- Ngươi giết ta đi. Chết ở trong tay Sở Vân ngươi, coi như là một loại vinh dự.
Cuối cùng hắn chủ động muốn chết, ngược lại có chút khí phái nam nhi.
Sở Vân thỏa mãn yêu cầu của hắn. Lại qua nửa ngày, Tửu Hào Vương và Nhị Lang Thiên Quân rốt cuộc cùng nhau tới. Hai người đều mang một chút thương tích.
- Đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Chúng ta phát hiện một tòa Long Mộ, cùng với bọn người Tham Lang Vương. Vô Thường Hầu đánh một trận.
Tửu Hào Vương cười ha ha, hiển nhiên thu hoạch không ít.
- Xem ra Sở huynh ngươi cũng có kỳ ngộ.
Nhị Lang Thiên Quân thấy Vạn Lý Độc Hành Ngoa dưới chân Sở Vân.
- Cũng không có gì, chính là gặp phải Đông Dâm Tất Diệu Xá.
Sở Vân thản nhiên cười cười.
Tửu Hào Vương lúc này cũng thấy được thay đổi dưới chân Sở Vân, không khỏi động dung:
- Ngươi đã diệt trừ tên Đông Dâm kia?
…
Vạn Lý Độc Hành Ngoa, đứng thứ tư trong thập đại bảo vật Tinh Châu.
Vạn Lý Độc Hành, tên như nghĩa, tốc độ cực nhanh, chớp mắt có thể đi nghìn dặm.
Đông Dâm vẫn dựa vào nó, tung hoành Tinh Châu, gây ra tai nạn và rắc rối cho thế gian. Rất nhiều lần vây quét nhưng đều vô ích, cũng bởi vì Vạn Lý Độc Hành Ngoa được Đông Dâm bồi dưỡng thành Kiếp Yêu, tu vi cao thâm, tốc độ nhanh chóng kỳ lạ.
Bởi vậy Vạn Lý Độc Hành Ngoa quả thực đã trở thành chiêu bài của Đông Dâm.
Hiện nay, Tửu Hào Vương nhìn thấy Vạn Lý Độc Hành Ngoa ở trên người Sở Vân.
Sao còn không hiểu rõ kết cục của Đông Dâm?
- Ha ha ha, giết hay! Túy Tuyết Hồ Quân, ngươi đã tạo phúc cho Tinh Châu. Thật là chuyện tốt. Sau này lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến tên tuổi của ngươi nổi như cồn. Đồng thời thứ hạng của ngươi trong Quân Cấp cũng sẽ thế thân Đông Dâm, lên đến vị trí thứ sáu.
Tửu Hào Vương giơ ngón tay cái về hướng Sở Vân.
- Tửu Hào Vương đại nhân, vẫn trực tiếp gọi tên của ta đi. Túy Tuyết Hồ Quân, hoặc là Đằng bảng và vân vân, chẳng qua cũng chỉ là hư danh thôi. Không có gì để tự hào cả.
Đối mặt với khích lệ của vương giả, Sở Vân cười nhạt, vẻ mặt bình thản.
Tửu Hào Vương gật đầu, không nhắc lại, chỉ có điều sự tán thưởng trong mắt càng thêm nồng đậm.
Hắn nhìn Sở Vân, lại nhìn Nhị Lang Thiên Quân, không khỏi suy nghĩ: "Trong thế hệ trẻ hiện nay, hai người trẻ tuổi này là nhân tài kiệt xuất, đều không ham hư danh, đều dũng cảm tiến tới, không sợ khó khăn. Nếu bọn họ thật sự là huynh đệ, vậy thật tốt quá. Còn nếu không, nhất định là một phen long tranh hổ đấu, bất kỳ bên nào hy sinh, đều là tổn thất cực lớn đương đại...".
Vấn đề có phải huynh đệ hay không, chỉ cần đưa Sở Bá Vương đến nơi truyền thừa, thử máu thông qua tấm bia đá, có thể nhận được đáp án chuẩn xác.
Đoàn người không chần chừ, xông vào cửa lên thế giới tầng thứ ba—— cánh cửa Cực Địa Băng Long.
Sau khi xuyên qua Long Môn, mọi người lại bị Long Môn tách ra. Sở Vân vẫn đi cùng Tiếu Tiểu Hiền và Kim Bích Hàm. Mà Tửu Hào Vương, Nhị Lang Thiên Quân một nhóm.
Đây là một thế giới băng tuyết đầy trời, bông tuyết bay bay, trong suốt tinh khiết.
Tuyết trắng hoàn mỹ, phủ đến cuối tầm nhìn.
Nơi này cũng bừng bừng sức sống. Sở Vân phóng mắt nhìn qua. Hơn mười trượng phía bên trái, là một rừng tuyết tùng. Phía sau mơ hồ có thể thấy được núi non. Trong rừng tùng, thân ảnh Tuyết Hồ chợt lướt qua.
Ngầm dưới tuyết, Băng Tinh Xà đang trườn đi. Trên cánh đồng tuyết, cũng sẽ thấy một con Long Đảm Bạch Bối Hùng đang di chuyển thân hình phì nộn, lắc lư đi không mục đích.
Bóp nát tín vật của Tửu Hào Vương. Lần này chưa tới nửa canh giờ, hai bên đã tụ tập lại một chỗ.
- Đi theo ta. Truyền thừa của tiền bối Bá Vương ở ngay trong trung tâm của thế giới này, giữa rừng rậm tuyết tùng lớn nhất. Không nên đi lạc. Trong thế giới này, khí hậu hay thay đổi, vô cùng bất thường. Cũng không thể bay trong không trung, một khi gió tuyết chợt giảm xuống, sẽ rất dễ dàng bị mất phương hướng.
Tửu Hào Vương cố ý dặn dò một hồi.
Đúng như lời hắn nói, không bao lâu sau, thời tiết thay đổi bất thường.
Tuyết vốn đang rơi lác đác, trong chớp mắt, biến thành đại tuyết. Cuồng phong gào thét, cuồn cuộn nổi lên một trời hoa tuyết. Trên trời, dưới đất, che khuất cả tầm nhìn. Những cơn gió lạnh thấu xương, từ khắp nơi thổi về phía mọi người. Tất cả vội vàng gọi ra yêu vật hộ thân, thôi động đạo pháp, khởi động phòng ngự.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt đám người Sở Vân lại thay đổi. Bọn họ cảm thấy đạo pháp phòng ngự bị phá hỏng. Trong gió tuyết, không ngờ có dấu vết của đạo pháp công kích.
- Trong thế giới Long Môn, tầng thứ nhất, tầng thứ hai đều ôn hòa. Đó là do Du Hoàng cố ý bố trí, chiếu cố du hiệp có thực lực yếu kém. Bắt đầu từ tầng thứ ba, khí hậu thay đổi thất thường, khảo nghiệm các du hiệp tiến vào. Đây vẫn xem như là thời tiết tốt. Một khi có Bạo Phong Tuyết, khắp đất trời đều là tuyết trắng, khiến người không có cách nào phân biệt được phương hướng, cảm giác hỗn loạn.
Tửu Hào Vương giới thiệu nói.
Đây xem như Du Hoàng thiết lập khảo nghiệm. Du hiệp không có thực lực, chỉ có thể ở tầng một, tầng hai. Những trận gió tuyết, cũng không phải là khí tượng đơn giản, mà ẩn chứa vô số đạo pháp, phong hệ, băng hệ, thủy hệ, vân hệ, còn có không gian, thời gian thậm
chí là đạo pháp tâm hệ...
Nhất là nơi này, chính là thế giới Long Môn, có động thiên khác. Vô số đạo pháp đều dung hợp thành một thể, kết hợp sức mạnh của thế giới, sức mạnh của tự nhiên.
Đương nhiên, lấy thực lực Quân cấp, dễ dàng có thể bảo vệ chính mình. Thực lực Vương cấp cũng có thể đi ngang, nhưng phải tiêu hao rất nhiều chiến lực.
Tửu Hào Vương vừa mới đại chiến với một trong thất vương, Tham Lang Vương. Lo cho những người này, đồng thời lại lo lắng những người bị thất lạc, bởi vậy đã lựa chọn phương pháp ổn thỏa hơn —— dừng lại, chờ đợi gió tuyết ngừng.
Thời tiết thất thường, tới cũng nhanh đi cũng mau.
Ước chừng chưa đến một khắc, tiếng gió tuyết gào thét đã dừng lại.
Cảnh tượng xung quanh đều thay đổi. Tuyết đọng trắng xóa, biến cả đồi núi thành cánh đồng tuyết.
Rừng tùng tuyết bên đó cũng bao phủ trong tuyết.
Tửu Hào Vương như đọc được suy nghĩ trong lòng mọi người:
- Không cần lo lắng. Những yêu vật có khả năng sống sót ở nơi này. Có một bộ phận có khả năng tự mưu sinh. Trên thực tế, chúng nó càng nhạy bén hơn so với chúng ta. Gió tuyết còn chưa đến, chúng nó đã có thể cảm nhận được. Có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có một trận Long Quyển Phong, thổi bay tuyết đọng ở đây, hình thành Bạo Phong Tuyết, rơi xuống một địa vực khác.
Mọi người ngạc nhiên kinh sợ.
Trong lòng Sở Vân cũng hơi chấn động:
- Có lẽ ta cũng có thể cảm nhận được, gió tuyết sắp đến.
Hắn ngưng tụ tinh thần, tập trung ở hai mắt. Trong nháy mắt, đôi mắt hắn vốn sâu thẳm, chợt trở lên sáng lạng. Phong vân lưu luyến, mưa sấm sét, núi lở địa hỏa đủ loại cảnh tượng, cưỡi ngựa xem hoa, đều phản ánh trong mắt hắn.
Thiên Nhãn.
Đã được linh khí của Thiên Hồ chuyển đổi hình thành, có thể đúng lúc thấy được sự biến hóa của khí tượng, thỉnh thoảng còn có thể quan sát đến quỹ tích Đại Đạo trong thiên địa.
Sở Vân mở ra Thiên Nhãn, nhìn ra xung quanh. Miệng hắn dần dần mở lớn, bước cũng chậm lại. Cuối cùng hắn không khỏi dừng lại, đứng ở tại chỗ.
- Làm sao vậy?
Mọi người ở bên cạnh nghi hoặc quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Sở Vân si mê, trong đôi mắt phát ra ánh sáng, các loại khí tượng thiên địa biến ảo không định. Hắn như đi vào cõi thần tiên, dường như là đắm chìm trong thế giới kia.
- Chưởng môn...
Tiếu Tiểu Hiền muốn tiến lên, lại bị Tửu Hào Vương ngăn cản.
- Không nên đánh thức hắn. Điều này đối với hắn mà nói, là một kỳ ngộ.
Tửu Hào Vương nói như vậy.
Giờ phút này, thế giới Long Môn tầng thứ ba, hiện ra trong mắt Sở Vân hoàn toàn bất đồng.
Thiên địa đều hóa thành một tấm lưới. Đây là lưới pháp tắc. Mỗi một tuyến dọc tạo thành lưới pháp tắc gọi là "Đạo". Mỗi một sợi ngang, gọi là "Lý".
Đây là lưới pháp tắc do đạo và lý đan vào nhau.
Lưới pháp tắc tuy thưa, nhưng khó lọt. Nó thâm thúy cuồn cuộn, có sự ảo diệu vô cùng vô tận. Nó là Đại Đạo và Chân Lý. Sở Vân xem không đủ, nhìn không kịp. Mỗi một tuyến ngang dọc, đường cong, đều đáng để hắn tiêu phí một lượng thời gian lớn, miệt mài theo đuổi tham khảo.
Toàn bộ tâm thần của hắn đều chìm sâu vào như thế, không tự chủ được đắm chìm hơn thế.
Hắn mơ hồ nhận ra, một khi hắn đem những lưới pháp tắc, suy nghĩ hiểu được hoàn toàn, hắn sẽ bay lên đến một độ cao xưa nay chưa từng có!
Hắn giống như đói, như là mọt sách đặt lên núi sách, lại giống như là hái hoa đạo tiến vào Nữ Nhi quốc. Mỗi một mắt đều thu hoạch rất lớn.
Như nghe một vị Thánh nhân giảng đạo, tiếng nói huyền diệu, thiên địa hòa minh, gột sạch tâm hắn, cọ rửa hồn phách của hắn.
Nhất là hồn phách của hắn, tăng lên với một loại tốc độ cực kỳ khủng khiếp, không ngừng cô đọng. Trong chớp mắt, hồn phách cô đọng gấp ba!
Nhưng theo quan sát không ngừng, cảm giác suy yếu cũng càng ngày càng mạnh. Ở Sở Vân xem ra, tầm nhìn của hắn càng ngày càng mơ hồ, lưới pháp tắc cũng cách hắn càng ngày càng xa.
Cuối cùng cảm giác suy yếu lan rộng toàn thân hắn. Thiên Nhãn tự động khép kín. Sở Vân lại trở lại hiện thực.
- Phù phù phù...
Hắn thở hổn hển, chớp mắt mấy cái, thấy Kim Bích Hàm đang lo lắng nhìn về phía mình, trong lòng hắn cũng không nhịn được cảm giác mất mác.
Hắn thật sự muốn tiếp tục xem lại!
Nhưng hắn không mở được Thiên Nhãn. Hắn cảm thấy rất suy yếu. Loại suy yếu này không phải thân thể mệt mỏi. Mà là linh quang.
Hắn nhận thấy được, linh quang của mình lâm vào trạng thái ảm đạm nhất từ trước đến nay.
- Quan sát lưới pháp tắc, cần trí tuệ. Trí tuệ càng sâu, sẽ thấy lưới pháp tắc càng rộng lớn. Nói cách khác, sẽ tiêu hao linh quang. Trong thời gian ngắn, ngươi không thể lại nhìn được nữa. Nếu không, sẽ hủy bỏ khế ước, khiến yêu vật chạy loạn. Nếu vậy sẽ càng nghiêm trọng. Sẽ làm linh quang hoàn toàn biến mất, rơi vào tình trạng si ngốc.
Tửu Hào Vương nhắc nhở nói.
Thể tích linh quang có thể ảnh hưởng tới bao nhiêu yêu vật ký kết khế ước. Độ sáng tối của linh quang thì đại biểu cho mức độ tiêu hao linh quang.
Linh quang càng sáng, đại biểu linh quang no đủ, trạng thái hoàn mỹ, trí tuệ càng cao, suy nghĩ càng nhanh. Trái lại, khi linh quang ảm đạm, đại biểu cho linh quang tiêu hao kịch liệt, cần thời gian khôi phục. Trong lúc này, suy nghĩ từ tốn, trí tuệ xuống thấp hơn tiêu chuẩn bình thường.
Sở Vân đã cảm giác được rõ ràng, mỗi một ý niệm trong đầu đều chậm hơn rất nhiều so với bình thường. Loại cảm giác này rất khó chịu. Thật giống như đột nhiên biến thành ngu ngốc. Nhưng tâm hắn không có chút gợn sóng lo âu nào.
Hắn không sợ hãi, vô cùng bình tĩnh, giống như một khắc ngắn ngủn đó, đã trải qua rất nhiều rèn luyện nhấp nhô. Lão giả đã thành khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo trong cuộc đời, suốt đời bốn bề sóng dậy, nên có thể bình thản đối mặt trước thay đổi lên xuống
của số phận.
Đây là do hồn phách của hắn cô đọng tới cực đại.
Ngự yêu sư tu hành, có ba nguyên tố quan trọng. Một là thân thể, giống như là thùng đầy nước. Thùng càng lớn, càng chắc chắn, càng chứa được nhiều nước, thực lực lại càng cao thâm.
Hai là hồn phách. Hồn phách đại biểu cho ý chí, hồn phách càng cô đọng, ý chí càng mạnh.
Người càng lớn tuổi, trải qua càng nhiều, hồn phách lại càng cô đọng. Cho nên lão giả tuổi cao, trải qua rất nhiều chuyện, thường thường có thể không quan tâm tới hơn thua, mọi việc như gió thoảng mây bay.
Ba là linh quang mẫn cảm. Linh quang đại biểu cho trí tuệ. Linh quang chợt lóe, linh cơ hơi chấn động, chính là trí tuệ phát ra đốm lửa. Thường thường có thể nghĩ ra nhiều điểm quan trọng.
Hiện giờ tuy rằng linh quang của Sở Vân ảm đạm, nhưng hồn phách lại cô đọng thật lớn. Hầu như đã cô đọng hơn bốn lần.
Hồn phách càng mạnh, linh quang mới sinh ra lại càng mau, tốc độ khôi phục linh quang cũng sẽ tùy theo đó mà được tăng cường.
- Ngự yêu sư tu hành, linh quang càng lớn, nhận thức về trời đất cũng sẽ càng mạnh, vào càng sâu, dần dần tiếp xúc đến thế giới bản chất. Thời điểm Quân Cấp chỉ có thể nhằm vào một phần thiên địa, tiến hành bước đầu cảm ứng. Hơn nữa cảm ứng vô cùng mơ hồ. Thời điểm Hầu cấp, cảm ứng tăng cường, hình thành linh áp đặc biệt. Khi Vương cấp, mới có thể chân chính dò xét tới một góc Đại Đạo. Một khi thành công, chính là đạo
pháp thần thông.
Nói tới đây, Tửu Hào Vương dừng một chút, lấy một loại ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Sở Vân:
- Với thực lực của ngươi, còn không đủ để dò xét đến lưới pháp tắc Tinh Châu. Ngươi vừa mới dò xét được, thật ra là lưới pháp tắc nhỏ trong thế giới Long Môn này. Đây là hiểu biết về thiên địa của Du Hoàng năm đó. Sự trợ giúp của Thiên Nhãn đối với tu hành, thật là quá lớn. Vừa nãy, ngươi giống như nghe Du Hoàng giảng đạo!
Thế giới Long Môn, chính là tiên nang của Du Hoàng. Năm đó Du Hoàng hoàn toàn giải phóng tiên nang này, dung hợp đạo và lý mình hiểu được trong thiên địa.
Bởi vậy, thế giới Long Môn mới khác với Tinh Châu, hình thành tiểu thế giới, có lưới pháp tắc độc đáo của mình.
Hiện tại, Sở Vân là Quân Cấp, linh quang mở ra Thiên Nhãn, nhìn thấy các tuyến đạo lý ngang dọc của thế giới Long Môn, cũng đã là có vận khí tốt. Chỉ khi hắn tấn chức làm Vương giả, mới có thể dò xét đến bộ phận lưới pháp tắc Tinh Châu.