Mở tủ lạnh rồi nhanh tay lấy nguyên liệu ra, Quân nấu món mỳ ý sốt bò. Ăn tối với hai người kia cô chỉ uống rượu là nhiều, nên giờ đây chất rượu làm cô cồn cào ruột gan. Bụng sôi réo nên Quân càng nhanh tay nấu để lấp đầy cái bụng nhỏ của mình.
Nấu ăn chẳng thể làm khó cô, rất nhanh món mỳ Ý đã được bày ra dĩa. Hít một hơi thơm phức Quân liền ngồi xuống thưởng thức mà chẳng biết rằng có người đang nhìn chăm chú mình. Đôi mắt cú vọ như muốn nhìn xuyên thấu cả người cô. Từ lúc cô lái xe vào gara, vào phòng khách, hay đến phòng bếp Khánh đều biết. Mọi ngày anh đều ngủ rất muộn nên chả có gì đáng lạ khi anh vẫn đang đứng đây nhìn cô. Anh muốn biết vào lúc khi mọi thứ đã chìm dần vào giấc ngủ thì người con gái này sẽ lộ bộ mặt thật ra hay không.
Quân vừa ăn vừa nhìn điện thoại rồi mỉm cười, cô đang nhắn tin với Kim. Nghe cô bạn thân kể chuyện tình yêu của cô ấy mà Quân bật cười. Tiếng cười trong trẻo vang lên trong căn phòng im ắng khiến Khánh khó chịu, anh lập tức đi xuống.
Nghe tiếng bước chân của người nào đó đang đi xuống cô vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia nụ cười cô liền cứng đờ, Quân nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Cực kỳ ghét hắn ta nên Quân liền lơ đi, cô tiếp tục ăn nốt miếng mỳ cuối cùng rồi nhanh chóng đứng dậy thu dọn mọi thứ và về phòng. Thấy Khánh đi vào bếp rót nước cô chẳng thèm nhìn lấy một cái rồi đi ngang qua người anh như một thứ gì đó vô hình.
Đáng ghét.
Mùi hương hoa oải hương mà lúc trước anh ngửi thấy trên giường cô bây giờ lại xông vào mũi khi Quân lướt qua người anh. Mùi hương nhẹ nhàng ấy làm dịu bớt không khí ngột ngạt giữa hai người, Khánh tham lam hít một ngụm khí lạnh còn vương mùi thơm ấy. Anh quay lại nhìn theo bóng lưng gầy gò của cô, hình như Quân gầy hơn thì phải. Khánh thầm đánh giá chắc cô không nặng quá 50 cân.
Nhìn thấy nụ cười tươi rạng rỡ lúc nãy của Quân anh liền thắc mắc rằng sao cô ấy không bao giờ cười như vậy với anh. Ngẫm lại mỗi lần gặp nhau hai người đều tỏ ra chẳng có quan hệ gì thì làm sao có chuyện cô cười với anh được. Lắc đầu ngán ngẩm anh uống vội cốc nước rồi cũng đi lên lầu.
Thức dậy sau một đêm ngủ sâu giấc, Quân vội vàng đi tắm. Tối qua nghe lời má Năm nên cô đi ngủ sau khi ăn xong. Nhanh chóng trút bỏ áo quần, cô liền làm sạch cơ thể bằng dòng nước ấm. Sảng khoái tỉnh táo, bước về phòng Quân liền sấy khô tóc rồi trang điểm. Hôm nay quyết định đến công ty sớm một chút nên cô nhanh chân xuống bảo má Năm không cần phải nấu bữa sáng cho cô.
Xe đã được quản gia Lâm chuẩn bị, cô nhanh chóng chào mọi người rồi bước ra bên ngoài. Ra vườn, Quân liền đến tìm tiểu Bạng, mải mê với công việc mà cô quên luôn cả việc chăm sóc nó. Lấy một ít hạt thức ăn cho vào bát Quân nhẹ nhàng vuốt ve rồi nhìn nó ăn một cách ngon lành. Thầm nghĩ chắc sau này phải dành thời gian quan tâm nó nhiều hơn.
Cô vừa mới đi thì Khánh cũng vật vờ đi xuống, hôm qua mải suy nghĩ lung tung mà anh chẳng thể nào ngủ được. Ngồi vào bàn ăn, nhìn xung quanh không thấy người kia đâu Khánh buột miệng hỏi những người làm:
“Cô ấy đâu?”
“Thưa cậu chủ, mợ chủ đã đi làm rồi ạ.” Má Năm lập tức trả lời.
“Ừ. Tôi biết rồi.” Khánh lạnh nhạt nói.
“Có việc gì gấp mà cô ta ra ngoài sớm vậy?”
Hỏi nhỏ trong miệng, Khánh chợt vô tình nhớ lại thái độ của cô vào tối hôm qua khiến anh càng không ưa nổi.
Cô ta làm gì cũng chẳng liên quan tới mình.
Ăn vội chiếc bánh mua ở tiệm cafe bên đường, Quân và Linh lập tức tìm kiếm những địa chỉ cửa hàng bánh nổi tiếng rồi ghi lại toàn bộ. Thảo luận một hồi thì cả hai đi ra ngoài. Ngồi trên xe mà cô gái kia cứ râm ran nói chuyện trên trời dưới đất. Họ chỉ nói đến cuộc sống riêng của nhau, Linh hào hứng kể về cuộc sống hiện tại của mình cho Quân nghe.
Cô trợ lý nhỏ này cũng rất tò mò về cuộc sống hiện tại của Quân và Tổng giám đốc nhưng vẫn không dám mở miệng hỏi. Đáng lý ra hai người là vợ chồng thì phải quan tâm nhau một chút. Nhưng từ khi Quân chuyển về đây làm việc Linh chưa bao giờ thấy hai người đứng chung thang máy một lần. Mọi lời đồn trong công ty về cuộc hôn nhân của hai người cộng thêm sự chèn ép mà Tổng giám đốc đặt lên người Quân càng khiến cô tin rằng họ đang có trục trặc.
Đúng là cuộc sống sau khi gả vào nhà hào môn thật không dễ dàng gì.
Ngồi trong phòng làm việc, Khánh lại vắt vểu hai chân lên bàn, miệng liên tục phà khói thuốc. Anh buông một câu hỏi lạnh nhạt:
“Cô ta đã tìm ra phương án chưa?”
“Sáng nay thiếu phu nhân vừa đến công ty thì lại ra ngoài rồi thưa sếp.”
Thư ký phương vừa đặt cốc cà phê lên trước mặt anh vừa nói.
Nhớ lại thái độ ngang ngược kiêu căng của Quân ngày hôm qua Khánh liền khó chịu. Chưa một ai dám nói năng ngang tàn như vậy trước mặt anh. Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Ỷ có ba mình chống lưng nên càng ngày càng quá phận.
“Hừ. Còn cố à?”
Anh cười nửa miệng mỉa mai. Khánh chắc mẩm rằng cô sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Một số lượng lớn hàng như vậy đâu dễ sử dụng hoặc bán lại cho bên thứ ba. Tưởng tượng đến việc chiều nay Quân vẫn không tìm ra được cách giải quyết Khánh sẽ điều cô đi chỗ khác hoặc hạ chức của cô khiến anh đặc biệt mong chờ.
Chạy đôn chạy đáo bên ngoài bên ngoài hàng tiếng đồng hồ, rốt cuộc hai người cũng quay lại công ty. Mệt mỏi Quân thở ra một hơi nặng nề, do đi quá nhiều nơi nên rất đau chân cô liền cời đôi giày của mình ra rồi vứt xó sang một góc. Không uổng phí thời gian đi ra bên ngoài tham khảo, cô đã thu thập được những điều cần thiết để thực hiện phương án của mình. Nghỉ ngơi một lát Quân liền mở máy tính để lên phương án. Tay gõ nhanh từng chữ Quân cố gắng hoàn thành mọi thứ trước 5 giờ. Đi ra ngoài lâu như vậy đã chiếm hết thời gian nên bây giờ cô phải gồng mình viết.
Đến bây giờ, gần tan ca vẫn chưa thấy Quân báo cáo phương án giải quyết. Khánh liền ra lệnh cho thư ký Phương không phải đợi nữa lập tức thông báo tiêu hủy toàn bộ số nguyên liệu đó. Nhưng thư ký Phương vẫn chần chừ rồi khuyên anh gắng đợi thêm một lúc. Khánh liền quát lên:
“Làm theo lệnh của tôi. Cô nghĩ rằng số nguyên liệu ấy thì làm được gì? Ai dám mua lại chúng để sử dụng?”
Thấy sếp nổi điên lên như vậy thư ký Phương đành nghe theo lệnh của anh. Cô lập tức đi đến phòng kinh doanh và truyền đạt lại ý của Tổng giám đốc.
Nghe xong Quân lập tức đứng phắt dậy, mặt hằm hằm đi đến phòng tổng giám đốc. Cô vừa đi vừa mắng chửi:
“Cái tên Phan Quân Khánh này người ta muốn cứu không được hắn lại cho đi tiêu hủy. Đúng là hoang đường.”
Quân chẳng thèm mặc giày vào cứ chân trần như nhộng đi vào bên trong phòng làm việc của Khánh. Cái chân tê đau vừa mới phục hồi được một lúc đã bị hành hạ lại. Vừa mới vào đến cửa Quân đã hét lên rõ to:
“Phan Quân Khánh cậu có không có não à? Sao cậu lại đi cho tiêu hủy số cà phê đấy? Cậu nhiều tiền lắm à? Cậu không làm được thì để tôi làm.”
Khánh nhăn mặt khi nghe thấy cô vợ đanh đá đang gào thét tên mình. Mặt có chút biến đổi khi nhìn vào bộ dạng thê thảm hiện tại của cô, chân không đi giày, trông có vẻ rất đau khi cô đi cà nhắc từng bước tới gần anh. Khánh không nhịn được mà thầm khẽ cười trong bụng nhưng biểu hiện bên ngoài lại tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cô. Anh cao giọng nói, đôi mắt khinh thường nhìn cô:
“Rồi sao? Không phải cô đã hết cách à?”
Bực mình Quân hét lên khi người này luôn cao ngạo chê bai coi thường người khác:
“Ai nói là tôi hết cách? Tôi nói cho cậu biết tôi đã tìm ra cách giải quyết. Còn không mau rút lại lệnh của mình. Đúng là chỉ biết giỏi hành người khác.”
“Cô...”
Lúc nãy thì mắng anh là không có não bây giờ lại nói móc anh không có tài cán gì. Càng ngày càng to gan. Khánh không vui khi bị cô chĩa dao vào như vậy, anh thấp giọng lạnh băng:
“Nói đi! Để tôi xem cô chứa gì trong đầu.”
Thấy Phan Quân Khánh đang cố ý móc mỉa Quân chẳng do dự nữa mà đi vào vấn đề:
“Tôi muốn sử dụng số nguyên liêu ấy để sản xuất bánh. Một loại bánh sẽ bán cùng với sản phẩm cà phê của WL tại các cửa hàng ở Việt Nam và chi nhánh sắp mở ở Trung Quốc.”
Nghe đến đây Khánh lại nhếch miệng cười. Thật điên rồ. WL chưa từng tung ra thị trường sản phẩm nào mang tên là ‘bánh’ hết. Hơn nữa với chất lượng chưa đạt tiêu chuẩn của loại cà phê kia liệu có thể làm bánh được không?
“Cô thật điên rồ! Chưa bao giờ WL có ý định sẽ cho ra sản phẩm như vậy cả.”
“Vậy thì bây giờ bắt đầu triển khai. Chỉ còn cách như vậy mới sử dụng được số cà phê đó. Hơn nữa tôi cũng đã kiểm tra qua chất lượng, nó đủ điều kiện để sản xuất bánh.”
“.......”
Chống tay lên trán suy nghĩ, Khánh cảm thấy phương án này rất khả thi. Nhưng thật sự WL chưa kinh doanh về mảng thực phẩm bao giờ cả. Liệu mọi thứ có thể ổn thỏa. Anh nghĩ mình phải suy nghĩ thật cẩn thận, nếu không tất cả mọi thứ đều rơi vào bị động. Nếu phát triển mảng kinh doanh mới này không có lợi nhuận sẽ kéo theo những tổn thất. Giọng khàn khàn, anh nói:
“Được rồi! Tôi sẽ suy nghĩ lại phương án này.”
Thấy người này có vẻ lưỡng lự khi đưa ra quyết định Quân liền sốt sắng:
“Không có thời gian để nghĩ nữa rồi, số nguyên liệu ấy nếu không nhanh chóng giải quyết sẽ dần hỏng mất. Một là làm liều triển khai hai là chấp nhận tổn thất tiêu hủy nó. Tôi chỉ đề xuất ý kiến như vậy còn quyết định là ở cậu.”
Nói xong Quân liền lê gót bước đi, những gì cần nói cô đã nói hết rồi còn muốn thực hiện hay không thì chỉ có Khánh quyết định được. Đấy là phương án tốt nhất cho đến hiện tại nếu không chỉ còn cách để trong kho bán được chừng nào thì bán, còn lại nếu hỏng thì đành đem đi vứt.
Dõi theo từng đi bước khó khăn như vậy Khánh nhíu mày nhìn xuống dưới gót chân của cô. Nó đang đỏ ửng một vệt dài, anh đoán là do mang giày quá chật nên mới như vậy. Nghĩ ra được cách giải quyết như vậy thật sự rất thông minh, chắc cô ấy đã cố gắng hết sức rồi.
Tay khẽ vuốt mi tâm, Khánh thở dài một tiếng anh liền hỏi thư ký Phương:
“Cô cảm thấy phương án giải quyết ấy như thế nào?”
Quả đúng là người chủ tịch chọn lựa, con dâu của nhà họ Phan đúng là tài trí hơn người. Từ lúc làm việc ở WL Đà Nẵng và đảm nhiệm chức trưởng phòng kế hoạch Quân đã có những kế hoạch tỉ mỉ thuyết phục được các nhà đầu, giành các hạng mục dự án lớn cho công ty. Trí tuệ và năng lực làm việc của cô ấy rất cao. Thư ký Phương liền buông một câu khen ngợi dành cho cô.
“Tôi thật sự rất bái phục năng lực làm việc của thiếu phu nhân. Phương án giải quyết rất khả thi. Với riêng cá nhân tôi thì tôi thấy cách này là tốt nhất cho đến bây giờ. Nếu để thiếu phu nhân đảm nhiệm việc phát triển mảng kinh doanh mới này chắc chắn sẽ thành công.”
Thư ký Phương chỉ ngạc nhiên một điều là vợ chồng nhà này xưng hô rất lạ. Cô trợn mắt khi nghe thấy Quân xưng hô với chồng như vậy. Đúng chất vợ bá đạo hơn cả chồng.
“.....”
Thật sự cách này là do cô ta nghĩ ra sao?
Khánh luôn cho rằng Quân ỷ vào sự ủng hộ của ba mẹ mình nên mới dễ dàng leo lên vị trí cao như vậy. Giả tạo, thảo mai luôn ra vẻ thanh cao là những gì anh nhìn thấy ở Quân. Ấy vậy khi nghe được lời phát ra từ chính miệng cô, anh liền trầm trồ kinh ngạc giống như đang được một cao nhân chỉ điểm.
Không chỉ kinh ngạc một mà ngay lúc còn ở chi nhánh WL Đà Nẵng anh còn được chứng kiến được sự thông minh và bản lĩnh ấy rất nhiều lần. Người vợ mà anh luôn coi thường này thực sự rất tài giỏi, xét về phương diện năng lực thì quả là đáng nể phục. Khánh có chút hoài nghi liệu rằng mình có nghĩ lầm về cô ấy không?
Đến tận bây giờ hai người dù đã sống chung nhưng chưa một lần nói chuyện tử tế với nhau cả. Anh chưa một lần nghe cô nói chuyện đàng hoàng, có chăng thì chỉ những câu nói cộc lốc. Khánh nghĩ chắc ngày kia khi đưa cô về nhà ba mẹ anh sẽ tìm cách nói chuyện thẳng thắn với Quân.
Nấu ăn chẳng thể làm khó cô, rất nhanh món mỳ Ý đã được bày ra dĩa. Hít một hơi thơm phức Quân liền ngồi xuống thưởng thức mà chẳng biết rằng có người đang nhìn chăm chú mình. Đôi mắt cú vọ như muốn nhìn xuyên thấu cả người cô. Từ lúc cô lái xe vào gara, vào phòng khách, hay đến phòng bếp Khánh đều biết. Mọi ngày anh đều ngủ rất muộn nên chả có gì đáng lạ khi anh vẫn đang đứng đây nhìn cô. Anh muốn biết vào lúc khi mọi thứ đã chìm dần vào giấc ngủ thì người con gái này sẽ lộ bộ mặt thật ra hay không.
Quân vừa ăn vừa nhìn điện thoại rồi mỉm cười, cô đang nhắn tin với Kim. Nghe cô bạn thân kể chuyện tình yêu của cô ấy mà Quân bật cười. Tiếng cười trong trẻo vang lên trong căn phòng im ắng khiến Khánh khó chịu, anh lập tức đi xuống.
Nghe tiếng bước chân của người nào đó đang đi xuống cô vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia nụ cười cô liền cứng đờ, Quân nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Cực kỳ ghét hắn ta nên Quân liền lơ đi, cô tiếp tục ăn nốt miếng mỳ cuối cùng rồi nhanh chóng đứng dậy thu dọn mọi thứ và về phòng. Thấy Khánh đi vào bếp rót nước cô chẳng thèm nhìn lấy một cái rồi đi ngang qua người anh như một thứ gì đó vô hình.
Đáng ghét.
Mùi hương hoa oải hương mà lúc trước anh ngửi thấy trên giường cô bây giờ lại xông vào mũi khi Quân lướt qua người anh. Mùi hương nhẹ nhàng ấy làm dịu bớt không khí ngột ngạt giữa hai người, Khánh tham lam hít một ngụm khí lạnh còn vương mùi thơm ấy. Anh quay lại nhìn theo bóng lưng gầy gò của cô, hình như Quân gầy hơn thì phải. Khánh thầm đánh giá chắc cô không nặng quá 50 cân.
Nhìn thấy nụ cười tươi rạng rỡ lúc nãy của Quân anh liền thắc mắc rằng sao cô ấy không bao giờ cười như vậy với anh. Ngẫm lại mỗi lần gặp nhau hai người đều tỏ ra chẳng có quan hệ gì thì làm sao có chuyện cô cười với anh được. Lắc đầu ngán ngẩm anh uống vội cốc nước rồi cũng đi lên lầu.
Thức dậy sau một đêm ngủ sâu giấc, Quân vội vàng đi tắm. Tối qua nghe lời má Năm nên cô đi ngủ sau khi ăn xong. Nhanh chóng trút bỏ áo quần, cô liền làm sạch cơ thể bằng dòng nước ấm. Sảng khoái tỉnh táo, bước về phòng Quân liền sấy khô tóc rồi trang điểm. Hôm nay quyết định đến công ty sớm một chút nên cô nhanh chân xuống bảo má Năm không cần phải nấu bữa sáng cho cô.
Xe đã được quản gia Lâm chuẩn bị, cô nhanh chóng chào mọi người rồi bước ra bên ngoài. Ra vườn, Quân liền đến tìm tiểu Bạng, mải mê với công việc mà cô quên luôn cả việc chăm sóc nó. Lấy một ít hạt thức ăn cho vào bát Quân nhẹ nhàng vuốt ve rồi nhìn nó ăn một cách ngon lành. Thầm nghĩ chắc sau này phải dành thời gian quan tâm nó nhiều hơn.
Cô vừa mới đi thì Khánh cũng vật vờ đi xuống, hôm qua mải suy nghĩ lung tung mà anh chẳng thể nào ngủ được. Ngồi vào bàn ăn, nhìn xung quanh không thấy người kia đâu Khánh buột miệng hỏi những người làm:
“Cô ấy đâu?”
“Thưa cậu chủ, mợ chủ đã đi làm rồi ạ.” Má Năm lập tức trả lời.
“Ừ. Tôi biết rồi.” Khánh lạnh nhạt nói.
“Có việc gì gấp mà cô ta ra ngoài sớm vậy?”
Hỏi nhỏ trong miệng, Khánh chợt vô tình nhớ lại thái độ của cô vào tối hôm qua khiến anh càng không ưa nổi.
Cô ta làm gì cũng chẳng liên quan tới mình.
Ăn vội chiếc bánh mua ở tiệm cafe bên đường, Quân và Linh lập tức tìm kiếm những địa chỉ cửa hàng bánh nổi tiếng rồi ghi lại toàn bộ. Thảo luận một hồi thì cả hai đi ra ngoài. Ngồi trên xe mà cô gái kia cứ râm ran nói chuyện trên trời dưới đất. Họ chỉ nói đến cuộc sống riêng của nhau, Linh hào hứng kể về cuộc sống hiện tại của mình cho Quân nghe.
Cô trợ lý nhỏ này cũng rất tò mò về cuộc sống hiện tại của Quân và Tổng giám đốc nhưng vẫn không dám mở miệng hỏi. Đáng lý ra hai người là vợ chồng thì phải quan tâm nhau một chút. Nhưng từ khi Quân chuyển về đây làm việc Linh chưa bao giờ thấy hai người đứng chung thang máy một lần. Mọi lời đồn trong công ty về cuộc hôn nhân của hai người cộng thêm sự chèn ép mà Tổng giám đốc đặt lên người Quân càng khiến cô tin rằng họ đang có trục trặc.
Đúng là cuộc sống sau khi gả vào nhà hào môn thật không dễ dàng gì.
Ngồi trong phòng làm việc, Khánh lại vắt vểu hai chân lên bàn, miệng liên tục phà khói thuốc. Anh buông một câu hỏi lạnh nhạt:
“Cô ta đã tìm ra phương án chưa?”
“Sáng nay thiếu phu nhân vừa đến công ty thì lại ra ngoài rồi thưa sếp.”
Thư ký phương vừa đặt cốc cà phê lên trước mặt anh vừa nói.
Nhớ lại thái độ ngang ngược kiêu căng của Quân ngày hôm qua Khánh liền khó chịu. Chưa một ai dám nói năng ngang tàn như vậy trước mặt anh. Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Ỷ có ba mình chống lưng nên càng ngày càng quá phận.
“Hừ. Còn cố à?”
Anh cười nửa miệng mỉa mai. Khánh chắc mẩm rằng cô sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Một số lượng lớn hàng như vậy đâu dễ sử dụng hoặc bán lại cho bên thứ ba. Tưởng tượng đến việc chiều nay Quân vẫn không tìm ra được cách giải quyết Khánh sẽ điều cô đi chỗ khác hoặc hạ chức của cô khiến anh đặc biệt mong chờ.
Chạy đôn chạy đáo bên ngoài bên ngoài hàng tiếng đồng hồ, rốt cuộc hai người cũng quay lại công ty. Mệt mỏi Quân thở ra một hơi nặng nề, do đi quá nhiều nơi nên rất đau chân cô liền cời đôi giày của mình ra rồi vứt xó sang một góc. Không uổng phí thời gian đi ra bên ngoài tham khảo, cô đã thu thập được những điều cần thiết để thực hiện phương án của mình. Nghỉ ngơi một lát Quân liền mở máy tính để lên phương án. Tay gõ nhanh từng chữ Quân cố gắng hoàn thành mọi thứ trước 5 giờ. Đi ra ngoài lâu như vậy đã chiếm hết thời gian nên bây giờ cô phải gồng mình viết.
Đến bây giờ, gần tan ca vẫn chưa thấy Quân báo cáo phương án giải quyết. Khánh liền ra lệnh cho thư ký Phương không phải đợi nữa lập tức thông báo tiêu hủy toàn bộ số nguyên liệu đó. Nhưng thư ký Phương vẫn chần chừ rồi khuyên anh gắng đợi thêm một lúc. Khánh liền quát lên:
“Làm theo lệnh của tôi. Cô nghĩ rằng số nguyên liệu ấy thì làm được gì? Ai dám mua lại chúng để sử dụng?”
Thấy sếp nổi điên lên như vậy thư ký Phương đành nghe theo lệnh của anh. Cô lập tức đi đến phòng kinh doanh và truyền đạt lại ý của Tổng giám đốc.
Nghe xong Quân lập tức đứng phắt dậy, mặt hằm hằm đi đến phòng tổng giám đốc. Cô vừa đi vừa mắng chửi:
“Cái tên Phan Quân Khánh này người ta muốn cứu không được hắn lại cho đi tiêu hủy. Đúng là hoang đường.”
Quân chẳng thèm mặc giày vào cứ chân trần như nhộng đi vào bên trong phòng làm việc của Khánh. Cái chân tê đau vừa mới phục hồi được một lúc đã bị hành hạ lại. Vừa mới vào đến cửa Quân đã hét lên rõ to:
“Phan Quân Khánh cậu có không có não à? Sao cậu lại đi cho tiêu hủy số cà phê đấy? Cậu nhiều tiền lắm à? Cậu không làm được thì để tôi làm.”
Khánh nhăn mặt khi nghe thấy cô vợ đanh đá đang gào thét tên mình. Mặt có chút biến đổi khi nhìn vào bộ dạng thê thảm hiện tại của cô, chân không đi giày, trông có vẻ rất đau khi cô đi cà nhắc từng bước tới gần anh. Khánh không nhịn được mà thầm khẽ cười trong bụng nhưng biểu hiện bên ngoài lại tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cô. Anh cao giọng nói, đôi mắt khinh thường nhìn cô:
“Rồi sao? Không phải cô đã hết cách à?”
Bực mình Quân hét lên khi người này luôn cao ngạo chê bai coi thường người khác:
“Ai nói là tôi hết cách? Tôi nói cho cậu biết tôi đã tìm ra cách giải quyết. Còn không mau rút lại lệnh của mình. Đúng là chỉ biết giỏi hành người khác.”
“Cô...”
Lúc nãy thì mắng anh là không có não bây giờ lại nói móc anh không có tài cán gì. Càng ngày càng to gan. Khánh không vui khi bị cô chĩa dao vào như vậy, anh thấp giọng lạnh băng:
“Nói đi! Để tôi xem cô chứa gì trong đầu.”
Thấy Phan Quân Khánh đang cố ý móc mỉa Quân chẳng do dự nữa mà đi vào vấn đề:
“Tôi muốn sử dụng số nguyên liêu ấy để sản xuất bánh. Một loại bánh sẽ bán cùng với sản phẩm cà phê của WL tại các cửa hàng ở Việt Nam và chi nhánh sắp mở ở Trung Quốc.”
Nghe đến đây Khánh lại nhếch miệng cười. Thật điên rồ. WL chưa từng tung ra thị trường sản phẩm nào mang tên là ‘bánh’ hết. Hơn nữa với chất lượng chưa đạt tiêu chuẩn của loại cà phê kia liệu có thể làm bánh được không?
“Cô thật điên rồ! Chưa bao giờ WL có ý định sẽ cho ra sản phẩm như vậy cả.”
“Vậy thì bây giờ bắt đầu triển khai. Chỉ còn cách như vậy mới sử dụng được số cà phê đó. Hơn nữa tôi cũng đã kiểm tra qua chất lượng, nó đủ điều kiện để sản xuất bánh.”
“.......”
Chống tay lên trán suy nghĩ, Khánh cảm thấy phương án này rất khả thi. Nhưng thật sự WL chưa kinh doanh về mảng thực phẩm bao giờ cả. Liệu mọi thứ có thể ổn thỏa. Anh nghĩ mình phải suy nghĩ thật cẩn thận, nếu không tất cả mọi thứ đều rơi vào bị động. Nếu phát triển mảng kinh doanh mới này không có lợi nhuận sẽ kéo theo những tổn thất. Giọng khàn khàn, anh nói:
“Được rồi! Tôi sẽ suy nghĩ lại phương án này.”
Thấy người này có vẻ lưỡng lự khi đưa ra quyết định Quân liền sốt sắng:
“Không có thời gian để nghĩ nữa rồi, số nguyên liệu ấy nếu không nhanh chóng giải quyết sẽ dần hỏng mất. Một là làm liều triển khai hai là chấp nhận tổn thất tiêu hủy nó. Tôi chỉ đề xuất ý kiến như vậy còn quyết định là ở cậu.”
Nói xong Quân liền lê gót bước đi, những gì cần nói cô đã nói hết rồi còn muốn thực hiện hay không thì chỉ có Khánh quyết định được. Đấy là phương án tốt nhất cho đến hiện tại nếu không chỉ còn cách để trong kho bán được chừng nào thì bán, còn lại nếu hỏng thì đành đem đi vứt.
Dõi theo từng đi bước khó khăn như vậy Khánh nhíu mày nhìn xuống dưới gót chân của cô. Nó đang đỏ ửng một vệt dài, anh đoán là do mang giày quá chật nên mới như vậy. Nghĩ ra được cách giải quyết như vậy thật sự rất thông minh, chắc cô ấy đã cố gắng hết sức rồi.
Tay khẽ vuốt mi tâm, Khánh thở dài một tiếng anh liền hỏi thư ký Phương:
“Cô cảm thấy phương án giải quyết ấy như thế nào?”
Quả đúng là người chủ tịch chọn lựa, con dâu của nhà họ Phan đúng là tài trí hơn người. Từ lúc làm việc ở WL Đà Nẵng và đảm nhiệm chức trưởng phòng kế hoạch Quân đã có những kế hoạch tỉ mỉ thuyết phục được các nhà đầu, giành các hạng mục dự án lớn cho công ty. Trí tuệ và năng lực làm việc của cô ấy rất cao. Thư ký Phương liền buông một câu khen ngợi dành cho cô.
“Tôi thật sự rất bái phục năng lực làm việc của thiếu phu nhân. Phương án giải quyết rất khả thi. Với riêng cá nhân tôi thì tôi thấy cách này là tốt nhất cho đến bây giờ. Nếu để thiếu phu nhân đảm nhiệm việc phát triển mảng kinh doanh mới này chắc chắn sẽ thành công.”
Thư ký Phương chỉ ngạc nhiên một điều là vợ chồng nhà này xưng hô rất lạ. Cô trợn mắt khi nghe thấy Quân xưng hô với chồng như vậy. Đúng chất vợ bá đạo hơn cả chồng.
“.....”
Thật sự cách này là do cô ta nghĩ ra sao?
Khánh luôn cho rằng Quân ỷ vào sự ủng hộ của ba mẹ mình nên mới dễ dàng leo lên vị trí cao như vậy. Giả tạo, thảo mai luôn ra vẻ thanh cao là những gì anh nhìn thấy ở Quân. Ấy vậy khi nghe được lời phát ra từ chính miệng cô, anh liền trầm trồ kinh ngạc giống như đang được một cao nhân chỉ điểm.
Không chỉ kinh ngạc một mà ngay lúc còn ở chi nhánh WL Đà Nẵng anh còn được chứng kiến được sự thông minh và bản lĩnh ấy rất nhiều lần. Người vợ mà anh luôn coi thường này thực sự rất tài giỏi, xét về phương diện năng lực thì quả là đáng nể phục. Khánh có chút hoài nghi liệu rằng mình có nghĩ lầm về cô ấy không?
Đến tận bây giờ hai người dù đã sống chung nhưng chưa một lần nói chuyện tử tế với nhau cả. Anh chưa một lần nghe cô nói chuyện đàng hoàng, có chăng thì chỉ những câu nói cộc lốc. Khánh nghĩ chắc ngày kia khi đưa cô về nhà ba mẹ anh sẽ tìm cách nói chuyện thẳng thắn với Quân.