- Không ngờ đuổi kịp! Đáng ghét...
Trong Hóa Đạo Thiên bích, khoảng cách với Thương Không Hạc quá xa, hầu như không thể liên hệ, căn bản không thể triệu hoán!
Sở Vân nhíu hai đầu lông mày, thở dài.
Thạch Gia Minh cắn răng, lại vận dụng đạo pháp Kim Thiền Thoát Xác, tạm thời thoát khỏi truy kích.
Hai vị Quân cấp vẫn không ngừng theo đuổi, rất nhanh lại đuổi kịp bọn họ.
- Chạy trốn rất nhanh. Các ngươi chết chắc rồi! Đợi rơi vào trong tay ta, ta phải cắt hết chân của hai người các ngươi!
Bạch Cốt Quỷ Quân phát ra tiếng kêu thê lương, ý đồ làm rối loạn tâm trạng của hai người Sở, Thạch.
Phi Vũ Kiếm Quân càng thực tế hơn. Bỗng nhiên nàng dùng người kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo kiếm hồng kinh thiên, đâm thủng sa lưu, vượt mọi trở ngại, mạnh mẽ chưa từng có từ trước đến nay. Nháy mắt, Bạch Cốt Quỷ Quân đã vượt lên, đâm thẳng phía sau lưng Sở Vân.
- Hả? Ngươi muốn cướp sao? Hắn là của ta!
Bạch Cốt Quỷ Quân lập tức trợn tròn hai mắt, thả ra một con yêu binh giống như một bàn tay to màu xanh lá cây xé rách không khí, ầm một tiếng, nắm lấy kiếm hồng.
Phi Vũ Kiếm Quân kêu khẽ một tiếng, đột nhiên dừng lại, xoay người liều mạng đánh Bạch Cốt Quỷ Quân.
Trong chớp mắt, hai người đều tụt lại phía sau. Nhưng Sở Vân và Thạch Gia Minh đều toát mồ hôi lạnh. Ban nãy thật là nguy hiểm, may hai vị Quân cấp nội chiến, lúc này mới may mắn tạm trốn được.
- Trước hãy bắt hai người này đã. Lúc này, hà cớ gì lại đánh nhau? Chờ đun sôi nước thì vịt đã bay!
Bạch Cốt Quỷ Quân thổi phì phì, trừng mắt, kêu to. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Là ai ra tay trước?
Phi Vũ Kiếm Quân cười lạnh một tiếng, nhưng lại kiềm chế bản thân, lập tức thu tay lại, tiếp tục đuổi theo hướng hai người Sở, Thạch.
Trí tuệ của hai vị Quân cấp, người thường khó có thể với tới. Nếu muốn bọn họ nội chiến để đám người Sở Vân đào thoát là việc rất không có khả năng. Nếu để tình huống này phát sinh, quả thực chính là sỉ nhục tổng sản lượng linh quang trong cơ thể bọn họ.
Sau một lát, bọn họ lại đuổi kịp Sở Vân và Thạch Gia Minh. Đúng lúc bọn hắn muốn động thủ, đột nhiên sắc mặt đều biến đổi.
- Đây là cái gì?
Phi Vũ Kiếm Quân kinh ngạc nhìn xuống phía dưới chân. Hắc ám vô tận đang dâng lên, nuốt lấy tất cả mọi thứ xung quanh. Ngay cả biển cát cũng biến mất lặng yên không một tiếng động. Kinh khủng đến cực điểm!
- Phiền phức lớn!
Bạch Cốt Quỷ Quân trừng hai mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hoàng. Hắn nghĩ tới yêu thú Ám Ảnh trong tay Dạ Đế.
Hắc ám ăn mòn tất cả, phun ngược lên trời, giống như là giếng dầu, tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi.
Tốc độ của Phi Vũ Kiếm Quân và Bạch Cốt Quỷ Quân cũng không bằng nó. Hai vị Quân cấp phải thôi động Kiếp Yêu của mình, kiệt lực ngăn cản Ám Ảnh xông tới. Trán bọn họ đầy mồ hôi lạnh. Đối mặt với Ám Ảnh đang tiến tới mãnh liệt như vậy, bọn họ đều cảm thấy lo sợ bất an, áp lực chồng chất. Bọn họ và Mặc Kỳ Lân đã hai lần khổ chiến, sớm cũng đã như nỏ mạnh hết đà. Hiện nay lại chống lại Ám Ảnh còn cường đại hơn nhiều so với Mặc Kỳ Lân, căn bản không có bất kỳ phần thắng nào.
- Kiếp Yêu của ta!
Hốc mắt Phi Vũ Kiếm Quân thoáng đỏ, khổ sở khẽ quát một tiếng. Nàng mới đưa Kiếp Yêu ra, chỉ hơi cản trở một chút, đã bị hắc ám vô tận nuốt hết, không còn thấy hình bóng.
- Đáng giận! Đáng giận! Không ngờ chúng ta thành tấm lá chắn cho hai tiểu tử kia!
Bạch Cốt Quỷ Quân phẫn hận muốn điên. Hắn cũng tổn thất một Kiếp Yêu, trong lòng thật muốn nhìn thấy máu của hai người bọn họ.
Số phận thực sự khó có thể đoán trước được. Một khắc trước, hai vị Quân cấp còn là sát thần, bây giờ lại thành ô dù cho hai người Sở Vân và Thạch Gia Minh.
Hai người Sở, Thạch cũng thấy được Hắc ám vô tận dưới chân, da đầu đều tê dại, kinh hồn bạt vía. Nhất là Sở Vân. Hắn biết rõ lai lịch của Ám Ảnh, miệng lưỡi càng khô, trái tim đập bình bịch, hận lúc này không thể mọc ra mấy đôi cánh.
- Chết tiệt, ta sắp không đỡ được nữa!
Phi Vũ Kiếm Quân liên tiếp mất ba con Kiếp Yêu, lại vừa tấn công Ám Ảnh, vừa lớn giọng thét chói tai.
Hiện nay, tóc nàng rối loạn, tóc tai bù xù, mặt mày thất sắc, đánh mất phong thái uy nghi của mình.
- Hai tiểu tử thối phía trước, nhanh xuất lực cho bản quân. Bản quân xong đời, các ngươi cũng phải chết. Mau xuất lực! Bằng không các ngươi sẽ phải sống không bằng chết, hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!
Bạch Cốt Quỷ Quân chửi bới, nhưng hắn cũng luống cuống. Bản thân mình còn tổn thất nặng hơn nhiều so với Phi Vũ Kiếm Quân. Ban đầu có sáu con Kiếp Yêu, hiện tại chỉ còn lại có hai con.
Cũng lạ, tốc độ của hắn hơi kém hơn so với Phi Vũ Kiếm Quân một chút. Bởi vậy sau đó cơ hội đối đầu chống lại hắc ám cũng ít hơn một chút.
- Ngươi thực sự nghĩ chúng ta là kẻ ngu sao? Thật không ngờ đường đường là Bạch Cốt Quỷ Quân, không ngờ lại ngu xuẩn như vậy.
Sở Vân cười lên một tiếng, căn bản không tính toán với hắn.
- Muốn chết cũng là các ngươi chết trước.
Thạch Gia Minh nói càng làm cho người khác thêm tức giận.
- Hai thằng nhóc kia! Nhớ kỹ những lời các ngươi đã nói. Lão tử chờ các ngươi đến, phải hủy từng khớp xương của các ngươi, xé nát vụn cơ thịt của các ngươi!
Bạch Cốt Quỷ Quân bị tức đến sùi bọt mép. Trong ánh mắt lộ ra sự hung sác, điên cuồng gào thét.
Hắn đường đường là Cường giả Quân Cấp, hùng bá một phương, chưa từng bị đám tiểu bối sỉ nhục tới như vậy? Nhưng hai người Sở Thạch làm như vậy khác nào hung hăng tát hắn hai cái. Đây thực sự là nhục nhã.
Hết lần này tới lần khác, dưới tình huống đặc biệt, hắn lại không có biện pháp gì bắt được hai người bọn họ.
Ám Ảnh lại tiến sát đến, Quỷ quân tức giận muốn điên, nhưng không thể không hy sinh yêu vật trong tay, tiến hành ngăn cản. Hắn còn sót lại hai Kiếp Yêu, nhưng Linh Yêu đỉnh phong thì không ít. Còn có một vài Đại Yêu có tính chất phụ trợ, và Tiểu Yêu đang được bồi dưỡng.
Để ngăn cản Ám Ảnh lại gần, hắn đành bỏ những yêu vật này ra. Sau một lát, ngay cả tiên nang trên người hắn đều hy sinh, chỉ còn lại có hai con Kiếp Yêu.
- Phi Vũ Kiếm Quân, ngươi không ra tay, ta sẽ kéo ngươi xuống nước!
Mắt thấy Ám Ảnh lại tiến đến, Bạch Cốt Quỷ Quân tức giận, hắn chăm chú nhìn thẳng vào Phi Vũ Kiếm Quân, ánh mắt điên cuồng như người rơi xuống nước cuối cùng nắm được một cây rơm cứu mạng.
Phi Vũ Kiếm Quân hừ lạnh một tiếng, cũng bắt đầu xuất thủ, ngăn cản Ám Ảnh tiến tới. Nàng cũng sợ Bạch Cốt Quỷ Quân chó cùng rứt giậu, liều mạng với mình. Cuối cùng tiện nghi cho hai người Sở Vân và Thạch Gia Minh.
- Như vậy xem ra chúng ta thật sự có thể thoát khỏi hai vị Cường giả Quân Cấp!
Thạch Gia Minh tăng tốc phi hành, tiến về sa đạo phía trước. Sau khi chứng kiến một màn như vậy, trong lòng nẩy sinh hy vọng sống sót.
- Đúng là rất có khả năng! Có thể thoát được sự truy sát của hai vị Quân cấp cũng tương đương với một chiến tích huy hoàng có thể khoe khoang trong cả một đời!
Sở Vân cất cao giọng nói.
Nhưng thoáng trong lúc đó, sắc mặt của hắn trắng bệch, thân thể chấn động, hầu như muốn mất đi hy vọng có thể sống sót!
Giờ phút này, số phận đang trêu đùa hai người bọn họ.
Trên đạo pháp trinh trắc, hai người trước sau đều nhận ra, phía trước không còn đường. Đây chỉ là một ngõ cụt.
Chính xác hơn, đây là một đoạn sa đạo bị sụp xuống. Cát theo khe hở mà lún xuống.
Thảo nào Sở Vân cảm thấy tốc độ càng lúc càng nhanh. Thì ra sức cản đến từ sa lưu giảm xuống.
Làm sao bây giờ?
Đây là một tuyệt cảnh khó giải quyết được!
Đường phía trước không thông, phía sau có hai vị Quân cấp truy sát, đồng thời còn có Ám Ảnh cuồn cuộn tuôn trào mãnh liệt, nuốt tất cả sự vật.
- Ta phá vỡ nó!
Nguy cơ trước mắt, Sở Vân liền động thân. Hắn rút Túy Tuyết Đao ra, bảo vệ Thạch Gia Minh, xung phong đi trước!
Nhưng đến tột cùng có thể phá được một đoạn đường đã bị sụp xuống này hay không, khi nhìn thấy đống đá vụn đè lên nhau thành một đống, trong lòng hắn không cảm thấy có chút chắc chắn nào.
Giữa Hóa Đạo Thiên bích, bất kỳ đạo pháp nào cũng bị áp chế. Triệu hoán Thiên Hồ vân vân, cũng không làm nên chuyện gì. Chỉ có thể dựa vào sự sắc bén của bản thân Túy Tuyết Đao.
Thân đao như băng, như sét đánh vào hòn đá phía trước. Sau khi tiến sâu thêm ba trượng, tốc độ bay của Sở Vân và Thạch Gia Minh đã dừng lại, bị kẹt ở giữa.
Tâm trạng Sở Vân đã chìm vào đáy. Ban đầu, hắn hy vọng, cố gắng thiên bích bị sụp xuống bởi lực mạnh đánh vào, sẽ rơi xuống phía dưới, hình thành thông đạo.
Nhưng chỉ có một đống đá rơi xuống. Phía trên chấn động vài cái, vô số hòn đá đè ép lên nhau khiến bức tường càng thêm dày.
- Thằng nhãi con, các ngươi làm gì vậy? Muốn đập chết bản quân Sao?
Đang không ngừng ngăn cản Ám Ảnh, Bạch Cốt Quỷ Quân suýt nữa bị đá lớn đè phải.
Hắn giận tím mặt, rít gào một tiếng, nhưng trợn mắt thoáng nhìn về phía sau, lại ngây người.
Hắn nhìn về phía trước. Một đoạn đường bị sụp xuống, đá đè ép cùng một chỗ, dày không gì sánh được. Hắn há hốc miệng, kinh hoàng đến mức bản thân mình cũng
không biết mình vừa định nói gì.
- Lẽ nào hôm nay ta sẽ chết ở đây sao?
Mặt Phi Vũ Kiếm Quân cũng xám như tro tàn.
Nhìn hai vị Quân cấp nhanh chóng tiến lại gần Sở Vân cũng chỉ có thể cười khổ.
- Chúng ta sắp chết. Trước khi chết, huynh có việc gì đặc biệt muốn làm, hoặc có điều gì muốn nói không?
Nhìn thấy giây phút cuối cùng đang đến gần, Thạch Gia Minh cũng ngửa đầu, nhìn Sở Vân, bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Ánh mắt Sở Vân lóe sáng, lắc đầu nói:
- Không có. Ta quyết chí thề leo lên đỉnh phong tối cao. Những chuyện đã làm ở kiếp này, đều là chuyện mà bản thân ta muốn làm. Trên con đường mà ta đã lựa chọn đều là hạnh phúc.
- Nhưng ta có!
Thấy hai vị Quân cấp đã vọt tới, Ám Ảnh càng theo sát ở phía sau như bóng với hình, Thạch Gia Minh không muốn nhiều lời.
- Ta biết, là chuyện Đôn Hoàng quốc. Huynh an tâm, Đôn Hoàng công chúa nhất định có thể nhất thống quốc nội...
Sở Vân vội vã an ủi nói.
Thạch Gia Minh lại lắc đầu, đột nhiên vươn hai tay, ôm chặt lấy Sở Vân, sau đó hôn thật sâu lên đôi môi của hắn!
Sở Vân đờ đẫn.
Hai tròng mắt hắn thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài, kinh ngạc nhìn Thạch Gia Minh chủ động thể hiện tình yêu của mình. Toàn thân hắn cứng như sắt. Vừa mới, vừa mới xảy ra chuyện gì?
Sở Vân ngay cả đối mặt với cái chết cũng trấn định tự nhiên, nhưng lúc này trong óc như có sấm sét cuồn cuộn, ầm ầm nổ vang.
Hắn đang mơ!
Hắn cũng không biết thân phận thực sự của Thạch Gia Minh, nhưng cũng hiểu, trên thế gian này có một loại người rất đặc biệt. Bọn họ không thích khác phái, nhưng lại chú ý tới người cùng phái.
Dưới chân bọn họ nhị vị Cường giả Quân Cấp, thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc.
Bạch Cốt Quỷ Quân giận tím mặt:
- Trong tình huống này còn âu âu yếm yếm ta! Nhanh chém tạo một con đường cho Bản quân!
Phi Vũ Kiếm Quân cũng phì một cái, thực sự "kính trọng vài phần" đối với hai người Sở Vân và Thạch Gia Minh.
- Thì ra huynh là...
Sắc mặt Sở Vân không được tự nhiên nữa. Hắn nhìn Thạch Gia Minh đang ở trong lòng mình, thì thào trong miệng. Hắn cũng không biết mình phải nói gì mới thích hợp nhất.
Thạch Gia Minh lại cho rằng hắn biết được thân phận của mình. Trước cái chết đang đến gần, hai mắt nàng lấp lánh sáng sáng, lớn mật nhìn vào đôi mắt Sở Vân đầy thâm tình, chân thành nói:
- Kẻ ngu si như huynh, hiện tại mới biết sao?
Sở Vân nghe Thạch Gia Minh hờn dỗi như vậy, nhất thời toàn thân run lên, giống như bị điện giật, co quắp kịch liệt.
- Huynh làm sao vậy?
Thạch Gia Minh cảm nhận được sự khác lạ của Sở Vân.
- Không có gì.
Trong lòng Sở Vân khóc không ra nước mắt, vừa chấn động cũng có cả sợ hãi. Hắn lại sợ sẽ thương tổn tới người bạn tốt của mình. Tâm trạng phức tạp đến cực điểm.
Những người như thế, đều rất nhạy cảm, lòng tự trọng rất mạnh mẽ, lại cũng rất yếu đuối.
Câu hỏi của Thạch Gia Minh lại khiến Sở Vân tưởng lầm, cho rằng hắn đang lo lắng mình không chịu nhận được hiện thực như vậy.
- Ta cũng rất thích huynh, nhưng đây không phải lúc thích hợp.
Sở Vân nói ra nửa đoạn trước, đoạn sau lại buồn bực ở lại trong lòng.
Hắn thấy cường địch tới gần, bỗng nhiên nghĩ, trước khi chết hắn không nên tàn nhẫn như vậy. Đi từ chối một người, cũng cần phải có một dũng khí rất lớn.
Thạch Gia Minh nghe vậy liền vui mừng. Trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, nước mắt cũng muốn trào ra. Nàng dùng hết khí lực, ôm chặt lấy Sở Vân, tựa đầu dán trên ngực Sở Vân, đột nhiên nghĩ cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.
Toàn thân Sở Vân nổi da gà, tóc gáy dựng ngược, thân thể chấn động.
- Huynh lại làm sao vậy?
Thạch Gia Minh ngẩng đầu, nghi hoặc không giải thích được.
- Ta, ta...
Sở Vân nhắm hai mắt, rất muốn nói "Ngươi ôm ta như vậy, ta hận không thể chết ngay lập tức".
Nhưng đột nhiên, hắn bị Thạch Gia Minh kích thích, linh quang trong đầu chợt lóe lên.
Hắn quát to một tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng hy vọng.
- Ta có biện pháp! Thiếu chút nữa ta đã quên mất, trong tay ta còn có... Thiên bạo đan!
Đây là bảo đan thượng đẳng dùng cho yêu vật, chiến lực có thể tăng vọt. Dùng cho Linh Yêu đỉnh phong, có thể địch nổi Kiếp Yêu, toàn lực xuất thủ còn có thể dẫn phát Thiên Kiếp.