Hứa Thiên tỉnh dậy đã là mười giờ sáng ngày hôm sau. Trần nhà hài hòa quen thuộc đập vào mắt mình, cậu bỗng dưng nhớ mồn một chuyện buổi chiều hôm qua, nhưng từ lúc ở hồ bơi trở đi lại nhạt nhòa, cậu không nhớ được mình làm thế nào trở về nhà nữa. Giấc mơ đêm qua vẫn còn trong tâm trí cậu, có lẽ nó không mấy sâu sắc nhưng ấn tượng để lại lại rất tốt.
Hứa Thiên trở mình, phát hiện cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu uể oải do ngâm mình rất lâu dưới hồ nước lạnh. Cậu tung chăn lên tìm điện thoại, ấn vào số điện thoại quen thuộc, nói chuyện với một thái độ rất kiên dè và lễ phép.
Nếu ở chỗ Hứa Thiên đang là buổi sáng trong lành thì chỗ Tuệ Nhi đã là buổi trưa rồi. Hôm nay cô dậy rất sớm, có lẽ vì nôn nóng chuẩn bị cho ngày Tết. Cô đem nếp được cất trong tủ ra vo kỹ, sau đó đem ra phơi. Kim Tuệ Nhi ngồi trước cửa nhà nhìn trời, thầm cầu mong trời nắng đậm một chút để số nếp này có thể nhanh khô, nhưng ông trời lại phụ bạc lòng đam mê làm bánh này của cô, lâu lâu mới chiếu lên vài tia sáng dịu nhẹ. Cô ngồi đợi, đứng đợi, chạy tới chạy lui cả buổi sáng, mong cho kỳ tích xuất hiện.
Náo loạn một hồi rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng lại là phản ứng của chủ nhà.
"Con gái, mấy cái này không cần gấp. Hôm nay ba cho con đi chơi" - Chủ nhà cầm thùng nước đi vòng vòng sân nhà, lại chuẩn bị tưới cây nữa rồi.
"Ba a, tưới thêm một chút nước nữa thì số cây này không đón tết được đâu" - Kim Tuệ Nhi hoàn toàn không để ý đến câu nói vừa nãy của ông.
"Aiya, con đừng lo mấy chuyện này" - Kim Tống Bách nhíu mày, để thùng nước xuống, đi đến chỗ cô ngồi - "Đi, đi đi. Tìm một nơi thoải mái mà chơi, đừng có suốt ngày ở trong nhà"
Hành động xua đuổi con gái này của Kim Tống Bách không phải Kim Tuệ Nhi lần đầu được biết, trước kia cũng như vậy, mỗi lần cô được nghỉ học là ông lại bảo cô đi đâu đó chơi, nhiều lúc cô tự hỏi có phụ huynh nào như ông không, không bắt con mình chăm chỉ học hành mà lại cho phép nó đi chơi thoải mái như vậy. Bất chấp ba mình tỏ thái độ, Kim Tuệ Nhi vẫn ù ù cạc cạc, nhất định không rời khỏi nhà nửa bước.
"Hôm nay ba không đi làm sao?" - Kim Tuệ Nhi đứng dậy vươn vai.
"Con được nghỉ tết còn ba thì không à?" - Kim Tống Bách nguýt con gái.
"Hôm nay còn sớm, ba đi làm mà cũng được nghỉ sớm vậy sao? Nói đi, có phải ba nghe nói con chuẩn bị làm bánh nên nôn nóng, liền tự nghỉ không hả?" - Nói xong cô cười ha ha, thầm nghĩ đã nói trúng tim đen của ông.
"Kim tiểu thư, hôm nay là cuối tuần" - Kim Tống Bách giả bộ thở dài, ra vẻ chê cười con gái hết thuốc chữa. Rốt cuộc cũng có ngày tiểu nha đầu này kém trí nhớ hơn ông rồi - "Sao còn ngồi đó? Con định ở nhà phiền ta hay sao? Con gái, hễ nghỉ học đều ở nhà, ba phát chán con rồi"
Kim Tuệ Nhi há hốc mồm, có phải không vậy. Hôm nay ông đuổi cô cũng nhiệt tình quá rồi đi, rốt cuộc là có mưu đồ gì, cô nhất định phải điều tra cho ra. Kim Tuệ Nhi đi đến bên cạnh, siết chặt cánh tay ông: "Ba, con có thể đi đâu? Hay là chúng ta đi chung có được không?""Con nói gì chứ? Ta rãnh sao?" - Kim Tống Bách tỏ vẻ phiền phức.
Tuệ Nhi bị ông làm ngơ liền lấy làm phẫn nộ, lần này cô không thể nào nương tay được nữa rồi.
"Ba có ý đồ gì?"
"Không phải là ý đồ của ta" - Kim Tống Bách vừa lúc nghe được tiếng động ở trước ngõ, thở phào một cái, ông không có sức lực đùa dai với đứa con này - "Vào thay đồ đi, có người dến đón kìa"
Kim Tuệ Nhi nghiêng đầu nhìn phía trước, đúng là có người đến, nhưng người này cô quen sao, hoàn toàn không, cô đâu có tiếp xúc rộng rãi như vậy, côn đồ mà cũng quen, tại sao cô lại không hay mà ông lại biết.
"Ba à, lại nhầm rồi. Là bạn của ba đó" - Kim Tuệ Nhi bĩu môi - "Ba, không phải ba trẻ trung như vậy chứ, còn quen cả người như vậy"
"Được, được, là bạn của ba, con ra ngoài mời người ta vào đây giúp ta đi" - Kim Tống Bách đích thực đã chán gần chết với cái màn đối thoại không hồi kết này giữa ông và cô rồi. Thực tế mà nói, ông và Kim Tuệ Nhi rất ít khi nói chuyện nhiều như vậy, mặc dù suy nghĩ có thể khá giống nhau, nhưng không hiểu sao cứ nói chuyện ra là lại bất đồng, có thể ông già rồi, cách giao tiếp cũng không còn như những đứa trẻ nữa.
Kim Tuệ Nhi thấy ông rốt cuộc cũng chịu thua, nể tình đi ra ngoài đón giùm ông người khách đặc biệt này.
"Chú à, ba ở trong, chú vào đi" - Kim Tuệ Nhi lười nhác, nói với thái độ này, không biết có muốn mời khách vào nhà hay không nữa.
Nghe chủ nhà mời vào, người đó đứng bất động.
"Vị khách đặc biệt này cũng quá ngầu đi" - Kim Tuệ Nhi đứa dựa vào chiếc cổng gỗ soi xét - "Nhìn thì cũng không còn trẻ, vậy mà lại chạy moto, có phải muốn tranh với đám trẻ bây giờ hay không, lại còn mặc chiếc áo da đen huyền này nữa, đang đóng phim hành động sao. Tại sao lại chở nhiều đồ đạc như vậy, từ xa đến à? Hả? Đừng nói là muốn tá túc đi, không phải chứ! Nếu như vậy thì nên đuổi về càng sớm càng tốt". Cô nghĩ nhiều như vậy, nhưng người trước mặt vẫn đội nguyên chiếc mũ bảo hiểm, ngồi trên xe, chắc là không có ý định vào trong. Đứng một hồi sinh ra khó chịu, cô cau có: "Nè, ông chú. Có vào hay không?". Cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng lần này tuyệt đối đem cô đóng thành băng.
"Ba của con không căn dặn phải chuẩn bị đi chơi với chú hay sao? Còn không nhanh đi thay đồ"
Kim Tuệ Nhi hả họng, lúc này cứ tưởng mình bị ù tai, cho nên cứ đứng bất động ở đó, một lúc sau mới đi đến gần chiếc moto. Cô đứng trước mặt "ông chú", nghiêng đầu qua lại nhìn gương mặt người này, khoảnh khắc ông chú cởi mũ bảo hiểm ra, cô nghe có ai đó đang sỉ nhục mình "Không phải chứ, Kim Tuệ Nhi, mắt nhìn của mày đâu rồi. Là Hung Thần. Đúng, chính là Hung Thần"
Hứa Thiên đầu tóc rối bù, nhìn cô cười thật tươi, giây phút này Kim Tuệ Nhi muốn tát mình một cái thật mạnh để lập tức tỉnh ra, cô đang nhìn đại ca nào đây, tại sao lại đẹp trai như vậy a.
Hứa Thiên thấy cô nhìn mình ngớ ngẩn, nụ cười trên miệng cậu càng lúc càng đậm, lan cả vào trong ánh mắt, khung cảnh ấy xao xuyến lòng người. Cậu đưa tay huơ huơ trước mặt cô, sau đó xoay người cô lại, đẩy đi: "Nhanh, vào thay đồ đi, tôi đưa cậu đi chơi"Kim Tuệ Nhi vẫn còn ngẫn người, tuy nhiên vẫn làm theo như có ai sai khiến, cô vừa đi vào nhà vừa ngoáy đầu lại nhìn cậu nghi vấn. Cho tới khi bị Kim Tống Bách kêu một tiếng làm cho tỉnh.
"Con gái, con bị ai hớp hồn rồi?"
"Là ông chú ngoài kia. Ba, sao ba lại biết cậu ấy đến?"
"Là nó đã xin phép ba rồi. Ha ha. Rất lễ độ, rất lễ độ" - Ông vừa nói vừa vỗ vỗ lên vai cô - "Không đùa với con nữa, đi chơi một chút đi. Trước giờ chưa có ai tốt với con gái ta như vậy, cũng chưa ai chịu chấp nhận chơi với người vô tâm như con, bây giờ thì tốt rồi, ta không cần lo con thiếu bạn nữa"
Kim Tuệ Nhi lườm ông một cái rồi nhìn ra trước ngõ, thấy người ta đang đứng khoanh tay tựa vào xe đợi mình, trong lòng nhất thời không kìm chế được mà vui sướng, cô bỏ mặt số nếp đang phơi ngoài trời kia, đi nhanh vào phòng thay đồ.
Hứa Thiên đứng ở đây có chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác này, nôn nóng có, hạnh phúc có, cậu mặc cho cái lạnh đang đông cứng bờ môi mình, lại nhoẻn miệng cười, nụ cười bị tan chảy trong làn gió xuân hôm nay, có chút lạnh lẽo lại mang mùi ấm áp.
Kim Tuệ Nhi ở trong phòng một buổi rất lâu, không phải thử đồ, không phải thay đồ lại càng không phải trang điểm. Cô chọn tùy tiện một chiếc quần jeans tối màu, một chiếc áo chui đầu màu sáng, choàng lên người chiếc khăn len được ai đó tặng cùng với chiếc áo khoác dài tới gối màu bò. Đứng ngắm mình trong gương, cô cảm thấy mình như một cục bông di động, thời trang không đến nỗi nào, nhưng ăn mặc thế này liệu có phù hợp hay không, cậu sẽ đưa cô đi đâu. Rất nhanh, những suy nghĩ đó biến mất, còn tồn động trong đầu cô bây giờ là số nếp đó sẽ làm thế nào, đợi đến khi cô về có phải nó đã móc meo rồi không, vì dù sao cô cũng đã vo nước trước.
Kim Tuệ Nhi ngồi ịch xuống giường, tới khi nghe tiếng động ở cửa phòng mới thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm đi, để ba nhờ thím Sơ qua xay giùm cô. Đi chơi cẩn thận"
Cô mang trên người chiếc balo năng động, ngồi phía sau Hứa Thiên, cảm giác này thật lạ nhưng lại hết sức dễ chịu. Kim Tuệ Nhi đã từng đi xe hơi, tàu điện ngầm, xe đạp, thậm chí đi bộ, nhưng chưa bao giờ thử cảm giác ngồi trên chiếc moto, cho nên tim đập thình thịch, muốn níu áo Hứa Thiên nhưng lại không biết làm cách nào. Hứa Thiên gật đầu chào "chủ nhà", đợi đến khi ông đi vào trong thì nghiêng người, đem hai cánh tay của cô vòng qua người mình: "Ôm chặt. Tôi chạy nhanh đấy!"
Kim Tuệ Nhi có chút thẹn, hai má đỏ ửng lên. Hứa Thiên không quay người nhìn cô nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh của đôi bàn tay lạnh ngắt xuyên qua cả găng tay, khi bị cậu nắm lấy thì run run rồi giật nhẹ lại. Cậu hiểu ý cô, mặc dù nha đầu này hằng ngày rất mạnh miệng, nào là không sợ trời không sợ đất, nhưng lại rất sợ bị người khác chủ động tiếp cận.
"Cậu có phải chưa thấy người ta ngồi xe moto hay không?" - Hứa Thiên không chịu được, phì cười.
Kim Tuệ Nhi đã thẹn, nghe cậu hỏi câu ấy càng thêm ngượng, cô vênh mặt: "Chẳng qua tôi đang đợi cậu chạy thôi"
Hứa Thiên cười ha ha, dứt khoát đem cánh tay cô siết chặt: "Ôm chặt vào, tôi chạy đây"
Kim Tuệ Nhi giấu nụ cười vào trong, khom người lên phía trước, hai tay ôm cậu, chẳng mấy chốc Hứa Thiên đã nổ máy, chiếc xe không báo trước mà lao nhanh, hai hàng cây xanh um hai bên đường đột ngột lùi lại phía sau, con đường dài rộng hiện rõ trước mắt cô. Kim Tuệ Nhi nép người lại, áp một bên má vào tấm lưng rộng lớn của cậu, rất rắn rỏi, rất chắc chắn, cảm tưởng nó sẽ luôn mạnh mẽ, kiên định như vậy chỉ để cho cô tựa vào.
Hứa Thiên chạy rất nhanh, chiếc xe đánh một cách điêu luyện qua từng khúc quanh co. Những vệt nắng bắt đầu chiếu xuống, xen qua tán lá cây tạo thành những đốm nhỏ li ti trên đường, gió càng lúc càng mạnh, Kim Tuệ Nhi cảm nhận gương mặt mình bỏng rát, như sắp bị luồng gió xé tan tát làn da mỏng manh này.
"Cậu định đi đâu?" - Kim Tuệ Nhi hét to vào một bên tai Hứa Thiên, cô sợ gió thổi mạnh làm cậu không nghe thấy, nào ngờ Hứa Thiên rất nhanh đã trả lời: "Chúng ta cùng đi biển". Giọng nói trầm ổn, ấm áp, vừa đủ cho cô nghe thấy. Không phải tôi đưa cậu đến đó, không phải tôi sẽ đi đến đó, mà là chúng ta cùng nhau đi đến đó.
Trong cuộc đời mỗi người đều chỉ mong có như vậy, một lần được ai đó nguyện cùng mình, đi đến chân trời, đi mãi, đi mãi.
Hứa Thiên tỉnh dậy đã là mười giờ sáng ngày hôm sau. Trần nhà hài hòa quen thuộc đập vào mắt mình, cậu bỗng dưng nhớ mồn một chuyện buổi chiều hôm qua, nhưng từ lúc ở hồ bơi trở đi lại nhạt nhòa, cậu không nhớ được mình làm thế nào trở về nhà nữa. Giấc mơ đêm qua vẫn còn trong tâm trí cậu, có lẽ nó không mấy sâu sắc nhưng ấn tượng để lại lại rất tốt.
Hứa Thiên trở mình, phát hiện cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu uể oải do ngâm mình rất lâu dưới hồ nước lạnh. Cậu tung chăn lên tìm điện thoại, ấn vào số điện thoại quen thuộc, nói chuyện với một thái độ rất kiên dè và lễ phép.
Nếu ở chỗ Hứa Thiên đang là buổi sáng trong lành thì chỗ Tuệ Nhi đã là buổi trưa rồi. Hôm nay cô dậy rất sớm, có lẽ vì nôn nóng chuẩn bị cho ngày Tết. Cô đem nếp được cất trong tủ ra vo kỹ, sau đó đem ra phơi. Kim Tuệ Nhi ngồi trước cửa nhà nhìn trời, thầm cầu mong trời nắng đậm một chút để số nếp này có thể nhanh khô, nhưng ông trời lại phụ bạc lòng đam mê làm bánh này của cô, lâu lâu mới chiếu lên vài tia sáng dịu nhẹ. Cô ngồi đợi, đứng đợi, chạy tới chạy lui cả buổi sáng, mong cho kỳ tích xuất hiện.
Náo loạn một hồi rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng lại là phản ứng của chủ nhà.
"Con gái, mấy cái này không cần gấp. Hôm nay ba cho con đi chơi" - Chủ nhà cầm thùng nước đi vòng vòng sân nhà, lại chuẩn bị tưới cây nữa rồi.
"Ba a, tưới thêm một chút nước nữa thì số cây này không đón tết được đâu" - Kim Tuệ Nhi hoàn toàn không để ý đến câu nói vừa nãy của ông.
"Aiya, con đừng lo mấy chuyện này" - Kim Tống Bách nhíu mày, để thùng nước xuống, đi đến chỗ cô ngồi - "Đi, đi đi. Tìm một nơi thoải mái mà chơi, đừng có suốt ngày ở trong nhà"
Hành động xua đuổi con gái này của Kim Tống Bách không phải Kim Tuệ Nhi lần đầu được biết, trước kia cũng như vậy, mỗi lần cô được nghỉ học là ông lại bảo cô đi đâu đó chơi, nhiều lúc cô tự hỏi có phụ huynh nào như ông không, không bắt con mình chăm chỉ học hành mà lại cho phép nó đi chơi thoải mái như vậy. Bất chấp ba mình tỏ thái độ, Kim Tuệ Nhi vẫn ù ù cạc cạc, nhất định không rời khỏi nhà nửa bước.
"Hôm nay ba không đi làm sao?" - Kim Tuệ Nhi đứng dậy vươn vai.
"Con được nghỉ tết còn ba thì không à?" - Kim Tống Bách nguýt con gái.
"Hôm nay còn sớm, ba đi làm mà cũng được nghỉ sớm vậy sao? Nói đi, có phải ba nghe nói con chuẩn bị làm bánh nên nôn nóng, liền tự nghỉ không hả?" - Nói xong cô cười ha ha, thầm nghĩ đã nói trúng tim đen của ông.
"Kim tiểu thư, hôm nay là cuối tuần" - Kim Tống Bách giả bộ thở dài, ra vẻ chê cười con gái hết thuốc chữa. Rốt cuộc cũng có ngày tiểu nha đầu này kém trí nhớ hơn ông rồi - "Sao còn ngồi đó? Con định ở nhà phiền ta hay sao? Con gái, hễ nghỉ học đều ở nhà, ba phát chán con rồi"
Kim Tuệ Nhi há hốc mồm, có phải không vậy. Hôm nay ông đuổi cô cũng nhiệt tình quá rồi đi, rốt cuộc là có mưu đồ gì, cô nhất định phải điều tra cho ra. Kim Tuệ Nhi đi đến bên cạnh, siết chặt cánh tay ông: "Ba, con có thể đi đâu? Hay là chúng ta đi chung có được không?""Con nói gì chứ? Ta rãnh sao?" - Kim Tống Bách tỏ vẻ phiền phức.
Tuệ Nhi bị ông làm ngơ liền lấy làm phẫn nộ, lần này cô không thể nào nương tay được nữa rồi.
"Ba có ý đồ gì?"
"Không phải là ý đồ của ta" - Kim Tống Bách vừa lúc nghe được tiếng động ở trước ngõ, thở phào một cái, ông không có sức lực đùa dai với đứa con này - "Vào thay đồ đi, có người dến đón kìa"
Kim Tuệ Nhi nghiêng đầu nhìn phía trước, đúng là có người đến, nhưng người này cô quen sao, hoàn toàn không, cô đâu có tiếp xúc rộng rãi như vậy, côn đồ mà cũng quen, tại sao cô lại không hay mà ông lại biết.
"Ba à, lại nhầm rồi. Là bạn của ba đó" - Kim Tuệ Nhi bĩu môi - "Ba, không phải ba trẻ trung như vậy chứ, còn quen cả người như vậy"
"Được, được, là bạn của ba, con ra ngoài mời người ta vào đây giúp ta đi" - Kim Tống Bách đích thực đã chán gần chết với cái màn đối thoại không hồi kết này giữa ông và cô rồi. Thực tế mà nói, ông và Kim Tuệ Nhi rất ít khi nói chuyện nhiều như vậy, mặc dù suy nghĩ có thể khá giống nhau, nhưng không hiểu sao cứ nói chuyện ra là lại bất đồng, có thể ông già rồi, cách giao tiếp cũng không còn như những đứa trẻ nữa.
Kim Tuệ Nhi thấy ông rốt cuộc cũng chịu thua, nể tình đi ra ngoài đón giùm ông người khách đặc biệt này.
"Chú à, ba ở trong, chú vào đi" - Kim Tuệ Nhi lười nhác, nói với thái độ này, không biết có muốn mời khách vào nhà hay không nữa.
Nghe chủ nhà mời vào, người đó đứng bất động.
"Vị khách đặc biệt này cũng quá ngầu đi" - Kim Tuệ Nhi đứa dựa vào chiếc cổng gỗ soi xét - "Nhìn thì cũng không còn trẻ, vậy mà lại chạy moto, có phải muốn tranh với đám trẻ bây giờ hay không, lại còn mặc chiếc áo da đen huyền này nữa, đang đóng phim hành động sao. Tại sao lại chở nhiều đồ đạc như vậy, từ xa đến à? Hả? Đừng nói là muốn tá túc đi, không phải chứ! Nếu như vậy thì nên đuổi về càng sớm càng tốt". Cô nghĩ nhiều như vậy, nhưng người trước mặt vẫn đội nguyên chiếc mũ bảo hiểm, ngồi trên xe, chắc là không có ý định vào trong. Đứng một hồi sinh ra khó chịu, cô cau có: "Nè, ông chú. Có vào hay không?". Cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng lần này tuyệt đối đem cô đóng thành băng.
"Ba của con không căn dặn phải chuẩn bị đi chơi với chú hay sao? Còn không nhanh đi thay đồ"
Kim Tuệ Nhi hả họng, lúc này cứ tưởng mình bị ù tai, cho nên cứ đứng bất động ở đó, một lúc sau mới đi đến gần chiếc moto. Cô đứng trước mặt "ông chú", nghiêng đầu qua lại nhìn gương mặt người này, khoảnh khắc ông chú cởi mũ bảo hiểm ra, cô nghe có ai đó đang sỉ nhục mình "Không phải chứ, Kim Tuệ Nhi, mắt nhìn của mày đâu rồi. Là Hung Thần. Đúng, chính là Hung Thần"
Hứa Thiên đầu tóc rối bù, nhìn cô cười thật tươi, giây phút này Kim Tuệ Nhi muốn tát mình một cái thật mạnh để lập tức tỉnh ra, cô đang nhìn đại ca nào đây, tại sao lại đẹp trai như vậy a.
Hứa Thiên thấy cô nhìn mình ngớ ngẩn, nụ cười trên miệng cậu càng lúc càng đậm, lan cả vào trong ánh mắt, khung cảnh ấy xao xuyến lòng người. Cậu đưa tay huơ huơ trước mặt cô, sau đó xoay người cô lại, đẩy đi: "Nhanh, vào thay đồ đi, tôi đưa cậu đi chơi"Kim Tuệ Nhi vẫn còn ngẫn người, tuy nhiên vẫn làm theo như có ai sai khiến, cô vừa đi vào nhà vừa ngoáy đầu lại nhìn cậu nghi vấn. Cho tới khi bị Kim Tống Bách kêu một tiếng làm cho tỉnh.
"Con gái, con bị ai hớp hồn rồi?"
"Là ông chú ngoài kia. Ba, sao ba lại biết cậu ấy đến?"
"Là nó đã xin phép ba rồi. Ha ha. Rất lễ độ, rất lễ độ" - Ông vừa nói vừa vỗ vỗ lên vai cô - "Không đùa với con nữa, đi chơi một chút đi. Trước giờ chưa có ai tốt với con gái ta như vậy, cũng chưa ai chịu chấp nhận chơi với người vô tâm như con, bây giờ thì tốt rồi, ta không cần lo con thiếu bạn nữa"
Kim Tuệ Nhi lườm ông một cái rồi nhìn ra trước ngõ, thấy người ta đang đứng khoanh tay tựa vào xe đợi mình, trong lòng nhất thời không kìm chế được mà vui sướng, cô bỏ mặt số nếp đang phơi ngoài trời kia, đi nhanh vào phòng thay đồ.
Hứa Thiên đứng ở đây có chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác này, nôn nóng có, hạnh phúc có, cậu mặc cho cái lạnh đang đông cứng bờ môi mình, lại nhoẻn miệng cười, nụ cười bị tan chảy trong làn gió xuân hôm nay, có chút lạnh lẽo lại mang mùi ấm áp.
Kim Tuệ Nhi ở trong phòng một buổi rất lâu, không phải thử đồ, không phải thay đồ lại càng không phải trang điểm. Cô chọn tùy tiện một chiếc quần jeans tối màu, một chiếc áo chui đầu màu sáng, choàng lên người chiếc khăn len được ai đó tặng cùng với chiếc áo khoác dài tới gối màu bò. Đứng ngắm mình trong gương, cô cảm thấy mình như một cục bông di động, thời trang không đến nỗi nào, nhưng ăn mặc thế này liệu có phù hợp hay không, cậu sẽ đưa cô đi đâu. Rất nhanh, những suy nghĩ đó biến mất, còn tồn động trong đầu cô bây giờ là số nếp đó sẽ làm thế nào, đợi đến khi cô về có phải nó đã móc meo rồi không, vì dù sao cô cũng đã vo nước trước.
Kim Tuệ Nhi ngồi ịch xuống giường, tới khi nghe tiếng động ở cửa phòng mới thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm đi, để ba nhờ thím Sơ qua xay giùm cô. Đi chơi cẩn thận"
Cô mang trên người chiếc balo năng động, ngồi phía sau Hứa Thiên, cảm giác này thật lạ nhưng lại hết sức dễ chịu. Kim Tuệ Nhi đã từng đi xe hơi, tàu điện ngầm, xe đạp, thậm chí đi bộ, nhưng chưa bao giờ thử cảm giác ngồi trên chiếc moto, cho nên tim đập thình thịch, muốn níu áo Hứa Thiên nhưng lại không biết làm cách nào. Hứa Thiên gật đầu chào "chủ nhà", đợi đến khi ông đi vào trong thì nghiêng người, đem hai cánh tay của cô vòng qua người mình: "Ôm chặt. Tôi chạy nhanh đấy!"
Kim Tuệ Nhi có chút thẹn, hai má đỏ ửng lên. Hứa Thiên không quay người nhìn cô nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh của đôi bàn tay lạnh ngắt xuyên qua cả găng tay, khi bị cậu nắm lấy thì run run rồi giật nhẹ lại. Cậu hiểu ý cô, mặc dù nha đầu này hằng ngày rất mạnh miệng, nào là không sợ trời không sợ đất, nhưng lại rất sợ bị người khác chủ động tiếp cận.
"Cậu có phải chưa thấy người ta ngồi xe moto hay không?" - Hứa Thiên không chịu được, phì cười.
Kim Tuệ Nhi đã thẹn, nghe cậu hỏi câu ấy càng thêm ngượng, cô vênh mặt: "Chẳng qua tôi đang đợi cậu chạy thôi"
Hứa Thiên cười ha ha, dứt khoát đem cánh tay cô siết chặt: "Ôm chặt vào, tôi chạy đây"
Kim Tuệ Nhi giấu nụ cười vào trong, khom người lên phía trước, hai tay ôm cậu, chẳng mấy chốc Hứa Thiên đã nổ máy, chiếc xe không báo trước mà lao nhanh, hai hàng cây xanh um hai bên đường đột ngột lùi lại phía sau, con đường dài rộng hiện rõ trước mắt cô. Kim Tuệ Nhi nép người lại, áp một bên má vào tấm lưng rộng lớn của cậu, rất rắn rỏi, rất chắc chắn, cảm tưởng nó sẽ luôn mạnh mẽ, kiên định như vậy chỉ để cho cô tựa vào.
Hứa Thiên chạy rất nhanh, chiếc xe đánh một cách điêu luyện qua từng khúc quanh co. Những vệt nắng bắt đầu chiếu xuống, xen qua tán lá cây tạo thành những đốm nhỏ li ti trên đường, gió càng lúc càng mạnh, Kim Tuệ Nhi cảm nhận gương mặt mình bỏng rát, như sắp bị luồng gió xé tan tát làn da mỏng manh này.
"Cậu định đi đâu?" - Kim Tuệ Nhi hét to vào một bên tai Hứa Thiên, cô sợ gió thổi mạnh làm cậu không nghe thấy, nào ngờ Hứa Thiên rất nhanh đã trả lời: "Chúng ta cùng đi biển". Giọng nói trầm ổn, ấm áp, vừa đủ cho cô nghe thấy. Không phải tôi đưa cậu đến đó, không phải tôi sẽ đi đến đó, mà là chúng ta cùng nhau đi đến đó.
Trong cuộc đời mỗi người đều chỉ mong có như vậy, một lần được ai đó nguyện cùng mình, đi đến chân trời, đi mãi, đi mãi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hứa Thiên tỉnh dậy đã là mười giờ sáng ngày hôm sau. Trần nhà hài hòa quen thuộc đập vào mắt mình, cậu bỗng dưng nhớ mồn một chuyện buổi chiều hôm qua, nhưng từ lúc ở hồ bơi trở đi lại nhạt nhòa, cậu không nhớ được mình làm thế nào trở về nhà nữa. Giấc mơ đêm qua vẫn còn trong tâm trí cậu, có lẽ nó không mấy sâu sắc nhưng ấn tượng để lại lại rất tốt.
Hứa Thiên trở mình, phát hiện cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu uể oải do ngâm mình rất lâu dưới hồ nước lạnh. Cậu tung chăn lên tìm điện thoại, ấn vào số điện thoại quen thuộc, nói chuyện với một thái độ rất kiên dè và lễ phép.
Nếu ở chỗ Hứa Thiên đang là buổi sáng trong lành thì chỗ Tuệ Nhi đã là buổi trưa rồi. Hôm nay cô dậy rất sớm, có lẽ vì nôn nóng chuẩn bị cho ngày Tết. Cô đem nếp được cất trong tủ ra vo kỹ, sau đó đem ra phơi. Kim Tuệ Nhi ngồi trước cửa nhà nhìn trời, thầm cầu mong trời nắng đậm một chút để số nếp này có thể nhanh khô, nhưng ông trời lại phụ bạc lòng đam mê làm bánh này của cô, lâu lâu mới chiếu lên vài tia sáng dịu nhẹ. Cô ngồi đợi, đứng đợi, chạy tới chạy lui cả buổi sáng, mong cho kỳ tích xuất hiện.
Náo loạn một hồi rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng lại là phản ứng của chủ nhà.
"Con gái, mấy cái này không cần gấp. Hôm nay ba cho con đi chơi" - Chủ nhà cầm thùng nước đi vòng vòng sân nhà, lại chuẩn bị tưới cây nữa rồi.
"Ba a, tưới thêm một chút nước nữa thì số cây này không đón tết được đâu" - Kim Tuệ Nhi hoàn toàn không để ý đến câu nói vừa nãy của ông.
"Aiya, con đừng lo mấy chuyện này" - Kim Tống Bách nhíu mày, để thùng nước xuống, đi đến chỗ cô ngồi - "Đi, đi đi. Tìm một nơi thoải mái mà chơi, đừng có suốt ngày ở trong nhà"
Hành động xua đuổi con gái này của Kim Tống Bách không phải Kim Tuệ Nhi lần đầu được biết, trước kia cũng như vậy, mỗi lần cô được nghỉ học là ông lại bảo cô đi đâu đó chơi, nhiều lúc cô tự hỏi có phụ huynh nào như ông không, không bắt con mình chăm chỉ học hành mà lại cho phép nó đi chơi thoải mái như vậy. Bất chấp ba mình tỏ thái độ, Kim Tuệ Nhi vẫn ù ù cạc cạc, nhất định không rời khỏi nhà nửa bước.
"Hôm nay ba không đi làm sao?" - Kim Tuệ Nhi đứng dậy vươn vai.
"Con được nghỉ tết còn ba thì không à?" - Kim Tống Bách nguýt con gái.
"Hôm nay còn sớm, ba đi làm mà cũng được nghỉ sớm vậy sao? Nói đi, có phải ba nghe nói con chuẩn bị làm bánh nên nôn nóng, liền tự nghỉ không hả?" - Nói xong cô cười ha ha, thầm nghĩ đã nói trúng tim đen của ông.
"Kim tiểu thư, hôm nay là cuối tuần" - Kim Tống Bách giả bộ thở dài, ra vẻ chê cười con gái hết thuốc chữa. Rốt cuộc cũng có ngày tiểu nha đầu này kém trí nhớ hơn ông rồi - "Sao còn ngồi đó? Con định ở nhà phiền ta hay sao? Con gái, hễ nghỉ học đều ở nhà, ba phát chán con rồi"
Kim Tuệ Nhi há hốc mồm, có phải không vậy. Hôm nay ông đuổi cô cũng nhiệt tình quá rồi đi, rốt cuộc là có mưu đồ gì, cô nhất định phải điều tra cho ra. Kim Tuệ Nhi đi đến bên cạnh, siết chặt cánh tay ông: "Ba, con có thể đi đâu? Hay là chúng ta đi chung có được không?""Con nói gì chứ? Ta rãnh sao?" - Kim Tống Bách tỏ vẻ phiền phức.
Tuệ Nhi bị ông làm ngơ liền lấy làm phẫn nộ, lần này cô không thể nào nương tay được nữa rồi.
"Ba có ý đồ gì?"
"Không phải là ý đồ của ta" - Kim Tống Bách vừa lúc nghe được tiếng động ở trước ngõ, thở phào một cái, ông không có sức lực đùa dai với đứa con này - "Vào thay đồ đi, có người dến đón kìa"
Kim Tuệ Nhi nghiêng đầu nhìn phía trước, đúng là có người đến, nhưng người này cô quen sao, hoàn toàn không, cô đâu có tiếp xúc rộng rãi như vậy, côn đồ mà cũng quen, tại sao cô lại không hay mà ông lại biết.
"Ba à, lại nhầm rồi. Là bạn của ba đó" - Kim Tuệ Nhi bĩu môi - "Ba, không phải ba trẻ trung như vậy chứ, còn quen cả người như vậy"
"Được, được, là bạn của ba, con ra ngoài mời người ta vào đây giúp ta đi" - Kim Tống Bách đích thực đã chán gần chết với cái màn đối thoại không hồi kết này giữa ông và cô rồi. Thực tế mà nói, ông và Kim Tuệ Nhi rất ít khi nói chuyện nhiều như vậy, mặc dù suy nghĩ có thể khá giống nhau, nhưng không hiểu sao cứ nói chuyện ra là lại bất đồng, có thể ông già rồi, cách giao tiếp cũng không còn như những đứa trẻ nữa.
Kim Tuệ Nhi thấy ông rốt cuộc cũng chịu thua, nể tình đi ra ngoài đón giùm ông người khách đặc biệt này.
"Chú à, ba ở trong, chú vào đi" - Kim Tuệ Nhi lười nhác, nói với thái độ này, không biết có muốn mời khách vào nhà hay không nữa.
Nghe chủ nhà mời vào, người đó đứng bất động.
"Vị khách đặc biệt này cũng quá ngầu đi" - Kim Tuệ Nhi đứa dựa vào chiếc cổng gỗ soi xét - "Nhìn thì cũng không còn trẻ, vậy mà lại chạy moto, có phải muốn tranh với đám trẻ bây giờ hay không, lại còn mặc chiếc áo da đen huyền này nữa, đang đóng phim hành động sao. Tại sao lại chở nhiều đồ đạc như vậy, từ xa đến à? Hả? Đừng nói là muốn tá túc đi, không phải chứ! Nếu như vậy thì nên đuổi về càng sớm càng tốt". Cô nghĩ nhiều như vậy, nhưng người trước mặt vẫn đội nguyên chiếc mũ bảo hiểm, ngồi trên xe, chắc là không có ý định vào trong. Đứng một hồi sinh ra khó chịu, cô cau có: "Nè, ông chú. Có vào hay không?". Cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng lần này tuyệt đối đem cô đóng thành băng.
"Ba của con không căn dặn phải chuẩn bị đi chơi với chú hay sao? Còn không nhanh đi thay đồ"
Kim Tuệ Nhi hả họng, lúc này cứ tưởng mình bị ù tai, cho nên cứ đứng bất động ở đó, một lúc sau mới đi đến gần chiếc moto. Cô đứng trước mặt "ông chú", nghiêng đầu qua lại nhìn gương mặt người này, khoảnh khắc ông chú cởi mũ bảo hiểm ra, cô nghe có ai đó đang sỉ nhục mình "Không phải chứ, Kim Tuệ Nhi, mắt nhìn của mày đâu rồi. Là Hung Thần. Đúng, chính là Hung Thần"
Hứa Thiên đầu tóc rối bù, nhìn cô cười thật tươi, giây phút này Kim Tuệ Nhi muốn tát mình một cái thật mạnh để lập tức tỉnh ra, cô đang nhìn đại ca nào đây, tại sao lại đẹp trai như vậy a.
Hứa Thiên thấy cô nhìn mình ngớ ngẩn, nụ cười trên miệng cậu càng lúc càng đậm, lan cả vào trong ánh mắt, khung cảnh ấy xao xuyến lòng người. Cậu đưa tay huơ huơ trước mặt cô, sau đó xoay người cô lại, đẩy đi: "Nhanh, vào thay đồ đi, tôi đưa cậu đi chơi"Kim Tuệ Nhi vẫn còn ngẫn người, tuy nhiên vẫn làm theo như có ai sai khiến, cô vừa đi vào nhà vừa ngoáy đầu lại nhìn cậu nghi vấn. Cho tới khi bị Kim Tống Bách kêu một tiếng làm cho tỉnh.
"Con gái, con bị ai hớp hồn rồi?"
"Là ông chú ngoài kia. Ba, sao ba lại biết cậu ấy đến?"
"Là nó đã xin phép ba rồi. Ha ha. Rất lễ độ, rất lễ độ" - Ông vừa nói vừa vỗ vỗ lên vai cô - "Không đùa với con nữa, đi chơi một chút đi. Trước giờ chưa có ai tốt với con gái ta như vậy, cũng chưa ai chịu chấp nhận chơi với người vô tâm như con, bây giờ thì tốt rồi, ta không cần lo con thiếu bạn nữa"
Kim Tuệ Nhi lườm ông một cái rồi nhìn ra trước ngõ, thấy người ta đang đứng khoanh tay tựa vào xe đợi mình, trong lòng nhất thời không kìm chế được mà vui sướng, cô bỏ mặt số nếp đang phơi ngoài trời kia, đi nhanh vào phòng thay đồ.
Hứa Thiên đứng ở đây có chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác này, nôn nóng có, hạnh phúc có, cậu mặc cho cái lạnh đang đông cứng bờ môi mình, lại nhoẻn miệng cười, nụ cười bị tan chảy trong làn gió xuân hôm nay, có chút lạnh lẽo lại mang mùi ấm áp.
Kim Tuệ Nhi ở trong phòng một buổi rất lâu, không phải thử đồ, không phải thay đồ lại càng không phải trang điểm. Cô chọn tùy tiện một chiếc quần jeans tối màu, một chiếc áo chui đầu màu sáng, choàng lên người chiếc khăn len được ai đó tặng cùng với chiếc áo khoác dài tới gối màu bò. Đứng ngắm mình trong gương, cô cảm thấy mình như một cục bông di động, thời trang không đến nỗi nào, nhưng ăn mặc thế này liệu có phù hợp hay không, cậu sẽ đưa cô đi đâu. Rất nhanh, những suy nghĩ đó biến mất, còn tồn động trong đầu cô bây giờ là số nếp đó sẽ làm thế nào, đợi đến khi cô về có phải nó đã móc meo rồi không, vì dù sao cô cũng đã vo nước trước.
Kim Tuệ Nhi ngồi ịch xuống giường, tới khi nghe tiếng động ở cửa phòng mới thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm đi, để ba nhờ thím Sơ qua xay giùm cô. Đi chơi cẩn thận"
Cô mang trên người chiếc balo năng động, ngồi phía sau Hứa Thiên, cảm giác này thật lạ nhưng lại hết sức dễ chịu. Kim Tuệ Nhi đã từng đi xe hơi, tàu điện ngầm, xe đạp, thậm chí đi bộ, nhưng chưa bao giờ thử cảm giác ngồi trên chiếc moto, cho nên tim đập thình thịch, muốn níu áo Hứa Thiên nhưng lại không biết làm cách nào. Hứa Thiên gật đầu chào "chủ nhà", đợi đến khi ông đi vào trong thì nghiêng người, đem hai cánh tay của cô vòng qua người mình: "Ôm chặt. Tôi chạy nhanh đấy!"
Kim Tuệ Nhi có chút thẹn, hai má đỏ ửng lên. Hứa Thiên không quay người nhìn cô nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh của đôi bàn tay lạnh ngắt xuyên qua cả găng tay, khi bị cậu nắm lấy thì run run rồi giật nhẹ lại. Cậu hiểu ý cô, mặc dù nha đầu này hằng ngày rất mạnh miệng, nào là không sợ trời không sợ đất, nhưng lại rất sợ bị người khác chủ động tiếp cận.
"Cậu có phải chưa thấy người ta ngồi xe moto hay không?" - Hứa Thiên không chịu được, phì cười.
Kim Tuệ Nhi đã thẹn, nghe cậu hỏi câu ấy càng thêm ngượng, cô vênh mặt: "Chẳng qua tôi đang đợi cậu chạy thôi"
Hứa Thiên cười ha ha, dứt khoát đem cánh tay cô siết chặt: "Ôm chặt vào, tôi chạy đây"
Kim Tuệ Nhi giấu nụ cười vào trong, khom người lên phía trước, hai tay ôm cậu, chẳng mấy chốc Hứa Thiên đã nổ máy, chiếc xe không báo trước mà lao nhanh, hai hàng cây xanh um hai bên đường đột ngột lùi lại phía sau, con đường dài rộng hiện rõ trước mắt cô. Kim Tuệ Nhi nép người lại, áp một bên má vào tấm lưng rộng lớn của cậu, rất rắn rỏi, rất chắc chắn, cảm tưởng nó sẽ luôn mạnh mẽ, kiên định như vậy chỉ để cho cô tựa vào.
Hứa Thiên chạy rất nhanh, chiếc xe đánh một cách điêu luyện qua từng khúc quanh co. Những vệt nắng bắt đầu chiếu xuống, xen qua tán lá cây tạo thành những đốm nhỏ li ti trên đường, gió càng lúc càng mạnh, Kim Tuệ Nhi cảm nhận gương mặt mình bỏng rát, như sắp bị luồng gió xé tan tát làn da mỏng manh này.
"Cậu định đi đâu?" - Kim Tuệ Nhi hét to vào một bên tai Hứa Thiên, cô sợ gió thổi mạnh làm cậu không nghe thấy, nào ngờ Hứa Thiên rất nhanh đã trả lời: "Chúng ta cùng đi biển". Giọng nói trầm ổn, ấm áp, vừa đủ cho cô nghe thấy. Không phải tôi đưa cậu đến đó, không phải tôi sẽ đi đến đó, mà là chúng ta cùng nhau đi đến đó.
Trong cuộc đời mỗi người đều chỉ mong có như vậy, một lần được ai đó nguyện cùng mình, đi đến chân trời, đi mãi, đi mãi.