-Chú Won. -Cô vui mừng, bất ngờ, vừa chạy lại vừa cất tiếng gọi.
Nghe được giọng nói quen thuộc này, Kim Won cười tươi đưa mắt về phía So Hee, tay cầm điện thoại dơ lên khỏi đầu khẽ lắc. Bộ dáng lúc này của anh làm cho tất cả mọi người xung quanh 1 phen lao đao, cộng thêm đây lại là khu vực trước cổng trường nữa, bất kể ai đi ngang qua cũng ngoái nhìn. Anh như thiên sứ vừa hạ giá quan lâm vậy, soái khí tỏa sáng ngời ngời. So Hee nhìn thẳng hướng Kim Won mà chạy tới, chạy lại gần cũng vừa lúc Kim Won vòng sang phía cửa xe của ghế phụ lái, thư thái bỏ 2 tay trong túi quần, nhìn cô khẽ cười:
- Tài xế đến đón tiểu thư rồi đây...
- Tài xế à, kĩ thật kích tim của chú thuộc dạng level max rồi đấy. Con sắp bị làm cho bất ngờ đến chết rồi đây.- So Hee thở mạnh, hết nhìn người lại nhìn xe rồi lại nhìn người.
- Hee ở bên cạnh chú thì ai dám động đến Hee đến mức trụy tim chứ?...- Kim Won vẫn thư thái trả lời như thể không có chuyện gì sảy ra.
" Đúng vậy, ai dám động đến con đến mức trụy tim chứ, ngoại trừ Won bá đạo ra thôi..." Trong đầu của So Hee thầm kêu ca. Đôi mắt So Hee long lanh, môi khẽ mím lại, chăm chăm nhìn người trước mặt như nhìn báu vật, cô nói trong vẻ tiếc nuối:
- Thật sự lúc này Hee chỉ muốn nhào lên ôm chú mà thôi. Nhưng...
Cô chưa kịp nói hết lời, Kim Won đã dang nhẹ 2 tay ra, cười khiêu khích:
- Rất sẵn sàng.
- Con muốn lên xe. - So Hee dứt khoát nói to.
Vừa đưt câu cô đã vội vàng chui vào xe, mặc kế người đàn ông khí thế bất phàm kia vẫn đứng ngoài xe,đang không hiểu chuyện gì bởi sự không liên quan của cô, bảo muốn ôm nhưng ngay lập tức bảo muốn lên xe. Thấy anh mãi vẫn chưa có ý định trở về ghế lái, cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp hơn hoa của So Hee, cô thở dài gọi:
- Chú Won à, chú còn định làm tắt nghẽn giao thông tới bao lâu?
Đúng vậy, lúc này xung quanh nơi đây, rất nhiều nam sinh, thanh niên trên đường đã tụm 5 tụm bảy lại vì chiếc xiêu xe này, còn nữ sinh thì bu lại chiêm ngưỡi vẻ đẹp thần thánh của chủ nhân chiếc xe. Hiểu ra ý tứ trong câu nói của So Hee, Kim Won nhìn cô cười nhẹ, nhanh chóng vào xe. Chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi để lại xung quanh bao nhiêu sự tiếc nuối. Cách đó không xa, bộ ba chảnh chọe của công chúa cũng nhìn thấy:
- Nhìn xem, nhìn xem, người vừa rời đi đó chẳng phải là con nhỏ hồi sáng sao, còn được siêu xe rước về nữa?- 1 trong ba lên tiếng đầy bất ngờ.
- Cô ta là ai vậy? Không những siêu xe, mà người chạy xe cũng bất phàm mà, so ra... còn hơn cả hoàng tử củ chúng ta nữa ấy.- Người kia lại lên tiếng.
- Câm mồm hết lại đi. - Ai Nhiên quát lớn, rồi bỏ đi trong bực tức, để lại 2 người đồng bọn vẫn còn mơ màng tới cảnh người và xe.
Một màn đẹp đẽ vừa rồi cũng rơi vào mắt của hai chàng trai đứng gần cổng trường. Đan Phong vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ:
- Woaa... Ferrari F60 America, không phải chứ? Xe này chỉ có 10 chiếc tại Mỹ thôi, làm sao đưa về đây được vậy?
Nói rồi cậu khoác vai Hạo Thiên, thở dài vẻ tiếc nuối nhìn Hạo Thiên mà tiếp tục:
- Siêu xe, đến người cũng siêu... lẽ nào Hạo Thiên của chúng ta BÍT CỬA..?
- Câm mồm. - Hạo Thiên gừ mạnh, đôi mắt sắc lẹm liếc cậu bạn thân 1 cái, lạnh lùng đi vào gara xe của trường.
Bên trong chiếc xe, Kim Won vẫn bình tĩnh lái xe, lâu lâu lại liếc nhìn So Hee 1 cái và mỉn cười. Thấy cô vẫn không thèm hỏi mình câu nào, anh đưa tay trái lên xoa nhẹ đầu cô, thư thả nói:
- Không lẽ So Hee của chúng ta IQ 164 mà bây giờ không biết xắp xếp câu hỏi nào trước, câu hỏi nào sau?
Nghe người bên cạnh mình ăn nói ngang ngược như vậy, So Hee khẽ cắn môi, thầm mắng trong lòng, lại quay ra làm mặt lạnh, lên giọng chất vấn:
- Chú về nước khi nào?
- Sau con 17 giờ.
"Cái gì? Sau mình chỉ 17 giờ thôi, vậy mà dám bảo mình về trước, 1 tuần sau mới về, đây là cái kiểu gì đây? Vậy mà mình còn mong ngóng chú ấy trở về sau đó mình sẽ ra sân bay đón nữa chứ. So Hee à, mày đúng là tự diễn rồi." Dòng suy nghĩ này hiện ra trong đầu cô,nhưng chỉ dừng ở suy nghĩ, cô tức giận.
- Vậy sao đến giờ con mới gặp được chú?
- Chú có chút việc nên xuống thàng phố H giải quyết mất 4 giờ.
- Chú vừa xuống máy bay là đã làm việc ngay rồi sao? Vậy sao chú không nghỉ ngơi đi mà đã chạy đi rước con? - Từ sự tức giận So Hee liền chuyển qua lo lắng. Đúng vậy, Kim Won là người mà cô quan tâm nhất và ngược lại.
- Ngày đầu đi học thế nào?
- Chỉ 2 chữ: Bình thường. - So Hee giảo hoạt đáp.
Kim Won cười nhẹ:
- Sao lúc nãy bảo muốn ôm chú xong lại bảo muốn lên xe? - Kim Won ngay lập tức chuyển chủ đề đến mức bất hợp lý.
Nghe được giọng nói quen thuộc này, Kim Won cười tươi đưa mắt về phía So Hee, tay cầm điện thoại dơ lên khỏi đầu khẽ lắc. Bộ dáng lúc này của anh làm cho tất cả mọi người xung quanh 1 phen lao đao, cộng thêm đây lại là khu vực trước cổng trường nữa, bất kể ai đi ngang qua cũng ngoái nhìn. Anh như thiên sứ vừa hạ giá quan lâm vậy, soái khí tỏa sáng ngời ngời. So Hee nhìn thẳng hướng Kim Won mà chạy tới, chạy lại gần cũng vừa lúc Kim Won vòng sang phía cửa xe của ghế phụ lái, thư thái bỏ 2 tay trong túi quần, nhìn cô khẽ cười:
- Tài xế đến đón tiểu thư rồi đây...
- Tài xế à, kĩ thật kích tim của chú thuộc dạng level max rồi đấy. Con sắp bị làm cho bất ngờ đến chết rồi đây.- So Hee thở mạnh, hết nhìn người lại nhìn xe rồi lại nhìn người.
- Hee ở bên cạnh chú thì ai dám động đến Hee đến mức trụy tim chứ?...- Kim Won vẫn thư thái trả lời như thể không có chuyện gì sảy ra.
" Đúng vậy, ai dám động đến con đến mức trụy tim chứ, ngoại trừ Won bá đạo ra thôi..." Trong đầu của So Hee thầm kêu ca. Đôi mắt So Hee long lanh, môi khẽ mím lại, chăm chăm nhìn người trước mặt như nhìn báu vật, cô nói trong vẻ tiếc nuối:
- Thật sự lúc này Hee chỉ muốn nhào lên ôm chú mà thôi. Nhưng...
Cô chưa kịp nói hết lời, Kim Won đã dang nhẹ 2 tay ra, cười khiêu khích:
- Rất sẵn sàng.
- Con muốn lên xe. - So Hee dứt khoát nói to.
Vừa đưt câu cô đã vội vàng chui vào xe, mặc kế người đàn ông khí thế bất phàm kia vẫn đứng ngoài xe,đang không hiểu chuyện gì bởi sự không liên quan của cô, bảo muốn ôm nhưng ngay lập tức bảo muốn lên xe. Thấy anh mãi vẫn chưa có ý định trở về ghế lái, cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp hơn hoa của So Hee, cô thở dài gọi:
- Chú Won à, chú còn định làm tắt nghẽn giao thông tới bao lâu?
Đúng vậy, lúc này xung quanh nơi đây, rất nhiều nam sinh, thanh niên trên đường đã tụm 5 tụm bảy lại vì chiếc xiêu xe này, còn nữ sinh thì bu lại chiêm ngưỡi vẻ đẹp thần thánh của chủ nhân chiếc xe. Hiểu ra ý tứ trong câu nói của So Hee, Kim Won nhìn cô cười nhẹ, nhanh chóng vào xe. Chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi để lại xung quanh bao nhiêu sự tiếc nuối. Cách đó không xa, bộ ba chảnh chọe của công chúa cũng nhìn thấy:
- Nhìn xem, nhìn xem, người vừa rời đi đó chẳng phải là con nhỏ hồi sáng sao, còn được siêu xe rước về nữa?- 1 trong ba lên tiếng đầy bất ngờ.
- Cô ta là ai vậy? Không những siêu xe, mà người chạy xe cũng bất phàm mà, so ra... còn hơn cả hoàng tử củ chúng ta nữa ấy.- Người kia lại lên tiếng.
- Câm mồm hết lại đi. - Ai Nhiên quát lớn, rồi bỏ đi trong bực tức, để lại 2 người đồng bọn vẫn còn mơ màng tới cảnh người và xe.
Một màn đẹp đẽ vừa rồi cũng rơi vào mắt của hai chàng trai đứng gần cổng trường. Đan Phong vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ:
- Woaa... Ferrari F60 America, không phải chứ? Xe này chỉ có 10 chiếc tại Mỹ thôi, làm sao đưa về đây được vậy?
Nói rồi cậu khoác vai Hạo Thiên, thở dài vẻ tiếc nuối nhìn Hạo Thiên mà tiếp tục:
- Siêu xe, đến người cũng siêu... lẽ nào Hạo Thiên của chúng ta BÍT CỬA..?
- Câm mồm. - Hạo Thiên gừ mạnh, đôi mắt sắc lẹm liếc cậu bạn thân 1 cái, lạnh lùng đi vào gara xe của trường.
Bên trong chiếc xe, Kim Won vẫn bình tĩnh lái xe, lâu lâu lại liếc nhìn So Hee 1 cái và mỉn cười. Thấy cô vẫn không thèm hỏi mình câu nào, anh đưa tay trái lên xoa nhẹ đầu cô, thư thả nói:
- Không lẽ So Hee của chúng ta IQ 164 mà bây giờ không biết xắp xếp câu hỏi nào trước, câu hỏi nào sau?
Nghe người bên cạnh mình ăn nói ngang ngược như vậy, So Hee khẽ cắn môi, thầm mắng trong lòng, lại quay ra làm mặt lạnh, lên giọng chất vấn:
- Chú về nước khi nào?
- Sau con 17 giờ.
"Cái gì? Sau mình chỉ 17 giờ thôi, vậy mà dám bảo mình về trước, 1 tuần sau mới về, đây là cái kiểu gì đây? Vậy mà mình còn mong ngóng chú ấy trở về sau đó mình sẽ ra sân bay đón nữa chứ. So Hee à, mày đúng là tự diễn rồi." Dòng suy nghĩ này hiện ra trong đầu cô,nhưng chỉ dừng ở suy nghĩ, cô tức giận.
- Vậy sao đến giờ con mới gặp được chú?
- Chú có chút việc nên xuống thàng phố H giải quyết mất 4 giờ.
- Chú vừa xuống máy bay là đã làm việc ngay rồi sao? Vậy sao chú không nghỉ ngơi đi mà đã chạy đi rước con? - Từ sự tức giận So Hee liền chuyển qua lo lắng. Đúng vậy, Kim Won là người mà cô quan tâm nhất và ngược lại.
- Ngày đầu đi học thế nào?
- Chỉ 2 chữ: Bình thường. - So Hee giảo hoạt đáp.
Kim Won cười nhẹ:
- Sao lúc nãy bảo muốn ôm chú xong lại bảo muốn lên xe? - Kim Won ngay lập tức chuyển chủ đề đến mức bất hợp lý.