Biên tập: B3
Kỳ nghỉ này nhất định chính là kiếp nạn lớn nhất trong đời Mạc Hàm.
Đêm hôm đó sau khi Chu Viễn An rời đi, sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc cô đang nửa tỉnh nửa mê thì bị một cơn đau bụng giày vò, cô mơ màng tới nhà vệ sinh kiểm tra thì phát hiện ra đúng là bà dì đến.
Đã thế thì đừng nghĩ đến chuyện ngủ tiếp nữa, cô nằm lăn lộn ở trên giường đến khoảng mười giờ, khó khăn lắm mới bớt đau được một chút, chuông cửa bên ngoài đột nhiên vang lên.
Mạc Hàm tưởng là bà chủ nhà đến thu tiền phòng, không buồn phản ứng, gân giọng lên rống to về phía cửa: "Chiều hãy quay lại."
Người bên ngoài không biết có nghe thấy hay không, vẫn nhấn chuông không ngừng.
Mạc Hàm bất đắc dĩ bước xuống giường, hai mắt rũ xuống, lê từng bước chân ra mở cửa.
Khi cánh cửa gỗ được mở ra, đứng bên ngoài không phải là bà chủ nhà mà là Chu Viễn An.
Mạc Hàm càng tức giận, không muốn mở cửa cho anh, cô đứng bên trong cửa chống trộm giơ ngón tay giữa lên với anh: "Cậu đúng là cái đồ quạ đen, nguyền rủa tôi!"
Chu Viễn An không hiểu lắm: "Anh nguyền rủa em khi nào?"
Mạc Hàm rất muốn mắng người, cố nhịn đau nhưng vẫn không thể không cúi người xuống ôm bụng.
Cô cắn môi nói: "Tối hôm qua cậu nói tôi uống rượu sẽ đau bụng kinh, kết quả là hôm nay đến thật! Ôi, đau chết tôi!"
"..."
Chu Viễn An thật oan ức.
Anh chỉ khách quan nhắc nhở một chuyện sắp xảy ra, sao lại bị gọi là nguyền rủa chứ?
Thế nhưng mới nói được vài câu, Mạc Hàm đã đau đến lăn lộn, Chu Viễn An gấp gáp gõ cửa: "Mau cho anh vào, anh mang đồ cho em đây."
Mạc Hàm bất đắc dĩ mở cửa, Chu Viễn An xách một túi đồ to đi vào, đỡ cô ngồi xuống salon.
Anh lấy từ trong túi nilon ra một túi chườm điện, cắm phích cắm, đưa cho Mạc Hàm ôm vào trong lòng.
Trong chiếc túi khác là gừng và đường đỏ, Chu Viễn An cầm nguyên liệu bước vào bếp, vừa đi vừa nói: "Cho anh mượn nồi dùng một chút."
Trong phòng bếp vang lên tiếng lạch cạch, không biết Chu Viễn An đang làm những gì, cô cũng chẳng buồn để ý.
Hai mươi phút sau anh mới đi ra, Mạc Hàm đã đau đến chết đi sống lại, co rúm thành một đống trên ghế salon.
Chu Viễn An một tay đỡ cô ngồi dậy, một tay bưng nước đường vừa mới nấu xong, đưa đến bên miệng cô: "Vẫn hơi nóng, em uống chậm thôi."
Những thứ này vốn không có tác dụng mấy với Mạc Hàm, nhưng bát đã kề tới sát môi nên cô cũng phối hợp há miệng, từng ngụm từng ngụm uống cạn.
Bình thường không chú ý điều dưỡng thân thể, bây giờ mới bắt đầu nước tới chân mới nhảy thì tất nhiên hiệu quả không lớn.
Uống nước canh gừng xong cơ thể vẫn đau nhức không khác gì ban đầu.
Cả người Mạc Hàm vặn vẹo khổ sở, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ hận bản thân không thể tan ra thành nước.
Chu Viễn An không thể cảm nhận được nỗi đau đó, chỉ có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh trông nom cô.
Một lát sau, anh nói: "Trong nhà có ngải cứu không? Xông thử một chút sẽ có tác dụng."
Mạc Hàm nhíu chặt đôi lông mày, lắc đầu nói: "Không có."
Mọi năm Mạc Hàm đều ở một mình, mỗi lần đến tháng đều tự mình cắn răng chịu đựng chờ nó qua đi, lấy đâu ra thứ này?
Chu Viễn An đứng lên nói: "Để anh đi ra hiệu thuốc mua cho em một chút."
Mạc Hàm níu ống tay áo anh, khó nhọc mở miệng: "Hay là mua cho tôi hộp thuốc giảm đau đi, cách này là hiệu quả nhất."
Chu Viễn An nói: "Không được, uống thuốc giảm đau thì lần sau sẽ đau hơn."
"Hôm thi nội bộ cậu cũng mua cho tôi còn gì."
"Đó là trong trường hợp đặc biệt."
"Bây giờ cũng là tình huống đặc biệt!"
"Không được."
Chưa đạt được mục đích, Mạc Hàm nhất quyết không bỏ qua.
Cô há miệng cắn chặt vào ghế salon, kêu ầm lên: "A ——! Cậu không cho tôi uống thuốc, vậy hãy để tôi đau chết đi! Đau chết luôn đi! A ——!"
Chu Viễn An đi tới, lấy tay bịt miệng của cô, nhỏ giọng nói: "Đừng kêu nữa."
"Nhưng mà tôi đau lắm!" Mạc Hàm không thể chịu được, nước mắt cũng sắp chảy ra: "A —— không được! Làm phụ nữ quá khổ sở!"
Chu Viễn An ngồi xuống, ôm cô vào trong lòng, suy nghĩ một hồi, nói: "Anh xoa cho em."
Không chờ Mạc Hàm phản ứng, bàn tay anh đã thăm dò thò vào vạt áo ngủ, lại hơi kéo thấp quần xuống, đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Mạc Hàm không có sức phản kháng nữa, cô giống như một con cá vàng đang nằm ngửa bụng, mặc cho Chu Viễn An định đoạt.
Lòng bàn tay Chu Viễn An rất ấm áp, giống như là túi sưởi, ban đầu khiến cô rất khó chịu.
Nhưng có lẽ là sau đó đã quen dần, liền cảm thấy thoải mái.
Không thể không nói là, khi bị bệnh mà có người ở bên cạnh chăm sóc quan tâm.
Loại cảm giác này, thật là tốt...
Chu Viễn An dần dần dùng thêm sức, khiến Mạc Hàm dễ chịu hơn không ít, cũng không biết thực sự có hiệu quả, hay là đã bị anh ấn đến mất cảm giác nữa.
Cô tựa đầu vào vai anh, uể oải nói: "Cậu cũng thật rành chuyện này."
Chu Viễn An không nhanh không chậm nói: "Mẹ anh dạy."
Lại nghỉ ngơi thêm một lúc, cuối cùng trên mặt Mạc Hàm đã khôi phục chút hồng hào.
Cô không còn kêu gào nữa, lại bắt đầu có sức lực trêu chọc Chu Viễn An.
"Chu Viễn An, hôm nay cậu chiếm đủ tiện nghi của tôi rồi đó."
Chu Viễn An không hiểu: "Anh chiếm tiện nghi của em khi nào?"
Mạc Hàm hừ hừ nói: "Ôm chặt như vậy, còn sờ lâu như vậy."
Chu Viễn An tỏ vẻ chính trực: "Anh chỉ giúp em xoa bụng mà thôi."
Mạc Hàm nói ra câu gây sốc: "Gì mà chỉ xoa bụng thôi? Tay cậu chỉ cần thấp xuống thêm chút nữa thôi là cũng có thể phá thân được rồi đó."
"..." Tiểu nhân đắc chí, Chu Viễn An bị cô chặn họng làm không biết phải nói gì.
Một lúc lâu sau, anh nhẹ giọng: "Dù sao em cũng đã đồng ý làm bạn gái anh rồi."
Nhắc tới chuyện này Mạc Hàm liền tức giận hô to: "Cái kia không tính nha, là cậu lừa gạt tôi!"
Chu Viễn An mím môi, suy tư mấy giây, đề nghị: "Vậy bây giờ anh lại hỏi em thêm một lần nữa nhé?"
"..."
Anh cúi đầu nhìn cô, từng chữ rót vào tai, tha thiết nói: "Em có muốn ở bên cạnh anh không? Thực ra em đồng ý hay không cũng không quan trọng."
Lần này đến lượt Mạc Hàm biến thành người câm.
Cô không dám nhìn vào anh, ngẩn người liếc sang cây quýt nhỏ trên bàn trà, một lúc sau mới rầu rĩ nói: "Cũng không biết chúng ta có thích hợp hay không nữa."
Chu Viễn An tiếp lời: "Chơi trò gia đình với em nhiều như vậy rồi mà vẫn còn không biết có hợp hay không sao?"
Anh ngừng tay lại, bụng Mạc Hàm lại bắt đầu đau nhức.
Cô "Ai ui" một tiếng rồi nhíu mày: "Đừng có dừng lại đừng có dừng lại, chuyện này để sau hãy nói, trước tiên phải giúp tôi vượt qua kiếp nạn này đã."
"Được." Chu Viễn An nghe lời im lặng, bàn tay lại tiếp tục xoa bóp.
***
Buổi trưa Mạc Hàm ăn mỳ Chu Viễn An nấu, ăn xong lại bị anh bắt uống hết chỗ canh gừng còn dư, sau đó mới được lên giường ngủ một giấc.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, buổi chiều khi tỉnh lại, rốt cục bụng cũng không còn đau nữa, cả người như được sống lại. Duy chỉ có sắc mặt vẫn phờ phạc như cũ, phải trang điểm thật dày mới giấu được.
Năm rưỡi chiều, Mạc Hàm thay quần áo xong, cùng Chu Viễn An ra ngoài đón Mạc Tiểu Dương tan học.
Ba người ăn cơm tối ở gần trường học, sau đó đến nhà Đại K tìm hắn.
Cuối tuần này Mạc Hàm và Chu Viễn An muốn đến trường làm thủ tục nhập học, ngay sau đó phải tham gia hai tuần học quân sự khép kín. Mạc Hàm không yên tâm để Mạc Tiểu Dương ở nhà một mình, suy nghĩ rất lâu cuối cùng quyết định tìm bạn bè giúp đỡ trông coi cậu bé.
Đại K học chưa hết cấp ba đã nghỉ học ra ngoài làm việc, hiện tại đang làm việc tại một xưởng sửa chữa ô tô, bình thường luôn ở một mình, nên đã xung phong nhận giúp Mạc Hàm chuyện này.
Mấy người bạn khác của Mạc Hàm đều đang bận rộn tựu trường, nên cuối cùng đành phải làm phiền tới hắn.
Đại K hẹn gặp tại một quảng trường gần nhà hắn, hắn đang chơi bóng rổ ở đó.
Buổi tối bảy tám giờ chính là thời gian khiêu vũ ở quảng trường của các bà các cô. Đây là quảng trường mới xây, vô cùng rộng rãi, buổi tối đã bị các bà các cô nhanh tay chiếm mất.
Đại K chỉ có một mình, không có chút sức cạnh tranh nào, bất đắc dĩ phải chạy tới khu vực heo hút của quảng trường, chỗ này chỉ đúng một cái khung bóng rổ.
Mạc Hàm và Chu Viễn An đi tới, từ xa cất tiếng gọi tên hắn.
Đại K cố ý thể hiện tài năng trước mặt Mạc Hàm, đứng từ vạch ba điểm tung bóng ném vào rổ, kết quả là ném lệch, ngay đến bảng rổ cũng không chạm tới, thẳng tắp rơi ra ngoài.
Hắn ỉu xìu chạy vào trong bụi cỏ nhặt bóng.
Mạc Tiểu Dương từ khi biết được chơi bóng rổ có thể cao lên, liền vô cùng hứng thú với loại vận động này. Thấy Đại K đang chơi, ánh mắt cậu bé sáng lên, bộ dạng xun xoe chạy tới chỗ hắn.
Mạc Hàm sợ cậu bé vấp ngã, cũng bước nhanh theo sau.
Chu Viễn An vốn không quen biết Đại K, thản nhiên đi theo phía sau, đứng bên ngoài sân bóng rổ chờ bọn họ.
Đại K chật vật ôm bóng từ bụi cỏ ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu Viễn An đang đứng đằng xa.
Hắn tung bóng qua cho Mạc Tiểu Dương, kéo Mạc Hàm bước nhanh sang một bên, nói nhỏ: "Sao tiểu tử này lại đi theo?"
Mạc Hàm bĩu môi: "Tôi gọi cậu ấy đến đó."
Đại K trợn to hai mắt: "Các cậu... không phải sẽ thực sự ở cùng một chỗ chứ?"
Mạc Hàm chối: "Vẫn chưa đâu."
Đại K vừa mới thở phào thì lại nghe cô nói tiếp: "Nhưng chắc là cũng sẽ không lâu nữa."
Đại K hít một ngụm khí, hai tay ôm đầu đau lòng nói: "Sao cậu lại nhìn trúng cái đồ mặt trắng đó? Tay chân thì loèo khoèo, giọng nói thì mềm mại như phụ nữ, có chỗ nào tốt?"
Mạc Hàm vẫn không bị lay động: "Cậu đây là đang ghen tị."
Đại K nói: "Tôi ghen tị cái rắm! Vóc dáng gầy nhom như vậy, nhìn qua đã thấy không thể bế được cả cậu!"
Mạc Hàm liếc nhìn hắn: "Cậu đang ngầm cố ý nói tôi nặng chứ gì?"
"Không có!" Đại K càng nói càng phóng đại lên, chỉ còn kém nỗi trèo lên mái nhà lật mái xuống nữa thôi: "Không phải là tôi đây đang lo lắng đời sống tình dục của cậu sau này sẽ không được mĩ mãn sao!"
Mạc Hàm liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Không phiền cậu bận tâm."
Vốn dĩ Mạc Hàm chỉ muốn đưa Mạc Tiểu Dương đến nhà Đại K rồi rời đi luôn, nhưng Mạc Tiểu Dương vừa đụng đến bóng rổ là không muốn buông tay, liên tục van nài cô muốn đánh thêm một lúc nữa, Mạc Hàm đành phải chờ cậu bé.
Đại K đề nghị: "Chỉ đứng ném rổ không có ý nghĩa, chúng ta thi đấu đi?"
Mạc Hàm không hào hứng chút nào: "Có vài người như vậy, đấu cái gì mà đấu?"
Đại K nói: "Hai đấu hai đi, cậu và mặt trắng kia một đội, tôi với Tiểu Dương một đội, xem ai được nhiều điểm hơn."
Trẻ con thích nhất là thi đấu, Mạc Tiểu Dương vỗ tay nhảy cẫng lên: "Được đó được đó!"
Mọi người đều nói như vậy nên Mạc Hàm đành phải kéo Chu Viễn An đến, hỏi anh: "Cậu có biết chơi bóng rổ không?"
Chu Viễn An lắc đầu: "Không biết."
Mạc Hàm quay lại nhìn Đại K, nhún vai nói: "Xem đi, cậu ấy không biết."
Đại K nói: "Bóng rổ thì có cái gì mà không biết chơi? Chỉ cần có tay có chân là có thể chơi được hết."
Chu Viễn An vẫn lắc đầu: "Không chơi."
Đại K nhìn anh một lượt, khinh thường nói: "Tôi nhìn cậu không phải là không biết, nói thẳng ra là không dám đi."
Chu Viễn An không nói gì, đúng lúc này chuông điện thoại của anh vang lên, anh nói tiếng xin lỗi, đi ra một góc nghe điện thoại.
Chuyện thi đấu cứ như vậy không thực hiện được.
"Tôi đã nói gì nào?" Đại K đụng đụng vào cánh tay Mạc Hàm, không quên tự tâng bốc mình: "Cái đồ mặt trắng này ngay cả bóng rổ cũng không biết chơi, cơ thể khẳng định suy nhược, đến lúc đó không phải chỉ vài phút là ỉu sao, còn đại gia tôi đây kim thương không gục..."
Mạc Hàm cầm quả bóng rổ ném vào mặt hắn: "Miệng chó không mọc được ngà voi!"
Sau đó, Mạc Hàm cùng Mạc Tiểu Dương đứng bên dưới bảng ném bóng vào rổ, lần nào cũng trượt, không phải lăn vào bụi cỏ thì cũng rơi trúng vũng nước, may mà có Đại K chuyên gia nhặt bóng.
Không biết Chu Viễn An đang nói điện thoại với ai, vẫn đứng ở bên ngoài nhìn bọn họ, không hề tiến lại gần.
Sau đó Đại K nhặt được bóng nhưng lại không đàng hoàng giao lại, mà cầm quả bóng chạy thẳng về phía Chu Viễn An.
Hắn chạy đến trước mặt Chu Viễn An, giương nanh múa vuốt đi vòng quanh người anh, biểu diễn đủ trò.
Chu Viễn An đứng tại chỗ, có chút không hiểu nhìn hắn.
Đại K khoe khoang xong, cuối cùng dẫn bóng chạy về phía bảng rổ, bước ba bước tiêu chuẩn đẩy bóng vào rổ nhưng... lại trượt.
Quả bóng bất hạnh đập vào bảng rổ, bắn ra bên ngoài.
Bóng lăn về phía trước tầm chục mét, ra ngoài vạch ném ba điểm, dừng lại bên chân Chu Viễn An.
Đại K vội ho khan một tiếng, vẫy vẫy tay về phía đó, hô lớn: "Mặt trắng! Mau ném bóng qua đây!"
Chu Viễn An nghe tiếng, xoay người nhìn thoáng xuống mặt đất, không có phản ứng.
Đại K thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên! Đừng có lề mề!"
Chu Viễn An một tay cầm di động, một tay cúi người xuống, vẩy tay hất bóng lên cao.
undefined
Có thể làm được động tác này thì rõ ràng là lực tay của anh phải rất lớn...
Nhưng đây vốn không phải là trọng điểm.
Chu Viễn An xoay mu bàn tay, nắm trọn quả bóng, từ từ nâng cánh tay lên, nhắm ngay về phía khung rổ.
Đây là tư thế ném bóng vào rổ.
Anh muốn ném bóng bằng một tay?
Lại còn ở bên ngoài vạch ba điểm?
Mạc Hàm và Đại K nhất thời nín thở nhìn chằm chằm vào anh.
So với bọn họ thì Chu Viễn An thoải mái hơn nhiều, anh vẫn bình thản nói chuyện điện thoại, xương cùi chỏ nâng lên đến một độ cao nhất định, không do dự vẩy tay ném thẳng bóng về phía khung rổ.
Nhìn như là không hề dùng chút sức nào, nhưng quả bóng lại như tên rời cung, nhanh chóng xoay tròn thẳng tắp bay về phía khung rổ, vào!
Mạc Hàm nghe thấy Đại K đứng bên cạnh thấp giọng mắng: "Đù."
Mạc Hàm cũng có chút kinh ngạc, cô vẫn biết trước giờ Chu Viễn An thích nói giảm nói tránh, nhưng thế này thì...
Không khỏi quá tương phản đi.
Chu Viễn An nghe theo Đại K ném bóng trở lại, sau đó liền lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, tiếp tục không quan tâm.
Đại K không còn mặt mũi nào, một lúc sau mới tiến lại gần Mạc Hàm, đổi cách khác nói xấu anh: "Vừa nãy vẫn còn gạt chúng ta là không biết chơi, vậy mà bây giờ còn khiến chúng ta phải lau mắt mà nhìn, cái này được gọi là gì? Gọi là quá, tâm, cơ!"
Mạc Hàm: "..."
...
Mạc Tiểu Dương chơi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, ngồi phịch xuống không chịu đứng lên.
Toàn thân cậu bé bẩn thỉu, Mạc Hàm chê không muốn dắt tay cậu, liền túm cổ áo cậu lôi đến sau lưng Chu Viễn An, nói: "Chúng ta trở về thôi."
Chu Viễn An cúp điện thoại, xoay người lại nhìn bọn họ, lại cúi đầu xuống nhìn Mạc Tiểu Dương.
Mạc Hàm giải thích: "Đại K không đáng tin chút nào, tôi sợ Mạc Tiểu Dương ở với cậu ta mấy ngày sẽ bị nhiễm thói xấu của cậu ta mất, thà rằng để em ấy ở nhà một mình."
Chu Viễn An cười cười, từ chối cho ý kiến.
Mạc Hàm lại hỏi: "Cậu vừa gọi điện thoại với ai mà lâu vậy?"
Chu Viễn An nói: "Người quen."
"Ừm." Mạc Hàm gật đầu, không hỏi nữa.
Sau đó, Chu Viễn An đưa hai chị em về nhà, tiện thể tản bộ một chút.
Trên đường Mạc Hàm vẫn còn cảm thấy thán phục, không nhịn được hỏi: "Lúc nãy cậu ném bóng từ bên ngoài vạch ba điểm rốt cục là thế nào vậy?"
"Là sao?"
"Không phải nói là không biết chơi sao?"
Chu Viễn An hời hợt: "Ăn may mà thôi."
Mạc Hàm không tin: "Ăn may cũng không thể ném chuẩn đến như vậy."
Chu Viễn An giải thích: "Mùa hè năm thứ ba trung học cơ sở, vì để cao lên nên anh thường xuyên chơi bóng rổ, nhưng khi lên cấp ba thì không còn thời gian chơi nữa. Hiện tại thực sự là không biết chơi, chỉ có ném rổ là tạm ổn."
Được rồi, lại là "tạm ổn."
Mạc Hàm quyết định từ nay về sau không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của cái người này nữa.
Tám giờ tối, gió đêm thổi dưới bầu trời trăng.
Tiếng âm nhạc từ phía quảng trường dần xa dần, trong lúc Mạc Hàm lơ đễnh quay đầu thì nhìn thấy làn gió nhẹ thổi bay vạt áo của Chu Viễn An, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng càng trở nên nổi bật, khiến bao nhiêu tổn thương cùng buồn phiền đều tan biến.
Cô không nhịn được tiến sát lại gần, lẳng lặng nắm lấy bàn tay anh.
Chu Viễn An hơi sững sờ, rồi ngay lập tức cũng trở tay nắm lại.
Đi tới bên dưới tiểu khu, Chu Viễn An vẫn không dừng bước, anh đưa hai người lên tận trước cửa nhà rồi mới yên tâm.
Sau khi dặn dò mấy câu, anh đóng cửa lại giúp Mạc Hàm, nhẹ nhàng nói: "Anh về đây, ngủ ngon."
Mạc Hàm cũng vẫy tay: "Ngủ ngon."
Anh xoay người bước xuống cầu thang, đột nhiên người phía sau cất tiếng gọi: "Chờ một chút!"
Chu Viễn An quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn cô: "Sao vậy?"
Mạc Hàm mím chặt miệng không nói được câu nào, một lúc lâu sau mới mấp máy môi: "Anh... không vào ngồi một chút sao?"
Hết chương 26.
Tác giả có lời muốn nói: Đây là chương trái ngược với chương trước, chính Mạc gia tự xuống nước làm mình mất mặt. ( ̄ε(# ̄)☆╰╮( ̄▽ ̄///)
Sau khi đăng chương này tui sẽ lên đường ra sân bay, aizz, tui sẽ trở về với thiên nhiên để trải nghiệm thêm kiến thức, kinh nghiệm để em gái An và Mạc gia ngày càng hoà hợp.
Ừm, cách bảng xếp hạng tháng ngày càng gần, trong hai ngày này mọi người hãy bình luận cho tôi thật nhiều, thì tôi sẽ thăng hạng... thăng hạng...
Lời của Bê Ba: Chương sau đôi trẻ chính thức nên duyên =))))
undefined
Kỳ nghỉ này nhất định chính là kiếp nạn lớn nhất trong đời Mạc Hàm.
Đêm hôm đó sau khi Chu Viễn An rời đi, sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc cô đang nửa tỉnh nửa mê thì bị một cơn đau bụng giày vò, cô mơ màng tới nhà vệ sinh kiểm tra thì phát hiện ra đúng là bà dì đến.
Đã thế thì đừng nghĩ đến chuyện ngủ tiếp nữa, cô nằm lăn lộn ở trên giường đến khoảng mười giờ, khó khăn lắm mới bớt đau được một chút, chuông cửa bên ngoài đột nhiên vang lên.
Mạc Hàm tưởng là bà chủ nhà đến thu tiền phòng, không buồn phản ứng, gân giọng lên rống to về phía cửa: "Chiều hãy quay lại."
Người bên ngoài không biết có nghe thấy hay không, vẫn nhấn chuông không ngừng.
Mạc Hàm bất đắc dĩ bước xuống giường, hai mắt rũ xuống, lê từng bước chân ra mở cửa.
Khi cánh cửa gỗ được mở ra, đứng bên ngoài không phải là bà chủ nhà mà là Chu Viễn An.
Mạc Hàm càng tức giận, không muốn mở cửa cho anh, cô đứng bên trong cửa chống trộm giơ ngón tay giữa lên với anh: "Cậu đúng là cái đồ quạ đen, nguyền rủa tôi!"
Chu Viễn An không hiểu lắm: "Anh nguyền rủa em khi nào?"
Mạc Hàm rất muốn mắng người, cố nhịn đau nhưng vẫn không thể không cúi người xuống ôm bụng.
Cô cắn môi nói: "Tối hôm qua cậu nói tôi uống rượu sẽ đau bụng kinh, kết quả là hôm nay đến thật! Ôi, đau chết tôi!"
"..."
Chu Viễn An thật oan ức.
Anh chỉ khách quan nhắc nhở một chuyện sắp xảy ra, sao lại bị gọi là nguyền rủa chứ?
Thế nhưng mới nói được vài câu, Mạc Hàm đã đau đến lăn lộn, Chu Viễn An gấp gáp gõ cửa: "Mau cho anh vào, anh mang đồ cho em đây."
Mạc Hàm bất đắc dĩ mở cửa, Chu Viễn An xách một túi đồ to đi vào, đỡ cô ngồi xuống salon.
Anh lấy từ trong túi nilon ra một túi chườm điện, cắm phích cắm, đưa cho Mạc Hàm ôm vào trong lòng.
Trong chiếc túi khác là gừng và đường đỏ, Chu Viễn An cầm nguyên liệu bước vào bếp, vừa đi vừa nói: "Cho anh mượn nồi dùng một chút."
Trong phòng bếp vang lên tiếng lạch cạch, không biết Chu Viễn An đang làm những gì, cô cũng chẳng buồn để ý.
Hai mươi phút sau anh mới đi ra, Mạc Hàm đã đau đến chết đi sống lại, co rúm thành một đống trên ghế salon.
Chu Viễn An một tay đỡ cô ngồi dậy, một tay bưng nước đường vừa mới nấu xong, đưa đến bên miệng cô: "Vẫn hơi nóng, em uống chậm thôi."
Những thứ này vốn không có tác dụng mấy với Mạc Hàm, nhưng bát đã kề tới sát môi nên cô cũng phối hợp há miệng, từng ngụm từng ngụm uống cạn.
Bình thường không chú ý điều dưỡng thân thể, bây giờ mới bắt đầu nước tới chân mới nhảy thì tất nhiên hiệu quả không lớn.
Uống nước canh gừng xong cơ thể vẫn đau nhức không khác gì ban đầu.
Cả người Mạc Hàm vặn vẹo khổ sở, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ hận bản thân không thể tan ra thành nước.
Chu Viễn An không thể cảm nhận được nỗi đau đó, chỉ có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh trông nom cô.
Một lát sau, anh nói: "Trong nhà có ngải cứu không? Xông thử một chút sẽ có tác dụng."
Mạc Hàm nhíu chặt đôi lông mày, lắc đầu nói: "Không có."
Mọi năm Mạc Hàm đều ở một mình, mỗi lần đến tháng đều tự mình cắn răng chịu đựng chờ nó qua đi, lấy đâu ra thứ này?
Chu Viễn An đứng lên nói: "Để anh đi ra hiệu thuốc mua cho em một chút."
Mạc Hàm níu ống tay áo anh, khó nhọc mở miệng: "Hay là mua cho tôi hộp thuốc giảm đau đi, cách này là hiệu quả nhất."
Chu Viễn An nói: "Không được, uống thuốc giảm đau thì lần sau sẽ đau hơn."
"Hôm thi nội bộ cậu cũng mua cho tôi còn gì."
"Đó là trong trường hợp đặc biệt."
"Bây giờ cũng là tình huống đặc biệt!"
"Không được."
Chưa đạt được mục đích, Mạc Hàm nhất quyết không bỏ qua.
Cô há miệng cắn chặt vào ghế salon, kêu ầm lên: "A ——! Cậu không cho tôi uống thuốc, vậy hãy để tôi đau chết đi! Đau chết luôn đi! A ——!"
Chu Viễn An đi tới, lấy tay bịt miệng của cô, nhỏ giọng nói: "Đừng kêu nữa."
"Nhưng mà tôi đau lắm!" Mạc Hàm không thể chịu được, nước mắt cũng sắp chảy ra: "A —— không được! Làm phụ nữ quá khổ sở!"
Chu Viễn An ngồi xuống, ôm cô vào trong lòng, suy nghĩ một hồi, nói: "Anh xoa cho em."
Không chờ Mạc Hàm phản ứng, bàn tay anh đã thăm dò thò vào vạt áo ngủ, lại hơi kéo thấp quần xuống, đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Mạc Hàm không có sức phản kháng nữa, cô giống như một con cá vàng đang nằm ngửa bụng, mặc cho Chu Viễn An định đoạt.
Lòng bàn tay Chu Viễn An rất ấm áp, giống như là túi sưởi, ban đầu khiến cô rất khó chịu.
Nhưng có lẽ là sau đó đã quen dần, liền cảm thấy thoải mái.
Không thể không nói là, khi bị bệnh mà có người ở bên cạnh chăm sóc quan tâm.
Loại cảm giác này, thật là tốt...
Chu Viễn An dần dần dùng thêm sức, khiến Mạc Hàm dễ chịu hơn không ít, cũng không biết thực sự có hiệu quả, hay là đã bị anh ấn đến mất cảm giác nữa.
Cô tựa đầu vào vai anh, uể oải nói: "Cậu cũng thật rành chuyện này."
Chu Viễn An không nhanh không chậm nói: "Mẹ anh dạy."
Lại nghỉ ngơi thêm một lúc, cuối cùng trên mặt Mạc Hàm đã khôi phục chút hồng hào.
Cô không còn kêu gào nữa, lại bắt đầu có sức lực trêu chọc Chu Viễn An.
"Chu Viễn An, hôm nay cậu chiếm đủ tiện nghi của tôi rồi đó."
Chu Viễn An không hiểu: "Anh chiếm tiện nghi của em khi nào?"
Mạc Hàm hừ hừ nói: "Ôm chặt như vậy, còn sờ lâu như vậy."
Chu Viễn An tỏ vẻ chính trực: "Anh chỉ giúp em xoa bụng mà thôi."
Mạc Hàm nói ra câu gây sốc: "Gì mà chỉ xoa bụng thôi? Tay cậu chỉ cần thấp xuống thêm chút nữa thôi là cũng có thể phá thân được rồi đó."
"..." Tiểu nhân đắc chí, Chu Viễn An bị cô chặn họng làm không biết phải nói gì.
Một lúc lâu sau, anh nhẹ giọng: "Dù sao em cũng đã đồng ý làm bạn gái anh rồi."
Nhắc tới chuyện này Mạc Hàm liền tức giận hô to: "Cái kia không tính nha, là cậu lừa gạt tôi!"
Chu Viễn An mím môi, suy tư mấy giây, đề nghị: "Vậy bây giờ anh lại hỏi em thêm một lần nữa nhé?"
"..."
Anh cúi đầu nhìn cô, từng chữ rót vào tai, tha thiết nói: "Em có muốn ở bên cạnh anh không? Thực ra em đồng ý hay không cũng không quan trọng."
Lần này đến lượt Mạc Hàm biến thành người câm.
Cô không dám nhìn vào anh, ngẩn người liếc sang cây quýt nhỏ trên bàn trà, một lúc sau mới rầu rĩ nói: "Cũng không biết chúng ta có thích hợp hay không nữa."
Chu Viễn An tiếp lời: "Chơi trò gia đình với em nhiều như vậy rồi mà vẫn còn không biết có hợp hay không sao?"
Anh ngừng tay lại, bụng Mạc Hàm lại bắt đầu đau nhức.
Cô "Ai ui" một tiếng rồi nhíu mày: "Đừng có dừng lại đừng có dừng lại, chuyện này để sau hãy nói, trước tiên phải giúp tôi vượt qua kiếp nạn này đã."
"Được." Chu Viễn An nghe lời im lặng, bàn tay lại tiếp tục xoa bóp.
***
Buổi trưa Mạc Hàm ăn mỳ Chu Viễn An nấu, ăn xong lại bị anh bắt uống hết chỗ canh gừng còn dư, sau đó mới được lên giường ngủ một giấc.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, buổi chiều khi tỉnh lại, rốt cục bụng cũng không còn đau nữa, cả người như được sống lại. Duy chỉ có sắc mặt vẫn phờ phạc như cũ, phải trang điểm thật dày mới giấu được.
Năm rưỡi chiều, Mạc Hàm thay quần áo xong, cùng Chu Viễn An ra ngoài đón Mạc Tiểu Dương tan học.
Ba người ăn cơm tối ở gần trường học, sau đó đến nhà Đại K tìm hắn.
Cuối tuần này Mạc Hàm và Chu Viễn An muốn đến trường làm thủ tục nhập học, ngay sau đó phải tham gia hai tuần học quân sự khép kín. Mạc Hàm không yên tâm để Mạc Tiểu Dương ở nhà một mình, suy nghĩ rất lâu cuối cùng quyết định tìm bạn bè giúp đỡ trông coi cậu bé.
Đại K học chưa hết cấp ba đã nghỉ học ra ngoài làm việc, hiện tại đang làm việc tại một xưởng sửa chữa ô tô, bình thường luôn ở một mình, nên đã xung phong nhận giúp Mạc Hàm chuyện này.
Mấy người bạn khác của Mạc Hàm đều đang bận rộn tựu trường, nên cuối cùng đành phải làm phiền tới hắn.
Đại K hẹn gặp tại một quảng trường gần nhà hắn, hắn đang chơi bóng rổ ở đó.
Buổi tối bảy tám giờ chính là thời gian khiêu vũ ở quảng trường của các bà các cô. Đây là quảng trường mới xây, vô cùng rộng rãi, buổi tối đã bị các bà các cô nhanh tay chiếm mất.
Đại K chỉ có một mình, không có chút sức cạnh tranh nào, bất đắc dĩ phải chạy tới khu vực heo hút của quảng trường, chỗ này chỉ đúng một cái khung bóng rổ.
Mạc Hàm và Chu Viễn An đi tới, từ xa cất tiếng gọi tên hắn.
Đại K cố ý thể hiện tài năng trước mặt Mạc Hàm, đứng từ vạch ba điểm tung bóng ném vào rổ, kết quả là ném lệch, ngay đến bảng rổ cũng không chạm tới, thẳng tắp rơi ra ngoài.
Hắn ỉu xìu chạy vào trong bụi cỏ nhặt bóng.
Mạc Tiểu Dương từ khi biết được chơi bóng rổ có thể cao lên, liền vô cùng hứng thú với loại vận động này. Thấy Đại K đang chơi, ánh mắt cậu bé sáng lên, bộ dạng xun xoe chạy tới chỗ hắn.
Mạc Hàm sợ cậu bé vấp ngã, cũng bước nhanh theo sau.
Chu Viễn An vốn không quen biết Đại K, thản nhiên đi theo phía sau, đứng bên ngoài sân bóng rổ chờ bọn họ.
Đại K chật vật ôm bóng từ bụi cỏ ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu Viễn An đang đứng đằng xa.
Hắn tung bóng qua cho Mạc Tiểu Dương, kéo Mạc Hàm bước nhanh sang một bên, nói nhỏ: "Sao tiểu tử này lại đi theo?"
Mạc Hàm bĩu môi: "Tôi gọi cậu ấy đến đó."
Đại K trợn to hai mắt: "Các cậu... không phải sẽ thực sự ở cùng một chỗ chứ?"
Mạc Hàm chối: "Vẫn chưa đâu."
Đại K vừa mới thở phào thì lại nghe cô nói tiếp: "Nhưng chắc là cũng sẽ không lâu nữa."
Đại K hít một ngụm khí, hai tay ôm đầu đau lòng nói: "Sao cậu lại nhìn trúng cái đồ mặt trắng đó? Tay chân thì loèo khoèo, giọng nói thì mềm mại như phụ nữ, có chỗ nào tốt?"
Mạc Hàm vẫn không bị lay động: "Cậu đây là đang ghen tị."
Đại K nói: "Tôi ghen tị cái rắm! Vóc dáng gầy nhom như vậy, nhìn qua đã thấy không thể bế được cả cậu!"
Mạc Hàm liếc nhìn hắn: "Cậu đang ngầm cố ý nói tôi nặng chứ gì?"
"Không có!" Đại K càng nói càng phóng đại lên, chỉ còn kém nỗi trèo lên mái nhà lật mái xuống nữa thôi: "Không phải là tôi đây đang lo lắng đời sống tình dục của cậu sau này sẽ không được mĩ mãn sao!"
Mạc Hàm liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Không phiền cậu bận tâm."
Vốn dĩ Mạc Hàm chỉ muốn đưa Mạc Tiểu Dương đến nhà Đại K rồi rời đi luôn, nhưng Mạc Tiểu Dương vừa đụng đến bóng rổ là không muốn buông tay, liên tục van nài cô muốn đánh thêm một lúc nữa, Mạc Hàm đành phải chờ cậu bé.
Đại K đề nghị: "Chỉ đứng ném rổ không có ý nghĩa, chúng ta thi đấu đi?"
Mạc Hàm không hào hứng chút nào: "Có vài người như vậy, đấu cái gì mà đấu?"
Đại K nói: "Hai đấu hai đi, cậu và mặt trắng kia một đội, tôi với Tiểu Dương một đội, xem ai được nhiều điểm hơn."
Trẻ con thích nhất là thi đấu, Mạc Tiểu Dương vỗ tay nhảy cẫng lên: "Được đó được đó!"
Mọi người đều nói như vậy nên Mạc Hàm đành phải kéo Chu Viễn An đến, hỏi anh: "Cậu có biết chơi bóng rổ không?"
Chu Viễn An lắc đầu: "Không biết."
Mạc Hàm quay lại nhìn Đại K, nhún vai nói: "Xem đi, cậu ấy không biết."
Đại K nói: "Bóng rổ thì có cái gì mà không biết chơi? Chỉ cần có tay có chân là có thể chơi được hết."
Chu Viễn An vẫn lắc đầu: "Không chơi."
Đại K nhìn anh một lượt, khinh thường nói: "Tôi nhìn cậu không phải là không biết, nói thẳng ra là không dám đi."
Chu Viễn An không nói gì, đúng lúc này chuông điện thoại của anh vang lên, anh nói tiếng xin lỗi, đi ra một góc nghe điện thoại.
Chuyện thi đấu cứ như vậy không thực hiện được.
"Tôi đã nói gì nào?" Đại K đụng đụng vào cánh tay Mạc Hàm, không quên tự tâng bốc mình: "Cái đồ mặt trắng này ngay cả bóng rổ cũng không biết chơi, cơ thể khẳng định suy nhược, đến lúc đó không phải chỉ vài phút là ỉu sao, còn đại gia tôi đây kim thương không gục..."
Mạc Hàm cầm quả bóng rổ ném vào mặt hắn: "Miệng chó không mọc được ngà voi!"
Sau đó, Mạc Hàm cùng Mạc Tiểu Dương đứng bên dưới bảng ném bóng vào rổ, lần nào cũng trượt, không phải lăn vào bụi cỏ thì cũng rơi trúng vũng nước, may mà có Đại K chuyên gia nhặt bóng.
Không biết Chu Viễn An đang nói điện thoại với ai, vẫn đứng ở bên ngoài nhìn bọn họ, không hề tiến lại gần.
Sau đó Đại K nhặt được bóng nhưng lại không đàng hoàng giao lại, mà cầm quả bóng chạy thẳng về phía Chu Viễn An.
Hắn chạy đến trước mặt Chu Viễn An, giương nanh múa vuốt đi vòng quanh người anh, biểu diễn đủ trò.
Chu Viễn An đứng tại chỗ, có chút không hiểu nhìn hắn.
Đại K khoe khoang xong, cuối cùng dẫn bóng chạy về phía bảng rổ, bước ba bước tiêu chuẩn đẩy bóng vào rổ nhưng... lại trượt.
Quả bóng bất hạnh đập vào bảng rổ, bắn ra bên ngoài.
Bóng lăn về phía trước tầm chục mét, ra ngoài vạch ném ba điểm, dừng lại bên chân Chu Viễn An.
Đại K vội ho khan một tiếng, vẫy vẫy tay về phía đó, hô lớn: "Mặt trắng! Mau ném bóng qua đây!"
Chu Viễn An nghe tiếng, xoay người nhìn thoáng xuống mặt đất, không có phản ứng.
Đại K thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên! Đừng có lề mề!"
Chu Viễn An một tay cầm di động, một tay cúi người xuống, vẩy tay hất bóng lên cao.
undefined
Có thể làm được động tác này thì rõ ràng là lực tay của anh phải rất lớn...
Nhưng đây vốn không phải là trọng điểm.
Chu Viễn An xoay mu bàn tay, nắm trọn quả bóng, từ từ nâng cánh tay lên, nhắm ngay về phía khung rổ.
Đây là tư thế ném bóng vào rổ.
Anh muốn ném bóng bằng một tay?
Lại còn ở bên ngoài vạch ba điểm?
Mạc Hàm và Đại K nhất thời nín thở nhìn chằm chằm vào anh.
So với bọn họ thì Chu Viễn An thoải mái hơn nhiều, anh vẫn bình thản nói chuyện điện thoại, xương cùi chỏ nâng lên đến một độ cao nhất định, không do dự vẩy tay ném thẳng bóng về phía khung rổ.
Nhìn như là không hề dùng chút sức nào, nhưng quả bóng lại như tên rời cung, nhanh chóng xoay tròn thẳng tắp bay về phía khung rổ, vào!
Mạc Hàm nghe thấy Đại K đứng bên cạnh thấp giọng mắng: "Đù."
Mạc Hàm cũng có chút kinh ngạc, cô vẫn biết trước giờ Chu Viễn An thích nói giảm nói tránh, nhưng thế này thì...
Không khỏi quá tương phản đi.
Chu Viễn An nghe theo Đại K ném bóng trở lại, sau đó liền lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, tiếp tục không quan tâm.
Đại K không còn mặt mũi nào, một lúc sau mới tiến lại gần Mạc Hàm, đổi cách khác nói xấu anh: "Vừa nãy vẫn còn gạt chúng ta là không biết chơi, vậy mà bây giờ còn khiến chúng ta phải lau mắt mà nhìn, cái này được gọi là gì? Gọi là quá, tâm, cơ!"
Mạc Hàm: "..."
...
Mạc Tiểu Dương chơi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, ngồi phịch xuống không chịu đứng lên.
Toàn thân cậu bé bẩn thỉu, Mạc Hàm chê không muốn dắt tay cậu, liền túm cổ áo cậu lôi đến sau lưng Chu Viễn An, nói: "Chúng ta trở về thôi."
Chu Viễn An cúp điện thoại, xoay người lại nhìn bọn họ, lại cúi đầu xuống nhìn Mạc Tiểu Dương.
Mạc Hàm giải thích: "Đại K không đáng tin chút nào, tôi sợ Mạc Tiểu Dương ở với cậu ta mấy ngày sẽ bị nhiễm thói xấu của cậu ta mất, thà rằng để em ấy ở nhà một mình."
Chu Viễn An cười cười, từ chối cho ý kiến.
Mạc Hàm lại hỏi: "Cậu vừa gọi điện thoại với ai mà lâu vậy?"
Chu Viễn An nói: "Người quen."
"Ừm." Mạc Hàm gật đầu, không hỏi nữa.
Sau đó, Chu Viễn An đưa hai chị em về nhà, tiện thể tản bộ một chút.
Trên đường Mạc Hàm vẫn còn cảm thấy thán phục, không nhịn được hỏi: "Lúc nãy cậu ném bóng từ bên ngoài vạch ba điểm rốt cục là thế nào vậy?"
"Là sao?"
"Không phải nói là không biết chơi sao?"
Chu Viễn An hời hợt: "Ăn may mà thôi."
Mạc Hàm không tin: "Ăn may cũng không thể ném chuẩn đến như vậy."
Chu Viễn An giải thích: "Mùa hè năm thứ ba trung học cơ sở, vì để cao lên nên anh thường xuyên chơi bóng rổ, nhưng khi lên cấp ba thì không còn thời gian chơi nữa. Hiện tại thực sự là không biết chơi, chỉ có ném rổ là tạm ổn."
Được rồi, lại là "tạm ổn."
Mạc Hàm quyết định từ nay về sau không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của cái người này nữa.
Tám giờ tối, gió đêm thổi dưới bầu trời trăng.
Tiếng âm nhạc từ phía quảng trường dần xa dần, trong lúc Mạc Hàm lơ đễnh quay đầu thì nhìn thấy làn gió nhẹ thổi bay vạt áo của Chu Viễn An, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng càng trở nên nổi bật, khiến bao nhiêu tổn thương cùng buồn phiền đều tan biến.
Cô không nhịn được tiến sát lại gần, lẳng lặng nắm lấy bàn tay anh.
Chu Viễn An hơi sững sờ, rồi ngay lập tức cũng trở tay nắm lại.
Đi tới bên dưới tiểu khu, Chu Viễn An vẫn không dừng bước, anh đưa hai người lên tận trước cửa nhà rồi mới yên tâm.
Sau khi dặn dò mấy câu, anh đóng cửa lại giúp Mạc Hàm, nhẹ nhàng nói: "Anh về đây, ngủ ngon."
Mạc Hàm cũng vẫy tay: "Ngủ ngon."
Anh xoay người bước xuống cầu thang, đột nhiên người phía sau cất tiếng gọi: "Chờ một chút!"
Chu Viễn An quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn cô: "Sao vậy?"
Mạc Hàm mím chặt miệng không nói được câu nào, một lúc lâu sau mới mấp máy môi: "Anh... không vào ngồi một chút sao?"
Hết chương 26.
Tác giả có lời muốn nói: Đây là chương trái ngược với chương trước, chính Mạc gia tự xuống nước làm mình mất mặt. ( ̄ε(# ̄)☆╰╮( ̄▽ ̄///)
Sau khi đăng chương này tui sẽ lên đường ra sân bay, aizz, tui sẽ trở về với thiên nhiên để trải nghiệm thêm kiến thức, kinh nghiệm để em gái An và Mạc gia ngày càng hoà hợp.
Ừm, cách bảng xếp hạng tháng ngày càng gần, trong hai ngày này mọi người hãy bình luận cho tôi thật nhiều, thì tôi sẽ thăng hạng... thăng hạng...
Lời của Bê Ba: Chương sau đôi trẻ chính thức nên duyên =))))
undefined