Kim Tuệ Nhi rất nhanh bước ra khỏi cổng trường, sau lưng có tiếng Hồ La La hớt hải gọi:
- Sao cậu đi nhanh thế? Tớ chạy theo hụt cả hơi.
- Cậu theo tớ làm gì?
- Không, nói chuyện thôi. Nhà cậu ở đâu thế?
- Huyện Tân Trà, còn cậu?
- Tớ ở gần đây thôi, chúng ta cùng hướng, có thể đi cùng một đoạn, về chung nhé?
Kim Tuệ Nhi nhe răng tỏ vẻ đồng ý.
- Cuối cùng cậu cũng có thể cười tươi được rồi sao? Mà này, cậu chắc chắn không nhớ tớ?
- Nhớ cậu? Tớ và cậu đã từng gặp nhau à?
- Sao cậu mau quên quá vậy? Cậu không thắc mắc tại sao tớ luôn là người bắt chuyện với cậu à?
- ......
- Năm chúng ta học lớp năm ở trường Niên Thiếu, trong lúc ra trước cổng trường mua kẹo hồ lô, tớ mang không đủ tiền, cậu đã cho tớ mượn, còn không quên vui vẻ bảo tớ không cần tìm cậu mà trả đâu, rồi cậu nhanh bước đi, tớ chỉ kịp hỏi tên của cậu. Cậu khi đó tính tình vẫn nghiêm túc như bây giờ, có điều tớ cảm nhận được cậu là một người rất ấm áp.... - Hồ La La chăm chú kể, chưa xong đã bị Tuệ Nhi cắt ngang.
- Này, cậu đừng nói chỉ vì chuyện đó mà cảm kích tớ đến giờ? - Kim Tuệ Nhi cảm thấy buồn cười.
- Có thể cho là vậy. Lúc ấy tớ chạy theo sau cậu mới biết lớp của cậu cách tớ hai phòng. Sau đó lên cấp hai, tớ đến trường xem kết quả xếp lớp, tiện thể xem luôn cả danh sách điểm thi, phát hiện ra tên cậu đứng đầu bảng, nhiều năm sau đó vẫn không thể tin được mình từng được một học sinh ưu tú như vậy giúp đỡ. Tớ không ngờ rằng chúng ta có duyên đến mức cấp ba được vào Chấn Hoa, lại học cùng một lớp. Tớ đã nghĩ nhất định phải làm quen với cậu.
- Có phải cậu nói quá rồi không? Chúng ta là bạn học, cần gì làm quen hay không chứ! Xin lỗi vì đã không nhớ cậu. không ngờ cậu lại nói nhiều hơn tớ nghĩ.
Nói xong cả hai phá lên cười, tâm tình Kim Tuệ Nhi đặc biệt thoải mái, cảm giác như rào chắn phần nào được phá vỡ.
Đã nhiều năm như vậy từ ngày mẹ cô mất, chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái. Hôm nay gặp được người bạn vui vẻ dễ gần, những buồn phiền vừa qua với tên hung hăng bên cạnh cũng triệt để chấm dứt. Cô cảm thấy thật sự đã tìm được một người bạn để kề vai sát cánh với mình.
Đang nói chuyện vui vẻ, Hồ La La đột nhiên dừng bước, nét mặt có chút xanh xao khó coi. Người đàn ông trước mặt là ai, tại sao khiến La La phải vừa sợ sệt vừa tức giận như vậy. Kim Tuệ Nhi chưa kịp nói câu nào, người đàn ông đã bước đi loạng choạng về phía Hồ La La, túm tóc cô gái và lôi vào trong nhà.
Kim Tuệ Nhi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng bất bình chạy theo ngăn cản. Người đàn ông có vẻ đang say rượu, hành động điên cuồng, nặng nhẹ bất phân. Hồ La La tuyệt đối không khóc, tay chân không vùng vẫy, thuận theo người đàn ông mà nhấc từng bước vào nhà. Kim Tuệ Nhi vừa bước đến cửa đã bị người phụ nữ trong nhà chặn lại, vẻ mặt bà mệt mỏi, đầu tóc rối bời, nói năng không rõ chữ, chỉ có thể thều thào: “chuyện gia đình ta con không cần xen vào, về nhà đi con gái“.Kim Tuệ Nhi nhìn qua Hồ La La, bắt gặp ánh mắt của bạn, cô hiểu ý bước ra ngoài, thuận miệng nói to: “Ngày mai gặp, có gì cứ nói với tớ. Tạm biệt“.
Khi Kim Tuệ Nhi vừa đi, đồ đạc trong nhà toan vỡ tan, người đàn ông giận dữ mang chén bát trong nhà ném đi hết. Người phụ nữ ôm Hồ La La, cả hai cam chịu không nói lời nào.
Người đàn ông hung dữ ấy là cha dượng Hồ La La. Ngày trước cưới mẹ cô chỉ vì thấy bà có vẻ khá giả. Cũng phải, trước khi đám cưới với ông ấy, Tinh Nhuệ đã là bà mẹ một con. Cha Hồ La La mất sớm, bà một mình nuôi con, khó tránh khỏi khó khăn, mong muốn tìm một người đàn ông trụ cột cùng bà san sẻ nhọc nhằn. Sau khi cưới Tinh Nhuệ, ông Vương Nguyên cứ như vậy nhận hết toàn bộ cổ phần của vợ, trực tiếp làm cổ đông của một công ty lớn.
Vài năm sau đó, ông thông đồng người ngoài hãm hại công ty, cuối cùng lại bị chính người ông thông đồng chơi xỏ, mắc bẫy, ông phải thế chấp bằng căn nhà và số cổ phần đang có. Trắng tay, ông đổ lỗi cho vợ, cho đứa con vợ vô tội vạ. Không làm lụng mưu sinh, ông sáng uống rượu chiều rong chơi, về nhà là đem vợ con ra đánh đập mắng nhiếc.
Hồ La La những tháng năm chưa thấu hiểu sự đời đã phải sống trong cảnh khổ cực, một ngày sung sướng cũng không có. Tuy nhiên, cô vẫn luôn yêu đời, dùng thái độ hòa nhã mà đối đãi với những người xung quanh.
Ngày hôm sau Kim Tuệ Nhi đến lớp thật sớm, mục đích đo đạc kích thước bàn ghế mà phân chia tài sản, nhưng bản thân không thể ngờ rằng khi vừa bước vào lớp đã thấy tên quái thú kia hiên ngang ngồi ở cuối lớp, hai chân chấp chéo để gọn gàng trên bàn, vừa đeo headphone vừa chăm chú đọc sách.
Tuệ Nhi tự hỏi đây là thể loại gì, đọc sách không cần động não hay sao mà lại đeo thêm headphone, có lẽ bình thường cũng vận động nhiều như thế này, đầu óc đần thối của hắn chịu không nổi mà trở nên thần kinh.
Trong đầu Kim Tuệ Nhi lúc này buông ra ngàn câu nói mỉa mai ác nghiệt, chỉ trách ông trời sinh cô ra và ban cho tâm địa độc ác.
Hứa Thiên dưới lớp chắc chắn đã ý thức được sự xuất hiện này, nhưng ánh mắt một mực không thay đổi, hai ngón tay vẫn linh hoạt lật từng trang sách.
Càng nhìn Kim Tuệ Nhi càng thấy tò mò, hắn là đang đọc sách gì, tại sao hăng say đến vậy. Nghĩ rồi cô một mạch đi xuống cuối lớp, đập mạnh balo lên bàn, mặt dày quay sang:
- Trời hôm nay u ám quá, có lẽ chuẩn bị mưa, tôi quên mang theo ô rồi!
- Có liên quan tôi sao? - Ánh mắt không thay đổi.
- Sao lại không? Chính vì hung thần hôm nay đến lớp sớm, ông trời giận dữ truyền lệnh sẽ có mưa to...a...a....a....
Kim Tuệ Nhi chưa kịp nói xong đã bị Hứa Thiên quay sang véo má. Đôi má phúng phính làm cho đối phương ko thể dừng tay.
Kim Tuệ Nhi đau quá hóa giận, đem chiếc balo đập mạnh lên đầu Hứa Thiên: “Cậu gan to lắm rồi!”
- Thì sao nào? - Hứa Thiên vênh mặt.
- Tôi sẽ cho cậu biết tay.
- Nói đi, cậu có thể làm gì được tôi?
- Không cãi với cậu nữa, chúng ta phân chia ranh giới rạch ròi, từ nay ai lấn chiếm diện tích bàn ghế, lập tức bị phạt theo ý đối phương - Kim Tuệ Nhi miệng thao thao bất tuyệt, một tay cầm thước, một tay cầm phấn kẻ hai vạch dài trên ghế và bàn học.
- Này! Cậu rốt cuộc có não không vậy? Rõ ràng hai phần bàn cậu chia ra không bằng nhau.
- Thì sao? Tôi thích - Kim ngang ngược.
Hứa Thiên tất nhiên không chịu thua, giật mạnh viên phấn trong tay Kim Tuệ Nhi, tùy tiện vẽ một đường lên bàn. Lần này Tuệ Nhi là người chịu thiệt.
Hai người giằng co một lát, không ai chịu thua ai, cuối cùng đành thương lượng với nhau, đo đạc kích thước dài rộng của bàn rồi mang chia hai một cách khoa học. Kim Tuệ Nhi dù trong bụng không phần nào vừa ý cũng phải đường cùng chấp thuận.
Hai mươi phút sau, Hồ La La bước vào lớp. Cảnh tượng bày biện trước mặt thật khiến cô kinh ngạc. Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi vốn là kẻ thù của nhau, quen thói đi học muộn, tại sao hôm nay lại cùng nhau đến sớm, hòa bình ngồi yên trên cùng một chiếc bàn. Đã vậy, Kim Tuệ Nhi còn nắm tay Hứa Thiên chăm chú vẽ vời thứ gì đó.
Hồ La La đi lại gần hai người, khom người xuống nhìn bộ mặt cùng cánh tay trái Hứa Thiên. Cái quái gì thế này? Hai con người kia đang tập trung chuyên môn, cuối cùng cũng vì phát hiện sự có mặt của Hồ La La mà giật nảy mình.
Hồ La La nhìn gương mặt đầy nét rồng bay phượng múa của Hứa Thiên, nhịn không được mà ngửa miệng cười ha hả.
Kim Tuệ Nhi giả bộ nghiêm túc, trên mặt giấu ý cười: “Có gì đáng cười sao?”
- Hai cậu đang làm gì thế hả? - Hồ La La lấy tay che miệng, thắc mắc.
- À, là cậu ta nhờ tớ vẽ vài nét xem gương mặt có đẹp đẽ lên chút nào không - Kim Tuệ Nhi tinh nghịch.
- Hứa Thiên à, vậy cậu nên để Kim Tuệ Nhi vẽ lên mặt mỗi ngày đi, trông soái hơn rất nhiều - Hồ La La vỗ vai Hứa Thiên, điệu bộ rất nghiêm chỉnh.
Hứa Thiên đứng phắt dậy, đá ghế Kim Tuệ Nhi rồi đi một mạch ra cửa. Kim Tuệ Nhi ý thức được điều gì, la to: “ Này! Cậu vừa xâm phạm lãnh thổ tôi nữa đấy! Chuẩn bị đưa mặt cho tôi.”
Nói xong Kim Tuệ Nhi hai tay đập bàn, cười nói hả hê - “Một tên quái thú đần” - Kim Tuệ Nhi thoải mái nói năng như chỉ có mình mình.
Hồ La La bị hành động ấy của Kim Tuệ Nhi làm cho bất ngờ, đứng ngẩn ra hồi lâu, chịu không được mà lên tiếng: “Cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật“. Sau đó cả hai nhìn nhau như hiểu ý đối phương, vui vẻ tuông ra trận cười sảng khoái.
Kim Tuệ Nhi rất nhanh bước ra khỏi cổng trường, sau lưng có tiếng Hồ La La hớt hải gọi:
- Sao cậu đi nhanh thế? Tớ chạy theo hụt cả hơi.
- Cậu theo tớ làm gì?
- Không, nói chuyện thôi. Nhà cậu ở đâu thế?
- Huyện Tân Trà, còn cậu?
- Tớ ở gần đây thôi, chúng ta cùng hướng, có thể đi cùng một đoạn, về chung nhé?
Kim Tuệ Nhi nhe răng tỏ vẻ đồng ý.
- Cuối cùng cậu cũng có thể cười tươi được rồi sao? Mà này, cậu chắc chắn không nhớ tớ?
- Nhớ cậu? Tớ và cậu đã từng gặp nhau à?
- Sao cậu mau quên quá vậy? Cậu không thắc mắc tại sao tớ luôn là người bắt chuyện với cậu à?
- ......
- Năm chúng ta học lớp năm ở trường Niên Thiếu, trong lúc ra trước cổng trường mua kẹo hồ lô, tớ mang không đủ tiền, cậu đã cho tớ mượn, còn không quên vui vẻ bảo tớ không cần tìm cậu mà trả đâu, rồi cậu nhanh bước đi, tớ chỉ kịp hỏi tên của cậu. Cậu khi đó tính tình vẫn nghiêm túc như bây giờ, có điều tớ cảm nhận được cậu là một người rất ấm áp.... - Hồ La La chăm chú kể, chưa xong đã bị Tuệ Nhi cắt ngang.
- Này, cậu đừng nói chỉ vì chuyện đó mà cảm kích tớ đến giờ? - Kim Tuệ Nhi cảm thấy buồn cười.
- Có thể cho là vậy. Lúc ấy tớ chạy theo sau cậu mới biết lớp của cậu cách tớ hai phòng. Sau đó lên cấp hai, tớ đến trường xem kết quả xếp lớp, tiện thể xem luôn cả danh sách điểm thi, phát hiện ra tên cậu đứng đầu bảng, nhiều năm sau đó vẫn không thể tin được mình từng được một học sinh ưu tú như vậy giúp đỡ. Tớ không ngờ rằng chúng ta có duyên đến mức cấp ba được vào Chấn Hoa, lại học cùng một lớp. Tớ đã nghĩ nhất định phải làm quen với cậu.
- Có phải cậu nói quá rồi không? Chúng ta là bạn học, cần gì làm quen hay không chứ! Xin lỗi vì đã không nhớ cậu. không ngờ cậu lại nói nhiều hơn tớ nghĩ.
Nói xong cả hai phá lên cười, tâm tình Kim Tuệ Nhi đặc biệt thoải mái, cảm giác như rào chắn phần nào được phá vỡ.
Đã nhiều năm như vậy từ ngày mẹ cô mất, chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái. Hôm nay gặp được người bạn vui vẻ dễ gần, những buồn phiền vừa qua với tên hung hăng bên cạnh cũng triệt để chấm dứt. Cô cảm thấy thật sự đã tìm được một người bạn để kề vai sát cánh với mình.
Đang nói chuyện vui vẻ, Hồ La La đột nhiên dừng bước, nét mặt có chút xanh xao khó coi. Người đàn ông trước mặt là ai, tại sao khiến La La phải vừa sợ sệt vừa tức giận như vậy. Kim Tuệ Nhi chưa kịp nói câu nào, người đàn ông đã bước đi loạng choạng về phía Hồ La La, túm tóc cô gái và lôi vào trong nhà.
Kim Tuệ Nhi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng bất bình chạy theo ngăn cản. Người đàn ông có vẻ đang say rượu, hành động điên cuồng, nặng nhẹ bất phân. Hồ La La tuyệt đối không khóc, tay chân không vùng vẫy, thuận theo người đàn ông mà nhấc từng bước vào nhà. Kim Tuệ Nhi vừa bước đến cửa đã bị người phụ nữ trong nhà chặn lại, vẻ mặt bà mệt mỏi, đầu tóc rối bời, nói năng không rõ chữ, chỉ có thể thều thào: “chuyện gia đình ta con không cần xen vào, về nhà đi con gái“.Kim Tuệ Nhi nhìn qua Hồ La La, bắt gặp ánh mắt của bạn, cô hiểu ý bước ra ngoài, thuận miệng nói to: “Ngày mai gặp, có gì cứ nói với tớ. Tạm biệt“.
Khi Kim Tuệ Nhi vừa đi, đồ đạc trong nhà toan vỡ tan, người đàn ông giận dữ mang chén bát trong nhà ném đi hết. Người phụ nữ ôm Hồ La La, cả hai cam chịu không nói lời nào.
Người đàn ông hung dữ ấy là cha dượng Hồ La La. Ngày trước cưới mẹ cô chỉ vì thấy bà có vẻ khá giả. Cũng phải, trước khi đám cưới với ông ấy, Tinh Nhuệ đã là bà mẹ một con. Cha Hồ La La mất sớm, bà một mình nuôi con, khó tránh khỏi khó khăn, mong muốn tìm một người đàn ông trụ cột cùng bà san sẻ nhọc nhằn. Sau khi cưới Tinh Nhuệ, ông Vương Nguyên cứ như vậy nhận hết toàn bộ cổ phần của vợ, trực tiếp làm cổ đông của một công ty lớn.
Vài năm sau đó, ông thông đồng người ngoài hãm hại công ty, cuối cùng lại bị chính người ông thông đồng chơi xỏ, mắc bẫy, ông phải thế chấp bằng căn nhà và số cổ phần đang có. Trắng tay, ông đổ lỗi cho vợ, cho đứa con vợ vô tội vạ. Không làm lụng mưu sinh, ông sáng uống rượu chiều rong chơi, về nhà là đem vợ con ra đánh đập mắng nhiếc.
Hồ La La những tháng năm chưa thấu hiểu sự đời đã phải sống trong cảnh khổ cực, một ngày sung sướng cũng không có. Tuy nhiên, cô vẫn luôn yêu đời, dùng thái độ hòa nhã mà đối đãi với những người xung quanh.
Ngày hôm sau Kim Tuệ Nhi đến lớp thật sớm, mục đích đo đạc kích thước bàn ghế mà phân chia tài sản, nhưng bản thân không thể ngờ rằng khi vừa bước vào lớp đã thấy tên quái thú kia hiên ngang ngồi ở cuối lớp, hai chân chấp chéo để gọn gàng trên bàn, vừa đeo headphone vừa chăm chú đọc sách.
Tuệ Nhi tự hỏi đây là thể loại gì, đọc sách không cần động não hay sao mà lại đeo thêm headphone, có lẽ bình thường cũng vận động nhiều như thế này, đầu óc đần thối của hắn chịu không nổi mà trở nên thần kinh.
Trong đầu Kim Tuệ Nhi lúc này buông ra ngàn câu nói mỉa mai ác nghiệt, chỉ trách ông trời sinh cô ra và ban cho tâm địa độc ác.
Hứa Thiên dưới lớp chắc chắn đã ý thức được sự xuất hiện này, nhưng ánh mắt một mực không thay đổi, hai ngón tay vẫn linh hoạt lật từng trang sách.
Càng nhìn Kim Tuệ Nhi càng thấy tò mò, hắn là đang đọc sách gì, tại sao hăng say đến vậy. Nghĩ rồi cô một mạch đi xuống cuối lớp, đập mạnh balo lên bàn, mặt dày quay sang:
- Trời hôm nay u ám quá, có lẽ chuẩn bị mưa, tôi quên mang theo ô rồi!
- Có liên quan tôi sao? - Ánh mắt không thay đổi.
- Sao lại không? Chính vì hung thần hôm nay đến lớp sớm, ông trời giận dữ truyền lệnh sẽ có mưa to...a...a....a....
Kim Tuệ Nhi chưa kịp nói xong đã bị Hứa Thiên quay sang véo má. Đôi má phúng phính làm cho đối phương ko thể dừng tay.
Kim Tuệ Nhi đau quá hóa giận, đem chiếc balo đập mạnh lên đầu Hứa Thiên: “Cậu gan to lắm rồi!”
- Thì sao nào? - Hứa Thiên vênh mặt.
- Tôi sẽ cho cậu biết tay.
- Nói đi, cậu có thể làm gì được tôi?
- Không cãi với cậu nữa, chúng ta phân chia ranh giới rạch ròi, từ nay ai lấn chiếm diện tích bàn ghế, lập tức bị phạt theo ý đối phương - Kim Tuệ Nhi miệng thao thao bất tuyệt, một tay cầm thước, một tay cầm phấn kẻ hai vạch dài trên ghế và bàn học.
- Này! Cậu rốt cuộc có não không vậy? Rõ ràng hai phần bàn cậu chia ra không bằng nhau.
- Thì sao? Tôi thích - Kim ngang ngược.
Hứa Thiên tất nhiên không chịu thua, giật mạnh viên phấn trong tay Kim Tuệ Nhi, tùy tiện vẽ một đường lên bàn. Lần này Tuệ Nhi là người chịu thiệt.
Hai người giằng co một lát, không ai chịu thua ai, cuối cùng đành thương lượng với nhau, đo đạc kích thước dài rộng của bàn rồi mang chia hai một cách khoa học. Kim Tuệ Nhi dù trong bụng không phần nào vừa ý cũng phải đường cùng chấp thuận.
Hai mươi phút sau, Hồ La La bước vào lớp. Cảnh tượng bày biện trước mặt thật khiến cô kinh ngạc. Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi vốn là kẻ thù của nhau, quen thói đi học muộn, tại sao hôm nay lại cùng nhau đến sớm, hòa bình ngồi yên trên cùng một chiếc bàn. Đã vậy, Kim Tuệ Nhi còn nắm tay Hứa Thiên chăm chú vẽ vời thứ gì đó.
Hồ La La đi lại gần hai người, khom người xuống nhìn bộ mặt cùng cánh tay trái Hứa Thiên. Cái quái gì thế này? Hai con người kia đang tập trung chuyên môn, cuối cùng cũng vì phát hiện sự có mặt của Hồ La La mà giật nảy mình.
Hồ La La nhìn gương mặt đầy nét rồng bay phượng múa của Hứa Thiên, nhịn không được mà ngửa miệng cười ha hả.
Kim Tuệ Nhi giả bộ nghiêm túc, trên mặt giấu ý cười: “Có gì đáng cười sao?”
- Hai cậu đang làm gì thế hả? - Hồ La La lấy tay che miệng, thắc mắc.
- À, là cậu ta nhờ tớ vẽ vài nét xem gương mặt có đẹp đẽ lên chút nào không - Kim Tuệ Nhi tinh nghịch.
- Hứa Thiên à, vậy cậu nên để Kim Tuệ Nhi vẽ lên mặt mỗi ngày đi, trông soái hơn rất nhiều - Hồ La La vỗ vai Hứa Thiên, điệu bộ rất nghiêm chỉnh.
Hứa Thiên đứng phắt dậy, đá ghế Kim Tuệ Nhi rồi đi một mạch ra cửa. Kim Tuệ Nhi ý thức được điều gì, la to: “ Này! Cậu vừa xâm phạm lãnh thổ tôi nữa đấy! Chuẩn bị đưa mặt cho tôi.”
Nói xong Kim Tuệ Nhi hai tay đập bàn, cười nói hả hê - “Một tên quái thú đần” - Kim Tuệ Nhi thoải mái nói năng như chỉ có mình mình.
Hồ La La bị hành động ấy của Kim Tuệ Nhi làm cho bất ngờ, đứng ngẩn ra hồi lâu, chịu không được mà lên tiếng: “Cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật“. Sau đó cả hai nhìn nhau như hiểu ý đối phương, vui vẻ tuông ra trận cười sảng khoái.