Buổi thuyết trình kế hoạch kinh doanh của Quân sẽ diễn ra. Đây là bản kế hoạch đầu tiên của cô khi đứng ở vị trí trưởng phòng. Để chuẩn bị cho bản kế hoạch này cô đã vận dụng hết công năng làm việc trong 8 ngày liên tiếp. Cô thức khuya đến nổi mắt xuất hiện quầng thâm rõ rệt. Đến công ty cô có vẻ mệt mỏi, đầu óc quay cuồng. Nhận được ly cà phê từ tay Tuyết Vy cô mới thực sự cảm thấy sảng khoái tỉnh táo hẳn. Nhấm nháp chút cà phê cô mới hỏi Tuyết Vy:
“Em đã giúp chị sắp xếp lại tài liệu chưa?”
“Vâng! Đã hoàn chỉnh rồi chị ạ!”
“À còn nữa, em chọn Google trang để bài thuyết trình được trọn vẹn nhé. Kiểm tra lại máy chiếu xem nguồn điện có đảm bảo hay không. Đầu giờ chiều phải bắt đầu thuyết trình rồi đấy!”
“Vâng.Em sẽ kiểm tra lại một lần nữa.“
“Ừm! Cám ơn em.”
Buổi thuyết trình ngoài ban giám đốc ra còn có trưởng các bộ phận, thư ký. Quân nhắm mắt lại căng thẳng cực độ. Cô cũng đã nhiều lần thuyết trình kế hoạch, có kinh nghiệm nhưng dù sao đây là một công ty lớn hơn rất nhiều. Kế hoạch vạch ra phải chỉnh chu, phải truyền tải được thông điệp chính của dự án, phải để ban lãnh đạo thấy được năng lực của cô.
“Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Khánh Quân tự trấn an bản thân mình rồi bước vào phòng thuyết trình. Mọi người đã đến đông đủ các phòng ban, ban lãnh đạo. Quân đảo mắt một vòng rồi cúi chào tất cả mọi người. Không khí im lặng bao quanh căn phòng khiến cô cảm giác như đang có một áp lực vô hình đang đè nặng trên người.
“Xin chào ban lãnh đạo cùng toàn thể mọi người đang có mặt tại đây. Tôi là Khánh Quân đến từ phòng kế hoạch. Hôm nay tôi muốn trình bày về kế hoạch kinh doanh dự án 1 của công ty chúng ta.”
Sau màn giới thiệu Quân bắt đầu xoay người về phía bảng trình chiếu. Trên màn hình máy chiếu dần dần hiện ra bài thuyết trình Powerpoint nổi bật. Công sức bao ngày để hoàn thành nó Quân tự nhự phải làm tốt, phải tập trung cao độ đi sâu vào trọng tâm của bản kế hoạch.
Khánh lúc này đây chăm chú nhìn cô gái đối diện mình. Người anh hơi tựa vào ghế và trông có vẻ rất mệt mỏi. Một tay anh vẫn để nguyên trong túi quần, bàn tay còn lại thì đang gõ nhẹ những ngón tay lên mặt bàn. Tuy anh hay lơ là trong công việc, nhưng những dự án lớn như thế này anh rất chú tâm vào.
“Một vấn đề quan trọng là.....”
“Giờ đây bạn có thể thấy......”
“Điều này đưa tôi đến điểm chính của mình là......”
Giọng nói rõ ràng truyền đạt đầy đủ nội dung của cô đang lọt vào tai anh. Bàn tay cô thoăn thoắt chỉ lên màn hình để trình bày các mục slide. Khánh để ý lúc cô mỉm cười thực sự thu hút ánh nhìn, rất động lòng người. Anh tự hỏi bản kế hoạch này là của Quân đề ra sao?
Cô gái này thực sự nghĩ ra được kế hoạch phương án như thế này sao? Rất có tài năng bản lĩnh, không như những bình hoa di động ở các phòng khác.
Khánh vu vơ nghĩ trong đầu, đôi mắt trầm tư đến lạ thường đặt trên người cô. Lần đầu gặp Khánh Quân hình tượng của cô trong lòng anh chả có gì tốt đẹp ngoài việc đấm đá, nói năng chả biết chừng mực. Anh còn có suy nghĩ sẽ đá cô đi nếu hôm nay bản kế hoạch này không ra gì. Nhưng có lẽ Khánh đã nhầm, cô gái này làm việc rất cẩn trọng chu đáo lại thông minh tài năng nữa. Bản thân nhận thấy thật sự đã đánh giá sai về Khánh Quân rồi.
Thấy sếp chăm chú nhìn mình như vậy Quân không hề dao động, vẫn bình tĩnh trình bày nội dung còn lại. Cô đảo mắt nhìn mọi người xung quanh để tránh cặp mắt cú vọ kia đang nhìn mình.
Tuyết Vy thấy bạn trai mình đang nhìn Khánh Quân với ánh mắt đầy sự thán phục liền khó chịu. Từ lúc bước vào căn phòng này Khánh chỉ lướt nhẹ qua cô ta. Chỉ đưa mắt nhìn cô ta một chút rồi ánh mắt đổ dồn về phía Quân. Hành động của Khánh như vậy khiến Tuyết Vy suy nghĩ rằng cô ta không hiện hữu trước mắt anh.
Cảm thấy bản thân bị người yêu bị phớt lờ, lại tập trung chú ý đến trưởng phòng của mình càng khiến cô ta hoài nghi. Tuyết Vy siết chặt ngòi bút trong lòng bàn tay. Cảm thấy trong lòng đang cháy âm ỉ một ngọn lửa nhưng vậy Tuyết Vy chỉ biết nhịn để cố gắng hoàn thành công việc được giao trong buổi thuyết trình hôm nay.
“Bài thuyết trình đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.” Quân gập người cúi đầu cảm ơn.
Một tràng pháo tay nổ ra, Quân trở về chỗ ngồi. Cô thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng đã xong. Nhưng có vẻ ai đó vẫn thôi không ngừng nhìn chằm chằm vào mình, Quân có chút e ngại.
Trên mặt có dính thứ gì hay sao mà anh ta nhìn mình ghê vậy?
Đến khi thư ký của Khánh mới nhắc nhẹ anh nêu ý kiến về bài thuyết trình của Quân thì anh mới đảo mắt nhìn một lượt rồi mới lên tiếng phát biểu.
Buổi thuyết trình kết thúc rất muộn, Quân nhanh chóng thu thập gọn đồ đạc rồi ra về. Hôm nay cô có hẹn ăn tối với Diệp Minh, anh nói sẽ tới tận công ty đón cô. Xuống lầu thì thấy anh đang chờ trước cửa ra vào. Xe đỗ bên kia đường, anh ân cần đưa cô sang. Bên trong xe còn có người, là Kim. Thì ra hai người cùng nhau hẹn cô đi ăn để chúc mừng Quân. Hôm nay họ quyết định đi ăn buffet nướng, nghĩ thôi cũng đã thèm rồi huống chi Quân đang đói meo bụng. Trời se se lạnh như thế này ăn đồ nướng uống rượu là mới là tuyệt nhất.
Trong khi mọi người đã về hết thì Khánh vẫn còn lặng lẽ ở phòng làm việc. Anh nói sẽ đưa Tuyết Vy đi ăn để bù đắp mấy ngày liền anh không ở bên. Nhưng gọi điện thoại mãi mà cô không bắt máy. Lúc mọi người tan tầm anh xuống tìm Tuyết Vy thì mọi người bảo cô ta có chuyện phải về trước. Cô ấy lại giận mình ư? Khánh nghĩ thoáng qua trong đầu như vậy.
Anh vội vàng gõ từng chữ gửi tin nhắn cho người yêu với ngữ điệu ôn nhu. Tuyết Vy không hồi âm anh liền đánh xe lao đến nhà cô ta để gặp. Tuyết Vy chưa về, Khánh đành đứng đợi. Một tiếng đồng hồ đã trôi qua cô vẫn chưa trở về. Anh liền nhắn thêm một tin nhưng Tuyết Vy vẫn không trả lời. Anh gọi điện thoại lại thì chỉ báo rằng không liên lạc được.
Điện thoại cô ấy hết pin sao? Chắc chắn là hết pin thế nên Tuyết Vy mới không thấy tin nhắn cũng không trả lời mình được.
Khánh nghĩ xong liền quay xe ra về, đến đầu ngõ thì thấy bạn gái đang trên xe cùng một người đàn ông khác đang đi vào trong ngõ. Khánh vội vàng quay lại, xuống xe thấy hai người đứng trước cửa nhà cô ta. Anh liền khựng người lại đứng hình nhìn bọn họ nói chuyện.
Dù không nghe được bọn họ đang nói gì nhưng anh vẫn rất khó chịu. Bạn gái mình đang cười nói tình tứ với một người đàn ông khác rất tự nhiên. Anh hận không thể chạy đến đạp cho hắn ta một trận. Trong người Khánh đang bùng lên một ngọn lửa, ngọn ấy đang muốn thiêu cháy xung quanh, thiêu chết người đàn ông kia. Đến khi mắt Khánh nhìn thấy bóng người đàn ông kia rời đi mọi thứ mới dần như hạ lửa.
“Anh ta là ai?”
Khánh lạnh lùng bước tới trước mặt Tuyết Vy. Anh rất khó chịu vì cô không nghe máy, không trả lời tin nhắn của anh. Khánh vội vàng chạy tới nhà cô đợi thì không thấy người, giờ đây lại thấy cảnh tượng này anh như phát điên lên vì ghen.
Tuyết Vy thấy anh thình lình xuất hiện bỗng có chút thấp thỏm, cô ta lắp bắp nói:
”Anh... sao anh lại ở đây?”
Ngập ngừng từng chữ một vì sợ hãi, cô ta sợ Khánh đang hiểu nhầm mình.
“Anh hỏi lại người đàn ông kia là ai? Tại sao em không chờ anh? Em biết anh đã gọi em bao nhiêu cuộc rồi không? Em có biết anh đã đứng đây đợi em bao lâu rồi không?” Khánh quát lớn khiến cô ta có chút hoảng hốt.
Tuyết Vy lục túi xách ra và đưa điện thoại trước mắt anh rồi nói:
“Em xin lỗi! Điện thoại em hết pin. Còn người kia là anh họ em. Hôm nay anh ấy vừa mới về nước nên mới hẹn gặp em.“
“Có hẹn với anh họ mà em cũng không gửi một tin cho anh biết hả? Có biết anh sắp phát điên vì đứng đợi em không? Anh còn tưởng tượng rằng em xảy ra chuyện gì rồi nữa chứ.”
Cơn giận vẫn chưa lắng xuống Khánh vẫn trách mắng cô không ngớt lời.
Đôi mi Tuyết Vy cụp xuống, những giọt nước mắt chờ chực trào. Cô ta lặng thinh không nói một câu nào hết. Bản thân cảm thấy mình có lỗi nhưng khi nghe thấy anh trách mắng như vậy cô vẫn thấy uỷ khuất.
Thấy bạn gái vẫn im lặng, nhìn đôi mắt cô đang dần đỏ hoe anh mới chịu dừng lại. Khánh cảm thấy có chút hối hận khi nặng lời với người yêu như vậy. Anh đi tới ôm cô gái của mình vào lòng rồi khẽ nói:
“Anh xin lỗi! Tại anh lo lắng cho em quá!”
Tuyết Vy: “Anh về trước đi. Em muốn yên tĩnh một mình.”
Tuyết Vy liền đẩy anh ra rồi mở cổng bước vào nhà.
“Anh.....”
Chưa kịp nói xong câu thì Tuyết Vy đã bước vào trong rồi đóng sầm cổng lại. Còn Khánh vẫn đứng như trời trồng ở đấy. Ngẩn ngơ một lúc anh lại lôi điện thoại ra nhắn tin xin lỗi cô.
Thật là, cũng tại lúc nãy mình quá nóng nảy làm cô ấy giận rồi. Thôi ngày mai lại phải tiếp tục xin lỗi dỗ dành cô công chúa này vậy.
Anh nhanh chóng lái xe trở về. Chiếc lao ra đường chính rồi dần dần khuất bóng dưới ánh đèn đường mờ ảo.
“Em đã giúp chị sắp xếp lại tài liệu chưa?”
“Vâng! Đã hoàn chỉnh rồi chị ạ!”
“À còn nữa, em chọn Google trang để bài thuyết trình được trọn vẹn nhé. Kiểm tra lại máy chiếu xem nguồn điện có đảm bảo hay không. Đầu giờ chiều phải bắt đầu thuyết trình rồi đấy!”
“Vâng.Em sẽ kiểm tra lại một lần nữa.“
“Ừm! Cám ơn em.”
Buổi thuyết trình ngoài ban giám đốc ra còn có trưởng các bộ phận, thư ký. Quân nhắm mắt lại căng thẳng cực độ. Cô cũng đã nhiều lần thuyết trình kế hoạch, có kinh nghiệm nhưng dù sao đây là một công ty lớn hơn rất nhiều. Kế hoạch vạch ra phải chỉnh chu, phải truyền tải được thông điệp chính của dự án, phải để ban lãnh đạo thấy được năng lực của cô.
“Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Khánh Quân tự trấn an bản thân mình rồi bước vào phòng thuyết trình. Mọi người đã đến đông đủ các phòng ban, ban lãnh đạo. Quân đảo mắt một vòng rồi cúi chào tất cả mọi người. Không khí im lặng bao quanh căn phòng khiến cô cảm giác như đang có một áp lực vô hình đang đè nặng trên người.
“Xin chào ban lãnh đạo cùng toàn thể mọi người đang có mặt tại đây. Tôi là Khánh Quân đến từ phòng kế hoạch. Hôm nay tôi muốn trình bày về kế hoạch kinh doanh dự án 1 của công ty chúng ta.”
Sau màn giới thiệu Quân bắt đầu xoay người về phía bảng trình chiếu. Trên màn hình máy chiếu dần dần hiện ra bài thuyết trình Powerpoint nổi bật. Công sức bao ngày để hoàn thành nó Quân tự nhự phải làm tốt, phải tập trung cao độ đi sâu vào trọng tâm của bản kế hoạch.
Khánh lúc này đây chăm chú nhìn cô gái đối diện mình. Người anh hơi tựa vào ghế và trông có vẻ rất mệt mỏi. Một tay anh vẫn để nguyên trong túi quần, bàn tay còn lại thì đang gõ nhẹ những ngón tay lên mặt bàn. Tuy anh hay lơ là trong công việc, nhưng những dự án lớn như thế này anh rất chú tâm vào.
“Một vấn đề quan trọng là.....”
“Giờ đây bạn có thể thấy......”
“Điều này đưa tôi đến điểm chính của mình là......”
Giọng nói rõ ràng truyền đạt đầy đủ nội dung của cô đang lọt vào tai anh. Bàn tay cô thoăn thoắt chỉ lên màn hình để trình bày các mục slide. Khánh để ý lúc cô mỉm cười thực sự thu hút ánh nhìn, rất động lòng người. Anh tự hỏi bản kế hoạch này là của Quân đề ra sao?
Cô gái này thực sự nghĩ ra được kế hoạch phương án như thế này sao? Rất có tài năng bản lĩnh, không như những bình hoa di động ở các phòng khác.
Khánh vu vơ nghĩ trong đầu, đôi mắt trầm tư đến lạ thường đặt trên người cô. Lần đầu gặp Khánh Quân hình tượng của cô trong lòng anh chả có gì tốt đẹp ngoài việc đấm đá, nói năng chả biết chừng mực. Anh còn có suy nghĩ sẽ đá cô đi nếu hôm nay bản kế hoạch này không ra gì. Nhưng có lẽ Khánh đã nhầm, cô gái này làm việc rất cẩn trọng chu đáo lại thông minh tài năng nữa. Bản thân nhận thấy thật sự đã đánh giá sai về Khánh Quân rồi.
Thấy sếp chăm chú nhìn mình như vậy Quân không hề dao động, vẫn bình tĩnh trình bày nội dung còn lại. Cô đảo mắt nhìn mọi người xung quanh để tránh cặp mắt cú vọ kia đang nhìn mình.
Tuyết Vy thấy bạn trai mình đang nhìn Khánh Quân với ánh mắt đầy sự thán phục liền khó chịu. Từ lúc bước vào căn phòng này Khánh chỉ lướt nhẹ qua cô ta. Chỉ đưa mắt nhìn cô ta một chút rồi ánh mắt đổ dồn về phía Quân. Hành động của Khánh như vậy khiến Tuyết Vy suy nghĩ rằng cô ta không hiện hữu trước mắt anh.
Cảm thấy bản thân bị người yêu bị phớt lờ, lại tập trung chú ý đến trưởng phòng của mình càng khiến cô ta hoài nghi. Tuyết Vy siết chặt ngòi bút trong lòng bàn tay. Cảm thấy trong lòng đang cháy âm ỉ một ngọn lửa nhưng vậy Tuyết Vy chỉ biết nhịn để cố gắng hoàn thành công việc được giao trong buổi thuyết trình hôm nay.
“Bài thuyết trình đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.” Quân gập người cúi đầu cảm ơn.
Một tràng pháo tay nổ ra, Quân trở về chỗ ngồi. Cô thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng đã xong. Nhưng có vẻ ai đó vẫn thôi không ngừng nhìn chằm chằm vào mình, Quân có chút e ngại.
Trên mặt có dính thứ gì hay sao mà anh ta nhìn mình ghê vậy?
Đến khi thư ký của Khánh mới nhắc nhẹ anh nêu ý kiến về bài thuyết trình của Quân thì anh mới đảo mắt nhìn một lượt rồi mới lên tiếng phát biểu.
Buổi thuyết trình kết thúc rất muộn, Quân nhanh chóng thu thập gọn đồ đạc rồi ra về. Hôm nay cô có hẹn ăn tối với Diệp Minh, anh nói sẽ tới tận công ty đón cô. Xuống lầu thì thấy anh đang chờ trước cửa ra vào. Xe đỗ bên kia đường, anh ân cần đưa cô sang. Bên trong xe còn có người, là Kim. Thì ra hai người cùng nhau hẹn cô đi ăn để chúc mừng Quân. Hôm nay họ quyết định đi ăn buffet nướng, nghĩ thôi cũng đã thèm rồi huống chi Quân đang đói meo bụng. Trời se se lạnh như thế này ăn đồ nướng uống rượu là mới là tuyệt nhất.
Trong khi mọi người đã về hết thì Khánh vẫn còn lặng lẽ ở phòng làm việc. Anh nói sẽ đưa Tuyết Vy đi ăn để bù đắp mấy ngày liền anh không ở bên. Nhưng gọi điện thoại mãi mà cô không bắt máy. Lúc mọi người tan tầm anh xuống tìm Tuyết Vy thì mọi người bảo cô ta có chuyện phải về trước. Cô ấy lại giận mình ư? Khánh nghĩ thoáng qua trong đầu như vậy.
Anh vội vàng gõ từng chữ gửi tin nhắn cho người yêu với ngữ điệu ôn nhu. Tuyết Vy không hồi âm anh liền đánh xe lao đến nhà cô ta để gặp. Tuyết Vy chưa về, Khánh đành đứng đợi. Một tiếng đồng hồ đã trôi qua cô vẫn chưa trở về. Anh liền nhắn thêm một tin nhưng Tuyết Vy vẫn không trả lời. Anh gọi điện thoại lại thì chỉ báo rằng không liên lạc được.
Điện thoại cô ấy hết pin sao? Chắc chắn là hết pin thế nên Tuyết Vy mới không thấy tin nhắn cũng không trả lời mình được.
Khánh nghĩ xong liền quay xe ra về, đến đầu ngõ thì thấy bạn gái đang trên xe cùng một người đàn ông khác đang đi vào trong ngõ. Khánh vội vàng quay lại, xuống xe thấy hai người đứng trước cửa nhà cô ta. Anh liền khựng người lại đứng hình nhìn bọn họ nói chuyện.
Dù không nghe được bọn họ đang nói gì nhưng anh vẫn rất khó chịu. Bạn gái mình đang cười nói tình tứ với một người đàn ông khác rất tự nhiên. Anh hận không thể chạy đến đạp cho hắn ta một trận. Trong người Khánh đang bùng lên một ngọn lửa, ngọn ấy đang muốn thiêu cháy xung quanh, thiêu chết người đàn ông kia. Đến khi mắt Khánh nhìn thấy bóng người đàn ông kia rời đi mọi thứ mới dần như hạ lửa.
“Anh ta là ai?”
Khánh lạnh lùng bước tới trước mặt Tuyết Vy. Anh rất khó chịu vì cô không nghe máy, không trả lời tin nhắn của anh. Khánh vội vàng chạy tới nhà cô đợi thì không thấy người, giờ đây lại thấy cảnh tượng này anh như phát điên lên vì ghen.
Tuyết Vy thấy anh thình lình xuất hiện bỗng có chút thấp thỏm, cô ta lắp bắp nói:
”Anh... sao anh lại ở đây?”
Ngập ngừng từng chữ một vì sợ hãi, cô ta sợ Khánh đang hiểu nhầm mình.
“Anh hỏi lại người đàn ông kia là ai? Tại sao em không chờ anh? Em biết anh đã gọi em bao nhiêu cuộc rồi không? Em có biết anh đã đứng đây đợi em bao lâu rồi không?” Khánh quát lớn khiến cô ta có chút hoảng hốt.
Tuyết Vy lục túi xách ra và đưa điện thoại trước mắt anh rồi nói:
“Em xin lỗi! Điện thoại em hết pin. Còn người kia là anh họ em. Hôm nay anh ấy vừa mới về nước nên mới hẹn gặp em.“
“Có hẹn với anh họ mà em cũng không gửi một tin cho anh biết hả? Có biết anh sắp phát điên vì đứng đợi em không? Anh còn tưởng tượng rằng em xảy ra chuyện gì rồi nữa chứ.”
Cơn giận vẫn chưa lắng xuống Khánh vẫn trách mắng cô không ngớt lời.
Đôi mi Tuyết Vy cụp xuống, những giọt nước mắt chờ chực trào. Cô ta lặng thinh không nói một câu nào hết. Bản thân cảm thấy mình có lỗi nhưng khi nghe thấy anh trách mắng như vậy cô vẫn thấy uỷ khuất.
Thấy bạn gái vẫn im lặng, nhìn đôi mắt cô đang dần đỏ hoe anh mới chịu dừng lại. Khánh cảm thấy có chút hối hận khi nặng lời với người yêu như vậy. Anh đi tới ôm cô gái của mình vào lòng rồi khẽ nói:
“Anh xin lỗi! Tại anh lo lắng cho em quá!”
Tuyết Vy: “Anh về trước đi. Em muốn yên tĩnh một mình.”
Tuyết Vy liền đẩy anh ra rồi mở cổng bước vào nhà.
“Anh.....”
Chưa kịp nói xong câu thì Tuyết Vy đã bước vào trong rồi đóng sầm cổng lại. Còn Khánh vẫn đứng như trời trồng ở đấy. Ngẩn ngơ một lúc anh lại lôi điện thoại ra nhắn tin xin lỗi cô.
Thật là, cũng tại lúc nãy mình quá nóng nảy làm cô ấy giận rồi. Thôi ngày mai lại phải tiếp tục xin lỗi dỗ dành cô công chúa này vậy.
Anh nhanh chóng lái xe trở về. Chiếc lao ra đường chính rồi dần dần khuất bóng dưới ánh đèn đường mờ ảo.