Biên tập: B3
Cuối tuần này Lý Việt Hải sẽ lên máy bay rời khỏi Đồng Quan, không biết bao lâu nữa mới được gặp lại, Mạc Hàm nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng vẫn quyết định tiễn hắn một đoạn đường.
Lúc ra khỏi nhà, cô phát hiện thấy bên ngoài cửa bị kẻ xấu hắt cả thùng sơn, văng đầy lên vách tường.
Hiển nhiên người gây chuyện vẫn còn chưa đi xa, sơn vẫn còn chưa khô, đang từng giọt từng giọt chảy xuống.
Chuyện kia vẫn còn ảnh hưởng ít nhiều đến Mạc Hàm, thậm chí ở khu này còn có nhiều người vô cùng căm ghét cô. Hiện tượng hắt sơn này bắt đầu xuất hiện từ tuần trước, càng ngày càng trở nên quá quắt hơn.
Trong hành lang không có camera giám sát, Mạc Hàm căn bản không thể tìm được thủ phạm, nên chỉ có thể bấm bụng im lặng.
Cô lạc quan tự an ủi mình, dù sao thì mỗi lần kẻ đó hắt một màu sơn, không chừng sau này có thể biến thành một tác phẩm hội hoạ cũng nên.
Mạc Hàm cẩn thận đóng cửa lại để tránh những vết sơn kia rồi đi xuống lầu.
Sân bay Đồng Quan rất nhỏ, Lý Việt Hải bay chuyến mười hai rưỡi, đang xếp hàng lấy vé, Mạc Hàm xuống xe taxi thì vừa lúc đuổi kịp.
Lúc Lý Việt Hải làm thủ tục ký gửi hành lý xong, xoay người một cái thì thấy Mạc Hàm đứng bên cạnh hắn, miệng nở nụ cười.
Thời gian vẫn còn sớm, hai người đi đến quán Mc Donalds gọi phần ăn rồi ngồi xuống nói chuyện.
Lý Việt Hải rầu rĩ cắn ống hút, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ngày hôm đó… Là anh quá xúc động…”
Mạc Hàm chợt hiểu là hắn đang nói đến chuyện ở quán lẩu, thờ ơ phất tay: “Không sao đâu, tên Chu Viễn An kia quả thực rất phiền.”
Lý Việt Hải nhìn cô, không biết cô đang nói thật hay nói dối.
Hắn lại uống thêm mấy ngụm nước, nói tiếp: “Lần này anh đi, khi nào công thành danh toại mới trở lại, cũng không biết là phải mất mấy năm.”
Hắn cười khổ: “Trước kia luôn có cảm giác sau này mình sẽ có thể vác kiếm đi tung hoành trời biển, làm chuyện đại sự, không hiểu sao hiện giờ lại trở thành kẻ phải đi lưu lạc thế này.”
Mạc Hàm nói phóng khoáng: “Anh vẫn còn trẻ, sau này đâu biết thế nào.”
Lý Việt Hải cười cười: “Cũng đúng.”
Tán gẫu một hồi, đột nhiên Lý Việt Hải hỏi: “Trước kia em thích anh đúng không?”
Mạc Hàm sững sờ, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại lật chuyện cũ lên, sảng khoái gật đầu, sau đó hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Lý Việt Hải cười thoả mãn, phân tích: “Trước kia có đánh chết em cũng không thừa nhận là bởi vì thích, bây giờ thẳng thắn như vậy là vì không thích nữa.”
Hắn nói không sai, Mạc Hàm tiếp tục gật đầu.
Lý Việt Hải thở dài, nói: “Trước kia đầu óc anh toàn cơ bắp, đã nói ra rất nhiều lời khiến em thương tâm, chính mình còn không nhận ra điều đó, anh phải xin lỗi em thật nhiều.”
“Mau nuốt trở vào đi.” Mạc Hàm dùng sức xoa xoa cánh tay đang nổi da gà: “Đại lão gia đừng nói những thứ buồn nôn thế này.”
Lần này Lý Việt Hải thực sự cười ra thành tiếng, nâng coca lên cụng ly với cô: “Tiếc là chỗ này không có rượu.”
Mạc Hàm nói: “Chờ anh quay trở lại sẽ uống.”
“Được, một lời đã định.”
Một tiếng sau, Lý Việt Hải lên máy bay.
Cho đến trước khi máy bay cất cánh, hắn vẫn ôm một cái hộp vuông trong ngực, là món quà tạm biệt Mạc Hàm vừa tặng cho hắn, đặc biệt dặn dò hắn sau khi lên máy bay mới được mở ra.
Tiếp viên hàng không bắt đầu đi kiểm tra dây an toàn, Lý Việt Hải cảm thấy thời điểm phù hợp, cuối cùng mở cái hộp ra.
Xuất hiện trước mắt hắn chính là một đôi giày cao gót, là mốt thịnh hành từ mấy năm trước.
Chủ nhân của đôi giày này chính là mẹ hắn.
Lý Việt Hải nhất thời sửng sốt, bao nhiêu kỷ niệm lộn xộn ùa về.
Nhớ tới cảnh mẹ giận dữ mắng mỏ hắn, mắng hắn tại sao không tập trung vào học hành mà cứ suốt ngày đi trộm giày cao gót của bà làm cái gì, lại nhớ tới lần đầu tiên Mạc Hàm xiêu xiêu vẹo vẹo đi đôi giày này, cô đi không vững nên luôn phải vịn vào hắn.
Thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, người và vật đều không còn. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang đồng thời xuất hiện trong lòng hắn, giống như đứa bé ôm chiếc hộp trong tay vừa khóc vừa cười, bả vai lay động.
***
Sau khi tiễn Lý Việt Hải đi là đến giờ cơm trưa, đồ ăn ở sân bay đắt gấp mấy lần bên ngoài nên Mạc Hàm quyết định về nhà ăn mỳ tôm.
Lúc cô thở hổn hển leo lên cầu thang thì nhìn thấy Chu Viễn An đang ngồi ở trước cửa nhà mình, sơn trên cửa đã bị phơi khô, làm nền phía sau anh.
Mạc Hàm hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cậu tới làm gì?”
Chu Viễn An nói: “Tìm em.”
“Có chuyện gì?”
“Đi vào nhà rồi nói.”
Mạc Hàm hơi do dự, lại nghĩ đến chuyện muốn được vào vòng phỏng vấn thứ hai nên cuối cùng vẫn phải khách khí với Chu Viễn An.
Cô móc chìa khoá ra mở cửa, cho anh đi vào.
Chu Viễn An đi theo sau lưng, khi nhìn vào trong thì vô thức nhíu mày.
Trong phòng quả thực quá bừa bộn, quần áo ném loạn xạ trên ghế salon, thùng rác đầy tràn, không biết bao lâu rồi chưa đổ, khó có thể tưởng tượng được đây là nhà của một cô gái xinh đẹp.
Mạc Hàm thì vẫn ung dung, tuỳ ý ngồi xuống ghế salon, bày ra tư thế mời: “Nói đi, chuyện gì?”
Sau đó Chu Viễn An cũng ngồi xuống đầu còn lại của ghế salon, dáng vẻ hơi co quắp.
Bọn họ đều ăn ý không đề cập cũng không hỏi tới vết sơn ngoài cửa, nhưng lại có liên quan đến việc Chu Viễn An đến đây ngày hôm nay.
Anh sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một lượt rồi mới mở miệng: “Mạc Hàm… Em có nghĩ đến việc kiện lên toà án không?”
Mạc Hàm sững sờ: “Kiện cái gì ra toà?”
“Chuyện Từ Đào, Lâm Đoá Nhi.”
Mạc Hàm không lên tiếng, Chu Viễn An nói tiếp: “Hôm qua anh đã đến văn phòng luật hỏi giúp em, luật sư đã biết tình huống đại khái, cũng đồng ý tiếp nhận vụ án này, nhưng phải cần em đến ký hợp đồng trực tiếp. Nếu như em thực sự có nguyện vọng này thì ngay từ bây giờ chúng ta có thể bắt đầu thu thập chứng cứ…”
Mạc Hàm chợt ngồi bật dậy, lạnh mắt cắt đứt lời anh: “Tại sao cậu phải làm chuyện dư thừa như thế này?”
Chu Viễn An mím chặt môi.
Mạc Hàm nói: “Tôi không nghĩ chuyện kiện ra toà, mời cậu trở về đi.”
Chu Viễn An khó hiểu: “Tại sao?”
“Không tại sao hết.”
“Em không muốn chứng minh sự trong sạch của mình sao?”
“Trong sạch?” Mạc Hàm nhướn mày: “Cậu còn chê tôi chưa đủ mất mặt đúng không? Có phải cậu muốn người của cả cái đất nước này xúm vào nhìn tôi trần truồng thì mới cam lòng?”
“Mạc Hàm, ý của anh không phải vậy. Vẫn luôn có những người biết phân biệt đúng sai, bọn họ đang chờ em lên tiếng.”
Mạc Hàm lắc đầu: “Không, Chu Viễn An, cậu suy nghĩ quá ngây thơ rồi, chẳng có ai quan tâm chân tướng sự thật ra sao, bọn họ chỉ muốn xem kịch hay mà thôi!”
Mạc Hàm không muốn tiếp tục nói chuyện với anh về cái đề tài này, đứng lên chuẩn bị về phòng.
Chu Viễn An liền đuổi theo, túm lấy tay cô, cuống quýt nói: “Mạc Hàm, em suy nghĩ kỹ thêm một chút.”
Mạc Hàm dùng sức hất mạnh ra, quay đầu lại quắc mắt nhìn anh: “Lại nói đến, nếu không phải do chính cậu sao chép video đó, làm sao Lâm Đoá Nhi có thể nắm được đuôi của tôi? Có phải tôi nên kiện thêm cậu một thể không?”
Mạc Hàm cố ý doạ anh, nhưng Chu Viễn An cũng không vì vậy mà chùn bước: “Anh biết anh có sai, cho nên anh đang muốn đền bù, em có thể tin anh thêm một lần nữa không?”
“Tin cậu sao? Được thôi, vậy cậu có chắc chắn rằng tôi sẽ thắng kiện không?” Mạc Hàm cười lạnh một tiếng: “Những người ngoài kia rất nhanh sẽ quên chuyện này, quên tôi, vậy mà lúc này cậu còn cố ý muốn đẩy tôi lên trước đầu sóng ngọn gió, liệu sau khi thua kiện cậu có đứng ra gánh chịu những tiếng mắng chửi kia thay tôi hay không?”
Chu Viễn An khẽ thở dài: “Mạc Hàm, anh hiểu em đang bị áp lực rất lớn, nhưng tại sao em không thử nghĩ xem nếu như thắng kiện thì em sẽ đạt được cái gì? Anh không muốn chuyện này trở thành vết nhơ trong đời em, sau này khi về già nghĩ lại sẽ cảm thấy hối tiếc.”
“Tôi không quan tâm tôi có thể đạt được cái gì, tôi chỉ quan tâm tôi sẽ còn phải mất đi cái gì.” Mạc Hàm chỉ vào anh, càng lúc càng nóng nảy: “Chu Viễn An tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có ở chỗ này giả nhân giả nghĩa, tôi không cần cậu phải đến đây dạy đạo lý cho tôi.”
Tính xấu của cô lại nổi lên, Chu Viễn An vô cùng bất đắc dĩ: “Từ khi nào em lại trở nên tiêu cực như vậy?”
Mạc Hàm dứt khoát dừng lại: “Tiêu cực hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu hết. Tôi đã nói từ đầu rồi, chia tay thì đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, nếu như cậu còn dám mang chuyện của tôi đi tìm luật sư để tư vấn thì ngay cả bạn bè cũng đừng làm nữa!”
Chu Viễn An mở miệng như muốn nói gì nữa, Mạc Hàm chỉ thẳng tay ra ngoài cửa, hạ lệnh đuổi khách: “Cậu đi đi, không tiễn.”
“Mạc Hàm.”
Mạc Hàm quát to: “Đi ngay!”
Chu Viễn An đứng im tại chỗ, nhìn cô lẳng lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh thong thả xoay người, bước từng bước ra ngoài.
Mạc Hàm gắt gao trừng mắt với bóng lưng anh, mãi cho đến khi anh ra đến cửa mới bỏ qua.
Nhưng ngay vào lúc này lại xảy ra chuyện mà cô không tài nào tưởng tượng nổi.
Chu Viễn An đột nhiên mở tủ giày của cô, hai tay mỗi tay xách hai đôi giày cao gót của cô quay trở lại.
Mạc Hàm vẫn còn đang sững sờ, Chu Viễn An đã nhanh chân bước qua cô, đi thẳng ra phía ban công.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Tựa như một cơn gió lướt qua, lúc này Mạc Hàm mới kịp phản ứng chuyện anh muốn làm, xoay người sợ hãi kêu to: “Chu Viễn An! Anh đứng lại!”
Nhưng đã quá muộn, Chu Viễn An đã ra đến ngoài ban công, giơ tay lên ném mạnh hai đôi giày cao gót kia ra xa.
Ngay sau đó tay còn lại cũng vung lên, không chút do dự ném luôn hai đôi còn lại.
Mấy chiếc giày cao gót bị ném lên cao vút, sau đó biến mất trong tầm mắt của cô. Mạc Hàm lao ra nhìn nhưng không chụp kịp.
Toàn bộ mấy chiếc giày kia đều rơi vào hồ nước và bụi cỏ, còn có mấy chiếc rơi dưới lầu, bị con chó lang thang ngậm đi.
Mạc Hàm trợn mắt há hốc mồm, thực sự không thể tin được Chu Viễn An sẽ làm ra chuyện động trời như thế.
Đây chính là mấy đôi giày quý giá nhất của cô, giá đều không rẻ chút nào, bình thường cô còn không dám đi.
Vậy mà anh cứ thế vung tay một cái ném sạch?!
Tại sao anh dám?!
Hành động này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, tâm trạng Mạc Hàm gần như sụp đổ, phẫn nộ gào thét.
“Chu Viễn An anh là tên khốn kiếp!” Kèm theo là một tiếng rú chói tai, cô xông về phía Chu Viễn An, đấm vào bụng anh một quyền thật mạnh: “Tôi liều mạng với anh!”
Chu Viễn An đứng im tại chỗ, cứ như đang chờ sẵn cô để cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Mạc Hàm húc mạnh đầu vào cằm anh, làm anh ngã bổ nhào xuống đất.
Lửa giận thiêu sạch tất cả lí trí của Mạc Hàm, khuôn mặt dữ tợn của cô xé toang cái mặt nạ bình thản bấy lâu, dùng tất cả sức lực của mình nện từng quả đấm vào người Chu Viễn An: “Đồ khốn kiếp này! Hèn hạ! Vô sỉ! Anh xem anh đã làm những gì hả?!”
“Coi thường tôi phải không?! Trả thù tôi như vậy! Tôi căm hận anh!”
“Anh mau trả giày cao gót cho tôi! Giày của tôi! A ——!”
“Anh là đồ xấu xa, tôi đánh chết anh cũng không nguôi giận, a ——!”
Chu Viễn An không tránh né cũng không đánh lại, để mặc cô phát tiết.
Mạc Hàm giận đến mặt đỏ tía tai, nhằm thẳng vào những vị trí quan trọng mà đánh.
“Anh nói mau! Rốt cuộc thì anh muốn làm gì! Cái đồ khốn kiếp thối tha nhà anh!”
“Tôi đánh chết anh đánh chết anh đánh chết anh! A ——! Tức chết tôi!”
Vợ chồng gây gổ cũng nên đóng cửa lại, ban ngày ban mặt đừng để hàng xóm nhìn thấy rồi cười nhạo.
Chu Viễn An ôm lấy Mạc Hàm, mặc kệ sự phản kháng của cô, gắt gao ôm chặt cô vào lòng.
Anh luôn đợi cái ngày này, đợi đến khi cô bùng nổ, khiến giới hạn kìm nén của cô vỡ tan tành, vì chỉ khi cô phát điên thì anh mới có thể đối phó.
Cửa đã đóng lại, ánh sáng không chiếu được vào căn phòng nhỏ oi bức.
Bên ngoài, hoàng hôn ngả về tây, ánh nắng chiều phủ đầy lên những dấu vết trên vách tường. Mạc Hàm ngồi trên người Chu Viễn An, vẫn tiếp tục đấm đá thô bạo.
“Tại sao anh lại phiền phức như vậy! Suốt ngày đến trêu chọc tôi! Đến cùng thì anh muốn cái gì!”
Oán hận và phẫn nộ của cô trào đến quá mau, quá mãnh liệt, bịt kín hai mắt, nuốt chửng hết thảy tình cảm.
Vì thế cô không nhìn thấy sống mũi sưng tím của anh, không nhìn thấy vết máu trên khoé miệng, cũng không nhìn thấy được giọt lệ trong mắt anh.
Là anh kích thích biến cô thành như vậy, Chu Viễn An không oán không hối hận, cô có thể đánh anh mắng anh, nhưng miễn là cô không đẩy anh ra.
Mạc Hàm thở hồng hộc, khớp xương cả mười ngón tay của cô đều đã sưng đỏ, nhưng vẫn không muốn dừng lại.
Cô cúi người, cắn mạnh lên cổ Chu Viễn An, cũng là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người.
Chu Viễn An rên lên một tiếng, cau mày.
Răng nanh nhọn hoắt của Mạc Hàm cắn trầy da sứt thịt, mùi máu tươi dần tràn ngập cổ họng.
Anh đau đến nghẹt thở, hai tay bắt đầu thò vào thăm dò trong quần áo của cô, mò mẫm sờ loạn, cuối cùng cởi được móc áo lót của cô ra.
Mạc Hàm hất tay anh, dây áo lót liền bắn mạnh vào lưng, cô bị đau rát kêu lên một tiếng, cả người như bị xát ớt.
Mạc Hàm không cam lòng chịu thua, vung một quyền giáng vào hạ bộ của Chu Viễn An.
“A.!!” Lần này anh hoàn toàn không chịu nổi, co rúm người lại thành một đoàn, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Nhìn dáng vẻ thống khổ của anh, Mạc Hàm dùng sức thở hổn hển, rốt cuộc dừng tay.
Cô thu hồi tầm mắt, lưng dán vào vách tường chậm rãi ngồi trượt xuống, lệ khí trong mắt dần biến mất, suy sụp ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.
Chu Viễn An ngã xuống đất nằm im không động đậy, khắp người đều là vết thương do cô gây ra, nặng nhất chính là một cú vừa rồi.
Đến tận bây giờ anh vẫn không ngồi dậy được, thế mới biết thực sự hạ thủ quá ác…
Người đau là anh, thế nhưng Mạc Hàm lại ôm mặt khóc nấc lên, nước mắt chảy ướt cả mái tóc.
“Rốt cuộc thì anh muốn thế nào, bỏ qua cho tôi có được hay không?”
“Tôi luôn cho là tôi rất ổn, anh biết tôi đang giả vờ nhưng tại sao anh phải vạch trần tôi? Tôi đã quá thảm hại rồi, anh còn muốn ép tôi đến mức nào nữa?”
Phụ nữ vẫn luôn vui buồn thất thường như vậy, Chu Viễn An mím môi nhìn cô.
Hiện tại anh không tự lo được thân mình, nhưng vẫn cố gắng lê từng chút từng chút một đến bên cạnh người cô.
Sau đó gắng gượng ngồi dậy ôm cô vào lòng, nghiêng người hôn lên những giọt nước mắt đang chảy xuống.
Hai mắt Mạc Hàm đẫm lệ: “Anh đừng có động vào tôi, tránh ra.”
Cô đẩy một cái, Chu Viễn An vẫn không nhúc nhích.
Mạc Hàm lớn tiếng: “Tôi bảo anh tránh ra!”
“Anh không đi.” Chu Viễn An ôm cô thật chặt, vùi đầu vào cần cổ của cô.
Mạc Hàm dùng sức đẩy: “Anh làm gì đó!”
Chu Viễn An cả gan nắm lấy hai tay cô: “Anh không đi.”
“Anh tránh ra, tôi ghét anh.”
Hơi thở Chu Viễn An trầm thấp, vương vấn bên tai cô: “Anh yêu em.”
“Anh không yêu tôi, anh lừa tôi.”
“Ai nói vậy?”
“Anh vẫn luôn lừa tôi.”
Mạc Hàm thút tha thút thít lau nước mắt, thấm ướt ống tay áo của Chu Viễn An, một lúc lâu sau cô mới bắt đầu nói dông dài: “Anh có biết mấy đôi giày kia của tôi đắt thế nào không? Bằng mấy tháng tiền lương của tôi đó, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, tôi ghét anh vô cùng.”
Chu Viễn An nói: “Giày mất vẫn có thể mua lại, em đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, chẳng lẽ anh còn không quan trọng bằng mấy đôi giày sao?”
“Dĩ nhiên là anh quan trọng hơn giày, cái này còn phải hỏi ư? Rõ ràng là anh biết nên anh mới cố ý làm vậy.” Mạc Hàm vừa ấm ức vừa khóc, mệt đến không thở nổi, lời nói líu ríu: “Thế mà anh lại còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa, ném giày của tôi đi rồi lại hỏi tôi xem ai quan trọng hơn, sao lại có thể khinh người ta như vậy? Tôi nói cho anh biết, anh mà không trả giày lại cho tôi thì tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha anh.”
Chu Viễn An đáp: “Anh sẽ, anh sẽ.”
Cả khuôn mặt Mạc Hàm đều lấm lem nước mắt, so với Lâm muội muội còn uỷ khuất khổ sở hơn nhiều: “Vậy mà ngày xưa tôi còn ngu ngốc coi anh là cảng tránh gió của mình, xí, thật là buồn nôn, rõ ràng anh là một cái nhà rách, lại còn mưa dột cả đêm!”
“Tôi đúng là mắt chó đui mù mới đi thích anh, tại sao tôi lại ở chung một chỗ với loại người như anh chứ, chỉ làm tôi đoản thọ.”
Chu Viễn An không ngừng hôn cô: “Nói linh tinh cái gì đó, không bao giờ.”
Mạc Hàm chống hai tay lên ngực anh, lại đánh lại đấm: “Đừng có quấn lấy tôi nữa, nhé? Coi như là tôi van xin anh, giày vò nhau như vậy sẽ mang lại kết quả gì? Anh nói xem rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào? Để tôi thay đổi có được không?”
Mặc kệ cô nói gì làm gì, Chu Viễn An vẫn bất chấp ôm chặt lấy cô không chịu buông.
Mạc Hàm vừa đánh vừa chửi nên thể lực tiêu hao quá nhanh, cả người toàn mồ hôi. Lúc này cô đờ đẫn ngồi trong lòng Chu Viễn An, mệt mỏi đến mức không còn muốn cử động nữa.
Chu Viễn An vẫn một mực duy trì tư thế ôm lấy cô như cũ, yên lặng không nói một lời.
Sau đó anh muốn hôn miệng cô, cô cũng lười không buồn phản kháng, tuỳ tiện há miệng để cho đầu lưỡi của anh tiến vào.
Gò má Chu Viễn An ướt át, nụ hôn này rất trực tiếp, mang theo vị mặn như mùi vị của gió biển.
Cô chẳng có ham muốn gì nhưng lại bị tình cảm của anh lấp đầy toàn thân.
Chu Viễn An hôn rất sâu, Mạc Hàm cho rằng anh sẽ nhân cơ hội cưỡng gian, nhưng hoá ra anh vẫn còn có chút lương tâm, không thừa dịp người khác gặp chuyện mà tranh thủ. (Bê: Thực ra lúc nãy bả đá cho một cú thế thì giờ làm ăn gì =))))))
Không biết qua bao lâu, cả hai đều mệt mỏi kiệt sức, mơ màng buồn ngủ, liền cứ dựa vào nhau như vậy, chui trong cái xó xỉnh u ám mà gà gật.
Trong cái không gian nhỏ bé không ai biết đến này, dường như thời gian và năm tháng đang rời khỏi bọn họ, tất cả ký ức đều phai nhạt.
Vòi nước trong nhà vệ sinh vặn không chặt, ý thức cuối cùng của Mạc Hàm đó là nghe thấy từng giọt nước rỉ ra khỏi vòi nước, tí tách tí tách rơi, như vọng lại từ nơi xa xôi, nhưng lại rõ ràng như vậy.
Ở cái nơi ngột ngạt với tiếng âm thanh đều đều theo quy luật, suy nghĩ của cô dần dần trống rỗng, rồi bất tri bất giác khép mắt lại.
***
Khi Mạc Hàm tỉnh lại một lần nữa thì thấy người đã nằm ở trên giường, bụng đang đắp một chiếc chăn mỏng.
Giống như vừa trải qua một giấc mộng, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, người bên cạnh đã sớm không thấy đâu, trong phòng cũng không còn bất kỳ dấu vết đánh nhau nào.
Ánh sáng tràn ngập căn phòng, Mạc Hàm mơ hồ ngửi thấy mùi thơm đậm đà của thức ăn lan toả trong không khí, lúc này mới cảm thấy đói bụng.
Chốc lát sau, một bóng người đi đến, vóc dáng cao gần như chạm cả vào khung cửa.
Chu Viễn An đưa bát mỳ đến trước mặt cô: “Ăn một chút đi.”
Mạc Hàm nhìn thoáng qua, trong bát mỳ có cho thêm rau cải và hai quả trứng chiên, nước dùng vàng óng ánh.
Cô hờn dỗi, quay đầu sang một bên: “Không ăn.”
“Em không đói bụng sao?”
“Không đói.”
Chu Viễn An nói: “Không đói bụng cũng ăn một chút.”
“Không ăn.”
Chu Viễn An suy nghĩ một chút: “Ăn thì sẽ đền em giày.”
“Không ăn.”
“Ném bốn đôi đền tám đôi.”
“…”
Mạc Hàm ngẩng đầu lên nhìn anh, mãi sau mới hừ một tiếng, đưa tay nhận lấy đôi đũa.
Hai tay cô bưng bát mỳ, càng ăn càng cảm thấy ngon miệng, dần dần thiếu chút nữa là vùi cả mặt vào.
Sau khi ăn xong, Chu Viễn An đi rửa bát, Mạc Hàm bực bội ngồi trong phòng không muốn ra.
Đầu óc cô vẫn đang hỗn loạn, không hiểu đến tột cùng tại sao tình hình lại phát triển thành như vậy. Mắng chửi rồi mắng chửi sao lại biến thành ôm nhau? Đánh rồi lại đánh sao lại biến thành hôn nhau?
Mạc Hàm ảo não trong lòng, tóm lại không phải do cô có vấn đề thì chính là do Chu Viễn An đã giở trò quỷ, sớm biết thế thì ngay từ đầu đã không nên cho anh vào.
Cô không vui đi ra khỏi phòng, vốn dĩ là muốn ra tìm điện thoại di động của mình, nhưng lại thấy Chu Viễn An xách hai túi rác lớn đứng trong phòng khách, ghế salon và sàn nhà đã được anh quét dọn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp.
Anh nói: “Anh xuống lầu vứt rác, em có để cửa cho anh không?”
Mạc Hàm hung dữ: “Để cái rắm, không cho quay lại.”
Anh cũng không ngạc nhiên, gật đầu: “Ừm, anh cũng biết vậy.”
Nhưng rác thì nhất định phải vứt, nếu như để lại thì sẽ bốc mùi, Chu Viễn An đành nói: “Vậy anh về trước đây.”
Mạc Hàm không kiên nhẫn đẩy anh ra cửa: “Đi nhanh đi nhanh.”
Chu Viễn An vẫn cố nói tiếp, liên tục quay đầu lại: “Ngày mai anh sẽ đến thăm em.”
Mạc Hàm mắng: “Ai đến là chó!”
“Anh sẽ đến.”
“Anh là chó!”
Chu Viễn An đặt túi rác xuống, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hung hăng hôn vào môi cô.
Đùa bỡn vô lại thì anh lợi hại hơn cô nhiều.
Mạc Hàm thẹn quá hoá giận đẩy anh ra, ném đến cửa: “Cút!”
Cuối tuần này Lý Việt Hải sẽ lên máy bay rời khỏi Đồng Quan, không biết bao lâu nữa mới được gặp lại, Mạc Hàm nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng vẫn quyết định tiễn hắn một đoạn đường.
Lúc ra khỏi nhà, cô phát hiện thấy bên ngoài cửa bị kẻ xấu hắt cả thùng sơn, văng đầy lên vách tường.
Hiển nhiên người gây chuyện vẫn còn chưa đi xa, sơn vẫn còn chưa khô, đang từng giọt từng giọt chảy xuống.
Chuyện kia vẫn còn ảnh hưởng ít nhiều đến Mạc Hàm, thậm chí ở khu này còn có nhiều người vô cùng căm ghét cô. Hiện tượng hắt sơn này bắt đầu xuất hiện từ tuần trước, càng ngày càng trở nên quá quắt hơn.
Trong hành lang không có camera giám sát, Mạc Hàm căn bản không thể tìm được thủ phạm, nên chỉ có thể bấm bụng im lặng.
Cô lạc quan tự an ủi mình, dù sao thì mỗi lần kẻ đó hắt một màu sơn, không chừng sau này có thể biến thành một tác phẩm hội hoạ cũng nên.
Mạc Hàm cẩn thận đóng cửa lại để tránh những vết sơn kia rồi đi xuống lầu.
Sân bay Đồng Quan rất nhỏ, Lý Việt Hải bay chuyến mười hai rưỡi, đang xếp hàng lấy vé, Mạc Hàm xuống xe taxi thì vừa lúc đuổi kịp.
Lúc Lý Việt Hải làm thủ tục ký gửi hành lý xong, xoay người một cái thì thấy Mạc Hàm đứng bên cạnh hắn, miệng nở nụ cười.
Thời gian vẫn còn sớm, hai người đi đến quán Mc Donalds gọi phần ăn rồi ngồi xuống nói chuyện.
Lý Việt Hải rầu rĩ cắn ống hút, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ngày hôm đó… Là anh quá xúc động…”
Mạc Hàm chợt hiểu là hắn đang nói đến chuyện ở quán lẩu, thờ ơ phất tay: “Không sao đâu, tên Chu Viễn An kia quả thực rất phiền.”
Lý Việt Hải nhìn cô, không biết cô đang nói thật hay nói dối.
Hắn lại uống thêm mấy ngụm nước, nói tiếp: “Lần này anh đi, khi nào công thành danh toại mới trở lại, cũng không biết là phải mất mấy năm.”
Hắn cười khổ: “Trước kia luôn có cảm giác sau này mình sẽ có thể vác kiếm đi tung hoành trời biển, làm chuyện đại sự, không hiểu sao hiện giờ lại trở thành kẻ phải đi lưu lạc thế này.”
Mạc Hàm nói phóng khoáng: “Anh vẫn còn trẻ, sau này đâu biết thế nào.”
Lý Việt Hải cười cười: “Cũng đúng.”
Tán gẫu một hồi, đột nhiên Lý Việt Hải hỏi: “Trước kia em thích anh đúng không?”
Mạc Hàm sững sờ, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại lật chuyện cũ lên, sảng khoái gật đầu, sau đó hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Lý Việt Hải cười thoả mãn, phân tích: “Trước kia có đánh chết em cũng không thừa nhận là bởi vì thích, bây giờ thẳng thắn như vậy là vì không thích nữa.”
Hắn nói không sai, Mạc Hàm tiếp tục gật đầu.
Lý Việt Hải thở dài, nói: “Trước kia đầu óc anh toàn cơ bắp, đã nói ra rất nhiều lời khiến em thương tâm, chính mình còn không nhận ra điều đó, anh phải xin lỗi em thật nhiều.”
“Mau nuốt trở vào đi.” Mạc Hàm dùng sức xoa xoa cánh tay đang nổi da gà: “Đại lão gia đừng nói những thứ buồn nôn thế này.”
Lần này Lý Việt Hải thực sự cười ra thành tiếng, nâng coca lên cụng ly với cô: “Tiếc là chỗ này không có rượu.”
Mạc Hàm nói: “Chờ anh quay trở lại sẽ uống.”
“Được, một lời đã định.”
Một tiếng sau, Lý Việt Hải lên máy bay.
Cho đến trước khi máy bay cất cánh, hắn vẫn ôm một cái hộp vuông trong ngực, là món quà tạm biệt Mạc Hàm vừa tặng cho hắn, đặc biệt dặn dò hắn sau khi lên máy bay mới được mở ra.
Tiếp viên hàng không bắt đầu đi kiểm tra dây an toàn, Lý Việt Hải cảm thấy thời điểm phù hợp, cuối cùng mở cái hộp ra.
Xuất hiện trước mắt hắn chính là một đôi giày cao gót, là mốt thịnh hành từ mấy năm trước.
Chủ nhân của đôi giày này chính là mẹ hắn.
Lý Việt Hải nhất thời sửng sốt, bao nhiêu kỷ niệm lộn xộn ùa về.
Nhớ tới cảnh mẹ giận dữ mắng mỏ hắn, mắng hắn tại sao không tập trung vào học hành mà cứ suốt ngày đi trộm giày cao gót của bà làm cái gì, lại nhớ tới lần đầu tiên Mạc Hàm xiêu xiêu vẹo vẹo đi đôi giày này, cô đi không vững nên luôn phải vịn vào hắn.
Thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, người và vật đều không còn. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang đồng thời xuất hiện trong lòng hắn, giống như đứa bé ôm chiếc hộp trong tay vừa khóc vừa cười, bả vai lay động.
***
Sau khi tiễn Lý Việt Hải đi là đến giờ cơm trưa, đồ ăn ở sân bay đắt gấp mấy lần bên ngoài nên Mạc Hàm quyết định về nhà ăn mỳ tôm.
Lúc cô thở hổn hển leo lên cầu thang thì nhìn thấy Chu Viễn An đang ngồi ở trước cửa nhà mình, sơn trên cửa đã bị phơi khô, làm nền phía sau anh.
Mạc Hàm hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cậu tới làm gì?”
Chu Viễn An nói: “Tìm em.”
“Có chuyện gì?”
“Đi vào nhà rồi nói.”
Mạc Hàm hơi do dự, lại nghĩ đến chuyện muốn được vào vòng phỏng vấn thứ hai nên cuối cùng vẫn phải khách khí với Chu Viễn An.
Cô móc chìa khoá ra mở cửa, cho anh đi vào.
Chu Viễn An đi theo sau lưng, khi nhìn vào trong thì vô thức nhíu mày.
Trong phòng quả thực quá bừa bộn, quần áo ném loạn xạ trên ghế salon, thùng rác đầy tràn, không biết bao lâu rồi chưa đổ, khó có thể tưởng tượng được đây là nhà của một cô gái xinh đẹp.
Mạc Hàm thì vẫn ung dung, tuỳ ý ngồi xuống ghế salon, bày ra tư thế mời: “Nói đi, chuyện gì?”
Sau đó Chu Viễn An cũng ngồi xuống đầu còn lại của ghế salon, dáng vẻ hơi co quắp.
Bọn họ đều ăn ý không đề cập cũng không hỏi tới vết sơn ngoài cửa, nhưng lại có liên quan đến việc Chu Viễn An đến đây ngày hôm nay.
Anh sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một lượt rồi mới mở miệng: “Mạc Hàm… Em có nghĩ đến việc kiện lên toà án không?”
Mạc Hàm sững sờ: “Kiện cái gì ra toà?”
“Chuyện Từ Đào, Lâm Đoá Nhi.”
Mạc Hàm không lên tiếng, Chu Viễn An nói tiếp: “Hôm qua anh đã đến văn phòng luật hỏi giúp em, luật sư đã biết tình huống đại khái, cũng đồng ý tiếp nhận vụ án này, nhưng phải cần em đến ký hợp đồng trực tiếp. Nếu như em thực sự có nguyện vọng này thì ngay từ bây giờ chúng ta có thể bắt đầu thu thập chứng cứ…”
Mạc Hàm chợt ngồi bật dậy, lạnh mắt cắt đứt lời anh: “Tại sao cậu phải làm chuyện dư thừa như thế này?”
Chu Viễn An mím chặt môi.
Mạc Hàm nói: “Tôi không nghĩ chuyện kiện ra toà, mời cậu trở về đi.”
Chu Viễn An khó hiểu: “Tại sao?”
“Không tại sao hết.”
“Em không muốn chứng minh sự trong sạch của mình sao?”
“Trong sạch?” Mạc Hàm nhướn mày: “Cậu còn chê tôi chưa đủ mất mặt đúng không? Có phải cậu muốn người của cả cái đất nước này xúm vào nhìn tôi trần truồng thì mới cam lòng?”
“Mạc Hàm, ý của anh không phải vậy. Vẫn luôn có những người biết phân biệt đúng sai, bọn họ đang chờ em lên tiếng.”
Mạc Hàm lắc đầu: “Không, Chu Viễn An, cậu suy nghĩ quá ngây thơ rồi, chẳng có ai quan tâm chân tướng sự thật ra sao, bọn họ chỉ muốn xem kịch hay mà thôi!”
Mạc Hàm không muốn tiếp tục nói chuyện với anh về cái đề tài này, đứng lên chuẩn bị về phòng.
Chu Viễn An liền đuổi theo, túm lấy tay cô, cuống quýt nói: “Mạc Hàm, em suy nghĩ kỹ thêm một chút.”
Mạc Hàm dùng sức hất mạnh ra, quay đầu lại quắc mắt nhìn anh: “Lại nói đến, nếu không phải do chính cậu sao chép video đó, làm sao Lâm Đoá Nhi có thể nắm được đuôi của tôi? Có phải tôi nên kiện thêm cậu một thể không?”
Mạc Hàm cố ý doạ anh, nhưng Chu Viễn An cũng không vì vậy mà chùn bước: “Anh biết anh có sai, cho nên anh đang muốn đền bù, em có thể tin anh thêm một lần nữa không?”
“Tin cậu sao? Được thôi, vậy cậu có chắc chắn rằng tôi sẽ thắng kiện không?” Mạc Hàm cười lạnh một tiếng: “Những người ngoài kia rất nhanh sẽ quên chuyện này, quên tôi, vậy mà lúc này cậu còn cố ý muốn đẩy tôi lên trước đầu sóng ngọn gió, liệu sau khi thua kiện cậu có đứng ra gánh chịu những tiếng mắng chửi kia thay tôi hay không?”
Chu Viễn An khẽ thở dài: “Mạc Hàm, anh hiểu em đang bị áp lực rất lớn, nhưng tại sao em không thử nghĩ xem nếu như thắng kiện thì em sẽ đạt được cái gì? Anh không muốn chuyện này trở thành vết nhơ trong đời em, sau này khi về già nghĩ lại sẽ cảm thấy hối tiếc.”
“Tôi không quan tâm tôi có thể đạt được cái gì, tôi chỉ quan tâm tôi sẽ còn phải mất đi cái gì.” Mạc Hàm chỉ vào anh, càng lúc càng nóng nảy: “Chu Viễn An tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có ở chỗ này giả nhân giả nghĩa, tôi không cần cậu phải đến đây dạy đạo lý cho tôi.”
Tính xấu của cô lại nổi lên, Chu Viễn An vô cùng bất đắc dĩ: “Từ khi nào em lại trở nên tiêu cực như vậy?”
Mạc Hàm dứt khoát dừng lại: “Tiêu cực hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu hết. Tôi đã nói từ đầu rồi, chia tay thì đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, nếu như cậu còn dám mang chuyện của tôi đi tìm luật sư để tư vấn thì ngay cả bạn bè cũng đừng làm nữa!”
Chu Viễn An mở miệng như muốn nói gì nữa, Mạc Hàm chỉ thẳng tay ra ngoài cửa, hạ lệnh đuổi khách: “Cậu đi đi, không tiễn.”
“Mạc Hàm.”
Mạc Hàm quát to: “Đi ngay!”
Chu Viễn An đứng im tại chỗ, nhìn cô lẳng lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh thong thả xoay người, bước từng bước ra ngoài.
Mạc Hàm gắt gao trừng mắt với bóng lưng anh, mãi cho đến khi anh ra đến cửa mới bỏ qua.
Nhưng ngay vào lúc này lại xảy ra chuyện mà cô không tài nào tưởng tượng nổi.
Chu Viễn An đột nhiên mở tủ giày của cô, hai tay mỗi tay xách hai đôi giày cao gót của cô quay trở lại.
Mạc Hàm vẫn còn đang sững sờ, Chu Viễn An đã nhanh chân bước qua cô, đi thẳng ra phía ban công.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Tựa như một cơn gió lướt qua, lúc này Mạc Hàm mới kịp phản ứng chuyện anh muốn làm, xoay người sợ hãi kêu to: “Chu Viễn An! Anh đứng lại!”
Nhưng đã quá muộn, Chu Viễn An đã ra đến ngoài ban công, giơ tay lên ném mạnh hai đôi giày cao gót kia ra xa.
Ngay sau đó tay còn lại cũng vung lên, không chút do dự ném luôn hai đôi còn lại.
Mấy chiếc giày cao gót bị ném lên cao vút, sau đó biến mất trong tầm mắt của cô. Mạc Hàm lao ra nhìn nhưng không chụp kịp.
Toàn bộ mấy chiếc giày kia đều rơi vào hồ nước và bụi cỏ, còn có mấy chiếc rơi dưới lầu, bị con chó lang thang ngậm đi.
Mạc Hàm trợn mắt há hốc mồm, thực sự không thể tin được Chu Viễn An sẽ làm ra chuyện động trời như thế.
Đây chính là mấy đôi giày quý giá nhất của cô, giá đều không rẻ chút nào, bình thường cô còn không dám đi.
Vậy mà anh cứ thế vung tay một cái ném sạch?!
Tại sao anh dám?!
Hành động này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, tâm trạng Mạc Hàm gần như sụp đổ, phẫn nộ gào thét.
“Chu Viễn An anh là tên khốn kiếp!” Kèm theo là một tiếng rú chói tai, cô xông về phía Chu Viễn An, đấm vào bụng anh một quyền thật mạnh: “Tôi liều mạng với anh!”
Chu Viễn An đứng im tại chỗ, cứ như đang chờ sẵn cô để cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Mạc Hàm húc mạnh đầu vào cằm anh, làm anh ngã bổ nhào xuống đất.
Lửa giận thiêu sạch tất cả lí trí của Mạc Hàm, khuôn mặt dữ tợn của cô xé toang cái mặt nạ bình thản bấy lâu, dùng tất cả sức lực của mình nện từng quả đấm vào người Chu Viễn An: “Đồ khốn kiếp này! Hèn hạ! Vô sỉ! Anh xem anh đã làm những gì hả?!”
“Coi thường tôi phải không?! Trả thù tôi như vậy! Tôi căm hận anh!”
“Anh mau trả giày cao gót cho tôi! Giày của tôi! A ——!”
“Anh là đồ xấu xa, tôi đánh chết anh cũng không nguôi giận, a ——!”
Chu Viễn An không tránh né cũng không đánh lại, để mặc cô phát tiết.
Mạc Hàm giận đến mặt đỏ tía tai, nhằm thẳng vào những vị trí quan trọng mà đánh.
“Anh nói mau! Rốt cuộc thì anh muốn làm gì! Cái đồ khốn kiếp thối tha nhà anh!”
“Tôi đánh chết anh đánh chết anh đánh chết anh! A ——! Tức chết tôi!”
Vợ chồng gây gổ cũng nên đóng cửa lại, ban ngày ban mặt đừng để hàng xóm nhìn thấy rồi cười nhạo.
Chu Viễn An ôm lấy Mạc Hàm, mặc kệ sự phản kháng của cô, gắt gao ôm chặt cô vào lòng.
Anh luôn đợi cái ngày này, đợi đến khi cô bùng nổ, khiến giới hạn kìm nén của cô vỡ tan tành, vì chỉ khi cô phát điên thì anh mới có thể đối phó.
Cửa đã đóng lại, ánh sáng không chiếu được vào căn phòng nhỏ oi bức.
Bên ngoài, hoàng hôn ngả về tây, ánh nắng chiều phủ đầy lên những dấu vết trên vách tường. Mạc Hàm ngồi trên người Chu Viễn An, vẫn tiếp tục đấm đá thô bạo.
“Tại sao anh lại phiền phức như vậy! Suốt ngày đến trêu chọc tôi! Đến cùng thì anh muốn cái gì!”
Oán hận và phẫn nộ của cô trào đến quá mau, quá mãnh liệt, bịt kín hai mắt, nuốt chửng hết thảy tình cảm.
Vì thế cô không nhìn thấy sống mũi sưng tím của anh, không nhìn thấy vết máu trên khoé miệng, cũng không nhìn thấy được giọt lệ trong mắt anh.
Là anh kích thích biến cô thành như vậy, Chu Viễn An không oán không hối hận, cô có thể đánh anh mắng anh, nhưng miễn là cô không đẩy anh ra.
Mạc Hàm thở hồng hộc, khớp xương cả mười ngón tay của cô đều đã sưng đỏ, nhưng vẫn không muốn dừng lại.
Cô cúi người, cắn mạnh lên cổ Chu Viễn An, cũng là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người.
Chu Viễn An rên lên một tiếng, cau mày.
Răng nanh nhọn hoắt của Mạc Hàm cắn trầy da sứt thịt, mùi máu tươi dần tràn ngập cổ họng.
Anh đau đến nghẹt thở, hai tay bắt đầu thò vào thăm dò trong quần áo của cô, mò mẫm sờ loạn, cuối cùng cởi được móc áo lót của cô ra.
Mạc Hàm hất tay anh, dây áo lót liền bắn mạnh vào lưng, cô bị đau rát kêu lên một tiếng, cả người như bị xát ớt.
Mạc Hàm không cam lòng chịu thua, vung một quyền giáng vào hạ bộ của Chu Viễn An.
“A.!!” Lần này anh hoàn toàn không chịu nổi, co rúm người lại thành một đoàn, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Nhìn dáng vẻ thống khổ của anh, Mạc Hàm dùng sức thở hổn hển, rốt cuộc dừng tay.
Cô thu hồi tầm mắt, lưng dán vào vách tường chậm rãi ngồi trượt xuống, lệ khí trong mắt dần biến mất, suy sụp ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.
Chu Viễn An ngã xuống đất nằm im không động đậy, khắp người đều là vết thương do cô gây ra, nặng nhất chính là một cú vừa rồi.
Đến tận bây giờ anh vẫn không ngồi dậy được, thế mới biết thực sự hạ thủ quá ác…
Người đau là anh, thế nhưng Mạc Hàm lại ôm mặt khóc nấc lên, nước mắt chảy ướt cả mái tóc.
“Rốt cuộc thì anh muốn thế nào, bỏ qua cho tôi có được hay không?”
“Tôi luôn cho là tôi rất ổn, anh biết tôi đang giả vờ nhưng tại sao anh phải vạch trần tôi? Tôi đã quá thảm hại rồi, anh còn muốn ép tôi đến mức nào nữa?”
Phụ nữ vẫn luôn vui buồn thất thường như vậy, Chu Viễn An mím môi nhìn cô.
Hiện tại anh không tự lo được thân mình, nhưng vẫn cố gắng lê từng chút từng chút một đến bên cạnh người cô.
Sau đó gắng gượng ngồi dậy ôm cô vào lòng, nghiêng người hôn lên những giọt nước mắt đang chảy xuống.
Hai mắt Mạc Hàm đẫm lệ: “Anh đừng có động vào tôi, tránh ra.”
Cô đẩy một cái, Chu Viễn An vẫn không nhúc nhích.
Mạc Hàm lớn tiếng: “Tôi bảo anh tránh ra!”
“Anh không đi.” Chu Viễn An ôm cô thật chặt, vùi đầu vào cần cổ của cô.
Mạc Hàm dùng sức đẩy: “Anh làm gì đó!”
Chu Viễn An cả gan nắm lấy hai tay cô: “Anh không đi.”
“Anh tránh ra, tôi ghét anh.”
Hơi thở Chu Viễn An trầm thấp, vương vấn bên tai cô: “Anh yêu em.”
“Anh không yêu tôi, anh lừa tôi.”
“Ai nói vậy?”
“Anh vẫn luôn lừa tôi.”
Mạc Hàm thút tha thút thít lau nước mắt, thấm ướt ống tay áo của Chu Viễn An, một lúc lâu sau cô mới bắt đầu nói dông dài: “Anh có biết mấy đôi giày kia của tôi đắt thế nào không? Bằng mấy tháng tiền lương của tôi đó, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, tôi ghét anh vô cùng.”
Chu Viễn An nói: “Giày mất vẫn có thể mua lại, em đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, chẳng lẽ anh còn không quan trọng bằng mấy đôi giày sao?”
“Dĩ nhiên là anh quan trọng hơn giày, cái này còn phải hỏi ư? Rõ ràng là anh biết nên anh mới cố ý làm vậy.” Mạc Hàm vừa ấm ức vừa khóc, mệt đến không thở nổi, lời nói líu ríu: “Thế mà anh lại còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa, ném giày của tôi đi rồi lại hỏi tôi xem ai quan trọng hơn, sao lại có thể khinh người ta như vậy? Tôi nói cho anh biết, anh mà không trả giày lại cho tôi thì tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha anh.”
Chu Viễn An đáp: “Anh sẽ, anh sẽ.”
Cả khuôn mặt Mạc Hàm đều lấm lem nước mắt, so với Lâm muội muội còn uỷ khuất khổ sở hơn nhiều: “Vậy mà ngày xưa tôi còn ngu ngốc coi anh là cảng tránh gió của mình, xí, thật là buồn nôn, rõ ràng anh là một cái nhà rách, lại còn mưa dột cả đêm!”
“Tôi đúng là mắt chó đui mù mới đi thích anh, tại sao tôi lại ở chung một chỗ với loại người như anh chứ, chỉ làm tôi đoản thọ.”
Chu Viễn An không ngừng hôn cô: “Nói linh tinh cái gì đó, không bao giờ.”
Mạc Hàm chống hai tay lên ngực anh, lại đánh lại đấm: “Đừng có quấn lấy tôi nữa, nhé? Coi như là tôi van xin anh, giày vò nhau như vậy sẽ mang lại kết quả gì? Anh nói xem rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào? Để tôi thay đổi có được không?”
Mặc kệ cô nói gì làm gì, Chu Viễn An vẫn bất chấp ôm chặt lấy cô không chịu buông.
Mạc Hàm vừa đánh vừa chửi nên thể lực tiêu hao quá nhanh, cả người toàn mồ hôi. Lúc này cô đờ đẫn ngồi trong lòng Chu Viễn An, mệt mỏi đến mức không còn muốn cử động nữa.
Chu Viễn An vẫn một mực duy trì tư thế ôm lấy cô như cũ, yên lặng không nói một lời.
Sau đó anh muốn hôn miệng cô, cô cũng lười không buồn phản kháng, tuỳ tiện há miệng để cho đầu lưỡi của anh tiến vào.
Gò má Chu Viễn An ướt át, nụ hôn này rất trực tiếp, mang theo vị mặn như mùi vị của gió biển.
Cô chẳng có ham muốn gì nhưng lại bị tình cảm của anh lấp đầy toàn thân.
Chu Viễn An hôn rất sâu, Mạc Hàm cho rằng anh sẽ nhân cơ hội cưỡng gian, nhưng hoá ra anh vẫn còn có chút lương tâm, không thừa dịp người khác gặp chuyện mà tranh thủ. (Bê: Thực ra lúc nãy bả đá cho một cú thế thì giờ làm ăn gì =))))))
Không biết qua bao lâu, cả hai đều mệt mỏi kiệt sức, mơ màng buồn ngủ, liền cứ dựa vào nhau như vậy, chui trong cái xó xỉnh u ám mà gà gật.
Trong cái không gian nhỏ bé không ai biết đến này, dường như thời gian và năm tháng đang rời khỏi bọn họ, tất cả ký ức đều phai nhạt.
Vòi nước trong nhà vệ sinh vặn không chặt, ý thức cuối cùng của Mạc Hàm đó là nghe thấy từng giọt nước rỉ ra khỏi vòi nước, tí tách tí tách rơi, như vọng lại từ nơi xa xôi, nhưng lại rõ ràng như vậy.
Ở cái nơi ngột ngạt với tiếng âm thanh đều đều theo quy luật, suy nghĩ của cô dần dần trống rỗng, rồi bất tri bất giác khép mắt lại.
***
Khi Mạc Hàm tỉnh lại một lần nữa thì thấy người đã nằm ở trên giường, bụng đang đắp một chiếc chăn mỏng.
Giống như vừa trải qua một giấc mộng, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, người bên cạnh đã sớm không thấy đâu, trong phòng cũng không còn bất kỳ dấu vết đánh nhau nào.
Ánh sáng tràn ngập căn phòng, Mạc Hàm mơ hồ ngửi thấy mùi thơm đậm đà của thức ăn lan toả trong không khí, lúc này mới cảm thấy đói bụng.
Chốc lát sau, một bóng người đi đến, vóc dáng cao gần như chạm cả vào khung cửa.
Chu Viễn An đưa bát mỳ đến trước mặt cô: “Ăn một chút đi.”
Mạc Hàm nhìn thoáng qua, trong bát mỳ có cho thêm rau cải và hai quả trứng chiên, nước dùng vàng óng ánh.
Cô hờn dỗi, quay đầu sang một bên: “Không ăn.”
“Em không đói bụng sao?”
“Không đói.”
Chu Viễn An nói: “Không đói bụng cũng ăn một chút.”
“Không ăn.”
Chu Viễn An suy nghĩ một chút: “Ăn thì sẽ đền em giày.”
“Không ăn.”
“Ném bốn đôi đền tám đôi.”
“…”
Mạc Hàm ngẩng đầu lên nhìn anh, mãi sau mới hừ một tiếng, đưa tay nhận lấy đôi đũa.
Hai tay cô bưng bát mỳ, càng ăn càng cảm thấy ngon miệng, dần dần thiếu chút nữa là vùi cả mặt vào.
Sau khi ăn xong, Chu Viễn An đi rửa bát, Mạc Hàm bực bội ngồi trong phòng không muốn ra.
Đầu óc cô vẫn đang hỗn loạn, không hiểu đến tột cùng tại sao tình hình lại phát triển thành như vậy. Mắng chửi rồi mắng chửi sao lại biến thành ôm nhau? Đánh rồi lại đánh sao lại biến thành hôn nhau?
Mạc Hàm ảo não trong lòng, tóm lại không phải do cô có vấn đề thì chính là do Chu Viễn An đã giở trò quỷ, sớm biết thế thì ngay từ đầu đã không nên cho anh vào.
Cô không vui đi ra khỏi phòng, vốn dĩ là muốn ra tìm điện thoại di động của mình, nhưng lại thấy Chu Viễn An xách hai túi rác lớn đứng trong phòng khách, ghế salon và sàn nhà đã được anh quét dọn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp.
Anh nói: “Anh xuống lầu vứt rác, em có để cửa cho anh không?”
Mạc Hàm hung dữ: “Để cái rắm, không cho quay lại.”
Anh cũng không ngạc nhiên, gật đầu: “Ừm, anh cũng biết vậy.”
Nhưng rác thì nhất định phải vứt, nếu như để lại thì sẽ bốc mùi, Chu Viễn An đành nói: “Vậy anh về trước đây.”
Mạc Hàm không kiên nhẫn đẩy anh ra cửa: “Đi nhanh đi nhanh.”
Chu Viễn An vẫn cố nói tiếp, liên tục quay đầu lại: “Ngày mai anh sẽ đến thăm em.”
Mạc Hàm mắng: “Ai đến là chó!”
“Anh sẽ đến.”
“Anh là chó!”
Chu Viễn An đặt túi rác xuống, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hung hăng hôn vào môi cô.
Đùa bỡn vô lại thì anh lợi hại hơn cô nhiều.
Mạc Hàm thẹn quá hoá giận đẩy anh ra, ném đến cửa: “Cút!”