Chưa đầy 20 phú sau, xe dừng trước một căn biệt thự sang trọng rộng lớn mà đối với Bảo Nguyên thì nó còn lộng lẫy hơn cung điện nữa. Đang ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh nhưng rất nhanh sau đó Bảo Nguyên đã được Hàn Tuyết đưa lên thư phòng của Kim Won. Bước vào thư phòng, căn phòng này mang phong cách cổ điển xen lẫn phong cách hiện đại với gam màu xám chủ đạo hết sức sang trọng.
-Đến rồi à?
Đang mải ngắm nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh mình, Bảo Nguyên chợt gật mình bởi một giọng nam trầm, ấm mà sáng nay cô đã nghe qua, quay người nhìn lại, khẽ cúi đầu chào.
-Ngồi đi, chúng ta có chút chuyện cần nói với nhau mà phải không? – Kim Won vui vẻ.
Ngồi xuống ghế shofa, nhận lấy ly nước từ tay của Kim Won, trong lòng bảo Nguyên có 1 thắc mắc lớn nhất đó là không biết xưng hô với người đàn ông trước mặt như thế nào đây. So Hee gọi là chú sao? Nếu bảo là bạn trai của So Hee còn dễ tin hơn là chú của So Hee đấy. Nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ của Bảo Nguyên, Kim Won cười nhẹ:
-Có thể gọi ta là chú, So Hee từ nhỏ đã gọi như vậy.
-Từ nhỏ sao? -Bảo Nguyên hơi bất ngờ. Cô chơi cùng bảo Tịnh Yên từ lúc mới đi học đến lúc Trần gia sảy ra chuyện, ở Trần gia không có ai là chú của Tịnh Yên cả, chỉ có duy nhất cô Song Thư... cô Song Thư? Chỉ có duy nhất 1 người Tịnh Yên luôn miệng gọi bằng chú, Bạch Thắng - vị hôn phu của Song Thư. Năm đó khi cả Bạch gia và Trần gia đều gặp họa lớn, không lâu sau đó Tịnh Yên cùng với Bach Thắng biến mất, lẽ nào người này... Nghĩ đến đây Bảo Nguyên thở mạnh, thoáng qua tia bất ngờ: - Lẽ nào...
Nhưng cô lại im lặng, hai tay xiết chặt. Nhìn biểu hiện lúc này của Bảo Nguyên, Kim Won khẽ cau mày, anh mơ hồ nhìn ra được suy nghĩ trong đầu Bảo Nguyên, hơi chồm người về phía trước, vẻ mặt nghi vấn xen lẫn lạnh lẽo nhìn thẳng đôi mắt đang còn kinh ngạc của Bảo Nguyên:
-Lẽ nào...? Lẽ nào bạn học đây từng quen biết So Hee trước khi gặp So Hee?
Nghe câu hỏi này của Kim Won, Bảo Nguyên xiết chặt tay lại, ánh mắt đã phản phất đâu đó hơi nước.
-Chú là có ý gì?
-Không có ý gì cả. Chỉ là... nếu thật sự là người biết So Hee trước khi gặp So Hee sẽ có hai kết quả. – Kim Won dùng cái thư thái lạnh lùng đáp lại Bảo Nguyên.
Bảo Nguyên mắt đã chuyển đỏ, ngước mặt nhìn Kim Won, giọng nói hơi ghẹn lại:
-Chú là có ý gì?
Kim Won nhếch miệng cười, giọng nói trầm thấp vừa đủ nghe:
-Rất đơn giản, hai kết quả. Một là trở thành người bên cạnh So Hee, hai là... bốc hơi khỏi cuốc sống của So Hee.
Sự lãnh khốc của Kim Won làm cho Bảo Nguyên bắt đầu cảm thấy sợ, nhưng trong lòng lại hình thành sự vui mừng bởi vì Tịnh Yên sẽ luôn được anh toàn khi ở bên cạnh người đàn ông này, trấn tĩnh bản thân mình, Bảo Nguyên nặn ra một nụ cười, nhìn thẳng đôi mắt lạnh như nước hồ mùa thu của Kim Won, bình tĩnh trả lời:
-Kết quả có thể do con chọn lựa được không? Chú Bạch Thắng?
Hai từ Bạch Thắng bất ngờ làm cho Kim Won giật mình, hai bàn tay xiết chặt thành quyền, chân mày nhăn lại:
-Con là... ai?
Nghe đến đây, Bảo Nguyên buôn lỏng người ra, đôi mắt khép chặt, nước mắt từ hai khóe mắt từ từ lăn dài xuống hai gò má, nuốt xuôi xuống sự lo lắng nãy giỡ:
-Con là con gái của Huỳnh Gia Bảo, tài xế của chủ tịch trần lúc lâm thời. Mười năm trước con là cô bé luôn đi theo sau Tịnh Yên, luôn được Yên bảo vệ và coi như 1 người bạn, nhưng sau đó không còn 1 Tịnh Yên nào cả. Mười năm sau con gặp lại một người rất giống Tịnh Yên, cô ấy là Kim So Hee.
Nghe những gì Bảo Nguyên nói, anh mơ hồ nhớ lại chuyện 10 năm trước, nhìn thấy sự chân thành của cô bé trước mặt mình, Kim Won thả lỏng người hơn, không còn nhìn Bảo Nguyên bằng ánh mắt nghi ngờ nữa mà là tin tưởng, mỉm cười nhẹ:
-Xin lỗi con. Bởi vì ta phải nghĩ cho So Hee.
-Con hiểu mà ch... chú. - Bảo Nguyên hiểu chuyên lễ phép trả lời, nhưng vẫn còn ngập ngừng với việc xưng hô.
-Về thân thế của con đã được làm rõ rồi, bây giờ ta còn một việc hỏi con.
-Việc gì thưa chú? - Bảo Nguyên lễ phép thắc mắc.
Trầm ngâm mất vài giây, Kim Won tiếp tục:
-Chuyện sáng nay.
Hiểu ra vấn đề, Bảo Nguyên liền thuật lại chuyện sáng nay, từ đầu đến cuối không bỏ sót 1 chi tiết nào cả, kể đến vệc Hạo Thiên bồng So Hee vào phòng y thế, ấn đường kim Won nhăn lại:
-Là người ta gặp trong phòng lúc nãy?
-Vâng ạ!
Nghe Nguyên kể vậy, anh không chỉ tức giận hai cô nàng kia mà còn có chút khó chịu với hành động của Hạo Thiên mặc dù vẫn biết là cậu ta giúp So Hee, nghĩ đến đây Kim Won bỗng thấy lạ, khẽ cau mày một cái sau đó mỉm cười:
-Cảm ơn con. Không còn việc nữa, để ta bảo tài xê đưa con về.
-Không cần đâu ạ, con tự về được rồi. - Bảo Nguyên đầy khách sáo.
-Cứ làm theo những gì ta nói.
Dứt lời anh bấm số gọi tài xế. Bảo Nguyên cúi chào anh nhanh chóng rời khỏi thư phòng. Trong lòng Bảo Nguyên rất lo lắng cho So Hee, không biết So Hee đã khỏe hơn chưa? Nhưng Bảo Nguyên vẫn chưa biết phải đối mặt với người bạn này như thế nào, vẫn chưa biết nên giải thích với người bạn này làm sao. Cô khẽ thở dài, rời khỏi biệt thự.
-Đến rồi à?
Đang mải ngắm nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh mình, Bảo Nguyên chợt gật mình bởi một giọng nam trầm, ấm mà sáng nay cô đã nghe qua, quay người nhìn lại, khẽ cúi đầu chào.
-Ngồi đi, chúng ta có chút chuyện cần nói với nhau mà phải không? – Kim Won vui vẻ.
Ngồi xuống ghế shofa, nhận lấy ly nước từ tay của Kim Won, trong lòng bảo Nguyên có 1 thắc mắc lớn nhất đó là không biết xưng hô với người đàn ông trước mặt như thế nào đây. So Hee gọi là chú sao? Nếu bảo là bạn trai của So Hee còn dễ tin hơn là chú của So Hee đấy. Nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ của Bảo Nguyên, Kim Won cười nhẹ:
-Có thể gọi ta là chú, So Hee từ nhỏ đã gọi như vậy.
-Từ nhỏ sao? -Bảo Nguyên hơi bất ngờ. Cô chơi cùng bảo Tịnh Yên từ lúc mới đi học đến lúc Trần gia sảy ra chuyện, ở Trần gia không có ai là chú của Tịnh Yên cả, chỉ có duy nhất cô Song Thư... cô Song Thư? Chỉ có duy nhất 1 người Tịnh Yên luôn miệng gọi bằng chú, Bạch Thắng - vị hôn phu của Song Thư. Năm đó khi cả Bạch gia và Trần gia đều gặp họa lớn, không lâu sau đó Tịnh Yên cùng với Bach Thắng biến mất, lẽ nào người này... Nghĩ đến đây Bảo Nguyên thở mạnh, thoáng qua tia bất ngờ: - Lẽ nào...
Nhưng cô lại im lặng, hai tay xiết chặt. Nhìn biểu hiện lúc này của Bảo Nguyên, Kim Won khẽ cau mày, anh mơ hồ nhìn ra được suy nghĩ trong đầu Bảo Nguyên, hơi chồm người về phía trước, vẻ mặt nghi vấn xen lẫn lạnh lẽo nhìn thẳng đôi mắt đang còn kinh ngạc của Bảo Nguyên:
-Lẽ nào...? Lẽ nào bạn học đây từng quen biết So Hee trước khi gặp So Hee?
Nghe câu hỏi này của Kim Won, Bảo Nguyên xiết chặt tay lại, ánh mắt đã phản phất đâu đó hơi nước.
-Chú là có ý gì?
-Không có ý gì cả. Chỉ là... nếu thật sự là người biết So Hee trước khi gặp So Hee sẽ có hai kết quả. – Kim Won dùng cái thư thái lạnh lùng đáp lại Bảo Nguyên.
Bảo Nguyên mắt đã chuyển đỏ, ngước mặt nhìn Kim Won, giọng nói hơi ghẹn lại:
-Chú là có ý gì?
Kim Won nhếch miệng cười, giọng nói trầm thấp vừa đủ nghe:
-Rất đơn giản, hai kết quả. Một là trở thành người bên cạnh So Hee, hai là... bốc hơi khỏi cuốc sống của So Hee.
Sự lãnh khốc của Kim Won làm cho Bảo Nguyên bắt đầu cảm thấy sợ, nhưng trong lòng lại hình thành sự vui mừng bởi vì Tịnh Yên sẽ luôn được anh toàn khi ở bên cạnh người đàn ông này, trấn tĩnh bản thân mình, Bảo Nguyên nặn ra một nụ cười, nhìn thẳng đôi mắt lạnh như nước hồ mùa thu của Kim Won, bình tĩnh trả lời:
-Kết quả có thể do con chọn lựa được không? Chú Bạch Thắng?
Hai từ Bạch Thắng bất ngờ làm cho Kim Won giật mình, hai bàn tay xiết chặt thành quyền, chân mày nhăn lại:
-Con là... ai?
Nghe đến đây, Bảo Nguyên buôn lỏng người ra, đôi mắt khép chặt, nước mắt từ hai khóe mắt từ từ lăn dài xuống hai gò má, nuốt xuôi xuống sự lo lắng nãy giỡ:
-Con là con gái của Huỳnh Gia Bảo, tài xế của chủ tịch trần lúc lâm thời. Mười năm trước con là cô bé luôn đi theo sau Tịnh Yên, luôn được Yên bảo vệ và coi như 1 người bạn, nhưng sau đó không còn 1 Tịnh Yên nào cả. Mười năm sau con gặp lại một người rất giống Tịnh Yên, cô ấy là Kim So Hee.
Nghe những gì Bảo Nguyên nói, anh mơ hồ nhớ lại chuyện 10 năm trước, nhìn thấy sự chân thành của cô bé trước mặt mình, Kim Won thả lỏng người hơn, không còn nhìn Bảo Nguyên bằng ánh mắt nghi ngờ nữa mà là tin tưởng, mỉm cười nhẹ:
-Xin lỗi con. Bởi vì ta phải nghĩ cho So Hee.
-Con hiểu mà ch... chú. - Bảo Nguyên hiểu chuyên lễ phép trả lời, nhưng vẫn còn ngập ngừng với việc xưng hô.
-Về thân thế của con đã được làm rõ rồi, bây giờ ta còn một việc hỏi con.
-Việc gì thưa chú? - Bảo Nguyên lễ phép thắc mắc.
Trầm ngâm mất vài giây, Kim Won tiếp tục:
-Chuyện sáng nay.
Hiểu ra vấn đề, Bảo Nguyên liền thuật lại chuyện sáng nay, từ đầu đến cuối không bỏ sót 1 chi tiết nào cả, kể đến vệc Hạo Thiên bồng So Hee vào phòng y thế, ấn đường kim Won nhăn lại:
-Là người ta gặp trong phòng lúc nãy?
-Vâng ạ!
Nghe Nguyên kể vậy, anh không chỉ tức giận hai cô nàng kia mà còn có chút khó chịu với hành động của Hạo Thiên mặc dù vẫn biết là cậu ta giúp So Hee, nghĩ đến đây Kim Won bỗng thấy lạ, khẽ cau mày một cái sau đó mỉm cười:
-Cảm ơn con. Không còn việc nữa, để ta bảo tài xê đưa con về.
-Không cần đâu ạ, con tự về được rồi. - Bảo Nguyên đầy khách sáo.
-Cứ làm theo những gì ta nói.
Dứt lời anh bấm số gọi tài xế. Bảo Nguyên cúi chào anh nhanh chóng rời khỏi thư phòng. Trong lòng Bảo Nguyên rất lo lắng cho So Hee, không biết So Hee đã khỏe hơn chưa? Nhưng Bảo Nguyên vẫn chưa biết phải đối mặt với người bạn này như thế nào, vẫn chưa biết nên giải thích với người bạn này làm sao. Cô khẽ thở dài, rời khỏi biệt thự.