chút xấu hổ, cũng không nói gì tới việc cướp đoạt tài bảo. Giờ khắc này hắn bỗng nhiên phát hiện, mọi quyết sách của Sở Vân đều sáng suốt. Đôi mắt hắn nhìn Sở Vân đầy chờ mong, xem Sở Vân như một người đáng tin cậy.
Sở Vân nhìn xung quanh, thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình đầy mong chờ, không khỏi bật cười.
Vẻ tự tin và tươi cười của hắn khiến mọi người cũng bị lây nhiễm. Không hiểu tại sao, mọi người chợt cảm thấy yên lòng.
Dọc theo đường đi, ánh mắt Sở Vân sắc bén, nắm bắt toàn bộ, cẩn thận ổn trọng, lại đủ tinh thần mạo hiểm. Hắn đã khiến mọi người rất tín nhiệm, tin phục.
Hơn nữa thủ đoạn của hắn khác thường, thực lực bản thân thấp, nhưng lại cứng dựa ưu thế của chính mình, đùa giỡn với Mặc Kỳ Lân và hai vị Cường giả Quân Cấp.
Hắn cũng là một người có chiến tích huy hoàng.
Tuy rằng mọi người không nói ra miệng, nhưng trong lòng lại vô cùng bội phục Sở Vân.
Để làm được điều này không chỉ có cần can đảm, càng cần phải có năng lực quan sát thời thế.
Có thể nói, vị thiếu niên đến từ Chư Tinh Quần Đảo này, đã dựa vào biểu hiện xuất sắc của chính mình, chinh phục mọi người trong điện phủ.
Mà lúc này đây, Sở Vân cũng không để bọn họ phải thất vọng.
Các Linh Yêu vốn đang bay lượn giữa không trung, bỗng nhiên cùng nhau bay xuống, không sợ chết lao về phía Mặc Kỳ Lân và hai người Kiếm quân, Quỷ quân.
Đồng thời đại bộ phận thú đàn trong thành Dạ Đế cũng thay đổi phương hướng tấn công, chen chúc hướng về phía Tháp cao ở trung tâm.
Tuy rằng Mặc Kỳ Lân có thể ra lệnh cho các loài thú, nhưng yêu thú trong thành Dạ Đế lại ưu tiên phục tùng mệnh lệnh của lệnh bi thông hành. Sở Vân có một lợi khí như vậy trong nơi tay, sao có thể không cố gắng lợi dụng?