Biên tập: B3
Đêm hôm đó Lý Việt Hải nhất định ở lì trong nhà Mạc Hàm không chịu đi, Mạc Hàm thấy đêm đã khuya, ngoài trời còn đang mưa to, không còn cách nào khác đành phải cho hắn ở lại một đêm.
Không biết cái người này đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nháy mắt đã gục đầu vào salon ngáy khò khò, trong miệng còn lẩm bẩm như điên: "Để cho tôi uống! Tôi còn uống được nữa!"
Mạc Hàm thầm lắc đầu, vào phòng cầm ra cho hắn một tấm chăn mỏng, sợ hắn bị lạnh vào ban đêm.
Sáng ngày hôm sau, Mạc Hàm dậy muộn hơn bình thường một chút.
Cô mở cửa phòng bước ra ngoài, vừa đi vừa ngáp một cái, nghênh đón ánh ban mai buổi sớm.
Lý Việt Hải cũng đã tỉnh, an ổn ngồi trên ghế salon, trên người không còn men rượu, thấy cô thì cất tiếng chào buổi sáng.
Mạc Hàm không khỏi cảm thấy cơ thể hắn thật là tốt, tối hôm qua dính mưa ướt hết người như vậy, không tắm không lau khô cứ thế nằm ngủ, vậy mà hôm nay lại chẳng có vấn đề gì.
Cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó bắc nồi nước nấu bữa sáng.
Lý Việt Hải đi tới sau lưng cô, hỏi: "Sáng nay ăn cái gì vậy?"
Mạc Hàm chê bai tránh sang chỗ khác: "Miệng thúi chết đi được! Đi súc miệng nhanh lên!"
Lý Việt Hải im lặng, chán nản bước ra ngoài.
Bữa sáng nhanh chóng được nấu xong, vẫn là một bát mỳ thêm một quả trứng ốp la, rắc thêm chút hành lá xắt nhỏ.
Mạc Hàm có một bí quyết riêng, chỉ cần một bát mỳ sợi cũng có thể nấu lên thơm ngát, nước mỳ cũng vô cùng hấp dẫn.
Phải chín rưỡi Mạc Tiểu Dương mới ngủ dậy, vì thế Mạc Hàm và Lý Việt Hải ăn sáng trước.
Lý Việt Hải ăn rất nhanh, hết sức nể mặt mà liếm sạch cả đáy bát, nhưng vẫn chưa thoả mãn chép miệng một cái.
Hắn đặt đũa xuống, giơ ngón cái với Mạc Hàm: "Mỳ em nấu đúng là số một! Sư phụ"
Mạc Hàm không quan tâm, mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Lý Việt Hải lại hỏi: "Buổi trưa cũng ăn mỳ sao? Anh ăn vẫn chưa no."
Mạc Hàm trợn mắt nhìn hắn: "Anh còn định ngây ngô ở đây đến tận trưa?"
"Nếu không thì đi đâu bây giờ?" Lý Việt Hải buông tay: "Anh làm gì có chỗ để đi."
Mạc Hàm hung hăng nói: "Cùng lắm là em cho anh ăn thêm một bữa cơm trưa nữa, buổi chiều em có việc phải ra ngoài, anh ăn xong thì đi cho mau."
Lý Việt Hải bĩu môi, không vui: "Thật bạc bẽo."
Mạc Hàm nhớ tới chuyện tối hôm qua, không nhịn được hỏi thêm một câu: "Rốt cuộc anh với Lê Khả đã xảy ra chuyện gì? Sao đến mức uống nhiều rượu như vậy?"
Lý Việt Hải phất tay, không muốn nói nhiều: "Không liên quan đến cô ấy."
"Vậy là vấn đề của anh hả?" Mạc Hàm chỉ đũa vào mũi hắn, thở dài: "Anh cái con người này, đúng là không có kiên nhẫn chút nào, anh có thể ổn định được không vậy?"
"..."
"Nói thật nhé, nếu như anh thích Lê Khả thì cần phải cố gắng giữ chặt lấy cô ấy, có mâu thuẫn gì thì phải nhanh chóng tháo gỡ, người đã lớn đến như vậy rồi thì cũng nên biết kiềm chế, đừng có suốt ngày mang cái dáng vẻ cà lơ phất phơ ấy nữa."
Mạc Hàm nói nhiều đến như vậy, nhưng Lý Việt Hải một câu cũng không phản bác, ngược lại vẻ mặt vô cùng ôn hoà, như đang tắm trong gió xuân nhìn cô.
Mạc Hàm nhìn hắn như vậy thì cả người hoảng sợ, nghi ngờ nói: "Hôm nay anh rất là khác thường, uống nhiều đến ngu cả người rồi sao? Có nghe thấy em nói gì không đó?"
Lý Việt Hải mím môi cười cười, nói với cô: "Em mắng anh thêm mấy câu nữa đi, nghe thật ấm áp."
Mạc Hàm liếc mắt nhìn hắn: "Anh có bệnh à?"
Lý Việt Hải vẫn mỉm cười: "Đâu có, chỉ là anh cảm thấy em như vậy rất giống mẹ anh, thân thiết vô cùng."
Mạc Hàm trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc lẻm.
Đột nhiên cô đứng lên, nhéo tai hắn, hung ác nói: "Vậy thì em không ngại giống thêm chút nữa đâu!"
"Ui da!" Lý Việt Hải che tai, gào khóc kêu đau: "Không dám nữa không dám nữa!"
***
Mạc Hàm quen miệng chua ngoa, nhưng buổi trưa vẫn nấu cho Lý Việt Hải một bữa ăn phong phú.
Bây giờ nguyên liệu đầy đủ hơn, còn có thêm chân giò hun khói, thịt nạc, rau cải...
Mạc Hàm mở nắp nồi, mùi thơm bay ra khắp nơi, khiến hơi nước nóng hổi toả ra khắp xung quanh bếp.
Cô múc ra nếm thử một ngụm nhỏ nước dùng, hơi nhạt, còn phải cho thêm chút gia vị.
Lúc đang muốn giơ tay về phía hộp gia vị, đột nhiên cảm giác được có người từ phía sau ôm lấy cô.
Mạc Hàm sững sờ, hai tay người kia chậm rãi vòng qua hông cô, kéo cô ôm vào trong ngực.
Có lẽ thấy cô không phản ứng gì, hắn lại vùi đầu vào cổ, dựa cả cơ thể lên người cô.
Trên người hắn vẫn còn mùi rượu thoang thoảng, không cần phải đoán cũng biết là ai.
Mạc Hàm bất ngờ xoay người đẩy hắn ra: "Anh làm cái gì vậy?"
Đối với ánh mắt kinh ngạc của cô, Lý Việt Hải như bị nghẹn trong họng: "Mạc Hàm, anh..."
Mạc Hàm nhìn chăm chú vào hắn, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy hắn nói câu nào.
Cô tắt bếp, cởi tạp dề, bước ra khỏi bếp: "Ra ngoài rồi nói."
Hai người ngồi xuống bàn ăn, mặt đối mặt.
Sau một khoảng im lặng, Mạc Hàm mở miệng nói trước: "Rốt cuộc tại sao anh lại tới tìm em?"
Lý Việt Hải nắm chặt hai tay, cúi đầu nhìn mặt bàn, buồn bực nói: "Nhớ em, không được sao?"
"..."
Mạc Hàm cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ gần đây cô có số đào hoa?
Thế nào mà mấy người cùng muốn cô?
"Anh không cảm thấy anh rất khó hiểu à? Trời mưa tầm tã chạy đến nhà em, uống rượu say mèm, rồi nói em giống mẹ anh, bây giờ lại còn ôm em." Mạc Hàm nhìn hắn, chân thành nói: "Anh có thể giải thích cho em về những hành động khác thường này không?"
Lý Việt Hải buồn bã cúi đầu: "Có thể không trả lời được không?"
Tất nhiên là Mạc Hàm không đồng ý, cô hung hăng đe doạ: "Tóm lại thì anh với Lê Khả đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Việt Hải túm tóc, cao giọng đứng dậy: "Anh đã nói là không phải vì chuyện của cô ấy."
"Vậy thì bởi vì cái gì?"
"..." Lý Việt Hải há miệng, nhưng không thể lên tiếng.
Mấy giây sau, hắn im lặng lắc đầu: "Được rồi, không có gì."
Hắn không chịu nói, Mạc Hàm cũng không tài nào cạy được miệng của hắn.
Cô uống một ngụm nước, khiến bản thân tỉnh táo lại, sau đó mới nói: "Anh có biết những hành động ngày hôm nay của anh đang thể hiện điều gì không?" Dừng một chút cô lại nói tiếp: "... Giống như đang theo đuổi em."
Lý Việt Hải đang muốn mở miệng giải thích, Mạc Hàm liền giơ tay lên ngăn hắn: "Hãy nghe em nói hết đã."
"Nếu như là em hiểu lầm, vậy là tốt nhất, coi như em đang tự mình đa tình. Nhưng nếu thực sự giống như em đang nghĩ..." Cô ngừng lại, thật lâu không nói tiếp.
Một lúc sau, cô đổi giọng: "Em vừa nghĩ đến một câu hát, rất giống với chúng ta bây giờ."
Lý Việt Hải hỏi: "Câu hát nào?"
Mạc Hàm hừ mũi: "Thời điểm ôm em từ phía sau, anh chỉ mong đó là khuôn mặt của cô ấy... Những gì không đạt được, thì mãi mãi sẽ là điều tuyệt vời nhất."
Lý Việt Hải vội vàng giải thích: "Anh không có..."
"Bất kể anh có hay không." Một lần nữa Mạc Hàm cắt ngang lời hắn: "Em cũng sẽ không quan tâm tới kết quả của anh với Lê Khả nữa, ít nhất cho đến bây giờ em vẫn luôn biết anh không thuộc về em, trước kia không phải, sau này cũng không phải."
Cô nhìn vào mắt hắn, từng chữ ghim vào lòng: "Lý Việt Hải, em không muốn biến mối quan hệ của chúng ta trở nên mạo hiểm, hãy cứ tiếp tục làm anh em đi."
Những gì nên nói đã nói xong, Mạc Hàm đứng lên đi vào bếp, để lại hắn vẫn đang ngồi ngẩn người.
Mỳ bị ngâm ở trong nồi quá lâu, đã sớm dính thành một cục, ăn không tốt cho dạ dày.
Mạc Hàm dùng cái xẻng đánh tan ra, múc vào ba bát, bưng ra ngoài.
Cô gọi tên Lý Việt Hải, nhưng phát hiện trong phòng khách trống trơn, không có ai cả.
Lý Việt Hải bỏ đi không nói một lời.
Mạc Hàm nhìn cửa chống trộm vẫn mở toang, trong lòng thầm buồn bã.
Người này đúng thật là, chỉ nói hắn có mấy câu... Tính khí trở nên lớn như vậy từ khi nào?
***
Mấy ngày hôm sau, Mạc Hàm mới biết được những chuyện đã xảy ra với Lý Việt Hải.
Hôm đó mẹ Lê Khả mới ướp được một mẻ chân gà muối, bảo cô ấy mang tới cho Mạc Hàm.
Dĩ nhiên Mạc Hàm cầu còn không được, liền mua bia từ sớm, rửa rạch sẽ móng vuốt, ngồi ở nhà đợi.
Trước mặt Lê Khả không cần phải giữ ý, Mạc Hàm gác hai chân lên ghế salon, tay trái cầm bia tay phải cầm chân gà, đúng là mỹ vị trần gian.
Lâu ngày không gặp nhau, nhân cơ hội này hai người tán gẫu một chút.
Người lớn nói chuyện thì trẻ con tránh sang một bên. Mạc Hàm gói cho Mạc Tiểu Dương mấy cái chân gà, đuổi cậu bé về phòng làm bài tập.
Trước tiên là hỏi thăm kết quả thi.
Thành tích của Lê Khả cũng không tệ lắm, trúng tuyển vào trường đại học trọng điểm A ở Đồng Quan.
Mạc Hàm tra địa chỉ, phát hiện cách Hoa Kỳ X không xa, rảnh rỗi cô có thể đến đó chơi.
Ban đầu trò chuyện rất vui vẻ, nhưng mà khi vừa nhắc tới Lý Việt Hải thì chưa được hai câu mắt Lê Khả đã đỏ lên.
Chuyện chia tay là thật, hơn nữa cũng đã được một thời gian rồi, Lê Khả hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Có thể đúng là mình quá nhàm chán, không thể trách anh ấy..."
Mạc Hàm hừ mũi đánh giá: "Cặn bã."
Lê Khả lắc đầu, đến bây giờ rồi mà vẫn còn muốn bảo vệ hắn: "Kỳ thực anh ấy rất tốt với mình, mình không cho anh ấy hôn, anh ấy cũng không hề cưỡng ép. Sau đó có một ngày, đột nhiên anh ấy nói rằng cảm thấy không thích hợp với mình, nói là trước tiên hãy thử tách ra một thời gian xem sao, chờ anh ấy suy nghĩ lại một chút..."
Mạc Hàm: "Vậy anh ta nghĩ thế nào?"
"...Không biết." Lê Khả che mặt, lắc đầu mạnh hơn, bưng mặt khóc oà: "Bây giờ mình chỉ mong anh ấy thật tốt, có thể tiếp tục hay không cũng không sao hết."
Mạc Hàm sửng sốt, nắm lấy chữ trong lời nói: "Thế là sao? Lý Việt Hải đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu không biết sao?" Lê Khả ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lã chã nhìn cô: "Cha mẹ anh ấy bị tai nạn xe cộ, đã qua đời rồi."
Mạc Hàm chấn động: "Cái gì?"
Lê Khả lau nước mắt: "Cậu thực sự không biết?"
"... Không có ai nói với mình hết." Mạc Hàm hoảng hốt lắc đầu: "Tại sao đột nhiên lại xảy ra tai nạn..."
"Mình cũng không rõ lắm, nghe nói là say rượu."
Mạc Hàm lại hỏi: "Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"
Lê Khả tính toán một chút: "Có lẽ là khoảng hai tuần lễ?"
Mạc Hàm nhất thời tê liệt.
Cô bỗng nhiên nhớ tới một loạt cử chỉ khác thường của Lý Việt Hải khi đến tìm cô trước đây.
Gồm cả việc hắn nói cô giống như mẹ hắn...
Còn có những khi hắn ngập ngừng như có gì muốn nói...
"Mắt trái vui mắt phải buồn, Lý Việt Hải, anh tiêu rồi!"
"Số bảy rất xui xẻo, trong nhà sẽ có người ra đi."
...
Những câu nói tưởng chừng vô tình, vậy nhưng toàn bộ đều ứng nghiệm.
Sắc mặt Mạc Hàm tái nhợt, cả người nổi hết da gà.
***
Lý Việt Hải hoàn toàn biến mất, Mạc Hàm làm cách nào cũng không thể liên lạc được với hắn.
Rất nhiều người nói đã từng nhìn thấy hắn, lần nào hắn cũng say đến mức không thể tìm được đường về nhà, nhưng bây giờ thì không ai biết hắn đang ở đâu.
Mãi sau đó Mạc Hàm phát hiện được bức ảnh mà một người bạn trong danh sách bạn bè của A Phong đăng tải, là một đám người chụp ảnh trong KTV.
Cô nheo mắt nhìn kỹ, mặc dù rất tối, nhưng cô vẫn tìm được một bóng người đang ngồi khuất ở phía sau.
Là Lý Việt Hải.
Mạc Hàm lập tức gọi điện thoại cho A Phong, trực tiếp nói thẳng: "Lý Việt Hải đang ở đâu?"
A Phong bị hỏi bất ngờ, quanh co với cô nửa ngày, nhưng vẫn nhất định không chịu nói thật.
Mạc Hàm không buồn đôi co với hắn, cô cúp điện thoại, đi thẳng đến chắn trước cửa nhà hắn, cả buổi chiều bám theo hắn không rời.
A Phong sợ bị cô bám đuôi, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý đưa cô đi gặp Lý Việt Hải.
Ngay sau đó Mạc Hàm gọi điện thoại cho Lê Khả, gọi cả cô ấy tới, hai người cùng đi tìm hắn.
A Phong lái xe đưa các cô tới cửa của một hội sở cao cấp, Mạc Hàm vốn không quen với những nơi như thế này, mấy người bọn họ rất ít khi đến những nơi xa xỉ.
A Phong trình ra một tấm thẻ, nói mình là bạn của tiểu thư Lâm, bảo vệ mới cho họ vào cửa.
A Phong ngựa quen đường cũ dẫn các cô đến một gian phòng bao ở lầu hai, bên trong có người đang ca hát, nhưng không phải là giọng Mạc Hàm quen biết.
Hắn ghé vào tai Mạc Hàm, nhỏ giọng nói: "Có chuyện muốn thông báo trước với cậu."
Mạc Hàm hỏi: "Chuyện gì?"
A Phong thầm thì: "Hải Điểu lại tìm một em, gọi là Lâm Đoá Nhi, cậu đã từng gặp rồi đó."
Mạc Hàm cau mày, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với cái tên này, chẳng qua rất ngạc nhiên vì Lý Việt Hải đã tìm được tình yêu mới nhanh như vậy.
Ánh mắt A Phong như có như không hướng về phía Lê Khả, nói: "Hay là để cô ấy tránh sang chỗ khác một chút? Đi vào chỉ sợ không tốt lắm..."
Mạc Hàm lườm hắt: "Sợ cái gì? Có tôi ở đây, cô gái kia có thể ăn thịt được cô ấy sao?"
Vừa dứt lời, cô không nói nữa liền kéo tay Lê Khả, đẩy cửa bước vào.
Lúc cánh cửa mở ra, một loạt ánh mắt ở bên trong cùng nhìn vào họ.
Mạc Hàm cuối cùng cũng tìm thấy Lý Việt Hải, quả nhiên hắn đang ôm một cô gái trong lòng, hai người đang hôn nhau mãnh liệt.
Lê Khả im lặng quay mặt sang một bên.
Khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt của cô gái kia, rốt cục thì Mạc Hàm cũng nhớ ra quả thực là cô đã từng gặp cô ta.
Dáng vẻ rất dễ nhìn, giống một tiểu thư khuê các.
Không phải Lý Việt Hải đã sớm cắt đứt với cô ta rồi sao? Tại sao lại quay lại ăn cỏ?
"Lý Việt Hải." Giọng nói của Mạc Hàm vang lên át đi tiếng nhạc.
Lúc này hai người đang rúc vào nhau mới tách ra, nghiêng đầu nhìn về bên này.
Bộ dạng của Lý Việt Hải lại khiến Mạc Hàm cau mày lần nữa.
Gương mặt hắn râu ria xồm xoàm, quầng mắt thâm đen, tóc dài loà xoà không chịu cắt.
Không còn là chàng thanh niên như ánh mặt trời trong trí nhớ.
Mạc Hàm từng nghe được một câu rất hay: "Hãy yêu một con ngựa hoang, bởi vì nhà em không cần có đồng cỏ."
Ở cái thời xưa khi vẫn còn hay ra vẻ sâu sắc, cô còn dùng những câu này làm thành một chữ ký thật cá tính, nhưng lại bị mang ra làm trò cười, vì thế mới thẹn quá hoá giận bỏ đi.
Hiện tại trông thấy cái bộ dáng lôi thôi lếch thếch này của Lý Việt Hải, cô cảm thấy hoàn toàn không còn liên quan gì đến "Ngựa hoang" nữa, mà giống một con gà rừng hơn.
Lý Việt Hải nhìn các cô cười cười, mở miệng: "Sao lại tìm đến chỗ này?"
Mạc Hàm không trả lời, chỉ vào cô gái trong ngực hắn: "Đây là người nào?"
Lý Việt Hải đáp ngắn gọn: "Bạn gái."
Mạc Hàm lại chỉ sang Lê Khả đứng bên cạnh: "Vậy còn cô ấy?"
Lý Việt Hải nói rõ hơn: "Bạn gái cũ."
"Anh đúng là đồ không biết xấu hổ." Mạc Hàm giận quá hoá cười, sải bước đi đến trước mặt hắn: "Ban đầu anh đáp ứng em thế nào? Hoặc là đừng có trêu chọc cô ấy, hoặc là phải đối xử với cô ấy thật tốt, đừng khiến cô ấy phải đau lòng. Nếu như anh không làm được thì em sẽ không bỏ qua cho anh."
Mạc Hàm hùng hổ, một bộ dáng trừ gian diệt ác.
Lê Khả vẫn không dám quay lại nhìn, không chịu đựng được kéo tay áo cô, cầu xin cô đừng nói nữa.
Lý Việt Hải không để ý tới lời của Mạc Hàm, trên mặt vẫn bày ra nụ cười bất cần như cũ, hỏi ngược lại: "Em đến tìm anh chính là vì chuyện này?"
Mạc Hàm lạnh mắt nhìn hắn: "Thì sao?"
Lý Việt Hải nói: "Những lời này của em thực sự là đang nói giùm Lê Khả ư? Anh chia tay với cô ấy, chẳng phải người mừng nhất sẽ là em sao?"
Mạc Hàm nghẹn lời, hai mắt trợn to nhìn vào hắn.
Cô không thể tin được: "Lý Việt Hải, anh điên rồi sao?! Anh có biết là mình đang nói cái gì không?"
"Chẳng lẽ là anh nói sai?" Lý Việt Hải thờ ơ nhún vai: "Em có dám nói là em chưa từng bao giờ thích anh không?"
"..." Mạc Hàm bị hắn nói đến á khẩu, không thể nào trả lời được, tiến thoái lưỡng nan.
Lê Khả thì không biết phải làm gì, cả người ngây như phỗng.
Ngay khi Mạc Hàm vẫn chưa biết phải nói gì thì Lý Việt Hải đứng dậy, dắt tay Lâm Đoá Nhi ra ngoài.
"Nhường căn phòng này cho mấy người họ, chúng ta đổi sang phòng khác." Hắn vô cảm nói.
Những người trong phòng đồng loạt lên tiếng, lục tục đứng lên đi theo ra ngoài.
Vào giây phút lướt qua nhau, Mạc Hàm thấp giọng mắng một câu: "Lý Việt Hải, anh đúng là đồ hèn nhát."
Cơ thể hắn hơi ngừng lại.
"Em đã biết chuyện của anh rồi." Mạc Hàm quay người nhìn hắn, ánh mắt buồn bã: "Tại sao không nói gì với em?"
"Nói với em thì có tác dụng gì?" Lý Việt Hải nhếch miệng: "Anh không muốn nghe những lời an ủi, chỉ muốn tìm một người ở bên cạnh mà thôi, thế nhưng thái độ của em đã nói lên tất cả."
Mạc Hàm không dám phản bác: "Vì thế nên anh mới sa vào truỵ lạc như thế này?"
"Thế nào là sa đoạ? Anh đang rất tốt." Lý Việt Hải giơ hai tay lên, nhìn một vòng xung quanh mình: "Có ăn có uống, thêm nhiều bạn bè, không phải sao?"
Mạc Hàm gật đầu: "Chỉ mong thật sự được như anh nói."
Lý Việt Hải không nhìn cô nữa, mắt nhìn thẳng bước ra ngoài.
Mạc Hàm lại gọi hắn: "Lý Việt Hải."
Cô buông ra lời cay nghiệt: "Nếu như hôm nay anh đi khỏi gian phòng này, chúng ta liền chấm dứt tình bạn, em không có loại bạn bè hèn nhát như anh."
Lý Việt Hải đưa lưng về phía cô, đứng im tại chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, hắn không nói gì, tiếp tục bước ra ngoài.
Mạc Hàm hướng về bóng lưng hắn, tuyệt tình nói: "Lần sau gặp lại, đừng bao giờ trách tại sao tôi tàn nhẫn."
***
Lý Việt Hải dường như hoàn toàn thoát ra khỏi mối quan hệ với bọn họ.
Ban nhạc Unicorn thiếu mất người hát chính, chẳng có ai tới tập dượt, càng ngày càng giống như bàn cát vụn. Mọi người thông cảm với chuyện của Lý Việt Hải, nên cũng không ai trách móc hắn.
Mấy người trẻ tuổi này đều là những người rất có tài năng, Mạc Hàm không đành lòng nhìn bọn họ phải tan rã như thế.
Cô xung phong nhận trách nhiệm: "Anh ta không hát, thì để tôi hát cho mọi người."
Đây cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Mấy tên con trai thô lỗ đã quen với dòng nhạc heavy metal rock and roll, đột nhiên phải chuyển qua dòng nhạc trữ tình cùng Mạc Hàm, nhất thời có chút không thích hợp.
May mắn sao khách hàng đều thích tổ hợp "Người đẹp và dã thú" bọn họ, bầu không khí càng trở nên náo nhiệt hơn trước kia, ông chủ liền vô cùng vui vẻ tăng giá cho họ.
Sau buổi biểu diễn, lúc bước từ trên sân khấu xuống dưới, Mạc Hàm được tặng mấy cành hoa hồng, liền chia cho các thành viên trong ban nhạc mỗi người một đoá.
Đại K một tay cầm nhạc cụ, một tay khoác lên vai Mạc Hàm, lấy lòng: "Tôi nói này, Mạc gia hát thật là hay nha, cái nốt cao đó thế nhưng lại không làm phá vỡ cảm xúc, thực mẹ nó chọc người, không thể kìm được!"
Mạc Hàm không có tâm tình ba hoa, ngược lại A Phong thay cô trợn mắt nhìn Đại K một cái.
Đại K vẫn làm như không thấy, còn xấu xa sờ soạng mấy cái lên tay của Mạc Hàm, rồi quay sang làm mặt quỷ với A Phong.
Đoàn người ra khỏi quán bar bằng cửa sau, chuyển sang chỗ khác tiếp tục uống rượu tán gẫu.
Trên bàn tròn, Mạc Hàm ngồi buồn một mình, chú tâm gắp thức ăn, không nói lời nào.
Đại K sán lại ngồi cạnh cô, liên tục tán nhảm: "Mạc gia, năm nay cậu hai mươi rồi chứ? Vẫn chưa có đối tượng đúng không?"
Mạc Hàm lơ đễnh "ừ" một tiếng.
Đại K còn nói: "Sao vậy? Lên đại học không tính tìm một người sao?"
"Tìm cái rắm." Mạc Hàm hừ lạnh: "Tôi chỉ muốn một mình, đàn ông không có người nào tốt."
"Ai da!" Nói như vậy không phải ai cũng thích nghe.
Đại K hô lớn: "Cả bàn này chúng tôi toàn là nam giới, cậu nói như vậy không tốt lắm đâu?"
Mạc Hàm đành phải thuận theo cục diện: "Ngoại trừ mấy cậu."
Đại K hài lòng cười cười: "Thực sự không tính tìm bạn trai? Tôi nghe nói Hoa Kỳ X không có nước nóng, muốn tắm phải tự mình xách nước lên lầu, cậu là con gái liệu có làm được không?"
Mạc Hàm vẫn chưa kịp mở miệng, Đại K đã không chờ được mà vén tay áo lên, khoe với cô bắp tay cuồn cuộn mà hắn phải tập luyện mất bao nhiêu công sức: "Thấy sao, không tệ chứ? Cậu muốn bao nhiêu thùng nước nóng tôi cũng sẽ vác cho!"
Mạc Hàm hừ mũi coi thường: "Khi tôi bắt đầu đi giày cao gót gánh hai thùng nước lên lầu thì cậu vẫn chưa ra đời đâu."
Đại K ôm quyền, cung kính nói: "Mạc gia là nữ trung hào kiệt, tôi tâm phục khẩu phục."
Mạc Hàm bĩu môi, tự rót cho mình một cốc rượu.
Lúc ngửa đầu lên, đang muốn uống cạn cốc rượu thì bả vai bỗng bị vỗ một cái.
Mạc Hàm run tay, rượu liền sánh ra ngoài.
Cô không vui đặt cốc xuống, quay lại đang muốn mắng người, nhưng lời lại nghẹn trong cổ họng.
"Chu... Chu Viễn An?"
Khi gặp lại thế nhưng giống như đã xa cách một đời.
Vẻ mặt anh vẫn dịu dàng như cũ, đứng dưới ngọn đèn của quán ăn, vì vóc dáng quá cao nên không thể không hơi cúi người.
Rõ ràng là vừa mới xuống máy bay, trên người vẫn đang mặc một chiếc áo ngắn tay, không thể thích ứng kịp với nhiệt độ thấp ở nơi này.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã chờ đợi suốt bao lâu, đột nhiên Mạc Hàm có chút hoảng hốt.
Chu Viễn An đã từ phương Nam quay trở lại...
Nói cách khác là kỳ nghỉ hè tưởng như rất dài đã kết thúc tự bao giờ.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Cuộc sống đại học đầy thăng trầm của cô đã sắp bắt đầu...
Hết chương 23.
Tác giả có lời muốn nói: Cậu dám không nghe điện thoại, xem tôi đây —— tạch tạch tạch tạch tạch tạch pằng!
Lời của Bê Ba: Dạo này có em Đoá Nhi đang hot trên facebook, giờ gặp ngay nữ phụ phản diện Lâm Đoá Nhi ~> mỗi lần đọc đến Lâm Đoá Nhi là lại auto ghép mặt em Đoá Nhi kia vào =)))))
Đêm hôm đó Lý Việt Hải nhất định ở lì trong nhà Mạc Hàm không chịu đi, Mạc Hàm thấy đêm đã khuya, ngoài trời còn đang mưa to, không còn cách nào khác đành phải cho hắn ở lại một đêm.
Không biết cái người này đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nháy mắt đã gục đầu vào salon ngáy khò khò, trong miệng còn lẩm bẩm như điên: "Để cho tôi uống! Tôi còn uống được nữa!"
Mạc Hàm thầm lắc đầu, vào phòng cầm ra cho hắn một tấm chăn mỏng, sợ hắn bị lạnh vào ban đêm.
Sáng ngày hôm sau, Mạc Hàm dậy muộn hơn bình thường một chút.
Cô mở cửa phòng bước ra ngoài, vừa đi vừa ngáp một cái, nghênh đón ánh ban mai buổi sớm.
Lý Việt Hải cũng đã tỉnh, an ổn ngồi trên ghế salon, trên người không còn men rượu, thấy cô thì cất tiếng chào buổi sáng.
Mạc Hàm không khỏi cảm thấy cơ thể hắn thật là tốt, tối hôm qua dính mưa ướt hết người như vậy, không tắm không lau khô cứ thế nằm ngủ, vậy mà hôm nay lại chẳng có vấn đề gì.
Cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó bắc nồi nước nấu bữa sáng.
Lý Việt Hải đi tới sau lưng cô, hỏi: "Sáng nay ăn cái gì vậy?"
Mạc Hàm chê bai tránh sang chỗ khác: "Miệng thúi chết đi được! Đi súc miệng nhanh lên!"
Lý Việt Hải im lặng, chán nản bước ra ngoài.
Bữa sáng nhanh chóng được nấu xong, vẫn là một bát mỳ thêm một quả trứng ốp la, rắc thêm chút hành lá xắt nhỏ.
Mạc Hàm có một bí quyết riêng, chỉ cần một bát mỳ sợi cũng có thể nấu lên thơm ngát, nước mỳ cũng vô cùng hấp dẫn.
Phải chín rưỡi Mạc Tiểu Dương mới ngủ dậy, vì thế Mạc Hàm và Lý Việt Hải ăn sáng trước.
Lý Việt Hải ăn rất nhanh, hết sức nể mặt mà liếm sạch cả đáy bát, nhưng vẫn chưa thoả mãn chép miệng một cái.
Hắn đặt đũa xuống, giơ ngón cái với Mạc Hàm: "Mỳ em nấu đúng là số một! Sư phụ"
Mạc Hàm không quan tâm, mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Lý Việt Hải lại hỏi: "Buổi trưa cũng ăn mỳ sao? Anh ăn vẫn chưa no."
Mạc Hàm trợn mắt nhìn hắn: "Anh còn định ngây ngô ở đây đến tận trưa?"
"Nếu không thì đi đâu bây giờ?" Lý Việt Hải buông tay: "Anh làm gì có chỗ để đi."
Mạc Hàm hung hăng nói: "Cùng lắm là em cho anh ăn thêm một bữa cơm trưa nữa, buổi chiều em có việc phải ra ngoài, anh ăn xong thì đi cho mau."
Lý Việt Hải bĩu môi, không vui: "Thật bạc bẽo."
Mạc Hàm nhớ tới chuyện tối hôm qua, không nhịn được hỏi thêm một câu: "Rốt cuộc anh với Lê Khả đã xảy ra chuyện gì? Sao đến mức uống nhiều rượu như vậy?"
Lý Việt Hải phất tay, không muốn nói nhiều: "Không liên quan đến cô ấy."
"Vậy là vấn đề của anh hả?" Mạc Hàm chỉ đũa vào mũi hắn, thở dài: "Anh cái con người này, đúng là không có kiên nhẫn chút nào, anh có thể ổn định được không vậy?"
"..."
"Nói thật nhé, nếu như anh thích Lê Khả thì cần phải cố gắng giữ chặt lấy cô ấy, có mâu thuẫn gì thì phải nhanh chóng tháo gỡ, người đã lớn đến như vậy rồi thì cũng nên biết kiềm chế, đừng có suốt ngày mang cái dáng vẻ cà lơ phất phơ ấy nữa."
Mạc Hàm nói nhiều đến như vậy, nhưng Lý Việt Hải một câu cũng không phản bác, ngược lại vẻ mặt vô cùng ôn hoà, như đang tắm trong gió xuân nhìn cô.
Mạc Hàm nhìn hắn như vậy thì cả người hoảng sợ, nghi ngờ nói: "Hôm nay anh rất là khác thường, uống nhiều đến ngu cả người rồi sao? Có nghe thấy em nói gì không đó?"
Lý Việt Hải mím môi cười cười, nói với cô: "Em mắng anh thêm mấy câu nữa đi, nghe thật ấm áp."
Mạc Hàm liếc mắt nhìn hắn: "Anh có bệnh à?"
Lý Việt Hải vẫn mỉm cười: "Đâu có, chỉ là anh cảm thấy em như vậy rất giống mẹ anh, thân thiết vô cùng."
Mạc Hàm trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc lẻm.
Đột nhiên cô đứng lên, nhéo tai hắn, hung ác nói: "Vậy thì em không ngại giống thêm chút nữa đâu!"
"Ui da!" Lý Việt Hải che tai, gào khóc kêu đau: "Không dám nữa không dám nữa!"
***
Mạc Hàm quen miệng chua ngoa, nhưng buổi trưa vẫn nấu cho Lý Việt Hải một bữa ăn phong phú.
Bây giờ nguyên liệu đầy đủ hơn, còn có thêm chân giò hun khói, thịt nạc, rau cải...
Mạc Hàm mở nắp nồi, mùi thơm bay ra khắp nơi, khiến hơi nước nóng hổi toả ra khắp xung quanh bếp.
Cô múc ra nếm thử một ngụm nhỏ nước dùng, hơi nhạt, còn phải cho thêm chút gia vị.
Lúc đang muốn giơ tay về phía hộp gia vị, đột nhiên cảm giác được có người từ phía sau ôm lấy cô.
Mạc Hàm sững sờ, hai tay người kia chậm rãi vòng qua hông cô, kéo cô ôm vào trong ngực.
Có lẽ thấy cô không phản ứng gì, hắn lại vùi đầu vào cổ, dựa cả cơ thể lên người cô.
Trên người hắn vẫn còn mùi rượu thoang thoảng, không cần phải đoán cũng biết là ai.
Mạc Hàm bất ngờ xoay người đẩy hắn ra: "Anh làm cái gì vậy?"
Đối với ánh mắt kinh ngạc của cô, Lý Việt Hải như bị nghẹn trong họng: "Mạc Hàm, anh..."
Mạc Hàm nhìn chăm chú vào hắn, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy hắn nói câu nào.
Cô tắt bếp, cởi tạp dề, bước ra khỏi bếp: "Ra ngoài rồi nói."
Hai người ngồi xuống bàn ăn, mặt đối mặt.
Sau một khoảng im lặng, Mạc Hàm mở miệng nói trước: "Rốt cuộc tại sao anh lại tới tìm em?"
Lý Việt Hải nắm chặt hai tay, cúi đầu nhìn mặt bàn, buồn bực nói: "Nhớ em, không được sao?"
"..."
Mạc Hàm cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ gần đây cô có số đào hoa?
Thế nào mà mấy người cùng muốn cô?
"Anh không cảm thấy anh rất khó hiểu à? Trời mưa tầm tã chạy đến nhà em, uống rượu say mèm, rồi nói em giống mẹ anh, bây giờ lại còn ôm em." Mạc Hàm nhìn hắn, chân thành nói: "Anh có thể giải thích cho em về những hành động khác thường này không?"
Lý Việt Hải buồn bã cúi đầu: "Có thể không trả lời được không?"
Tất nhiên là Mạc Hàm không đồng ý, cô hung hăng đe doạ: "Tóm lại thì anh với Lê Khả đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Việt Hải túm tóc, cao giọng đứng dậy: "Anh đã nói là không phải vì chuyện của cô ấy."
"Vậy thì bởi vì cái gì?"
"..." Lý Việt Hải há miệng, nhưng không thể lên tiếng.
Mấy giây sau, hắn im lặng lắc đầu: "Được rồi, không có gì."
Hắn không chịu nói, Mạc Hàm cũng không tài nào cạy được miệng của hắn.
Cô uống một ngụm nước, khiến bản thân tỉnh táo lại, sau đó mới nói: "Anh có biết những hành động ngày hôm nay của anh đang thể hiện điều gì không?" Dừng một chút cô lại nói tiếp: "... Giống như đang theo đuổi em."
Lý Việt Hải đang muốn mở miệng giải thích, Mạc Hàm liền giơ tay lên ngăn hắn: "Hãy nghe em nói hết đã."
"Nếu như là em hiểu lầm, vậy là tốt nhất, coi như em đang tự mình đa tình. Nhưng nếu thực sự giống như em đang nghĩ..." Cô ngừng lại, thật lâu không nói tiếp.
Một lúc sau, cô đổi giọng: "Em vừa nghĩ đến một câu hát, rất giống với chúng ta bây giờ."
Lý Việt Hải hỏi: "Câu hát nào?"
Mạc Hàm hừ mũi: "Thời điểm ôm em từ phía sau, anh chỉ mong đó là khuôn mặt của cô ấy... Những gì không đạt được, thì mãi mãi sẽ là điều tuyệt vời nhất."
Lý Việt Hải vội vàng giải thích: "Anh không có..."
"Bất kể anh có hay không." Một lần nữa Mạc Hàm cắt ngang lời hắn: "Em cũng sẽ không quan tâm tới kết quả của anh với Lê Khả nữa, ít nhất cho đến bây giờ em vẫn luôn biết anh không thuộc về em, trước kia không phải, sau này cũng không phải."
Cô nhìn vào mắt hắn, từng chữ ghim vào lòng: "Lý Việt Hải, em không muốn biến mối quan hệ của chúng ta trở nên mạo hiểm, hãy cứ tiếp tục làm anh em đi."
Những gì nên nói đã nói xong, Mạc Hàm đứng lên đi vào bếp, để lại hắn vẫn đang ngồi ngẩn người.
Mỳ bị ngâm ở trong nồi quá lâu, đã sớm dính thành một cục, ăn không tốt cho dạ dày.
Mạc Hàm dùng cái xẻng đánh tan ra, múc vào ba bát, bưng ra ngoài.
Cô gọi tên Lý Việt Hải, nhưng phát hiện trong phòng khách trống trơn, không có ai cả.
Lý Việt Hải bỏ đi không nói một lời.
Mạc Hàm nhìn cửa chống trộm vẫn mở toang, trong lòng thầm buồn bã.
Người này đúng thật là, chỉ nói hắn có mấy câu... Tính khí trở nên lớn như vậy từ khi nào?
***
Mấy ngày hôm sau, Mạc Hàm mới biết được những chuyện đã xảy ra với Lý Việt Hải.
Hôm đó mẹ Lê Khả mới ướp được một mẻ chân gà muối, bảo cô ấy mang tới cho Mạc Hàm.
Dĩ nhiên Mạc Hàm cầu còn không được, liền mua bia từ sớm, rửa rạch sẽ móng vuốt, ngồi ở nhà đợi.
Trước mặt Lê Khả không cần phải giữ ý, Mạc Hàm gác hai chân lên ghế salon, tay trái cầm bia tay phải cầm chân gà, đúng là mỹ vị trần gian.
Lâu ngày không gặp nhau, nhân cơ hội này hai người tán gẫu một chút.
Người lớn nói chuyện thì trẻ con tránh sang một bên. Mạc Hàm gói cho Mạc Tiểu Dương mấy cái chân gà, đuổi cậu bé về phòng làm bài tập.
Trước tiên là hỏi thăm kết quả thi.
Thành tích của Lê Khả cũng không tệ lắm, trúng tuyển vào trường đại học trọng điểm A ở Đồng Quan.
Mạc Hàm tra địa chỉ, phát hiện cách Hoa Kỳ X không xa, rảnh rỗi cô có thể đến đó chơi.
Ban đầu trò chuyện rất vui vẻ, nhưng mà khi vừa nhắc tới Lý Việt Hải thì chưa được hai câu mắt Lê Khả đã đỏ lên.
Chuyện chia tay là thật, hơn nữa cũng đã được một thời gian rồi, Lê Khả hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Có thể đúng là mình quá nhàm chán, không thể trách anh ấy..."
Mạc Hàm hừ mũi đánh giá: "Cặn bã."
Lê Khả lắc đầu, đến bây giờ rồi mà vẫn còn muốn bảo vệ hắn: "Kỳ thực anh ấy rất tốt với mình, mình không cho anh ấy hôn, anh ấy cũng không hề cưỡng ép. Sau đó có một ngày, đột nhiên anh ấy nói rằng cảm thấy không thích hợp với mình, nói là trước tiên hãy thử tách ra một thời gian xem sao, chờ anh ấy suy nghĩ lại một chút..."
Mạc Hàm: "Vậy anh ta nghĩ thế nào?"
"...Không biết." Lê Khả che mặt, lắc đầu mạnh hơn, bưng mặt khóc oà: "Bây giờ mình chỉ mong anh ấy thật tốt, có thể tiếp tục hay không cũng không sao hết."
Mạc Hàm sửng sốt, nắm lấy chữ trong lời nói: "Thế là sao? Lý Việt Hải đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu không biết sao?" Lê Khả ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lã chã nhìn cô: "Cha mẹ anh ấy bị tai nạn xe cộ, đã qua đời rồi."
Mạc Hàm chấn động: "Cái gì?"
Lê Khả lau nước mắt: "Cậu thực sự không biết?"
"... Không có ai nói với mình hết." Mạc Hàm hoảng hốt lắc đầu: "Tại sao đột nhiên lại xảy ra tai nạn..."
"Mình cũng không rõ lắm, nghe nói là say rượu."
Mạc Hàm lại hỏi: "Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"
Lê Khả tính toán một chút: "Có lẽ là khoảng hai tuần lễ?"
Mạc Hàm nhất thời tê liệt.
Cô bỗng nhiên nhớ tới một loạt cử chỉ khác thường của Lý Việt Hải khi đến tìm cô trước đây.
Gồm cả việc hắn nói cô giống như mẹ hắn...
Còn có những khi hắn ngập ngừng như có gì muốn nói...
"Mắt trái vui mắt phải buồn, Lý Việt Hải, anh tiêu rồi!"
"Số bảy rất xui xẻo, trong nhà sẽ có người ra đi."
...
Những câu nói tưởng chừng vô tình, vậy nhưng toàn bộ đều ứng nghiệm.
Sắc mặt Mạc Hàm tái nhợt, cả người nổi hết da gà.
***
Lý Việt Hải hoàn toàn biến mất, Mạc Hàm làm cách nào cũng không thể liên lạc được với hắn.
Rất nhiều người nói đã từng nhìn thấy hắn, lần nào hắn cũng say đến mức không thể tìm được đường về nhà, nhưng bây giờ thì không ai biết hắn đang ở đâu.
Mãi sau đó Mạc Hàm phát hiện được bức ảnh mà một người bạn trong danh sách bạn bè của A Phong đăng tải, là một đám người chụp ảnh trong KTV.
Cô nheo mắt nhìn kỹ, mặc dù rất tối, nhưng cô vẫn tìm được một bóng người đang ngồi khuất ở phía sau.
Là Lý Việt Hải.
Mạc Hàm lập tức gọi điện thoại cho A Phong, trực tiếp nói thẳng: "Lý Việt Hải đang ở đâu?"
A Phong bị hỏi bất ngờ, quanh co với cô nửa ngày, nhưng vẫn nhất định không chịu nói thật.
Mạc Hàm không buồn đôi co với hắn, cô cúp điện thoại, đi thẳng đến chắn trước cửa nhà hắn, cả buổi chiều bám theo hắn không rời.
A Phong sợ bị cô bám đuôi, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý đưa cô đi gặp Lý Việt Hải.
Ngay sau đó Mạc Hàm gọi điện thoại cho Lê Khả, gọi cả cô ấy tới, hai người cùng đi tìm hắn.
A Phong lái xe đưa các cô tới cửa của một hội sở cao cấp, Mạc Hàm vốn không quen với những nơi như thế này, mấy người bọn họ rất ít khi đến những nơi xa xỉ.
A Phong trình ra một tấm thẻ, nói mình là bạn của tiểu thư Lâm, bảo vệ mới cho họ vào cửa.
A Phong ngựa quen đường cũ dẫn các cô đến một gian phòng bao ở lầu hai, bên trong có người đang ca hát, nhưng không phải là giọng Mạc Hàm quen biết.
Hắn ghé vào tai Mạc Hàm, nhỏ giọng nói: "Có chuyện muốn thông báo trước với cậu."
Mạc Hàm hỏi: "Chuyện gì?"
A Phong thầm thì: "Hải Điểu lại tìm một em, gọi là Lâm Đoá Nhi, cậu đã từng gặp rồi đó."
Mạc Hàm cau mày, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với cái tên này, chẳng qua rất ngạc nhiên vì Lý Việt Hải đã tìm được tình yêu mới nhanh như vậy.
Ánh mắt A Phong như có như không hướng về phía Lê Khả, nói: "Hay là để cô ấy tránh sang chỗ khác một chút? Đi vào chỉ sợ không tốt lắm..."
Mạc Hàm lườm hắt: "Sợ cái gì? Có tôi ở đây, cô gái kia có thể ăn thịt được cô ấy sao?"
Vừa dứt lời, cô không nói nữa liền kéo tay Lê Khả, đẩy cửa bước vào.
Lúc cánh cửa mở ra, một loạt ánh mắt ở bên trong cùng nhìn vào họ.
Mạc Hàm cuối cùng cũng tìm thấy Lý Việt Hải, quả nhiên hắn đang ôm một cô gái trong lòng, hai người đang hôn nhau mãnh liệt.
Lê Khả im lặng quay mặt sang một bên.
Khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt của cô gái kia, rốt cục thì Mạc Hàm cũng nhớ ra quả thực là cô đã từng gặp cô ta.
Dáng vẻ rất dễ nhìn, giống một tiểu thư khuê các.
Không phải Lý Việt Hải đã sớm cắt đứt với cô ta rồi sao? Tại sao lại quay lại ăn cỏ?
"Lý Việt Hải." Giọng nói của Mạc Hàm vang lên át đi tiếng nhạc.
Lúc này hai người đang rúc vào nhau mới tách ra, nghiêng đầu nhìn về bên này.
Bộ dạng của Lý Việt Hải lại khiến Mạc Hàm cau mày lần nữa.
Gương mặt hắn râu ria xồm xoàm, quầng mắt thâm đen, tóc dài loà xoà không chịu cắt.
Không còn là chàng thanh niên như ánh mặt trời trong trí nhớ.
Mạc Hàm từng nghe được một câu rất hay: "Hãy yêu một con ngựa hoang, bởi vì nhà em không cần có đồng cỏ."
Ở cái thời xưa khi vẫn còn hay ra vẻ sâu sắc, cô còn dùng những câu này làm thành một chữ ký thật cá tính, nhưng lại bị mang ra làm trò cười, vì thế mới thẹn quá hoá giận bỏ đi.
Hiện tại trông thấy cái bộ dáng lôi thôi lếch thếch này của Lý Việt Hải, cô cảm thấy hoàn toàn không còn liên quan gì đến "Ngựa hoang" nữa, mà giống một con gà rừng hơn.
Lý Việt Hải nhìn các cô cười cười, mở miệng: "Sao lại tìm đến chỗ này?"
Mạc Hàm không trả lời, chỉ vào cô gái trong ngực hắn: "Đây là người nào?"
Lý Việt Hải đáp ngắn gọn: "Bạn gái."
Mạc Hàm lại chỉ sang Lê Khả đứng bên cạnh: "Vậy còn cô ấy?"
Lý Việt Hải nói rõ hơn: "Bạn gái cũ."
"Anh đúng là đồ không biết xấu hổ." Mạc Hàm giận quá hoá cười, sải bước đi đến trước mặt hắn: "Ban đầu anh đáp ứng em thế nào? Hoặc là đừng có trêu chọc cô ấy, hoặc là phải đối xử với cô ấy thật tốt, đừng khiến cô ấy phải đau lòng. Nếu như anh không làm được thì em sẽ không bỏ qua cho anh."
Mạc Hàm hùng hổ, một bộ dáng trừ gian diệt ác.
Lê Khả vẫn không dám quay lại nhìn, không chịu đựng được kéo tay áo cô, cầu xin cô đừng nói nữa.
Lý Việt Hải không để ý tới lời của Mạc Hàm, trên mặt vẫn bày ra nụ cười bất cần như cũ, hỏi ngược lại: "Em đến tìm anh chính là vì chuyện này?"
Mạc Hàm lạnh mắt nhìn hắn: "Thì sao?"
Lý Việt Hải nói: "Những lời này của em thực sự là đang nói giùm Lê Khả ư? Anh chia tay với cô ấy, chẳng phải người mừng nhất sẽ là em sao?"
Mạc Hàm nghẹn lời, hai mắt trợn to nhìn vào hắn.
Cô không thể tin được: "Lý Việt Hải, anh điên rồi sao?! Anh có biết là mình đang nói cái gì không?"
"Chẳng lẽ là anh nói sai?" Lý Việt Hải thờ ơ nhún vai: "Em có dám nói là em chưa từng bao giờ thích anh không?"
"..." Mạc Hàm bị hắn nói đến á khẩu, không thể nào trả lời được, tiến thoái lưỡng nan.
Lê Khả thì không biết phải làm gì, cả người ngây như phỗng.
Ngay khi Mạc Hàm vẫn chưa biết phải nói gì thì Lý Việt Hải đứng dậy, dắt tay Lâm Đoá Nhi ra ngoài.
"Nhường căn phòng này cho mấy người họ, chúng ta đổi sang phòng khác." Hắn vô cảm nói.
Những người trong phòng đồng loạt lên tiếng, lục tục đứng lên đi theo ra ngoài.
Vào giây phút lướt qua nhau, Mạc Hàm thấp giọng mắng một câu: "Lý Việt Hải, anh đúng là đồ hèn nhát."
Cơ thể hắn hơi ngừng lại.
"Em đã biết chuyện của anh rồi." Mạc Hàm quay người nhìn hắn, ánh mắt buồn bã: "Tại sao không nói gì với em?"
"Nói với em thì có tác dụng gì?" Lý Việt Hải nhếch miệng: "Anh không muốn nghe những lời an ủi, chỉ muốn tìm một người ở bên cạnh mà thôi, thế nhưng thái độ của em đã nói lên tất cả."
Mạc Hàm không dám phản bác: "Vì thế nên anh mới sa vào truỵ lạc như thế này?"
"Thế nào là sa đoạ? Anh đang rất tốt." Lý Việt Hải giơ hai tay lên, nhìn một vòng xung quanh mình: "Có ăn có uống, thêm nhiều bạn bè, không phải sao?"
Mạc Hàm gật đầu: "Chỉ mong thật sự được như anh nói."
Lý Việt Hải không nhìn cô nữa, mắt nhìn thẳng bước ra ngoài.
Mạc Hàm lại gọi hắn: "Lý Việt Hải."
Cô buông ra lời cay nghiệt: "Nếu như hôm nay anh đi khỏi gian phòng này, chúng ta liền chấm dứt tình bạn, em không có loại bạn bè hèn nhát như anh."
Lý Việt Hải đưa lưng về phía cô, đứng im tại chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, hắn không nói gì, tiếp tục bước ra ngoài.
Mạc Hàm hướng về bóng lưng hắn, tuyệt tình nói: "Lần sau gặp lại, đừng bao giờ trách tại sao tôi tàn nhẫn."
***
Lý Việt Hải dường như hoàn toàn thoát ra khỏi mối quan hệ với bọn họ.
Ban nhạc Unicorn thiếu mất người hát chính, chẳng có ai tới tập dượt, càng ngày càng giống như bàn cát vụn. Mọi người thông cảm với chuyện của Lý Việt Hải, nên cũng không ai trách móc hắn.
Mấy người trẻ tuổi này đều là những người rất có tài năng, Mạc Hàm không đành lòng nhìn bọn họ phải tan rã như thế.
Cô xung phong nhận trách nhiệm: "Anh ta không hát, thì để tôi hát cho mọi người."
Đây cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Mấy tên con trai thô lỗ đã quen với dòng nhạc heavy metal rock and roll, đột nhiên phải chuyển qua dòng nhạc trữ tình cùng Mạc Hàm, nhất thời có chút không thích hợp.
May mắn sao khách hàng đều thích tổ hợp "Người đẹp và dã thú" bọn họ, bầu không khí càng trở nên náo nhiệt hơn trước kia, ông chủ liền vô cùng vui vẻ tăng giá cho họ.
Sau buổi biểu diễn, lúc bước từ trên sân khấu xuống dưới, Mạc Hàm được tặng mấy cành hoa hồng, liền chia cho các thành viên trong ban nhạc mỗi người một đoá.
Đại K một tay cầm nhạc cụ, một tay khoác lên vai Mạc Hàm, lấy lòng: "Tôi nói này, Mạc gia hát thật là hay nha, cái nốt cao đó thế nhưng lại không làm phá vỡ cảm xúc, thực mẹ nó chọc người, không thể kìm được!"
Mạc Hàm không có tâm tình ba hoa, ngược lại A Phong thay cô trợn mắt nhìn Đại K một cái.
Đại K vẫn làm như không thấy, còn xấu xa sờ soạng mấy cái lên tay của Mạc Hàm, rồi quay sang làm mặt quỷ với A Phong.
Đoàn người ra khỏi quán bar bằng cửa sau, chuyển sang chỗ khác tiếp tục uống rượu tán gẫu.
Trên bàn tròn, Mạc Hàm ngồi buồn một mình, chú tâm gắp thức ăn, không nói lời nào.
Đại K sán lại ngồi cạnh cô, liên tục tán nhảm: "Mạc gia, năm nay cậu hai mươi rồi chứ? Vẫn chưa có đối tượng đúng không?"
Mạc Hàm lơ đễnh "ừ" một tiếng.
Đại K còn nói: "Sao vậy? Lên đại học không tính tìm một người sao?"
"Tìm cái rắm." Mạc Hàm hừ lạnh: "Tôi chỉ muốn một mình, đàn ông không có người nào tốt."
"Ai da!" Nói như vậy không phải ai cũng thích nghe.
Đại K hô lớn: "Cả bàn này chúng tôi toàn là nam giới, cậu nói như vậy không tốt lắm đâu?"
Mạc Hàm đành phải thuận theo cục diện: "Ngoại trừ mấy cậu."
Đại K hài lòng cười cười: "Thực sự không tính tìm bạn trai? Tôi nghe nói Hoa Kỳ X không có nước nóng, muốn tắm phải tự mình xách nước lên lầu, cậu là con gái liệu có làm được không?"
Mạc Hàm vẫn chưa kịp mở miệng, Đại K đã không chờ được mà vén tay áo lên, khoe với cô bắp tay cuồn cuộn mà hắn phải tập luyện mất bao nhiêu công sức: "Thấy sao, không tệ chứ? Cậu muốn bao nhiêu thùng nước nóng tôi cũng sẽ vác cho!"
Mạc Hàm hừ mũi coi thường: "Khi tôi bắt đầu đi giày cao gót gánh hai thùng nước lên lầu thì cậu vẫn chưa ra đời đâu."
Đại K ôm quyền, cung kính nói: "Mạc gia là nữ trung hào kiệt, tôi tâm phục khẩu phục."
Mạc Hàm bĩu môi, tự rót cho mình một cốc rượu.
Lúc ngửa đầu lên, đang muốn uống cạn cốc rượu thì bả vai bỗng bị vỗ một cái.
Mạc Hàm run tay, rượu liền sánh ra ngoài.
Cô không vui đặt cốc xuống, quay lại đang muốn mắng người, nhưng lời lại nghẹn trong cổ họng.
"Chu... Chu Viễn An?"
Khi gặp lại thế nhưng giống như đã xa cách một đời.
Vẻ mặt anh vẫn dịu dàng như cũ, đứng dưới ngọn đèn của quán ăn, vì vóc dáng quá cao nên không thể không hơi cúi người.
Rõ ràng là vừa mới xuống máy bay, trên người vẫn đang mặc một chiếc áo ngắn tay, không thể thích ứng kịp với nhiệt độ thấp ở nơi này.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã chờ đợi suốt bao lâu, đột nhiên Mạc Hàm có chút hoảng hốt.
Chu Viễn An đã từ phương Nam quay trở lại...
Nói cách khác là kỳ nghỉ hè tưởng như rất dài đã kết thúc tự bao giờ.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Cuộc sống đại học đầy thăng trầm của cô đã sắp bắt đầu...
Hết chương 23.
Tác giả có lời muốn nói: Cậu dám không nghe điện thoại, xem tôi đây —— tạch tạch tạch tạch tạch tạch pằng!
Lời của Bê Ba: Dạo này có em Đoá Nhi đang hot trên facebook, giờ gặp ngay nữ phụ phản diện Lâm Đoá Nhi ~> mỗi lần đọc đến Lâm Đoá Nhi là lại auto ghép mặt em Đoá Nhi kia vào =)))))