Đã nói là phải làm liền, lớp 1 tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần mà lên xe đến Hà Giang. Dương Khả cuối tuần luôn phải đón nhi đồng của mình từ nhà trẻ về nên không đi cùng học trò được, chỉ có thể sắp xếp xe cho bọn chúng.
Chuyến thiện nguyện được thực hiện bởi năm người, các cán sự lớp là Kim Tuệ Nhi, Hứa Thiên, Hồ La La, Kha Thanh Hạo và Lưu An đại diện tổ trưởng, lẽ ra Hứa Thiên có thể thành thật lái xe của mình đưa bọn họ đi, tiết kiệm được một phần chi phí đi lại, nhưng vẫn là đang hảo hảo giấu giếm hoàn cảnh không có gì đáng để giấu của mình.
Xe là bảy chỗ, mà bọn họ lại đi có năm, cho nên chỗ ngồi không có gì đáng nói, Kim Tuệ Nhi cảm thấy mình có thể tùy tiện chọn hai ghế cuối cùng mà nằm ngủ. Sau khi vận chuyển đồ đạc lên xe, Tuệ Nhi liền cố tình phóng lên trước để chiếm chỗ, chưa ổn định được bao lâu, cô cảm thấy vài sợi tóc bị giật nhẹ.
“Muốn gì?” - Tuệ Nhi cởi bịt mắt gấu trúc, ngước lên nhìn tên cao to.
“Cậu muốn một mình chiếm hai ghế hay sao?” - Hứa Kiếm Chuyện.
“Có vấn đề gì? Không thiếu ghế cho cậu”
“Tôi đã quen ngồi ghế cuối, cậu mau ngồi dậy đi. Còn sắp xếp lại một số đồ đạc nữa” - Hứa Thiên đưa tay kéo chiếc áo khoác Tuệ Nhi đang che ngang bụng.
Kim Tuệ Nhi đến giờ phút này đã không thể chịu đựng: “Cậu có thôi đi không? Không nói nhiều, không ngồi được thì xuống xe, tôi còn lâu mới nhường chỗ cho cậu”
Quả thật không lầm, nếu là người khác thì còn có hai khả năng, một là đứng dậy đến ghế khác ngồi, hai là thỏa thuận một người ngồi một ghế, Tuệ Nhi lại tỏ ý khiêu khích rõ ràng, y như thiếu đánh. Gương mặt này nếu là con trai thì Hứa Thiên đã sớm đấm một phát.
Cuối cùng vẫn là Hứa Thiên chịu thua, cậu đứng khom tại chỗ nghiên cứu vị trí, chỉ còn trống duy nhất một ghế đầu, trong lòng cứ như thế hức hức. Không được, phải tìm cách dụ dỗ tiểu nha đầu này ngồi dậy.
Khoảnh khắc Hứa Thiên chạch miệng đắc ý, cậu cầm chai nước trái cây trực tiếp đổ lên ghế trống đó. Bốn người đang tỉnh kia trố mắt nhìn, Kim Tuệ Nhi cũng không phải vô cớ mà gọi hắn là Hứa Thần Kinh đó a.
Thấy vẫn chưa đủ, cậu tiếp tục mở nắp chai tiếp theo, thản nhiên đổ xuống. Chưa đầy một lát liền la lói: “Ghế này của tôi đã bị ướt rồi a, tôi làm thế nào có thể ngồi được đây“.
Kim Tuệ Nhi ý thức được có người làm ồn liền bịt tai lại. Một số người cũng quá giả bộ đi, rõ ràng biết cố gắng bịt tai vẫn không có tác dụng, nhưng vẫn hảo hảo mà làm.
Cuối cùng tên đó vẫn là nháo nhào phiền phức đi, Kim Tuệ Nhi trở mình ngồi dậy: “Lập tức câm miệng”
Hứa Thiên không biết vì giật mình hay là đã cảm nhận được có kết quả, liền im lặng.
“Xuống đây ngồi” - Kim Tuệ Nhi liếc nhìn Hứa Thiên, trong mắt muốn bao nhiêu giận dữ liền có bấy nhiêu giận dữ.
Hứa Thiên đắc ý đẩy người này người kia mà chen xuống chiếc ghế diễm phúc. Ánh mắt bốn người còn lại dừng ở một điểm, gương chiếu hậu trước mặt tài xế. Cho là hiểu rồi đi.Hà Giang là một huyện nhỏ nằm kế bên Sơn Trang. Nhà Hứa Thiên ở Sơn Trang, cho nên chút nữa bọn họ sẽ đi ngang đó. Đoạn đường khá xa, vì chùa Quang Lâm nằm ở nơi hẻo lánh, tận cùng của huyện nhỏ. Kim Tuệ Nhi tựa đầu vào ghế chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy thì phát hiện xe đang lăn bánh trên đường cái Sơn Trang. Không biết đang nghĩ gì, cô quay qua hỏi Hứa Thiên: “Nhà cậu ở đâu?”
“Sơn Trang” - Hứa Thiên dửng dưng.
“A, xa như vậy?” - Tuệ Nhi kịch liệt bất ngờ, nhưng khả năng che giấu cảm xúc khá tốt. Nhà xa thì cũng chẳng có gì, Chấn Hoa nổi tiếng thế nào ai cũng biết, người từ tỉnh khác đến học còn là chuyện bình thường, huống hồ giáp huyện. Có điều mỗi sáng Hứa Thiên là đi xe đạp, đã vậy còn đến tận Tân Trà đón Kim Tuệ Nhi. Đừng nói là rãnh rỗi quá rồi đi.
“Cũng không xa lắm! Tôi là ai chứ? Đi một chút liền tới” - Bệnh tự luyến đeo đuổi rất dai.
Kim Tuệ Nhi biểu tình không thèm quan tâm, kỳ thực trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, tâm tình có chút dịu đi. Tuần sau trở lại đi học, nhất định không để cậu ấy đến đón nữa.
Kim Tuệ Nhi không biết từ bao giờ mắc chứng thiếu ngủ, đụng đâu cũng khò khò mà ngủ cho được, bình thường buổi đêm vẫn ngủ rất đúng giờ. Có lẽ mấy hôm nay có chút mệt.
Nói xong vài câu với Hứa Thiên, đầu Kim Tuệ Nhi bắt đầu không tìm được chỗ tựa mà gật gật. Mắt mở không lên mà vừa chợp mắt đã giật mình, cảm giác khó chịu thế nào.
Hứa Thiên thấy Tuệ Nhi có vẻ mệt mỏi, hai mắt đã liêm diêm rồi, liền lấy tay đỡ nhẹ đầu cô tựa vào vai mình. Kim Tuệ Nhi trong mơ tìm được chỗ dựa lý tưởng, cơ mặt có chút giãn ra, trên miệng mang ý cười, thành thật mà ngủ. Hứa Hung Thần cũng không có vừa đâu, đâu thể dễ dàng để nha đầu kia chiếm tiện nghi trên người mình như vậy, lập tức giả bộ ngủ, tựa đầu ngược lại lên đầu Tuệ Nhi.
Hai người không biết đã ngủ được bao lâu thì đến nơi. Cả bọn bước xuống xe, đầu tiên là xoay nhìn xung quanh, đây chắc chắn là một huyện rất khó khăn, con đường vẫn còn bồi bằng đá đỏ, không có một viên đá xanh, huống gì là nhựa. Cây cối khắp nơi um tùm, bị bao phủ bởi màu đỏ dơ bẩn của đất đá.
Mọi người cùng nhau mang đồ xuống, nhanh chóng vào cổng chùa.
Ni sư đang quét lá trước sân chùa thấy có người đến liền chào đón rất niềm nở, sau đó rất nhanh đã nhận ra Kim Tuệ Nhi, sư cô dùng thái độ hòa nhã nhất mà mời mọi người vào trong, tất cả quá trình đều diễn ra rất nhanh nhưng trông không hề vội vã.
Mọi người sau khi thắp nhang liền mang số quần áo, sách vở và bánh kẹo ra, đi đến ngôi nhà chung phía sau chùa của bọn trẻ. Tuệ Nhi hướng những đứa trẻ đang nằm ngủ trên đệm chiếu ở sàn nhà mà đi tới. Ngồi xuống bên cạnh chúng, cảm giác thâm tình thân thiết ngày xưa tràn về mãnh liệt. Một nhi đồng mắt tròn xoe đang nghịch ngợm giả vờ ngủ, thấy Tuệ Nhi ngồi kế bên liền hí mắt ra nhìn. Kim Tuệ Nhi quay qua bắt gặp rồi nhoẻn miệng cười, đứa trẻ theo đó mà vứt bình sữa sang một bên, lồm cồm bò dậy.
Tuệ Nhi đưa tay đón lấy đứa bé, hảo hảo cho vào trong lòng: “Nhóc con sao không ngủ?”
Đứa trẻ long lanh hai mắt nhìn cô, trên miệng còn dính ít sữa, kháu khỉnh bật cười khặc khặc.”Còn cười, có biết không ngủ sẽ bị đánh đòn hay không?” - Tuệ Nhi đưa một tay véo nhẹ má đứa trẻ.
“Còn...cươi...cươi...” - Nhi đồng lém lỉnh bắt chước lời nói Kim Tuệ Nhi, được vài ba chữ đầu liền quên đi vế sau, trông kìa, gương mặt cố gắng của nó cũng bắt đầu đỏ lên rồi.
Hứa Thiên sau khi phân phát sách vở liền đứng dậy định nói chuyện với Tuệ Nhi, không ngờ không thấy cô đâu nữa. Cậu trở ra mang giày đi ngang các phòng kế bên, nhìn vào tìm kiếm. Cuối cùng cũng thấy được nấm lùn cùng những đứa trẻ mặc quần áo vàng cam ở cùng một chỗ.
( người ta là 1m65 đó, nấm lùn cái gì =))))
“Bọn trẻ đang ngủ, cậu vào đây phá giấc à?” - Hứa Thiên vặn âm thanh cực nhỏ, sợ đánh thức bọn trẻ.
“Vậy cậu còn vào đây làm gì?”
“Vào ngăn cản cậu”
Đứa trẻ trên tay Tuệ Nhi không biết gì cũng cứ ngoặc nghẽo cười theo, nhìn thấy người lạ không những không khóc mà còn thích thú phối hợp nữa, đứa trẻ này rất có tương lai a.
Tuệ Nhi đặt đứa trẻ về chỗ cũ: “Ngủ ngoan nào, tỉnh dậy sẽ có mẹ”
Nhi đồng ánh mắt không cam lòng, vừa giả bộ thoát khỏi đã bị đưa về chỗ đó nữa rồi, nghe Tuệ Nhi nói như vậy, liền theo thói quen tập nói mà lắp bắp theo, lần này không bắt chước được gì, chỉ phát ra được một tiếng: “...mẹ...”
Kim Tuệ Nhi hai mắt phiếm hồng, cha mẹ nào mà không thương con, tại sao còn có người nhẫn tâm như vậy.
Hứa Thiên ngồi kế bên cũng cùng một tâm tính, có điều lại không thể hiện ra mặt dù là một chút: “Đi, ra ngoài cho bọn trẻ ngủ”
Hai người đứng dậy, vừa bước đến tới cửa thì có một đứa trẻ lớn hơn, chừng khoảng bảy, tám tuổi chạy đến. Thằng nhóc đứng nhìn Tuệ Nhi từ trên đỉnh đầu xuống tới bàn chân, sau đó liếc sang người bên cạnh, cuối cùng vẫn là dừng trên người Kim Tuệ Nhi. Rốt cuộc cũng có kết quả phân tích: “Cô Tuệ Nhi”
Kim Tuệ Nhi nãy giờ đứng im nhìn thằng bé, cơ hồ cũng muốn thử xem nó còn nhận ra mình hay không, bây giờ thì hai mắt rưng rưng vì vui vẻ nhưng lại dửng dưng: “Sao con biết tên cô?”
“Chẳng phải mấy năm trước cô còn đến đây chơi với con hay sao?” - Tâm Tâm tỏ ra thất vọng.
“À, vậy sao cô không hề nhớ con nhỉ? Con tên gì a?”
Tâm hồn mỏng manh của đứa trẻ thoáng chút xíu tan vỡ rồi, Tâm Tâm đôi mắt u ám, thể hiện nỗi ưu tư như người lớn, sau đó nhìn sang Hứa Thiên có chút không ưa thích người này.
“Có còn thích làm bác sĩ nữa hay không?” - Kim Tuệ Nhi cuối cùng vẫn là không nỡ lòng chọc ghẹo nhóc con này, cô cúi người xuống một chút, véo má nó hỏi.
Khỏi phải nói Tâm Tâm vui như thế nào, có điều nó tuyệt đối không nhảy lên la hét. Ở chùa từ bé đến giờ, chút điều nhỏ nhặt này nó chắc chắn nhớ rõ, chuyện gì cũng phải từ tốn nhẹ nhàng, không được la hét quá khích.
Hồi Tâm Tâm bốn tuổi, Kim Tuệ Nhi từng hỏi nó sau này lớn lên muốn làm gì, nó liền không suy nghĩ mà nói “làm thầy thuốc”, rồi chưa nghe Tuệ Nhi hỏi thêm, nó đã trực tiếp trả lời “muốn giúp người nghèo thay tim“.
Tâm Tâm bị chứng rối loạn nhịp tim bẩm sinh, cứ cách ngày phải đối mặt với sốc điện tim, điều trị nhiễm toan và thở oxy. Lúc đầu nó rất sợ những khi như thế, nhưng dần dà sinh ra tâm lý cường nhẫn khó tả. Sau đó Kim Tống Bách cùng công ty mà ông làm bỏ ra một số tiền lớn đưa nó sang Mỹ điều trị, lập tức thoát khỏi căn bệnh quái đản ấy. Chuyện này Kim Tuệ Nhi không hề hay biết, cô chỉ biết là sau đó Tâm Tâm đã không còn bị sốc điện đau đớn nữa.
Thằng nhóc còn nhỏ nhưng tâm tính đặc biệt lương thiện, nhìn trước nhìn sau đều hết mực thận trọng. Kim Tuệ Nhi cho rằng tương lai sẽ rất sáng lạng.
Tâm Tâm sau một hồi phấn khích liền nắm tay Tuệ Nhi kéo về phòng mình, thành thật kể cô nghe từng chuyện nhỏ mà nó đã trải qua. Hứa Thiên theo đó mà bước vào, vừa đến cửa lập tức nhìn được ánh mắt sát khí của Tâm Tâm.
Tâm Tâm cho rằng ba năm qua Kim Tuệ Nhi không đến thăm nó nữa là vì tên đó. Không trách được, trẻ con mà, cái gì đập vào mắt mà phù hợp hoàn cảnh thì đều đem tất cả xâu chuỗi lại thành nguyên nhân - kết quả. Nguyên nhân là Hứa Thiên cứ đi theo như vậy, kết quả Kim Tuệ Nhi không thể đến đây, cuối cùng Tâm Tâm là người thiệt thòi.
Qua một buổi dài nói chuyện, phát quà rồi ăn bữa cơm, ngũ nhân thiện nguyện nuối tiếc tạm biệt mỗi người trở về đơn vị công tác.
( màu mè =))))
Đây là chiếc xe 7 chỗ mà mấy bản đi thiện nguyện nè, sang trọng ghê hồn hén =)))
Phải rồi, sau một quá trình lục lọi tìm kiếm thì tui cũng tìm được một gương mặt khả ái gần giống Kim Tuệ Nhi ( mặt sát khí tí nữa sẽ y chang), show lên cho mọi người thấy, mang thêm cho Cảnh tỷ cặp kính đen nữa là thành Kim Tuệ Nhi nạnh nùng nha =)))
Có ai coi With you Cảnh Cảnh Dư Hoài này hôn, tui hong coi nhiều nhưng nhìn tỷ ấy dễ thương quá đi!!!
Đã nói là phải làm liền, lớp tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần mà lên xe đến Hà Giang. Dương Khả cuối tuần luôn phải đón nhi đồng của mình từ nhà trẻ về nên không đi cùng học trò được, chỉ có thể sắp xếp xe cho bọn chúng.
Chuyến thiện nguyện được thực hiện bởi năm người, các cán sự lớp là Kim Tuệ Nhi, Hứa Thiên, Hồ La La, Kha Thanh Hạo và Lưu An đại diện tổ trưởng, lẽ ra Hứa Thiên có thể thành thật lái xe của mình đưa bọn họ đi, tiết kiệm được một phần chi phí đi lại, nhưng vẫn là đang hảo hảo giấu giếm hoàn cảnh không có gì đáng để giấu của mình.
Xe là bảy chỗ, mà bọn họ lại đi có năm, cho nên chỗ ngồi không có gì đáng nói, Kim Tuệ Nhi cảm thấy mình có thể tùy tiện chọn hai ghế cuối cùng mà nằm ngủ. Sau khi vận chuyển đồ đạc lên xe, Tuệ Nhi liền cố tình phóng lên trước để chiếm chỗ, chưa ổn định được bao lâu, cô cảm thấy vài sợi tóc bị giật nhẹ.
“Muốn gì?” - Tuệ Nhi cởi bịt mắt gấu trúc, ngước lên nhìn tên cao to.
“Cậu muốn một mình chiếm hai ghế hay sao?” - Hứa Kiếm Chuyện.
“Có vấn đề gì? Không thiếu ghế cho cậu”
“Tôi đã quen ngồi ghế cuối, cậu mau ngồi dậy đi. Còn sắp xếp lại một số đồ đạc nữa” - Hứa Thiên đưa tay kéo chiếc áo khoác Tuệ Nhi đang che ngang bụng.
Kim Tuệ Nhi đến giờ phút này đã không thể chịu đựng: “Cậu có thôi đi không? Không nói nhiều, không ngồi được thì xuống xe, tôi còn lâu mới nhường chỗ cho cậu”
Quả thật không lầm, nếu là người khác thì còn có hai khả năng, một là đứng dậy đến ghế khác ngồi, hai là thỏa thuận một người ngồi một ghế, Tuệ Nhi lại tỏ ý khiêu khích rõ ràng, y như thiếu đánh. Gương mặt này nếu là con trai thì Hứa Thiên đã sớm đấm một phát.
Cuối cùng vẫn là Hứa Thiên chịu thua, cậu đứng khom tại chỗ nghiên cứu vị trí, chỉ còn trống duy nhất một ghế đầu, trong lòng cứ như thế hức hức. Không được, phải tìm cách dụ dỗ tiểu nha đầu này ngồi dậy.
Khoảnh khắc Hứa Thiên chạch miệng đắc ý, cậu cầm chai nước trái cây trực tiếp đổ lên ghế trống đó. Bốn người đang tỉnh kia trố mắt nhìn, Kim Tuệ Nhi cũng không phải vô cớ mà gọi hắn là Hứa Thần Kinh đó a.
Thấy vẫn chưa đủ, cậu tiếp tục mở nắp chai tiếp theo, thản nhiên đổ xuống. Chưa đầy một lát liền la lói: “Ghế này của tôi đã bị ướt rồi a, tôi làm thế nào có thể ngồi được đây“.
Kim Tuệ Nhi ý thức được có người làm ồn liền bịt tai lại. Một số người cũng quá giả bộ đi, rõ ràng biết cố gắng bịt tai vẫn không có tác dụng, nhưng vẫn hảo hảo mà làm.
Cuối cùng tên đó vẫn là nháo nhào phiền phức đi, Kim Tuệ Nhi trở mình ngồi dậy: “Lập tức câm miệng”
Hứa Thiên không biết vì giật mình hay là đã cảm nhận được có kết quả, liền im lặng.
“Xuống đây ngồi” - Kim Tuệ Nhi liếc nhìn Hứa Thiên, trong mắt muốn bao nhiêu giận dữ liền có bấy nhiêu giận dữ.
Hứa Thiên đắc ý đẩy người này người kia mà chen xuống chiếc ghế diễm phúc. Ánh mắt bốn người còn lại dừng ở một điểm, gương chiếu hậu trước mặt tài xế. Cho là hiểu rồi đi.Hà Giang là một huyện nhỏ nằm kế bên Sơn Trang. Nhà Hứa Thiên ở Sơn Trang, cho nên chút nữa bọn họ sẽ đi ngang đó. Đoạn đường khá xa, vì chùa Quang Lâm nằm ở nơi hẻo lánh, tận cùng của huyện nhỏ. Kim Tuệ Nhi tựa đầu vào ghế chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy thì phát hiện xe đang lăn bánh trên đường cái Sơn Trang. Không biết đang nghĩ gì, cô quay qua hỏi Hứa Thiên: “Nhà cậu ở đâu?”
“Sơn Trang” - Hứa Thiên dửng dưng.
“A, xa như vậy?” - Tuệ Nhi kịch liệt bất ngờ, nhưng khả năng che giấu cảm xúc khá tốt. Nhà xa thì cũng chẳng có gì, Chấn Hoa nổi tiếng thế nào ai cũng biết, người từ tỉnh khác đến học còn là chuyện bình thường, huống hồ giáp huyện. Có điều mỗi sáng Hứa Thiên là đi xe đạp, đã vậy còn đến tận Tân Trà đón Kim Tuệ Nhi. Đừng nói là rãnh rỗi quá rồi đi.
“Cũng không xa lắm! Tôi là ai chứ? Đi một chút liền tới” - Bệnh tự luyến đeo đuổi rất dai.
Kim Tuệ Nhi biểu tình không thèm quan tâm, kỳ thực trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, tâm tình có chút dịu đi. Tuần sau trở lại đi học, nhất định không để cậu ấy đến đón nữa.
Kim Tuệ Nhi không biết từ bao giờ mắc chứng thiếu ngủ, đụng đâu cũng khò khò mà ngủ cho được, bình thường buổi đêm vẫn ngủ rất đúng giờ. Có lẽ mấy hôm nay có chút mệt.
Nói xong vài câu với Hứa Thiên, đầu Kim Tuệ Nhi bắt đầu không tìm được chỗ tựa mà gật gật. Mắt mở không lên mà vừa chợp mắt đã giật mình, cảm giác khó chịu thế nào.
Hứa Thiên thấy Tuệ Nhi có vẻ mệt mỏi, hai mắt đã liêm diêm rồi, liền lấy tay đỡ nhẹ đầu cô tựa vào vai mình. Kim Tuệ Nhi trong mơ tìm được chỗ dựa lý tưởng, cơ mặt có chút giãn ra, trên miệng mang ý cười, thành thật mà ngủ. Hứa Hung Thần cũng không có vừa đâu, đâu thể dễ dàng để nha đầu kia chiếm tiện nghi trên người mình như vậy, lập tức giả bộ ngủ, tựa đầu ngược lại lên đầu Tuệ Nhi.
Hai người không biết đã ngủ được bao lâu thì đến nơi. Cả bọn bước xuống xe, đầu tiên là xoay nhìn xung quanh, đây chắc chắn là một huyện rất khó khăn, con đường vẫn còn bồi bằng đá đỏ, không có một viên đá xanh, huống gì là nhựa. Cây cối khắp nơi um tùm, bị bao phủ bởi màu đỏ dơ bẩn của đất đá.
Mọi người cùng nhau mang đồ xuống, nhanh chóng vào cổng chùa.
Ni sư đang quét lá trước sân chùa thấy có người đến liền chào đón rất niềm nở, sau đó rất nhanh đã nhận ra Kim Tuệ Nhi, sư cô dùng thái độ hòa nhã nhất mà mời mọi người vào trong, tất cả quá trình đều diễn ra rất nhanh nhưng trông không hề vội vã.
Mọi người sau khi thắp nhang liền mang số quần áo, sách vở và bánh kẹo ra, đi đến ngôi nhà chung phía sau chùa của bọn trẻ. Tuệ Nhi hướng những đứa trẻ đang nằm ngủ trên đệm chiếu ở sàn nhà mà đi tới. Ngồi xuống bên cạnh chúng, cảm giác thâm tình thân thiết ngày xưa tràn về mãnh liệt. Một nhi đồng mắt tròn xoe đang nghịch ngợm giả vờ ngủ, thấy Tuệ Nhi ngồi kế bên liền hí mắt ra nhìn. Kim Tuệ Nhi quay qua bắt gặp rồi nhoẻn miệng cười, đứa trẻ theo đó mà vứt bình sữa sang một bên, lồm cồm bò dậy.
Tuệ Nhi đưa tay đón lấy đứa bé, hảo hảo cho vào trong lòng: “Nhóc con sao không ngủ?”
Đứa trẻ long lanh hai mắt nhìn cô, trên miệng còn dính ít sữa, kháu khỉnh bật cười khặc khặc.”Còn cười, có biết không ngủ sẽ bị đánh đòn hay không?” - Tuệ Nhi đưa một tay véo nhẹ má đứa trẻ.
“Còn...cươi...cươi...” - Nhi đồng lém lỉnh bắt chước lời nói Kim Tuệ Nhi, được vài ba chữ đầu liền quên đi vế sau, trông kìa, gương mặt cố gắng của nó cũng bắt đầu đỏ lên rồi.
Hứa Thiên sau khi phân phát sách vở liền đứng dậy định nói chuyện với Tuệ Nhi, không ngờ không thấy cô đâu nữa. Cậu trở ra mang giày đi ngang các phòng kế bên, nhìn vào tìm kiếm. Cuối cùng cũng thấy được nấm lùn cùng những đứa trẻ mặc quần áo vàng cam ở cùng một chỗ.
( người ta là m đó, nấm lùn cái gì =))))
“Bọn trẻ đang ngủ, cậu vào đây phá giấc à?” - Hứa Thiên vặn âm thanh cực nhỏ, sợ đánh thức bọn trẻ.
“Vậy cậu còn vào đây làm gì?”
“Vào ngăn cản cậu”
Đứa trẻ trên tay Tuệ Nhi không biết gì cũng cứ ngoặc nghẽo cười theo, nhìn thấy người lạ không những không khóc mà còn thích thú phối hợp nữa, đứa trẻ này rất có tương lai a.
Tuệ Nhi đặt đứa trẻ về chỗ cũ: “Ngủ ngoan nào, tỉnh dậy sẽ có mẹ”
Nhi đồng ánh mắt không cam lòng, vừa giả bộ thoát khỏi đã bị đưa về chỗ đó nữa rồi, nghe Tuệ Nhi nói như vậy, liền theo thói quen tập nói mà lắp bắp theo, lần này không bắt chước được gì, chỉ phát ra được một tiếng: “...mẹ...”
Kim Tuệ Nhi hai mắt phiếm hồng, cha mẹ nào mà không thương con, tại sao còn có người nhẫn tâm như vậy.
Hứa Thiên ngồi kế bên cũng cùng một tâm tính, có điều lại không thể hiện ra mặt dù là một chút: “Đi, ra ngoài cho bọn trẻ ngủ”
Hai người đứng dậy, vừa bước đến tới cửa thì có một đứa trẻ lớn hơn, chừng khoảng bảy, tám tuổi chạy đến. Thằng nhóc đứng nhìn Tuệ Nhi từ trên đỉnh đầu xuống tới bàn chân, sau đó liếc sang người bên cạnh, cuối cùng vẫn là dừng trên người Kim Tuệ Nhi. Rốt cuộc cũng có kết quả phân tích: “Cô Tuệ Nhi”
Kim Tuệ Nhi nãy giờ đứng im nhìn thằng bé, cơ hồ cũng muốn thử xem nó còn nhận ra mình hay không, bây giờ thì hai mắt rưng rưng vì vui vẻ nhưng lại dửng dưng: “Sao con biết tên cô?”
“Chẳng phải mấy năm trước cô còn đến đây chơi với con hay sao?” - Tâm Tâm tỏ ra thất vọng.
“À, vậy sao cô không hề nhớ con nhỉ? Con tên gì a?”
Tâm hồn mỏng manh của đứa trẻ thoáng chút xíu tan vỡ rồi, Tâm Tâm đôi mắt u ám, thể hiện nỗi ưu tư như người lớn, sau đó nhìn sang Hứa Thiên có chút không ưa thích người này.
“Có còn thích làm bác sĩ nữa hay không?” - Kim Tuệ Nhi cuối cùng vẫn là không nỡ lòng chọc ghẹo nhóc con này, cô cúi người xuống một chút, véo má nó hỏi.
Khỏi phải nói Tâm Tâm vui như thế nào, có điều nó tuyệt đối không nhảy lên la hét. Ở chùa từ bé đến giờ, chút điều nhỏ nhặt này nó chắc chắn nhớ rõ, chuyện gì cũng phải từ tốn nhẹ nhàng, không được la hét quá khích.
Hồi Tâm Tâm bốn tuổi, Kim Tuệ Nhi từng hỏi nó sau này lớn lên muốn làm gì, nó liền không suy nghĩ mà nói “làm thầy thuốc”, rồi chưa nghe Tuệ Nhi hỏi thêm, nó đã trực tiếp trả lời “muốn giúp người nghèo thay tim“.
Tâm Tâm bị chứng rối loạn nhịp tim bẩm sinh, cứ cách ngày phải đối mặt với sốc điện tim, điều trị nhiễm toan và thở oxy. Lúc đầu nó rất sợ những khi như thế, nhưng dần dà sinh ra tâm lý cường nhẫn khó tả. Sau đó Kim Tống Bách cùng công ty mà ông làm bỏ ra một số tiền lớn đưa nó sang Mỹ điều trị, lập tức thoát khỏi căn bệnh quái đản ấy. Chuyện này Kim Tuệ Nhi không hề hay biết, cô chỉ biết là sau đó Tâm Tâm đã không còn bị sốc điện đau đớn nữa.
Thằng nhóc còn nhỏ nhưng tâm tính đặc biệt lương thiện, nhìn trước nhìn sau đều hết mực thận trọng. Kim Tuệ Nhi cho rằng tương lai sẽ rất sáng lạng.
Tâm Tâm sau một hồi phấn khích liền nắm tay Tuệ Nhi kéo về phòng mình, thành thật kể cô nghe từng chuyện nhỏ mà nó đã trải qua. Hứa Thiên theo đó mà bước vào, vừa đến cửa lập tức nhìn được ánh mắt sát khí của Tâm Tâm.
Tâm Tâm cho rằng ba năm qua Kim Tuệ Nhi không đến thăm nó nữa là vì tên đó. Không trách được, trẻ con mà, cái gì đập vào mắt mà phù hợp hoàn cảnh thì đều đem tất cả xâu chuỗi lại thành nguyên nhân - kết quả. Nguyên nhân là Hứa Thiên cứ đi theo như vậy, kết quả Kim Tuệ Nhi không thể đến đây, cuối cùng Tâm Tâm là người thiệt thòi.
Qua một buổi dài nói chuyện, phát quà rồi ăn bữa cơm, ngũ nhân thiện nguyện nuối tiếc tạm biệt mỗi người trở về đơn vị công tác.
( màu mè =))))
Đây là chiếc xe chỗ mà mấy bản đi thiện nguyện nè, sang trọng ghê hồn hén =)))
Phải rồi, sau một quá trình lục lọi tìm kiếm thì tui cũng tìm được một gương mặt khả ái gần giống Kim Tuệ Nhi ( mặt sát khí tí nữa sẽ y chang), show lên cho mọi người thấy, mang thêm cho Cảnh tỷ cặp kính đen nữa là thành Kim Tuệ Nhi nạnh nùng nha =)))
Có ai coi With you Cảnh Cảnh Dư Hoài này hôn, tui hong coi nhiều nhưng nhìn tỷ ấy dễ thương quá đi!!!