- Tòa thành trì này phòng ngự vô cùng nghiêm mật, khó trách mãnh tướng như Vũ Đại Đầu cũng kẹt cứng ở nơi này. Bất quá đã là Đôn Hoàng nữ vương tự mình hạ lệnh, để cho Yên chi cấm vệ quân chúng ta tự mình xuất chinh, chúng ta không thể khiến cho nữ vương thất vọng.
Hôm nay Kim Bích Hàm đã là ngự yêu sư Vương cấp, bởi vì trấn thủ Đôn Hoàng thành cho nên thế nhân xưng là Đôn Hoàng nữ vương. Danh hiệu Vương cấp này tương tự với kiếp trước của Sở Vân. Nhưng luận về thực lực, có Sở Vân âm thầm nâng đỡ, chiến lực của nàng
so với kiếp trước của Sở Vân ít nhất cũng phải cường đại hơn gấp mười lần! Xưng hô chỉ là một loại phương thức biểu đạt sự tôn kính của thế nhân. Mượn Sở Vân mà nói, hắn rõ ràng đã tấn chức đến Hoàng cấp, nhưng thế nhân không biết, vẫn xưng hắn là Linh Đế như cũ. Về phần lời đồn thổi ở Tinh Châu, đều đã bị Thư Hoàng âm thầm không chế, không lọt ra bất cứ một chút tin tức nào.
Bất quá, tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lúc nhất thời Hoa Mai cũng không có thượng sách nào có thể công hạ tòa thành canh phòng nghiêm mật này. Hoa Mai đành phải hỏi kế sách Dịch Yên.
- Quân sư, muội có thượng sách gì không?
Dịch Yên là toán sư, từ khi Yên Chi môn triệt để đầu nhập vào Chư Tinh Quốc, cuối cùng trở thành một chi quân đội độc lập, nàng chính là quân sư của Yên Chi cấm vệ quân. Nàng một thân cung trang lục bích, mày liễu mắt ngài, băng cơ ngọc cốt, duyên dáng yêu kiều.
Lúc này nàng cũng đang cau mày.
- Trước khi hành quân, ta đã thử tính một quẻ, lần này sẽ gặp phải cực đoan hung hiểm nhưng lại ẩn chứa cực đại phú quý. Ta trở thành toán sư lâu như vậy, chưa từng bao giờ gặp qua tình hình nào cực đoan như vậy.
- Như vậy à?
Trong mắt Hoa Mai hiện lên vẻ do dự. Nàng thương binh lính của mình như con, nổi danh là tướng quân nhân nghĩa. Trong Yên Chi cấm vệ quân từ tướng quân cho tới tiểu binh đều là nữ tử. Thành viên cốt cán vẫn là Yên Chi môn khi xưa. Bởi vì các nàng là một tổ chức bí mật, vô cùng đoàn kết. Nhiều năm cùng chung hoạn nạn vui buồn có nhau, rất nhiều người ra đi, rất nhiều người quật khởi, hôm nay chỉ còn lại có bảy mươi hai người. Trong bảy mươi hai người này Hoa Mai không muốn bất kỳ ai gặp phải không may.
- Tỷ tỷ, ngươi còn do dự cái gì? Cứ trực tiếp đánh đến là được, ta xin làm tiên phong!
Phi Yến mặc cẩm tú khẽ nói. Tiểu la lỵ quật cường ngày xưa bây giờ đã trở thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều, tu vi đã đạt tới Quân cấp đỉnh phong, võ danh truyền bá tứ phương. Bất quá tính cách nàng vẫn hấp tấp bộc trực như trước.
Dịch Yên nhìn ra tâm tư của Hoa Mai, khuyên giải nói:
- Tỷ tỷ, ta hiểu rõ tỷ lo lắng. Nếu tỷ sống như vậy thì thực sự cũng quá mỏi mệt rồi, đã là chiến tranh thì sao có thể không có người chết?
- Ai, muội nói cũng đúng. Tuy rằng vài năm nay tu vi liên tiếp được đề thăng, đã trở thành ngự yêu sư Hầu cấp, nhưng tâm trí cũng đã quá mỏi mệt rồi. Nếu có thể, ta thực sự muốn giải giáp quy điền.
Hoa Mai cảm khái vài câu, rốt cục cũng hạ lệnh tiến công.
Một hồi công thành chiến kịch liệt đươc mở màn. Ánh mắt Sở Vân xuyên thấu qua hư không, quan sát toàn bộ chiến trường. Mặc dù hắn có lực lượng không gì sánh nổi, bất luận là thành trì nào cũng không chịu nổi một đầu ngón tay của. Chỉ cần hắn nguyện ý tốn vài canh giờ, đã có thể nhất thống toàn bộ tiên nang thế giới.
Nhưng hắn không phải là một kẻ thống trị phàm phu tục tử, mục tiêu của hắn càng thêm vĩ đại, nhất thống thành trì chỉ là mục tiêu phụ, chính yếu nhất vẫn là nhất thống tín ngưỡng của bọn họ. Muốn thống nhất tín ngưỡng, cải biến nhân tâm, cần phải cách mạng, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa chiến tranh, mới có thể quét sạch những tư tưởng còn tàn lưu.
Cũng chỉ có chiến tranh mới là phương thức nhanh nhất khiến cho các dân tộc dung hợp lại.
- Kim Bích Hàm vận dụng quy mô chiến tranh rất không tệ.
Sở Vân thỏa mãn gật đầu. Nếu quy mô chiến tranh quá nhỏ, không đủ để rung chuyển tư tưởng thâm căn cố đế đã ăn sâu vào trong thâm tâm con người. Nếu quy mô chiến tranh quá lớn, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của toàn bộ tiên nang thế giới.
- Vì vinh quang của Linh Đế!
Khi trận chiến đang diễn ra kịch liệt, một vị nữ tướng nguyên là thành viên Yên Chi môn lớn tiếng hô, leo lên tường thành.
- Tín đồ tà thần, chết không đáng tiếc!
- Giết, giết, giết!
- Hỡi các binh sĩ, Qua Đế vĩ đại nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta!
Rất nhanh, đã có vài ngự yêu sư cường đại bên phía địch quân phát hiện ra nữ tướng Yên Chi môn, ánh mắt mỗi người tràn đầy hung ác, bao vây tới. Tòa thành trì này vốn thuộc về sở hữu của Qua Đế nhưng bị Sở Vân đoạt đi. Người dân trong thành cơ hồ đều tín ngưỡng Qua Đế. Mặc dù Qua Đế chỉ là ngự yêu sư Đế Cấp, nhưng giống đại đa số cường giả Đế Cấp, đều đã sớm chuẩn bị cho việc tấn thăng Hoàng cấp. Nữ tướng Yên Chi Môn song quyền nan địch tứ thủ. Tuy rằng giết được hai người, bất quá cũng bị đánh trọng thương, được hộ tống rời khỏi chiến trường. Sở Vân nhận ra vị nữ tướng này, đúng là một trong số những có khi xưa có duyên phận một đêm cùng hắn. Hắn thu hết thảy vào trong mắt, nhưng khuôn mặt không chút động dung. Từ vài tháng trước, trên Quỷ Châu Vãng Sinh Lộ hồi tưởng lại, bản thể hắn đã lặng lẽ động thủ, hao phí
một vòng xoáy thế giới nguyên lực gia trì lên trên người chúng nữ Yên Chi Môn. Thế giới nguyên lực là do thế giới lực cùng tín ngưỡng lực dung hợp lại. Vận dụng trên người bên mình chính là đại chúc phúc thuật mà vận dụng lên trên người địch nhân chính là đại nguyền rủa thuật.
Nắm giữ thế giới nguyên lực, cường giả Hoàng cấp có thể điều khiển khí vận.
Sở Vân âm thầm quan sát, quả nhiên vị nữ tướng Yên Chi Môn này đã được cứu.
Đương nhiên, trước lúc hắn ra tay đã có rất nhiều nữ tử vẫn lạc, hôm nay chỉ còn lại có bảy mươi hai người. Tuy nhiên việc này cũng giảm bớt cho hắn phiền toái khi sàng lọc, chọn ra bảy mươi hai chánh hợp Yên Chi Quần Phương Điện. Bất quá, Sở Vân nghĩ lại, lập tức minh bạch. Thực ra vận mệnh thiên địa vẫn một mực sàng lọc. Những nữ tử hồng nhan bạc mệnh kia đều có khí vận không tốt, thiên tư không đủ, hoặc là không phải là người có tâm tính thiện lương. Khôn sống mống chết, cuối cùng chỉ còn lại bảy mươi hai người, mỗi người một vẻ, bất luận tâm tính khí chất, thiên tư đều là nghìn người có một.
Trong lúc hắn suy ngẫm, chiến trường chợt xảy ra kịch biến.
Một chi đại quân bên phe địch đột nhiên xuất hiện, xâm nhập chiến trường bao vây Yên Chi Cấm Vệ Quân.
- Không xong, bên ta đã ác chiến vài canh giờ, đã sớm sức cùng lực liệt, chỉ cần chi đại quân kia đánh đến, tuyệt đối sẽ tan vỡ.
Sắc mặt Hoa Mai biến thành trắng bệch. Khuôn mặt các tướng lãnh còn lại cũng đầy vẻ xám xịt. Các nàng đều là những tương lĩnh thân kinh bách chiến, sao không hiểu, một chi đại quân bên địch đột nhiên xuất hiện kia quả thực là tai họa ngập đầu, tử thần hàng lâm.
- Dịch Yên tỷ bảo hộ Hoa Mai tỷ phá vòng vây, ta ở sau bọc hậu!
Phi Yến đứng dậy, ánh mắt tràn đầy hào quang quyết tuyệt.
- Đúng, bảo hộ đại tỷ phá vòng vây. Những người còn lại theo Phi Yến giết địch!
Chúng nữ biến tuyệt vọng thành ý chí quyết tử tràn đầy lẫm liệt.
- Không! Hoa Mai ta há lại là kẻ sợ chết? Lại càng không thể là loại tướng lĩnh lâm trận bỏ trốn! Chiến đi, có thể cùng chúng tỷ muội đồng sinh cộng tử, cũng không uổng cuộc đời này!
Ngữ điệu Hoa Mai vang vọng, trong giờ phút này này, toàn thân nàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ động lòng người. Trái lại, trên tường thành bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời.
- Các huynh đệ, viện quân của ta đến rồi, chúng ta được cứu rồi!
- Đây chính là Phi Lang Quân là đệ nhất tinh binh Qua quốc!
- Giết, giết sạch đám đàn bà này!
- Cạc cạc cạc, bắt hết các nàng lại, để cho các nàng nếm thử sự lợi hại của trường thương nam nhân Qua quốc!
Trên chiến trường, thế cục biến hóa tựa như gió mây, chiến cuộc đã định. Yên Chi cấm vệ quân lâm vào tuyệt cảnh, đại bại là chuyện sớm chiều, cuối cùng có thể trốn thoát bao nhiêu người, vậy thì phải xem vào vận mệnh an bài. Thủ lĩnh Lang Quân nở một nụ cười dữ tợn.
- Qua Đế vĩ đại tại thương, đám đàn bà này đã hết thuốc chữa rồi. Ha ha, trừ phi là xuất hiện kỳ tích, chúng tướng sĩ theo ta giết sạch các nàng.
Vừa dứt lời kỳ tích đã xuất hiện.
Trên bầu trời, chẳng biết từ lúc nào, mây tía năm màu tràn ngập bầu trời, che phủ toàn bộ chiến trường. Trong mây khói cuồn cuộn, một tòa cung điện xa hoa xuất hiện trước mắt mọi người. Chúng nhân nhìn đến ngây người, trên chiến trường tiếng chém giết rung trời lúc này lại biến thành tĩnh lặng. Hồng Thường Tiên Tử đứng đầu bảy mươi hai tiên phi đứng ở trước đại môn cung điện, bậc thang bằng ngọc trắng, trên tay bưng một quyển trục tỏa ra ánh vàng rực rỡ, cất cao giọng nói:
- Tuyên pháp chỉ Linh Đế. Điện hạ Hoa Mai, Dịch Yên, Phi Yến... Bảy mươi hai nữ công huân trác tuyệt, thân có kỳ duyên, đặc phong thành bảy mươi hai hương phi, cư trú trong Yên Chi Quần Phương Điện. Từ nay về sau cùng bảy mươi hai tiên phi hiệp đồng cai quản thiên hạ,
khâm thử!
Thanh âm Hồng Thường tiên tử không lớn, nhưng bao trùm toàn bộ chiến trường, khiến cho toàn bộ mọi người giật mình. Vô số người há hốc miệng, mở lớn đến mức có thể đút vừa nắm đấm của mình vào. Sau khi kinh ngạc, Hoa Mai dẫn đầu lập tức phản ứng, quỳ xuống, lớn tiếng hô:
- Hoa Mai lĩnh mệnh, tạ chủ long ân!
Chúng nữ cũng lập tức giật mình tỉnh lại. Dịch Yên rơi lệ, Phi Yến nghẹn ngào, đồng loạt tạ chủ long ân!
Người bên ngoài không hiểu cái gì. Nguyên nhân bên trong chỉ có các nàng mới hiểu "kỳ duyên" ám chỉ điều gì!
- Không, ta không phục! Linh Đế tính là cái gì? Qua Đế đại nhân, tín đồ của ngài kêu gọi ngài, xin ngài hãy thi triển lực lượng vĩ đại của ngài.
Thủ lĩnh Lang Quân vung tay hô lớn, thần sắc trên mặt cuồng nhiệt đến cực điểm, hiển nhiên là cuồng tín đồ của Qua Đế.
Trên thực tế không chỉ có hắn, toàn bộ Phi Lang Quân đều là tín đồ của Qua Đế, ít nhất cũng là kiền thành tín đồ.
Bọn hắn đều nguyện ý hy sinh vì Qua Đế. Đây là một chi tử sĩ, chính vì như thế, chiến lực mới cường hãn đến như vậy.
Ầm!
Đáp lại lời cầu nguyện cuồng nhiệt của bọn hắn là thiên kiếp vô cùng vô tận.
Sau một cái hô hấp, thế giới đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Mấy vạn Phi Lang Quân đã bốc hơi ngay cả cặn bã cũng không còn, thứ duy nhất còn lại một một chiếc hố sâu vô cùng khủng bố. Hào quang chiếu lên trên khuôn mặt mỗi người, toàn bộ dân chúng trong thành tràn ngập sợ hãi, run rẩy, suy sụp. Mà Yên Chi cấm vệ quân thì hoàn toàn trái ngược, cuồng hỷ, sùng bái, kinh ngạc ... Trong thành cùng ngoài thành hình thành hai bức tranh vô cùng tương phản.
Cao trên bầu trời, Cực Nhạc Hoan Hỷ Điện cùng Yên Chi Quần Phương Điện lặng lặng lơ lửng tỏa ra ánh sáng chín màu.
Quang huy chói lọi liền thành một mảnh, một trận pháp không gian cực lớn tạm thời được mở ra. Trong trận pháp, Sở Vân ở trung tâm, bảy mươi hai Cực nhạc Tiên phi cùng bảy mươi hai Yên chi Hương phi tạo thành một vòng tròn, vờn quanh thân thể hắn. Trận pháp phát động, trước tiên chúng tiên phi đồng loạt bay về phía Sở Vân. Sở Vân xuất ra Vạn Thế Long Vương Đồng, trong tay ngọc mông phấn tung hoành ngang dọc, không gì cản nổi.
Trong tiếng oanh oanh yến yến, một con sóng tiên thiên nguyên tinh so với Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền trước kia lớn gấp mười lần, không ngờ hình thành nên thủy triều.
Ào ào…
Triều lên triều xuống, chúng Tiên phi rất nhanh không chịu nổi, tất cả xụi lơ vô lực, hoàn toàn bại trận. Thân bổng Sở Vân đã không còn đơn giản chỉ là thân thể tiên thiên mà dưới sự tưới tắm của lực lượng Tinh Thánh, đã thăng hoa trở thành tiên thiên đạo thể. Kế tiếp dĩ nhiên là bảy mươi hai hương phi.
Hoa Mai là hương phi đứng đầu, điện chủ Yên Chi Quần Phương Điện, nàng là người thứ nhất từ từ bay tới Sở Vân. Trên đường phi hành, từng món từng món y phục được nàng từ từ cởi xuống, lộ ra hương cơ ngọc thể, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực đầy đặn, vòng
mông tròn trĩnh, hình thành một đường chữ S mỹ diệu, khiến cho ngay cả nữ nhân cũng cảm thấy bị kích thích.
Sở Vân vươn đôi bàn tay cường tráng hữu lực, ôn nhu ôm Hoa Mai vào trong ngực. Song phương ngực kề ngực, Sở Vân có thể cảm nhận được tấm thân ngọc ngà trong ngực, đôi ngọc thỏ mang đến cảm giác áp bách, cùng với da thịt co dãn kinh người. Nhiều năm trong quân lữ, khiến cho thân thể Hoa Mai mang theo một loại sức sống, khỏe đẹp cân đối.
Sở Vân thương yêu Hoa Mai, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, chậm rãi động thân từ từ xâm nhập đào nguyên bí cảnh.
Hoa Mai nhẹ nhàng nhíu mày, có chút không thích ứng với cự vật vừa mới xâm nhập thân thể. Nhưng rất nhanh lông mày nàng đã dãn ra, vận chuyển theo tiết tấu của đại trận.
Khoái cảm từ từ tăng lên. Mái tóc dài của nàng được búi lên vô cùng cao quý, ưu nhã, dùng một chiếc trâm ngọc xanh biếc cài lên. Sở Vân vuốt ve Hoa Mai, nhìn trâm ngọc phát sáng, nhẹ nhàng day một cái trên trán Hoa Mai.
Tác phong cương quyết của nữ cường nhân đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vũ mị cùng ôn nhu.
Ôn nhu như nước.
Trong làn nước lăn tăn, động tác của Sở Vân bắt đầu được đẩy cao tần suất. Hoa Mai lại càng cảm thấy khoái hoạt, tựa như một cơn hồng thủy đổ ập xuống nàng.
Rất nhanh nàng đã bị nhấn chìm, mất đi tri giác, lâm vào hôn mê.