Hư dĩ ủy xà, Sở Vân rất không am hiểu. Thẳng thắn trực tiếp nói với Trữ Y Y:
- Ta không có hứng thú đối với Trữ học tỷ, cũng hy vọng Trữ học tỷ không nên có hứng thú đối với ta. Hơn nữa bút nợ nần phòng học, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ.
- Phòng ở? Học đệ nói thực kỳ quái, trong đó nhất định là có hiểm lầm!
Trữ Y Y chưa bao giờ bị đối xử như vậy, Sở Vân nói tới phòng ở, có chút khiến nàng mất tự nhiên, nụ cười hiện tại rất miễn cưỡng.
- Sở Vân ta không quản hiểu lầm hay không hiểu lầm. Chuyện phòng ở có phải ngươi tính kế ta trong bóng tối hay không, đối với ta không quan trọng. Trong nội quy trường học, giữa thư sinh có thể đưa ra khiêu chiến, tiến hành luận bàn. Tốt nhất thực lực của ngươi mạnh hơn một chút so với Nhan Khuyết, bởi vì không lâu sau ta sẽ khiêu chiến ngươi!
Biểu tình Sở Vân lạnh lùng tới cực điểm, trong ánh mắt nhìn về phía Trữ Y Y mang theo hàn ý thật sâu.
Trữ Y Y sừng sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời có chút cảm giác luống cuống chân tay. Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống như thế này!
- Ta, vừa rồi ta không nghe nhầm sao? Sở Vân muốn khiêu chiến Trữ Y Y?
- Ông trời của ta! Trĩ Hổ thực sự quá mạnh mẽ rồi, đây là lạt thủ tồi hoa a!
- Y Y học tỷ muốn tới làm quen, ý chí Sở Vân sắt đá, không chỉ cự tuyệt ý tốt của Y Y học tỷ, còn muốn khiêu chiến Y Y học tỷ, gặp lại trong binh đao. Y Y học tỷ quá thương cảm rồi…
- Sẽ không dễ dàng như vậy đâu, sứ giả hộ hoa của Y Y học tỷ nhiều như vậy, rõ ràng Sở Vân đang tự tìm phiền toái.
Một lời của Sở Vân tạo thành vô số sóng xung kích, số lượng tân sinh lẫn lão sinh tới Học Lý hội đường kiểm tra chương trình học không hề ít, tất cả đều nghị luận sôi nổi, quá cảm khái, biểu tình vô cùng hưng phấn.
Thực sự là một sóng chưa ổn, sóng khác lại tới!
Náo nhiệt trước đó còn chưa dừng lại, hình như lại có trò hay để nhìn?
- Sở Vân, ngươi đường đường là một nam tử hán, cư nhiên muốn khi dễ một thiếu nữ tử? Thực sự quá mức không biết xấu hổ.
Trong học lý hội đường, có một lão sinh tức giận đùng đùng, đứng phắt dậy quát.
- Vương Ngũ ta thực sự nhìn ngươi không vừa mắt, muốn khiêu chiến ngươi!
Lại có một lão sinh vỗ vỗ ngực, vênh váo hò hét.
- Thực sự quá không có phong độ rồi, Tư Mã ta cũng muốn khiêu chiến ngươi.
- Tính thêm một Tiễn Sâm ta!
…
Rất nhiều thư sinh nam tính đều ngẩng đầu cất bước, đứng trước mặt Sở Vân, tranh dũng muốn biểu hiện trước mặt Trữ Y Y.
- Sở Vân a Sở vân, muốn đối phó ta, chỉ dựa vào cậy mạnh là không được. Ha ha ha, tự lấy đá đập vào chân chính mình, đây là tình huống của ngươi hiện tại chăng?
Trữ Y Y hài lòng tới cực điểm, sau khi liếc mắt nhìn Sở Vân, cũng hiện lên khuôn mặt u sầu, ôn nhu nói với mọi người:
- Đây hoàn toàn là một hồi hiểu lầm, chư vị đều cùng một trường, sao phải mất hòa khí như vậy?
- Y Y nàng thực sự quá thiện lương rồi, có biết như vậy rất thiệt thòi?
- Nhìn nàng như vậy, ta đau trong lòng. Cuồng nhân như vậy, thực cho rằng chính mình rất giỏi, ta nhất định phải giáo huấn hắn…
- Y Y không nên khuyên bảo nữa, ta đã quyết ý. Nhất định phải cho tên tiểu tử mạo phạm nàng lưu lại một ấn tượng sâu khắc nhất.
…
Lời nói của Trữ Y Y giống như lửa đổ thêm dầu, các nam sinh kích phát tình cảm quần chúng hào hùng, cả đám kêu gào ầm ĩ, nói muốn hung hăng giáo huấn Sở Vân một phen.
Bọn họ cũng biết ngày hôm qua Sở Vân vừa mới đại chiến với Nhan Khuyết, thực lực nhất định đã chịu tổn thương không nhỏ, hơn nữa số người bên phe chính mình đông đảo, so sánh với nhau tự nhiên không sợ hãi, cả đám khí thế như hồng, không ngừng kêu gào.
- Vì sao ta phải tiếp nhận khiêu chiến từ các ngươi?
Sở Vân cũng nhướng đầu lông mày, bộ dáng ôm cánh tay bàng quan xem kịch.
Tâm tình của đội ngũ thảo phạt nhất thời tăng vọt một lần nữa.
Thấy không? Sở Vân sợ rồi!
Điều này nói rõ cái gì? Đối phương vừa mới đại chiến, thực lực bị ảnh hưởng không hề nhỏ! Nói không chừng mười thành thực lực chỉ còn một hai thành.
"Nếu là ta chiếm một phần tiện nghi này, không những chiến thắng ngự yêu sư sở hữu danh hào, hơn nữa có thể biểu lộ mặt mũi thật lớn trước mặt Trữ Y Y, thực sự là một chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện a!"
- Sở Vân, lẽ nào ngươi sợ?
- Người nhát gan, ngươi cư nhiên lùi bước rồi, quả thực là mất mặt Thư gia đảo a.
- Ta còn xấu hổ thay cho ngươi, tiểu tử, không có thực lực thì đừng thể hiện!
Bọn họ ngẩng đầu khoát ngực, giống như từ trên cao nhìn xuống, nhãn thần nhìn quét qua Sở Vân, lấy ngữ khí giáo huấn kích tướng hắn. Rất sợ hắn thực sự lùi bước, không dám ứng chiến. Một chuyện tốt như vậy chẳng phải là thất bại rồi?
Sở Vân sờ sờ mũi, cười lạnh một tiếng:
- Vô duyên vô cớ tiếp thu khiêu chiến, một lần đến nhiều người như vậy, lại không có lợi, các ngươi coi ta là kẻ ngu si? Trừ phi thiết hạ đổ ước, đồng thời hạn định một ngày một đêm chỉ có thể tiếp thu mười người, bằng không ta sẽ không tiếp nhận loại khiêu chiến nhàm chán này.
Thanh âm kêu gào của mọi người nhất thời im bặt.
- Sao nào, không dám sao?
Sở Vân nhìn vào trong mắt, bỗng nhiên chuyển hướng sang Trữ Y Y nói:
- Đây chính là người theo đuổi của học tỷ sao? Đều chỉ là một đám nhát gan mà thôi.
Trữ Y Y không nói được câu nào, trong lòng hừ lạnh, rất muốn giáo huấn Sở Vân.
- Chư vị, Y Y ở đây khẩn cầu mọi người tỉnh táo lại.
Nàng một mặt giả ý trong miệng nói, một mặt chuyển đôi tròng mắt ẩn chứa làn thu ba mong đợi, nhìn về phía đội quân thảo phạt.
Đoàn người này nhất thời thất thủ rơi vào tay giặc, trong lòng dâng lên xung động kịch liệt, tiếng kêu gào giờ khắc này đạt tới đỉnh, tình cảm quần chúng dâng trào, đều một ngụm đáp ứng yêu cầu của Sở Vân.
- Nói miệng không bằng chứng, phải lập chứng từ làm tin!
Sở Vân lạnh lùng nói ra yêu cầu này.
Mọi người đã đâm lao đành phải theo lao, đều bất cứ giá nào rồi, cùng Sở Vân ký tên đồng ý. Trữ Y Y đã nhận ra một tia không thích hợp, tựa hồ Sở Vân dự định trước, lợi dụng chính mình, có mục đích tiêng.
Một đám người nhao nhao ồn ào, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, từ Học Lý hội đường xuất phát, tiến về phía đấu trường trong núi. Trên đường tự nhiên dẫn tới vô số quan tâm.
- Cái gì? Sở Vân nói thẳng muốn tính sổ với Trữ Y Y, khiêu chiến đối với viện hoa của chúng ta?
- Trĩ Hổ không biết chuyện phong tình a, ha ha, Trữ tiểu thư trước mặt nam sinh ăn thiệt thòi, lần đầu tiên nhìn thấy.