Hứa Thiên chậm rãi mở mắt, xung quanh cậu là bốn bức tường trắng tinh, cậu mơ hồ thấy ai đó đang ngủ gục dưới chân mình. Hứa Thiên chống tay ra sau đẩy người ngồi dậy, cậu cố gắng không làm người trước mặt tỉnh giấc.
Hứa Thiên vừa nhấc mình lên một chút thì cảm giác phần đầu đau nhức không chịu được, theo phản xạ cậu đưa tay dụi mắt, cố gắng mở nó thật to. Trong phòng là ánh đèn hiền hòa, các bóng đèn được bao phủ bởi một lớp giấy mỏng, cơ bản mà nói thì giường của Hứa Thiên bị khuất ánh sáng, nhưng cậu lại cảm thấy ánh sáng chói chang, nhất thời không chịu được mà lùi lưng ra sau, tạo nên cử động mạnh. Hứa Phong ngay sau đó tỉnh giấc, ông dứt khoát ngồi dậy, toàn thân toát ra khí phách của người đàn ông khỏe mạnh, thành đạt: "Tỉnh rồi sao? Uống chút nước đi, ta đi gọi bác sĩ"
"Không cần đâu, chuyện gì đã xảy ra?" - Hứa Thiên thấy ba mình thì lập tức tỏ ra cứng rắn, trước giờ luôn như vậy, trước mặt ba mình cậu không bao giờ tỏ ra khuất phục.
Hứa Phong đặt ly nước lên bàn: "Con bị ngất, cô giáo và bạn đồng học đưa con đến đây"
Hứa Thiên nghe đến bạn đồng học, lập tức ngồi dậy tựa lưng vào thành giường: "Bạn đồng học? Đã đi rồi sao?"
"Ừ, bọn họ sớm đã trở về" - Hứa Phong kiên nhẫn.
"Con như vậy bao lâu rồi? Ba hôm nay không đi làm sao?"
"Chỉ đúng một ngày thôi. Ta giao việc lại hết rồi, ở đây với con." - Hứa Phong ngồi quay lưng lại với tiểu tử nhà mình. Ông cố giấu tiếng thở dài mệt mỏi, dùng trạng thái thoải mái nhất mà đối mặt với con mình. Từ ngày vợ ông không còn ở đây, ông luôn cảm thấy nợ Hứa Thiên điều gì đó lớn lao lắm. Cuộc sống ông không có gì đáng nói, muốn bao nhiêu sa hoa có bấy nhiêu sa hoa, nhưng thật tế mà nói, chưa ngày nào ông thực sự cảm thấy hạnh phúc an nhiên cả.
Mối quan hệ giữa ông và Hứa Thiên không mấy tốt đẹp từ rất nhiều năm về trước, càng ngày số lần hai cha con chạm mặt nhau càng ít, Hứa Phong không có thời gian quan tâm con trai, còn Hứa Thiên thì không đủ thiện ý để mỉm cười vui vẻ với ba mình.
Hứa Thiên không hiểu sao nghe những lời này từ ba mình cậu lại cảm thấy rất bình thường, cậu luôn khắc cốt ghi tâm khoảng thời gian người mà cậu đang gọi là ba đã đối xử lạnh nhạt với mẹ mình, chưa kể từ sau khi bà ấy không còn ở đây nữa, ông ta cũng chẳng lần nào bên cạnh hỏi han cậu, mỗi năm tới lễ họp phụ huynh cậu đều phải thuê người đến dự.
Mặc dù như vậy, thái độ Hứa Thiên cũng có chút dịu đi: "Ba đến công ty đi, con đã khỏe rồi, chút nữa chắc chắn bác sĩ sẽ cho xuất viện"
"Không được, ở đây đến bao giờ khỏi mới được về." - Hứa Phong dứt khoát.
"Việc này ba không phải quản"
Hứa Phong thừa biết ông không thể ngăn cản con trai mình làm điều nó muốn, nhưng riêng đối với chuyện này thì ông không thể để nó ngông cuồng được. Hứa Thiên lúc nhỏ gặp phải một cú va chạm ở đầu, cậu bị té xuống đường nhưng do có người đưa tay đỡ đầu nên ngay lúc ấy không có cảm giác đau đớn, sau đó vài hôm, cậu bắt đầu thấy chóng mặt, mệt mỏi, bác sĩ của cậu bảo cậu bị chứng đau đầu sau chấn thương. Thời gian tiếp theo, đại thiếu gia nhà Hứa được chăm sóc hết sức kỹ lưỡng, ăn uống thận trọng hơn, chơi bời cũng có giới hạn, đặc biệt không được tham gia những trò vận động mạnh, Hứa Thiên nhanh chóng hồi phục.Hứa Phong tiến đến cạnh cửa nhấn nút đỏ gọi bác sĩ, đây là phòng bệnh hạng đặc biệt có bác sĩ riêng, cho nên ngay lập tức bác sĩ đã có mặt trước mặt Hứa Thiên.
Bác sĩ từ từ trình bày những nguyên nhân khiến chứng đau đầu này tái phát. Hứa Thiên khẽ rùng mình một cái, cậu cứ tưởng vị bác sĩ này đã theo dõi cậu, biết hết thảy những sinh hoạt không lành mạnh hằng ngày của mình.
Đầu tiên phải nói đến là thiếu ngủ. Hứa Thiên buổi tối khi lên giường không bao giờ ngủ ngay, cứ cách ngày cậu lại mở chiếc hộp gỗ trắng tinh xảo của mình ra để nhìn lại những món đồ còn sót lại của Trần Ái Mẫn. Trước kia bà đi tay không, chẳng màng mang theo thứ gì quý giá bên cạnh mình. Tất cả quần áo, trang sức của bà đều vẹn nguyên tại căn phòng. Nhưng Hứa Thiên lại chỉ giữ lại sợi dây chuyền bị đứt và đôi tất cũ.
Sau khi cất chiếc hộp lại chỗ cũ, Hứa Thiên lại tiếp tục ôm máy tính truy cập QQ, cậu theo dõi tài khoản của "bạn đồng học", lao lực suy nghĩ phải làm sao để biết được đằng ấy hiện tại đang làm gì, đã ngủ chưa.
Trước thời gian mê đắm chọc ghẹo "bạn thân", cậu đã ngày ngày tụ tập cùng bạn bè, uống rượu, hút thuốc, cái nào không tốt cho sức khỏe của mình thì cậu đều gắn bó.
Lại nói, Hứa Thiên vừa mới dồn tâm sức tham gia giải bóng, cậu đá nhiệt tình, suy nghĩ nhiệt tình như vậy, nói chỉ tốn một ít sức lực thì thật không phải rồi.
Nhưng chuyện quan trọng nhất chính là cậu phải mệt mỏi đấu tranh với chính mình. Hứa Thiên trước mắt Tuệ Nhi vô tư, vô lo, chuyện gì đều thể hiện ra mặt, nhưng quay lưng lại, cậu lại tự dày vò chính mình, bắt mình phải chọn lựa, bắt mình không phải là mình.
Thông thường bệnh đau đầu cho những chấn thương tương đối nhẹ như Hứa Thiên sẽ kéo dài chỉ vài tháng, nhiều nhất là một, hai năm. Nhưng sau một thời gian được chăm sóc kỹ lưỡng, Hứa Thiên đâm ra chán chường, cảm thấy bản thân bị gò bó, cậu mang số thuốc bác sĩ cấp cho mình tách ra bỏ vào trong toilet rồi đắc chí dội nước. Âu đó cũng là điểm khởi đầu của hậu quả bây giờ cậu phải chịu.
Hứa Thiên đổ vài giọt mồ hôi, càng nghe bác sĩ nói cậu càng cảm thấy nhức đầu: "Được rồi, ba, con muốn nghỉ ngơi"
Hứa Phong gật đầu để bác sĩ rời khỏi. Ông không phải sợ thằng con ngỗ nghịch này, chính xác là ông nghe bác sĩ nói đến phải nhức đầu theo tiểu tử của mình luôn rồi.
Ông giữ nguyên nét mặt nghiêm nghị, phủi phủi một bên vai áo, căn dặn Hứa Thiên vài điều mà bản thân ông biết trước là vô ích, sau đó ra ngoài khép cửa lại.
Hứa Thiếu Gia thở phào nhẹ nhõm, cậu lòm còm ngồi dậy, bước xuống đi khắp phòng tìm chiếc cặp của mình. Hứa Thiên phấn khởi khi thấy đồ đạc vẫn còn đầy đủ, điện thoại vẫn nguyên trong ngăn kéo, cậu cầm điện thoại nhanh chân tiến đến giường bệnh. Rất nhanh sau đó cậu muốn vứt đi chiếc điện thoại mình vừa ra sức cưng chiều này. Điện thoại chỉ còn một vạch đỏ lấp lánh, chỉ cần Hứa Thiên mở khóa, lướt vào danh bạ thì nó ngay lập tức hiện một màn hình tối đen. Hứa Thiên tự nghĩ, có phải ông trời đây là muốn chơi cậu hay không a, đáng lẽ cậu bây giờ đang cùng cô Dương đạo diễn một vài trò chơi chọc tức Kim Tuệ Nhi, vui vẻ thấy được cái mặt méo mó lên vì nổi giận của bạn thân, bây giờ lại phải nằm trên giường bệnh vì căn bệnh không đâu như thế này. Chính xác mà nói thì ông trời đang trừng phạt cậu, rõ ràng là muốn làm điều xấu, bây giờ gặp phải điều đó. Cậu chẳng phải nghe lời cô Dương giả ma giả quỷ, giả người bệnh hoạn yếu ớt hay sao?
Bực mình một lúc khá lâu, Hứa Thiên nghe tiếng gõ cửa. Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ cũng vừa khi tan học được một lúc, chắc chắn là Tiểu nha đầu đó đến thăm mình rồi a.
Hứa Thần Kinh ngay lúc bệnh hoạn mà cũng chẳng chịu ở lành, còn bày trò chọc nha đầu thêm nữa, cậu nằm dài ra giường, lấy chăn phủ kín đầu, mở miệng mệt mỏi cho phép người vào.
Người vừa vào đặt lên bàn một bát cháo to còn nóng hổi, nhỏ nhẹ: "Hứa thiếu gia, đến giờ ăn rồi! Cậu ngồi dậy ăn một chút rồi uống thuốc"
Khỏi phải nói đến vẻ mặt của người trong chăn bây giờ, Hứa Thiên hai bên tai đỏ ửng, cậu nằm trong phòng đặc biệt có điều hòa thích hợp, lại cảm giác trong người nóng ran, muốn ngay lập tức phun ra lửa đốt trụi chỗ này.
Thấy người nằm im không nhúc nhích, y tá có chút lo lắng, cô đi tới đưa tay chạm nhẹ: "Hứa Thiếu Gia, cậu ổn chứ? Tôi gọi bác sĩ nhé"
Hứa Thiên thừa biết nếu cứ nằm im lặng thế này thế nào cũng phải đau đầu với vị bác sĩ lúc nãy. Cậu kiệm lời: "Được rồi, ra ngoài đi"
"Cậu ngồi dậy ăn đi, có cần tôi giúp hay không?" - Y tá thỏ thẻ.
"Không cần, nói với bác sĩ tôi rất khỏe, bây giờ có thể ăn mười bát cháo lớn, ra chơi vài trận thể thao, sau đó còn có thể đi bơi, lập tức cho tôi xuất viện" - Hứa Thiên nóng bức, muốn đá văng chiếc chăn, nhưng không muốn cùng ý tá dài dòng, đành nằm trong chăn dứt khoát.
"Không được a, cậu còn phải đợi theo dõi. Chủ tịch nói khi nào thật sự khỏi thì thông qua ông ấy mới cho cậu xuất viện"
Hứa Hầm Gan thẳng thắn nghĩ, có phải bệnh viện này sắp xếp người làm việc theo cùng chủng loại tính cách hay không, người nói nhiều sẽ cùng một chỗ người thích nói, người thừa hơi cũng góp chung luôn. Vị bác sĩ lúc nãy không phải đã rất phiền phức rồi hay sao, bây giờ lại thêm nữ y tá này nữa.
Hứa Thiên nói: "Được, tôi lập tức dậy ăn, hiện tại không mặc quần áo, cô ra ngoài tôi mới có thể mở chăn"
Nữ y tá nghe vậy hai má cũng theo đó đỏ ửng lên, cô ngại ngùng gật đầu rời khỏi.
Vừa nghe tiếng đóng cửa, Hứa Thiên tung chăn ra thở hồng hộc: "Thật lắm lời. Tôi nhịn đói đã hơn một ngày, tại sao lại chỉ ăn cháo trắng"
"Không phải có người bảo đang không mặc quần áo hay sao?" - Kim Tuệ Nhi đặt balo xuống ghế.
Hứa Thiên vừa nghe được tiếng đầu tiên trong câu nói vừa rồi lòng đã vui mừng khôn tả được, tuy phản ứng cũng không nhanh lắm, nhưng cứ cho là do bất ngờ quá đi. Sau đó không biết có phải dây thần kinh nơ ron bị đứt mất rồi không, cậu đem một bản mặt than nhìn Kim Tuệ Nhi, miệng không ngừng đay nghiếng: "Cậu tới đây làm gì? Không phải đang đi học về cùng tên đó sao? À...phải rồi, hay là vì phải làm tròn trách nhiệm của một lớp trưởng, đến đây thăm bạn bị bệnh. Cậu chắc chắn là muốn xem tôi thảm hại đến mức nào""Đúng vậy, tôi cứ tưởng với tính tình siêu tốt như cậu thì bây giờ đã sớm trở về bên kia rồi, không ngờ cậu lại dư hơi tạo khẩu nghiệp" - Tuệ Nhi tự ý đến rót một ly nước, nói xong cô uống ừng ực.
Kim Tuệ Nhi luôn như vậy, ít nói, ít cười, nhưng mỗi lời nói ra đều mang ý vị sâu xa, khiến cho đối phương phải uất ức kêu than, động não suy nghĩ nên đối lại như thế nào.
Nhìn thấy Tuệ Nhi uống nhiều nước như vậy, trên trán còn vương lại chút mồ hôi, Hứa Thiên có dư hơi cũng không muốn khó dễ cô nữa: "Không phải được đưa đón bằng xe máy hay sao, tại sao lại đầy mồ hôi?"
Tuệ Nhi nghiếng răng: "Phải, đi xe máy rất thoải mái, nhưng đến gặp cậu thì thành ra thế này"
Hứa Thiên nói: "Vậy thì cậu không cần đến đây đi, không cần tốn sức như vậy, đi mà vui vẻ với hắn ta ấy"
Kim Tuệ Nhi thật muốn đập cho tên lắm lời kia một trận, dầm mưa đến thăm hắn, đã không cảm ơn thì thôi, còn ra sức kiếm chuyện.
Thấy Tuệ Nhi im lặng, Hứa Lôi Thôi phải nói nhiều hơn: "Sao đồng phục lại sẫm màu như vậy, không phải đi tắm không lau sạch mà mặc quần áo chứ?"
Kim Tuệ Nghi nghe xong, tiến đến nắm tóc Hứa Thiên: "Cậu còn nói một tiếng nữa, tôi lập tức đánh cậu nằm luôn trong này"
Hứa Thiên bị nắm đứt mất vài sợi tóc, bị giật mạnh như vậy, cậu cảm giác da đầu mình râm ran đau ngứa, như bị cây kim đâm vào có chút tê: "A...không, không chọc nữa, cậu đừng dữ với tôi như vậy chứ"
"Không nói nhiều nữa, ăn cháo đi" - Tuệ Nhi buông tay.
Hứa Thiên nhìn bát cháo dần trở lên nguội lạnh trên bàn tự nhiên thấy buồn nôn. Cậu đang trong tình trạng bệnh hoạn, chóng mặt là thường xuyên nhất, thường thì chóng mặt sẽ dẫn theo buồn nôn, ăn uống chắc chắn không được ngon lành, đã vậy còn bị ép ăn cái này.
"Tôi có thể không ăn không? Tôi không thấy đói" - Hứa Thiên thầm xin lỗi dạ dày của mình.
"Lúc nãy ai vừa nói nhịn đói hơn một ngày, được, không ăn chứ gì, vậy cũng không sao" - Kim Tuệ Nhi mở balo lấy ra chiếc hộp nhựa nhiều tầng được gói kỹ càng qua mấy lớp túi giữ nhiệt. Cô mở nắp, đặt lên bàn hộp cháo nghi ngút khói.
Hứa Thiên chồm người dậy: "Quoa... thơm như vậy, đấy là cái gì?"
"Tất nhiên là loại cháo cậu vừa bảo buồn nôn" - Tuệ Nhi dọn hết đồ ăn ở các tầng còn lại để lên bàn.
Ngăn cháo nghi ngút khói là cháo cá mè hoa, các ngăn còn lại chứa cá hồi hấp, khoai tây nướng, dưa hấu tươi. Hứa Thiên nhìn từng thứ lần lượt được xếp ra bàn, bụng cậu đánh trống nhanh và mạnh hơn rồi, đúng là đồ phản chủ.
"Biết trước cậu sẽ không ăn nên tôi để bụng đói, phải ăn hết những thứ này, thật sự cũng không cam tâm lắm a" - Tuệ Nhi kéo ghế ngồi.
"Cậu...cậu đừng nói là đang hành hạ tôi đi. Bây giờ tôi có chút đói rồi, có thể ăn được". Hứa Thiên nói rồi tung chăn nhảy xuống giường, kéo một chiếc ghế ngồi cạnh Tuệ Nhi.
"Là cháo cá mè hoa a, lâu lắm rồi tôi không được ăn nó" - Hứa Thiên sáng mắt.
"Vậy thì ăn cho nhiều vào" - Tuệ Nhi định nói vài lời châm chọc, nhưng lại sợ thời gian kéo dài, Hứa Hung Thần lại sai giờ uống thuốc. Cô múc cháo ra bát, đẩy qua cho Hứa Thiên.
"Cậu không cùng ăn à?"
"Không, phần này của cậu" - Tuệ Nhi cầm một miếng khoai tây nướng bỏ vào miệng.
Hứa Thiên nếm thử muỗng cháo đầu tiên, hai mắt đang sáng rỡ lập tức dịu đi: "Cậu mua cháo này ở đâu vậy?"
"Sao? Không ngon à?" - Tuệ Nhi khẩn trương.
"Đúng vậy, là ở chỗ nào?" - Hứa Thiên hất mặt.
Kim Tuệ Nhi kéo bát cháo về phía mình: "Không cần ăn nữa, tôi lấy ở chỗ của mình"
Hứa Thiên trong lòng dậy sóng, cậu trợn mắt nhìn Tuệ Nhi, trong lòng cất giấu bao nhiêu cảm xúc, vừa bất ngờ, vừa cảm động, lại vừa vô cùng vui sướng. Cậu là một thanh niên khỏe mạnh, hằng ngày đều ăn uống rất nhiều, mỗi một buổi cơm đều do đầu bếp chuẩn bị kỹ lưỡng, đủ các loại dinh dưỡng nhưng cậu chỉ ăn qua loa, thật sự không cảm thấy ngon miệng. Lúc nhỏ được ăn đồ ăn mẹ nấu, Hứa Thiên mười phần cảm thấy đầy đủ, bây giờ lại thấy thiếu thốn trăm bề.
"Thật ra thì cũng không tệ" - Hứa Thiên giành lại bát cháo, trộm cười.
Khỏi phải nói đi, Kim Tuệ Nhi rõ ràng biết cháo cô nấu rất ngon mà! Kim Tống Bách hậu đậu trong việc nấu nướng bao nhiêu thì cô lại giỏi giang bấy nhiêu, cô là người cuồng ăn uống, nên những món thường xuyên như thế này nấu ngon một chút cũng không có gì là lạ, khổ nỗi Kim Tống Bách chẳng bao giờ chịu để con gái cưng vào bếp.
Những thứ cô mang đến hôm nay đều là những loại thực phẩm tốt cho người bị chứng đau đầu, Kim Tuệ Nhi đã phải xin về sớm để tiện nấu cho Hứa Thiên chút cháo, vừa bước ra định đến đây thì trời đổ mưa, cô lại vội vào gói thêm nhiều lớp túi giữ nhiệt nữa.
Hứa Thiên một mạch ăn hết bát cháo, một bát nữa, và rồi một bát nữa. Cậu nhìn vào trong hộp, thấy cháo còn được một nửa, với sức ăn hiện tại cùng việc nhịn đói hơn một ngày trời thì cậu dư khả năng ăn thêm một phần nữa, nhưng nghĩ lại chiều nay không còn được ăn cháo của cô, cậu lấy nắp hộp đậy cháo cẩn thận.
"Sao vậy? No rồi à?"
"Không có, để dành" - Hứa Thiên nói rất tự nhiên.
Tuệ Nhi suýt chút nữa là há miệng cười ha hả, rốt cuộc cậu là người lớn hay trẻ con đây?
Hứa Thiên chậm rãi mở mắt, xung quanh cậu là bốn bức tường trắng tinh, cậu mơ hồ thấy ai đó đang ngủ gục dưới chân mình. Hứa Thiên chống tay ra sau đẩy người ngồi dậy, cậu cố gắng không làm người trước mặt tỉnh giấc.
Hứa Thiên vừa nhấc mình lên một chút thì cảm giác phần đầu đau nhức không chịu được, theo phản xạ cậu đưa tay dụi mắt, cố gắng mở nó thật to. Trong phòng là ánh đèn hiền hòa, các bóng đèn được bao phủ bởi một lớp giấy mỏng, cơ bản mà nói thì giường của Hứa Thiên bị khuất ánh sáng, nhưng cậu lại cảm thấy ánh sáng chói chang, nhất thời không chịu được mà lùi lưng ra sau, tạo nên cử động mạnh. Hứa Phong ngay sau đó tỉnh giấc, ông dứt khoát ngồi dậy, toàn thân toát ra khí phách của người đàn ông khỏe mạnh, thành đạt: "Tỉnh rồi sao? Uống chút nước đi, ta đi gọi bác sĩ"
"Không cần đâu, chuyện gì đã xảy ra?" - Hứa Thiên thấy ba mình thì lập tức tỏ ra cứng rắn, trước giờ luôn như vậy, trước mặt ba mình cậu không bao giờ tỏ ra khuất phục.
Hứa Phong đặt ly nước lên bàn: "Con bị ngất, cô giáo và bạn đồng học đưa con đến đây"
Hứa Thiên nghe đến bạn đồng học, lập tức ngồi dậy tựa lưng vào thành giường: "Bạn đồng học? Đã đi rồi sao?"
"Ừ, bọn họ sớm đã trở về" - Hứa Phong kiên nhẫn.
"Con như vậy bao lâu rồi? Ba hôm nay không đi làm sao?"
"Chỉ đúng một ngày thôi. Ta giao việc lại hết rồi, ở đây với con." - Hứa Phong ngồi quay lưng lại với tiểu tử nhà mình. Ông cố giấu tiếng thở dài mệt mỏi, dùng trạng thái thoải mái nhất mà đối mặt với con mình. Từ ngày vợ ông không còn ở đây, ông luôn cảm thấy nợ Hứa Thiên điều gì đó lớn lao lắm. Cuộc sống ông không có gì đáng nói, muốn bao nhiêu sa hoa có bấy nhiêu sa hoa, nhưng thật tế mà nói, chưa ngày nào ông thực sự cảm thấy hạnh phúc an nhiên cả.
Mối quan hệ giữa ông và Hứa Thiên không mấy tốt đẹp từ rất nhiều năm về trước, càng ngày số lần hai cha con chạm mặt nhau càng ít, Hứa Phong không có thời gian quan tâm con trai, còn Hứa Thiên thì không đủ thiện ý để mỉm cười vui vẻ với ba mình.
Hứa Thiên không hiểu sao nghe những lời này từ ba mình cậu lại cảm thấy rất bình thường, cậu luôn khắc cốt ghi tâm khoảng thời gian người mà cậu đang gọi là ba đã đối xử lạnh nhạt với mẹ mình, chưa kể từ sau khi bà ấy không còn ở đây nữa, ông ta cũng chẳng lần nào bên cạnh hỏi han cậu, mỗi năm tới lễ họp phụ huynh cậu đều phải thuê người đến dự.
Mặc dù như vậy, thái độ Hứa Thiên cũng có chút dịu đi: "Ba đến công ty đi, con đã khỏe rồi, chút nữa chắc chắn bác sĩ sẽ cho xuất viện"
"Không được, ở đây đến bao giờ khỏi mới được về." - Hứa Phong dứt khoát.
"Việc này ba không phải quản"
Hứa Phong thừa biết ông không thể ngăn cản con trai mình làm điều nó muốn, nhưng riêng đối với chuyện này thì ông không thể để nó ngông cuồng được. Hứa Thiên lúc nhỏ gặp phải một cú va chạm ở đầu, cậu bị té xuống đường nhưng do có người đưa tay đỡ đầu nên ngay lúc ấy không có cảm giác đau đớn, sau đó vài hôm, cậu bắt đầu thấy chóng mặt, mệt mỏi, bác sĩ của cậu bảo cậu bị chứng đau đầu sau chấn thương. Thời gian tiếp theo, đại thiếu gia nhà Hứa được chăm sóc hết sức kỹ lưỡng, ăn uống thận trọng hơn, chơi bời cũng có giới hạn, đặc biệt không được tham gia những trò vận động mạnh, Hứa Thiên nhanh chóng hồi phục.Hứa Phong tiến đến cạnh cửa nhấn nút đỏ gọi bác sĩ, đây là phòng bệnh hạng đặc biệt có bác sĩ riêng, cho nên ngay lập tức bác sĩ đã có mặt trước mặt Hứa Thiên.
Bác sĩ từ từ trình bày những nguyên nhân khiến chứng đau đầu này tái phát. Hứa Thiên khẽ rùng mình một cái, cậu cứ tưởng vị bác sĩ này đã theo dõi cậu, biết hết thảy những sinh hoạt không lành mạnh hằng ngày của mình.
Đầu tiên phải nói đến là thiếu ngủ. Hứa Thiên buổi tối khi lên giường không bao giờ ngủ ngay, cứ cách ngày cậu lại mở chiếc hộp gỗ trắng tinh xảo của mình ra để nhìn lại những món đồ còn sót lại của Trần Ái Mẫn. Trước kia bà đi tay không, chẳng màng mang theo thứ gì quý giá bên cạnh mình. Tất cả quần áo, trang sức của bà đều vẹn nguyên tại căn phòng. Nhưng Hứa Thiên lại chỉ giữ lại sợi dây chuyền bị đứt và đôi tất cũ.
Sau khi cất chiếc hộp lại chỗ cũ, Hứa Thiên lại tiếp tục ôm máy tính truy cập QQ, cậu theo dõi tài khoản của "bạn đồng học", lao lực suy nghĩ phải làm sao để biết được đằng ấy hiện tại đang làm gì, đã ngủ chưa.
Trước thời gian mê đắm chọc ghẹo "bạn thân", cậu đã ngày ngày tụ tập cùng bạn bè, uống rượu, hút thuốc, cái nào không tốt cho sức khỏe của mình thì cậu đều gắn bó.
Lại nói, Hứa Thiên vừa mới dồn tâm sức tham gia giải bóng, cậu đá nhiệt tình, suy nghĩ nhiệt tình như vậy, nói chỉ tốn một ít sức lực thì thật không phải rồi.
Nhưng chuyện quan trọng nhất chính là cậu phải mệt mỏi đấu tranh với chính mình. Hứa Thiên trước mắt Tuệ Nhi vô tư, vô lo, chuyện gì đều thể hiện ra mặt, nhưng quay lưng lại, cậu lại tự dày vò chính mình, bắt mình phải chọn lựa, bắt mình không phải là mình.
Thông thường bệnh đau đầu cho những chấn thương tương đối nhẹ như Hứa Thiên sẽ kéo dài chỉ vài tháng, nhiều nhất là một, hai năm. Nhưng sau một thời gian được chăm sóc kỹ lưỡng, Hứa Thiên đâm ra chán chường, cảm thấy bản thân bị gò bó, cậu mang số thuốc bác sĩ cấp cho mình tách ra bỏ vào trong toilet rồi đắc chí dội nước. Âu đó cũng là điểm khởi đầu của hậu quả bây giờ cậu phải chịu.
Hứa Thiên đổ vài giọt mồ hôi, càng nghe bác sĩ nói cậu càng cảm thấy nhức đầu: "Được rồi, ba, con muốn nghỉ ngơi"
Hứa Phong gật đầu để bác sĩ rời khỏi. Ông không phải sợ thằng con ngỗ nghịch này, chính xác là ông nghe bác sĩ nói đến phải nhức đầu theo tiểu tử của mình luôn rồi.
Ông giữ nguyên nét mặt nghiêm nghị, phủi phủi một bên vai áo, căn dặn Hứa Thiên vài điều mà bản thân ông biết trước là vô ích, sau đó ra ngoài khép cửa lại.
Hứa Thiếu Gia thở phào nhẹ nhõm, cậu lòm còm ngồi dậy, bước xuống đi khắp phòng tìm chiếc cặp của mình. Hứa Thiên phấn khởi khi thấy đồ đạc vẫn còn đầy đủ, điện thoại vẫn nguyên trong ngăn kéo, cậu cầm điện thoại nhanh chân tiến đến giường bệnh. Rất nhanh sau đó cậu muốn vứt đi chiếc điện thoại mình vừa ra sức cưng chiều này. Điện thoại chỉ còn một vạch đỏ lấp lánh, chỉ cần Hứa Thiên mở khóa, lướt vào danh bạ thì nó ngay lập tức hiện một màn hình tối đen. Hứa Thiên tự nghĩ, có phải ông trời đây là muốn chơi cậu hay không a, đáng lẽ cậu bây giờ đang cùng cô Dương đạo diễn một vài trò chơi chọc tức Kim Tuệ Nhi, vui vẻ thấy được cái mặt méo mó lên vì nổi giận của bạn thân, bây giờ lại phải nằm trên giường bệnh vì căn bệnh không đâu như thế này. Chính xác mà nói thì ông trời đang trừng phạt cậu, rõ ràng là muốn làm điều xấu, bây giờ gặp phải điều đó. Cậu chẳng phải nghe lời cô Dương giả ma giả quỷ, giả người bệnh hoạn yếu ớt hay sao?
Bực mình một lúc khá lâu, Hứa Thiên nghe tiếng gõ cửa. Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ cũng vừa khi tan học được một lúc, chắc chắn là Tiểu nha đầu đó đến thăm mình rồi a.
Hứa Thần Kinh ngay lúc bệnh hoạn mà cũng chẳng chịu ở lành, còn bày trò chọc nha đầu thêm nữa, cậu nằm dài ra giường, lấy chăn phủ kín đầu, mở miệng mệt mỏi cho phép người vào.
Người vừa vào đặt lên bàn một bát cháo to còn nóng hổi, nhỏ nhẹ: "Hứa thiếu gia, đến giờ ăn rồi! Cậu ngồi dậy ăn một chút rồi uống thuốc"
Khỏi phải nói đến vẻ mặt của người trong chăn bây giờ, Hứa Thiên hai bên tai đỏ ửng, cậu nằm trong phòng đặc biệt có điều hòa thích hợp, lại cảm giác trong người nóng ran, muốn ngay lập tức phun ra lửa đốt trụi chỗ này.
Thấy người nằm im không nhúc nhích, y tá có chút lo lắng, cô đi tới đưa tay chạm nhẹ: "Hứa Thiếu Gia, cậu ổn chứ? Tôi gọi bác sĩ nhé"
Hứa Thiên thừa biết nếu cứ nằm im lặng thế này thế nào cũng phải đau đầu với vị bác sĩ lúc nãy. Cậu kiệm lời: "Được rồi, ra ngoài đi"
"Cậu ngồi dậy ăn đi, có cần tôi giúp hay không?" - Y tá thỏ thẻ.
"Không cần, nói với bác sĩ tôi rất khỏe, bây giờ có thể ăn mười bát cháo lớn, ra chơi vài trận thể thao, sau đó còn có thể đi bơi, lập tức cho tôi xuất viện" - Hứa Thiên nóng bức, muốn đá văng chiếc chăn, nhưng không muốn cùng ý tá dài dòng, đành nằm trong chăn dứt khoát.
"Không được a, cậu còn phải đợi theo dõi. Chủ tịch nói khi nào thật sự khỏi thì thông qua ông ấy mới cho cậu xuất viện"
Hứa Hầm Gan thẳng thắn nghĩ, có phải bệnh viện này sắp xếp người làm việc theo cùng chủng loại tính cách hay không, người nói nhiều sẽ cùng một chỗ người thích nói, người thừa hơi cũng góp chung luôn. Vị bác sĩ lúc nãy không phải đã rất phiền phức rồi hay sao, bây giờ lại thêm nữ y tá này nữa.
Hứa Thiên nói: "Được, tôi lập tức dậy ăn, hiện tại không mặc quần áo, cô ra ngoài tôi mới có thể mở chăn"
Nữ y tá nghe vậy hai má cũng theo đó đỏ ửng lên, cô ngại ngùng gật đầu rời khỏi.
Vừa nghe tiếng đóng cửa, Hứa Thiên tung chăn ra thở hồng hộc: "Thật lắm lời. Tôi nhịn đói đã hơn một ngày, tại sao lại chỉ ăn cháo trắng"
"Không phải có người bảo đang không mặc quần áo hay sao?" - Kim Tuệ Nhi đặt balo xuống ghế.
Hứa Thiên vừa nghe được tiếng đầu tiên trong câu nói vừa rồi lòng đã vui mừng khôn tả được, tuy phản ứng cũng không nhanh lắm, nhưng cứ cho là do bất ngờ quá đi. Sau đó không biết có phải dây thần kinh nơ ron bị đứt mất rồi không, cậu đem một bản mặt than nhìn Kim Tuệ Nhi, miệng không ngừng đay nghiếng: "Cậu tới đây làm gì? Không phải đang đi học về cùng tên đó sao? À...phải rồi, hay là vì phải làm tròn trách nhiệm của một lớp trưởng, đến đây thăm bạn bị bệnh. Cậu chắc chắn là muốn xem tôi thảm hại đến mức nào""Đúng vậy, tôi cứ tưởng với tính tình siêu tốt như cậu thì bây giờ đã sớm trở về bên kia rồi, không ngờ cậu lại dư hơi tạo khẩu nghiệp" - Tuệ Nhi tự ý đến rót một ly nước, nói xong cô uống ừng ực.
Kim Tuệ Nhi luôn như vậy, ít nói, ít cười, nhưng mỗi lời nói ra đều mang ý vị sâu xa, khiến cho đối phương phải uất ức kêu than, động não suy nghĩ nên đối lại như thế nào.
Nhìn thấy Tuệ Nhi uống nhiều nước như vậy, trên trán còn vương lại chút mồ hôi, Hứa Thiên có dư hơi cũng không muốn khó dễ cô nữa: "Không phải được đưa đón bằng xe máy hay sao, tại sao lại đầy mồ hôi?"
Tuệ Nhi nghiếng răng: "Phải, đi xe máy rất thoải mái, nhưng đến gặp cậu thì thành ra thế này"
Hứa Thiên nói: "Vậy thì cậu không cần đến đây đi, không cần tốn sức như vậy, đi mà vui vẻ với hắn ta ấy"
Kim Tuệ Nhi thật muốn đập cho tên lắm lời kia một trận, dầm mưa đến thăm hắn, đã không cảm ơn thì thôi, còn ra sức kiếm chuyện.
Thấy Tuệ Nhi im lặng, Hứa Lôi Thôi phải nói nhiều hơn: "Sao đồng phục lại sẫm màu như vậy, không phải đi tắm không lau sạch mà mặc quần áo chứ?"
Kim Tuệ Nghi nghe xong, tiến đến nắm tóc Hứa Thiên: "Cậu còn nói một tiếng nữa, tôi lập tức đánh cậu nằm luôn trong này"
Hứa Thiên bị nắm đứt mất vài sợi tóc, bị giật mạnh như vậy, cậu cảm giác da đầu mình râm ran đau ngứa, như bị cây kim đâm vào có chút tê: "A...không, không chọc nữa, cậu đừng dữ với tôi như vậy chứ"
"Không nói nhiều nữa, ăn cháo đi" - Tuệ Nhi buông tay.
Hứa Thiên nhìn bát cháo dần trở lên nguội lạnh trên bàn tự nhiên thấy buồn nôn. Cậu đang trong tình trạng bệnh hoạn, chóng mặt là thường xuyên nhất, thường thì chóng mặt sẽ dẫn theo buồn nôn, ăn uống chắc chắn không được ngon lành, đã vậy còn bị ép ăn cái này.
"Tôi có thể không ăn không? Tôi không thấy đói" - Hứa Thiên thầm xin lỗi dạ dày của mình.
"Lúc nãy ai vừa nói nhịn đói hơn một ngày, được, không ăn chứ gì, vậy cũng không sao" - Kim Tuệ Nhi mở balo lấy ra chiếc hộp nhựa nhiều tầng được gói kỹ càng qua mấy lớp túi giữ nhiệt. Cô mở nắp, đặt lên bàn hộp cháo nghi ngút khói.
Hứa Thiên chồm người dậy: "Quoa... thơm như vậy, đấy là cái gì?"
"Tất nhiên là loại cháo cậu vừa bảo buồn nôn" - Tuệ Nhi dọn hết đồ ăn ở các tầng còn lại để lên bàn.
Ngăn cháo nghi ngút khói là cháo cá mè hoa, các ngăn còn lại chứa cá hồi hấp, khoai tây nướng, dưa hấu tươi. Hứa Thiên nhìn từng thứ lần lượt được xếp ra bàn, bụng cậu đánh trống nhanh và mạnh hơn rồi, đúng là đồ phản chủ.
"Biết trước cậu sẽ không ăn nên tôi để bụng đói, phải ăn hết những thứ này, thật sự cũng không cam tâm lắm a" - Tuệ Nhi kéo ghế ngồi.
"Cậu...cậu đừng nói là đang hành hạ tôi đi. Bây giờ tôi có chút đói rồi, có thể ăn được". Hứa Thiên nói rồi tung chăn nhảy xuống giường, kéo một chiếc ghế ngồi cạnh Tuệ Nhi.
"Là cháo cá mè hoa a, lâu lắm rồi tôi không được ăn nó" - Hứa Thiên sáng mắt.
"Vậy thì ăn cho nhiều vào" - Tuệ Nhi định nói vài lời châm chọc, nhưng lại sợ thời gian kéo dài, Hứa Hung Thần lại sai giờ uống thuốc. Cô múc cháo ra bát, đẩy qua cho Hứa Thiên.
"Cậu không cùng ăn à?"
"Không, phần này của cậu" - Tuệ Nhi cầm một miếng khoai tây nướng bỏ vào miệng.
Hứa Thiên nếm thử muỗng cháo đầu tiên, hai mắt đang sáng rỡ lập tức dịu đi: "Cậu mua cháo này ở đâu vậy?"
"Sao? Không ngon à?" - Tuệ Nhi khẩn trương.
"Đúng vậy, là ở chỗ nào?" - Hứa Thiên hất mặt.
Kim Tuệ Nhi kéo bát cháo về phía mình: "Không cần ăn nữa, tôi lấy ở chỗ của mình"
Hứa Thiên trong lòng dậy sóng, cậu trợn mắt nhìn Tuệ Nhi, trong lòng cất giấu bao nhiêu cảm xúc, vừa bất ngờ, vừa cảm động, lại vừa vô cùng vui sướng. Cậu là một thanh niên khỏe mạnh, hằng ngày đều ăn uống rất nhiều, mỗi một buổi cơm đều do đầu bếp chuẩn bị kỹ lưỡng, đủ các loại dinh dưỡng nhưng cậu chỉ ăn qua loa, thật sự không cảm thấy ngon miệng. Lúc nhỏ được ăn đồ ăn mẹ nấu, Hứa Thiên mười phần cảm thấy đầy đủ, bây giờ lại thấy thiếu thốn trăm bề.
"Thật ra thì cũng không tệ" - Hứa Thiên giành lại bát cháo, trộm cười.
Khỏi phải nói đi, Kim Tuệ Nhi rõ ràng biết cháo cô nấu rất ngon mà! Kim Tống Bách hậu đậu trong việc nấu nướng bao nhiêu thì cô lại giỏi giang bấy nhiêu, cô là người cuồng ăn uống, nên những món thường xuyên như thế này nấu ngon một chút cũng không có gì là lạ, khổ nỗi Kim Tống Bách chẳng bao giờ chịu để con gái cưng vào bếp.
Những thứ cô mang đến hôm nay đều là những loại thực phẩm tốt cho người bị chứng đau đầu, Kim Tuệ Nhi đã phải xin về sớm để tiện nấu cho Hứa Thiên chút cháo, vừa bước ra định đến đây thì trời đổ mưa, cô lại vội vào gói thêm nhiều lớp túi giữ nhiệt nữa.
Hứa Thiên một mạch ăn hết bát cháo, một bát nữa, và rồi một bát nữa. Cậu nhìn vào trong hộp, thấy cháo còn được một nửa, với sức ăn hiện tại cùng việc nhịn đói hơn một ngày trời thì cậu dư khả năng ăn thêm một phần nữa, nhưng nghĩ lại chiều nay không còn được ăn cháo của cô, cậu lấy nắp hộp đậy cháo cẩn thận.
"Sao vậy? No rồi à?"
"Không có, để dành" - Hứa Thiên nói rất tự nhiên.
Tuệ Nhi suýt chút nữa là há miệng cười ha hả, rốt cuộc cậu là người lớn hay trẻ con đây?