Oanh!
Hắn bổ ra một đao, nhất thời tuyết bay khắp trời, đầy rẫy thiên địa. Gió lạnh gào thét, rít gào càn khôn.
Đao mang sáng như tuyết dâng lên từng đợt, cuồn cuộn hùng hồn, như "Thiên long hàng thế" khiến trời long đất lở, như hủy diệt thiên địa, uy thế vô thượng chém trăng chẻ sao, hung hăng đuổi giết.
Nhị Lang Thiên Quân phát ra tiếng rống giận trầm thấp, hai mắt tràn đầy tơ máu, "Trực Giác Chân Đồng" trên trán phóng ra ánh sáng như ngọc lưu ly. Hắn như dã thú rơi vào tuyệt cảnh, khống chế Kinh Thần Nguyệt Nha Kích, ngạnh kháng Túy Tuyết Đao.
Coong!
Thân đao và chiến kích va chạm nhau, như Sao Chổi đánh lên Địa Cầu. Trong khoảnh khắc không đến nửa hơi thở, trên chiến kích xuất hiện vô số vết rách, đao khí kẹp chặt lấy phong tuyết, bao phủ toàn thân Nhị Lang Thiên Quân.
- A…
Thiếu nữ áo đen không nhịn được kinh hãi kêu lên một tiếng, đưa tay che miệng, ngạc nhiên đến cực điểm.
- Làm sao có thể?
Lão bà bà thấy vậy cũng trợn mắt há miệng. Trong khoảnh khắc kia nàng đã muốn xuất thủ, thế nhưng thoáng qua trong lúc đó, công thủ chuyển biến, toàn bộ chiến cuộc triệt để đảo ngược.
- Ngươi dụng kế lừa gạt ta! Từ khi bắt đầu tiến vào khách sạn bình dân, ngươi đã sắp đặt tất cả.
Nhị Lang Thiên Quân chịu đựng đao phong băng hàn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Áo giáp nhuốm máu, vết thương gần trái tim kia thấy mà giật mình.
- Chiến đấu tất nhiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngươi không phải cũng vừa mới nói vậy sao?
Sở Vân thản nhiên cười, Túy Tuyết Đao nơi tay. Hắn rốt cục thể hiện ra thực lực chân chính, khí thế xung thiên, như Chiến Thần bất bại.
Nhị Lang Thiên Quân kinh ngạc nhìn Sở Vân một lát, bỗng nhiên ngửa mặt cười lớn:
- Hảo hành động! Hảo tâm cơ! Bội phục! Bội phục!
Chỉ là lập tức, hắn lại đưa ngón tay chỉ Sở Vân, há miệng thống hận mắng:
- Mẹ nó! Đến tột cùng là ai cho ngươi khởi danh xưng? Tiểu Bá Vương? Ngươi có điểm nào giống Sở Bá Vương?
Sở Bá Vương là vương giả cận đại. Phong cách của hắn, độc nhất vô nhị, lấy song quyền đánh khắp thiên hạ, tung hoành ngang dọc Tinh Châu, không một lần thất bại. Hắn là vương giả trong vương giả. Hải Long Vương vì hắn mà chết, Thiên Thanh Vương sau ba trăm chiêu tan tác mà chạy, Địa Hùng Vương bị hắn đánh thành tàn phế, Nhân Ngư Vương đối mặt với khiêu chiến của hắn, vì tránh mà không dám ra khỏi Nhân Ngư Đảo.
Tại Tinh Châu không có cường giả Hoàng Cấp, Đế Cấp xuất hiện, hắn chân chính là vô địch khắp thiên hạ. Mặc kệ cái gì âm mưu quỷ kế, hắn chỉ lấy song quyền quét ngang, dốc hết sức hàng phục thập hội, dùng lực lượng không gì sánh nổi xưng bá thế gian. Thế nhân bởi vì Sở Vân họ Sở, lại bởi vì chiến tích hiển hách của hắn, từ khi xuất đạo cho tới nay bách chiến bách thắng, khiến người đời nhiều lần sợ hãi thán phục, bởi vậy ca tụng hắn là "Tiểu Bá Vương".
Nhị Lang Thiên Quân và Sở Vân tiếp xúc không nhiều lắm, đúng là vẫn còn bị ba chữ "Tiểu Bá Vương" này ảnh hưởng.
Hắn không biết, kỳ thật chiến tích lấy một địch vạn của Sở Vân, chính là dựa vào lừa gạt. Hắn thừa dịp ban đêm đánh lén quân địch, thừa dịp khi quân địch đang khi hoảng loạn, giả dạng điều phối chỉ huy, hô trái quát phải, bộ dáng như thực sự có đại quân đang kéo tới, khiến quân địch trên vạn người đại bộ phận đều bị lừa, sợ đến cuống quít chạy trốn. Cuối cùng lấy một địch vạn, danh tiếng lẫy lừng.
Tại Khu rừng vô tận, hắn cũng tự lừa dối, xưng mình là "toán sư" trong lưu phái thứ tư, đứng đầu "Dịch sư", tiếp cận Yên Chi Môn, cuối cùng chiếm đại tiện nghi không nói, còn muốn toàn bộ môn phái đều mời chào mình vào dưới trướng.
Sở Vân kiếp trước được xưng là "Hỏa Hồ công tử", một mặt bởi vì hắn có Thiên Hồ, mặt khác chính là do tâm trí hắn giảo hoạt như Hồ Ly, trơn tuột không dấu vết, khiến rất nhiều đối thủ thực lực cao hơn hắn đều nếm phải quả đắng.
Chỉ là sau khi sống lại, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, có thể lấy thực lực giải quyết vấn đề liền trực tiếp giải quyết. Lại bởi vì danh xưng Tiểu Bá Vương cho người ta cảm giác khác, thật giống như phiên bản của Sở Bá Vương thời niên thiếu.
Kỳ thực, điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ không thi triển mưu kế.
Tiểu Bá Vương chỉ là một danh xưng. Sở Vân vẫn là Sở Vân. Có đôi khi, thi triển mưu kế là có thể đạt được mục tiêu. Vì sao không làm như vậy đây?
Sở Vân cũng không phải loại người chính trực đến mức gần như ngu xuẩn. Hắn chỉ chính trực đối với bằng hữu thân nhân, mà Nhị Lang Thiên Quân lại không phải.
Không sai!
Hắn là đại địch, là địch nhân vốn được định sẵn. Một khi có cơ hội, sẽ chém tận giết tuyệt đối phương. Tựa như thế tiến công như thủy triều vừa rồi của Nhị Lang Thiên Quân, tuyệt đối là không cho Sở Vân nửa điểm cơ hội phản kích nào.
Đây là giác ngộ song phương đều có.
- Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực. Nhị Lang Thiên Quân, đây là cái giá phải trả cho việc ngươi coi thường ta. Hôm nay đánh một trận, ta sẽ lấy ngươi tế đao!
Lúc này bản thân Nhị Lang Thiên Quân đã bị trọng thương, Sở Vân sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Hắn vung đao nhào lên, thế đao điên cuồng mạnh mẽ như rồng, đao khí cuồn cuộn như biển, ánh đao như tuyết tung bay giữa không trung.
Lần này ngược lại Nhị Lang Thiên Quân tuyệt đối rơi vào thế hạ phong.
Hắn huy vũ chiến kích, gian nan chống đỡ thế tiến công mạnh mẽ sắc bén của Sở Vân. Rất nhanh Nhị Lang Thiên Quân đã tràn ngập nguy cơ.
- Đây…
Thấy một màn như vậy, thiếu nữ áo đen khẽ nhếch miệng, thập phần bất đắc dĩ. Nàng trăm triệu lần cũng không ngờ tới, vì sao lại biến hóa nhanh như vậy.
Kỳ thực không chỉ riêng nàng, ngay cả lão bà bà cũng ra ngoài ý liệu.
- Tiểu tử này gian trá!
Tâm tư lão bà bà thay đổi thật nhanh:
- Không ngờ ngay cả ta cũng bị lừa gạt. Từ khi trong khách sạn hắn đã bắt đầu xây dựng bẫy rập, nhất cử nhất động đều là diễn trò, tích lũy ưu thế. Hết lần này tới lần khác mọi người đều cho rằng đương nhiên, không hề phát hiện. Tiểu Bá Vương, hắc, Tiểu Bá Vương, đến tột cùng là tên có mắt không tròng nào lại nghĩ ra cái danh xưng này cho ngươi?
Ngay cả lão bà bà có thực lực sâu không thể lường này đều có một loại cảm giác bị lừa dối.
- Tiểu tử này có một viên Linh Lung tâm a, thảo nào bên người có nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như vậy làm bạn. Chỉ là, phong cách chiến đấu này, ta rất thích. Trong nháy mắt, ấn tượng của lão bà bà đối với Sở Vân có chuyển biến một trăm tám mươi độ, từ thất vọng biến thành thưởng thức.
Giao chiến sinh tử, tất nhiên phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Vận dụng trí mưu là chuyện không có gì đáng trách. Cao thủ chân chính đều có thể sử dụng hết thảy ưu thế của bản thân. Chỉ là xem ngươi có cơ hội dùng không mà thôi.
Nhưng mà, có những người vận dụng, lại tạo nên hiệu quả hoàn toàn ngược lại, bị người ta tương kế tựu kế. Cũng có những người vận dụng, lại có thể đạt được hiệu quả, tránh mạnh đánh yếu, chiếm được tiện nghi.
Sở Vân chính là loại người thứ hai.
Hắn nhạy cảm phát giác được chỗ mạnh yếu của hai bên. Nhị Lang Thiên Quân mặc dù đã từng hành tẩu thiên hạ, nhưng thời gian ba tháng là quá ngắn, kinh nghiệm vẫn còn thiếu thốn. Bởi vậy hắn dụng kế lừa dối, thiếu chút nữa giết chết Nhị Lang Thiên Quân.
Chỉ là, tại một chiêu cuối cùng, Ngọc Thanh tâm liên hộ chủ, chân đồng chủ động mở ra, giúp Nhị Lang Thiên Quân triệt để dốc toàn lực tránh thoát một kích trí mạng này.
Mặc dù như vậy, hắn cũng không tránh được bị trọng thương, ưu thế mất hết, bị Sở Vân gắt gao ép xuống hạ phong.
Rầm! Rầm! Oanh!
Thế tiến công của Sở Vân như nước thủy triều, một đao tiếp một đao, liên miên không dứt.
Mà Nhị Lang Thiên Quân thì mệt mỏi chống đỡ, lâm vào khoảnh khắc sinh tử.
Đây quả thực là phiên bản của tình hình lúc nãy, chỉ là hai người đổi chỗ cho nhau mà thôi.
Tuy nhiên, đối với Sở Vân lại khác. Nhị Lang Thiên Quân vẫn còn dư thực lực thi triển các loại thủ đoạn khác.
Đó là do linh quang của hắn so với Sở Vân thâm hậu hơn, phù hợp thiên địa tự nhiên, lĩnh ngộ ra con đường tốt nhất cho bản thân.
Hư Không Kính!
Hắn cầm trong tay Kiếp Yêu Viên Kính (kính tròn), một vầng sáng tức thì lóe lên trên mặt kính. Sau một khắc, hắn đã xuất hiện ở xa xa phía sau Sở Vân.
Thương Không Hạc!
Sở Vân triệu ra Thương Không Hạc, tiếng hạc rít gào cao vút chín tầng trời, bay lượn quanh người hắn. Sở Vân lại đút cho nó Thiên Bạo đan, để tu vi của nó tăng vọt, tạm thời ngang hàng với Hư Không Kính.
Cho dù Nhị Lang Thiên Quân thuấn di đến nơi nào, Sở Vân vẫn luôn luôn có thể theo tới được. Thân ảnh hai người trong không gian trận pháp lập lòe bất định, thân hình như quỷ mị, trong lúc công thủ đều vô cùng hiểm ác.
Thiếu nữ áo đen ngưng thần nhìn một hồi, cảm thấy hoa mắt thần mê, trong lòng buồn bực. Cuối cùng đành nhịn xuống không nhìn, lúc này mới giảm bớt.
- Có thể bức ta đến hiểm cảnh như vậy, Sở Vân ngươi là người đầu tiên. Chỉ là, càng hung hiểm, càng có thể kích phát ra ý chí chiến đấu của ta. Sở Vân, cho ngươi xem con bài tẩy chân chính của ta!
Nhị Lang Thiên Quân bỗng nhiên huýt dài, toàn thân như được bao phủ bởi ánh sáng ba màu rực rỡ.
Hắn một lần nữa thi triển ra môn đạo pháp thần thông thần bí kia. Một cỗ khí thế hùng hồn cuồn cuộn tràn ra. Đại Nhật Quang Minh Khải của hắn bộc phát ra ánh sáng vàng huy hoàng. "Tinh Đấu Phiêu Diêu Ngoa" cũng tản mát ra tinh quang xanh thẳm. Kinh Thần
Nguyệt Nha Kích phóng xuất ra ánh trăng mênh mông.
Ba loại yêu binh này đều trong rung động hô ứng lẫn nhau, tạo nên sự liên hệ không bình thường, khiến cho chiến lực của Nhị Lang Thiên Quân đại thăng, không ngờ mơ hồ còn có dấu hiệu phản công.
- Ủa? Đạo pháp thần thông này…
Lão bà bà thấy vậy chợt động dung, trong mắt chợt lóe qua một tia khiếp sợ.
Chợt nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm. Một cỗ khí tức mạnh mẽ như rồng từ phía khách sạn bình dân đang cấp tốc chạy tới nơi này.
- Cỗ khí tức này… Tửu Hào Vương!
Nhãn thần lão bà bà trở nên ngưng trọng, vô ý thức vươn tay ra, kéo cháu gái tới bên cạnh mình.
Trong trời đêm đại mạc bỗng nhiên hiện ra một đạo hồng quang dài đến trăm trượng.
Đạo hồng quang này vỡ ra, một tráng hán hết sức cao to, uy vũ, giống như cự linh thần, từ trên trời giáng xuống.
Hắn có mũi trâu to lớn, râu quai nón rậm rì, cơ bắp như đá, cánh tay thô dài, khí phách hiên ngang. Toàn thân mặc trường bào màu lam, chỉ là tùy tiện khoác lên. ***g ngực rộng mở, lộ ra cơ ngực rắn chắc với đám lông ngực rậm rì.
- Không thể tưởng được, Nhị Lang Thiên Quân lại là hậu nhân của cố nhân. Vạn Độc Vương, trận chiến này ta muốn nhúng tay.
Tiếng hắn như chuông đồng, vẫn một mực chú ý trận giao chiến giữa Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân. Lúc này trong mắt hổ tràn đầy lo lắng, nhưng vẫn chưa trực tiếp động thủ, mà nói với lão bà bà.
- Hắc hắc, ngươi nói nhúng tay là có thể nhúng tay sao? Tửu Hào Vương, Sở Vân này ta đã quyết định bảo vệ rồi.
Lão bà bà nện quải trượng, thanh âm lạnh lùng trầm thấp không khỏi khiến người khác có cảm giác tim đập nhanh hơn mấy lần.
Ngay khi hai người còn đang giằng co, bên trong trận pháp không gian, chiến đấu đã đến hồi gay cấn.
Nhị Lang Thiên Quân dưới sự trợ giúp của đạo pháp thần thông, đã lật lại thế hạ phong, tấn công về phía Sở Vân. Chiến kích bay lượn, anh dũng mãnh liệt, như võ tướng vô song ngang dọc trên chiến trướng.
Sở Vân không hề tỏ ra sợ hãi, huy động Túy Tuyết Đao, bổ ngang chém dọc, ánh đao tung hoành, liều mạng mãnh liệt đâm ra.
Một bên là đạo pháp thần thông, một bên là Tiên Thiên Túy Tuyết Đao, như cây trâm đấu với sợi lông.
Đinh! Đinh! Đinh! Đinh…
Tiếng binh khí va chạm nhau không dứt bên tai, như tiếng sét cuồn cuộn nổ vang, chấn động thiên địa.
- Làm sao có thể?
Liên tục lùi về phía sau mấy chục bước, Nhị Lang Thiên Quân khiếp sợ chứng kiến Kinh Thần Nguyệt Nha Kích trong tay mình, bị Túy Tuyết Đao điên cuồng chém lên, triệt để vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
- Trên đời này, làm sao có chiến đao sắc bén như vậy?
Nhị Lang Thiên Quân trợn tròn mắt, thất thanh kinh hô lên.
Hắn đã triệt để chấn kinh rồi.
Không ai có thể hiểu rõ sự cường đại của Kinh Thần Nguyệt Nha kích bằng hắn.
Nó là Kiếp Yêu binh tu vi gần trăm vạn năm, chất liệu trác việt, là binh khí tiện tay nhất của hắn. Vậy mà ngay trong lúc đối công, lại thua thảm liệt như vậy, hoàn toàn bị hủy bởi Túy Tuyết Đao.
- Không có gì là không có khả năng!
Sở Vân hét lớn một tiếng, khí thế điên cuồng phát ra, một lần nữa chiếm lại thế thượng phong, giơ cao chiến đao, chém về phía Nhị Lang Thiên Quân.
Ngọc Thanh tâm liên!
Ngay khi mạnh mẽ lui về phía sau, Nhị Lang Thiên Quân không thể không triệu hoán ra yêu thực tâm hệ này. Hoa sen nhẹ chuyển, có chút rung động. Một luồng ánh sáng chói lọi bao phủ toàn thân Nhị Lang Thiên Quân, lại lập tức tràn ra xung quanh, ảnh hưởng tới Sở Vân.
- Hừ, đã sớm chờ ngươi! Kim Ngọc Tiên Điệp!
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, đã sớm triệu ra Kiếp Yêu Kim Ngọc Tiên Điệp. Tiên Điệp vỗ cánh, lượn vòng bên người hắn, vì Sở Vân mà tạo ra một vầng hào quang màu xanh rực rỡ. Ảnh hưởng của Ngọc Thanh tâm liên nhất thời giảm bớt rất nhiều.
Nhị Lang Thiên Quân lại tiếp tục xuất ra Thiên Cẩu.
Thiên Cẩu rít gào, như một tòa núi nhỏ, mở cái miệng lớn như chậu máu, cắn về phía Sở Vân.
Sở Vân triệu hoán Ngũ Đức Luân, hóa thân thành Ngũ Đức Cự Nhân. Túy Tuyết Đao biến lớn, mạnh mẽ bổ xuống, ánh đao sắc bén vô song, chém vào lưng Thiên Cẩu.