Thầy hay thật ! Hận là xuất phát từ đau, muốn hóa giải nỗi đau thì phải lấy niềm vui tấp vào. Niềm vui ấy có từ những lần trả đũa được thứ gây ra nỗi đau. Một vòng luẩn quẩn mà thầy rơi ra ngoài rồi à ?
*
- Cậu về lớp đi ! Tớ không sao, thật mà.
- Nói dối . Trán cậu đầy máu kìa, còn bảo không sao !
Đông Vy mệt lả người nên chẳng thèm tranh cãi với bạn lắm điều nữa, để kệ cậu ta lẽo đẽo theo sau hộ tống cô .
Tội nghiệp ! Cậu ta cứ tự trách mình mãi …
- Đông Vy ơi. Tớ thề là tớ chỉ muốn đùa vui thôi. Còn cậu cũng dễ thương lắm !
Cô gái nhỏ vô thức sờ tay lên mặt mình, vui vẻ hỏi.
- Thật thế à ?
- Ừa ! - Cậu bạn lém lỉnh đáp - Lem nhem như con mèo hen nhà tớ ý ! Hahaha.
Tràng cười vô duyên kia chỉ ngừng khi cô gái nhỏ buông tiếng thở dài. Cậu bạn thò đầu lên trước :
- Hehe. Đùa tí mà, giận à ?
- Chả thèm ! Đừng nói nhiều thế, để tớ yên.
Đông Vy xin được yên tĩnh, thùy não cô đang căng ra như muốn đứt phựt vì “ lệnh triệu tập ” từ thầy giám thị - một khuôn mặt nghiêm nghị cố hữu và một bài phê bình gay gắt …
Cô gái nhỏ bỗng thấy lo lắng. Chẳng biết từ lúc nào, cô đã xem thầy như người thân và ăn sâu vào tiềm thức cô là những lời dạy dỗ, nạt nộ nhưng thật lòng của thầy.
Ánh mắt kỳ lạ thầy nhìn Đông Vy lúc cô xin nghỉ vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ.
Cô sợ thầy thất vọng về cô kinh khủng !
Đi bên cạnh, cậu bạn cùng lớp không bịt nổi miệng mình nên gọi cô gái nhỏ :
- Mèo hen ơi !
- Ừ, sao đấy ? - Đông Vy phì cười. Buồn cười quá chứ còn gì nữa ! Mỗi mình cô thôi mà có tới bao nhiêu biệt danh, toàn là thú cưng mới vui chứ. Chỉ duy nhất Richard gọi cô khác đôi chút - Bé con …say xỉn.
Thấy Đông Vy cười, cậu chàng như được cổ vũ, miệng liến thoắng :
- Có hôm tớ ở lại học viện muộn, thấy ai đó lẻn vào lớp mình. Lúc tớ chạy về lớp thì gặp Tuấn Dương, anh ta không nói gì với tớ nhưng tớ thấy trên bàn cậu lại xuất hiện hộp quà. Lãng mạn quá !
Đông Vy chẳng tin, hứ một tiếng. Quà nào ? Cô làm gì được tên biến thái đó quan tâm như thế. Hắn chỉ giỏi đùa cợt thôi !
Cậu bạn trố mắt nhìn, thái độ bất cần của Đông Vy với điều mà cậu vừa chia sẻ chứng tỏ là cô gái nhỏ không biết tới món quà kia …
- Mèo hen …
- Cậu về lớp !!! - Đông Vy trừng mắt, dọa - Cậu còn theo tớ nữa là tớ thú thật với giáo viên về chuyện tớ ngã !
- Nhưng mà …
- Đi về nhanh !!!
Cậu bạn thở thườn thượt, ấm ức bước đi đầy bất mãn.
Cậu đâu lừa gạt đâu, cậu còn nhớ rõ hôm ấy trời mưa phùn …
Sự yên ắng của văn phòng giám thị lúc này ẩn chứa một cơn thịnh nộ to lớn, cứ như có bão đang ào ạt đánh chiếm .
Quản gia Lâm ghé thăm học viện đột xuất, câu nói đầu tiên lúc ông ta gặp thầy giám thị là …
- Đông Vy chính là con của ông ta ! Muốn giấu tôi à, không được đâu !
- Hữu Phong biết. Thù hận là của cậu ấy, ông không nhất thiết phải coi đó là của mình !
Thầy giám thị đè cứng rắn vào giọng nói , thầy muốn một lần tỏ rõ quan điểm của mình thay vì cứ răm rắp nghe lời quản gia Lâm như một con rối !
Thầy từng học tại Trung anh nhưng không tốt nghiệp vì bỏ dở giữa chừng. Năm ấy thầy học 12, mối tình đầu của thầy đột nhiên biến mất.
Dù là đau và đắng khi biết mối tình đầu chỉ yêu người khác nhưng thầy vẫn gạt tất cả để đi tìm.
Mối tình đầu bỏ nhà đến một nơi xa lắc nhưng thật hạnh phúc với người mà mối tình đầu yêu …
Đơn độc và lẻ loi. Thầy quay trở lại thành phố này , ngày ngày cố gắng không ngừng nghỉ.
Thầy vẫn thường tự ti , tự so sánh mình với mối tình đầu và người mối tình đầu yêu.
Thầy chỉ là một chàng trai xuất thân nghèo khó, may mắn được vào Trung Anh, lỡ yêu thầm tiểu thư giàu có , khó sánh với người nàng yêu - một cậu ấm tài giỏi.
Thầy muốn có mối tình đầu thì nên xứng với cô ấy và nên ngang hàng với người cô ấy yêu .
Vậy nên, thầy đã tìm mọi cách để lọt vào dòng họ Thụy Sỹ, hòng chứng tỏ và tạo cho mình một chỗ đứng.
Thầy vẫn mong được bên mối tình đầu …
Sự mệt nhọc của thầy đổi lại là chức vụ tài xế cho phu nhân của người đứng đầu dòng họ, một công việc khá nhàn hạ nhưng tiền lương cao ngất.
Thầy thấy vẫn chưa đủ, thầy còn luôn tìm hiếm cơ hội để mình lên cao nữa !
Lần thầy gặp lại mối tình đầu thì người cô ấy yêu đã chết.
Những tưởng mình có cơ hội nhưng mối tình đầu vẫn từ chối thầy kể cả khi thầy chấp nhận làm cha của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Dù bị chối bỏ nhưng thầy vẫn còn hy vọng,tình yêu của thầy vẫn rất lớn … có điều,nó mãi mãi đến từ phía thầy còn mối tình đầu không bao giờ đáp lại …
Cái chết của mối tình đầu biến thầy thành điên dại và chôn vùi bản thân trong những mưu tính tàn độc để hạ gục người bố của Hữu Phong - kẻ hại chết mối tình đầu.
- Hữu Phong hận hết thảy những ai đã khiến mẹ cậu ấy buồn. Cậu ấy tôn thờ mẹ ! Điều ông và tôi muốn, cậu ấy chắc chắn làm được, kể cả lúc này cũng có thể ! Cậu ấy thừa sức để lật đổ bố mình rồi ! - Thầy giám thị cho thật nhiều đường vào cốc cà phê đã nguội lạnh, giọng nhẹ tênh - Tôi cứ tưởng mình sẽ vui khi thù hận được trả nhưng mà chẳng có gì thay đổi ! Niềm đau thì vẫn là niềm đau, nào nguôi ngoai được.
- Thầy hay thật ! Hận là xuất phát từ đau, muốn hóa giải nỗi đau thì phải lấy niềm vui tấp vào. Niềm vui ấy có từ những lần trả đũa được thứ gây ra nỗi đau. Một vòng luẩn quẩn mà thầy rơi ra ngoài rồi à ?
Quản gia Lâm chăm chú quan sát nét mặt của người đối diện để đọc suy nghĩ trong họ. Người thầy này đã chán ngấy việc đẩy quá khứ đè lên hiện tại, muốn yên ổn và hoài niệm cho mối tình vẫn là từ một phía …
Nhưng đã đặt chân vào con đường mất còn này thì khó mà rút ! Đó phải là sự đánh đổi hay liều mình … Như lúc Hữu Phong điều khiển chiếc xe không phanh,anh phải lao cùng nó …
- Không có tôi, ông và Hữu Phong cũng chẳng mất gì ! Từ lâu, tôi cũng không tham gia vào kế hoạch của hai người. Tôi muốn yên ổn làm giáo viên và giữ trọn những bí mật . Còn về Đông Vy …
- Thầy muốn bảo vệ đứa bé này ? Thầy đã xem nó là con thầy rồi à ? Thầy điên rồi ! - Quản gia Lâm nổi giận không vô cớ, nhưng cái cớ đó chỉ mỗi ông biết.
Cố tình nuôi nấng một sinh linh xa lạ để rồi vô tình gắn kết với sinh linh ấy như điều thiêng liêng có yêu có chiều nhưng nhiều mâu thuẫn.
Vì sinh linh ấy là kết tinh của người ông yêu và một người khác, không phải ông …
- Thầy làm gì tùy thích nhưng đừng có trái lời tôi ! Thôi quan tâm tới Đông Vy đi, cuộc đời nó do Hữu Phong định đoạt !
- Vì lẽ gì ? - Thầy giám thị nói như rên rỉ, mong chút nhân từ nào đó.
- Vì nó là con của kẻ đã phản bội lại mẹ Hữu Phong ! - Khoé mắt người quản gia hiện lên tia buồn man mác - Mối tình đầu của thầy cũng chỉ ôm tình đơn phương ! Bố của đứa là kẻ khốn kiếp !
Thầy hay thật ! Hận là xuất phát từ đau, muốn hóa giải nỗi đau thì phải lấy niềm vui tấp vào. Niềm vui ấy có từ những lần trả đũa được thứ gây ra nỗi đau. Một vòng luẩn quẩn mà thầy rơi ra ngoài rồi à ?
- Cậu về lớp đi ! Tớ không sao, thật mà.
- Nói dối . Trán cậu đầy máu kìa, còn bảo không sao !
Đông Vy mệt lả người nên chẳng thèm tranh cãi với bạn lắm điều nữa, để kệ cậu ta lẽo đẽo theo sau hộ tống cô .
Tội nghiệp ! Cậu ta cứ tự trách mình mãi …
- Đông Vy ơi. Tớ thề là tớ chỉ muốn đùa vui thôi. Còn cậu cũng dễ thương lắm !
Cô gái nhỏ vô thức sờ tay lên mặt mình, vui vẻ hỏi.
- Thật thế à ?
- Ừa ! - Cậu bạn lém lỉnh đáp - Lem nhem như con mèo hen nhà tớ ý ! Hahaha.
Tràng cười vô duyên kia chỉ ngừng khi cô gái nhỏ buông tiếng thở dài. Cậu bạn thò đầu lên trước :
- Hehe. Đùa tí mà, giận à ?
- Chả thèm ! Đừng nói nhiều thế, để tớ yên.
Đông Vy xin được yên tĩnh, thùy não cô đang căng ra như muốn đứt phựt vì “ lệnh triệu tập ” từ thầy giám thị - một khuôn mặt nghiêm nghị cố hữu và một bài phê bình gay gắt …
Cô gái nhỏ bỗng thấy lo lắng. Chẳng biết từ lúc nào, cô đã xem thầy như người thân và ăn sâu vào tiềm thức cô là những lời dạy dỗ, nạt nộ nhưng thật lòng của thầy.
Ánh mắt kỳ lạ thầy nhìn Đông Vy lúc cô xin nghỉ vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ.
Cô sợ thầy thất vọng về cô kinh khủng !
Đi bên cạnh, cậu bạn cùng lớp không bịt nổi miệng mình nên gọi cô gái nhỏ :
- Mèo hen ơi !
- Ừ, sao đấy ? - Đông Vy phì cười. Buồn cười quá chứ còn gì nữa ! Mỗi mình cô thôi mà có tới bao nhiêu biệt danh, toàn là thú cưng mới vui chứ. Chỉ duy nhất Richard gọi cô khác đôi chút - Bé con …say xỉn.
Thấy Đông Vy cười, cậu chàng như được cổ vũ, miệng liến thoắng :
- Có hôm tớ ở lại học viện muộn, thấy ai đó lẻn vào lớp mình. Lúc tớ chạy về lớp thì gặp Tuấn Dương, anh ta không nói gì với tớ nhưng tớ thấy trên bàn cậu lại xuất hiện hộp quà. Lãng mạn quá !
Đông Vy chẳng tin, hứ một tiếng. Quà nào ? Cô làm gì được tên biến thái đó quan tâm như thế. Hắn chỉ giỏi đùa cợt thôi !
Cậu bạn trố mắt nhìn, thái độ bất cần của Đông Vy với điều mà cậu vừa chia sẻ chứng tỏ là cô gái nhỏ không biết tới món quà kia …
- Mèo hen …
- Cậu về lớp !!! - Đông Vy trừng mắt, dọa - Cậu còn theo tớ nữa là tớ thú thật với giáo viên về chuyện tớ ngã !
- Nhưng mà …
- Đi về nhanh !!!
Cậu bạn thở thườn thượt, ấm ức bước đi đầy bất mãn.
Cậu đâu lừa gạt đâu, cậu còn nhớ rõ hôm ấy trời mưa phùn …
Sự yên ắng của văn phòng giám thị lúc này ẩn chứa một cơn thịnh nộ to lớn, cứ như có bão đang ào ạt đánh chiếm .
Quản gia Lâm ghé thăm học viện đột xuất, câu nói đầu tiên lúc ông ta gặp thầy giám thị là …
- Đông Vy chính là con của ông ta ! Muốn giấu tôi à, không được đâu !
- Hữu Phong biết. Thù hận là của cậu ấy, ông không nhất thiết phải coi đó là của mình !
Thầy giám thị đè cứng rắn vào giọng nói , thầy muốn một lần tỏ rõ quan điểm của mình thay vì cứ răm rắp nghe lời quản gia Lâm như một con rối !
Thầy từng học tại Trung anh nhưng không tốt nghiệp vì bỏ dở giữa chừng. Năm ấy thầy học , mối tình đầu của thầy đột nhiên biến mất.
Dù là đau và đắng khi biết mối tình đầu chỉ yêu người khác nhưng thầy vẫn gạt tất cả để đi tìm.
Mối tình đầu bỏ nhà đến một nơi xa lắc nhưng thật hạnh phúc với người mà mối tình đầu yêu …
Đơn độc và lẻ loi. Thầy quay trở lại thành phố này , ngày ngày cố gắng không ngừng nghỉ.
Thầy vẫn thường tự ti , tự so sánh mình với mối tình đầu và người mối tình đầu yêu.
Thầy chỉ là một chàng trai xuất thân nghèo khó, may mắn được vào Trung Anh, lỡ yêu thầm tiểu thư giàu có , khó sánh với người nàng yêu - một cậu ấm tài giỏi.
Thầy muốn có mối tình đầu thì nên xứng với cô ấy và nên ngang hàng với người cô ấy yêu .
Vậy nên, thầy đã tìm mọi cách để lọt vào dòng họ Thụy Sỹ, hòng chứng tỏ và tạo cho mình một chỗ đứng.
Thầy vẫn mong được bên mối tình đầu …
Sự mệt nhọc của thầy đổi lại là chức vụ tài xế cho phu nhân của người đứng đầu dòng họ, một công việc khá nhàn hạ nhưng tiền lương cao ngất.
Thầy thấy vẫn chưa đủ, thầy còn luôn tìm hiếm cơ hội để mình lên cao nữa !
Lần thầy gặp lại mối tình đầu thì người cô ấy yêu đã chết.
Những tưởng mình có cơ hội nhưng mối tình đầu vẫn từ chối thầy kể cả khi thầy chấp nhận làm cha của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Dù bị chối bỏ nhưng thầy vẫn còn hy vọng,tình yêu của thầy vẫn rất lớn … có điều,nó mãi mãi đến từ phía thầy còn mối tình đầu không bao giờ đáp lại …
Cái chết của mối tình đầu biến thầy thành điên dại và chôn vùi bản thân trong những mưu tính tàn độc để hạ gục người bố của Hữu Phong - kẻ hại chết mối tình đầu.
- Hữu Phong hận hết thảy những ai đã khiến mẹ cậu ấy buồn. Cậu ấy tôn thờ mẹ ! Điều ông và tôi muốn, cậu ấy chắc chắn làm được, kể cả lúc này cũng có thể ! Cậu ấy thừa sức để lật đổ bố mình rồi ! - Thầy giám thị cho thật nhiều đường vào cốc cà phê đã nguội lạnh, giọng nhẹ tênh - Tôi cứ tưởng mình sẽ vui khi thù hận được trả nhưng mà chẳng có gì thay đổi ! Niềm đau thì vẫn là niềm đau, nào nguôi ngoai được.
- Thầy hay thật ! Hận là xuất phát từ đau, muốn hóa giải nỗi đau thì phải lấy niềm vui tấp vào. Niềm vui ấy có từ những lần trả đũa được thứ gây ra nỗi đau. Một vòng luẩn quẩn mà thầy rơi ra ngoài rồi à ?
Quản gia Lâm chăm chú quan sát nét mặt của người đối diện để đọc suy nghĩ trong họ. Người thầy này đã chán ngấy việc đẩy quá khứ đè lên hiện tại, muốn yên ổn và hoài niệm cho mối tình vẫn là từ một phía …
Nhưng đã đặt chân vào con đường mất còn này thì khó mà rút ! Đó phải là sự đánh đổi hay liều mình … Như lúc Hữu Phong điều khiển chiếc xe không phanh,anh phải lao cùng nó …
- Không có tôi, ông và Hữu Phong cũng chẳng mất gì ! Từ lâu, tôi cũng không tham gia vào kế hoạch của hai người. Tôi muốn yên ổn làm giáo viên và giữ trọn những bí mật . Còn về Đông Vy …
- Thầy muốn bảo vệ đứa bé này ? Thầy đã xem nó là con thầy rồi à ? Thầy điên rồi ! - Quản gia Lâm nổi giận không vô cớ, nhưng cái cớ đó chỉ mỗi ông biết.
Cố tình nuôi nấng một sinh linh xa lạ để rồi vô tình gắn kết với sinh linh ấy như điều thiêng liêng có yêu có chiều nhưng nhiều mâu thuẫn.
Vì sinh linh ấy là kết tinh của người ông yêu và một người khác, không phải ông …
- Thầy làm gì tùy thích nhưng đừng có trái lời tôi ! Thôi quan tâm tới Đông Vy đi, cuộc đời nó do Hữu Phong định đoạt !
- Vì lẽ gì ? - Thầy giám thị nói như rên rỉ, mong chút nhân từ nào đó.
- Vì nó là con của kẻ đã phản bội lại mẹ Hữu Phong ! - Khoé mắt người quản gia hiện lên tia buồn man mác - Mối tình đầu của thầy cũng chỉ ôm tình đơn phương ! Bố của đứa là kẻ khốn kiếp !