Mang cho anh ly cà phê nóng kèm một chén súp (ngoài yêu cầu). Cậu hy vọng anh ăn một chút, bụng anh rỗng từ hôm qua đến nay rồi (thực ra không chỉ mới rỗng từ hôm qua). Vũ Phong nhìn chén súp rồi nhìn Tùng.
– Tôi không gọi cái này.
– Anh cứ để đó. Nếu không ăn, một lát em lên dọn sau_ nói rồi cậu chuồn êm_
Nhưng nói là lên dọn sau chứ ra khỏi phòng Vũ Phong là Tùng lo cuốn gói. Hôm nay cậu còn phải đến chuẩn bị cho một tiệc cưới ở nhà hàng, giờ này mới đi đã là trễ lắm rồi.
Vũ Phong hớp một ngụm cà phê, anh thấy đầu nhẹ hơn một chút. Anh vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Anh cũng cần đi làm, anh đã bỏ bê mọi thứ cả tuần nay chắc là thành một mớ bòng bong rồi.
Khi thân thể sạch sẽ, đầu óc thoáng đãng thì cái bụng anh sôi. Mùi chén súp đập vào mũi khiến cái miệng muốn ăn. Thôi thì sẵn đó, Vũ Phong húp một hơi hết chén súp. Cả người anh giờ mới thực sự tỉnh táo, dễ chịu. Anh khoái món Tùng nấu, nó rất hợp khẩu vị anh.
– Tùng!_ Anh hướng xuống nhà gọi. Giờ đây, khi đầu óc thông suốt anh biết mình đã có thái độ lạnh nhạt đáp trả sự lo lắng của cậu giành cho anh_
Một tiếng hai tiếng cũng không nghe trả lời. Một lát chị giúp việc mới báo Tùng ra ngoài rồi. Bỗng dưng anh đâm bực, vì hiện giờ anh đang rất muốn gặp cậu.
*
Anh Kỳ đến nhận việc ở một bar nhỏ, cả quầy chỉ mình cậu phụ trách pha rượu. Bar không lớn, khách không đông nhưng đều khách, không ế. Bar chỉ mở cửa từ 5 giờ chiều đến 11 giờ đêm. Xuân đã phán một câu xanh rờn: “Ông chủ này làm việc tài tử ghê, chắc mở cho vui”
Xuân làm bồi bàn ở đây cùng hai người nữa kiêm luôn quét dọn. Bar đông khách nhất là từ 8 giờ trở đi, lúc đó sẽ hơi vất vả một chút. Còn Tùng thành lệ, chiều tối mà rảnh thì chuồn tới đây ngồi chơi, không kêu nước. Nhưng những lúc không ai để ý, cậu được Anh Kỳ mời uống miễn phí.
– Anh buổi sáng đi làm thêm nữa hả? Em mới nghe Sơn nói._ Tùng chống cằm trên quầy bar vừa nhìn Anh Kỳ làm vừa hỏi _
– À không, anh chỉ đi loanh quoanh cho thư giãn, thể dục ấy mà.
– Chi sớm quá vậy, làm khuya không tranh thủ ngủ thêm chút. Xuân cứ là bổ tới trưa trờ trưa trật.
– Anh quen giấc rồi, hồi trước làm ở Huế cũng vậy. Sáng thức dậy dạo một vòng rồi về ngủ tiếp.
– Mỗi người một kiểu._ Tùng chẳng hỏi nữa mà quay ra nhìn Xuân đang hì hụi lau bàn_ Nó làm được không anh? Xuân ấy. Cậu ấy chưa từng đi làm bên ngoài_
– Được, siêng lắm. Không giống cái vẻ tếu táo bên ngoài đâu!
– Vậy anh ổn chứ?
– Ổn. Có gì mà không ổn.
– Chuyện ăn ở đó mà.
– Tốt lắm, thoải mái.
Xuân dọn dẹp xong về lại chỗ Tùng.
– Lại ngồi chay hả?
– Ừ mới gởi lương về quê xong.
– Cha cậu khá chưa?
– Đi tới đi lui gần như bình thường rồi, nhưng không làm việc nặng được thôi.
– Vậy thì tốt quá rồi còn gì?
– Tốt cái gì mà tốt. Ông ấy càng khỏe càng hối tui về lấy vợ lẹ chứ tốt gì!
– Không chừng lấy vợ đi sẽ quên ngay ấy mà._ Xuân tí tởn trêu_
– OK. Ngày mai về cưới luôn._ Tùng trợn mắt, trả lời Xuân_
– Đùa à?_ Anh Kỳ hỏi khi nghe Tùng có vẻ rất khí thế_
– Thật đấy chứ.
Tranh thủ lúc Xuân chạy ra khi có khách vào, Tùng hỏi nhỏ.
– Đợt này cha em làm căng lắm. Anh có cách gì chỉ em vài chiêu đi, chẳng phải anh có kinh nghiệm rồi sao?
– Cậu muốn tham khảo kinh nghiệm của tôi thật sao?_ Anh Kỳ dừng tay khi nghe Tùng cần anh chỉ giáo_
Tùng gật gật đầu. Anh Kỳ thở dài, tay tiếp tục lau lau ly rồi móc lên giàn.
– Khóc lóc năn nỉ, không được thì ăn vạ, quá nữa thì bỏ nhà đi. Vậy đó…
– Được hả?
Tùng hả họng tròn vo nhìn Anh Kỳ, cậu tới cãi còn chưa dám chứ đùng nói ăn vạ hay bỏ nhà đi.
– Vậy là anh từng làm vậy hả. Hữu hiệu không?
– Sao không, rốt cưộc thì tôi tha hồ yêu đương có ai cấm cản gì đâu. Chẳng sao cả, chỉ có người phụ nữ sinh ra mình thì tiều tụy hốc hác, người được gọi là cha thì tóc bạc nhanh hơn…_ Anh Kỳ nói giọng càng nhỏ đi, mắt cậu nhìn ra xa xa đâu đó như có bóng ngừoi phụ nữ sắc mặt tiều tụy ngồi tựa đầu lên ghế ngóng mãi ra đường. Có người đàn ông tóc không còn mấy sợi đen rít mạnh hơi thuốc, mày cau đến không còn sát hơn được nữa._
– Anh Anh Kỳ._ Tùng cẩn thận gọi khi thấy thần sắc Anh Kỳ biến đổi_ Anh Anh Kỳ!
– Vậy đó _ Anh Kỳ quay trở lại nhìn cậu kết luận_ Nhưng cậu cứ đấu tranh, vì người của cậu chẳng phải rất quý cậu sao, người ta chẳng có ai tranh giành với cậu. Cậu phải chọn mất một bên mà thôi.
– Nhưng anh mất tất cả phải không. Sao bây giờ anh không về nhà?
– Tôi còn mặt mũi nào mà về?
– Cũng phải, nhưng mẹ em từng nói: “Dù con trẻ phạm tội tày đình cỡ nào, bậc làm cha mẹ cũng sẽ tha thứ”
– Tôi đã bị từ rồi.
– Từ? Từ anh thì sao họ phải tiều tụy, phải lo buồn. Anh biết mà phải không?
– Từ khi về đây tôi vẫn hay ghé qua.
– Rồi sao?_ ý hỏi thái độ của cha mẹ Anh Kỳ đối với đứa con đi bụi về_
– Tôi không vào.
– Trời!
– Tôi không đủ can đảm. Dù tôi rất muốn ôm bà ấy một lần, nói lời xin lỗi.
– Vậy thì bước vào đi…
– Tôi không đủ dũng khí, cậu không biết khi ra đi tôi đã nói những gì đâu. Tôi thật là điên khùng khi nói những lời làm họ đau lòng. Tôi không phải muốn về nhà, không phải muốn được tha thứ. Sau những gì tôi làm tôi đáng bị trừng phạt, nhưng tôi thực sự muốn xin lỗi những gì mình gây ra.
– Vậy để em đi với anh.
– Cậu?
– Ừ, Em. Để em đi với anh. Một là giúp anh có dũng khí vào nhà, hai là giúp em quyết định xem mình nên làm thế nào tốt nhất.
– Cậu muốn biết một gia đình có đứa con như cậu sẽ ra sao phải không. Muốn xem trước hậu quả hả?_ Bị Anh Kỳ nói trúng tim đen, cậu cười cầu tài_
– Giúp cả hai mà.
– Nhưng chẳng phải Vũ Phong rất thích cậu sao? Anh ta không chừng sẽ cùng cậu gánh vác….
– Thích gì anh ơi. Vui thì lôi người ta lên giường anh anh em em. Không thích thì mắng xối xả, cậu cậu tôi tôi lạnh nhạt muốn chết. Anh yêu người ta anh có như thế không?
– Không!
– Thế! Em cơm bưng nước rót, một dạ hai vâng mà muốn bụp thì bụp……này anh sao vậy?
Tùng đang huyên thuyên bỗng thấy Anh kỳ mặt đỏ bừng. Bị Tùng phát hiện Anh Kỳ vội vã quay mặt đi. Tùng nghĩ ngợi:
“Cậu nãy giờ có nói gì đâu ta, rõ ràng là anh ấy đang ngượng. Chọc ghẹo cũng đâu có, toàn nói chuyện của mình thôi mà… những chuyện mình nói về mình… bị Vũ Phong mắng…bị bụp…bị lạnh nhạt…bị … không lẽ… cái vụ lôi lên giường. Chết cha, hứng quá mấy chuyện vậy cũng lỡ nói tuốt tuồn tuột. Nhưng…”
Tùng quay qua nhìn Anh Kỳ với cặp mắt “Không lẽ anh vì chuyện đó mà đỏ mặt”. Mặt Tùng gian không thể tả. Đọc được những gì Tùng muốn biết mặt Anh Kỳ càng đỏ tợn.
– Không lẽ… Anh… Chưa …từng?
– Chưa từng cái gì?_ Xuân ở đâu chọt mỏ vô bất tử_
– Vô duyên, làm việc của cậu đi.
– Này không vô duyên nha, có cái này hay lắm._ Xuân chỉ về phía quầy thu tiền_ Thấy không, người ngồi cạnh ông chủ đó…. Đó… Hình như ông chủ muốn sang lại bar này hay sao ấy.
– Sang? Nhưng có gì hay. Định sang có nghĩa là có khả năng đóng cửa, có nghĩa là khả năng chúng ta thất nghiệp là rất rất cao_ Anh Kỳ xen vào_
– Phải ha. Chậc hèn chi không có kinh nghiệm như tui mà cũng dễ dàng nhận vào làm, chắc tính sang quán rồi nên không quan tâm đến.
– Phải chi mình có tiền nhỉ, sang lại quán này kinh doanh. Tôi thay lượng khách cũng không tệ_ Anh Kỳ chặc lưỡi tiếc_ có thể buổi sáng mở thành quán cà phê, rất tốt
– Phải ha, em có thể làm thêm bánh ngọt để vào tủ cho khách chọn._ Tùng thêm vào_
– Mơ mộng_ Xuân phán một câu lạnh tanh_
– Có ai cấm đâu._ Anh Kỳ cười_
Chót chét vài câu Xuân lại chạy đi. Tùng quay sang nhìn Anh Kỳ. Hai ánh mắt chạm nhau bỗng Anh Kỳ lại đỏ bừng mặt. Tùng vừa quên béng chuyện đang hạch Anh Ky, nhìn thấy bộ mặt đỏ au đó thì nhớ lại ngay.
– Nè không lẽ hai người sống chung lâu như vậy mà không có gì hả, ai tin được. Dù gì cũng có thời gian hai người chính thức là người yêu của nhau mà.
– Cậu lấy gì kết luận như vậy? Nhảm!
– Anh em nhà đó ít nhiều cũng có gen giống nhau chứ hỉ, mà anh lớn như vậy rồi, nhắc tới chuyện đó mà mặt còn đỏ như gấc… hỏi sao không nghi chứ hả!?
– Cậu thật là, không phải ai cũng như cậu. Minh Hàn không động vào tôi đâu, hôn một cái cũng chưa từng.
– …_ Tùng chợt im lặng. Anh Kỳ không phải là một cô gái để Minh Hàn giữ mình giữ mẩy. Chỉ có thể là…_
– Anh ấy không yêu tôi thì không chạm vào, vậy thôi._ Anh Kỳ nói tự nhiên như đó là chuyện mưa nắng của ông trời vậy_
– Không biết phải nói anh ta thế nào nữa. Em từng chứng kiến anh ấy bị Toàn Hiếu bắt nạt mà tội, bây giờ thì thấy ghét rồi.
– Không cần ghét, nhờ vậy mà tôi không quá ảo tưởng. Một ngày anh ấy chưa chạm vào tôi tôi biết mình chưa có tí nào trong trái tim đó, có ra đi cũng là một việc được báo trước._ Giọng Anh Kỳ đã bắt đầu giao động_ Mà thôi chuyện qua rồi nhắc mãi làm gì. Cậu có thực muốn cùng tôi đi không?
– Đi đâu?
– Nhà tôi._ Anh Kỳ có vẻ muốn lái sang chuyện khác_
– Đi chứ, hứa rồi mà.
“Tôi đã đồng ý khi nào chứ!”. Anh Kỳ cười cười, nghĩ thầm trong bụng.
*
Vũ Phong rà soát hết giấy tờ từ trước tới giờ. Những thứ liên quan giữa các sòng bạc và khách sạn anh xem xét tỉ mỉ. Minh Hàn đang nhúng vào những tài liệu này buộc tội anh. Chưa biết là buộc tội anh với chính quyền hay với cha anh, nhưng cái nào thì anh cũng chết nếu để lại những bằng chứng quá rõ ràng.
Vũ Phong cũng rất bực mình vì doanh thu của anh đang giảm đáng kể. Nguồn khách từ các khách sạn mà Minh Hàn đang quản lý không được đưa đến chỗ để anh giải trí nữa. Những người còn đang làm việc cho anh ở lại khách sạn để móc nối khách đang bị Minh Hàn tìm ra và loại dần.
Vũ Phong vốn cũng biết Minh Hàn không phải là một tên khù khờ, anh đã dè chừng ông anh này nên quẳng anh ta vào một mối lo toang khác đó la chuyện tình cảm. Có như vậy anh ta mới không còn hơi sức để ý tới chuyện của anh. Bây giờ Minh Hàn nuôi ý trả đũa anh thì anh vất vả lắm đây.
Nhưng nói gì thì nói. Vũ Phong trong quá khứ rất để tâm đến tài năng của ông anh cùng cha khác mẹ này, nên khi tạm loại được Minh Hàn anh cũng rất nhanh chóng đẩy nhanh kế hoạch của mình. Anh cũng biết rồi một ngày Minh Hàn sẽ quay lại, anh ta là thứ duy nhất mà người cha anh yêu để lại, dễ gì ông ấy bỏ anh ta đầu đường xó chợ chứ. Nhưng nhanh quá, Minh Hàn quay lại trước khi anh kịp thu dọn chiến trường, bây giờ anh chỉ còn chờ vào bản lĩnh của Minh Hàn có thể khai thác tài liệu của anh tới đâu thôi. Nhưng nói thật, anh thèm đập vô cái bản mặt ông anh mình một cái ghê… “ Minh Hàn là anh phụ thằng em này trước đó nha”
Anh còn nhớ sáng hôm đó anh uống cà phê sáng ở Land, một người mà anh không bao giờ quên mặt đang ngồi cùng một người nữa. Người này anh cũng biết mặt luôn. Lặng lặng lại ngồi gần chỗ hai người kia ngồi, hơi khuất sau bóng cây dừa kiểng, anh biết được một chuyện rất rất thú vị.
– Anh đồng ý mối làm ăn này đi, huê hồng sẽ rất cao. Tôi đã đồng ý trả phí dịch vụ cho anh gấp đôi giá bình thường còn gì.
– Nhưng làm như thế tôi rất dễ đi tù đó. Số tiền cho anh vay quá lớn so với tài sản anh thế chấp.
– Nhưng tôi đã đưa cho anh xem hợp đồng mua lại Rose Queen rồi đó thôi. Khi xong việc anh cứ đem nó xác nhập vào khoản thế chấp. Nếu cần làm ngay hợp đồng bây giờ cũng được, khi Rose Queen được sang tên thì chính thức ký cho mau lẹ.
– Như vậy rất liều lĩnh, nếu hợp đồng chuyển nhượng thất bại…thì…
– Làm sao thất bại cho được. Anh cũng xem rõ những giấy tờ tập đoàn họ Trịnh giám đốc Minh Hàn đã ký đồng ý mua lại Rose Queen. Giấy ủy quyền cho tôi toàn quyền xử lý cũng hợp pháp. Có chuyện gì cũng đâu liên quan anh.
– Đúng là anh toàn quyền trong chuyện này, nhưng tập đoàn họ mua mà trở thành sở hữu của riêng anh…
– Là do giám đốc muốn như vậy thôi. Anh ta muốn tôi thay anh ta sở hữu ít tài sản riêng thôi mà. Không vấn đề gì đâu
– Anh chắc chắn chứ. Nhưng để an toàn anh nên ký giấy đồng ý gán toàn bộ công ty của anh cho chúng tôi nếu anh không trả nợ được.
– Chuyện nhỏ.
– Vậy tôi sẽ đi lo giấy tờ đầy đủ, thôi tôi đi trước.
Vũ Phong cười khảy, Minh Hàn ơi là Minh Hàn. Không biết anh thông minh hay ngu ngốc mà muốn đem tài sản cho tên nhóc này đứng tên thay anh. Nhưng anh bỏ thằng em này trước thì anh cũng tự chịu đi, xem ai mới là kẻ phải ra đi.
Thêm một vài tác động nhỏ đủ cho cái hợp đồng đó nhanh chóng hoàn tất trước cả thời hạn, Vũ Phong không quên lưu lại những thứ cần thiết cho anh. Anh chỉ chờ ngày anh cười vào mặt Minh Hàn.
– “Minh Hàn, anh tin người tình bé nhỏ của anh thế sao? Trao vào tay hắn cả sự nghiệp của mình trong khi thẳng tay hất thằng em mình ra.”
Người Vũ Phong bắt gặp không ai khác chính là Toàn Hiếu. Toàn Hiếu chính thức vào làm trợ lý cho Minh Hàn. Cái chức này mười mươi là không cần qua tuyển dụng.
Nhận chức giám đốc không lâu Minh Hàn đã thành công trong việc xác nhập Rose Queen. Một khách sạn cổ. Nói cổ nhưng không phải lỗi thời mà do nó có kiến trúc cổ nhưng bên trong nội thất dịch vụ thuộc hàng năm sao. Khách sạn này nhắm vào cung cách phục vụ cho khách có cảm giác là mình là ông chúa bà hoàng. Nó vì sao được sang nhượng. Không phải vì nó làm ăn thất bát hay khách sạn chuẩn bị phá sản. Đơn giản vì cổ đông lớn nhất đã quá lớn tuổi và ông muốn bán lại cổ phần của mình về nghĩ hưu, hưởng thụ.
Đối thủ cạnh tranh không ít, nhưng có trời mới biết vì sao Minh Hàn thắng trong số cả trăm đối tượng muốn nó. Vị trí kinh doanh thuận lợi, doanh thu cao. Nhưng Vũ Phong nói không sai, anh khôn cả đời dại một giờ. Chỉ còn bước cuối cùng là hoàn tất thủ tục anh lại giao cho Toàn Hiếu, thực ra vì anh muốn Toàn Hiếu góp chút công cho thành công này để bớt những ý kiến không đồng tình với việc anh đặt cậu ta ở cái vị trí trợ lý mà không thông qua bất kỳ một cuộc tuyển chọn nào.
Và Toàn Hiếu không phụ lòng anh, cậu ta lợi dụng ngay cơ hội béo bở này. Để Minh Hàn ký giấy ủy quyền cho cậu đứng ra thâu tóm khách sạn, để cho cậu đứng tên chủ quyền mà không phải tên của công ty. Minh Hàn đã ký nhưng anh không hề biết anh ký những gì.
Toàn Hiếu mang công ty của cha cậu ta đi cầm, lấy số tiền đó đặt cọc trước khi công ty đặt cọc, cậu ta tiến hành chuyển quyền trước khi công ty làm việc đó. Cuối cùng cậu chỉ cần chờ công ty chuyển khoản nữa là xong. Tiền sẽ do Minh Hàn trả, tài sản cậu hưởng. Giấy tờ cậu lo, chỉ cần đánh lạc hướng một chút Minh Hàn sẽ không đắn đo nhiều khi cậu đưa giấy tờ cho anh ta ký. Cậu sẽ rút công ty của cha cậu về, lấy Rose Queen thế vào ngân hàng. Mọi thứ còn lại Minh Hàn sẽ dọn dẹp thay cậu. Giấy tờ ra nước ngoài cũng được chuẩn bị kỹ càng. Toàn Hiếu toan tính làm chuyến chót
Mang cho anh ly cà phê nóng kèm một chén súp (ngoài yêu cầu). Cậu hy vọng anh ăn một chút, bụng anh rỗng từ hôm qua đến nay rồi (thực ra không chỉ mới rỗng từ hôm qua). Vũ Phong nhìn chén súp rồi nhìn Tùng.
– Tôi không gọi cái này.
– Anh cứ để đó. Nếu không ăn, một lát em lên dọn sau_ nói rồi cậu chuồn êm_
Nhưng nói là lên dọn sau chứ ra khỏi phòng Vũ Phong là Tùng lo cuốn gói. Hôm nay cậu còn phải đến chuẩn bị cho một tiệc cưới ở nhà hàng, giờ này mới đi đã là trễ lắm rồi.
Vũ Phong hớp một ngụm cà phê, anh thấy đầu nhẹ hơn một chút. Anh vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Anh cũng cần đi làm, anh đã bỏ bê mọi thứ cả tuần nay chắc là thành một mớ bòng bong rồi.
Khi thân thể sạch sẽ, đầu óc thoáng đãng thì cái bụng anh sôi. Mùi chén súp đập vào mũi khiến cái miệng muốn ăn. Thôi thì sẵn đó, Vũ Phong húp một hơi hết chén súp. Cả người anh giờ mới thực sự tỉnh táo, dễ chịu. Anh khoái món Tùng nấu, nó rất hợp khẩu vị anh.
– Tùng!_ Anh hướng xuống nhà gọi. Giờ đây, khi đầu óc thông suốt anh biết mình đã có thái độ lạnh nhạt đáp trả sự lo lắng của cậu giành cho anh_
Một tiếng hai tiếng cũng không nghe trả lời. Một lát chị giúp việc mới báo Tùng ra ngoài rồi. Bỗng dưng anh đâm bực, vì hiện giờ anh đang rất muốn gặp cậu.
Anh Kỳ đến nhận việc ở một bar nhỏ, cả quầy chỉ mình cậu phụ trách pha rượu. Bar không lớn, khách không đông nhưng đều khách, không ế. Bar chỉ mở cửa từ giờ chiều đến giờ đêm. Xuân đã phán một câu xanh rờn: “Ông chủ này làm việc tài tử ghê, chắc mở cho vui”
Xuân làm bồi bàn ở đây cùng hai người nữa kiêm luôn quét dọn. Bar đông khách nhất là từ giờ trở đi, lúc đó sẽ hơi vất vả một chút. Còn Tùng thành lệ, chiều tối mà rảnh thì chuồn tới đây ngồi chơi, không kêu nước. Nhưng những lúc không ai để ý, cậu được Anh Kỳ mời uống miễn phí.
– Anh buổi sáng đi làm thêm nữa hả? Em mới nghe Sơn nói._ Tùng chống cằm trên quầy bar vừa nhìn Anh Kỳ làm vừa hỏi _
– À không, anh chỉ đi loanh quoanh cho thư giãn, thể dục ấy mà.
– Chi sớm quá vậy, làm khuya không tranh thủ ngủ thêm chút. Xuân cứ là bổ tới trưa trờ trưa trật.
– Anh quen giấc rồi, hồi trước làm ở Huế cũng vậy. Sáng thức dậy dạo một vòng rồi về ngủ tiếp.
– Mỗi người một kiểu._ Tùng chẳng hỏi nữa mà quay ra nhìn Xuân đang hì hụi lau bàn_ Nó làm được không anh? Xuân ấy. Cậu ấy chưa từng đi làm bên ngoài_
– Được, siêng lắm. Không giống cái vẻ tếu táo bên ngoài đâu!
– Vậy anh ổn chứ?
– Ổn. Có gì mà không ổn.
– Chuyện ăn ở đó mà.
– Tốt lắm, thoải mái.
Xuân dọn dẹp xong về lại chỗ Tùng.
– Lại ngồi chay hả?
– Ừ mới gởi lương về quê xong.
– Cha cậu khá chưa?
– Đi tới đi lui gần như bình thường rồi, nhưng không làm việc nặng được thôi.
– Vậy thì tốt quá rồi còn gì?
– Tốt cái gì mà tốt. Ông ấy càng khỏe càng hối tui về lấy vợ lẹ chứ tốt gì!
– Không chừng lấy vợ đi sẽ quên ngay ấy mà._ Xuân tí tởn trêu_
– OK. Ngày mai về cưới luôn._ Tùng trợn mắt, trả lời Xuân_
– Đùa à?_ Anh Kỳ hỏi khi nghe Tùng có vẻ rất khí thế_
– Thật đấy chứ.
Tranh thủ lúc Xuân chạy ra khi có khách vào, Tùng hỏi nhỏ.
– Đợt này cha em làm căng lắm. Anh có cách gì chỉ em vài chiêu đi, chẳng phải anh có kinh nghiệm rồi sao?
– Cậu muốn tham khảo kinh nghiệm của tôi thật sao?_ Anh Kỳ dừng tay khi nghe Tùng cần anh chỉ giáo_
Tùng gật gật đầu. Anh Kỳ thở dài, tay tiếp tục lau lau ly rồi móc lên giàn.
– Khóc lóc năn nỉ, không được thì ăn vạ, quá nữa thì bỏ nhà đi. Vậy đó…
– Được hả?
Tùng hả họng tròn vo nhìn Anh Kỳ, cậu tới cãi còn chưa dám chứ đùng nói ăn vạ hay bỏ nhà đi.
– Vậy là anh từng làm vậy hả. Hữu hiệu không?
– Sao không, rốt cưộc thì tôi tha hồ yêu đương có ai cấm cản gì đâu. Chẳng sao cả, chỉ có người phụ nữ sinh ra mình thì tiều tụy hốc hác, người được gọi là cha thì tóc bạc nhanh hơn…_ Anh Kỳ nói giọng càng nhỏ đi, mắt cậu nhìn ra xa xa đâu đó như có bóng ngừoi phụ nữ sắc mặt tiều tụy ngồi tựa đầu lên ghế ngóng mãi ra đường. Có người đàn ông tóc không còn mấy sợi đen rít mạnh hơi thuốc, mày cau đến không còn sát hơn được nữa._
– Anh Anh Kỳ._ Tùng cẩn thận gọi khi thấy thần sắc Anh Kỳ biến đổi_ Anh Anh Kỳ!
– Vậy đó _ Anh Kỳ quay trở lại nhìn cậu kết luận_ Nhưng cậu cứ đấu tranh, vì người của cậu chẳng phải rất quý cậu sao, người ta chẳng có ai tranh giành với cậu. Cậu phải chọn mất một bên mà thôi.
– Nhưng anh mất tất cả phải không. Sao bây giờ anh không về nhà?
– Tôi còn mặt mũi nào mà về?
– Cũng phải, nhưng mẹ em từng nói: “Dù con trẻ phạm tội tày đình cỡ nào, bậc làm cha mẹ cũng sẽ tha thứ”
– Tôi đã bị từ rồi.
– Từ? Từ anh thì sao họ phải tiều tụy, phải lo buồn. Anh biết mà phải không?
– Từ khi về đây tôi vẫn hay ghé qua.
– Rồi sao?_ ý hỏi thái độ của cha mẹ Anh Kỳ đối với đứa con đi bụi về_
– Tôi không vào.
– Trời!
– Tôi không đủ can đảm. Dù tôi rất muốn ôm bà ấy một lần, nói lời xin lỗi.
– Vậy thì bước vào đi…
– Tôi không đủ dũng khí, cậu không biết khi ra đi tôi đã nói những gì đâu. Tôi thật là điên khùng khi nói những lời làm họ đau lòng. Tôi không phải muốn về nhà, không phải muốn được tha thứ. Sau những gì tôi làm tôi đáng bị trừng phạt, nhưng tôi thực sự muốn xin lỗi những gì mình gây ra.
– Vậy để em đi với anh.
– Cậu?
– Ừ, Em. Để em đi với anh. Một là giúp anh có dũng khí vào nhà, hai là giúp em quyết định xem mình nên làm thế nào tốt nhất.
– Cậu muốn biết một gia đình có đứa con như cậu sẽ ra sao phải không. Muốn xem trước hậu quả hả?_ Bị Anh Kỳ nói trúng tim đen, cậu cười cầu tài_
– Giúp cả hai mà.
– Nhưng chẳng phải Vũ Phong rất thích cậu sao? Anh ta không chừng sẽ cùng cậu gánh vác….
– Thích gì anh ơi. Vui thì lôi người ta lên giường anh anh em em. Không thích thì mắng xối xả, cậu cậu tôi tôi lạnh nhạt muốn chết. Anh yêu người ta anh có như thế không?
– Không!
– Thế! Em cơm bưng nước rót, một dạ hai vâng mà muốn bụp thì bụp……này anh sao vậy?
Tùng đang huyên thuyên bỗng thấy Anh kỳ mặt đỏ bừng. Bị Tùng phát hiện Anh Kỳ vội vã quay mặt đi. Tùng nghĩ ngợi:
“Cậu nãy giờ có nói gì đâu ta, rõ ràng là anh ấy đang ngượng. Chọc ghẹo cũng đâu có, toàn nói chuyện của mình thôi mà… những chuyện mình nói về mình… bị Vũ Phong mắng…bị bụp…bị lạnh nhạt…bị … không lẽ… cái vụ lôi lên giường. Chết cha, hứng quá mấy chuyện vậy cũng lỡ nói tuốt tuồn tuột. Nhưng…”
Tùng quay qua nhìn Anh Kỳ với cặp mắt “Không lẽ anh vì chuyện đó mà đỏ mặt”. Mặt Tùng gian không thể tả. Đọc được những gì Tùng muốn biết mặt Anh Kỳ càng đỏ tợn.
– Không lẽ… Anh… Chưa …từng?
– Chưa từng cái gì?_ Xuân ở đâu chọt mỏ vô bất tử_
– Vô duyên, làm việc của cậu đi.
– Này không vô duyên nha, có cái này hay lắm._ Xuân chỉ về phía quầy thu tiền_ Thấy không, người ngồi cạnh ông chủ đó…. Đó… Hình như ông chủ muốn sang lại bar này hay sao ấy.
– Sang? Nhưng có gì hay. Định sang có nghĩa là có khả năng đóng cửa, có nghĩa là khả năng chúng ta thất nghiệp là rất rất cao_ Anh Kỳ xen vào_
– Phải ha. Chậc hèn chi không có kinh nghiệm như tui mà cũng dễ dàng nhận vào làm, chắc tính sang quán rồi nên không quan tâm đến.
– Phải chi mình có tiền nhỉ, sang lại quán này kinh doanh. Tôi thay lượng khách cũng không tệ_ Anh Kỳ chặc lưỡi tiếc_ có thể buổi sáng mở thành quán cà phê, rất tốt
– Phải ha, em có thể làm thêm bánh ngọt để vào tủ cho khách chọn._ Tùng thêm vào_
– Mơ mộng_ Xuân phán một câu lạnh tanh_
– Có ai cấm đâu._ Anh Kỳ cười_
Chót chét vài câu Xuân lại chạy đi. Tùng quay sang nhìn Anh Kỳ. Hai ánh mắt chạm nhau bỗng Anh Kỳ lại đỏ bừng mặt. Tùng vừa quên béng chuyện đang hạch Anh Ky, nhìn thấy bộ mặt đỏ au đó thì nhớ lại ngay.
– Nè không lẽ hai người sống chung lâu như vậy mà không có gì hả, ai tin được. Dù gì cũng có thời gian hai người chính thức là người yêu của nhau mà.
– Cậu lấy gì kết luận như vậy? Nhảm!
– Anh em nhà đó ít nhiều cũng có gen giống nhau chứ hỉ, mà anh lớn như vậy rồi, nhắc tới chuyện đó mà mặt còn đỏ như gấc… hỏi sao không nghi chứ hả!?
– Cậu thật là, không phải ai cũng như cậu. Minh Hàn không động vào tôi đâu, hôn một cái cũng chưa từng.
– …_ Tùng chợt im lặng. Anh Kỳ không phải là một cô gái để Minh Hàn giữ mình giữ mẩy. Chỉ có thể là…_
– Anh ấy không yêu tôi thì không chạm vào, vậy thôi._ Anh Kỳ nói tự nhiên như đó là chuyện mưa nắng của ông trời vậy_
– Không biết phải nói anh ta thế nào nữa. Em từng chứng kiến anh ấy bị Toàn Hiếu bắt nạt mà tội, bây giờ thì thấy ghét rồi.
– Không cần ghét, nhờ vậy mà tôi không quá ảo tưởng. Một ngày anh ấy chưa chạm vào tôi tôi biết mình chưa có tí nào trong trái tim đó, có ra đi cũng là một việc được báo trước._ Giọng Anh Kỳ đã bắt đầu giao động_ Mà thôi chuyện qua rồi nhắc mãi làm gì. Cậu có thực muốn cùng tôi đi không?
– Đi đâu?
– Nhà tôi._ Anh Kỳ có vẻ muốn lái sang chuyện khác_
– Đi chứ, hứa rồi mà.
“Tôi đã đồng ý khi nào chứ!”. Anh Kỳ cười cười, nghĩ thầm trong bụng.
Vũ Phong rà soát hết giấy tờ từ trước tới giờ. Những thứ liên quan giữa các sòng bạc và khách sạn anh xem xét tỉ mỉ. Minh Hàn đang nhúng vào những tài liệu này buộc tội anh. Chưa biết là buộc tội anh với chính quyền hay với cha anh, nhưng cái nào thì anh cũng chết nếu để lại những bằng chứng quá rõ ràng.
Vũ Phong cũng rất bực mình vì doanh thu của anh đang giảm đáng kể. Nguồn khách từ các khách sạn mà Minh Hàn đang quản lý không được đưa đến chỗ để anh giải trí nữa. Những người còn đang làm việc cho anh ở lại khách sạn để móc nối khách đang bị Minh Hàn tìm ra và loại dần.
Vũ Phong vốn cũng biết Minh Hàn không phải là một tên khù khờ, anh đã dè chừng ông anh này nên quẳng anh ta vào một mối lo toang khác đó la chuyện tình cảm. Có như vậy anh ta mới không còn hơi sức để ý tới chuyện của anh. Bây giờ Minh Hàn nuôi ý trả đũa anh thì anh vất vả lắm đây.
Nhưng nói gì thì nói. Vũ Phong trong quá khứ rất để tâm đến tài năng của ông anh cùng cha khác mẹ này, nên khi tạm loại được Minh Hàn anh cũng rất nhanh chóng đẩy nhanh kế hoạch của mình. Anh cũng biết rồi một ngày Minh Hàn sẽ quay lại, anh ta là thứ duy nhất mà người cha anh yêu để lại, dễ gì ông ấy bỏ anh ta đầu đường xó chợ chứ. Nhưng nhanh quá, Minh Hàn quay lại trước khi anh kịp thu dọn chiến trường, bây giờ anh chỉ còn chờ vào bản lĩnh của Minh Hàn có thể khai thác tài liệu của anh tới đâu thôi. Nhưng nói thật, anh thèm đập vô cái bản mặt ông anh mình một cái ghê… “ Minh Hàn là anh phụ thằng em này trước đó nha”
Anh còn nhớ sáng hôm đó anh uống cà phê sáng ở Land, một người mà anh không bao giờ quên mặt đang ngồi cùng một người nữa. Người này anh cũng biết mặt luôn. Lặng lặng lại ngồi gần chỗ hai người kia ngồi, hơi khuất sau bóng cây dừa kiểng, anh biết được một chuyện rất rất thú vị.
– Anh đồng ý mối làm ăn này đi, huê hồng sẽ rất cao. Tôi đã đồng ý trả phí dịch vụ cho anh gấp đôi giá bình thường còn gì.
– Nhưng làm như thế tôi rất dễ đi tù đó. Số tiền cho anh vay quá lớn so với tài sản anh thế chấp.
– Nhưng tôi đã đưa cho anh xem hợp đồng mua lại Rose Queen rồi đó thôi. Khi xong việc anh cứ đem nó xác nhập vào khoản thế chấp. Nếu cần làm ngay hợp đồng bây giờ cũng được, khi Rose Queen được sang tên thì chính thức ký cho mau lẹ.
– Như vậy rất liều lĩnh, nếu hợp đồng chuyển nhượng thất bại…thì…
– Làm sao thất bại cho được. Anh cũng xem rõ những giấy tờ tập đoàn họ Trịnh giám đốc Minh Hàn đã ký đồng ý mua lại Rose Queen. Giấy ủy quyền cho tôi toàn quyền xử lý cũng hợp pháp. Có chuyện gì cũng đâu liên quan anh.
– Đúng là anh toàn quyền trong chuyện này, nhưng tập đoàn họ mua mà trở thành sở hữu của riêng anh…
– Là do giám đốc muốn như vậy thôi. Anh ta muốn tôi thay anh ta sở hữu ít tài sản riêng thôi mà. Không vấn đề gì đâu
– Anh chắc chắn chứ. Nhưng để an toàn anh nên ký giấy đồng ý gán toàn bộ công ty của anh cho chúng tôi nếu anh không trả nợ được.
– Chuyện nhỏ.
– Vậy tôi sẽ đi lo giấy tờ đầy đủ, thôi tôi đi trước.
Vũ Phong cười khảy, Minh Hàn ơi là Minh Hàn. Không biết anh thông minh hay ngu ngốc mà muốn đem tài sản cho tên nhóc này đứng tên thay anh. Nhưng anh bỏ thằng em này trước thì anh cũng tự chịu đi, xem ai mới là kẻ phải ra đi.
Thêm một vài tác động nhỏ đủ cho cái hợp đồng đó nhanh chóng hoàn tất trước cả thời hạn, Vũ Phong không quên lưu lại những thứ cần thiết cho anh. Anh chỉ chờ ngày anh cười vào mặt Minh Hàn.
– “Minh Hàn, anh tin người tình bé nhỏ của anh thế sao? Trao vào tay hắn cả sự nghiệp của mình trong khi thẳng tay hất thằng em mình ra.”
Người Vũ Phong bắt gặp không ai khác chính là Toàn Hiếu. Toàn Hiếu chính thức vào làm trợ lý cho Minh Hàn. Cái chức này mười mươi là không cần qua tuyển dụng.
Nhận chức giám đốc không lâu Minh Hàn đã thành công trong việc xác nhập Rose Queen. Một khách sạn cổ. Nói cổ nhưng không phải lỗi thời mà do nó có kiến trúc cổ nhưng bên trong nội thất dịch vụ thuộc hàng năm sao. Khách sạn này nhắm vào cung cách phục vụ cho khách có cảm giác là mình là ông chúa bà hoàng. Nó vì sao được sang nhượng. Không phải vì nó làm ăn thất bát hay khách sạn chuẩn bị phá sản. Đơn giản vì cổ đông lớn nhất đã quá lớn tuổi và ông muốn bán lại cổ phần của mình về nghĩ hưu, hưởng thụ.
Đối thủ cạnh tranh không ít, nhưng có trời mới biết vì sao Minh Hàn thắng trong số cả trăm đối tượng muốn nó. Vị trí kinh doanh thuận lợi, doanh thu cao. Nhưng Vũ Phong nói không sai, anh khôn cả đời dại một giờ. Chỉ còn bước cuối cùng là hoàn tất thủ tục anh lại giao cho Toàn Hiếu, thực ra vì anh muốn Toàn Hiếu góp chút công cho thành công này để bớt những ý kiến không đồng tình với việc anh đặt cậu ta ở cái vị trí trợ lý mà không thông qua bất kỳ một cuộc tuyển chọn nào.
Và Toàn Hiếu không phụ lòng anh, cậu ta lợi dụng ngay cơ hội béo bở này. Để Minh Hàn ký giấy ủy quyền cho cậu đứng ra thâu tóm khách sạn, để cho cậu đứng tên chủ quyền mà không phải tên của công ty. Minh Hàn đã ký nhưng anh không hề biết anh ký những gì.
Toàn Hiếu mang công ty của cha cậu ta đi cầm, lấy số tiền đó đặt cọc trước khi công ty đặt cọc, cậu ta tiến hành chuyển quyền trước khi công ty làm việc đó. Cuối cùng cậu chỉ cần chờ công ty chuyển khoản nữa là xong. Tiền sẽ do Minh Hàn trả, tài sản cậu hưởng. Giấy tờ cậu lo, chỉ cần đánh lạc hướng một chút Minh Hàn sẽ không đắn đo nhiều khi cậu đưa giấy tờ cho anh ta ký. Cậu sẽ rút công ty của cha cậu về, lấy Rose Queen thế vào ngân hàng. Mọi thứ còn lại Minh Hàn sẽ dọn dẹp thay cậu. Giấy tờ ra nước ngoài cũng được chuẩn bị kỹ càng. Toàn Hiếu toan tính làm chuyến chót