Tại buổi trình diễn thời trang được tập đoàn E.L tổ chức, Hân Di ngồi ở hàng ghế khách mời thứ ba, thay mặt Trạch Thị đến tham gia để học hỏi thêm kinh nghiệm. Cô chăm chú nhìn những đường nét thiết kế tinh xảo trên từng chi tiết, cô nhanh tay ghi lại vào sổ ghi chép những điều cần chú ý.
Helen hiện tại là nhân viên trong phòng thiết kế của tập đoàn Trạch Thị. Sau thất bại ở Nhật Bản, lại xay ra một số chuỵen không hay, cô quyết định bên cạnh Trạch Hy, giúp anh ấy lấy lại tinh thần và cả thành tựu ở một thị trường khác, cuối cùng điểm đến chính là Việt Nam.
Thị trường Việt rất dễ dàng hơn cả, thị hiếu của mọi người lại đa dạng, theo thời, chỉ cần nhận biết nhạy cảm một chút liền gạt hái được thành công. Trạch Thị vừa tạo thương hiệu ở Việt Nam thì E.L cũng đầu tư phát triển đến nơi này khiến thâm tình vốn đã không tốt giữa hai tập đoàn nay lại trở thành đối thủ.
Trong bữa tiệc buffe tại nhà hàng cao cấp, món ăn ở nơi này xem ra thật sự đáng tiền. Cô không ngại mà gắp rất nhiều vào trong dĩa, từ từ ngồi vào bàn mà thưởng thức đồ ăn. Bên cạnh nghe thấy giọng nói của hai cô người mẫu có tiếng đang trò chuyện.
"Cậu đã gặp CEO chưa, anh ấy thật sự rất đẹp trai."
"Hình như là con trai của sếp tổng, da trắng như sứ, mắt xanh như ngọc, lại mái tóc vàng rất thu hút. Sinh ra trong trứng vàng, lại còn có bề ngoài đúng là kiếp trước đã tu vài kiếp."
Cô nghe bọn họ nói liền ngừng lại mọi hoạt động. Sau đó rời khỏi bữa tiệc nhàm chán, dù sao mục đích học hỏi những thiết kế tầm cỡ cũng đã thực hiện, cô đứng trước khách sạn, nhìn xung quanh đều trở nên nhàm chán.
Chiếc taxi dừng lại, cô vừa leo lên cho tài xế rời đi thì một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đỗ trước khách sạn, một thanh niên tóc vàng, mắt xanh, da trắng ngần, bờ môi đỏ ửng như son bước xuống xe. Nhân viên trong khách sạn long trộng bước ra xếp thành hai hàng chào hỏi, anh nâng bước chân rộng, bước vào bên trong cùng với cô trợ lý xinh đẹp.
Trưởng phòng thiết kế liền nhanh chóng chạy đến chào hỏi: "Ngài Harper, buổi trình diễn diễn ra rất tốt, đối tác và khách hàng đánh giá rất cao."
Anh gật đầu không đáp, sau đó đi thẳng vào phòng tiệc cao cấp, bên trong đã có vài ba ông chủ lớn đang ngồi nói chuyện, bên cạnh đều là các cô ngươì mẫu chân dài da trắng xinh đẹp.
Anh ngồi xuống vị trí của mình, một cô gái được sắp đặt sẵn cho anh tién đến. Luận về nhan sắc cô ta hơn các cô gái còn lại một bậc, dáng cao, da trắng, ngực to, mông căng nhìn qua đã hứng thú. Anh rút tay ra khỏi cái siết chặt của cô gái xinh đẹp, rút trong ví mộ xấp đô la đưa vào tay cô ta mà nói: "Nó sẽ là của cô, nếu cô rời khỏi nơi này ngay lập tức."
Cô ta có vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó là nhoẻn cười, đặt lại xấp đô la kia vào túi áo vest anh mà nói: "Em không lấy tiền của ngươig tử tế." nói xong cô ta liền rời khỏi vị trí bên cạnh anh, sau đó bước chân ra khỏi cửa phòng VIP.
"Ây da, sao cậu lại đối xử với người đẹp như vây? Cậu không cần thì nhường cho tôi."
Anh đưa ly rượu được rót sẵn trên bàn, uống một ngụm mà nói: "Phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm. Phụ nữ không đẹp nhưng đặc biệt, lại càng cực kì nguy hiểm."
"Vậy theo cậu, cô gái khi nãy đã làm gì khiến cậu cảm thấy nguy hiểm?"
Anh cầm xấp đô là trong túi hất ra rơi tung tóe xuống đất, đúng là ngoại trừ những tờ đô la rơi ra còn có một danh thiếp xen lẫn. Anh nhặt tấm danh thiếp đưa về phía vị giám đốc đang trò chuyện: "Đừng trách tôi không nhường ngài nữa, Hà tổng."
Hân Di quay về nhà, cô hiện tại đã nhờ người mua lại mảnh đất của bà ngoại, mua cả ngôi nhà cũ mà khi cô và mẹ vui vẻ ở bên nhau trưóc khi bà lìa trần. Trạch Hy với coi hiện tại vẫn là quan hệ không rõ ràng, cô chỉ muốn giúp anh thành công, muốn chuộc lại những lỗi lầm mà cô gây ra cho anh.
Tiếng chuông cửa reo vang khi trời đã nhá nhem tối, cô mở cửa liền nhìn thấy một bó hoa hồng hiện ra trước mặt. Hân Di khá bất ngờ, vì Trạch Hy nói đã quay về nước có việc gấp.
"Anh quay lại khi nào, sao không nói em biết trước?"
Trạch Hy bước vào bên trong cùng cô, sau đó ôm cô từ phía sau mà nói: "Đúng là phải hai ngày nữa mới xong việc, nhưng ở nơi này có một sức hút khiến anh không thể không nhanh chóng bay đến."
Cô xoay người rời khỏi vòng tay anh, sau đó đặt bó hoa lên bàn, rót vào ly một ít nước đặt lên bàn nói: "Hôm nay em có tham dự lễ ra mắt của E.L, xem ra bọn họ rất mạnh."
"Bọn chúng cố tình sẽ ra bộ sưu tập đúng ngày chúng ta ra mắt." - Trạch Hy có chút tức giận.
"Hay lần này khoan hãy cho bộ sưu tập của em đưa ra thị truờng, em dù sao vẫn còn non yếu." - Hân Di có chút lo lắng.
"Đừng lo Helen, anh tin tưởng bộ thiết kế của em sẽ chiếm lĩnh thị trường. E.L tuy lớn nhưng chúng vừa bắt đầu ở nơi này khi mà chúng ta đã có rất nhiều khách quen ổn định."
Cô nghe Trạch Hy nói vậy cũng bớt đi một phần lo lắng. Cô nấu cho Trạch Hy một bát mì vì anh than đói, ăn uống no say thì cũng đã khá trễ, cô ngồi chóng cằm nhìn anh: "Em muốn đi ngủ, anh vẫn chưa về sao?"
Trạch Hy nhe răng cười nham hiểm nói: "Hay đêm nay, cho anh ở lại một đêm. Nhớ lúc trước ở Nhật, anh cho em ở nhờ rất lâu đó."
Cánh cửa không chút suy nghĩ mà đóng lại, Trạch Hy cười khổ quay đầu lại với cánh cửa sau đó liền lái xe rời đi. Hai năm qua, anh và cô bên nhau cũng đúng hai nhau kể từ khi cô nhận lời làm bạn gái anh. Anh luôn cảm nhận rằng hai người không giống như người yêu, cô luôn từ chối cử chỉ thân mật, và cũng chưa từng nói yêu anh. Chỉ là cô luôn bên anh dù anh đang ở vựt thẳm của thất bại, cô vẫn thế không rời đi, dù anh quyết định ra sao cũng ủng hộ và giúp đỡ anh không ít để anh có ngày hôm nay.
Sáng hôm sau, cô thức dậy đã nghe tiếng ồn ào bên ngoài, cô nhìn ra cửa sổ thì ra là có người dọn đến. Cô mặc chiếc áo khoác bước ra khỏi cổng, lân la làm quen với vị chủ nhân mới của ngôi nhà sát bên.
"Dì vừa chuyển đến ạ, con ở nhà kế bên ạ."
"A vâng, tôi vừa chuyển đến hôm nay, ông chủ bảo tôi dọn dẹp trước, sẽ về sau."
"Dạ, có lẽ sẽ gặp nhau thường, con tên Di, hàng xóm cả nếu có cần giúp gì cứ gọi con nhé."
"Con gái thật lễ phép."