Sau một tuần chuẩn bị mọi thứ, hôm nay học sinh các lớp cũng đã sẵn sàng tham gia thi đấu ở hội thao.
Theo lịch thì ngày đầu tiên các lớp khóa 10 sẽ thi đá bóng và điền kinh xen kẽ nhau. Lớp 1 và 2 là đối thủ, và sẽ thi đấu đầu tiên. Kim Tuệ Nhi và Hồ La La đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, từ khăn lạnh, nước, các loại thuốc giảm đau, dụng cụ y tế và dụng cụ dùng để cổ động.
Các lớp đã yên vị tại vị trí của mình, cùng chờ đợi hai đội bóng ra sân. Kim Tuệ Nhi ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Cô đứng lên xem xét lại lần nữa tình hình chỗ ngồi của lớp mình thì Châu Băng ở đằng xa vẫy tay.
Kim Tuệ Nhi đến đó, thấy Châu Băng còn đi chung một người nữa, người đó mang ô che cho cô. Tuệ Nhi đưa Châu Băng đến ngồi ở vị trí của mình, vì không còn chỗ trống, người đi theo Châu Băng phải trở ra hàng ghế của khán giả ngoài khu vực để ngồi.
Kim Tuệ Nhi sau khi nhường chỗ cho Châu Băng liền ngồi xuống trên đất, cạnh chỗ để nước. Châu Băng nhìn thùng đá đang để dưới đất, giả bộ đưa chân đạp đổ.
“a... Xin lỗi, xin lỗi, tớ không thấy” – Châu Băng liên tục xin lỗi.
Đá trong thùng đã tan đi một ít, bây giờ lại bị đổ. Chút nữa mọi người vào nghỉ thì sẽ uống gì. Kim Tuệ Nhi nghĩ rồi đứng phắt dậy định đi mua nước.
“Cậu ở đó đi. Tớ đi mua cho” – Hồ La La đứng lên.
“Không sao đâu Tiểu La, tớ ở đây dễ đi hơn, cậu cứ ngồi trên đó đi” – Kim Tuệ Nhi lấy khăn giấy lau đi vệt ướt do nước đổ trên ống quần của mình, nhanh nhẹn đi về phía căn tin.
Châu Băng nhìn qua tên cầm ô lúc nảy gật đầu một cái.
Trận đấu bắt đầu, Hứa Thiên sau khi vào sân liền quay ra tìm kiếm Kim Tuệ Nhi, bất ngờ bắt gặp ánh mắt Châu Băng. Cậu né tránh, liên tục nhìn từ đầu hàng tới cuối hàng, vẫn không thấy Kim Tuệ Nhi, trong lòng liền dâng lên cảm giác khó chịu.
Suốt mười phút đầu, Hứa Thiên liên tục bị cướp bóng, cậu cứ nhìn về lớp mình để tìm kiếm bạn thân.
Hồ La La nhìn thấy Hứa Thiên lơ là như vậy, biết ngay cậu đang tìm Kim Tuệ Nhi. Đúng rồi, Tuệ Nhi đi từ nảy đến giờ chưa thấy trở lại.
Hồ La La đứng dậy đi tìm. Trên đường đi ra căn tin, cô nghe tiếng nói chuyện rất to, có nam có nữ ở phía phòng vệ sinh gần đó. Giờ này mọi người đều đổ ra xem trận đấu, hơn nữa hôm nay không có học, bọn họ làm gì ở đây.
Định không quan tâm, nhưng La La đi qua một đoạn rồi mà còn nghe tiếng hét, hơn nữa càng ngày càng dữ dội. Cô quay trở lại, thấy một đám người vây lấy ai đó, liền đứng sau bức tường mà nhìn.
“Tao hỏi lại lần nữa, rốt cuộc mày với Hứa Thiên là quan hệ gì?” – Một nữ sinh tóc vàng hét to.
“Tôi và Hứa Thiên chỉ là bạn” – Cô gái bị vây lấy chất giọng trong trẻo, không có dấu hiệu nhân nhượng.
Là Kim Tuệ Nhi.
Hồ La La trong lòng bừng bừng tức giận, nhưng cũng cố nén lại quan sát xem bọn người kia là ai.”Mày còn láo? Mày vốn biết Hứa Thiên đã có bạn gái? Nói đi, có thích hắn không?” – Cô gái tóc vàng tiếp tục hét to hơn.
“Các người có quyền gì mà hỏi tôi những điều này!” – Kim Tuệ Nhi trừng mắt.
“Được, nếu mày không nói, để xem bọn tao trừng trị mày như thế nào. Cho mày một cơ hội cuối. Nếu chịu nói thật và tìm Châu Băng xin lỗi.....”
Hồ La La rốt cuộc đã hiểu vấn đề. Cô định bước ra nhưng nghĩ lại, bọn họ có nam có nữ, lại đông người như vậy. Cô bước ra cũng không giúp ích được gì. Hồ La La nhanh chân trở ra sân.
Cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới, không biết nên gọi người nào. Hồ La La đảo mắt ra sân, thấy Hứa Thiên đang nhìn về phía mình, cô lập tức vẫy tay, gương mặt cầu cứu.
Hứa Thiên dừng chạy, cảm thấy có gì đó không ổn.
Hồ La La đưa tay chỉ vào trong rồi chéo hai tay thành dấu X. Hứa Thiên hiểu ra, lập tức chạy ra ngoài.
Cả lớp 1 một buổi náo loạn. Lưu An thấy như vậy liền đưa tay vẫy một người dự bị vào sân thay Hứa Thiên.
Châu Băng thấy Hứa Thiên đi vào, liền hốt hoảng chạy theo.
Cô gái hung hăng lúc nảy giơ tay định đánh đối phương thì Kim Tuệ Nhi giơ tay mình ra bắt lấy, sau đó đẩy một cái mạnh làm Tóc Vàng ngã ra sau.
Tên béo nhất đám tiến vào nắm tóc Tuệ Nhi, tay còn lại giơ lên định đánh thì cảm thấy đau nhói ở cổ. Hắn quay lại, lập tức bị Hứa Thiên cho thêm một cú vào bụng.
Tên mập ôm bụng lùi ra xa.
Cả nhóm người thấy Hứa Thiên, lập tức rời đi.
Hứa Thiên như muốn ngã nhào vào người Tuệ Nhi, cậu hấp tấp nhìn từ trên đỉnh đầu xuống bàn chân.
“Có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Hắn có đánh cậu không? Có....”
“Cậu muốn tôi bị gì lắm à! Tôi không sao, chỉ muốn đánh bọn họ một trận” – Kim Tuệ Nhi bình tĩnh, rõ rằng không hề lo lắng sợ hãi. Đã vậy còn đòi đánh người ta.
Kim Tuệ Nhi vốn như vậy, cứng rắn, rõ ràng, chưa hề ức hiếp một ai và cũng không để ai đụng được đến mình.
Lần này bọn người rắc rối này lại đến hỏi chuyện không đâu, cô thật muốn cho họ một bài học.
“Hứa Thiên, là Châu Băng” – Hồ La La lên tiếng.
Châu Băng làm gì cũng chậm rãi, nhẹ nhàng. Cô chạy đến đây thì mọi chuyện đã rồi. Định bước đến hỏi thăm Kim Tuệ Nhi thì nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Hứa Thiên.
“Em... Em có chuyện, em về trước nhé!” – Châu Băng lắp bắp.
“Đứng lại” – Hứa Thiên đứng lên nhìn Hồ La La, ý bảo xem chừng Kim Tuệ Nhi, cậu đi đến nắm tay Châu Băng kéo ra ngoài.
“Tại sao phải làm vậy?”
“Anh nói làm gì? Mà Kim Tuệ Nhi bị sao vậy?” – Châu Băng giả bộ không biết.
“Đừng giả bộ nữa. Nói, lí do gì đánh cô ta?” – Hứa Thiên cổ nổi gân xanh.
“Tại vì cô ta là tiểu tam, dám xen vào chia rẽ hai chúng ta. Từ lúc vào học anh đã không thường gặp em như xưa nữa. Cô ta đáng bị như vậy?” – Châu Băng bắt đầu khóc.”Tôi và Kim Tuệ Nhi chỉ là bạn, cô ấy không có lỗi gì cả”
“Anh còn bênh vực nó” – Châu Băng khóc to.
“Chia tay”
Lời nói ra từ miệng Hứa Thiên dứt khoát, có tính sát thương cao. Ai quen Hứa Thiên xưa nay cũng đều biết, cậu nói là làm, không hề đùa giỡn.
Châu Băng ngừng khóc: “Vì cô ta?”
Hứa Thiên im lặng, đảo mắt nhìn nơi khác.
“Anh vì một đứa mới gặp không lâu, nhan sắc không bằng ai như vậy mà đòi chia tay với tôi. Được, Hứa Thiên, anh đợi đó, tôi sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy“. Nói xong cô nhìn thẳng về phía Kim Tuệ Nhi, hai hàm răng cắn chặt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy. Châu Băng bỏ đi.
Hứa Thiên đấm thật mạnh vào tường, bàn tay bắt đầu rỉ máu. Tại sao Châu Băng hoàn toàn không như lúc trước? Hay tại bản chất của cô vốn là như vậy, chỉ tại Hứa Thiên không nhận ra?
Châu Băng là con cưng từ nhỏ, tuyệt đối không quen thua kém người khác bất cứ điều gì. Nhưng hôm nay cô lại làm Hứa Thiên bất ngờ, cậu không biết cô lại thâm độc đến như vậy!
Hứa Thiên quay lại chỗ Kim Tuệ Nhi.
“Tại sao lại đi lung tung?”
“Lúc nãy là Châu Băng làm đổ nước. Tuệ Nhi sợ các cậu vào không có nước uống nên đi mua” – Hồ La La giải thích.
“Dù gì tôi cũng đâu có sao, cậu nổi giận như vậy làm gì. À phải....trận đấu...” – Kim Tuệ Nhi phụng phịu giống như đứa trẻ vừa giận dỗi vừa biết lỗi.
Hứa Thiên nhìn đồng hồ trên tay, chưa hết một hiệp.
Ba người cùng nhau đi mua nước rồi nhanh chóng tiến ra ngoài, tỉ số bây giờ đã là 1-0 nghiêng về lớp 2. Hứa Thiên ngồi xuống trên đất, trong lòng vẫn chưa nguôi giận.
Hiệp 1 kết thúc.
“Lúc nãy cậu đi đâu vậy?” – Lưu An thở hòng học.
“Kim Tuệ Nhi có chút chuyện”
“Sao vậy? Đã ổn chưa?” – Mọi người lo lắng.
“Không sao rồi. Các cậu uống nước rồi nghỉ mệt đi. Chút nữa chúng ta sẽ lấy lại những gì đã mất nhé!” – Kim Tuệ Nhi đưa nước cho mọi người, cười tươi.
Hiệp 2 bắt đầu.
Hứa Thiên trong sân nhìn ra Kim Tuệ Nhi, thấy cô ấy gật đầu cười thật tươi, cậu cảm thấy bản thân thật sự đã chiến thắng.
Mới vào chưa được bao lâu, Hứa Thiên đã cho vào khung thành một quả bóng. Cả lớp đứng lên hò hét liên tục.
Kim Tuệ Nhi đập hai chai nước vào nhau, đứng lên la lớn: “Hứa Thiên cố lên. Lớp 1 cố lên“.
Hứa Thiên tưởng mình vừa nghe lầm, đứng ngây người nhìn Kim Tuệ Nhi, thấy cô vừa cười vừa hò hét, tim cậu như muốn nổ tung nơi lồng ngực.
“Trận đấu kết thúc với tỉ số 3-1 nghiêng về lớp 1”
Khỏi phải nói có biết bao nhiêu tiếng hò hét, mọi người tràn ra sân, nhấc bổng Hứa Thiên lên. “Thắng rồi”
“Cậu đá thật tốt đó a” – Kim Tuệ Nhi tán thưởng.
“Còn phải nói sao? Hứa Thiên này là ai?” – Hứa Thiên mắc bệnh tự luyến.
Cả lớp cùng nhau cười rõ to. Bọn họ cùng dắt nhau ra càn quét căn tin, ăn uống no nê, chiều nay sẽ cổ vũ cho đội điền kinh nữa.
Những trận đấu cứ như vậy mà trôi qua trong từng trận cười của cả lớp.
Trước giờ luôn có một qui luật bất biến, những lớp học giỏi không giỏi thể thao, nên thường thì các lần hội thao đều không qua khỏi vòng đầu. Nhưng lớp 1 thì khác.
Suy cho cùng, kết quả được như vậy cũng là nhờ cả lớp đoàn kết, rất đoàn kết.
Hôm nay là một ngày thật mệt, nhưng lại rất vui.
Hứa Thiên đạp xe đưa Kim Tuệ Nhi về nhà.
“Cậu... Cậu định chia tay Châu Băng thật à?” – Kim Tuệ Nhi lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy! Không nói hai lời” – Hứa Thiên nghiêm túc.
“Đừng nghiêm trọng như vậy chứ! Con gái ghen là chuyện bình thường, huống hồ gần đây tôi với cậu thường xuyên đi chung như vậy. Nếu tôi là Châu Băng, tôi cũng sẽ đánh cho người kia một trận” – Tuệ Nhi nói như thật.
“Một người luôn tỏ ra hung hăng, ngang ngược nhưng lại không bao giờ làm đau người khác. Một người luôn cho rằng mình hiểu chuyện, hiền lành, nhưng không nói gì đã muốn giết chết người ta. Cậu đừng đem hai loại người này ra so sánh” – Hứa Thiên không đùa giỡn.
“Dù gì hai cậu cũng quen nhau lâu rồi” – Kim Tuệ Nhi thoáng chút buồn.
“Chính vì quen lâu, cô ấy phải hiểu tính tình tôi. Hiểu rồi mà còn làm như vậy, thật không thể chấp nhận. Vả lại, chẳng lẽ sau này tôi nói chuyện với ai cô ấy đều đến gây chuyện hay sao.” – Hứa Thiên cực kỳ dứt khoát.
Thật ra trong lòng cậu đang nói, cho dù là ai, miễn đụng tới Kim Tuệ Nhi, Hứa Thiên tôi đều không bao giờ tha thứ.
“Sau này đừng đến đón tôi nữa” – Kim Tuệ Nhi lí nhí.
“Không được” – không cần suy nghĩ.
“Cậu đừng làm tổn thương cô ấy như vậy” – Tuệ Nhi nắm chặt bàn tay.
“Đó là cô ấy muốn. Trước đó tôi và cô ấy vốn đã cãi nhau. Cậu không cần lo vấn đề này, tôi tự có cách giải quyết” – Hứa Thiên phanh xe – “Tới nhà rồi, vào đi. Thứ hai nhất định phải đợi tôi đến đón. Tạm biệt”
Hứa Thiên quay xe đạp nhanh. Lần này cậu cảm thấy rất dứt khoát, không ai có thể thay đổi quyết định của mình nữa.
Càng đạp nhanh cậu càng nghĩ nhiều hơn, chẳng lẽ trước giờ cậu đều xem Châu Băng là một người bạn, không hơn không kém.
Sau một tuần chuẩn bị mọi thứ, hôm nay học sinh các lớp cũng đã sẵn sàng tham gia thi đấu ở hội thao.
Theo lịch thì ngày đầu tiên các lớp khóa sẽ thi đá bóng và điền kinh xen kẽ nhau. Lớp và là đối thủ, và sẽ thi đấu đầu tiên. Kim Tuệ Nhi và Hồ La La đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, từ khăn lạnh, nước, các loại thuốc giảm đau, dụng cụ y tế và dụng cụ dùng để cổ động.
Các lớp đã yên vị tại vị trí của mình, cùng chờ đợi hai đội bóng ra sân. Kim Tuệ Nhi ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Cô đứng lên xem xét lại lần nữa tình hình chỗ ngồi của lớp mình thì Châu Băng ở đằng xa vẫy tay.
Kim Tuệ Nhi đến đó, thấy Châu Băng còn đi chung một người nữa, người đó mang ô che cho cô. Tuệ Nhi đưa Châu Băng đến ngồi ở vị trí của mình, vì không còn chỗ trống, người đi theo Châu Băng phải trở ra hàng ghế của khán giả ngoài khu vực để ngồi.
Kim Tuệ Nhi sau khi nhường chỗ cho Châu Băng liền ngồi xuống trên đất, cạnh chỗ để nước. Châu Băng nhìn thùng đá đang để dưới đất, giả bộ đưa chân đạp đổ.
“a... Xin lỗi, xin lỗi, tớ không thấy” – Châu Băng liên tục xin lỗi.
Đá trong thùng đã tan đi một ít, bây giờ lại bị đổ. Chút nữa mọi người vào nghỉ thì sẽ uống gì. Kim Tuệ Nhi nghĩ rồi đứng phắt dậy định đi mua nước.
“Cậu ở đó đi. Tớ đi mua cho” – Hồ La La đứng lên.
“Không sao đâu Tiểu La, tớ ở đây dễ đi hơn, cậu cứ ngồi trên đó đi” – Kim Tuệ Nhi lấy khăn giấy lau đi vệt ướt do nước đổ trên ống quần của mình, nhanh nhẹn đi về phía căn tin.
Châu Băng nhìn qua tên cầm ô lúc nảy gật đầu một cái.
Trận đấu bắt đầu, Hứa Thiên sau khi vào sân liền quay ra tìm kiếm Kim Tuệ Nhi, bất ngờ bắt gặp ánh mắt Châu Băng. Cậu né tránh, liên tục nhìn từ đầu hàng tới cuối hàng, vẫn không thấy Kim Tuệ Nhi, trong lòng liền dâng lên cảm giác khó chịu.
Suốt mười phút đầu, Hứa Thiên liên tục bị cướp bóng, cậu cứ nhìn về lớp mình để tìm kiếm bạn thân.
Hồ La La nhìn thấy Hứa Thiên lơ là như vậy, biết ngay cậu đang tìm Kim Tuệ Nhi. Đúng rồi, Tuệ Nhi đi từ nảy đến giờ chưa thấy trở lại.
Hồ La La đứng dậy đi tìm. Trên đường đi ra căn tin, cô nghe tiếng nói chuyện rất to, có nam có nữ ở phía phòng vệ sinh gần đó. Giờ này mọi người đều đổ ra xem trận đấu, hơn nữa hôm nay không có học, bọn họ làm gì ở đây.
Định không quan tâm, nhưng La La đi qua một đoạn rồi mà còn nghe tiếng hét, hơn nữa càng ngày càng dữ dội. Cô quay trở lại, thấy một đám người vây lấy ai đó, liền đứng sau bức tường mà nhìn.
“Tao hỏi lại lần nữa, rốt cuộc mày với Hứa Thiên là quan hệ gì?” – Một nữ sinh tóc vàng hét to.
“Tôi và Hứa Thiên chỉ là bạn” – Cô gái bị vây lấy chất giọng trong trẻo, không có dấu hiệu nhân nhượng.
Là Kim Tuệ Nhi.
Hồ La La trong lòng bừng bừng tức giận, nhưng cũng cố nén lại quan sát xem bọn người kia là ai.”Mày còn láo? Mày vốn biết Hứa Thiên đã có bạn gái? Nói đi, có thích hắn không?” – Cô gái tóc vàng tiếp tục hét to hơn.
“Các người có quyền gì mà hỏi tôi những điều này!” – Kim Tuệ Nhi trừng mắt.
“Được, nếu mày không nói, để xem bọn tao trừng trị mày như thế nào. Cho mày một cơ hội cuối. Nếu chịu nói thật và tìm Châu Băng xin lỗi.....”
Hồ La La rốt cuộc đã hiểu vấn đề. Cô định bước ra nhưng nghĩ lại, bọn họ có nam có nữ, lại đông người như vậy. Cô bước ra cũng không giúp ích được gì. Hồ La La nhanh chân trở ra sân.
Cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới, không biết nên gọi người nào. Hồ La La đảo mắt ra sân, thấy Hứa Thiên đang nhìn về phía mình, cô lập tức vẫy tay, gương mặt cầu cứu.
Hứa Thiên dừng chạy, cảm thấy có gì đó không ổn.
Hồ La La đưa tay chỉ vào trong rồi chéo hai tay thành dấu X. Hứa Thiên hiểu ra, lập tức chạy ra ngoài.
Cả lớp một buổi náo loạn. Lưu An thấy như vậy liền đưa tay vẫy một người dự bị vào sân thay Hứa Thiên.
Châu Băng thấy Hứa Thiên đi vào, liền hốt hoảng chạy theo.
Cô gái hung hăng lúc nảy giơ tay định đánh đối phương thì Kim Tuệ Nhi giơ tay mình ra bắt lấy, sau đó đẩy một cái mạnh làm Tóc Vàng ngã ra sau.
Tên béo nhất đám tiến vào nắm tóc Tuệ Nhi, tay còn lại giơ lên định đánh thì cảm thấy đau nhói ở cổ. Hắn quay lại, lập tức bị Hứa Thiên cho thêm một cú vào bụng.
Tên mập ôm bụng lùi ra xa.
Cả nhóm người thấy Hứa Thiên, lập tức rời đi.
Hứa Thiên như muốn ngã nhào vào người Tuệ Nhi, cậu hấp tấp nhìn từ trên đỉnh đầu xuống bàn chân.
“Có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Hắn có đánh cậu không? Có....”
“Cậu muốn tôi bị gì lắm à! Tôi không sao, chỉ muốn đánh bọn họ một trận” – Kim Tuệ Nhi bình tĩnh, rõ rằng không hề lo lắng sợ hãi. Đã vậy còn đòi đánh người ta.
Kim Tuệ Nhi vốn như vậy, cứng rắn, rõ ràng, chưa hề ức hiếp một ai và cũng không để ai đụng được đến mình.
Lần này bọn người rắc rối này lại đến hỏi chuyện không đâu, cô thật muốn cho họ một bài học.
“Hứa Thiên, là Châu Băng” – Hồ La La lên tiếng.
Châu Băng làm gì cũng chậm rãi, nhẹ nhàng. Cô chạy đến đây thì mọi chuyện đã rồi. Định bước đến hỏi thăm Kim Tuệ Nhi thì nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Hứa Thiên.
“Em... Em có chuyện, em về trước nhé!” – Châu Băng lắp bắp.
“Đứng lại” – Hứa Thiên đứng lên nhìn Hồ La La, ý bảo xem chừng Kim Tuệ Nhi, cậu đi đến nắm tay Châu Băng kéo ra ngoài.
“Tại sao phải làm vậy?”
“Anh nói làm gì? Mà Kim Tuệ Nhi bị sao vậy?” – Châu Băng giả bộ không biết.
“Đừng giả bộ nữa. Nói, lí do gì đánh cô ta?” – Hứa Thiên cổ nổi gân xanh.
“Tại vì cô ta là tiểu tam, dám xen vào chia rẽ hai chúng ta. Từ lúc vào học anh đã không thường gặp em như xưa nữa. Cô ta đáng bị như vậy?” – Châu Băng bắt đầu khóc.”Tôi và Kim Tuệ Nhi chỉ là bạn, cô ấy không có lỗi gì cả”
“Anh còn bênh vực nó” – Châu Băng khóc to.
“Chia tay”
Lời nói ra từ miệng Hứa Thiên dứt khoát, có tính sát thương cao. Ai quen Hứa Thiên xưa nay cũng đều biết, cậu nói là làm, không hề đùa giỡn.
Châu Băng ngừng khóc: “Vì cô ta?”
Hứa Thiên im lặng, đảo mắt nhìn nơi khác.
“Anh vì một đứa mới gặp không lâu, nhan sắc không bằng ai như vậy mà đòi chia tay với tôi. Được, Hứa Thiên, anh đợi đó, tôi sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy“. Nói xong cô nhìn thẳng về phía Kim Tuệ Nhi, hai hàm răng cắn chặt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy. Châu Băng bỏ đi.
Hứa Thiên đấm thật mạnh vào tường, bàn tay bắt đầu rỉ máu. Tại sao Châu Băng hoàn toàn không như lúc trước? Hay tại bản chất của cô vốn là như vậy, chỉ tại Hứa Thiên không nhận ra?
Châu Băng là con cưng từ nhỏ, tuyệt đối không quen thua kém người khác bất cứ điều gì. Nhưng hôm nay cô lại làm Hứa Thiên bất ngờ, cậu không biết cô lại thâm độc đến như vậy!
Hứa Thiên quay lại chỗ Kim Tuệ Nhi.
“Tại sao lại đi lung tung?”
“Lúc nãy là Châu Băng làm đổ nước. Tuệ Nhi sợ các cậu vào không có nước uống nên đi mua” – Hồ La La giải thích.
“Dù gì tôi cũng đâu có sao, cậu nổi giận như vậy làm gì. À phải....trận đấu...” – Kim Tuệ Nhi phụng phịu giống như đứa trẻ vừa giận dỗi vừa biết lỗi.
Hứa Thiên nhìn đồng hồ trên tay, chưa hết một hiệp.
Ba người cùng nhau đi mua nước rồi nhanh chóng tiến ra ngoài, tỉ số bây giờ đã là - nghiêng về lớp . Hứa Thiên ngồi xuống trên đất, trong lòng vẫn chưa nguôi giận.
Hiệp kết thúc.
“Lúc nãy cậu đi đâu vậy?” – Lưu An thở hòng học.
“Kim Tuệ Nhi có chút chuyện”
“Sao vậy? Đã ổn chưa?” – Mọi người lo lắng.
“Không sao rồi. Các cậu uống nước rồi nghỉ mệt đi. Chút nữa chúng ta sẽ lấy lại những gì đã mất nhé!” – Kim Tuệ Nhi đưa nước cho mọi người, cười tươi.
Hiệp bắt đầu.
Hứa Thiên trong sân nhìn ra Kim Tuệ Nhi, thấy cô ấy gật đầu cười thật tươi, cậu cảm thấy bản thân thật sự đã chiến thắng.
Mới vào chưa được bao lâu, Hứa Thiên đã cho vào khung thành một quả bóng. Cả lớp đứng lên hò hét liên tục.
Kim Tuệ Nhi đập hai chai nước vào nhau, đứng lên la lớn: “Hứa Thiên cố lên. Lớp cố lên“.
Hứa Thiên tưởng mình vừa nghe lầm, đứng ngây người nhìn Kim Tuệ Nhi, thấy cô vừa cười vừa hò hét, tim cậu như muốn nổ tung nơi lồng ngực.
“Trận đấu kết thúc với tỉ số - nghiêng về lớp ”
Khỏi phải nói có biết bao nhiêu tiếng hò hét, mọi người tràn ra sân, nhấc bổng Hứa Thiên lên. “Thắng rồi”
“Cậu đá thật tốt đó a” – Kim Tuệ Nhi tán thưởng.
“Còn phải nói sao? Hứa Thiên này là ai?” – Hứa Thiên mắc bệnh tự luyến.
Cả lớp cùng nhau cười rõ to. Bọn họ cùng dắt nhau ra càn quét căn tin, ăn uống no nê, chiều nay sẽ cổ vũ cho đội điền kinh nữa.
Những trận đấu cứ như vậy mà trôi qua trong từng trận cười của cả lớp.
Trước giờ luôn có một qui luật bất biến, những lớp học giỏi không giỏi thể thao, nên thường thì các lần hội thao đều không qua khỏi vòng đầu. Nhưng lớp thì khác.
Suy cho cùng, kết quả được như vậy cũng là nhờ cả lớp đoàn kết, rất đoàn kết.
Hôm nay là một ngày thật mệt, nhưng lại rất vui.
Hứa Thiên đạp xe đưa Kim Tuệ Nhi về nhà.
“Cậu... Cậu định chia tay Châu Băng thật à?” – Kim Tuệ Nhi lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy! Không nói hai lời” – Hứa Thiên nghiêm túc.
“Đừng nghiêm trọng như vậy chứ! Con gái ghen là chuyện bình thường, huống hồ gần đây tôi với cậu thường xuyên đi chung như vậy. Nếu tôi là Châu Băng, tôi cũng sẽ đánh cho người kia một trận” – Tuệ Nhi nói như thật.
“Một người luôn tỏ ra hung hăng, ngang ngược nhưng lại không bao giờ làm đau người khác. Một người luôn cho rằng mình hiểu chuyện, hiền lành, nhưng không nói gì đã muốn giết chết người ta. Cậu đừng đem hai loại người này ra so sánh” – Hứa Thiên không đùa giỡn.
“Dù gì hai cậu cũng quen nhau lâu rồi” – Kim Tuệ Nhi thoáng chút buồn.
“Chính vì quen lâu, cô ấy phải hiểu tính tình tôi. Hiểu rồi mà còn làm như vậy, thật không thể chấp nhận. Vả lại, chẳng lẽ sau này tôi nói chuyện với ai cô ấy đều đến gây chuyện hay sao.” – Hứa Thiên cực kỳ dứt khoát.
Thật ra trong lòng cậu đang nói, cho dù là ai, miễn đụng tới Kim Tuệ Nhi, Hứa Thiên tôi đều không bao giờ tha thứ.
“Sau này đừng đến đón tôi nữa” – Kim Tuệ Nhi lí nhí.
“Không được” – không cần suy nghĩ.
“Cậu đừng làm tổn thương cô ấy như vậy” – Tuệ Nhi nắm chặt bàn tay.
“Đó là cô ấy muốn. Trước đó tôi và cô ấy vốn đã cãi nhau. Cậu không cần lo vấn đề này, tôi tự có cách giải quyết” – Hứa Thiên phanh xe – “Tới nhà rồi, vào đi. Thứ hai nhất định phải đợi tôi đến đón. Tạm biệt”
Hứa Thiên quay xe đạp nhanh. Lần này cậu cảm thấy rất dứt khoát, không ai có thể thay đổi quyết định của mình nữa.
Càng đạp nhanh cậu càng nghĩ nhiều hơn, chẳng lẽ trước giờ cậu đều xem Châu Băng là một người bạn, không hơn không kém.