“Ông ông ông…” Giữa không trung, một cô gái kì lạ ngồi trên thuyền lông vũ nghe thấy âm thanh lớn.
“Hừm, ngươi nói Ngọc Tứ Hồn ở phía dưới sao?” Tuy nàng không thể phát hiện được Ngọc Tứ Hồn nhưng nàng lại cảm nhận được một cỗ yêu khí vô cùng mạnh.
Không sai, nhưng mà sao nàng lại cảm nhận được hơi thở của Sesshoumaru? Đại yêu quái kiêu ngạo kia khinh thường nhất chính là Ngọc Tứ Hồn.
Tuy nghĩ vậy nhưng nàng cũng không dám lộ ra biểu cảm khác lạ, vì nàng biết vây giờ Naraku đang theo dõi từng động tĩnh của nàng qua gương thần của Kanna…
Đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bên tai có tiếng gió bị xé rách. Kagura hoảng sợ, nhanh chóng né sang nhìn xuống, chỉ thấy một mũi tên mang ánh sáng trắng tiêu diệt hơn nửa yêu phong…
Sao lại là……. tên?!
Chẳng lẽ…….
Ánh mắt màu đỏ chợt loé lên, một suy nghĩ nảy ra trong đầu nàng. Kìm chế sự hưng phấn trong đáy lòng, nữ yêu xinh đẹp liền đáp thuyền lông vũ xuống. Ngồi trên thuyền lông vũ, Kagura cúi đầu thăm dò phía dưới, nhìn thấy một nữ pháp sư đang đứng xa xa trên sườn núi đang kéo căng dây cung.
Ha, quả nhiên là nàng ta!
Vừa cảm thán trong lòng xong, hai mũi tên lập tức phóng đến trước mặt nàng. Kagura nhíu chặt lông mày, nhanh chóng tránh mấy mũi tên kia, yêu phong xoay tròn che chở thân thể nàng khi xuống mặt đất. Thu lông vũ lại, dương quạt, động tác vô cùng nhanh chóng và dứt khoát.
“Này, ngươi muốn đánh nhau với ta sao?” Thấy đối phương lại cài thêm một mũi tên nữa, đôi mắt đỏ tươi mang vẻ tức giận. Nàng còn mong gặp nàng ta, vậy mà không ngờ vừa gặp đã tặng nàng bất ngờ lớn như vậy…
“……” Tiêu Lăng Nguyệt nhíu mày, tiếp tục động tác vừa rồi chưa xong…
Vốn muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, vậy mà lại cảm thấy hơi thở khiến người ta chán ghét từ xa. Tuy rằng không định đánh đến ta sống ngươi chết nhưng vẫn muốn thu được một chút tin tức có ích…
“Hừ, vậy ta sẽ không khách khí!”
Nữ yêu xinh đẹp xoay người, kimono tung bay trong gió. Quạt xếp trước ngực vung lên, cánh tay uyển chuyển, mũi tên đang lao đén lập tức bị gió cuốn tung đi, cắm phập xuống đất. Mũi tên kia một chiêu cũng không đỡ nổi làm Kagura có chút bất mãn, gấp quạt lại, che trước ngực: “Ngươi chỉ có vậy thôi sao?”
không có lập tức trả lời, nhìn nữ yêu bên chân đã chết nhất mạnh nhất thắng, Tiêu Lăng Nguyệt vừa lòng thu hồi cung tiễn.
Không lập tức trả lời, nhìn nữ yêu đang cậy mạnh, Tiêu Lăng Nguyệt vừa lòng thu hồi cung. Lát sau nàng mới ngẩng đầu, mím mối nhíu mày cười thanh nhã với Kagura: “Không, chẳng qua ta không thích cảm giác bị kẻ khác theo dõi thôi!”
Hả?
Mãi đến lúc này, Kagura mới phát hiện ra có thêm một người nữa xuất hiện…
Hắc, Naraku có phải là đàn ngầm tức giận không? Nếu được như vậy thì tốt quá…
Vụng trộm vui vẻ một lát, Kagura không khỏi nhớ ra một câu hỏi khác, bắt đầu đánh giá cô gái trước mắt.
“Này, sao mạng của ngươi dai vậy, chưa chết sao?”
Mạng dai, có lẽ vậy. Trong huyết mạch nàng bây giờ cũng chảy sinh mệnh của một người khác, không còn chỉ là của mình nàng nữa…
Nàng im lặng cười cười, còn chưa mở miệng trả lời, nữ yêu hít hít mũi, nhẹ nhàng ngửi. Rõ ràng là con người vậy mà toàn thân từ trên xuống dưới đều là yêu khí. May mà hơi thở trên cơ thể nàng ta rất tinh tường, dường như che giấu mùi hương thật của chính nàng…
Sao mùi hương lại nồng đậm như thế? Chăn lẽ bọn họ đã………….
Ý nghĩ này làm nàng có chút bực tức khó hiểu, không nhịn được mà hung hăng trừng mắt nhìn cô gái đang cười nhẹ trước mắt một cái… Cười cười cười, cười cái gì mà cười, vui lắm sao?
Tuy rằng nàng không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng chắc cũng phải đến 80-90 phần…
Bị ánh mắt phẫn hận và không cam lòng mãnh liệt như vậy nhìn chăm chú, Tiêu Lăng Nguyệt cũng khó hiểu nhìn lại nàng ta vài cái. Đối với nữ yêu ngoài lạnh trong nóng này, Tiêu Lăng Nguyệt cũng không ghét bỏ, ấn tượng đầu tiên sâu sắc nhất về nàng ta chính là nàng ta gióng như một cơn gió tiêu tán trong biển hoa, làm nàng có chút thương tiếc…
Sứ giả của gió — — Kagura… Nữ yêu sinh ra vì tự do, làm theo ý mình, không chút sợ hãi…
Đáng tiếc….. Nàng im lặng thở dài, lặng lẽ lấy từ trong người ra một mảnh nhỏ nhỏ loé sáng. Đây hẳn là mục đích của nàng ta khi đến đây…
“Đây Kagura, mời ngươi hãy cầm thứ này về cho Naraku đi!” Nàng không còn quan tâm đến kết quả tranh đoạt nữa. Ngọc Tứ Hồn có thể thực hiện tất cả nguyện vọng thì sao chứ, chỉ là tà vật kích thích ác tâm của mỗi người mà thôi, nàng không muốn dính vào…
“Đừng tưởng là ta không biết gì! Ngươi thật ra cũng muốn có Ngọc Tứ Hồn phải không?” Kagura quái dị lườm nàng một cái, dường như muốn nhìn thấu nàng.
“Không…..” Không để ý đến sự hoài nghi của nàng ta, Tiêu Lăng Nguyệt hơi nhếch môi, nở một nụ cười như có như không, “Đã không còn quan trọng nữa rồi!” Lòng tham của con người giống như độc dược, ăn mòn chính bản thân mình. Nhưng mà bên người nàng đã có trân bảo kiếp này không thể buông tay là đủ rồi!
Nhìn đối phương tươi cười hạnh phúc, Kagura cảm thấy rất gai mắt. Lạnh lùng không chút khách khí giật mảnh Ngọc tứ Hồn từ trong tay nàng, không tình nguyện nói:
“Này, nếu ngươi không chết, ta sẽ đoạt Sesshoumaru đi đấy!”
Lời chúc phúc kì quái như vậy làm Tiêu Lăng Nguyệt không khỏi nấc lên một cái. Khách quan mà nói, Kagura cũng là một cô gái tốt, ít nhất thì nàng cũng không ghét được nàng ta…
“Được!” Nàng vui vẻ cười nhẹ, nhìn đối phương cuốn gió mà đi, dần dần biến mất ở chân trời.
Nếu có thể, ta cũng sẽ chúc phúc cho ngươi, cơn gió tự do…
………………………………………………………………………………….
Ánh hoàng hôn đổ bóng trên bãi biển màu vàng, sóng biển quay cuồng mạnh mẽ đánh vào vách đá…
Đứng trên vách đá cao, một chàng trai mặc tuyết ý tuấn tú hoàn mỹ như tạc, lặng im nhìn mặt trời đỏ rực phía xa xa. Gió biển mang theo vị mặn vù vù thổi đến, thổi tung mái tóc bạc của hắn, ống tay áo hoạ tiết anh đào nhè nhẹ bay lên…
“Sao Lăng Nguyệt neechan vẫn chưa trở lại?” Một giọng nói non nớt hờn dỗi vang lên phái sau lưng hắn. Một cô bé hồn nhiên ngồi trên một tảng đá bằng phẳng, hai chân vắt vẻo đu đưa. Thỉnh thoảng cô bé lại nhìn ngó quanh quất, tìm kiếm bóng người quen thuộc…
“Xì, Lăng Nguyệt kia lại chạy loạn đi đâu rồi không biết? Hại chúng ta phải chờ ở đây lâu như vậy, cũng không biết Sesshoumaru địch chờ đến bao giờ nữa…” Tiểu yêu màu xanh ôm trán ngòii trên yêu thú hai đầu lẩm bẩm ra tiếng, trong lòng vô cùng bất man oán hận cô gái đã cướp đi sự chú ý của chủ nhân nhà mình.
“Hừ, chẳng qua chỉ là một con người hèn mọn thôi mà, dựa vào cái gì mà Sesshoumaru sama lại lãng phí nhiều thời gian vì nàng ta vậy chứ? Sesshoumaru sama chưa tưng giậm chân tại chỗ lâu như vậy, tất cả là do con bé kia…..”
“Tiểu ếch, nói xấu sau lưng người khác là không tốt đâu.” Giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng vang lên. Tiểu yêu quái vốn đang nắm chặt tay oán hận chỉ trích đột nhiên cảm thấy bên dưới lắc lư không vững, ngã xuống từ trên lưng yêu thú, hoa hoa lệ lệ hôn đất mẹ thân yêu.
Tiếng cười khoan khoái từ xa truyền đến. Cô bé kia từ lúc nghe thấy tiếng nàng lập tức chạy ra nhận lấy đồ ăn nàng mang về, ngoan ngoãn đi bên cạnh nàng…
“Lăng Nguyệt neechan đừng cười Jaken sama nữa! Jaken sama mỗi ngày đều bị Sesshoumaru sama dẫm lên người mấy cái, rất đáng thương, chúng ta không cần phải bắt nạt ngài ấy nữa!” Vẻ mặt nghiêm trang đi kèm với tiếng nói non nớt, khiến nàng vốn đã bình tĩnh lại lập tức lại cười ra tiếng…
“Hi hi, ta vốn không định cười nhạo nó, không cười nó, ha ha ha….”
“Ngươi, đồ xấu xa. Nhìn cái mặt ngươi xem, rõ ràng là đang nhịn cười đến rút gân, còn dám nói là không cười ta?!” Tiểu yêu khôi phục rất nhanh, hổn hển nhảy lên trừng mắt với cô gái kia.
Con người quả nhiên là thứ đáng ghét nhất trên đời!
“Hừm, vậy sao? Rõ ràng như vậy?” Không để ý đến lời chỉ trích bất bình của nó, sờ sờ khuôn mặt có chút cứng ngắc, Tiêu Lăng Nguyệt cười đến nỗi mặt ámy đều cong hết lên, đôi mắt cũng không còn vẻ lạnh lùng như trước…
“Hừ, ngươi rất đáng chết, lâu như vậy mới trở về! Ngươi có biết ngươi bắt chúng ta phải đợi bao lâu không? Sesshoumaru sama tuy là yêu quái vĩ đại nhất mà cũng vì ngươi mà giậm chân ở chỗ này, con người nhỏ bé như ngươi sao dám!”
Hơn nữa Sesshoumaru sama cũng chưa từng chịu chờ nó như vậy. Hai mắt to của nó lấp lánh nước mắt, tiểu yêu lại ghen tị hỏi: “Còn nữa, ngươi sao lại trở thành như vậy?”
“Chuyện này…..”
Liếc mắt qua bóng người mặc hoa phục hoạ tiết anh đào, Tiêu Lăng Nguyệt không nhịn được mà ho khan một tiếng, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn tuyết y nam yêu đã chăm chú nhìn nàng từ lâu…
Thật ra nàng cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là muốn thử sống cuộc sống của người bình thường, bỏ đi trách nhiệm của một nữ pháp sư mà thôi. Sau này, nàng chính là Tiêu Lăng Nguyệt……
“Jaken!” Tiếng quát lớn lạnh lẽo mà uy nghiêm vang lên, làm tiểu yêu vốn còn muốn tiếp tục lập tức ngậm miệng, đỉnh đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, lập tức thu lại nanh vuốt, lui ra một bên.
…… Vì sao, Sesshoumaru sama? Chẳng lẽ nó thật sự không quan trọng sao! Sesshoumaru sama…….
Cắt đứt tiếng nói của nó, Sesshoumaru hơi nghiêng người. Vẫn là khuôn mặt lạnh lung tuấn tú như trước, trên má là hai yêu văn diễm lệ, hai mắt vàng mông lung trong ánh hoàn hôn như làm nhu hoà khuôn mặt của hắn, hiện ra vẻ ôn nhu không ngờ. Vẻ đẹp như muôn vàn vì sao ấy làm người ta không chống lại nổi mà ngoái đầu lại nhìn. Chói mắt như vậy, rực rỡ như vậy làm cho người ta không dám nhìn thẳng…
Đầu khẽ cử động, nàng lén lút chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Ai nói chỉ có đàn bà mới là hồng nhan hoạ thuỷ, đàn ông cũng có thể khuynh thành!
Không hiểu sao đối phươg đột nhiên ngại ngùng, Sesshoumaru nhíu mày, cảm xúc của con người hắn không thể hiểu nổi.
“Cầm.”
Một thanh trường kiếm màu bạc theo giọng nói của hắn xuất hiện. Thân kiếm mộc mạc hoa lệ ngắn gọn, so với thanh kiếm trước còn hợp ý nàng hơn. Đơn giản mà cũng đẹp đẽ vô cùng. Thanh kiếm trong tay rung động đáp lại, nàng thầm vui vet, không gì sánh bằng tâm ý tương thông với vũ khí của mình.
“Đây là…….” Vừa thích vừa mê giặc…
“Thiên Lăng Nha.” Đây chính là tên của kiếm!
Nàng hơi sửng sốt, đưa tay miết nhẹ lên thân kiếm…
Thiên…… Lăng Nha sao? Không phải là thanh kiếm cũ của nàng sao?
Như biết được nghi hoặc trong lòng nàng, đôi mắt màu vàng của tuyết y nam yêu từ từ thoáng nhìn nàng, mang theo vẻ kiên định mãnh liệt.
“Vật phản chủ, không cần giữ lại!”
Nghe thấy vẻ tức giận mơ hồ trong giọng nói của hắn, nàng lại ngẩn ngơ. Vẫn còn vì chuyện lúc trước mà tức giận sao? Thì ra hắn rất để ý đến mình, so với trong tưởng tượng của mình còn nhiều hơn………
Không quen nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Tiêu Lăng Nguyệt, tiểu yêu màu xanh lại bắt đầu phun mưa xuân:
“Hừ, đều là vì ngươi nên Sesshoumaru mới chịu lấy răng ra làm kiếm, đừng có ở đó mà ngây ngốc nữa! Vì đuổi theo Toutousai mà bổn đại gia bị hỏa thiêu biết bao nhiêu lần, ngươi còn không mau cảm tạ bổn đại gia?
Răng nanh sao? Hóa ra là như vậy a…
Nàng tươi cười tỏa sáng như mùa xuân, lộ ra niềm vui sướng không tiếng động, đầu ngón tay mảnh khảnh ôn nhu xẹt qua thanh kiếm trong tay. Hai sườn mặt thanh tú cúi xuống kéo theo vài sợi tóc, ánh tịch dương trong đôi mắt như nước sơn mà tỏa sáng, lưu quang như nước chảy…
Sesshoumaru a, ta đã dần dần hiểu rõ, tiềm tàng ở sâu bên trong ngươi chính là sự ôn nhu. Vì thế, ta càng nghĩ muốn được hiễu rõ ngươi hơn nữa…
Nhìn người nào đó bắt đầu cười ngây ngô, tiểu yêu quái chỉ có thể không có hứng tránh ra một bên. Cùng với tiểu cô nương đi tranh đoạt đồ ăn.
Ừm,, bụng đói vẫn quan trọng hơn.
Nhìn chằm chằm váo ánh mắt chưa từng rời đi, mờ ảo, nhàn nhạt, lại tưa như không có ở đây. Nàng ngẩn đầu lên, yên lặng cùng hắn nhìn chăm chú.
Tên yêu quái ngốc này, chưa từng có lời ngon tiếng ngọt nào, cũng không hề nói lời thề hẹn non biển gì cả. Hắn chỉ luôn dùng hành động chân thực nhất để chúng minh tất cả.
Đó là một yêu quái kiêu ngạo đến mức khinh thường lời hứa hẹn…
Cuối cùng, nàng cất tiến lên, dang hai cánh tay ra, vùi mình thật sâu vào trong lòng hắn. Sau đó, ngẩng đầu lên nở một nụ cười thật ngọt với hắn, giống như mặt trời vào tháng ba, tươi đẹp không có gì có thể sánh bằng được…
“Sesshoumaru, cảm ơn.”
“…Không cần.” Đối với việc nàng đột nhiên già mồm nói. Trên khuôn mặt của Sesshoumaru vẫn đạm mạc như trước, chỉ có đôi mắt kia vẫn thủy chung không có rời đi sủng nịnh ôn nhu như nước trong đó. Có lẽ không có người nào phát hiện được nhưng vẫn còn có thể hơi hơi cảm nhận được, ngay cả gió ở xung cũng vì vậy mà trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng.
Điều này căn bản không có gì để đáng phải cảm tạ…
Ánh tịch dương lửa đỏ khắp đất trời. Vì trên vách đá bờ biển có một đôi nam nữ mặc trang phục màu trắng ôm lấy nhau, trên họ thì lại tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhợt nhạt. Giống như thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết, xinh đẹp đến mức làm cho người phải ngưỡng mộ…
Ngày nào đó, nhắm mắt ở giữa kinh điện hương sương. Bỗng nhiên nghe thấy, người tụng kinh nói những lời này…
Một tháng kia, ta lay động sở hữu kinh thùng, không vì siêu độ, chỉ vì muốn chạm đến đầu ngón tay của ngươi…
Một năm kia, đụng dài đầu phủ phục sơn đạo, không vì gặp mặt, chỉ vì muốn ôm lấy trái tim ấm áp của ngươi…
Một đời kia, chuyển sơn chuyển thủy chuyển Phật tháp, không vì đã tu luyện sinh, chỉ vì muốn gặp lại ngươi giữa cuộc đời đằng đẵng…….
Sesshoumaru, chân trời góc biển, cuộc đời này, đã định là chúng ta sẽ ở bên nhau!\(^∀^)メ(^∀^)ノ HOÀN CHÍNH VĂN \(^∀^)メ(^∀^)ノ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Lời tác giả: Ok, truyện này đã kết thúc như vậy!
Đột nhiên thấy có chút phiền lòng, giống như Sess sama cũng theo câu truyện đi xa, nhưng mà dù thế nào thfi câu truyện cũng đã kết thúc như vầy!
Tiếp theo có nên viết tiếp không? Đó là một vấn đề.
Ừm, tóm lại cảm ơn tất cả mọi người đã chịu đọc mấy dòng lảm nhảm này.
“Hừm, ngươi nói Ngọc Tứ Hồn ở phía dưới sao?” Tuy nàng không thể phát hiện được Ngọc Tứ Hồn nhưng nàng lại cảm nhận được một cỗ yêu khí vô cùng mạnh.
Không sai, nhưng mà sao nàng lại cảm nhận được hơi thở của Sesshoumaru? Đại yêu quái kiêu ngạo kia khinh thường nhất chính là Ngọc Tứ Hồn.
Tuy nghĩ vậy nhưng nàng cũng không dám lộ ra biểu cảm khác lạ, vì nàng biết vây giờ Naraku đang theo dõi từng động tĩnh của nàng qua gương thần của Kanna…
Đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bên tai có tiếng gió bị xé rách. Kagura hoảng sợ, nhanh chóng né sang nhìn xuống, chỉ thấy một mũi tên mang ánh sáng trắng tiêu diệt hơn nửa yêu phong…
Sao lại là……. tên?!
Chẳng lẽ…….
Ánh mắt màu đỏ chợt loé lên, một suy nghĩ nảy ra trong đầu nàng. Kìm chế sự hưng phấn trong đáy lòng, nữ yêu xinh đẹp liền đáp thuyền lông vũ xuống. Ngồi trên thuyền lông vũ, Kagura cúi đầu thăm dò phía dưới, nhìn thấy một nữ pháp sư đang đứng xa xa trên sườn núi đang kéo căng dây cung.
Ha, quả nhiên là nàng ta!
Vừa cảm thán trong lòng xong, hai mũi tên lập tức phóng đến trước mặt nàng. Kagura nhíu chặt lông mày, nhanh chóng tránh mấy mũi tên kia, yêu phong xoay tròn che chở thân thể nàng khi xuống mặt đất. Thu lông vũ lại, dương quạt, động tác vô cùng nhanh chóng và dứt khoát.
“Này, ngươi muốn đánh nhau với ta sao?” Thấy đối phương lại cài thêm một mũi tên nữa, đôi mắt đỏ tươi mang vẻ tức giận. Nàng còn mong gặp nàng ta, vậy mà không ngờ vừa gặp đã tặng nàng bất ngờ lớn như vậy…
“……” Tiêu Lăng Nguyệt nhíu mày, tiếp tục động tác vừa rồi chưa xong…
Vốn muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, vậy mà lại cảm thấy hơi thở khiến người ta chán ghét từ xa. Tuy rằng không định đánh đến ta sống ngươi chết nhưng vẫn muốn thu được một chút tin tức có ích…
“Hừ, vậy ta sẽ không khách khí!”
Nữ yêu xinh đẹp xoay người, kimono tung bay trong gió. Quạt xếp trước ngực vung lên, cánh tay uyển chuyển, mũi tên đang lao đén lập tức bị gió cuốn tung đi, cắm phập xuống đất. Mũi tên kia một chiêu cũng không đỡ nổi làm Kagura có chút bất mãn, gấp quạt lại, che trước ngực: “Ngươi chỉ có vậy thôi sao?”
không có lập tức trả lời, nhìn nữ yêu bên chân đã chết nhất mạnh nhất thắng, Tiêu Lăng Nguyệt vừa lòng thu hồi cung tiễn.
Không lập tức trả lời, nhìn nữ yêu đang cậy mạnh, Tiêu Lăng Nguyệt vừa lòng thu hồi cung. Lát sau nàng mới ngẩng đầu, mím mối nhíu mày cười thanh nhã với Kagura: “Không, chẳng qua ta không thích cảm giác bị kẻ khác theo dõi thôi!”
Hả?
Mãi đến lúc này, Kagura mới phát hiện ra có thêm một người nữa xuất hiện…
Hắc, Naraku có phải là đàn ngầm tức giận không? Nếu được như vậy thì tốt quá…
Vụng trộm vui vẻ một lát, Kagura không khỏi nhớ ra một câu hỏi khác, bắt đầu đánh giá cô gái trước mắt.
“Này, sao mạng của ngươi dai vậy, chưa chết sao?”
Mạng dai, có lẽ vậy. Trong huyết mạch nàng bây giờ cũng chảy sinh mệnh của một người khác, không còn chỉ là của mình nàng nữa…
Nàng im lặng cười cười, còn chưa mở miệng trả lời, nữ yêu hít hít mũi, nhẹ nhàng ngửi. Rõ ràng là con người vậy mà toàn thân từ trên xuống dưới đều là yêu khí. May mà hơi thở trên cơ thể nàng ta rất tinh tường, dường như che giấu mùi hương thật của chính nàng…
Sao mùi hương lại nồng đậm như thế? Chăn lẽ bọn họ đã………….
Ý nghĩ này làm nàng có chút bực tức khó hiểu, không nhịn được mà hung hăng trừng mắt nhìn cô gái đang cười nhẹ trước mắt một cái… Cười cười cười, cười cái gì mà cười, vui lắm sao?
Tuy rằng nàng không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng chắc cũng phải đến 80-90 phần…
Bị ánh mắt phẫn hận và không cam lòng mãnh liệt như vậy nhìn chăm chú, Tiêu Lăng Nguyệt cũng khó hiểu nhìn lại nàng ta vài cái. Đối với nữ yêu ngoài lạnh trong nóng này, Tiêu Lăng Nguyệt cũng không ghét bỏ, ấn tượng đầu tiên sâu sắc nhất về nàng ta chính là nàng ta gióng như một cơn gió tiêu tán trong biển hoa, làm nàng có chút thương tiếc…
Sứ giả của gió — — Kagura… Nữ yêu sinh ra vì tự do, làm theo ý mình, không chút sợ hãi…
Đáng tiếc….. Nàng im lặng thở dài, lặng lẽ lấy từ trong người ra một mảnh nhỏ nhỏ loé sáng. Đây hẳn là mục đích của nàng ta khi đến đây…
“Đây Kagura, mời ngươi hãy cầm thứ này về cho Naraku đi!” Nàng không còn quan tâm đến kết quả tranh đoạt nữa. Ngọc Tứ Hồn có thể thực hiện tất cả nguyện vọng thì sao chứ, chỉ là tà vật kích thích ác tâm của mỗi người mà thôi, nàng không muốn dính vào…
“Đừng tưởng là ta không biết gì! Ngươi thật ra cũng muốn có Ngọc Tứ Hồn phải không?” Kagura quái dị lườm nàng một cái, dường như muốn nhìn thấu nàng.
“Không…..” Không để ý đến sự hoài nghi của nàng ta, Tiêu Lăng Nguyệt hơi nhếch môi, nở một nụ cười như có như không, “Đã không còn quan trọng nữa rồi!” Lòng tham của con người giống như độc dược, ăn mòn chính bản thân mình. Nhưng mà bên người nàng đã có trân bảo kiếp này không thể buông tay là đủ rồi!
Nhìn đối phương tươi cười hạnh phúc, Kagura cảm thấy rất gai mắt. Lạnh lùng không chút khách khí giật mảnh Ngọc tứ Hồn từ trong tay nàng, không tình nguyện nói:
“Này, nếu ngươi không chết, ta sẽ đoạt Sesshoumaru đi đấy!”
Lời chúc phúc kì quái như vậy làm Tiêu Lăng Nguyệt không khỏi nấc lên một cái. Khách quan mà nói, Kagura cũng là một cô gái tốt, ít nhất thì nàng cũng không ghét được nàng ta…
“Được!” Nàng vui vẻ cười nhẹ, nhìn đối phương cuốn gió mà đi, dần dần biến mất ở chân trời.
Nếu có thể, ta cũng sẽ chúc phúc cho ngươi, cơn gió tự do…
………………………………………………………………………………….
Ánh hoàng hôn đổ bóng trên bãi biển màu vàng, sóng biển quay cuồng mạnh mẽ đánh vào vách đá…
Đứng trên vách đá cao, một chàng trai mặc tuyết ý tuấn tú hoàn mỹ như tạc, lặng im nhìn mặt trời đỏ rực phía xa xa. Gió biển mang theo vị mặn vù vù thổi đến, thổi tung mái tóc bạc của hắn, ống tay áo hoạ tiết anh đào nhè nhẹ bay lên…
“Sao Lăng Nguyệt neechan vẫn chưa trở lại?” Một giọng nói non nớt hờn dỗi vang lên phái sau lưng hắn. Một cô bé hồn nhiên ngồi trên một tảng đá bằng phẳng, hai chân vắt vẻo đu đưa. Thỉnh thoảng cô bé lại nhìn ngó quanh quất, tìm kiếm bóng người quen thuộc…
“Xì, Lăng Nguyệt kia lại chạy loạn đi đâu rồi không biết? Hại chúng ta phải chờ ở đây lâu như vậy, cũng không biết Sesshoumaru địch chờ đến bao giờ nữa…” Tiểu yêu màu xanh ôm trán ngòii trên yêu thú hai đầu lẩm bẩm ra tiếng, trong lòng vô cùng bất man oán hận cô gái đã cướp đi sự chú ý của chủ nhân nhà mình.
“Hừ, chẳng qua chỉ là một con người hèn mọn thôi mà, dựa vào cái gì mà Sesshoumaru sama lại lãng phí nhiều thời gian vì nàng ta vậy chứ? Sesshoumaru sama chưa tưng giậm chân tại chỗ lâu như vậy, tất cả là do con bé kia…..”
“Tiểu ếch, nói xấu sau lưng người khác là không tốt đâu.” Giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng vang lên. Tiểu yêu quái vốn đang nắm chặt tay oán hận chỉ trích đột nhiên cảm thấy bên dưới lắc lư không vững, ngã xuống từ trên lưng yêu thú, hoa hoa lệ lệ hôn đất mẹ thân yêu.
Tiếng cười khoan khoái từ xa truyền đến. Cô bé kia từ lúc nghe thấy tiếng nàng lập tức chạy ra nhận lấy đồ ăn nàng mang về, ngoan ngoãn đi bên cạnh nàng…
“Lăng Nguyệt neechan đừng cười Jaken sama nữa! Jaken sama mỗi ngày đều bị Sesshoumaru sama dẫm lên người mấy cái, rất đáng thương, chúng ta không cần phải bắt nạt ngài ấy nữa!” Vẻ mặt nghiêm trang đi kèm với tiếng nói non nớt, khiến nàng vốn đã bình tĩnh lại lập tức lại cười ra tiếng…
“Hi hi, ta vốn không định cười nhạo nó, không cười nó, ha ha ha….”
“Ngươi, đồ xấu xa. Nhìn cái mặt ngươi xem, rõ ràng là đang nhịn cười đến rút gân, còn dám nói là không cười ta?!” Tiểu yêu khôi phục rất nhanh, hổn hển nhảy lên trừng mắt với cô gái kia.
Con người quả nhiên là thứ đáng ghét nhất trên đời!
“Hừm, vậy sao? Rõ ràng như vậy?” Không để ý đến lời chỉ trích bất bình của nó, sờ sờ khuôn mặt có chút cứng ngắc, Tiêu Lăng Nguyệt cười đến nỗi mặt ámy đều cong hết lên, đôi mắt cũng không còn vẻ lạnh lùng như trước…
“Hừ, ngươi rất đáng chết, lâu như vậy mới trở về! Ngươi có biết ngươi bắt chúng ta phải đợi bao lâu không? Sesshoumaru sama tuy là yêu quái vĩ đại nhất mà cũng vì ngươi mà giậm chân ở chỗ này, con người nhỏ bé như ngươi sao dám!”
Hơn nữa Sesshoumaru sama cũng chưa từng chịu chờ nó như vậy. Hai mắt to của nó lấp lánh nước mắt, tiểu yêu lại ghen tị hỏi: “Còn nữa, ngươi sao lại trở thành như vậy?”
“Chuyện này…..”
Liếc mắt qua bóng người mặc hoa phục hoạ tiết anh đào, Tiêu Lăng Nguyệt không nhịn được mà ho khan một tiếng, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn tuyết y nam yêu đã chăm chú nhìn nàng từ lâu…
Thật ra nàng cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là muốn thử sống cuộc sống của người bình thường, bỏ đi trách nhiệm của một nữ pháp sư mà thôi. Sau này, nàng chính là Tiêu Lăng Nguyệt……
“Jaken!” Tiếng quát lớn lạnh lẽo mà uy nghiêm vang lên, làm tiểu yêu vốn còn muốn tiếp tục lập tức ngậm miệng, đỉnh đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, lập tức thu lại nanh vuốt, lui ra một bên.
…… Vì sao, Sesshoumaru sama? Chẳng lẽ nó thật sự không quan trọng sao! Sesshoumaru sama…….
Cắt đứt tiếng nói của nó, Sesshoumaru hơi nghiêng người. Vẫn là khuôn mặt lạnh lung tuấn tú như trước, trên má là hai yêu văn diễm lệ, hai mắt vàng mông lung trong ánh hoàn hôn như làm nhu hoà khuôn mặt của hắn, hiện ra vẻ ôn nhu không ngờ. Vẻ đẹp như muôn vàn vì sao ấy làm người ta không chống lại nổi mà ngoái đầu lại nhìn. Chói mắt như vậy, rực rỡ như vậy làm cho người ta không dám nhìn thẳng…
Đầu khẽ cử động, nàng lén lút chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Ai nói chỉ có đàn bà mới là hồng nhan hoạ thuỷ, đàn ông cũng có thể khuynh thành!
Không hiểu sao đối phươg đột nhiên ngại ngùng, Sesshoumaru nhíu mày, cảm xúc của con người hắn không thể hiểu nổi.
“Cầm.”
Một thanh trường kiếm màu bạc theo giọng nói của hắn xuất hiện. Thân kiếm mộc mạc hoa lệ ngắn gọn, so với thanh kiếm trước còn hợp ý nàng hơn. Đơn giản mà cũng đẹp đẽ vô cùng. Thanh kiếm trong tay rung động đáp lại, nàng thầm vui vet, không gì sánh bằng tâm ý tương thông với vũ khí của mình.
“Đây là…….” Vừa thích vừa mê giặc…
“Thiên Lăng Nha.” Đây chính là tên của kiếm!
Nàng hơi sửng sốt, đưa tay miết nhẹ lên thân kiếm…
Thiên…… Lăng Nha sao? Không phải là thanh kiếm cũ của nàng sao?
Như biết được nghi hoặc trong lòng nàng, đôi mắt màu vàng của tuyết y nam yêu từ từ thoáng nhìn nàng, mang theo vẻ kiên định mãnh liệt.
“Vật phản chủ, không cần giữ lại!”
Nghe thấy vẻ tức giận mơ hồ trong giọng nói của hắn, nàng lại ngẩn ngơ. Vẫn còn vì chuyện lúc trước mà tức giận sao? Thì ra hắn rất để ý đến mình, so với trong tưởng tượng của mình còn nhiều hơn………
Không quen nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Tiêu Lăng Nguyệt, tiểu yêu màu xanh lại bắt đầu phun mưa xuân:
“Hừ, đều là vì ngươi nên Sesshoumaru mới chịu lấy răng ra làm kiếm, đừng có ở đó mà ngây ngốc nữa! Vì đuổi theo Toutousai mà bổn đại gia bị hỏa thiêu biết bao nhiêu lần, ngươi còn không mau cảm tạ bổn đại gia?
Răng nanh sao? Hóa ra là như vậy a…
Nàng tươi cười tỏa sáng như mùa xuân, lộ ra niềm vui sướng không tiếng động, đầu ngón tay mảnh khảnh ôn nhu xẹt qua thanh kiếm trong tay. Hai sườn mặt thanh tú cúi xuống kéo theo vài sợi tóc, ánh tịch dương trong đôi mắt như nước sơn mà tỏa sáng, lưu quang như nước chảy…
Sesshoumaru a, ta đã dần dần hiểu rõ, tiềm tàng ở sâu bên trong ngươi chính là sự ôn nhu. Vì thế, ta càng nghĩ muốn được hiễu rõ ngươi hơn nữa…
Nhìn người nào đó bắt đầu cười ngây ngô, tiểu yêu quái chỉ có thể không có hứng tránh ra một bên. Cùng với tiểu cô nương đi tranh đoạt đồ ăn.
Ừm,, bụng đói vẫn quan trọng hơn.
Nhìn chằm chằm váo ánh mắt chưa từng rời đi, mờ ảo, nhàn nhạt, lại tưa như không có ở đây. Nàng ngẩn đầu lên, yên lặng cùng hắn nhìn chăm chú.
Tên yêu quái ngốc này, chưa từng có lời ngon tiếng ngọt nào, cũng không hề nói lời thề hẹn non biển gì cả. Hắn chỉ luôn dùng hành động chân thực nhất để chúng minh tất cả.
Đó là một yêu quái kiêu ngạo đến mức khinh thường lời hứa hẹn…
Cuối cùng, nàng cất tiến lên, dang hai cánh tay ra, vùi mình thật sâu vào trong lòng hắn. Sau đó, ngẩng đầu lên nở một nụ cười thật ngọt với hắn, giống như mặt trời vào tháng ba, tươi đẹp không có gì có thể sánh bằng được…
“Sesshoumaru, cảm ơn.”
“…Không cần.” Đối với việc nàng đột nhiên già mồm nói. Trên khuôn mặt của Sesshoumaru vẫn đạm mạc như trước, chỉ có đôi mắt kia vẫn thủy chung không có rời đi sủng nịnh ôn nhu như nước trong đó. Có lẽ không có người nào phát hiện được nhưng vẫn còn có thể hơi hơi cảm nhận được, ngay cả gió ở xung cũng vì vậy mà trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng.
Điều này căn bản không có gì để đáng phải cảm tạ…
Ánh tịch dương lửa đỏ khắp đất trời. Vì trên vách đá bờ biển có một đôi nam nữ mặc trang phục màu trắng ôm lấy nhau, trên họ thì lại tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhợt nhạt. Giống như thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết, xinh đẹp đến mức làm cho người phải ngưỡng mộ…
Ngày nào đó, nhắm mắt ở giữa kinh điện hương sương. Bỗng nhiên nghe thấy, người tụng kinh nói những lời này…
Một tháng kia, ta lay động sở hữu kinh thùng, không vì siêu độ, chỉ vì muốn chạm đến đầu ngón tay của ngươi…
Một năm kia, đụng dài đầu phủ phục sơn đạo, không vì gặp mặt, chỉ vì muốn ôm lấy trái tim ấm áp của ngươi…
Một đời kia, chuyển sơn chuyển thủy chuyển Phật tháp, không vì đã tu luyện sinh, chỉ vì muốn gặp lại ngươi giữa cuộc đời đằng đẵng…….
Sesshoumaru, chân trời góc biển, cuộc đời này, đã định là chúng ta sẽ ở bên nhau!\(^∀^)メ(^∀^)ノ HOÀN CHÍNH VĂN \(^∀^)メ(^∀^)ノ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Lời tác giả: Ok, truyện này đã kết thúc như vậy!
Đột nhiên thấy có chút phiền lòng, giống như Sess sama cũng theo câu truyện đi xa, nhưng mà dù thế nào thfi câu truyện cũng đã kết thúc như vầy!
Tiếp theo có nên viết tiếp không? Đó là một vấn đề.
Ừm, tóm lại cảm ơn tất cả mọi người đã chịu đọc mấy dòng lảm nhảm này.