– Anh đâu có tới làm khách._ Minh Hàn liếc nhìn Anh Kỳ đang lén quay mặt trốn cái nhìn nóng hổi của anh_ Sao cả đám ủ rủ thế.
– Bọn em đang ước gì chủ cho thuê luôn tầng trên_ vừa nói Tùng vừa kéo ghế cho Minh Hàn ngồi_ nhưng ở trên có công ty gia đình nên không có chút hy vọng gì.
– Hay để anh đi thương lượng cho, đằng nào mấy việc này anh cũng chuyên nghiệp hơn, dễ thuyết phục hơn. Được chứ?_ hỏi cả đám nhưng mắt chỉ nhìn Anh Kỳ làm Anh Kỳ mắc cỡ với sáu con mắt kia đang đổ về mình_
– Vậy anh giúp tụi em nha….
– Được, xong việc sẽ có quà cám ơn chứ ha?_ Minh Hàn mắt nhìn thẳng chờ đợi_
– …….
Lại sáu con mắt cũng đổ về Anh Kỳ ý thúc giục mau gật đầu đi.
– Đ…ươ…c…được mà.
– Vậy anh đi đây, tầng trên phải không. Hy vọng tuần sau sẽ có kết quả.
– Nhanh vậy sao? Công ty anh không có việc để làm hả_ Anh Kỳ hỏi nhưng giọng khá móc lò_
– Trợ lý mới của anh rất giỏi, mấy việc này để anh ta làm một loáng là xong mà. Thôi anh đi bây giờ đây, sớm xem xét không chừng chưa tới một tuần là xong.
– Đi liền sao? Nước còn chưa uống._ Xuân bưng ly nước ra còn chưa kịp đặt xuống_
– Không sao, dù gì anh cũng muốn sớm có quà._ một cái nháy mắt đầy tình tứ về phía Anh Kỳ trước khi ra khỏi cửa_
– Hình như anh ta chỉ muốn nhận quà cảm tạ của anh thôi, còn bọn em thì không đâu. Anh Anh Kỳ tất cả trông cậy vào anh hết nha, nhớ dịu dàng một chút không chừng anh ấy mua luôn chỗ này cho chúng ta không cần đi thuê mướn nữa.
– Điên!
– Thôi giải tán, chờ tin lành từ ông giám đốc thôi. Chiều còn làm nữa._ Tùng lùa cả bọn_
…………………………………
Tùng bước vô nhà, Vũ Phong ngồi bên bàn ăn chờ cậu làm cậu giật thót. Cái vụ “phí phục vụ đặc biệt” mà cậu nổi hứng thu bất tử báo hại cậu xấc bấc xang bang cả tuần lễ liền, cuối cùng cậu phải xuống nước năn nỉ ỉ ôi nhận lỗi hết nước miếng mới được tha. Năn nỉ xong cậu bỗng nhiên nhận ra mình ngốc vô cùng, cậu là người đang giận mà tự dưng biến thành người đi năn nỉ. Chuyện Vũ Phong và Anh Kỳ thông đồng lừa mọi người dù cậu không bị ảnh hưởng gì nhưng cậu đã rất lo cho Anh Kỳ, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui thăm Anh Kỳ, an ủi cha mẹ Anh Kỳ, cũng động viên Minh Hàn rất nhiều, cậu cực khổ như vậy mà Vũ Phong cứ bình chân như vại xem cậu diễn, thật tức chết thì thôi. Lần đó cậu cũng giận luôn Anh Kỳ, giấu Minh Hàn đã đành sao giấu luôn cả cậu. Anh Kỳ thì đi xin lỗi cậu quá trời còn cái tên này… làm tới làm lui một hồi thành cậu phải đi năn nỉ, tức chết. Mà thôi, thà vậy còn hơn bị hắn hành chết dở.
– Sao về trễ vậy?_ nhìn thấy Tùng về tới, Vũ Phong hỏi một câu không nghe ra giận hay vui_
– Sao hôm nay anh ở nhà? Không đi làm sao?
– Không, hôm nay về bên nhà. ‘Tổng giám đốc’ gọi, xong việc cũng gần tới bữa trưa rồi nên không đi nữa.
– Có cả Minh Hàn nữa phải không?
– Sao em biết?
– Lúc nãy anh ấy có ghé quán. Mà về đó không có chuyện gì chứ?
– Không.
Tùng rửa tay rửa mặt qua loa xong ngồi vào bàn ăn. Vừa kể chuyện linh tinh ở Four…..
– …..Bọn em định thuê luôn tầng trên nhưng khó quá, Minh Hàn nghe được bảo trong vòng một tuần sẽ giúp bọn em thương lượng xong, còn bảo có khi không quá một tuần ấy chứ…..
– Anh ta nói vậy thì chắc không quá một tuần đâu._ Vũ Phong thong thả vừa ăn vừa trả lời như đó là chuyện phiếm ngoài chợ_
– Anh không biết chứ ở trên là do con rể của chủ nhà dùng mở văn phòng công ty, không lẽ người ta đuổi người nhà để cho mình thuê.
– Nhưng Minh Hàn nói không tới một tuần thì tụi em cứ lo kinh phí sửa chữa Four đi là vừa
Tùng dừng đũa nhìn Vũ Phong có vẻ không tin lắm. Đáp lại cái nhìn khó tin của Tùng, Vũ Phong vẫn thản nhiên thưởng thức bữa ăn vừa tà tà trả lời.
– Em đừng nhìn Minh Hàn lụy tình chạy lung tung như thế mà xem thường. Cứ để sự việc lần này chứng minh năng lực Minh Hàn cho em thấy, không dưng mà cha anh không đuổi Minh Hàn sau chuyện của Toàn Hiếu… Có cần vay tiền không, anh sẽ rất sẵn lòng cho em vay._ Vũ Phong cười gian đá sang chuyện khác_
– Có cũng không vay người lấy lãi cắt cổ như anh…..
– Thật không? Anh thấy mình rất nhân đạo là gì, con nợ không trả nổi anh còn nuôi luôn mà có khó dễ gì đâu.
– …………………._ Tùng không có gì để nói với cái ông chủ nợ tốt bụng này nữa_
– Em tối nay theo anh, không chạy lung tung đâu đó?
– Đi đâu, tối nay võ đài có cá cược hả?
– Không, khai trương vũ trường.
– Vũ Trường? Anh xưa giờ có kinh doanh loại hình này sao.
– Không, nhưng bây giờ có. Chuyện mấy sòng bạc ông Tổng khó dễ miết, phòng ông ấy có lúc không vui sờ tới. Chuẩn bị thêm một chút cũng không tồi.
– Anh em anh thật là, người ta làm cả đời cũng chưa được còn mấy người thì bảo chỉ một chút một chút, thấy ghét.
– Này muốn sinh sự nữa sao!_ Vũ Phong trừng mắt nhìn Tùng, nhưng con mắt không có chút giận dữ như bề ngoài đang trưng ra_
– Không, nhưng dẹp bớt mấy sòng bạc cũng tốt, dù gì cũng là phi pháp, kinh doanh cái gì có giấy phép đỡ lo ở tù.
– Như em vậy thì biết chừng nào giàu, nhưng như vậy cũng không sao. Anh đang đầu tư cho cái sòng bạc ở biên giới, đúng là tạo bề ngoài hợp pháp vẫn an tâm hơn.
– Vẻ ngoài hợp pháp? Anh lại định làm gì nữa hả?
– Chuyện của anh không cần lo nhóc, em cứ ở yên đó cho anh thấy là được. Ăn mặc anh lo, không cần biết nhiều chuyện quá.
– Ăn mặc anh lo_ Tùng nhại lại lời Vũ Phong_ em phải cũng cố Four mới được, không chừng mai mốt cần có tiền đi thăm nuôi.
– Em nói gì đó.
– Không.
Buổi tồi dĩ nhiên lệnh đã ra Tùng không thể xem như gió thoảng ngoài tai. Tùng lại mở tủ quần áo mà ngán ngẩm, quần áo trong đó ngày càng sexy. Lựa tới lựa lui cũng không biết nên mặc gì, cái gì cũng….. lâu vậy rồi cậu cũng chưa quen.
Xe dừng trước cửa vũ trường mới, phía trước đặt rất nhiều hoa chúc mừng khai trương cùng nhiều nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề đứng đón khách, không khí sang trọng, xa hoa rộn ràng gấp mấy lần lúc khai trương Four. Vũ Phong bước xuống xe, Tùng theo sát bên cạnh hướng thẳng cửa chính….
Bên trong khách đã rất đông rồi, mọi người đều ăn mặc rất sang trọng, tuy muốn giữ Tùng sát một bên nhưng khách khứa đến chào hỏi rất đông Vũ Phong cũng đành buông cậu ra, không ít người biết Tùng, cậu cũng được chào hỏi bắt chuyện. Cuối cùng cả hai bị tách ra.
Không khí đang ồn ào bỗng dưng im lặng, mọi người nhìn về phía cửa. Tùng cũng nhìn theo. Tổng giám đốc, cha Vũ Phong vừa bước vào, bên cạnh là Minh Hàn cùng hai người phụ nữ rất sang trọng và cũng rất xinh đẹp. Người phụ nữ lớn tuổi hơn mặc một bộ dạ hội màu đỏ rực rỡ trên cổ đeo rất nhiều trang sức lộng lẫy, lấp lánh ánh sáng của những viên đá quý, mái tóc uốn từng lọn xõa trên đôi vai trần hấp dẫn. Một tay bà cầm chiếc ví con tay kia choàng vào tay cha Vũ Phong, nhìn qua Tùng cũng đoán biết là bà tổng. Còn người phụ nữ bên cạnh là một cô gái với chiếc váy dạ hội ngắn màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa dài ngang lưng, trên tóc điểm một chiếc kẹp lóng lánh màu hồng nét mặt có vài phần giống Vũ Phong, đó là cô con gái duy nhất của ông tổng.
Vũ Phong vượt lên trên đám đông bước về phía trước tiếp đón họ. Khách quan trọng đã tới chẳng bao lâu buổi lễ khai trương bắt đầu cùng với việc rượu được rót ồ ạt. Tùng lắc đầu ngán ngẩm “chừng này đủ cả bọn làm mấy cái Four”
“Mời cậu”….. “xin mời”, những người cậu quen biết lại bắt đầu nâng ly cùng cậu chúc mừng. Bước xuống khỏi sân khấu cả gia đình Vũ Phong cũng hòa lẫn vào đám người chúc tụng, nâng ly, chào hỏi..v…v
– Cậu Tùng.
Tùng bất ngờ với cái giọng trầm gọi cậu.
– Cháu chào bác._ Tùng lúng túng không biết nên cúi chào hay nên bắt tay với người đàn ông đứng trước mặt. Cha Vũ Phong_
– Chắc tôi không cần giới thiệu.
– Vâng.
– Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không?_ câu hỏi nhưng không hề giống muốn hỏi, nghe giống câu ra lệnh hơn_
– Vâng.
– Tôi không có nhiều thời gian, đáng ra nên mời cậu tới gặp nói chuyện đàng hoàng nhưng đã gặp ở đây thì… chúng ta ra kia nói chuyện.
Tùng lẳng lặng theo chân cha Vũ Phong tới một chiếc bàn nhỏ hơi khuất sau một chậu cây to.
– Cậu ngồi đi._ Chỉ cậu cái ghế đối diện vị trí ông đang ngồi xuống_
– Vâng._ Tùng cũng ngồi xuống không nói gì nhiều, chuyện này trước sau gì cũng đến. Từ ngày bị bắt gặp trong bệnh viện cậu cũng đã nghĩ tới những chuyện đại loại như vậy, nhưng không nghĩ được là quá lịch sự như vầy. Phải là cho người dằn mặt hay gì gì đó tương tự…_
– Chắc cậu biết tôi muốn nói chuyện gì?
– Cháu đoán không sai chắc là chuyện mối quan hệ của cháu và Vũ Phong_ Tùng thấy có quanh co cũng chẳng có ích lợi gì, cậu cũng quen cái kiểu độc tài, gia trưởng của Vũ Phong rồi_
– Tốt, không dài dòng, tôi cũng nói thẳng tôi không thích cậu dây dưa với nó. Nó một phút bốc đồng thì quan hệ với cậu, nay mai lại chán thôi. Nhưng đợi nó chán thì còn gì là tiếng tăm của gia đình tôi, nên cậu cứ ra giá tôi sẽ êm đẹp đáp ứng, bằng cậu cố gắng quấy nhiễu…. cậu nên biết hậu quả thế nào rồi đó.
– ……_ Tùng chỉ có nước trợn mắt nhìn ông tổng, y chang giọng điệu của Vũ Phong_..
– Có lẽ cậu chưa quyết định được con số, tôi cho cậu thêm thời gian suy nghĩ. Không nên để tôi chờ lâu. Đây là danh thiếp của tôi, mong gặp lại cậu sớm.
Nói xong ông tổng đứng lên bỏ Tùng ngồi ngó mặt không biểu tình lo lắng, tức giận hay có chút sợ sệt nào.
– Cậu thật can đảm nha, đối mặt với ông ta mấy ai bình tĩnh như cậu. Cái người đó bề ngoài nói là quang minh chính đại nhưng làm thì y như hạng lưu manh vô lại.
Tùng lập tức chuyển hướng sang cái người vừa phát ngôn một câu nghe xanh mặt xanh mày này. Một người phụ nữ, bà ta phải nói là rất đẹp, đôi làn thu ba sóng sánh quyến rũ, đôi môi mọng mị gợi cảm, khuôn mặt thon thả thanh thanh, sóng mủi cao thẳng với đôi má hồng hào, khi liếc nhìn theo ông tổng hai hàng mi dài phủ xuống kéo theo sự xuất hiện của cái đuôi mắt bén ngót đầy lôi cuốn. “Một người phụ nữ rất rất đẹp nhưng cũng rất rất bén” Tùng nhận xét sơ qua như thế.
Bà mặc chiếc đầm dạ hội màu đen quý phái, mái tóc búi cao lộ chiếc cổ thon gầy và đôi vai mảnh mai, chiếc eo thon dạng đáy thắt lưng ong, chiếc váy xẻ cao để lộ đôi chân thon dài theo từng bước chân bà tới gần Tùng.
– Cậu là cậu Tùng, người tình của Vũ Phong?
Bà vào thẳng vấn đề làm cậu choáng, cậu linh cảm người này còn khó đối phó hơn cả ông tổng, bà ta biết rõ cậu là gì của Vũ Phong thì nếu đến với ác ý chắc là cậu lo không nổi. Tùng bất giác đưa mắt một vòng tìm Vũ Phong.
– Không cần sợ, ta có thiện chí hơn cái người vừa đi đấy.
– Thật không?_ Nói rồi cậu mới thấy mình ngố, tự dưng chưa biết là ai mà để lộ điểm yếu như vậy_
– Xin hỏi, chị là…?
– Chị?….cậu không nên gọi tôi như thế…nhưng tôi thích được gọi như vậy.
– Bác gái, không nên để hậu bối gọi mình thế chứ.
Một người đàn ông với cái đầu đinh rất ngổ ngáo, nước da ngăm đen vận một bộ vest màu xám nhạt xuất hiện bên cạnh người phụ nữ. Tùng nhìn người này nét rất quen, cậu bỗng há hốc miệng…..
– Kim Thành!
Người đàn ông quay lại nhìn cậu cười đưa tay về phía cậu.
– Chào cậu, lâu không gặp. Khỏe chứ?
– Anh,…..không phải….anh…không ….. _ Tùng lắp bắp_
– Cậu làm gì như gặp ma thế?
– Gặp ma chứ còn gì, chẳng phải Vũ Phong bảo anh chết rồi sao…. Anh sao vẫn…..
Tùng định nói “sao anh vẫn sờ sờ ở đây” nhưng nói vậy với người thoát nguy hiểm thì kỳ quá nên cậu im bặt.
– Sao tôi vẫn sờ sờ ở đây chứ gì? Vận tôi tốt nên tôi thoát chết, sao đáng chúc mừng không?_ Kim Thành lại đưa tay về phía Tùng_
Tùng lại miễn cưỡng bắt tay lần nữa miệng nói chúc mừng. Nhưng cậu không thể tiêu hóa kịp chuyện gì đang xảy ra. Nhìn người đàn ông vạm vỡ đen sạm với mái tóc đinh hớt cao. Chưa kể, giờ cậu mới chú ý. Một vết sẹo dài chạy từ thái dương gần đuôi chân mày xuống tới dái tai…..vết sẹo sâu rõ ràng…chứng tỏ người này đã từng thoát qua nguy hiểm.
– Chúng tôi ngồi được chứ_ người phụ nữ lên tiếng_
– À vâng, xin mời!_Tùng lúng túng đáp lại_
Đợi hai người ngồi xong, Kim Thành ngoắc một người phục vụ mang lại ba ly rượu cho ba người, ước chừng sẽ nói chuyện lâu đây. Tùng quá nhiều thắc mắc không thể không hỏi… cậu bắt đầu.
– Vũ Phong có lần nói anh bị bão cuốn không tìm thấy xác?
– Không tìm thấy xác cho nên không thể kết luận tôi chết.
– Vũ Phong cũng nói vậy, anh ấy bảo hy vọng khi nào đó anh lại về.
Kim Thành trên mặt biến mất cái kiểu không nghiêm chỉnh anh trưng ra nãy giờ, mặt anh hơi biến sắc….
– Vũ Phong nói vậy thật sao? Không phải hắn sẽ mừng khi tôi chết sao, không có người theo quấy rầy hắn.
– Làm gì có, lúc không tìm thấy xác anh anh ấy về nhà nhốt mình trong phòng làm việc cả tuần lễ, anh ấy còn để nguyên cái hình các anh chụp chung trên bàn, cái hình anh cũng cắt cái đầu như vầy nè, nhờ nhìn cái hình đó mãi nên hôm nay mới nhận ra anh đó chứ.
– Ra vậy, tôi cũng đang thắc mắc sao cậu nhận ra tôi nhanh thế trong khi ít ai nhận ra.
– Vũ Phong không nhận ra anh à?
– Tôi không định sẽ gặp Vũ Phong.
– Vậy… nhưng anh ấy lo cho anh lắm…
– Cậu không sợ tôi giành mất …sao?
– …em…
– Con đừng nhiều chuyện, ta muốn biết con có quyết chí không buông không?_ người phụ nữ giờ mới lên tiếng_
– Nhưng…..
– Cậu không cần lo, bác đây có họ hàng với cha Vũ Phong, cha Vũ Phong nợ bác ấy một lời hứa, bác ấy cũng rất cưng Vũ Phong với Minh Hàn, nên nếu như cậu chắc chắn thì bác ấy sẽ giúp một tay.
– Nhưng….
– Chỉ cần trả lời cậu có chắc không?
– Chắc._ Tùng không hiểu sao mình lại trả lời cái người lạ mặt này nữa_
– Vậy thì được, về nói với cái kẻ cũng giống như cậu cứ an tâm, ông ta nói gì mặc kệ._ người phụ nữ chỉ chỉ vào Tùng nói giọng đầy tự tin_
– Giống con?._ Tùng nghe Kim Thành gọi bác gái nên không dám xưng hô bậy bạ, dù trông bà rất rất trẻ, đúng là gọi chị thì hơi quá nhưng gọi bác thì quá già, phụ nữ luôn thích trẻ mà_…….Anh Kỳ_ Tùng ngộ ra sau một hồi suy nghĩ
– Thôi chúng ta về, tôi muốn uống rượu._ người phụ nữ nói với Kim Thành_
– Được bác gái, để con đưa bác tới chỗ có rượu…. À Tùng này, cậu không nên nói đã gặp chúng tôi với bất kỳ ai, kể cả Vũ Phong, nhớ nha. Nên tôn trọng ý muốn của những người sẽ giúp cậu.
Hai người thản nhiên rời khỏi bữa tiệc, không ai tiễn khách ngoài nhân viên đứng phục vụ tại cửa. Có vẻ chẳng ai nhận biết họ, vậy người phụ nữ đó là ai.Tùng thực sự thắc mắc muốn chết, nhưng cậu cũng quyết định giữ im lặng, như Kim Thành nói cậu không ngu gì mang tình địch về nhà. Tùng dốc hết một hơi ly rượu vẫn để trên bàn nãy giờ chưa đụng tới, cậu cần tỉnh tỉnh một chút.
– Anh đâu có tới làm khách._ Minh Hàn liếc nhìn Anh Kỳ đang lén quay mặt trốn cái nhìn nóng hổi của anh_ Sao cả đám ủ rủ thế.
– Bọn em đang ước gì chủ cho thuê luôn tầng trên_ vừa nói Tùng vừa kéo ghế cho Minh Hàn ngồi_ nhưng ở trên có công ty gia đình nên không có chút hy vọng gì.
– Hay để anh đi thương lượng cho, đằng nào mấy việc này anh cũng chuyên nghiệp hơn, dễ thuyết phục hơn. Được chứ?_ hỏi cả đám nhưng mắt chỉ nhìn Anh Kỳ làm Anh Kỳ mắc cỡ với sáu con mắt kia đang đổ về mình_
– Vậy anh giúp tụi em nha….
– Được, xong việc sẽ có quà cám ơn chứ ha?_ Minh Hàn mắt nhìn thẳng chờ đợi_
– …….
Lại sáu con mắt cũng đổ về Anh Kỳ ý thúc giục mau gật đầu đi.
– Đ…ươ…c…được mà.
– Vậy anh đi đây, tầng trên phải không. Hy vọng tuần sau sẽ có kết quả.
– Nhanh vậy sao? Công ty anh không có việc để làm hả_ Anh Kỳ hỏi nhưng giọng khá móc lò_
– Trợ lý mới của anh rất giỏi, mấy việc này để anh ta làm một loáng là xong mà. Thôi anh đi bây giờ đây, sớm xem xét không chừng chưa tới một tuần là xong.
– Đi liền sao? Nước còn chưa uống._ Xuân bưng ly nước ra còn chưa kịp đặt xuống_
– Không sao, dù gì anh cũng muốn sớm có quà._ một cái nháy mắt đầy tình tứ về phía Anh Kỳ trước khi ra khỏi cửa_
– Hình như anh ta chỉ muốn nhận quà cảm tạ của anh thôi, còn bọn em thì không đâu. Anh Anh Kỳ tất cả trông cậy vào anh hết nha, nhớ dịu dàng một chút không chừng anh ấy mua luôn chỗ này cho chúng ta không cần đi thuê mướn nữa.
– Điên!
– Thôi giải tán, chờ tin lành từ ông giám đốc thôi. Chiều còn làm nữa._ Tùng lùa cả bọn_
…………………………………
Tùng bước vô nhà, Vũ Phong ngồi bên bàn ăn chờ cậu làm cậu giật thót. Cái vụ “phí phục vụ đặc biệt” mà cậu nổi hứng thu bất tử báo hại cậu xấc bấc xang bang cả tuần lễ liền, cuối cùng cậu phải xuống nước năn nỉ ỉ ôi nhận lỗi hết nước miếng mới được tha. Năn nỉ xong cậu bỗng nhiên nhận ra mình ngốc vô cùng, cậu là người đang giận mà tự dưng biến thành người đi năn nỉ. Chuyện Vũ Phong và Anh Kỳ thông đồng lừa mọi người dù cậu không bị ảnh hưởng gì nhưng cậu đã rất lo cho Anh Kỳ, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui thăm Anh Kỳ, an ủi cha mẹ Anh Kỳ, cũng động viên Minh Hàn rất nhiều, cậu cực khổ như vậy mà Vũ Phong cứ bình chân như vại xem cậu diễn, thật tức chết thì thôi. Lần đó cậu cũng giận luôn Anh Kỳ, giấu Minh Hàn đã đành sao giấu luôn cả cậu. Anh Kỳ thì đi xin lỗi cậu quá trời còn cái tên này… làm tới làm lui một hồi thành cậu phải đi năn nỉ, tức chết. Mà thôi, thà vậy còn hơn bị hắn hành chết dở.
– Sao về trễ vậy?_ nhìn thấy Tùng về tới, Vũ Phong hỏi một câu không nghe ra giận hay vui_
– Sao hôm nay anh ở nhà? Không đi làm sao?
– Không, hôm nay về bên nhà. ‘Tổng giám đốc’ gọi, xong việc cũng gần tới bữa trưa rồi nên không đi nữa.
– Có cả Minh Hàn nữa phải không?
– Sao em biết?
– Lúc nãy anh ấy có ghé quán. Mà về đó không có chuyện gì chứ?
– Không.
Tùng rửa tay rửa mặt qua loa xong ngồi vào bàn ăn. Vừa kể chuyện linh tinh ở Four…..
– …..Bọn em định thuê luôn tầng trên nhưng khó quá, Minh Hàn nghe được bảo trong vòng một tuần sẽ giúp bọn em thương lượng xong, còn bảo có khi không quá một tuần ấy chứ…..
– Anh ta nói vậy thì chắc không quá một tuần đâu._ Vũ Phong thong thả vừa ăn vừa trả lời như đó là chuyện phiếm ngoài chợ_
– Anh không biết chứ ở trên là do con rể của chủ nhà dùng mở văn phòng công ty, không lẽ người ta đuổi người nhà để cho mình thuê.
– Nhưng Minh Hàn nói không tới một tuần thì tụi em cứ lo kinh phí sửa chữa Four đi là vừa
Tùng dừng đũa nhìn Vũ Phong có vẻ không tin lắm. Đáp lại cái nhìn khó tin của Tùng, Vũ Phong vẫn thản nhiên thưởng thức bữa ăn vừa tà tà trả lời.
– Em đừng nhìn Minh Hàn lụy tình chạy lung tung như thế mà xem thường. Cứ để sự việc lần này chứng minh năng lực Minh Hàn cho em thấy, không dưng mà cha anh không đuổi Minh Hàn sau chuyện của Toàn Hiếu… Có cần vay tiền không, anh sẽ rất sẵn lòng cho em vay._ Vũ Phong cười gian đá sang chuyện khác_
– Có cũng không vay người lấy lãi cắt cổ như anh…..
– Thật không? Anh thấy mình rất nhân đạo là gì, con nợ không trả nổi anh còn nuôi luôn mà có khó dễ gì đâu.
– …………………._ Tùng không có gì để nói với cái ông chủ nợ tốt bụng này nữa_
– Em tối nay theo anh, không chạy lung tung đâu đó?
– Đi đâu, tối nay võ đài có cá cược hả?
– Không, khai trương vũ trường.
– Vũ Trường? Anh xưa giờ có kinh doanh loại hình này sao.
– Không, nhưng bây giờ có. Chuyện mấy sòng bạc ông Tổng khó dễ miết, phòng ông ấy có lúc không vui sờ tới. Chuẩn bị thêm một chút cũng không tồi.
– Anh em anh thật là, người ta làm cả đời cũng chưa được còn mấy người thì bảo chỉ một chút một chút, thấy ghét.
– Này muốn sinh sự nữa sao!_ Vũ Phong trừng mắt nhìn Tùng, nhưng con mắt không có chút giận dữ như bề ngoài đang trưng ra_
– Không, nhưng dẹp bớt mấy sòng bạc cũng tốt, dù gì cũng là phi pháp, kinh doanh cái gì có giấy phép đỡ lo ở tù.
– Như em vậy thì biết chừng nào giàu, nhưng như vậy cũng không sao. Anh đang đầu tư cho cái sòng bạc ở biên giới, đúng là tạo bề ngoài hợp pháp vẫn an tâm hơn.
– Vẻ ngoài hợp pháp? Anh lại định làm gì nữa hả?
– Chuyện của anh không cần lo nhóc, em cứ ở yên đó cho anh thấy là được. Ăn mặc anh lo, không cần biết nhiều chuyện quá.
– Ăn mặc anh lo_ Tùng nhại lại lời Vũ Phong_ em phải cũng cố Four mới được, không chừng mai mốt cần có tiền đi thăm nuôi.
– Em nói gì đó.
– Không.
Buổi tồi dĩ nhiên lệnh đã ra Tùng không thể xem như gió thoảng ngoài tai. Tùng lại mở tủ quần áo mà ngán ngẩm, quần áo trong đó ngày càng sexy. Lựa tới lựa lui cũng không biết nên mặc gì, cái gì cũng….. lâu vậy rồi cậu cũng chưa quen.
Xe dừng trước cửa vũ trường mới, phía trước đặt rất nhiều hoa chúc mừng khai trương cùng nhiều nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề đứng đón khách, không khí sang trọng, xa hoa rộn ràng gấp mấy lần lúc khai trương Four. Vũ Phong bước xuống xe, Tùng theo sát bên cạnh hướng thẳng cửa chính….
Bên trong khách đã rất đông rồi, mọi người đều ăn mặc rất sang trọng, tuy muốn giữ Tùng sát một bên nhưng khách khứa đến chào hỏi rất đông Vũ Phong cũng đành buông cậu ra, không ít người biết Tùng, cậu cũng được chào hỏi bắt chuyện. Cuối cùng cả hai bị tách ra.
Không khí đang ồn ào bỗng dưng im lặng, mọi người nhìn về phía cửa. Tùng cũng nhìn theo. Tổng giám đốc, cha Vũ Phong vừa bước vào, bên cạnh là Minh Hàn cùng hai người phụ nữ rất sang trọng và cũng rất xinh đẹp. Người phụ nữ lớn tuổi hơn mặc một bộ dạ hội màu đỏ rực rỡ trên cổ đeo rất nhiều trang sức lộng lẫy, lấp lánh ánh sáng của những viên đá quý, mái tóc uốn từng lọn xõa trên đôi vai trần hấp dẫn. Một tay bà cầm chiếc ví con tay kia choàng vào tay cha Vũ Phong, nhìn qua Tùng cũng đoán biết là bà tổng. Còn người phụ nữ bên cạnh là một cô gái với chiếc váy dạ hội ngắn màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa dài ngang lưng, trên tóc điểm một chiếc kẹp lóng lánh màu hồng nét mặt có vài phần giống Vũ Phong, đó là cô con gái duy nhất của ông tổng.
Vũ Phong vượt lên trên đám đông bước về phía trước tiếp đón họ. Khách quan trọng đã tới chẳng bao lâu buổi lễ khai trương bắt đầu cùng với việc rượu được rót ồ ạt. Tùng lắc đầu ngán ngẩm “chừng này đủ cả bọn làm mấy cái Four”
“Mời cậu”….. “xin mời”, những người cậu quen biết lại bắt đầu nâng ly cùng cậu chúc mừng. Bước xuống khỏi sân khấu cả gia đình Vũ Phong cũng hòa lẫn vào đám người chúc tụng, nâng ly, chào hỏi..v…v
– Cậu Tùng.
Tùng bất ngờ với cái giọng trầm gọi cậu.
– Cháu chào bác._ Tùng lúng túng không biết nên cúi chào hay nên bắt tay với người đàn ông đứng trước mặt. Cha Vũ Phong_
– Chắc tôi không cần giới thiệu.
– Vâng.
– Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không?_ câu hỏi nhưng không hề giống muốn hỏi, nghe giống câu ra lệnh hơn_
– Vâng.
– Tôi không có nhiều thời gian, đáng ra nên mời cậu tới gặp nói chuyện đàng hoàng nhưng đã gặp ở đây thì… chúng ta ra kia nói chuyện.
Tùng lẳng lặng theo chân cha Vũ Phong tới một chiếc bàn nhỏ hơi khuất sau một chậu cây to.
– Cậu ngồi đi._ Chỉ cậu cái ghế đối diện vị trí ông đang ngồi xuống_
– Vâng._ Tùng cũng ngồi xuống không nói gì nhiều, chuyện này trước sau gì cũng đến. Từ ngày bị bắt gặp trong bệnh viện cậu cũng đã nghĩ tới những chuyện đại loại như vậy, nhưng không nghĩ được là quá lịch sự như vầy. Phải là cho người dằn mặt hay gì gì đó tương tự…_
– Chắc cậu biết tôi muốn nói chuyện gì?
– Cháu đoán không sai chắc là chuyện mối quan hệ của cháu và Vũ Phong_ Tùng thấy có quanh co cũng chẳng có ích lợi gì, cậu cũng quen cái kiểu độc tài, gia trưởng của Vũ Phong rồi_
– Tốt, không dài dòng, tôi cũng nói thẳng tôi không thích cậu dây dưa với nó. Nó một phút bốc đồng thì quan hệ với cậu, nay mai lại chán thôi. Nhưng đợi nó chán thì còn gì là tiếng tăm của gia đình tôi, nên cậu cứ ra giá tôi sẽ êm đẹp đáp ứng, bằng cậu cố gắng quấy nhiễu…. cậu nên biết hậu quả thế nào rồi đó.
– ……_ Tùng chỉ có nước trợn mắt nhìn ông tổng, y chang giọng điệu của Vũ Phong_..
– Có lẽ cậu chưa quyết định được con số, tôi cho cậu thêm thời gian suy nghĩ. Không nên để tôi chờ lâu. Đây là danh thiếp của tôi, mong gặp lại cậu sớm.
Nói xong ông tổng đứng lên bỏ Tùng ngồi ngó mặt không biểu tình lo lắng, tức giận hay có chút sợ sệt nào.
– Cậu thật can đảm nha, đối mặt với ông ta mấy ai bình tĩnh như cậu. Cái người đó bề ngoài nói là quang minh chính đại nhưng làm thì y như hạng lưu manh vô lại.
Tùng lập tức chuyển hướng sang cái người vừa phát ngôn một câu nghe xanh mặt xanh mày này. Một người phụ nữ, bà ta phải nói là rất đẹp, đôi làn thu ba sóng sánh quyến rũ, đôi môi mọng mị gợi cảm, khuôn mặt thon thả thanh thanh, sóng mủi cao thẳng với đôi má hồng hào, khi liếc nhìn theo ông tổng hai hàng mi dài phủ xuống kéo theo sự xuất hiện của cái đuôi mắt bén ngót đầy lôi cuốn. “Một người phụ nữ rất rất đẹp nhưng cũng rất rất bén” Tùng nhận xét sơ qua như thế.
Bà mặc chiếc đầm dạ hội màu đen quý phái, mái tóc búi cao lộ chiếc cổ thon gầy và đôi vai mảnh mai, chiếc eo thon dạng đáy thắt lưng ong, chiếc váy xẻ cao để lộ đôi chân thon dài theo từng bước chân bà tới gần Tùng.
– Cậu là cậu Tùng, người tình của Vũ Phong?
Bà vào thẳng vấn đề làm cậu choáng, cậu linh cảm người này còn khó đối phó hơn cả ông tổng, bà ta biết rõ cậu là gì của Vũ Phong thì nếu đến với ác ý chắc là cậu lo không nổi. Tùng bất giác đưa mắt một vòng tìm Vũ Phong.
– Không cần sợ, ta có thiện chí hơn cái người vừa đi đấy.
– Thật không?_ Nói rồi cậu mới thấy mình ngố, tự dưng chưa biết là ai mà để lộ điểm yếu như vậy_
– Xin hỏi, chị là…?
– Chị?….cậu không nên gọi tôi như thế…nhưng tôi thích được gọi như vậy.
– Bác gái, không nên để hậu bối gọi mình thế chứ.
Một người đàn ông với cái đầu đinh rất ngổ ngáo, nước da ngăm đen vận một bộ vest màu xám nhạt xuất hiện bên cạnh người phụ nữ. Tùng nhìn người này nét rất quen, cậu bỗng há hốc miệng…..
– Kim Thành!
Người đàn ông quay lại nhìn cậu cười đưa tay về phía cậu.
– Chào cậu, lâu không gặp. Khỏe chứ?
– Anh,…..không phải….anh…không ….. _ Tùng lắp bắp_
– Cậu làm gì như gặp ma thế?
– Gặp ma chứ còn gì, chẳng phải Vũ Phong bảo anh chết rồi sao…. Anh sao vẫn…..
Tùng định nói “sao anh vẫn sờ sờ ở đây” nhưng nói vậy với người thoát nguy hiểm thì kỳ quá nên cậu im bặt.
– Sao tôi vẫn sờ sờ ở đây chứ gì? Vận tôi tốt nên tôi thoát chết, sao đáng chúc mừng không?_ Kim Thành lại đưa tay về phía Tùng_
Tùng lại miễn cưỡng bắt tay lần nữa miệng nói chúc mừng. Nhưng cậu không thể tiêu hóa kịp chuyện gì đang xảy ra. Nhìn người đàn ông vạm vỡ đen sạm với mái tóc đinh hớt cao. Chưa kể, giờ cậu mới chú ý. Một vết sẹo dài chạy từ thái dương gần đuôi chân mày xuống tới dái tai…..vết sẹo sâu rõ ràng…chứng tỏ người này đã từng thoát qua nguy hiểm.
– Chúng tôi ngồi được chứ_ người phụ nữ lên tiếng_
– À vâng, xin mời!_Tùng lúng túng đáp lại_
Đợi hai người ngồi xong, Kim Thành ngoắc một người phục vụ mang lại ba ly rượu cho ba người, ước chừng sẽ nói chuyện lâu đây. Tùng quá nhiều thắc mắc không thể không hỏi… cậu bắt đầu.
– Vũ Phong có lần nói anh bị bão cuốn không tìm thấy xác?
– Không tìm thấy xác cho nên không thể kết luận tôi chết.
– Vũ Phong cũng nói vậy, anh ấy bảo hy vọng khi nào đó anh lại về.
Kim Thành trên mặt biến mất cái kiểu không nghiêm chỉnh anh trưng ra nãy giờ, mặt anh hơi biến sắc….
– Vũ Phong nói vậy thật sao? Không phải hắn sẽ mừng khi tôi chết sao, không có người theo quấy rầy hắn.
– Làm gì có, lúc không tìm thấy xác anh anh ấy về nhà nhốt mình trong phòng làm việc cả tuần lễ, anh ấy còn để nguyên cái hình các anh chụp chung trên bàn, cái hình anh cũng cắt cái đầu như vầy nè, nhờ nhìn cái hình đó mãi nên hôm nay mới nhận ra anh đó chứ.
– Ra vậy, tôi cũng đang thắc mắc sao cậu nhận ra tôi nhanh thế trong khi ít ai nhận ra.
– Vũ Phong không nhận ra anh à?
– Tôi không định sẽ gặp Vũ Phong.
– Vậy… nhưng anh ấy lo cho anh lắm…
– Cậu không sợ tôi giành mất …sao?
– …em…
– Con đừng nhiều chuyện, ta muốn biết con có quyết chí không buông không?_ người phụ nữ giờ mới lên tiếng_
– Nhưng…..
– Cậu không cần lo, bác đây có họ hàng với cha Vũ Phong, cha Vũ Phong nợ bác ấy một lời hứa, bác ấy cũng rất cưng Vũ Phong với Minh Hàn, nên nếu như cậu chắc chắn thì bác ấy sẽ giúp một tay.
– Nhưng….
– Chỉ cần trả lời cậu có chắc không?
– Chắc._ Tùng không hiểu sao mình lại trả lời cái người lạ mặt này nữa_
– Vậy thì được, về nói với cái kẻ cũng giống như cậu cứ an tâm, ông ta nói gì mặc kệ._ người phụ nữ chỉ chỉ vào Tùng nói giọng đầy tự tin_
– Giống con?._ Tùng nghe Kim Thành gọi bác gái nên không dám xưng hô bậy bạ, dù trông bà rất rất trẻ, đúng là gọi chị thì hơi quá nhưng gọi bác thì quá già, phụ nữ luôn thích trẻ mà_…….Anh Kỳ_ Tùng ngộ ra sau một hồi suy nghĩ
– Thôi chúng ta về, tôi muốn uống rượu._ người phụ nữ nói với Kim Thành_
– Được bác gái, để con đưa bác tới chỗ có rượu…. À Tùng này, cậu không nên nói đã gặp chúng tôi với bất kỳ ai, kể cả Vũ Phong, nhớ nha. Nên tôn trọng ý muốn của những người sẽ giúp cậu.
Hai người thản nhiên rời khỏi bữa tiệc, không ai tiễn khách ngoài nhân viên đứng phục vụ tại cửa. Có vẻ chẳng ai nhận biết họ, vậy người phụ nữ đó là ai.Tùng thực sự thắc mắc muốn chết, nhưng cậu cũng quyết định giữ im lặng, như Kim Thành nói cậu không ngu gì mang tình địch về nhà. Tùng dốc hết một hơi ly rượu vẫn để trên bàn nãy giờ chưa đụng tới, cậu cần tỉnh tỉnh một chút.