Hắn đã mất đi một cánh tay, hiện nay tu vi cũng giảm tới Hầu cấp trung đoạn. Ngày đầu tiên trở về, hắn đã thức tỉnh, gặp được bạn tri kỷ của hắn là Thụy Lão Nhân. Tuy rằng không được như ý, nhưng có người khuyên giải an ủi, hơn nữa bản thân hắn trải qua
thăng trầm lần này, nhìn mưa gió cũng nhạt. Bởi vậy trên tiệc rượu, tâm tình không tệ.
- Hả? Nghe ý của Quái Tiên ngươi là muốn thám hiểm ở tám Châu khác?
Sở Vân nhìn về phía Quái Tiên, hắn nghe ra ngụ ý của người này.
Nghe vậy, Quái Tiên gật đầu bình thản thừa nhận:
- Không sai. Lúc này hành động ở Thiên Không Chi Thành đã thất bại. Cuối cùng, lão phu đã hiểu ra, Thiên Ngoại Tinh Ma không dễ dàng bị biết chết như vậy. Bởi vậy giữ mãi ý niệm này, không bằng đi tới tám châu khác, tìm cách tu sửa thậm chí là cơ duyên đột phá.
- Không biết lão hữu muốn đi châu nào trước?
Thụy Lão Nhân thân mật hỏi.
- Đương nhiên là Đan Châu. Ta từng thấy trên sách cổ thượng ghi lại. Đan Châu có một loại đan dược có thể khiến Ngự yêu sư gãy chi mọc lại. Ta muốn trở lại Hầu cấp đỉnh phong, thì cần loại đan dược này.
Quái Tiên nói.
Nghe hắn nói vậy, Sở Vân không khỏi nhìn về phía nghĩa phụ Thư Thiên Hào. Tuy rằng hắn có khí Tiên Thiên Nguyên Tinh, nhưng thân thể phàm nhân, chỉ có thể chịu lực một chút, không thể làm hồi phục xương đã gãy. Mà Thư Thiên Hào bị cụt tay, tu vi tăng lên thực sự không được như ý.
Thư Thiên Hào đồng thời nhìn về phía Sở Vân. Ý tứ của hắn rất rõ ràng - con ta, với thế cục hiện nay con nên đi Đan Châu tìm người thân.
Thư Thiên Hào vẫn không biết, Cổ Đan Vương đã chết, hồn phách lưu lạc đến Quỷ Châu. Chuyện này, Sở Vân vẫn gạt hắn, không muốn hắn lo lắng.
Hiện nay thế cục Tinh Châu đã vững vàng.
Trước đây không lâu, Long Đế cũng bị Tinh Thánh đưa tới, ký kết minh ước trận doanh. Bởi vậy được cho là minh hữu của Sở Vân.
Về phần Dạ Đế, Sở Vân từng tự mình đi tới Dạ Đế thành thăm dò. Quan tài của Dạ Đế quả thực đã trống rỗng. Cũng không thấy bóng dáng của Mặc Kỳ Lân, Ám Ảnh.
Sở Vân biết Dạ Đế đã tìm nơi yên tĩnh để tu dưỡng. Dù sao hắn chỉ sống lại có một phần năm hồn phách. Các phân thân khác đều đã chết.
Tuy nhiên, cho dù hắn lại xuất hiện một lần nữa, Sở Vân cũng không e ngại.
Thứ nhất, bởi vì Long Đế có thể giữ cân bằng với hắn. Thứ hai, Sở Vân có tinh bài. Cho dù Dạ Đế đến công kích Thư gia đảo, hắn cũng có thể thông qua tinh bài trở lại Tinh Thánh điện, lại thông qua tiểu bảo thạch mật môn, trở lại Chư Tinh Quốc. Cứ như vậy, có thể cứu viện đúng lúc. Bởi vậy mặc kệ Sở Vân ở đâu, cũng không khác gì tự mình trấn giữ Chư Tinh Quốc.
Thứ ba, Dạ Đế cũng không cần thiết đối phó Chư Tinh Quốc nữa. Hắn đã hiểu chiến lực cường đại của Sở Vân, đồng thời hắn giết chết Thiên Ngoại Tinh Ma của mình. Thải Hồng Đảo đối với hắn mà nói cũng đã mất đi giá trị lợi dụng.
- Một khi đã nói như vậy, Quái Tiên ngươi không ngại đi cùng với ta? Ta cũng có chuyện quan trọng, muốn đi Đan Châu. Ta biết có một chỗ đi thông tới Đan Châu. Đến lúc đó, ngươi có thể tiến vào thế giới tiên nang, ta mang ngươi đi qua. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghe Sở Vân nói vậy, Quái Tiên mừng rỡ, ôm quyền thi lễ:
- Vậy không thể tốt hơn, vạn phần cảm ơn!
Sở Vân vội xua tay, cười nói:
- Ha ha, người một nhà không cần khách khí.
…
Hành trình đã định xong thì kế tiếp chính là khâu chuẩn bị.
Càng gần đến ngày khởi hành, Thư Thiên Hào càng lải nhải nhiều hơn:
- Mang Thiên Cương Thạch Tệ, quần áo tắm giặt nhiều một chút. Tới Đan Châu, cần phải cẩn thận hơn. Dù sao đó cũng không phải Tinh Châu của chúng ta, nếu nhìn thấy phụ mẫu thân sinh của con thì là chuyện đáng mừng. Nếu lỡ như có gì đó không ổn thì cũng không
nên háo thắng sính cường, nhớ kỹ Tinh Châu vĩnh viễn là nhà của con...
Điều này làm cho Sở Vân cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng có chút cảm động.
Một nam nhân đã từng được xưng là Chư Tinh Mãnh Hổ, một mãnh hổ thiết huyết trên biển, lĩnh tụ của Chư Tinh Quốc, lúc đứng trước mặt Sở Vân hắn thì cũng chỉ là một người cha già mà thôi.
Sở Vân cười trấn an nói:
- Lão đa, hài nhi nói vài lần rồi. Pháp tắc ở Đan Châu khác với Tinh Châu chúng ta, ở Tinh Châu chúng ta dùng Địa Sát Thạch Tệ, Thiên Cương Thạch Tệ để làm tiền tệ, còn ở Đan Châu thì trực tiếp dùng đan dược làm tiền tệ lưu thông. Cho dù là thạch tệ hay thiên tài địa bảo ở Tinh Châu, khi mang đến Đan Châu đều có cách để thích ứng với cuộc sống nơi đó. Hài nhi chỉ cần mang theo tiên nang tuyệt phẩm, rất là thỏa đáng.
- Ài, tuy con ta có tiên nang tuyệt phẩm bên người, nhưng chớ có sơ ý. Tuy hiện nay con có tu vi Vương Cấp, nhưng đi tới Đan Châu, nhất định phải giảm xuống, ẩn dấu một khoảng thời gian, dần dần thích ứng hoàn cảnh và tình hình đại thể ở Đan Châu thì là tốt rồi.
Nói đến đây, Thư Thiên Hào cười lên:
- Ha ha... Ta biết con ta tâm tư kín đáo, hành sự chắc chắn, chỉ là ta không kìm được phải nói những lời này, ta dù sao cũng đã già rồi. Con người một khi già rồi thì sẽ trở nên lải nhải.
Nhìn nghĩa phụ bên cạnh, mấy năm nay có Sở Vân trợ giúp, tu vi của hắn đã tăng trưởng đến Hào Hùng cấp đỉnh phong, loáng thoáng có xu thế sắp bước sang Quân Cấp rồi.
"Chỉ đợi tia thiên khí kia trong người lão đa hoàn toàn tiêu hóa hết là có thể bước vào cảnh giới Quân Cấp rồi."
Vừa suy nghĩ, ánh mắt Sở Vân bất giác nhìn xuống cánh tay cụt của Thư Thiên Hào, trong lòng càng hạ quyết tâm:
"Lần này đi Đan Châu, ngoại việc điều tra chuyện của song thân, thì cần phải tìm được loại đan dược có thể mọc lại chi bị đứt, mang về cho lão đa sử dụng."
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Sở Vân thì cười nói:
- Lão đa, người đang lúc tráng niên, sao lại già. Hài nhi còn nghĩ lão đa có thể nạp phi lập hậu, sinh con đẻ cái, ngày sau Chư Tinh Quốc mới có người nối nghiệp.
Tuy Sở Vân là thiếu quốc chủ, nhưng trước giờ đều không đặt tâm trí ở đây. Hắn một lòng muốn leo lên đến đỉnh phong của Ngự Yêu Sư, gặp được tất cả anh hùng thiên hạ. Lòng khát khao đó, hắn trực tiếp bày tỏ với Thư Thiên Hào.
Thư Thiên Hào nhìn Sở Vân, lắc đầu cười khổ nói:
- Tâm tư của con, nghĩa phụ đã sớm biết được. Chư Tinh Quốc thật sự quá nhỏ. Con muốn làm thiên long cưỡi gió đi mây, ngao du trên trời cao, sao có thể sống ở một góc nhỏ hẻo lánh này được. Về phần nạp phi lập hậu, nghĩa phụ nói thật với con, căn bản ta không muốn việc này. Nghĩa phụ có nhi tử như con, còn chưa đủ sao?
- Thế nhưng, nếu không có người nối nghiệp, Chư Tinh Quốc bất quá cũng chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn.
- Không phải, không phải.
Thư Thiên Hào mỉm cười đầy thâm ý:
- Ai nói không có người thừa kế? Đợi nhi tử của ta là con có con nối dòng, nghĩa phụ sẽ bồi dưỡng hắn thành người nối nghiệp. Đây cũng chính là việc quan trọng mà nghĩa phụ gọi con tới để nói chuyện, Kim Bích Hàm là một hài tử tốt, con đừng bao giờ phụ nàng. Nghĩa phụ nghĩ, chắc phải gác lại chuyện ở Đan Châu, con và Kim Bích Hàm thành thân, động phòng, rồi hãy đi cũng không muộn.
- Cái này...
Sở Vân chần chờ một chút, cuối cùng chậm rãi lắc đầu. Đối với Kim Bích Hàm, trong lòng Sở Vân cũng có mấy phần khổ não.
Chuyện với Cực Lạc Tiên Phi vẫn như tảng đá đè nặng trong lòng hắn. Hắn cũng không nghĩ sẽ giấu diếm chuyện này với Kim Bích Hàm.
Cũng không thể thành thân, động phòng, rồi bỏ Kim Bích Hàm mà đi. Đây là việc làm không có trách nhiệm.
Hắn cần phải nói hết chuyện này cho Kim Bích Hàm, hắn không muốn dùng sự lừa dối để đổi lấy tình yêu.
Kể lại hết sự thật, đổi lại là những giọt nước mắt thương tâm của Kim Bích Hàm.
Gió biển mùa hè đẩy từng cơn sóng biển đánh lên bờ cát trắng tinh. Lúc này, chỉ có hai người Sở Vân và Kim Bích Hàm.
Cả hai đều thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Kim Bích Hàm ngóng nhìn mặt biển xanh biếc, môi mím lại thật chặt.
Kiêu ngạo như nàng, khóc không thành tiếng, chỉ là nước mắt như những hạt châu, lăn dài từ hốc mắt trong theo má ngọc chảy xuống.
- Bích hàm...
Sở Vân vô cùng đau xót, cũng vô cùng hổ thẹn. Dang rộng đôi tay ôm nàng vào lòng.
Cuối cùng Kim Bích Hàm cũng bậc khóc thành tiếng.
Tuy nàng đường đường là quốc chủ của Đôn Hoàng quốc, quyền cao chức trọng. Hiện nay lại vừa là cường giả Hầu Cấp, tu vi trác tuyệt. Thế nhưng lúc này, những thân phận địa vị này đều lột bỏ hết thảy, chỉ còn lại là một thiếu nữ nhỏ bé yếu đuối.
Tiếng khóc của nàng vô cùng đâu khổ uất ức. Bờ vai thon gầy run lên nhè nhẹ theo từng tiếng nức nở. Giờ khắc này, nàng yếu đuối biết bao, giống như con chim non bị phụ mẫu bỏ rơi, đang run rẩy trong mưa gió...
Lòng của Sở Vân, đè nặng như núi, tâm trạng vô cùng bối rối.
Một lúc sau, Kim Bích Hàm gục đầu vào lồng ngực rộng của Sở Vân, tiếng khóc dần nhỏ lại.
- Xin lỗi, là Bích Hàm không tốt.
Bỗng nhiên nàng lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, ngữ điệu ai oán khiến Sở Vân đau lòng.
- Phải là ta nói xin lỗi với nàng mới đúng.
Sở Vân thở dài một tiếng, muốn tiếp tục ôm lấy Kim Bích Hàm, không ngờ lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra.
Nàng hơi lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt mỹ lệ chăm chú nhìn chằm chằm Sở Vân:
- Là Bích Hàm không tốt. Người ta bình thường đều có tam thê tứ thiếp, Sở Vân ca ca huynh lại là chủ của một quốc gia trong tương lai, tam cung cục viện tự nhiên là
không thiếu được. Bích Hàm từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục lễ điển trong vương thất, sao lại không biết được? Huống chi Sở Vân ca ca huynh chỉ là do bất đắc dĩ, thế cục bức bách, cho dù là Bích Hàm có ở đấy thì cũng phải đồng ý. Chỉ là lúc nãy, ngay khi biết được, trong lòng chua xót khổ sở tựu như sóng biển ùa về, không sao ngăn cản được.
- Bích Hàm nàng...
Nhất thời Sở Vân cũng không biết nói cái gì cho phải.
- Sở Vân ca ca, chuyện huynh nói thực với Bích Hàm. Bích Hàm biết tình ý của Sở Vân ca ca dành cho ta, tương lai cũng cố gắng không đố kỵ. Ài, kỳ thực, chuyện như vậy, Bích Hàm sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi. Bích Hàm không mong Sở Vân ca ca một lòng đối với Bích Hàm, nhưng chỉ cần có lòng với Bích Hàm thì Bích hàm cũng đã thỏa mãn rồi.
Kim Bích Hàm rưng rức, lời nói thực sự khiến Sở Vân đau nhói tận tâm can.
- Bích Hàm, ta muốn lấy nàng làm vợ. Ta nghĩ thông rồi, chúng ta hãy đính hôn trước, đợi ta tìm được song thân thì sẽ chính thức làm đại hôn. Nàng thấy thế nào?
- Thế thì Sở Vân ca ca xử trí như thế nào đối với các nàng Cực Lạc Tiên Phi đây?
- Cái này...
- Bọn người Hồng Thường tỷ tỷ cũng là những người rất đáng thương. Các nàng bị luyện chế thành yêu binh, nhưng dù sao cũng là thân nữ tử, đã giao thân thể đưa cho Sở Vân ca ca. Sở Vân ca ca, Bích Hàm hy vọng huynh có thể lập các nàng làm phi tần, cho các nàng một danh phận, tỏ lòng tôn trọng đối với các nàng.
- Bích Hàm, vậy nàng sẽ là hoàng hậu của ta, hoàng hậu duy nhất.
Tin tức Sở Vân và Kim Bích Hàm chính thức đính hôn rất nhanh sau đó liền lan truyền khắp toàn bộ Tinh Châu.
Phàm là người quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động cũng đều khiến người khác chú ý. Huống chi là Sở Vân và Kim Bích Hàm lại là kỳ tài thiên tư trác tuyệt, tu vi cao thâm?
- Sở Vân và Kim Bích Hàm đính hôn, ý nghĩa trọng đại. Một bên là thiếu quốc chủ của Chư Tinh Quốc, một bên là người cầm quyền của Đôn Hoàng Quốc. Từ nay về sau, minh ước giữa Chư Tinh Quốc và Đôn Hoàng Quốc sẽ vững bền không gì phá nổi. Lưỡng cường liên thủ sẽ là sự uy hiếp không nhỏ đối với các thế lực quốc đảo khác.
- Sở Vân và Kim Bích Hàm, đúng là tài tử giai nhân, trai tài gái sắc xứng danh đáng mặt.
Nghe nói năm đó, lúc Kim Bích Hàm vẫn còn là công chúa Đôn Hoàng, nữ cải nam trang tiến vào Thiên Ca Thư Viện cầu học đã sống chung với Sở Vân rồi.
Nhất thời, chuyện cũ năm xưa của Sở Vân và Kim Bích Hàm liền lần lượt được khơi dậy, thế nhân bắt đầu lưu truyền cố sự tài tử giai nhân này. Rất nhiều người đều nói chuyện hết sức say sưa, cũng có rất nhiều vì sự thay đổi thế cục tương lai của Tinh Châu mà khổ tâm phỏng đoán.
Nhị Lang Thiên Quân là người đầu tiên đưa quà chúc mừng đến, lão vương gia trong Khổ Đà tự cũng gửi lời chúc phúc, tiểu vương tử Tang Phi của Mông Nguyên quốc lấy danh nghĩa cá nhân sai người dâng lễ vật chúc mừng.
Nhưng những điều này so ra đều kém xa thư chúc mừng của Long Đế, khiến thế nhân phải kinh ngạc không thôi.
- Vô Song Vương: cuộc chiến ở Thiên Không Chi Thành, bại trong tay của ngươi, đợi ngày sau bổn đế chấn chỉnh lại binh lực, sẽ trở lại luận bàn chiến đấu. Nhân sinh nếu không có đối thủ như ngươi, âu cũng là một chuyện đáng tiếc...
Thư chúc mừng công bố thiên hạ, ngoại trừ ý chúc mừng ra thì còn có ước định với Sở Vân, sẽ phân chia bản đồ Tinh Châu làm hai phần, mỗi người một nửa.
- Long Đế cũng đã ký kết khế ước trận doanh với Tinh Thánh, nay đã thành người một nhà, thư này chính là hành động biểu đạt thiện ý của hắn.
Sau khi xem thư xong, Sở Vân mỉm cười cho qua.
Quái Tiên vuốt râu nói:
- Xưa nay, chỉ có thực lực mới có thể được người tôn trọng. Công tử ngươi chiến thắng Long Đế, mặc dù Long Đế cuồng ngạo không phục, nhưng cũng phải thừa nhận sự cường đại của thiếu chủ. Chỉ là hắn công khai thư này cho công chúng, e rằng còn có một tầng hàm nghĩa khác.