Biên tập: B3
Ngày hôm đó hạ táng Mạc Tiểu Dương, Mạc Hàm lại phi thường bình tĩnh.
Người chết không thể sống lại, sau khi cô vượt qua vô số buổi đêm làm bạn với nước mắt thì cuối cùng cũng đã dần chấp nhận sự thật này. Giờ cô chỉ cầu nguyện kiếp sau Mạc Tiểu Dương có thể được đầu thai vào một gia đình tốt, bất kể nghèo khó hay giàu sang, ít nhất chỉ cần sức khoẻ bình an.
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Mạc Hàm đến trường học của Mạc Tiểu Dương sắp xếp lại di vật của cậu bé. Cô chỉ thông báo với thầy Trịnh, các bạn nhỏ khác không ai biết gì.
Lúc Mạc Hàm cõng đầy một rương sách vở quần áo của Mạc Tiểu Dương đi trên sân trường, đột nhiên Tiểu Mật Phong chạy đến bên cạnh cô, kín đáo đưa cho cô một lọ hoàng đào.
Mạc Hàm hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, thay Mạc Tiểu Dương cám ơn cô bé.
Tiểu Mật Phong hỏi thăm về bệnh tình của Mạc Tiểu Dương, Mạc Hàm suy tư chốc lát, nói: “Bây giờ bọn chị chuyển qua bệnh viện ở tỉnh ngoài để khám bệnh, chắc sẽ phải ở đó một hai năm, khi nào khoẻ lại em ấy sẽ quay về.”
Tiểu Mật Phong nở nụ cười yên tâm, lại hỏi: “Sau này Mạc Tiểu Dương định thi lên trường cấp hai nào vậy? Em muốn thi vào cùng trường với cậu ấy.”
Mạc Hàm cong khoé miệng, khích lệ: “Chắc là em ấy sẽ thi trường trung học thực nghiệm, em cũng cố gắng lên nhé.”
Tiểu Mật Phong ý chí tràn đầy, gật đầu: “Vâng, em biết rồi!”
Lúc ra đến cổng trường, không hiểu sao Mạc Hàm lại nghĩ đến một câu thơ: “Xương trắng đáng thương vô định bên bờ sông, vẫn cứ mãi là giấc mộng trong cõi người.”
Nhưng thực ra thì tự lừa mình dối người cũng không phải là chuyện gì xấu, lời nói dối mang ý tốt còn tốt đẹp hơn nhiều so với việc vạch trần sự thật tàn nhẫn.
Mạc Tiểu Dương đi rồi, cuộc sống mỗi ngày của Mạc Hàm cũng dần khôi phục, yên ổn bình lặng.
Thói quen duy nhất không thay đổi đó là mỗi buổi chiều thứ sáu cô đều không ra khỏi nhà, chỉ đứng trong phòng khách trống rỗng nhìn vào trước cửa phòng của Mạc Tiểu Dương, cô vẫn luôn có cảm giác không thể nào thích ứng. Dường như chỉ cần đẩy cửa phòng ra, bước vào thì vẫn sẽ nhìn thấy cậu bé đang ngồi cắn bút trước bàn học, hỏi cô rằng bài tập này nên làm như thế nào.
Sau đó Mạc Hàm chuyển sang nhà mới, từ cuộc sống náo nhiệt ba người ban đầu thành cuộc sống chỉ có một mình cô, diện tích càng ngày càng nhỏ lại. Trong nhà không còn ai thích sạch sẽ nữa, vì thế cô luôn tuỳ thuộc vào tâm trạng mà quét dọn, gian phòng cũng vì thế mà càng ngày càng trở nên bừa bộn.
***
Công ty chỉ cho phép Chu Viễn An nghỉ ba ngày, mỗi ngày quá hạn sẽ trừ gấp đôi tiền lương, biến mất không lý do trong một tuần sẽ được coi là tự động nghỉ việc.
Thời gian Chu Viễn An quay trở lại tìm cô đã quá ba ngày từ lâu, nhưng Mạc Hàm vẫn không thấy anh quay trở về công ty.
Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, cổ họng đã hồi phục tốt, cô tiếp tục quay lại biểu diễn ở quán bar, tối nào cũng thấy Chu Viễn An tới cổ vũ.
Anh giống như một vị khách bình thường, gọi mấy ly rượu bình thản ngồi ở phía xa, luôn luôn đi lên trò chuyện đôi câu với cô, hoặc là yêu cầu bài hát.
Cái con người xấu tính này, lần nào cũng yêu cầu bài hát “Nơi xa có Viễn An”, Mạc Hàm thì không thể công khai cự tuyệt anh.
Hôm nay là sinh nhật của Vương Lâm, cả nhóm đã bàn nhau là sau khi biểu diễn xong sẽ cùng đi ăn mừng.
Bọn họ theo thông lệ đi ra từ cửa sau, Chu Viễn An đã thăm dò quy luật đó, sớm đứng chờ ở ven đường.
Mạc Hàm giả bộ như vừa mới nhìn thấy anh, nhiệt tình chào hỏi: “Ai nha em gái An, cậu cũng tới sao? Hôm nay là đại thọ tám mươi của Vương Lâm, có muốn cùng đi đập phá không?”
Chu Viễn An nhất thời cảm thấy hốt hoảng, kể từ khi bọn họ qua lại với nhau thì đã lâu lắm rồi không còn xưng hô như thế này nữa, bây giờ chẳng hiểu tại sao lại tái xuất giang hồ.
Vương Lâm đứng bên cạnh giương nanh múa vuốt: “Tám mươi tuổi cái gì! Lão tử vĩnh viễn mười tám!”
Sáu người cùng nhau xuất phát đến quán vỉa hè quen thuộc, ông chủ biết bọn họ là khách quen thì sẽ giảm giá.
Lúc chọn chỗ ngồi, Mạc Hàm ngồi giữa Đại K và A Phong, Chu Viễn An liền thức thời ngồi ở ngoài cùng.
Mạc Hàm đã sớm kể với mọi người, vì thế trên bàn ăn không ai đả động gì đến chuyện của cô và Chu Viễn An, chỉ một lòng chúc rượu nhân vật chính của ngày hôm nay.
Duy chỉ có một mình Đại K vẫn còn tâm tâm niệm niệm xem liệu mình có thể thế vào chỗ trống hay không, không nhịn được thăm dò tin tức với Mạc Hàm, lén lút lại gần nói nhỏ bên tai cô: “Mạc gia, tại sao cậu với Chu Viễn An lại chia tay?”
Mạc Hàm vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng hắn quá phiền phức, thế nên hạ thấp giọng, che miệng nói thầm: “Chuyện kia không được.”
Đại K sững sờ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ ngực tỏ vẻ coi thường: “Tôi đã sớm nói rồi mà! Thân thể kia vừa nhìn đã biết là không được!”
Mặc dù câu trả lời này rất không phúc hậu, nhưng lại vô cùng có tác dụng, quả nhiên Đại K không tiếp tục hỏi nữa.
Thật là không may, hôm nay ông chủ không có ở đây, chỉ có con gái vẫn còn đang đi học của ông ấy ngồi trông quán.
Loại quán ven đường này cực kỳ hay cắt cổ người khác, không phải khách quen thì sẽ hét giá lên trời, Vương Lâm giả bộ hiên ngang móc ví ra tính tiền, kết quả bị giá tiền doạ sợ chạy trở lại.
“Mẹ kiếp, thật là quá mức xấu xa mà! Đắt hơn bình thường những một hai trăm, tôi nói với cô ta chúng ta là khách quen, cô ta còn không tin!” Hắn tức giận đá một cước vào chân ghế của A Phong: “Cậu đi trả giá đi!”
A Phong từ chối: “Nhường Mạc gia đi, con gái đều giỏi mặc cả!”
Mạc Hàm không muốn: “Nữ với nữ mặc cả cái gì? Không có tác dụng.”
Đại K: “Vậy kêu người đẹp trai nhất đi!”
Mọi người nghe xong thì cảm thấy rất có lý, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Chu Viễn An.
“…”
Bị mấy đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào, Chu Viễn An đành đứng dậy: “… Để tôi đi.”
Năm phút sau, Chu Viễn An và Vương Lâm kết bạn với nhau quay về.
Trong tay Vương Lâm xách một cái túi đỏ, cười như tiểu nhân đắc chí: “Đúng là Tiểu An lợi hại, cô bé kia toàn thẹn thùng cúi đầu nhìn cậu ta, không chỉ giảm giá mà còn tặng thêm chúng ta một túi hoa quả.”
Hắn đang muốn trả lại tiền cho Chu Viễn An thì Chu Viễn An khách khí nói: “Không cần, quen biết lâu như vậy mà tôi vẫn chưa mời mọi người ăn cơm, lần này coi như tôi mời.”
Người làm việc ở công ty lớn đúng là khác biệt, nói chuyện cũng lưu loát hơn trước kia rất nhiều.
Vương Lâm đâu phải người không biết xấu hổ, hai người cứ cầm tiền đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Chu Viễn An vẫn nhất định không chịu cầm tiền kia.
Sau khi ra khỏi quán ăn, đoàn người đường ai nấy đi.
Chu Viễn An khăng khăng muốn đưa Mạc Hàm về nhà, chân dài ở trên người anh, Mạc Hàm muốn đuổi cũng không được, vì thế liền dứt khoát mặc kệ.
Sau khi cô lên xe buýt liền đeo tai nghe lên không quan tâm gì đến xung quanh nữa, mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, tự tạo nên cho mình một vỏ bọc lạnh lùng.
Thỉnh thoảng Chu Viễn An nghiêng đầu sang nhìn cô, quả thực không thể hiểu được trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì.
Cái người con gái này buồn nhanh mà vui cũng nhanh, anh đã từng nghĩ đến kết quả xấu nhất, nghĩ là cô sẽ lảng tránh không muốn gặp mình, thậm chí vì thù hận mà trở mặt. Thế nhưng lại không nghĩ tới chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã tự điều chỉnh xong tâm trạng, quay trở về cái thời không tim không phổi như trước kia, chỉ còn lại một mình anh bị nhạo báng.
Anh vẫn có thể nhìn thấy cô mỗi ngày, thậm chí còn có thể nói chuyện với cô. Nhưng cô càng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra như vậy, anh lại càng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Xe buýt dừng lại, Mạc Hàm xuống xe, Chu Viễn An vẫn nhắm mắt bám theo ở phía sau.
Mạc Hàm đi được một đoạn, đột nhiên xoay người lại nói với anh: “Đưa đến đây là được rồi.”
Chu Viễn An nói: “Anh đưa em đến dưới lầu.”
Mạc Hàm không muốn để anh biết nơi ở của mình: “Không cần, cậu quay trở về đi.”
“Nơi này tương đối vắng vẻ, một mình em không an toàn.”
Mạc Hàm trầm ngâm một lát, không báo trước đổi chủ đề: “Khi nào cậu quay về công ty?”
“Không về nữa.”
“Tại sao?”
Tất nhiên Chu Viễn An sẽ không ngốc nghếch khai ra, anh không trả lời.
“Cậu cố làm xong tháng này đi, không cần thiết phải như vậy.” Mạc Hàm nói.
Chu Viễn An vẫn kiên trì: “Không về.”
Mạc Hàm có chút bất đắc dĩ: “Cuộc sống bây giờ của tôi rất tốt, cậu có sự nghiệp của chính mình, tôi không muốn kéo chân cậu lại.”
Chu Viễn An nói: “Em không hề kéo chân anh, anh tự có tính toán của mình, em không cần phải lo lắng.”
Không muốn để cô cảm thấy nặng nề, anh nói tiếp: “Anh không có ý gì khác đâu, chỉ muốn em về đến nhà an toàn, là trên cương vị bạn bè thôi… Sẽ không quá đáng chứ?”
Mạc Hàm bó tay, vẫy vẫy với anh: “Đi thôi.”
Quả nhiên Chu Viễn An chỉ đưa cô đến dưới lầu thì dừng bước, dặn dò cô lên lầu thì cẩn thận, buổi tối hãy ngủ sớm một chút.
Anh quan tâm không một chút dấu vết, không hề vượt qua ranh giới, khiến cho người ta không có cơ hội nói ra lời cự tuyệt.
Nhất thời Mạc Hàm không thể xác định mối quan hệ hiện nay của bọn họ, không giống người yêu cũ cũng không giống như bạn bè bình thường, đi ngược lại với ý muốn ban đầu của cô, nhưng thôi cứ tạm thời như vậy đi.
Sau khi về đến nhà, Mạc Hàm không vội vã mở đèn mà mò mẫm đi đến phòng mình, nhanh như mèo nấp sau cửa sổ nhìn xuống lầu.
Chu Viễn An vẫn chưa đi, trong phòng không có ánh sáng, cô có thể nhìn thấy anh, nhưng anh không thể nhìn thấy cô.
Mạc Hàm cận thị hơi nặng, phải nheo mắt mới có thể nhìn rõ. Nhìn thấy không biết có phải đầu ngón tay Chu Viễn An đang kẹp một điếu thuốc hay không, cô theo vô thức khẽ nhíu mày.
Trước kia rõ ràng chỉ là một người vô hại như cừu nhỏ, tại sao bây giờ cũng sắp biến thành lão hồ ly rồi?
Cô lắc lắc đầu, cảm thấy có lẽ mình đã nhìn nhầm rồi.
Dường như Chu Viễn An phát hiện ra, hơi ngẩng đầu lên nhìn về bên này, gò má trắng nõn dưới đèn đường càng trở nên lạnh lẽo.
Mạc Hàm vội vàng nấp về phía sau, nhất thời trong lòng trào lên trăm ngàn cảm xúc.
Cô giơ tay bật đèn, Chu Viễn An trông thấy gian phòng sáng lên, lúc này mới yên tâm rời đi.
***
Lúc Chu Viễn An về đến nhà đã là mười một giờ hơn, thế nhưng ba Chu và mẹ Cảnh vẫn còn chưa ngủ, ngồi song song trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh cất tiếng chào hỏi hai người, sau đó trực tiếp đi thẳng về phòng mình. Lúc đi được nửa đường, đột nhiên bị ba Chu gọi lại: “Đợi chút!”
Chu Viễn An dừng bước.
“Đi đâu, sao muộn như vậy mới về?” Ba Chu đặt câu hỏi.
“Đến nhà bạn.” Chu Viễn An đáp.
“Bạn nào?” Rõ ràng ba Chu không tin: “Bạn bè hay là bạn gái?”
Chu Viễn An bực bội không lên tiếng.
Tiếng ba Chu quá lớn, mẹ Cảnh đẩy đẩy cánh tay ông, sau đó nháy nháy mắt.
Ba Chu ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Công ty con lại gọi điện thoại tới, rốt cuộc thì lúc nào con trở về?”
Chu Viễn An không hứng thú lắm, uể oải nói: “Để sau hẵng nói.”
Ba Chu không vui: “Để sau là ý gì?”
“…”
“Có phải con không muốn làm nữa?”
“… Vâng.”
Ba Chu không kìm được cơn giận, vỗ mạnh bàn: “Nói cái gì? Con nói lại lần nữa xem!”
“Ba.” Chu Viễn An yếu ớt thở dài: “Cũng chỉ ít ngày nữa là khai giảng rồi, ba cho con ở nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
“Nghỉ ngơi? Mỗi ngày con ở nhà được bao lâu?” Ba Chu giận đến phùng mang trợn mắt: “Con cho là ba không biết con đi tìm người nào sao?”
Chu Viễn An không thừa nhận cũng không phủ nhận, lập trường của anh vẫn không thay đổi: “Công việc có thể tìm lại, con còn cần phải rèn luyện thêm mấy năm.”
Ba Chu tức nổ đom đóm: “Cái công ty này đã sớm chờ sẵn, chỉ đợi con đi du học về là có thể vào làm ngay. Cơ hội quý giá như vậy mà con không biết đường quý trọng, thực sự không thể hiểu được trong đầu con đang nghĩ cái gì nữa!”
Chu Viễn An làm như không nghe thấy gì, anh đứng im tại chỗ một hồi, không thấy ba Chu nói tiếp thì liền nhấc chân đi về phòng: “Thời gian không còn sớm, con đi ngủ trước đây, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Ba Chu thở hổn hển, chỉ vào bóng lưng của anh ra lệnh: “Ngày mai hoặc là con về công ty, hoặc là đàng hoàng ở nhà cho ba, không cho phép đi đâu hết!”
Ba Chu nói được làm được, sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, Chu Viễn An phát hiện ra cửa đã bị khoá trái.
Anh có chút bất đắc dĩ, bình tĩnh đi đánh răng rửa mặt, sau khi xong xuôi lại quay lại thử một chút, vẫn khoá.
Anh thích nghi được với mọi tình cảnh, đi đến bàn học tuỳ ý lật xem mấy giáo trình chế tạo đàn guitar. Mười phút sau, mẹ Cảnh bưng bữa sáng vào, bảo anh ăn nhân lúc còn nóng.
Ba Chu đã đi làm, mẹ Cảnh hoà nhã ngồi xuống giường, bắt đầu làm công tác tư tưởng cho con trai: “Con nghe lời ba con đi, cũng không phải là con không biết tính xấu của ông ấy, càng đối nghịch thì sẽ chỉ càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.”
“Ba mẹ cũng không phản đối chuyện yêu đương của con, nhưng con phải cho ba mẹ thấy, đừng khiến ba con cảm thấy con làm việc không đàng hoàng, không biết phân biệt nặng nhẹ.”
Chu Viễn An không muốn khiến mẹ mình phải lo lắng, gật đầu nói: “Con biết rồi.”
***
Bảy ngày tiếp theo ba Chu đều kiểm soát cực kỳ chặt chẽ, ngoại trừ lúc nhận chuyển phát thì trên cơ bản Chu Viễn An không hề bước chân qua khỏi cửa nhà. Nhưng anh cũng chẳng hề nhàn rỗi, ngoại trừ việc ăn cơm và ngủ ra thì tất cả thời gian còn lại anh đều chăm chỉ ở trong phòng làm đàn guitar.
Đây là lần làm thứ hai, kinh nghiệm của anh càng ngày càng phong phú, tốc độ và chất lượng đều nâng cao hơn hẳn. Chu Viễn An là một kiến trúc sư, đặc biệt chú trọng đến những tiểu tiết, từng linh kiện đều phải chau chuốt tỉ mỉ, tốt rồi lại muốn tốt hơn, gần như đạt đến trình độ hà khắc.
Kiên trì như vậy cuối cùng cũng có hồi báo, sau bảy ngày đêm liên tục, Chu Viễn An cẩn thận đặt chiếc đàn guitar sáng bóng vào trong hộp gỗ, nhẹ nhàng đóng lại, rốt cuộc thì cũng có thể ngủ một giấc an ổn.
Nhưng mà lúc chân chính nằm ở trên giường, tâm trạng của anh lại không thể bình phục.
Trong quãng đời học sinh, sinh viên của mình, rất nhiều người sau khi giải được một bài toán siêu khó thì đều rất muốn tài năng của bản thân được bộc lộ ra cho mọi người cùng biết.
Chu Viễn An không biết tranh công, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua cái cảm giác này, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời. Anh không thể chờ được, vô cùng muốn cho Mạc Hàm nhìn thấy thành quả của chính mình, mong đợi được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô.
***
Sáng sớm hôm sau, mẹ Cảnh phải về Phu Châu chăm sóc bà ngoại, Chu Viễn An chịu trách nhiệm đưa bà đến sân bay, sau đó sẽ đi tìm Mạc Hàm.
Trước khi qua cửa an ninh, mẹ Cảnh vẫn không quên cầm tay Chu Viễn An, nhắc đi nhắc lại: “Mẹ thực sự không yên tâm về hai cha con các con, sau này mẹ không có ở đây, nhất định con phải biết nghe lời ba con, đừng gây gổ với ông ấy nữa, biết không?”
“Vâng.” Chu Viễn An vỗ vỗ vai bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ yên tâm đi.”
Khi người phía sau không kiên nhẫn thúc giục, mẹ Cảnh mới xách hành lý lên quay đầu bước đi.
Sau khi chắc chắn mẹ đã lên máy bay, cuối cùng Chu Viễn An có thể dành thời gian gọi điện thoại cho Mạc Hàm.
Dạo gần đây Mạc Hàm lại “Quay trở về đường cũ”, tiếp tục chuẩn bị cho vòng sau của cuộc thi cấp chứng chỉ giáo viên, chỉ cần có thời gian là đều sẽ đến thư viện để quyết tâm học tập.
Lúc nhận được điện thoại của Chu Viễn An thì cô đang đi ra khỏi thư viện, Chu Viễn An nói thẳng vào chuyện chính: “Buổi trưa có thể ăn cơm cùng nhau không?”
Mạc Hàm nói: “Tôi hẹn người khác rồi.”
“Ai?”
“Lý Việt Hải.”
Chu Viễn An yên lặng một lát, anh không thể lang thang ở bên ngoài quá lâu, cần phải về nhà trước khi ba Chu tan sở.
Bởi vì không có nhiều thời gian, anh đành phải mặt dày hỏi: “Thêm một đôi đũa của anh chắc là không sao chứ?”
Mạc Hàm cố tình nói: “Bọn tôi ăn McDonald’s.”
Thấy Chu Viễn An cứng họng, cô không nhịn được phì cười, lại hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”
Chu Viễn An nói: “Cho em một thứ.”
“Thứ gì?”
“Rất quan trọng.”
“Rốt cuộc là cái gì?”
“Em cứ xem sẽ biết.”
Mạc Hàm nghe xong thì hơi cân nhắc, cuối cùng vẫn đọc cho anh một địa chỉ: “Khoảng mười hai giờ cậu nhớ đến đó.”
***
Trời nóng như thế này mà còn ăn lẩu, không hiểu Lý Việt Hải đang nghĩ cái gì.
Mạc Hàm vừa mới trút một đĩa thịt bò vào trong nồi thì nhìn thấy Chu Viễn An đẩy cửa đi vào, liền vẫy tay gọi to với anh: “Em gái An, bên này bên này!”
Chu Viễn An trông thấy cô thì tiến lại.
Đợi anh đến bên cạnh bàn, Mạc Hàm nói: “Đến đúng lúc lắm, Hải điểu chuẩn bị đi du học, chúng ta cùng nhau tiễn đưa.”
Chu Viễn An nghe vậy, nghi nghờ nhìn sang Lý Việt Hải: “Cậu không định lấy bằng tốt nghiệp sao?”
Tay Lý Việt Hải cầm miếng dưa chuột, vừa nhai vừa thờ ơ nói: “Lấy cái thứ đồ chơi đó để làm gì, sau này tôi cũng chẳng làm ngành này.”
Chu Viễn An cũng không quan tâm nhiều, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Lúc này người phục vụ mang thức ăn lên, Chu Viễn An nhường đường, tiện thể ngồi xuống bên cạnh Mạc Hàm.
Vốn dĩ Mạc Hàm đang tưởng anh đến đưa giấy tờ quan trọng gì, nhưng lúc vừa nhìn thấy cây đàn guitar sau lưng anh thì liền hiểu rõ.
Nhất thời cô cảm thấy hơi khó xử, cầu nguyện sao cho anh đừng có mở miệng vào lúc này, tránh cho cô không thể cự tuyệt.
Sợ cái gì sẽ gặp phải cái đó, mắt vừa liếc thấy Chu Viễn An đang có ý định gỡ đàn guitar ra, cô nhanh trí đứng lên, nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường: “Hai người cứ trò chuyện trước, tôi đi vệ sinh.”
Sau khi Mạc Hàm vội vàng rời khỏi chỗ, trên bàn chỉ còn lại Chu Viễn An và Lý Việt Hải ngồi uống trà chờ đợi.
Hai người đàn ông đều có tâm sự riêng, cả hai yên lặng nhìn nhau, lẳng lặng thăm dò.
Cuối cùng vẫn là Lý Việt Hải không nhịn được, mở miệng trước: “Lâu lắm rồi không gặp cậu.”
Chu Viễn An: “Ừ.”
“Mạc Hàm nói hai người đã chia tay.”
“Ừ.”
“Cô ấy cũng đã nói nguyên nhân với tôi.”
Lý Việt Hải chậm rãi nhấp một hớp trà: “Không nghĩ tới tiểu tử cậu thật là thâm hiểm, tôi và Mạc Hàm thực lòng coi cậu là anh em, thế nhưng cậu lại chơi trò đâm sau lưng.”
Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa, Chu Viễn An nói thẳng: “Ý của cậu là gì?”
Lý Việt Hải cũng không phải là người hay vòng vo, giọng điệu của hắn trở nên hung ác: “Đã chia tay rồi thì đường ai nấy đi, vì Mạc Hàm vẫn còn nhớ tình xưa nên không thèm tính sổ với cậu, cậu đừng con mẹ nó không biết xấu hổ.”
Chu Viễn An vẫn bình tĩnh nói: “Trước khi can thiệp vào chuyện của tôi thì cậu đã tự nhìn lại hoàn cảnh của mình chưa?”
Lý Việt Hải nheo mắt: “Có ý gì?”
“Cậu trêu chọc nợ hoa đào rồi khiến Mạc Hàm phải chịu thay, sau đó cậu lại ngang nhiên quay lại quan tâm cô ấy, cái logic này chẳng lẽ không kỳ quái?”
Một câu nói trúng tim đen, Lý Việt Hải nắm chặt quả đấm: “Mắc mớ gì đến cậu!”
Chu Viễn An nói tiếp: “Chắc cậu cũng biết rõ tại sao Lâm Đoá Nhi lại căm hận Mạc Hàm như vậy, nếu như thực sự cậu nghĩ cho cô ấy thì hãy giữ khoảng cách với cô ấy.”
Lý Việt Hải thẹn quá hoá giận, mặt căng cứng: “Miệng lưỡi của cậu cũng khá đấy.”
Chu Viễn An một bước không nhường: “Tôi chẳng qua chỉ đang nói ra sự thật.”
Một bụng lửa giận dần dần dồn lên mặt, Lý Việt Hải không kìm được nổi điên: “Con mẹ nó, không đánh cậu một trận thì không thể nguôi giận!”
Hắn đứng lên, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, sau đó chỉ vào mặt Chu Viễn An: “Cậu theo tôi ra đây!”
Ngày hôm đó hạ táng Mạc Tiểu Dương, Mạc Hàm lại phi thường bình tĩnh.
Người chết không thể sống lại, sau khi cô vượt qua vô số buổi đêm làm bạn với nước mắt thì cuối cùng cũng đã dần chấp nhận sự thật này. Giờ cô chỉ cầu nguyện kiếp sau Mạc Tiểu Dương có thể được đầu thai vào một gia đình tốt, bất kể nghèo khó hay giàu sang, ít nhất chỉ cần sức khoẻ bình an.
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Mạc Hàm đến trường học của Mạc Tiểu Dương sắp xếp lại di vật của cậu bé. Cô chỉ thông báo với thầy Trịnh, các bạn nhỏ khác không ai biết gì.
Lúc Mạc Hàm cõng đầy một rương sách vở quần áo của Mạc Tiểu Dương đi trên sân trường, đột nhiên Tiểu Mật Phong chạy đến bên cạnh cô, kín đáo đưa cho cô một lọ hoàng đào.
Mạc Hàm hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, thay Mạc Tiểu Dương cám ơn cô bé.
Tiểu Mật Phong hỏi thăm về bệnh tình của Mạc Tiểu Dương, Mạc Hàm suy tư chốc lát, nói: “Bây giờ bọn chị chuyển qua bệnh viện ở tỉnh ngoài để khám bệnh, chắc sẽ phải ở đó một hai năm, khi nào khoẻ lại em ấy sẽ quay về.”
Tiểu Mật Phong nở nụ cười yên tâm, lại hỏi: “Sau này Mạc Tiểu Dương định thi lên trường cấp hai nào vậy? Em muốn thi vào cùng trường với cậu ấy.”
Mạc Hàm cong khoé miệng, khích lệ: “Chắc là em ấy sẽ thi trường trung học thực nghiệm, em cũng cố gắng lên nhé.”
Tiểu Mật Phong ý chí tràn đầy, gật đầu: “Vâng, em biết rồi!”
Lúc ra đến cổng trường, không hiểu sao Mạc Hàm lại nghĩ đến một câu thơ: “Xương trắng đáng thương vô định bên bờ sông, vẫn cứ mãi là giấc mộng trong cõi người.”
Nhưng thực ra thì tự lừa mình dối người cũng không phải là chuyện gì xấu, lời nói dối mang ý tốt còn tốt đẹp hơn nhiều so với việc vạch trần sự thật tàn nhẫn.
Mạc Tiểu Dương đi rồi, cuộc sống mỗi ngày của Mạc Hàm cũng dần khôi phục, yên ổn bình lặng.
Thói quen duy nhất không thay đổi đó là mỗi buổi chiều thứ sáu cô đều không ra khỏi nhà, chỉ đứng trong phòng khách trống rỗng nhìn vào trước cửa phòng của Mạc Tiểu Dương, cô vẫn luôn có cảm giác không thể nào thích ứng. Dường như chỉ cần đẩy cửa phòng ra, bước vào thì vẫn sẽ nhìn thấy cậu bé đang ngồi cắn bút trước bàn học, hỏi cô rằng bài tập này nên làm như thế nào.
Sau đó Mạc Hàm chuyển sang nhà mới, từ cuộc sống náo nhiệt ba người ban đầu thành cuộc sống chỉ có một mình cô, diện tích càng ngày càng nhỏ lại. Trong nhà không còn ai thích sạch sẽ nữa, vì thế cô luôn tuỳ thuộc vào tâm trạng mà quét dọn, gian phòng cũng vì thế mà càng ngày càng trở nên bừa bộn.
***
Công ty chỉ cho phép Chu Viễn An nghỉ ba ngày, mỗi ngày quá hạn sẽ trừ gấp đôi tiền lương, biến mất không lý do trong một tuần sẽ được coi là tự động nghỉ việc.
Thời gian Chu Viễn An quay trở lại tìm cô đã quá ba ngày từ lâu, nhưng Mạc Hàm vẫn không thấy anh quay trở về công ty.
Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, cổ họng đã hồi phục tốt, cô tiếp tục quay lại biểu diễn ở quán bar, tối nào cũng thấy Chu Viễn An tới cổ vũ.
Anh giống như một vị khách bình thường, gọi mấy ly rượu bình thản ngồi ở phía xa, luôn luôn đi lên trò chuyện đôi câu với cô, hoặc là yêu cầu bài hát.
Cái con người xấu tính này, lần nào cũng yêu cầu bài hát “Nơi xa có Viễn An”, Mạc Hàm thì không thể công khai cự tuyệt anh.
Hôm nay là sinh nhật của Vương Lâm, cả nhóm đã bàn nhau là sau khi biểu diễn xong sẽ cùng đi ăn mừng.
Bọn họ theo thông lệ đi ra từ cửa sau, Chu Viễn An đã thăm dò quy luật đó, sớm đứng chờ ở ven đường.
Mạc Hàm giả bộ như vừa mới nhìn thấy anh, nhiệt tình chào hỏi: “Ai nha em gái An, cậu cũng tới sao? Hôm nay là đại thọ tám mươi của Vương Lâm, có muốn cùng đi đập phá không?”
Chu Viễn An nhất thời cảm thấy hốt hoảng, kể từ khi bọn họ qua lại với nhau thì đã lâu lắm rồi không còn xưng hô như thế này nữa, bây giờ chẳng hiểu tại sao lại tái xuất giang hồ.
Vương Lâm đứng bên cạnh giương nanh múa vuốt: “Tám mươi tuổi cái gì! Lão tử vĩnh viễn mười tám!”
Sáu người cùng nhau xuất phát đến quán vỉa hè quen thuộc, ông chủ biết bọn họ là khách quen thì sẽ giảm giá.
Lúc chọn chỗ ngồi, Mạc Hàm ngồi giữa Đại K và A Phong, Chu Viễn An liền thức thời ngồi ở ngoài cùng.
Mạc Hàm đã sớm kể với mọi người, vì thế trên bàn ăn không ai đả động gì đến chuyện của cô và Chu Viễn An, chỉ một lòng chúc rượu nhân vật chính của ngày hôm nay.
Duy chỉ có một mình Đại K vẫn còn tâm tâm niệm niệm xem liệu mình có thể thế vào chỗ trống hay không, không nhịn được thăm dò tin tức với Mạc Hàm, lén lút lại gần nói nhỏ bên tai cô: “Mạc gia, tại sao cậu với Chu Viễn An lại chia tay?”
Mạc Hàm vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng hắn quá phiền phức, thế nên hạ thấp giọng, che miệng nói thầm: “Chuyện kia không được.”
Đại K sững sờ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ ngực tỏ vẻ coi thường: “Tôi đã sớm nói rồi mà! Thân thể kia vừa nhìn đã biết là không được!”
Mặc dù câu trả lời này rất không phúc hậu, nhưng lại vô cùng có tác dụng, quả nhiên Đại K không tiếp tục hỏi nữa.
Thật là không may, hôm nay ông chủ không có ở đây, chỉ có con gái vẫn còn đang đi học của ông ấy ngồi trông quán.
Loại quán ven đường này cực kỳ hay cắt cổ người khác, không phải khách quen thì sẽ hét giá lên trời, Vương Lâm giả bộ hiên ngang móc ví ra tính tiền, kết quả bị giá tiền doạ sợ chạy trở lại.
“Mẹ kiếp, thật là quá mức xấu xa mà! Đắt hơn bình thường những một hai trăm, tôi nói với cô ta chúng ta là khách quen, cô ta còn không tin!” Hắn tức giận đá một cước vào chân ghế của A Phong: “Cậu đi trả giá đi!”
A Phong từ chối: “Nhường Mạc gia đi, con gái đều giỏi mặc cả!”
Mạc Hàm không muốn: “Nữ với nữ mặc cả cái gì? Không có tác dụng.”
Đại K: “Vậy kêu người đẹp trai nhất đi!”
Mọi người nghe xong thì cảm thấy rất có lý, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Chu Viễn An.
“…”
Bị mấy đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào, Chu Viễn An đành đứng dậy: “… Để tôi đi.”
Năm phút sau, Chu Viễn An và Vương Lâm kết bạn với nhau quay về.
Trong tay Vương Lâm xách một cái túi đỏ, cười như tiểu nhân đắc chí: “Đúng là Tiểu An lợi hại, cô bé kia toàn thẹn thùng cúi đầu nhìn cậu ta, không chỉ giảm giá mà còn tặng thêm chúng ta một túi hoa quả.”
Hắn đang muốn trả lại tiền cho Chu Viễn An thì Chu Viễn An khách khí nói: “Không cần, quen biết lâu như vậy mà tôi vẫn chưa mời mọi người ăn cơm, lần này coi như tôi mời.”
Người làm việc ở công ty lớn đúng là khác biệt, nói chuyện cũng lưu loát hơn trước kia rất nhiều.
Vương Lâm đâu phải người không biết xấu hổ, hai người cứ cầm tiền đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Chu Viễn An vẫn nhất định không chịu cầm tiền kia.
Sau khi ra khỏi quán ăn, đoàn người đường ai nấy đi.
Chu Viễn An khăng khăng muốn đưa Mạc Hàm về nhà, chân dài ở trên người anh, Mạc Hàm muốn đuổi cũng không được, vì thế liền dứt khoát mặc kệ.
Sau khi cô lên xe buýt liền đeo tai nghe lên không quan tâm gì đến xung quanh nữa, mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, tự tạo nên cho mình một vỏ bọc lạnh lùng.
Thỉnh thoảng Chu Viễn An nghiêng đầu sang nhìn cô, quả thực không thể hiểu được trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì.
Cái người con gái này buồn nhanh mà vui cũng nhanh, anh đã từng nghĩ đến kết quả xấu nhất, nghĩ là cô sẽ lảng tránh không muốn gặp mình, thậm chí vì thù hận mà trở mặt. Thế nhưng lại không nghĩ tới chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã tự điều chỉnh xong tâm trạng, quay trở về cái thời không tim không phổi như trước kia, chỉ còn lại một mình anh bị nhạo báng.
Anh vẫn có thể nhìn thấy cô mỗi ngày, thậm chí còn có thể nói chuyện với cô. Nhưng cô càng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra như vậy, anh lại càng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Xe buýt dừng lại, Mạc Hàm xuống xe, Chu Viễn An vẫn nhắm mắt bám theo ở phía sau.
Mạc Hàm đi được một đoạn, đột nhiên xoay người lại nói với anh: “Đưa đến đây là được rồi.”
Chu Viễn An nói: “Anh đưa em đến dưới lầu.”
Mạc Hàm không muốn để anh biết nơi ở của mình: “Không cần, cậu quay trở về đi.”
“Nơi này tương đối vắng vẻ, một mình em không an toàn.”
Mạc Hàm trầm ngâm một lát, không báo trước đổi chủ đề: “Khi nào cậu quay về công ty?”
“Không về nữa.”
“Tại sao?”
Tất nhiên Chu Viễn An sẽ không ngốc nghếch khai ra, anh không trả lời.
“Cậu cố làm xong tháng này đi, không cần thiết phải như vậy.” Mạc Hàm nói.
Chu Viễn An vẫn kiên trì: “Không về.”
Mạc Hàm có chút bất đắc dĩ: “Cuộc sống bây giờ của tôi rất tốt, cậu có sự nghiệp của chính mình, tôi không muốn kéo chân cậu lại.”
Chu Viễn An nói: “Em không hề kéo chân anh, anh tự có tính toán của mình, em không cần phải lo lắng.”
Không muốn để cô cảm thấy nặng nề, anh nói tiếp: “Anh không có ý gì khác đâu, chỉ muốn em về đến nhà an toàn, là trên cương vị bạn bè thôi… Sẽ không quá đáng chứ?”
Mạc Hàm bó tay, vẫy vẫy với anh: “Đi thôi.”
Quả nhiên Chu Viễn An chỉ đưa cô đến dưới lầu thì dừng bước, dặn dò cô lên lầu thì cẩn thận, buổi tối hãy ngủ sớm một chút.
Anh quan tâm không một chút dấu vết, không hề vượt qua ranh giới, khiến cho người ta không có cơ hội nói ra lời cự tuyệt.
Nhất thời Mạc Hàm không thể xác định mối quan hệ hiện nay của bọn họ, không giống người yêu cũ cũng không giống như bạn bè bình thường, đi ngược lại với ý muốn ban đầu của cô, nhưng thôi cứ tạm thời như vậy đi.
Sau khi về đến nhà, Mạc Hàm không vội vã mở đèn mà mò mẫm đi đến phòng mình, nhanh như mèo nấp sau cửa sổ nhìn xuống lầu.
Chu Viễn An vẫn chưa đi, trong phòng không có ánh sáng, cô có thể nhìn thấy anh, nhưng anh không thể nhìn thấy cô.
Mạc Hàm cận thị hơi nặng, phải nheo mắt mới có thể nhìn rõ. Nhìn thấy không biết có phải đầu ngón tay Chu Viễn An đang kẹp một điếu thuốc hay không, cô theo vô thức khẽ nhíu mày.
Trước kia rõ ràng chỉ là một người vô hại như cừu nhỏ, tại sao bây giờ cũng sắp biến thành lão hồ ly rồi?
Cô lắc lắc đầu, cảm thấy có lẽ mình đã nhìn nhầm rồi.
Dường như Chu Viễn An phát hiện ra, hơi ngẩng đầu lên nhìn về bên này, gò má trắng nõn dưới đèn đường càng trở nên lạnh lẽo.
Mạc Hàm vội vàng nấp về phía sau, nhất thời trong lòng trào lên trăm ngàn cảm xúc.
Cô giơ tay bật đèn, Chu Viễn An trông thấy gian phòng sáng lên, lúc này mới yên tâm rời đi.
***
Lúc Chu Viễn An về đến nhà đã là mười một giờ hơn, thế nhưng ba Chu và mẹ Cảnh vẫn còn chưa ngủ, ngồi song song trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh cất tiếng chào hỏi hai người, sau đó trực tiếp đi thẳng về phòng mình. Lúc đi được nửa đường, đột nhiên bị ba Chu gọi lại: “Đợi chút!”
Chu Viễn An dừng bước.
“Đi đâu, sao muộn như vậy mới về?” Ba Chu đặt câu hỏi.
“Đến nhà bạn.” Chu Viễn An đáp.
“Bạn nào?” Rõ ràng ba Chu không tin: “Bạn bè hay là bạn gái?”
Chu Viễn An bực bội không lên tiếng.
Tiếng ba Chu quá lớn, mẹ Cảnh đẩy đẩy cánh tay ông, sau đó nháy nháy mắt.
Ba Chu ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Công ty con lại gọi điện thoại tới, rốt cuộc thì lúc nào con trở về?”
Chu Viễn An không hứng thú lắm, uể oải nói: “Để sau hẵng nói.”
Ba Chu không vui: “Để sau là ý gì?”
“…”
“Có phải con không muốn làm nữa?”
“… Vâng.”
Ba Chu không kìm được cơn giận, vỗ mạnh bàn: “Nói cái gì? Con nói lại lần nữa xem!”
“Ba.” Chu Viễn An yếu ớt thở dài: “Cũng chỉ ít ngày nữa là khai giảng rồi, ba cho con ở nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
“Nghỉ ngơi? Mỗi ngày con ở nhà được bao lâu?” Ba Chu giận đến phùng mang trợn mắt: “Con cho là ba không biết con đi tìm người nào sao?”
Chu Viễn An không thừa nhận cũng không phủ nhận, lập trường của anh vẫn không thay đổi: “Công việc có thể tìm lại, con còn cần phải rèn luyện thêm mấy năm.”
Ba Chu tức nổ đom đóm: “Cái công ty này đã sớm chờ sẵn, chỉ đợi con đi du học về là có thể vào làm ngay. Cơ hội quý giá như vậy mà con không biết đường quý trọng, thực sự không thể hiểu được trong đầu con đang nghĩ cái gì nữa!”
Chu Viễn An làm như không nghe thấy gì, anh đứng im tại chỗ một hồi, không thấy ba Chu nói tiếp thì liền nhấc chân đi về phòng: “Thời gian không còn sớm, con đi ngủ trước đây, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Ba Chu thở hổn hển, chỉ vào bóng lưng của anh ra lệnh: “Ngày mai hoặc là con về công ty, hoặc là đàng hoàng ở nhà cho ba, không cho phép đi đâu hết!”
Ba Chu nói được làm được, sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, Chu Viễn An phát hiện ra cửa đã bị khoá trái.
Anh có chút bất đắc dĩ, bình tĩnh đi đánh răng rửa mặt, sau khi xong xuôi lại quay lại thử một chút, vẫn khoá.
Anh thích nghi được với mọi tình cảnh, đi đến bàn học tuỳ ý lật xem mấy giáo trình chế tạo đàn guitar. Mười phút sau, mẹ Cảnh bưng bữa sáng vào, bảo anh ăn nhân lúc còn nóng.
Ba Chu đã đi làm, mẹ Cảnh hoà nhã ngồi xuống giường, bắt đầu làm công tác tư tưởng cho con trai: “Con nghe lời ba con đi, cũng không phải là con không biết tính xấu của ông ấy, càng đối nghịch thì sẽ chỉ càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.”
“Ba mẹ cũng không phản đối chuyện yêu đương của con, nhưng con phải cho ba mẹ thấy, đừng khiến ba con cảm thấy con làm việc không đàng hoàng, không biết phân biệt nặng nhẹ.”
Chu Viễn An không muốn khiến mẹ mình phải lo lắng, gật đầu nói: “Con biết rồi.”
***
Bảy ngày tiếp theo ba Chu đều kiểm soát cực kỳ chặt chẽ, ngoại trừ lúc nhận chuyển phát thì trên cơ bản Chu Viễn An không hề bước chân qua khỏi cửa nhà. Nhưng anh cũng chẳng hề nhàn rỗi, ngoại trừ việc ăn cơm và ngủ ra thì tất cả thời gian còn lại anh đều chăm chỉ ở trong phòng làm đàn guitar.
Đây là lần làm thứ hai, kinh nghiệm của anh càng ngày càng phong phú, tốc độ và chất lượng đều nâng cao hơn hẳn. Chu Viễn An là một kiến trúc sư, đặc biệt chú trọng đến những tiểu tiết, từng linh kiện đều phải chau chuốt tỉ mỉ, tốt rồi lại muốn tốt hơn, gần như đạt đến trình độ hà khắc.
Kiên trì như vậy cuối cùng cũng có hồi báo, sau bảy ngày đêm liên tục, Chu Viễn An cẩn thận đặt chiếc đàn guitar sáng bóng vào trong hộp gỗ, nhẹ nhàng đóng lại, rốt cuộc thì cũng có thể ngủ một giấc an ổn.
Nhưng mà lúc chân chính nằm ở trên giường, tâm trạng của anh lại không thể bình phục.
Trong quãng đời học sinh, sinh viên của mình, rất nhiều người sau khi giải được một bài toán siêu khó thì đều rất muốn tài năng của bản thân được bộc lộ ra cho mọi người cùng biết.
Chu Viễn An không biết tranh công, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua cái cảm giác này, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời. Anh không thể chờ được, vô cùng muốn cho Mạc Hàm nhìn thấy thành quả của chính mình, mong đợi được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô.
***
Sáng sớm hôm sau, mẹ Cảnh phải về Phu Châu chăm sóc bà ngoại, Chu Viễn An chịu trách nhiệm đưa bà đến sân bay, sau đó sẽ đi tìm Mạc Hàm.
Trước khi qua cửa an ninh, mẹ Cảnh vẫn không quên cầm tay Chu Viễn An, nhắc đi nhắc lại: “Mẹ thực sự không yên tâm về hai cha con các con, sau này mẹ không có ở đây, nhất định con phải biết nghe lời ba con, đừng gây gổ với ông ấy nữa, biết không?”
“Vâng.” Chu Viễn An vỗ vỗ vai bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ yên tâm đi.”
Khi người phía sau không kiên nhẫn thúc giục, mẹ Cảnh mới xách hành lý lên quay đầu bước đi.
Sau khi chắc chắn mẹ đã lên máy bay, cuối cùng Chu Viễn An có thể dành thời gian gọi điện thoại cho Mạc Hàm.
Dạo gần đây Mạc Hàm lại “Quay trở về đường cũ”, tiếp tục chuẩn bị cho vòng sau của cuộc thi cấp chứng chỉ giáo viên, chỉ cần có thời gian là đều sẽ đến thư viện để quyết tâm học tập.
Lúc nhận được điện thoại của Chu Viễn An thì cô đang đi ra khỏi thư viện, Chu Viễn An nói thẳng vào chuyện chính: “Buổi trưa có thể ăn cơm cùng nhau không?”
Mạc Hàm nói: “Tôi hẹn người khác rồi.”
“Ai?”
“Lý Việt Hải.”
Chu Viễn An yên lặng một lát, anh không thể lang thang ở bên ngoài quá lâu, cần phải về nhà trước khi ba Chu tan sở.
Bởi vì không có nhiều thời gian, anh đành phải mặt dày hỏi: “Thêm một đôi đũa của anh chắc là không sao chứ?”
Mạc Hàm cố tình nói: “Bọn tôi ăn McDonald’s.”
Thấy Chu Viễn An cứng họng, cô không nhịn được phì cười, lại hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”
Chu Viễn An nói: “Cho em một thứ.”
“Thứ gì?”
“Rất quan trọng.”
“Rốt cuộc là cái gì?”
“Em cứ xem sẽ biết.”
Mạc Hàm nghe xong thì hơi cân nhắc, cuối cùng vẫn đọc cho anh một địa chỉ: “Khoảng mười hai giờ cậu nhớ đến đó.”
***
Trời nóng như thế này mà còn ăn lẩu, không hiểu Lý Việt Hải đang nghĩ cái gì.
Mạc Hàm vừa mới trút một đĩa thịt bò vào trong nồi thì nhìn thấy Chu Viễn An đẩy cửa đi vào, liền vẫy tay gọi to với anh: “Em gái An, bên này bên này!”
Chu Viễn An trông thấy cô thì tiến lại.
Đợi anh đến bên cạnh bàn, Mạc Hàm nói: “Đến đúng lúc lắm, Hải điểu chuẩn bị đi du học, chúng ta cùng nhau tiễn đưa.”
Chu Viễn An nghe vậy, nghi nghờ nhìn sang Lý Việt Hải: “Cậu không định lấy bằng tốt nghiệp sao?”
Tay Lý Việt Hải cầm miếng dưa chuột, vừa nhai vừa thờ ơ nói: “Lấy cái thứ đồ chơi đó để làm gì, sau này tôi cũng chẳng làm ngành này.”
Chu Viễn An cũng không quan tâm nhiều, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Lúc này người phục vụ mang thức ăn lên, Chu Viễn An nhường đường, tiện thể ngồi xuống bên cạnh Mạc Hàm.
Vốn dĩ Mạc Hàm đang tưởng anh đến đưa giấy tờ quan trọng gì, nhưng lúc vừa nhìn thấy cây đàn guitar sau lưng anh thì liền hiểu rõ.
Nhất thời cô cảm thấy hơi khó xử, cầu nguyện sao cho anh đừng có mở miệng vào lúc này, tránh cho cô không thể cự tuyệt.
Sợ cái gì sẽ gặp phải cái đó, mắt vừa liếc thấy Chu Viễn An đang có ý định gỡ đàn guitar ra, cô nhanh trí đứng lên, nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường: “Hai người cứ trò chuyện trước, tôi đi vệ sinh.”
Sau khi Mạc Hàm vội vàng rời khỏi chỗ, trên bàn chỉ còn lại Chu Viễn An và Lý Việt Hải ngồi uống trà chờ đợi.
Hai người đàn ông đều có tâm sự riêng, cả hai yên lặng nhìn nhau, lẳng lặng thăm dò.
Cuối cùng vẫn là Lý Việt Hải không nhịn được, mở miệng trước: “Lâu lắm rồi không gặp cậu.”
Chu Viễn An: “Ừ.”
“Mạc Hàm nói hai người đã chia tay.”
“Ừ.”
“Cô ấy cũng đã nói nguyên nhân với tôi.”
Lý Việt Hải chậm rãi nhấp một hớp trà: “Không nghĩ tới tiểu tử cậu thật là thâm hiểm, tôi và Mạc Hàm thực lòng coi cậu là anh em, thế nhưng cậu lại chơi trò đâm sau lưng.”
Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa, Chu Viễn An nói thẳng: “Ý của cậu là gì?”
Lý Việt Hải cũng không phải là người hay vòng vo, giọng điệu của hắn trở nên hung ác: “Đã chia tay rồi thì đường ai nấy đi, vì Mạc Hàm vẫn còn nhớ tình xưa nên không thèm tính sổ với cậu, cậu đừng con mẹ nó không biết xấu hổ.”
Chu Viễn An vẫn bình tĩnh nói: “Trước khi can thiệp vào chuyện của tôi thì cậu đã tự nhìn lại hoàn cảnh của mình chưa?”
Lý Việt Hải nheo mắt: “Có ý gì?”
“Cậu trêu chọc nợ hoa đào rồi khiến Mạc Hàm phải chịu thay, sau đó cậu lại ngang nhiên quay lại quan tâm cô ấy, cái logic này chẳng lẽ không kỳ quái?”
Một câu nói trúng tim đen, Lý Việt Hải nắm chặt quả đấm: “Mắc mớ gì đến cậu!”
Chu Viễn An nói tiếp: “Chắc cậu cũng biết rõ tại sao Lâm Đoá Nhi lại căm hận Mạc Hàm như vậy, nếu như thực sự cậu nghĩ cho cô ấy thì hãy giữ khoảng cách với cô ấy.”
Lý Việt Hải thẹn quá hoá giận, mặt căng cứng: “Miệng lưỡi của cậu cũng khá đấy.”
Chu Viễn An một bước không nhường: “Tôi chẳng qua chỉ đang nói ra sự thật.”
Một bụng lửa giận dần dần dồn lên mặt, Lý Việt Hải không kìm được nổi điên: “Con mẹ nó, không đánh cậu một trận thì không thể nguôi giận!”
Hắn đứng lên, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, sau đó chỉ vào mặt Chu Viễn An: “Cậu theo tôi ra đây!”