Hơn hẳn dự đoán của Kaito. Sau hai ngày kiểm tra kĩ thuật chiến đấu, cuối cùng nó cũng lọt vào top 4 người xuất xắc nhất. Song song với nó, cũng có hai người lọt vào top 4 một cách dễ dàng. Đó là Sopia và Anna.Nó biết Anna thế nào cũng lọt, vì cô ta thật sự rất mạnh nên nó cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng điều mà nó không thể ngờ đó là Sopia, cô ta trước đó nhìn thực lực về hỏa lực thì cũng bình thường, vậy mà không ngờ giờ đây lại có thể lọt vào top 4.
- Các em có thể về phòng nghỉ ngơi hoặc tập luyện. 3 ngày nữa, có lệnh của tôi ngay lập tức có mặt ở đây. - Cô quản lý nghiêm giọng nói với 4 người bọn nó. Nó hứng khởi mong ngóng cái bà cô đang ngồi trên kia thao thao bất tuyệt. Trong lòng chỉ muốn tới khoe với ai kia chiến tích này.
Nhưng,đời đâu cho con người ta được toại nguyện. Ngay khi bài thuyết giảng xong, nó ngay lập tức bị chặn bởi Anna và Sophia. Nó cười hiền, giả bộ khiêm tốn nói với 2 người kia.
- Có chuyện gì không hai bạn ?
- Hai bạn á ? Mày đang gọi bọn tao là bạn á, nghe giả tạo quá đi.- Anna khoanh hai tay trước ngực, miệng không ngừng phun mưa về phía nó, và nói nhiều lời thô bỉ.
Nó không để tâm đến ai đó đang chút hết tức giận vào mình, liếc măt qua người còn lại.
- Hãy đợi đấy, trận đấu tiếp theo hoặc cuối cùng, tôi và cậu sẽ so tài lẫn nhau. Lúc đó, điừng trách tôi không nương tay. - Nó mỉm cười nói, rồi nhanh chóng lướt qua Anna và sopia.
Sau khi nó đi được một lúc, thì Sophia mới có vẻ lo lắng, nhìn sang Anna :
- Mà Anna này, thực ra tớ đã xem con nhỏ đó đánh rồi. Phải nói thật là nó rất mạnh đó. - Sopia liếc nhìn biểu cảm của Anna. Cô nàng có vẻ có chút lo lắng rồi.
Đang định nói gì đó, thì bỗng một bóng người đí tới. Dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen mượt thướt thả. Đôi môi trái tim làm rao động lòng người. Nhưng lại có một đôi mắt sắc lạnh không chút cảm xúc.
- Cô muốn gì ?
.....
-------------------------
* Về phía nó *
Nó đang chạy long dong khắp mọi ngóc ngách trên trường để tìm Kaito. Có được thành tích này, Hầu hết tất cả đều nhờ cậu ấy, nên điều tất nhiên là phải trả ơn rồi. Ôi nam thần ơi, chàng đang ở đâu.
- Ấy, Khánh Phương.
Nghe có tiếng gọi, nó ngay laaph túc quay lại. Emma.
- Emma, đang đi đâu vậy ? - Nó chạy tới chỗ Emma hỏi nhưng mắt vẫn ngó ngang ngó dọc tìm người nào đó. Emma nhìn nó mà ngao ngán dí vào chán nó một cái.
- Thái tử đang thi đấu rồi, tìm ở đây làm gì ?
Nó ngơ ngác nhìn Emma, rồi như ngộ ra liền à một cái.
- À à à, nhớ rồi. Vậy tớ đi đây. - Nó nhanh tạm biệt Emma rồi chạy đi.
- Ê ê, khoan đã. - Emma hoảng hốt kéo nó lại. Nó nhăn nhó nhìn Emma.
- Hôm nay tớ rớt, thật sự rất rất là buồn. Cậu có thể.......
- Có thể gì ? - Nó nóng ruột.
- Có thể ra ngoài trường tản bộ cùng mình không ?- Emma chắp hai tay vào nhau, đôi mắt long lanh như cún con, mong đợi sự chuyển biến của nó.
Không làm Emma thất vọng, vừa nghe đến đi ra ngoài trường là nó ngay lập tức quay ngoắt đầu lại. Giọng nói có nhiều phần là hứng khởi với ý kiến của Emma.
- Đi ra ngoài, có thể sao ? - Nó nghi hoặc hỏi. Nghe nói trường này rất nghiêm khắc, không cho học sinh ra ngoài. Vì vậy đã giăng 5 lớp màn kết giới chắc chắn nhất. Muốn ra đâu phải dễ.
- Tất nhiên là được, tớ có một chỗ có thể ra được. - Emma lấy tay vỗ ngực vênh váo khoe khoang.
- Vậy thì đi.
-------------------------
Tại một góc khuất của trường pháp thuật. Có hai cô gái tóc tém ngang vai đang lúi húi trong cái bụi cây.
- Emma, ra bằng cách nào ? - Nó nhòn Emma bằng ánh mắt nghi hoặc. Cô nàng đang lấy một nhánh cây khô rắc một ít bột gì đó lên. Sau đó niệm chú. Và....cái cây bỗng nhiên sống trở lại.
- Cây này gọi là cây liễu kết, có tác dungj phá kết giới một cách dễ dàng. Nào...đi thôi. - Sau khi giải thích cho ai kia hiểu, Emma nhanh chân đi xuyên qua kết giới.
Nó cũng theo sau, trong đầu hiện lên một suy nghĩ. Không nhẽ có thể phá kết giới một cách dễ dàng như vậy. Nhưng....y nghĩ đó ngay lập tức biến mất ngay khi nó ra được ngoài đô thị pháp thuật. Mọi thứ ở đây cũng chả khác là bao so với lúc nó mới vào học.
Nó và Emma hứng thú tột cùng, chạy long rong khắp mọi nơi. Ăn uống no lê, chơi đùa vui vẻ. Mọi chuyện chắc sẽ không cí gì xảy ra nếu Nó không lạc mất Emma.
- Chết thật chứ, lạc mất Emma rồi. Mà mình còn đang cầm toàn bộ lubi ( đơn vị tiền ở tgioi pháp thuật. 1 lubi tương đương với 1.000đ ) của nhỏ nữa chứ. - Nó ngó ngang ngó dọc mong tìm được ai kia. Nhưng một sự thật đắng lòng là nó đã lạc mất Emma.
---- Tối ----
Loanh quanh trong cái đô thị đông đúc, nó phát khóc khi tìm mãi mà không thấy bóng dáng của ngôi trường đâu cả. Quái lạ, cái trường to như vậy đi cả buổi chắc cũng phải tìm thấy chứ.
Đang loay hoay định hỏi mọi người đi đường. Thì bỗng........
Một bóng tay hắc ám bao quanh lấy nó. Không kịp để cho nó kịp mở miệng hay giãy giụa nhanh chóng kéo nó thẳng vào trong màn đêm yên tĩnh.
Tại nơi nó đứng, một cô gái bước ra, với nụ cười nửa miệng.
Hơn hẳn dự đoán của Kaito. Sau hai ngày kiểm tra kĩ thuật chiến đấu, cuối cùng nó cũng lọt vào top người xuất xắc nhất. Song song với nó, cũng có hai người lọt vào top một cách dễ dàng. Đó là Sopia và Anna.Nó biết Anna thế nào cũng lọt, vì cô ta thật sự rất mạnh nên nó cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng điều mà nó không thể ngờ đó là Sopia, cô ta trước đó nhìn thực lực về hỏa lực thì cũng bình thường, vậy mà không ngờ giờ đây lại có thể lọt vào top .
- Các em có thể về phòng nghỉ ngơi hoặc tập luyện. ngày nữa, có lệnh của tôi ngay lập tức có mặt ở đây. - Cô quản lý nghiêm giọng nói với người bọn nó. Nó hứng khởi mong ngóng cái bà cô đang ngồi trên kia thao thao bất tuyệt. Trong lòng chỉ muốn tới khoe với ai kia chiến tích này.
Nhưng,đời đâu cho con người ta được toại nguyện. Ngay khi bài thuyết giảng xong, nó ngay lập tức bị chặn bởi Anna và Sophia. Nó cười hiền, giả bộ khiêm tốn nói với người kia.
- Có chuyện gì không hai bạn ?
- Hai bạn á ? Mày đang gọi bọn tao là bạn á, nghe giả tạo quá đi.- Anna khoanh hai tay trước ngực, miệng không ngừng phun mưa về phía nó, và nói nhiều lời thô bỉ.
Nó không để tâm đến ai đó đang chút hết tức giận vào mình, liếc măt qua người còn lại.
- Hãy đợi đấy, trận đấu tiếp theo hoặc cuối cùng, tôi và cậu sẽ so tài lẫn nhau. Lúc đó, điừng trách tôi không nương tay. - Nó mỉm cười nói, rồi nhanh chóng lướt qua Anna và sopia.
Sau khi nó đi được một lúc, thì Sophia mới có vẻ lo lắng, nhìn sang Anna :
- Mà Anna này, thực ra tớ đã xem con nhỏ đó đánh rồi. Phải nói thật là nó rất mạnh đó. - Sopia liếc nhìn biểu cảm của Anna. Cô nàng có vẻ có chút lo lắng rồi.
Đang định nói gì đó, thì bỗng một bóng người đí tới. Dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen mượt thướt thả. Đôi môi trái tim làm rao động lòng người. Nhưng lại có một đôi mắt sắc lạnh không chút cảm xúc.
- Cô muốn gì ?
.....
-------------------------
Về phía nó
Nó đang chạy long dong khắp mọi ngóc ngách trên trường để tìm Kaito. Có được thành tích này, Hầu hết tất cả đều nhờ cậu ấy, nên điều tất nhiên là phải trả ơn rồi. Ôi nam thần ơi, chàng đang ở đâu.
- Ấy, Khánh Phương.
Nghe có tiếng gọi, nó ngay laaph túc quay lại. Emma.
- Emma, đang đi đâu vậy ? - Nó chạy tới chỗ Emma hỏi nhưng mắt vẫn ngó ngang ngó dọc tìm người nào đó. Emma nhìn nó mà ngao ngán dí vào chán nó một cái.
- Thái tử đang thi đấu rồi, tìm ở đây làm gì ?
Nó ngơ ngác nhìn Emma, rồi như ngộ ra liền à một cái.
- À à à, nhớ rồi. Vậy tớ đi đây. - Nó nhanh tạm biệt Emma rồi chạy đi.
- Ê ê, khoan đã. - Emma hoảng hốt kéo nó lại. Nó nhăn nhó nhìn Emma.
- Hôm nay tớ rớt, thật sự rất rất là buồn. Cậu có thể.......
- Có thể gì ? - Nó nóng ruột.
- Có thể ra ngoài trường tản bộ cùng mình không ?- Emma chắp hai tay vào nhau, đôi mắt long lanh như cún con, mong đợi sự chuyển biến của nó.
Không làm Emma thất vọng, vừa nghe đến đi ra ngoài trường là nó ngay lập tức quay ngoắt đầu lại. Giọng nói có nhiều phần là hứng khởi với ý kiến của Emma.
- Đi ra ngoài, có thể sao ? - Nó nghi hoặc hỏi. Nghe nói trường này rất nghiêm khắc, không cho học sinh ra ngoài. Vì vậy đã giăng lớp màn kết giới chắc chắn nhất. Muốn ra đâu phải dễ.
- Tất nhiên là được, tớ có một chỗ có thể ra được. - Emma lấy tay vỗ ngực vênh váo khoe khoang.
- Vậy thì đi.
-------------------------
Tại một góc khuất của trường pháp thuật. Có hai cô gái tóc tém ngang vai đang lúi húi trong cái bụi cây.
- Emma, ra bằng cách nào ? - Nó nhòn Emma bằng ánh mắt nghi hoặc. Cô nàng đang lấy một nhánh cây khô rắc một ít bột gì đó lên. Sau đó niệm chú. Và....cái cây bỗng nhiên sống trở lại.
- Cây này gọi là cây liễu kết, có tác dungj phá kết giới một cách dễ dàng. Nào...đi thôi. - Sau khi giải thích cho ai kia hiểu, Emma nhanh chân đi xuyên qua kết giới.
Nó cũng theo sau, trong đầu hiện lên một suy nghĩ. Không nhẽ có thể phá kết giới một cách dễ dàng như vậy. Nhưng....y nghĩ đó ngay lập tức biến mất ngay khi nó ra được ngoài đô thị pháp thuật. Mọi thứ ở đây cũng chả khác là bao so với lúc nó mới vào học.
Nó và Emma hứng thú tột cùng, chạy long rong khắp mọi nơi. Ăn uống no lê, chơi đùa vui vẻ. Mọi chuyện chắc sẽ không cí gì xảy ra nếu Nó không lạc mất Emma.
- Chết thật chứ, lạc mất Emma rồi. Mà mình còn đang cầm toàn bộ lubi ( đơn vị tiền ở tgioi pháp thuật. lubi tương đương với .đ ) của nhỏ nữa chứ. - Nó ngó ngang ngó dọc mong tìm được ai kia. Nhưng một sự thật đắng lòng là nó đã lạc mất Emma.
---- Tối ----
Loanh quanh trong cái đô thị đông đúc, nó phát khóc khi tìm mãi mà không thấy bóng dáng của ngôi trường đâu cả. Quái lạ, cái trường to như vậy đi cả buổi chắc cũng phải tìm thấy chứ.
Đang loay hoay định hỏi mọi người đi đường. Thì bỗng........
Một bóng tay hắc ám bao quanh lấy nó. Không kịp để cho nó kịp mở miệng hay giãy giụa nhanh chóng kéo nó thẳng vào trong màn đêm yên tĩnh.
Tại nơi nó đứng, một cô gái bước ra, với nụ cười nửa miệng.