Tuy rằng lúc hiệu quả của Thiên bạo đan biến mất, sẽ khiến yêu vật rơi vào tình trạng suy yếu. Nhưng hiện tại cái chết đang đến gần, cái gì cũng phải thử.
Giành giật từng giây!
Sở Vân lấy Thiên bạo đan ra, sức nóng của hoàn đan chạm nhẹ vào Túy Tuyết Đao.
Chỉ một thoáng, đan dược vỡ tan, đan khí bị Túy Tuyết Đao hấp thu hết. Một khí thế cường đại sánh ngang với Kiếp Yêu, từ trên thân đao phát ra.
Mở đường!
Sở Vân vận lực vào cổ tay, chém xuống. Đao khí tăng vọt, như gió lạnh, băng trôi, mạnh mẽ đánh về phía trước. Thạch bích đều tan vỡ, rơi xuống phía dưới.
Phi Vũ Kiếm Quân và Bạch Cốt Quỷ Quân bị mưa đá cản trở, Ám Ảnh lại tiến đến, phải dùng hết thủ đoạn, hy sinh thật lớn, mới thoát khỏi nguy hiểm, tạm thời giữ được tính mệnh.
Nhưng Ám Ảnh lại bỗng nhiên rít gào, tốc độ đột nhiên tăng vọt, hắc ám dâng cao điên cuồng tấn công về phía bốn người.
- Không kịp!
Sắc mặt Thạch Gia Minh chợt tái nhợt. Tốc độ Ám Ảnh thật sự quá nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, đã tới gần nhị vị Cường giả Quân Cấp.
Cái chết đang tới gần, hai vị Quân cấp cũng đành đưa ra quân át chủ bài cuối cùng, lấy tốc độ xưa nay chưa từng có, xuyên qua sa đạo.
Thoáng một cái chỉ còn lại hai người Sở, Thạch.
Mắt nhìn thấy kẻ địch ở ngay phía trước, vươn cánh tay là có thể đụng tới. Cho dù là ai, cũng muốn tất cả sức mạnh và tinh thần chú ý tới tốc độ, không thể phân tâm đối phó với những người khác.
Thậm chí ngay cả khi tâm tư, cũng không làm được!
- Không kịp rồi!
Bỗng nhiên Phi Vũ Kiếm Quân thở dài yếu ớt, thấy Ám Ảnh vẫn còn nhào lên thân thể của nàng.
Nàng còn sót lại duy nhất một con Kiếp Yêu, chỉ chống đỡ được trong phút chốc, đã bị hắc ám nuốt mấy, không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Bạch Cốt Quỷ Quân cũng vậy. Nguồn truyện:
- Nếu ta phải chết! Các ngươi cũng phải chết!
Hắn phát ra gầm lên đầy tuyệt vọng, nhìn Ám Ảnh cuốn theo tất tả tiến đến. Con ngươi mở lớn lộ ra vẻ khủng hoảng và khiếp sợ.
Hắc ám tiến về phía hai người Sở, Thạch. Đầu tiên là Túy Tuyết Đao. Túy Tuyết Đao có chiến lực sánh ngang Kiếp yêu nhanh chóng biến mất trong hắc ám. Trong nháy mắt, hơn phân nửa thân đao đã biến mất không còn thấy nữa.
Cái chết theo hắc ám vô biên thực sự phủ xuống!
Sở Vân cũng thở dài một tiếng. Hắn đã rất cố gắng, cuối cùng lại phải chết trong Sa Nhãn Đôn Hoàng.
Nhưng đúng lúc này xuất hiện thay đổi kỳ lạ.
Giữa hắc ám, một đám tinh quang hào quang rực rỡ làm người khác lóa mắt chưa từng thấy phóng ra từ trong bóng tối!
Tinh quang từ trong tiên nang của Sở Vân bắn mạnh ra, hóa thành một chén bể, nằm phía trên đỉnh đầu Sở Vân. Nhất thời ánh sáng mờ ảo thần bí bao phủ toàn thân Sở Vân, thậm chí khuếch tán ra, khiến nhị vị quân cấp ở bên cạnh đều hóa nguy thành an!
- Đây là?
Hai mắt Sở Vân trợn tròn, khó có thể tin chính mình tìm được lối thoát trong tuyệt cảnh!
Chén bể này là chiến lợi phẩm hắn cướp đoạt được khi tiêu diệt Trữ Thiên Vương. Du Nha Đại Sư đã từng nói nó là yêu binh thời viễn cổ, sở hữu huyền cơ mà người thường khó có thể đo lường được.
Như năm đó khi nó bảo vệ Trữ Thiên Vương vậy, trong giờ khắc này, không ngờ nó cũng tự động bảo vệ Sở Vân!
- Đây là yêu binh gì vậy? Có thể đối kháng với Ám Ảnh của Dạ Đế!
Hai vị Quân cấp đều nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được điều mình đang nhìn thấy.
Bóng tối bị ánh sáng ngăn cản, khó có thể tiến lại gần.
- Ta được cứu!
Quỷ quân quá đỗi vui mừng, dùng ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào chén bể.
- Thằng nhóc, đây là vật ngươi trộm được ở bảo tàng của Dạ Đế sao?
Sở Vân mắt điếc tai ngơ, sắc mặt hắn ngưng trọng, trong lòng khẩn trương.
Năm đó hắn đã từng phá bỏ phòng ngự của chén cổ thần bí, hắn biết sức lực chống đỡ của chén cổ có hạn. Hiện tại nó có thể mạnh mẽ chống đỡ với Ám ảnh tới khi nào?
Quả nhiên, sau một khắc Ám Ảnh lại mãnh liệt tiến tới, như mạch nước ngầm dưới đáy biển, sức mạnh đánh vào khiến kẻ khác phải kinh hãi.
Chén cổ bị ép lung lay sắp đổ, nhưng tinh quang lại càng phóng mạnh, ánh sáng chói mắt.
- Này, đây là khí tức của Thiên Ngoại Tinh Ma!
Trong bóng tối truyền đến một tiếng kêu sợ hãi. Đột nhiên, chén cổ phát ra khí tức khiến Ám Ảnh bị kinh hãi. Bất ngờ lựa chọn lùi bước!
Bóng đen tới nhanh, đi càng nhanh hơn. Hầu như chỉ trong nháy mắt, đã lui xuống hoàn toàn, lùi vào sâu trong sa đạo.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối. Đường đường là yêu vật chủ chiến của Dạ Đế, không ngờ sợ hãi khí tức của một chén cổ?
- Nguy hiểm thật!
Phi Vũ Kiếm Quân cũng vỗ ngực, lòng còn sợ hãi. Bởi vì ngay sau đó nàng thấy ánh sáng mất đi, chén cổ không còn ánh sáng, rơi xuống phía dưới.
Sở Vân ôm chén cổ bỏ vào trong túi.
- Đưa cho ta!
Bạch Cốt Quỷ Quân thấy vậy, hai mắt đỏ lên, hắn mất đi Kiếp Yêu, chỉ còn nương tựa vào trường bào trên người để bay. Lúc này đây, hai vị Quân cấp đều tổn thất quá lớn, một đầu Kiếp Yêu cũng không có, muốn đoạt lấy bảo tàng của Dạ Đế để bồi thường cho chính mình.
- Hừ! Phượng Hoàng gặp rủi ro không bằng con gà. Không ngờ ngươi còn dám tính động thủ với ta?
Sở Vân cười lạnh một tiếng, gọi ra Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, đánh hai vị Quân cấp.
Dọc trên Hoa Chi có tình quả ly hợp, có thể thôi phát ly hợp thần quang. Nháy mắt, thần quang Hoàng Mông Mông ngưng tụ thành hai bàn tay to, thoáng cái đã bắt giữ hai vị Quân cấp!
Ám Ảnh lui đi.
Hai vị Quân cấp cũng bị Ly Hợp thần quang trói chặt lại.
Cát vàng vô tận đang chảy qua rất nhanh, đột nhiên, áp lực không còn. Trước mắt chợt tỏa sáng. Đồng thời tốc độ hai người Sở Vân và Thạch Gia Minh tăng vọt, giống như như đạn pháo, từ trong sa đạo bắn về phía bầu trời.
Đương nhiên, phía sau bọn họ còn hai luồng ly hợp thần quang.
Tốc độ đạo pháp ở giữa Hóa Đạo Thiên bích, đã bị áp chế nghiêm trọng, bây giờ rời khỏi đó mới thực sự khôi phục lại như lúc bình thường.
- Đã thoát!
Thạch Gia Minh như tỉnh như mơ lẩm bẩm một tiếng. Trước mắt, gió thổi lồng lộng, cát vàng khắp bầu trời, che kín cả mặt trời. Cảnh tượng như vậy lại khiến nàng mừng rỡ như điên.
Đây là cảnh tượng ở gần Sa Nhãn Đôn Hoàng, bất tri bất giác sáu ngày đã qua đi. Cát vàng lại vùi lấp Hóa Đạo Thiên bích, đưa Dạ Đế thành vào chỗ sâu nhất trong sa mạc.
Mãi đến nhiều năm sau, khi nó lại mở ra, mới có thể lại thấy ánh mặt trời.
- Bão cát lớn như vậy, không biết bọn họ có làm sao không? Sẽ có bao nhiêu người chạy thoát ra ngoài?
Thạch Gia Minh nghĩ đến đám người Bạch Toa Toa, lại thấy lo lắng.