Kim Won xuống đến cổng chính đã thấy một chiếc Bugatti Veyron PK Subban đỏ đen đầy quyền lực đợi sẵn. Anh ngồi vào buồng lái ngay lập tức phóng xe lao đi. Chiếc xe như một tên lửa đỏ rực đầy uy quyền lao trên đường lớn, chỉ mười phút sau xe dừng trước một ngôi biệt thự mang phong cách cổ điển đã cũ trên một ngọn núi ở ngoại ô thành phố. Ở đây là phía Nam thành phố, ngọn núi này ít người lui tới, xe vừa dừng liền có hai người mặc vét đen vội vàng chạy ra thành kính cúi đầu, Kim Won cầm chiếc mặt nạ được rèn đúc từ bạch kim đeo vào, mở cửa xe bước ra. Anh đi vào thang máy, bấm số ba. Cửa thang máy mở ra, anh cùng 2 người phía sau đi theo 1 hành lang tương đối hẹp, hai bên chỉ có những bóng đèn màu đỏ chạy dọc theo hai bức tường làm cho hành lang này trở nên tối hơn hẳn so với bầu trời bên ngoài, đi được hơn 10m thì dừng lại trước 1 căn phòng, anh ngước nhìn vào camera trên cánh cửa, cách cửa bằng kim loại từ từ mở ra, đằng sau đó là 1 căn phòng trái hẳn với vẻ âm u của hành lan phía ngoài, căn phòng bên trong sáng trưng, anh đi đến cánh cửa bằng kính cũng tự động mở ra, giữa căn phòng là một người phụ nữ đang ngồi trên 1 chiếc ghế, cả người cô ta đã bị trói lại, trên cơ thể hằn lên những vết đỏ do dây trói gây nên. Dù đang bị trói nhưng cô ấy vẫn thản nhiên không lo sợ, nhìn thấy Kim Won bước vào, những nười có mặt ở đây đều cúi đầu cung kính, người phụ nữ đó cũng cúi đầu.
Nhìn thấy người đang bị trói, Kim Won đi thẳng lại chỗ cô ta, cúi người gỡ dây trói, đôi mắt sắc lạnh, gằng giọng:
- Đây là cách các người đối sử với người dẫn dắt các người sao?
Mọi người liền cúi đầu:
- Bạch Đế tha tội. Xin lỗi Bạch Băng.
Cô gái vẫn ngồi trên chiếc ghế, ánh mắt vô hồn, khẽ nhếch miệng cười buông thả một cái:
- Tôi không đáng cho các người đối sử như vậy. – Sau đó đứng lên, nhìn thẳng đôi mắt trầm sâu của Kim Won: - Bạch Đế, tôi là kẻ phản bội, ngài chỉ cần trừng phạt là đủ.
- Huyễn Hỏa không có kẻ phản bội, chỉ có người đi sai đường. – Kim Won nhìn cô bằng ánh mắt khẳng định.
Bạch Băng vẫn tiếp tục điệu cười nhạt nhéo khinh đời của mình:
- Tôi không đi sai đường, mà là con đường đang đi không đưa tôi tới đích nên phải rẽ qua một con đường khác để đến đích của tôi.
Nghe cô ta nói đến đây bai tay Kim Won đã nắm chặt thành quyền, đôi mắt cố giữ trầm mặc. Bạch Băng tiếp tục tự giễu:
- Nếu ngay từ đầu tôi không bước chân vào Hỏa Huyễn thì hôm nay... có lẽ sẽ không có một Bạch Băng không có linh hồn như thế này.
Nghe đối phương trách hờn bản thân, hối hận vì bước vào Hỏa Huyễn – cái nơi mà bao nhiêu người thống khổ đến đường cùng được sống sót, cái nơi mà rèn dũa đào tạo nên cô ta, Kim Won đã không kìm nén được cơn giận, gương mặt anh tuấn đầy giận giữ, không tiếp tục kìm chế bản thân nữa, bàn tay rắn chắc đưa lên xiết lấy cổ đối phương làm cho cô ta ho sặc sụa, đẩy Bạch Băng xát vào tường, giọng nói gầm gừ:
- Cô đã bán linh hồn cho quỷ giữ, còn muốn quay đầu được sao?
Bạch Băng cảm thấy khó thở, nhưng vẫn không có ý chống đối lại cũng không hề có hành động muốn nới lỏng tay anh ra, chỉ cố gắng nói một cách khó khăn:
- Chính vì... đã bán linh hồn cho quỷ... nên tôi mơi chọn con đường đó..o.
Nghe cô ta nói đến đây, ánh mắt Kim Won có chút xót xa, từ từ nới lỏng tay, sau đó thu tay mình về, nhìn cô gái trước mặt mình ho sặc sụa một lúc anh mới lên tiếng:
- Cô nghĩ con đường mình chọn là đúng sao? Đã hai mạng người chết oan dưới tay của Hắc Hội, mà lí do bọn chúng đưa ra là giúp cô giết chết Tạ Ưng. Cô nghĩ Tạ Ưng dễ đối phó vậy sao? Cô nghĩ Hắc Hội toàn tâm toàn ý giúp cô sao? Giúp người của Hỏa Huyễn sao?
Đôi mắt Bạch Băng đã hoe đỏ, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lẽo như tên của mình:
- Không đúng. Nhưng chỉ cần giết được Tạ Ưng, trả mối thù của 10 năm trước thì bất cứ giá nào tôi cũng làm. Tôi biết, ngài không hài lòng, ngài cứu vớt tôi không phải để làm những chuyện này, nhưng tôi vào Hỏa Huyễn là mong muốn mình đủ bản lĩnh để giết chết hắn ta. Nhưng tôi đủ bản lĩnh rồi thì sao chứ? Tất cả đều bị ngài ngăn chặn, vì lo sợ đến an nguy những người xung quanh. Ngày nên biết, linh hồn tôi đã bán cho quỷ dữ rồi, nhưng con quỷ dữ này lại không có nanh, không có vuốt, cũng giống như cọp mà không nanh thì cũng chỉ là con mèo thôi nên tôi phải cần 1 con quỷ khác giúp. Ngài hiểu chứ thưa Bạch Đế.
Những gì Bạch Băng vừa nói ra làm cho những người xung quanh nhìn nhau, nhưng không dám nói lên lời, Bạch Đế chỉ thở ra 1 cái, đôi mắt thâm trầm, hơi nhếch khóe miệng mình lên:
- Chà... Đúng vậy chúng ta là quỷ giữ, chúng ta có nanh, nhưng nanh của chúng ta không bao giờ dùng để giết người vô tội. Không phải loài quỷ nào cũng hút máu người để sống cả.
Tất cả đều hiểu được ý của anh. Từ ngày Hỏa Huyễn do anh dẫn dắt thì không hẳn là 1 hắc bang nữa rồi, nó có pha trộn đâu đó những gam màu khác rồi, nhưng sự pha trộn đó rất hợ lý, rất vừa lòng anh em trong bang, bởi vậy họ đều tôn thờ anh như 1 hoàng đế thật sự, ngay cả Bạch Băng cũng vậy, nhưng chỉ riêng việc trả thù, chính vì mối thù giết chị 10 năm trước nên Bạch Băng mới làm trái lại luật của Hỏa Huyễn. Mọi người im lặng 1 lúc, Bạch Đế nhìn thẳng đôi mắt hơi phân vân của Bạch Băng, ở anh vẫn toát lên khí lạnh lẽo, nhưng đã pha chút đâu đó sự chân thành của một người lãnh đạo:
- Tôi biết, chúng ta đã bán linh hồn cho quỷ dữ rồi, nhưng trái tim vẫn là của chúng ta, nó vẫn là trái tim của 1 con người. Tôi tin cô, bởi vì cô là Bạch Băng do tôi tạo nên. Cô yên tâm, nếu như Tạ Ưng thật sự đáng chết thì người giết hắn sẽ là tôi.
Nói rồi Kim Won dương lên một nụ cười đầy bí ẩn, ánh mắt gợn lên tia tàn nhẫn sau đó quay người rời đi. Bạch Băng vẫn nhìn theo bóng lưng anh, có chút thẫn người, xen lẫn sự đau sót, cô không thể nào hiểu được dụng ý trong câu cuối cùng của anh “Cô yên tâm, nếu như Tạ Ưng thật sự đáng chết thì người giết hắn sẽ là tôi.” Bạch Đế sẽ giết ông ta? Anh là đang suy nghĩ gì? Siết chặc hai bàn tay mình lại, nhắm đôi mắt và thở ra 1 cái, Bạch Băng liền nhìn đám thuộc hạ đang cúi đầu cất giọng đầy uy quyền:
- Chuyện hôm nay tôi không trách các người, đi làm việc của mình đi.
Dứt lời cô rời khỏi gian phòng kính, đi vào thang máy. Trên sân thượng, Bạch Băng lặng lẽ dõi nhìn theo chiếc Bugarti đỏ đang lao vun vút trên con đường xuống núi, cô chỉ mỉm cười nhẹ, kí ức 10 năm về trước, hình ảnh 1 Bạch Thắng hiện lên trong đầu cô:
Mười năm trước cô chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi, nhưng cô là hoa khôi Woshu. Vào 10 năm trước cô không phải là Bạch Băng lạnh lùng, tàn nhẫn như bây giờ mà là Hạ Đan sống rất hạnh phúc vui vẻ cùng chị gái của mình là Hạ An. Nhưng ngày hôm đó, sau khi cô dành huy chương vàng Woshu trở về, niềm vui chưa được chia sẻ thì cô đã bị người ta đánh ngất. Khi tỉnh lại thì trước mắt cô là một căn phòng tối lờ mờ, cô cất tiếng gọi yếu ớt: - Chị An ơi.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến lạnh lẽo, lò mò đứng dậy, lúc này cả căn phòng đã sáng trưng, trước mặt cô là...
Nhìn thấy người đang bị trói, Kim Won đi thẳng lại chỗ cô ta, cúi người gỡ dây trói, đôi mắt sắc lạnh, gằng giọng:
- Đây là cách các người đối sử với người dẫn dắt các người sao?
Mọi người liền cúi đầu:
- Bạch Đế tha tội. Xin lỗi Bạch Băng.
Cô gái vẫn ngồi trên chiếc ghế, ánh mắt vô hồn, khẽ nhếch miệng cười buông thả một cái:
- Tôi không đáng cho các người đối sử như vậy. – Sau đó đứng lên, nhìn thẳng đôi mắt trầm sâu của Kim Won: - Bạch Đế, tôi là kẻ phản bội, ngài chỉ cần trừng phạt là đủ.
- Huyễn Hỏa không có kẻ phản bội, chỉ có người đi sai đường. – Kim Won nhìn cô bằng ánh mắt khẳng định.
Bạch Băng vẫn tiếp tục điệu cười nhạt nhéo khinh đời của mình:
- Tôi không đi sai đường, mà là con đường đang đi không đưa tôi tới đích nên phải rẽ qua một con đường khác để đến đích của tôi.
Nghe cô ta nói đến đây bai tay Kim Won đã nắm chặt thành quyền, đôi mắt cố giữ trầm mặc. Bạch Băng tiếp tục tự giễu:
- Nếu ngay từ đầu tôi không bước chân vào Hỏa Huyễn thì hôm nay... có lẽ sẽ không có một Bạch Băng không có linh hồn như thế này.
Nghe đối phương trách hờn bản thân, hối hận vì bước vào Hỏa Huyễn – cái nơi mà bao nhiêu người thống khổ đến đường cùng được sống sót, cái nơi mà rèn dũa đào tạo nên cô ta, Kim Won đã không kìm nén được cơn giận, gương mặt anh tuấn đầy giận giữ, không tiếp tục kìm chế bản thân nữa, bàn tay rắn chắc đưa lên xiết lấy cổ đối phương làm cho cô ta ho sặc sụa, đẩy Bạch Băng xát vào tường, giọng nói gầm gừ:
- Cô đã bán linh hồn cho quỷ giữ, còn muốn quay đầu được sao?
Bạch Băng cảm thấy khó thở, nhưng vẫn không có ý chống đối lại cũng không hề có hành động muốn nới lỏng tay anh ra, chỉ cố gắng nói một cách khó khăn:
- Chính vì... đã bán linh hồn cho quỷ... nên tôi mơi chọn con đường đó..o.
Nghe cô ta nói đến đây, ánh mắt Kim Won có chút xót xa, từ từ nới lỏng tay, sau đó thu tay mình về, nhìn cô gái trước mặt mình ho sặc sụa một lúc anh mới lên tiếng:
- Cô nghĩ con đường mình chọn là đúng sao? Đã hai mạng người chết oan dưới tay của Hắc Hội, mà lí do bọn chúng đưa ra là giúp cô giết chết Tạ Ưng. Cô nghĩ Tạ Ưng dễ đối phó vậy sao? Cô nghĩ Hắc Hội toàn tâm toàn ý giúp cô sao? Giúp người của Hỏa Huyễn sao?
Đôi mắt Bạch Băng đã hoe đỏ, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lẽo như tên của mình:
- Không đúng. Nhưng chỉ cần giết được Tạ Ưng, trả mối thù của 10 năm trước thì bất cứ giá nào tôi cũng làm. Tôi biết, ngài không hài lòng, ngài cứu vớt tôi không phải để làm những chuyện này, nhưng tôi vào Hỏa Huyễn là mong muốn mình đủ bản lĩnh để giết chết hắn ta. Nhưng tôi đủ bản lĩnh rồi thì sao chứ? Tất cả đều bị ngài ngăn chặn, vì lo sợ đến an nguy những người xung quanh. Ngày nên biết, linh hồn tôi đã bán cho quỷ dữ rồi, nhưng con quỷ dữ này lại không có nanh, không có vuốt, cũng giống như cọp mà không nanh thì cũng chỉ là con mèo thôi nên tôi phải cần 1 con quỷ khác giúp. Ngài hiểu chứ thưa Bạch Đế.
Những gì Bạch Băng vừa nói ra làm cho những người xung quanh nhìn nhau, nhưng không dám nói lên lời, Bạch Đế chỉ thở ra 1 cái, đôi mắt thâm trầm, hơi nhếch khóe miệng mình lên:
- Chà... Đúng vậy chúng ta là quỷ giữ, chúng ta có nanh, nhưng nanh của chúng ta không bao giờ dùng để giết người vô tội. Không phải loài quỷ nào cũng hút máu người để sống cả.
Tất cả đều hiểu được ý của anh. Từ ngày Hỏa Huyễn do anh dẫn dắt thì không hẳn là 1 hắc bang nữa rồi, nó có pha trộn đâu đó những gam màu khác rồi, nhưng sự pha trộn đó rất hợ lý, rất vừa lòng anh em trong bang, bởi vậy họ đều tôn thờ anh như 1 hoàng đế thật sự, ngay cả Bạch Băng cũng vậy, nhưng chỉ riêng việc trả thù, chính vì mối thù giết chị 10 năm trước nên Bạch Băng mới làm trái lại luật của Hỏa Huyễn. Mọi người im lặng 1 lúc, Bạch Đế nhìn thẳng đôi mắt hơi phân vân của Bạch Băng, ở anh vẫn toát lên khí lạnh lẽo, nhưng đã pha chút đâu đó sự chân thành của một người lãnh đạo:
- Tôi biết, chúng ta đã bán linh hồn cho quỷ dữ rồi, nhưng trái tim vẫn là của chúng ta, nó vẫn là trái tim của 1 con người. Tôi tin cô, bởi vì cô là Bạch Băng do tôi tạo nên. Cô yên tâm, nếu như Tạ Ưng thật sự đáng chết thì người giết hắn sẽ là tôi.
Nói rồi Kim Won dương lên một nụ cười đầy bí ẩn, ánh mắt gợn lên tia tàn nhẫn sau đó quay người rời đi. Bạch Băng vẫn nhìn theo bóng lưng anh, có chút thẫn người, xen lẫn sự đau sót, cô không thể nào hiểu được dụng ý trong câu cuối cùng của anh “Cô yên tâm, nếu như Tạ Ưng thật sự đáng chết thì người giết hắn sẽ là tôi.” Bạch Đế sẽ giết ông ta? Anh là đang suy nghĩ gì? Siết chặc hai bàn tay mình lại, nhắm đôi mắt và thở ra 1 cái, Bạch Băng liền nhìn đám thuộc hạ đang cúi đầu cất giọng đầy uy quyền:
- Chuyện hôm nay tôi không trách các người, đi làm việc của mình đi.
Dứt lời cô rời khỏi gian phòng kính, đi vào thang máy. Trên sân thượng, Bạch Băng lặng lẽ dõi nhìn theo chiếc Bugarti đỏ đang lao vun vút trên con đường xuống núi, cô chỉ mỉm cười nhẹ, kí ức 10 năm về trước, hình ảnh 1 Bạch Thắng hiện lên trong đầu cô:
Mười năm trước cô chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi, nhưng cô là hoa khôi Woshu. Vào 10 năm trước cô không phải là Bạch Băng lạnh lùng, tàn nhẫn như bây giờ mà là Hạ Đan sống rất hạnh phúc vui vẻ cùng chị gái của mình là Hạ An. Nhưng ngày hôm đó, sau khi cô dành huy chương vàng Woshu trở về, niềm vui chưa được chia sẻ thì cô đã bị người ta đánh ngất. Khi tỉnh lại thì trước mắt cô là một căn phòng tối lờ mờ, cô cất tiếng gọi yếu ớt: - Chị An ơi.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến lạnh lẽo, lò mò đứng dậy, lúc này cả căn phòng đã sáng trưng, trước mặt cô là...