Một buổi sáng đầy nắng đẹp, trong vườn chim ríu rít hót, tại biệt thự của Trần Thị,quản gia, gia nhân, người giúp việc,... mỗi người một việc,nhưng ai cũng đều phấn khởi vui mừng vì gia đình vừa chào đón 1 thiên thần nhỏ. Tiếng khóc "oe,oe..." rồi từ từ nhỏ lại, mắt nhắm chặt, đôi môi nhỏ chu lên, đứa bé đã chìm vào giấc ngủ. Lúc này Song Thư mới dám thở ra hơi, đôi mắt đầy trìu mến nhìn đứa bé, rồi lại tò mò ngước hỏi người mẹ đang bồng đứa bé trên tay:
- Chị hai, sao em bé cứ khóc mãi thế, đáng yêu thế cơ mà, nhưng khóc hoài, làm sao Thư dám bồng?
Trần thiếu phu nhân mỉm cười đầy dịu dàng, khẽ vuốt lên tóc của đứa bé lên 10 mà trả lời:
- Bởi vì em bé biết có cô Song Thư yêu thương bé, cưng chiều bé, nên em bé mới làm nũng như vậy, Song Thư ngoan, để em bé ngủ 1 lát rồi Song Thư chơi với bé nha....
Lời nói dịu nhẹ của thiếu phu nhân Mẫn Nhu ngay lập tức làm mắt cô bé sáng lên:
- A... thì ra là vậy. Tiểu thiên thần nhỏ thật là biết nhõng nhẽo mà.- Song Thư vừa dứt lời thì dưới sân có tiếng của ô tô truyền vào:- Hình như anh hai về ấy chị, em xuống xem nha!
Chưa nhận được câu trả lời của Mẫn Nhu thì Song thư đã nhanh nhảu chạy 1 mạch xuống lầu.
Dưới lầu mọi người lễ phép chào Trần thiếu gia. (Do công ty chi nhánh bên Anh sảy ra vấn đề nghiêm trọng nên cần đích thân chủ tịch sang giải quyết, nên Trần Vĩ Đình phải đích thân "ngự giá thân chinh", cho đến ngày vợ mình vượt cạn anh cũng không thể ở bên cạnh được. Đến nay con gái anh đã được tròn tuần.)
Song Thư lúc này đứng lưng chừng cầu thang, mặt phụng phịu, giọng nói nhõng nhẽo la lên:
- Anh hai, sao bây giờ anh mới về? Chị hai sinh em bé mà không thấy anh hai đâu hết á, anh hai thật kì mà...
Nghe được giọng nói của em gái bảo bối, Vĩ Đình cười lớn, thư thái anh tuấn hơn người, vừa đi về phía Song Thư vừa nói:
- Được rồi, anh hai biết lỗi rồi, anh hai xin lỗi Thư Thư nha, bây giờ Thư Thư đưa anh hai lên chỗ mẹ con của chị hai nha!
Trẻ con đúng là dễ giận dễ lành, vừa nghe Trần thiếu nói như vậy liền toét miệng cười, nắm chặt tay anh mình lôi lên phòng. Và 1 gia đình 4 người, 1 ngủ, 1 ăn năng, hối lỗi, một trách hờn, 1 gió chiều nào xoay chiều ấy, không khí gia đình hạnh phúc vang vọng xuống tận dưới lầu. Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa:
- Thiếu gia, Thiếu phu nhân, có gia đình Bạch tổng ghé thăm ạ!
- A, Won, em xuống nhá, anh chị ở đây đi, em sẽ dắt Won với cô chú Bạch lên đây xem thiên thần nhỏ này!
Cũng chẳng kịp để ai phản ứng gì, cô bé đã nhanh nhảu chạy xuống lầu.
Dưới đại sảnh 1 gia đình ba người, Bạch Trì(chủ tịch tập đoàn Bạch Thị, một tập đoàn đa quốc gia, tham gia dủ lĩnh vực kinh doanh, nằm trong Top10 tập đoàn lớn nhất thế giới, song song cùng phát triển cùng tập đoàn Trần Thị, người trong giới gọi hai tập đoàn Bạch- Trần là" Song Long Trấn Thiên"(nghĩa là 2 con rồng cùng nhau giữ 1 trời)), Mỹ Quyên(Phu nhân Bạch Thị), Bạch thiếu gia- Bạch Thắng đang đứng ung dung. Bạch Trì xoay người, đập vào mắt ông chính là khung ảnh lớn của Trần Lão gia, khí khái oai phong đầy đức độ, khí ức của 20 năm trước lại ùa về.
Cha của Bạch Trì là thầy của cha Vĩ Đình, quan hệ hai người rất tốt. Năm ấy Vĩ Đình vừa tròn 10 tuổi, Bạch Trì 25 tuổi thì cha Bạch bị tai nạn giao thông mà qua đời, lúc này Bạch Trì chưa đủ sức gánh vác Bạch thị, Bạch thị ngày càng đi xuống. Vốn là người trọng nghĩa, lại xót thầy, thương hậu bối nên Trần lão gia đã không ngại ngần đầu tư một số vốn lớn vào Bạch Thị, bản thân Trần lão gia cũng đứng ra giúp Bạch Trì khôi phục lại Bạch thị. Sau khi Bạch thị được khôi phục, Bạch Trì quyết tâm lấy sự nghiệp làm trọng, không để phụ lòng người cha đã quá cố và không phụ lòng Trần lão gia nên lập gia đình rất muộn. Đợi đến lúc sinh được đứa con trai đầu lòng thì Con trai nhà họ Trần đã tròn 20, và Trần phu nhân cũng đã hạ sinh 1 bé gái kháu khỉnh. Bé trai nhà họ Bạch chính là Bạch Thắng, bé gái nhà họ Trần không ai khác chính là Song Thư. Và 2 gia đình quyết định kết thân cùng nhau, chờ 18 năm sau sẽ cho 2 đứa bé đính hôn. Bạch - Trần đã thân nay càng thân hơn, hai bên hỗ trợ lẫn nhau như hổ thêm cánh làm cho Trần thị và Bạch thị phát triển ngày một mạnh....
Bạch tổng đang mải nghĩ về chuyện xưa thì bị giọng nói trong trẻo, mát mẻ gọi lại:
- Bạch chú, Bạch cô, con chào 2 người ạ- Cô bé quay qua cậu bé chạc tuổi mình- Won, chị hai mình vừa có em bé, nó là thiên thần nhỏ, đáng yêu lắm đấy.
Rồi cô bé nói tiếp: "để con dẫn mọi người lên phòng, anh chị và thiên thần nhỏ đang trên đấy ạ!"
Chẳng mấy chốc 2 gia đình đã ngồi quây quần bên đứa trẻ vừa tròn tuần bụ bẫm nói chuyện vui vẻ. Rồi 1 vấn đề quan trọng làm cho mọi người thảo luận đến kịch liệt đó chính là tên của em bé. Sau một hồi mọi người lớn nhỏ ý kiến ý cò thì Trần thiếu vẫn quyết định đặt tên là Trần Tịnh Yên( cái tên này anh đã nghĩ ra từ ngày vợ mình vừa mang thai, nếu là con gái thì sẽ mang tên này, bởi anh muốn con gái bảo bối của mình được lớn lên và sống bình yên, hạnh phúc chứ không phải như anh và cha của anh, cứ mãi tranh giành chiến đấu trong thương trường, bởi vì anh hiểu quá rõ cái giới này như thế nào rồi). Đến cuối cùng mọi người cũng vui vẻ đón nhận cái tên này.
Lúc này Song Thư lại nổi tính tò mò, kéo theo Bạch Thắng lại bên cạnh bé con đang say sưa ngủ:
- Won này, lại xem bé con này, cháu mình đấy, cũng là cháu cậu luôn đấy, thế gọi cậu bằng chú nhỉ?
Cô bé vừa nói vừa cười tít nhìn bé con lại nhìn Won, cậu bé cũng nhìn bé con đầy yêu thương rồi ngước nhìn Song Thư, đáp lại cô bé bằng nụ cười tỏa nắng:
- Đương nhiên rồi, gọi Thư bằng cô thì gọi Won bằng chú là đúng rồi!- Cậu bé vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt đầu Song Thư như thể đang khen cô bé là cô bé đã nói đúng rồi.
Ngón tay của thư bắt đầu nhẹ nhàng từ trán, rồi xuống mũi, xuống miệng, rồi dừng lại bàn tay của thiên thần nhỏ:"đôi bàn tay bé nhỏ, hồng hào trông thật đáng yêu"- Song Thư đang tự nghĩ thì bàn tay nhỏ bé ấy nhẹ nhàng nắm lại, nắm chặt lấy ngón tay của Song Thư, Song Thư cảm nhận rõ cái ấm áp của bàn tay ấy, nhẹ nhàng hôn bàn tay đang nắm lấy ngón tay mình, mùi thơm của sữa nhẹ nhàng đi vào mũi của cô. Ngay lúc này trong lòng cô bé bắt đầu cảm thấy ấm áp, cảm thấy tim mình nhảy lên lên, cái tình máu mủ nó bắt đầu trỗi dậy trong cô: "Yên nhi, con là bảo bối của cô, cô sẽ mãi bảo vệ con!"
- Chị hai, sao em bé cứ khóc mãi thế, đáng yêu thế cơ mà, nhưng khóc hoài, làm sao Thư dám bồng?
Trần thiếu phu nhân mỉm cười đầy dịu dàng, khẽ vuốt lên tóc của đứa bé lên 10 mà trả lời:
- Bởi vì em bé biết có cô Song Thư yêu thương bé, cưng chiều bé, nên em bé mới làm nũng như vậy, Song Thư ngoan, để em bé ngủ 1 lát rồi Song Thư chơi với bé nha....
Lời nói dịu nhẹ của thiếu phu nhân Mẫn Nhu ngay lập tức làm mắt cô bé sáng lên:
- A... thì ra là vậy. Tiểu thiên thần nhỏ thật là biết nhõng nhẽo mà.- Song Thư vừa dứt lời thì dưới sân có tiếng của ô tô truyền vào:- Hình như anh hai về ấy chị, em xuống xem nha!
Chưa nhận được câu trả lời của Mẫn Nhu thì Song thư đã nhanh nhảu chạy 1 mạch xuống lầu.
Dưới lầu mọi người lễ phép chào Trần thiếu gia. (Do công ty chi nhánh bên Anh sảy ra vấn đề nghiêm trọng nên cần đích thân chủ tịch sang giải quyết, nên Trần Vĩ Đình phải đích thân "ngự giá thân chinh", cho đến ngày vợ mình vượt cạn anh cũng không thể ở bên cạnh được. Đến nay con gái anh đã được tròn tuần.)
Song Thư lúc này đứng lưng chừng cầu thang, mặt phụng phịu, giọng nói nhõng nhẽo la lên:
- Anh hai, sao bây giờ anh mới về? Chị hai sinh em bé mà không thấy anh hai đâu hết á, anh hai thật kì mà...
Nghe được giọng nói của em gái bảo bối, Vĩ Đình cười lớn, thư thái anh tuấn hơn người, vừa đi về phía Song Thư vừa nói:
- Được rồi, anh hai biết lỗi rồi, anh hai xin lỗi Thư Thư nha, bây giờ Thư Thư đưa anh hai lên chỗ mẹ con của chị hai nha!
Trẻ con đúng là dễ giận dễ lành, vừa nghe Trần thiếu nói như vậy liền toét miệng cười, nắm chặt tay anh mình lôi lên phòng. Và 1 gia đình 4 người, 1 ngủ, 1 ăn năng, hối lỗi, một trách hờn, 1 gió chiều nào xoay chiều ấy, không khí gia đình hạnh phúc vang vọng xuống tận dưới lầu. Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa:
- Thiếu gia, Thiếu phu nhân, có gia đình Bạch tổng ghé thăm ạ!
- A, Won, em xuống nhá, anh chị ở đây đi, em sẽ dắt Won với cô chú Bạch lên đây xem thiên thần nhỏ này!
Cũng chẳng kịp để ai phản ứng gì, cô bé đã nhanh nhảu chạy xuống lầu.
Dưới đại sảnh 1 gia đình ba người, Bạch Trì(chủ tịch tập đoàn Bạch Thị, một tập đoàn đa quốc gia, tham gia dủ lĩnh vực kinh doanh, nằm trong Top10 tập đoàn lớn nhất thế giới, song song cùng phát triển cùng tập đoàn Trần Thị, người trong giới gọi hai tập đoàn Bạch- Trần là" Song Long Trấn Thiên"(nghĩa là 2 con rồng cùng nhau giữ 1 trời)), Mỹ Quyên(Phu nhân Bạch Thị), Bạch thiếu gia- Bạch Thắng đang đứng ung dung. Bạch Trì xoay người, đập vào mắt ông chính là khung ảnh lớn của Trần Lão gia, khí khái oai phong đầy đức độ, khí ức của 20 năm trước lại ùa về.
Cha của Bạch Trì là thầy của cha Vĩ Đình, quan hệ hai người rất tốt. Năm ấy Vĩ Đình vừa tròn 10 tuổi, Bạch Trì 25 tuổi thì cha Bạch bị tai nạn giao thông mà qua đời, lúc này Bạch Trì chưa đủ sức gánh vác Bạch thị, Bạch thị ngày càng đi xuống. Vốn là người trọng nghĩa, lại xót thầy, thương hậu bối nên Trần lão gia đã không ngại ngần đầu tư một số vốn lớn vào Bạch Thị, bản thân Trần lão gia cũng đứng ra giúp Bạch Trì khôi phục lại Bạch thị. Sau khi Bạch thị được khôi phục, Bạch Trì quyết tâm lấy sự nghiệp làm trọng, không để phụ lòng người cha đã quá cố và không phụ lòng Trần lão gia nên lập gia đình rất muộn. Đợi đến lúc sinh được đứa con trai đầu lòng thì Con trai nhà họ Trần đã tròn 20, và Trần phu nhân cũng đã hạ sinh 1 bé gái kháu khỉnh. Bé trai nhà họ Bạch chính là Bạch Thắng, bé gái nhà họ Trần không ai khác chính là Song Thư. Và 2 gia đình quyết định kết thân cùng nhau, chờ 18 năm sau sẽ cho 2 đứa bé đính hôn. Bạch - Trần đã thân nay càng thân hơn, hai bên hỗ trợ lẫn nhau như hổ thêm cánh làm cho Trần thị và Bạch thị phát triển ngày một mạnh....
Bạch tổng đang mải nghĩ về chuyện xưa thì bị giọng nói trong trẻo, mát mẻ gọi lại:
- Bạch chú, Bạch cô, con chào 2 người ạ- Cô bé quay qua cậu bé chạc tuổi mình- Won, chị hai mình vừa có em bé, nó là thiên thần nhỏ, đáng yêu lắm đấy.
Rồi cô bé nói tiếp: "để con dẫn mọi người lên phòng, anh chị và thiên thần nhỏ đang trên đấy ạ!"
Chẳng mấy chốc 2 gia đình đã ngồi quây quần bên đứa trẻ vừa tròn tuần bụ bẫm nói chuyện vui vẻ. Rồi 1 vấn đề quan trọng làm cho mọi người thảo luận đến kịch liệt đó chính là tên của em bé. Sau một hồi mọi người lớn nhỏ ý kiến ý cò thì Trần thiếu vẫn quyết định đặt tên là Trần Tịnh Yên( cái tên này anh đã nghĩ ra từ ngày vợ mình vừa mang thai, nếu là con gái thì sẽ mang tên này, bởi anh muốn con gái bảo bối của mình được lớn lên và sống bình yên, hạnh phúc chứ không phải như anh và cha của anh, cứ mãi tranh giành chiến đấu trong thương trường, bởi vì anh hiểu quá rõ cái giới này như thế nào rồi). Đến cuối cùng mọi người cũng vui vẻ đón nhận cái tên này.
Lúc này Song Thư lại nổi tính tò mò, kéo theo Bạch Thắng lại bên cạnh bé con đang say sưa ngủ:
- Won này, lại xem bé con này, cháu mình đấy, cũng là cháu cậu luôn đấy, thế gọi cậu bằng chú nhỉ?
Cô bé vừa nói vừa cười tít nhìn bé con lại nhìn Won, cậu bé cũng nhìn bé con đầy yêu thương rồi ngước nhìn Song Thư, đáp lại cô bé bằng nụ cười tỏa nắng:
- Đương nhiên rồi, gọi Thư bằng cô thì gọi Won bằng chú là đúng rồi!- Cậu bé vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt đầu Song Thư như thể đang khen cô bé là cô bé đã nói đúng rồi.
Ngón tay của thư bắt đầu nhẹ nhàng từ trán, rồi xuống mũi, xuống miệng, rồi dừng lại bàn tay của thiên thần nhỏ:"đôi bàn tay bé nhỏ, hồng hào trông thật đáng yêu"- Song Thư đang tự nghĩ thì bàn tay nhỏ bé ấy nhẹ nhàng nắm lại, nắm chặt lấy ngón tay của Song Thư, Song Thư cảm nhận rõ cái ấm áp của bàn tay ấy, nhẹ nhàng hôn bàn tay đang nắm lấy ngón tay mình, mùi thơm của sữa nhẹ nhàng đi vào mũi của cô. Ngay lúc này trong lòng cô bé bắt đầu cảm thấy ấm áp, cảm thấy tim mình nhảy lên lên, cái tình máu mủ nó bắt đầu trỗi dậy trong cô: "Yên nhi, con là bảo bối của cô, cô sẽ mãi bảo vệ con!"