chuyện kể rằng trước khi '' người đó '' tới, trường trung học kha lâm của thành phố vĩnh hán là trường chuyên rất nổi tiếng, suốt mười tám năm kể từ khi thành lập đến nay trường luôn được cả thành phố biết đến vì kỉ luật tốt và phong trào học tập sôi nổi.
Mặc dù học sinh của trường đều là những cô cậu 15,16,17 nhưng hầu như không tìm thấy một nữ sinh nào mặc váy trên đầu gối, cũng không có nam sinh nào để tóc dài quá mang tai, Học sinh quanh năm suốt tháng chỉ mặc đồng phục màu đen do nhà trường đặt may riêng.
mọi người nghĩ nề nếp học tập nghiẻm ngặt ấy của thế hệ này dang thế hệ khác, rồi nhiều năm sau sẽ trở thành ngôi trường nổi tiếp khắp thế giới.
Nhưng vào một buổi chiều không đẹp trời, sự xuất hiện của '' người đó '' đã vẽ một cảnh chẳng ăn nhập vào viễn cảnh ấy...
Bình thường vào giờ này, khu phòng học tổng hợp của trường luôn đông đúc, náo nhiệt. Trong lớp, đám học sinh đang miệt mài xem trước sách vở; trong phòng họp hội học sinh đang bàn kế hoạch học tập,...
Nhưng hôm nay khu phòng học tổng hợp ấy không một bóng người, chỉ có những cuốn sách ở trên bàn kêu sột soạt vì gió thổi lật trừng trang.
Chính lúc đó, trên sân vận động, cách khu phòng học tổng hợp không xa một đám người lố nhố chen chúc như sóng trào.
'' Có chuyện gì thế? Sáng đã tổ chức buổi họp sớm rồi cơ mà? Sao mọi người vẫn còn tụ tập ở đây? ''
'' Là thách đấu đấy! hôm nay có một học sinh đáng gòm mới chuyển đến, dám thách thức cả lục đại tài tử của hội học sinh nữa! ''
'' nghe nói cậu ấy không muốn mặc đồng phục và cắt tóc ngắn như quy định nên mới thách đấu với Lục đại tài tử ''
Tiêu điểm của những lời bàn tán ồn ào làm một cô bé mặc một chiếc áo màu đỏ bằng lụa có hoạ tiết hồ điệp, sóng tác xoăn bồng bềnh tự nhiên.
'' bạn Hạ Vũ Khê ''
trong sáu cậu nam sinh có một người gầy guộc lên tiếng trước, phá võ sự im lặng hai bên giằng co, cậu ta chỉnh lại capej kính dày cộn trên sóng mũi khuôn mặt vẻ nghiêm túc.
'' Là hội trưởng hội học sinh tôi không thể không nhắc nhỏ bạn một lấn nữa. Giản dị, nghiêm túc, chăm chỉ, cần cù
là kỉ luật của của học sobh trương Kha Lâm cần phải tuân thủ tuyệt đối''
'' Tôi không muốn để quả đầu quả đào như các bạn, lại mang một cặp kính dày Arale nữa! đây là trường chứ không phải nhà sản xuất búp bê. chẳng lẽ các cậu không cảm thấy khô khan nhạt nhẽo sao? ''
'' Cái gì? cô giám nói chúng tôi nhạt nhẽo sao? ''
chuyện kể rằng trước khi '' người đó '' tới, trường trung học kha lâm của thành phố vĩnh hán là trường chuyên rất nổi tiếng, suốt mười tám năm kể từ khi thành lập đến nay trường luôn được cả thành phố biết đến vì kỉ luật tốt và phong trào học tập sôi nổi.
Mặc dù học sinh của trường đều là những cô cậu ,, nhưng hầu như không tìm thấy một nữ sinh nào mặc váy trên đầu gối, cũng không có nam sinh nào để tóc dài quá mang tai, Học sinh quanh năm suốt tháng chỉ mặc đồng phục màu đen do nhà trường đặt may riêng.
mọi người nghĩ nề nếp học tập nghiẻm ngặt ấy của thế hệ này dang thế hệ khác, rồi nhiều năm sau sẽ trở thành ngôi trường nổi tiếp khắp thế giới.
Nhưng vào một buổi chiều không đẹp trời, sự xuất hiện của '' người đó '' đã vẽ một cảnh chẳng ăn nhập vào viễn cảnh ấy...
Bình thường vào giờ này, khu phòng học tổng hợp của trường luôn đông đúc, náo nhiệt. Trong lớp, đám học sinh đang miệt mài xem trước sách vở; trong phòng họp hội học sinh đang bàn kế hoạch học tập,...
Nhưng hôm nay khu phòng học tổng hợp ấy không một bóng người, chỉ có những cuốn sách ở trên bàn kêu sột soạt vì gió thổi lật trừng trang.
Chính lúc đó, trên sân vận động, cách khu phòng học tổng hợp không xa một đám người lố nhố chen chúc như sóng trào.
'' Có chuyện gì thế? Sáng đã tổ chức buổi họp sớm rồi cơ mà? Sao mọi người vẫn còn tụ tập ở đây? ''
'' Là thách đấu đấy! hôm nay có một học sinh đáng gòm mới chuyển đến, dám thách thức cả lục đại tài tử của hội học sinh nữa! ''
'' nghe nói cậu ấy không muốn mặc đồng phục và cắt tóc ngắn như quy định nên mới thách đấu với Lục đại tài tử ''
Tiêu điểm của những lời bàn tán ồn ào làm một cô bé mặc một chiếc áo màu đỏ bằng lụa có hoạ tiết hồ điệp, sóng tác xoăn bồng bềnh tự nhiên.
'' bạn Hạ Vũ Khê ''
trong sáu cậu nam sinh có một người gầy guộc lên tiếng trước, phá võ sự im lặng hai bên giằng co, cậu ta chỉnh lại capej kính dày cộn trên sóng mũi khuôn mặt vẻ nghiêm túc.
'' Là hội trưởng hội học sinh tôi không thể không nhắc nhỏ bạn một lấn nữa. Giản dị, nghiêm túc, chăm chỉ, cần cù
là kỉ luật của của học sobh trương Kha Lâm cần phải tuân thủ tuyệt đối''
'' Tôi không muốn để quả đầu quả đào như các bạn, lại mang một cặp kính dày Arale nữa! đây là trường chứ không phải nhà sản xuất búp bê. chẳng lẽ các cậu không cảm thấy khô khan nhạt nhẽo sao? ''
'' Cái gì? cô giám nói chúng tôi nhạt nhẽo sao? ''