Qua mười mấy lần hô hấp, lấy Sở Vân làm trung tâm, phương viên trong phạm vi trăm dặm không còn lại bất kể sinh linh nào.
Ngắn ngủi trong thời gian này, trong thế giới tiên nang của Sở Vân đã tăng thêm trên vạn đầu yêu vật. Trong đó, Đại Yêu có mấy nghìn, Linh Yêu trên trăm, thậm chí còn có một gốc Thạch Quyền Thụ Nhân đạt tới Kiếp Yêu.
Thụ nhân này rõ ràng là yêu vương của cả phiến rừng, thường ngày sinh hoạt hưởng thụ, xưng vương xưng bá rất khoái hoạt. Nhưng lúc này họa trời giáng xuống, bị hút vào trong thế giới tiên nang của Sở Vân.
Nó giận tím mặt, rễ cây bật lên, quét tới không trung, hét lớn:
- Đi ra! Là ai dám động tới đầu gia gia?
Ào ào ào!
Ba đạo quang mang chợt lóe, hiện ra Túy Tuyết Đao, Băng Hà Kiếm, Mặc Kỳ Lân.
Tu vi ba đầu yêu vật này đã sớm được Sở Vân đẩy lên ức cấp, chỉ hơi phóng xuất một tia yêu khí, thoáng chốc thiên địa biến sắc, vạn vật lặng câm.
Thạch Quyền Thụ Nhân vừa rồi còn đang chửi bới sùi bọt mép, lập tức phát mộng.
Nó tuy rằng là Kiếp Yêu, nhưng chỉ là Hậu Thiên, mới được ba mươi vạn năm tu vi.
Đối mặt với yêu vật Tiên Thiên, chẳng khác nào chuột đụng phải mèo.
Nó quen thói tác oai tác quái thường ngày, lại không ngờ dĩ nhiên rước lấy yêu vật Tiên Thiên, không chỉ một còn là ba đầu.
Hơn nữa ba đầu yêu vật Tiên Thiên này đều được Sở Vân dùng Cực Đại Đạo Thôi Thủ đề thăng tu vi, tu vi hiện tại đều đã phá ức năm.
So với chúng, Thạch Quyền Thụ Nhân cảm giác chính mình giống như con kiến, bị dẫm dưới chân con voi.
Thân hình to lớn của Thạch Quyền Thụ Nhân như bị ép xuống, sợ hãi tới mức gan mật muốn chạy hết ra ngoài.
Những phiến lá xanh biếc của nó đang run rẩy, từng tảng lớn rơi xuống mặt đất. Thậm chí trên thân cây, còn chảy ra một thứ mồ hôi lạnh màu bích lục.
- Ngươi có ý kiến gì?
Túy Tuyết Đao lạnh lùng mở miệng. Nó hóa thành hình người, đây là dựa theo hình dáng Sở Vân phác thành.
Cái đầu dài của Thạch Quyền Thụ Nhân lắc qua lắc lại như trống bỏi, tán lá xum xuê chập chờn một trận, phát ra những tiếng ào ào.
Toàn thân nó là một mảnh lạnh lẽo, muốn cầu xin tha thứ, lại vì quá sợ hãi nên không phát ra được thanh âm gì.
- Có thể được chủ nhân nhìn trúng, là vinh hạnh của ngươi. Hiện tại ngoan ngoãn nghe ta an bài, quản lý thủ hạ của ngươi cho tốt.
Túy Tuyết Đao lại nói.
Thạch Quyền Thụ Nhân như được đại xá, quỳ rạp trên mặt đất, liên tục dập đầu, biểu thị kính cẩn vâng lời.
Đạo lý yếu nhục cường trong tự nhiên, Thạch Quyền Thụ Nhân tự nhiên am hiểu. Đối mặt với Túy Tuyết Đao, nó căn bản không dám có bất luận ý niệm chống đối nào trong đầu.
Chợt, Ngọc Lan tiên tử trong số Cực Nhạc Tiên Phi xuất hiện, lệnh cho Thạch Quyền Thụ Nhân:
- Dẫn theo thủ hạ của ngươi, đi tới đóng quân chỗ bờ sông kia, không được sai lầm.
- Dạ dạ dạ.
Thạch Quyền Thụ Nhân khúm núm.
Sở Vân lợi dụng Cực Đạo Đại Thôi thủ đề thăng tu vi yêu vật, Cực Nhạc Tiên Phi tự nhiên cũng không ngoại lệ. Ngọc Lan tiên tử nhờ vậy cũng được lợi, tuy rằng tu vi chưa tới ức năm, nhưng cũng được hơn nghìn vạn năm.
- Ông trời của ta! Nơi này là địa phương nào, kinh khủng như vậy! Lại tới một vị yêu binh Tiên Thiên…
Thạch Quyền Thụ Nhân nhìn thấy Ngọc Lan tiên tử, táp lưỡi không ngớt, mồ hôi lạnh chảy xuống như thác.
Nó vội vã kiềm chế thủ hạ, nhu thuận hơn cả tiểu hài tử biết nghe lời trong thế gian, nơm nớp thực hiện chỉ thị, đóng quân tại bờ sông, không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ.
Ào ào ào.
Trên bầu trời ở ngoài mấy nghìn dặm, phảng phất như được khai mở một cái động lớn, lại có vô số yêu vật từ cửa động phun ra, số lượng nhiều không kể hết.
- Chủ nhân lại thu đến một nhóm, chúng ta đi!
Thấy cảnh tượng như vậy, Túy Tuyết Đao, Mặc Kỳ Lân, Băng Hà Kiếm liền biến mất, chỉ để lại Ngọc Lan tiên tử chủ trì cục diện bên này.
Sở Vân thu hoạch chung quanh Đan Châu, bắt một nhóm lớn yêu vật mạnh mẽ cướp đoạt vào trong thế giới tiên nang. Tại trong thế giới tiên nang, Cực Nhạc Tiên Phi và yêu vật Tiên Thiên hỗ trợ phối hợp với nhau, tiến hành mạnh mẽ trấn áp, dùng thời gian ngắn nhất ổn định cục diện.
Cứ như vậy, dọc đường Sở Vân đi qua, hầu như trở thành hoang tàn.
Ngắn ngủi trong ba canh giờ, thu hoạch phong phú, quả thực vượt qua tưởng tượng.
Đan Châu bình yên qua vô số năm, sản vật dồi dào, yêu vật so với tám châu còn lại ngoan hiền hơn không ít. Hơn nữa, tu vi yêu vật còn khá cao, yêu vật Kiếp Yêu cũng không hiếm gặp.
Thế giới tiên nang của Sở Vân có thời gian phát triển quá ngắn, yêu vật bản địa rất ít đạt tới Kiếp Yêu. Ỷ vào cơ hội nghìn năm hiếm gặp này, hắn tận lực bù đắp chỗ thiếu hụt trong thế giới tiên nang của mình.
- Quả nhiên cướp đoạt là hành vi một vốn bốn lời. Mới qua ba canh giờ, tốc độ phát triển của thế giới tiên nang đã được đẩy lên hai mươi năm!
Tiếp đến hắn lại thở dài một tiếng:
- Thế giới tiên nang của Thánh nhân, không biết đã phát triển bao nhiêu ức năm rồi. Tài nguyên thực sự quá nhiều. Thoáng chốc, thế giới tiên nang ta đã đến cực hạn rồi.
Sở Vân khẽ nhíu mày, cảm thấy tiếc nuối về chuyện này.
Quy cách thế giới tiên nang của hắn quá nhỏ, thoáng cái chuyển tới nhiều yêu vật như vậy, đã tiến tới cực hạn, cần có thời gian hoãn lại.
Chuyện này giống như sức ăn một người có hạn, nếu như vẫn cố ăn cũng chẳng tiêu hóa được.
- Di, đây là cái gì?
Tâm tình Sở Vân phức tạp, đang tiếp tục cướp đoạt, bỗng nhiên thấy địa phương này có điểm không tầm thường.
Tảng lớn yêu thực trên bề mặt được hút vào trong thế giới tiên nang, bởi vậy để lộ ra ngay trước mắt một đạo mạch khoáng ngầm.
- Đây là địa sát thạch quáng a!
Sở Vân không khỏi sợ hãi than.
Hắn rất quen thuộc địa sát thạch quáng. Những cá thể thạch quáng này rất nhỏ, chỉ như bàn tay trẻ em. Càng quan trọng chính là, hình dạng chúng nó hầu như hoàn toàn tương đồng.
Bởi vì địa sát thạch có thể chuyển hóa thành các loại nguyên khí, thế nên trên các lục địa, nó có giá trị rất lớn. Tại Tinh Châu, mọi người càng dùng nó làm tiền tệ lưu thông.
Đó là địa sát thạch tệ.
- Chỉ khi thế giới tiên nang phát triển đến trình độ vô cùng cao, nguyên khí nồng nặc mới tập hợp lại, khi đạt tới một trình độ nào đó sẽ hình thành nên khoáng mạch. Dù ta có thế giới lực hùng hậu như vậy, nhưng thế giới tiên nang vẫn không thể hình thành mạch
khoáng, dù là mạch khoáng cực nhỏ cũng không có được.
Sở Vân mừng rỡ, nhanh chóng thu thập địa sát thạch quáng này, chuyển vào trong thế giới tiên nang của mình.
Địa sát thạch quáng vừa nhập thổ, hiệu quả nổi lên tức thì. Phương viên trăm dặm trong khu vực thạch quáng, trình độ nguyên khí lập tức tăng vọt, so với địa phương khác, nồng đậm hơn gấp năm sáu lần.
Dưới nguyên khí nồng đậm, cây cối hân hoan rung động, bách thú đồng loạt nhảy nhót.
Chỉ là thể tích thạch quáng vì vậy mà giảm đi một nửa, hiển nhiên có được bầu nguyên khí nồng đậm như vậy, cũng phải trả một giá lớn.
Sở Vân đã sớm ngờ được tình huống này, nên khi nhìn vào cũng không thấy giật mình, ngược lại càng thêm vui.
Có phiến địa sát thạch quáng này, đồng nghĩa với khu vực này sẽ trở thành nơi dự trữ nguyên khí. Khi nguyên khí toàn bộ thế giới tiên nang nhạt dần, địa sát quáng thạch có thể chuyển hóa thành nguyên khí, tiếp tế cho chúng sinh. Khi nguyên khí nồng nặc, sinh linh không tiêu thụ hết được, sẽ ngưng tụ quáng thạch, hình thành mỏ quáng thạch mới.
Địa sát quang thạch lúc này như một đập nước, có tác dụng cân đối cực lớn. Địa phương nào có được địa sát quáng thạch sẽ tự động trở thành nơi đất thiêng sản sinh nhiều hiền tài, sản vật càng phong phú vô cùng.
- Trước kia ta còn đang lo lắng, thoáng cái cướp đoạt được nhiều yêu vật như vậy, đối với thế giới tiên nang sẽ là một gánh nặng lớn. Di chuyển yêu vật vào, thế giới tiên nang không sai biệt lắm đã đến cực hạn. Chỉ là kế tiếp, ta đồng thời di chuyển mạch khoáng vào, vấn đều này liền được giảm bớt rất nhiều, còn có thể tiếp tục cướp đoạt thêm yêu vật.
Có điều nếu muốn như vậy, trước tiên Sở Vân cần phải tìm được những địa phương sở hữu quáng thạch, sau đó mới có thể tiếp tục hạ thủ.
Tần suất cướp bóc, bởi vậy liền chậm lại.
Nhân chuyện này, Cực Nhạc Tiên Phi cũng có thêm thời gian hoãn lại chút ít. Thoáng cái chuyển tới nhiều yêu vật như vật, thật giống như rắn nuốt phải voi, số lượng nhiều lắm.
Tuy rằng Cực Nhạc Tiên Phi đều là thiên chi kiêu nữ, thông tuệ vô cùng, nhưng vẫn phải bận loạn một phen. Hiện tại có thêm thời gian, liền tranh thủ sắp xếp lại trận tuyến, cẩn thận an bài cho phù hợp.
Cứ như vậy, ba ngày sau, trong thế giới tiên nang của Sở Vân liền có thêm hai mươi ba đạo mạch khoáng, trong đó địa sát quáng thạch có tám, thiên cương quáng thạch có năm, hỏa tinh quáng có hai, tinh kim quáng có năm, thải toản quáng có bảy…
Số lượng yêu vật có cơ sở trước đó, hiện đã tăng lên hai trăm vạn. Tốc độ phát triển thế giới tiên nang, chí ít bay vọt lên sáu mươi năm.
Tới lúc này, Sở Vân cũng phải thu tay lại.
Khả năng thừa thụ của thế giới tiên nang đã tới cực hạn. Hầu như mỗi địa phương đều đầy ắp dấu chân yêu thực, yêu thú. Rừng rậm, sa mạc, hải dương, bầu trời, dưới đất, những cảnh tượng hoang vắng trước kia hiện đã không còn nữa, toàn bộ thế giới tràn ngập sức sống, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Số lượng yêu vật tăng vọt khiến cho nhân tộc được di chuyển đến đặt vào tình trạng khẩn trương mười phần. Dưới mệnh lệnh cách thành chủ, bọn họ sáng suốt thu hẹp lại phạm vi hoạt động, chỉ quanh quẩn tại những chỗ phụ cận thành trì.
Nếu không phải Cực Nhạc Tiên Phi và yêu vật Tiên Thiên âm thầm bố cục, những tộc nhân này đã sớm bị sóng triều yêu vật nuốt sống rồi.
Trừ những điểm này, ngay cả nguyên khí cũng đạt được tới trạng thái bão hòa. Có địa phương, bởi vì có mạch khoáng tồn tại, nguyên khí nồng đậm tới trình độ mắt thường có thể thấy được.
Tất cả nói lên, trong khoảng thời gian ngắn này, Sở Vân không thể di chuyển thêm bất luận yêu vật hay mạch khoáng nào vào thêm nữa.
Nếu cố đưa vào, rất có thể dẫn tới thế giới tiên nang không chống đỡ được, cuối cùng nổ tan.
Bên trong tiên nang lúc này, gần nghìn vạn yêu vật đang nỗ lực hấp thu nguyên khí, đề thăng trình tự tu vi của mình.
Bởi vì mật độ yêu vật quá lớn, giữa chúng không tránh khỏi phát sinh xung đột và chiến đấu. Rất nhiều yêu vật bị giết chết, hoặc không thích ứng được hoàn cảnh mới,
tự nhiên diệt vong. Chúng biến thành yêu tinh, tuyệt đại đa số đều bị yêu vật khác thôn phệ, một bộ phận nhỏ tiêu tán trong thiên địa, trở thành một bộ phận tuần hoàn tự nhiên.
Dưới loại tuần hoàn tự phát này, yêu vật trong thế giới tiên nang được chọn lọc, tu vi càng thêm cao. Có điều tốc độ tiêu hóa như vậy, cũng quá chậm đi.
Qua thêm ba ngày, Sở Vân mặc dù phát hiện không ít mạch khoáng, thế nhưng chỉ xuất thủ thêm ba lần. Hầu như cách một ngày một đêm sẽ xuất thủ một lần, sau đó liền đạt tới khả năng thừa nhận cực hạn của tiên nang.
Dựa theo tính toán của Cực Nhạc Tiên Phi, muốn triệt để tiêu hóa, chí ít cần tới hai ba tháng.
- Ta không có thời gian hai ba tháng, đến lúc đó chín Thánh đã phân ra thắng bại, ta còn có thể trắng trợn cướp đoạt tại Đan Châu sao? Có nhiều khi miếng bánh quá lớn ngay trước miệng, lại chỉ ăn được một phần nhỏ, đây cũng là chuyện đau đầu a.
Đan Châu là tiên nang của Thánh nhân, thật sự quá rộng lớn, đất tốt của nhiều. Sở Vân cướp đoạt nhiều như vậy, đối với cả Đan Châu mà nói, còn không thấm vào đâu.
Chỉ có cường giả Hoàng cấp, hơn nữa là cường giả Hoàng cấp cao giai, mới có thể ăn được miếng lớn, thu được tiền lời kinh người.
- Có điều, muốn giải quyết vấn đề ăn không hết này, cũng không phải không có cách nào.
Sâu trong mắt Sở Vân hiện lên một tia tinh quang.
- Đó chính là cướp đoạt pháp tắc, mở rộng lưới pháp tắc của mình. Mở rộng được lưới pháp tắc, là có thể tạo ra biển hỗn độn, có thêm được nhiều không gian.
Thân thể Sở Vân chấn động, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, rốt cuộc hắn minh bạch bản thân cần nhất là thứ gì.
Đó chính là pháp tắc!
Pháp tắc càng nhiều, thế giới tiên nang của hắn càng rộng, sức ăn càng lớn, càng ăn được nhiều.
- Đánh cướp lưới pháp tắc Đan Châu! Không sai, Đan Thánh không ở đây, lưới pháp tắc thành thùng rỗng kêu to, nó là tài phú trân quý hơn nhiều so với nhân khẩu và yêu vật. Hơn nữa, pháp tắc Đan Châu cũng sẽ cải tạo tiên nang của ta, giúp hoàn cảnh sống trong tiên nang càng phù hợp hơn với yêu vật Đan Châu, không còn khiến nhiều yêu vật vì hoàn cảnh thay đổi mà chết đi.
Nghĩ tới đây, Sở Vân không chần chờ, một bước lên trời, vọt thắng hướng không trung.
Biển lửa cực nóng từ bốn phương tám hướng phủ tới.
Bầu trời thành một biển lửa, một mảnh đỏ rực.
Khói lửa rào rạt, như quần ma loạn vũ, như một đóa sen hồng nở rộ, mang theo khí tức ngày diệt vong, nhất tề hướng về phía Sở Vân.
- Hóa Hỏa!
Sở Vân vận dụng Hóa Đạo Chi Pháp của Dạ Đế, một đường lui tránh, tại trong biển lửa vô biên, nhẹ nhàng mở ra một thông đạo bằng phẳng.
Mục tiêu của hắn là hướng thẳng thiên không, tiếp tục phi hành lên cao.
Phá tan biển lửa, lại đánh lên núi băng.
Nguyên khí bốc lên kịch liệt như nước sôi, một khối lại một khối huyền băng với kích cỡ như một quả núi đánh về phía Sở Vân.
Nhiệt độ cực thấp, băng lãnh tới thấu xương. Vô số huyền băng, hình thành lên mưa băng, nối gót nhau bắn tới.