Hữu Phong ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo phóng thẳng tới những vết bầm tím bám quanh cổ chân mảnh dẻ, bàn chân be bé co rúm lại dưới cơn đau.
- Có tới bệnh viện không?
- Không cần đâu! - Cô gái nhỏ đáp gọn lỏn, quay mặt đi nơi khác, không thèm nhìn cái người đã tàn nhẫn quẳng cô xuống đất.
- Thế mai Vy đi học kiểu gì? Lết à?
- Ừ, lết đấy! - Đông Vy bặm môi, tỏ ra bất cần.
- Tốt!
Hữu Phong đột nhiên xoa đầu cô nhóc, tia gian manh ánh lên trong đôi mắt xám tro và thấp thoáng sau nét mặt dửng dưng. Anh đều giọng:
- Vậy, Vy cứ lết nhé. Tôi đi đây!
Đi đâu cơ? Cô gái nhỏ đờ người, lơ ngơ nhìn theo đôi giày thể thao sọc đen cho tới lúc bóng dáng kiêu hãnh khuất dần sau bãi đỗ xe chật cứng… À! Thì ra là bỏ rơi cô…
Đông Vy suýt chút thì hét ầm vì quá giận, cục tức lúc nãy cô còn nuốt chưa trôi đã lại bị anh nhồi thêm cơn bực này nữa. Rõ ràng là anh tới đây với ý đồ chẳng tốt đẹp gì, anh vốn chỉ muốn giễu cợt sự ngốc nghếch của cô. Đông Vy thôi liên tưởng Hữu Phong tới Richard, dù hai người đều cứu vớt cô khỏi những cái hố nhưng phong thái của họ là hoàn toàn khác biệt. Người lạ chu đáo hơn, chuẩn bị bánh donut ngon lành, cử người đưa cô về tận trường chứ không vô tâm như cái người vô tình này, luôn đối xử với cô thật tệ!
“ Tồi tệ! Đồ tồi! Đồ tồi tệ! Đồ tồi tệ! Đồ tồi, tồi tệ! … ”
Trong lúc Đông Vy không ngừng nhại đi nhại lại mấy từ tồi tệ, một cánh tay chìa ra trước mặt cô nhóc, tỏ ý muốn nâng nhóc ta dậy nhưng bị hất ra. Đông Vy cáu tiết, chả thèm nhìn đã gắt loạn lên:
- Đồi tồi! Sao anh còn quay lại làm gì!
- Ồ! Ai đã làm em phải giận thế này?
Những thanh âm nhẹ nhàng tựa dải lụa mềm mượt chậm rãi tiến thẳng vào tai Đông Vy khiến cô đánh mất một nhịp thở, ngây người trong vài giây, thật từ từ ... thật từ từ... cô gái nhỏ ngước đầu.
- A! Anh cũng tới đây sao?
Tuấn Dương thở nặng nề,vòm ngực rắn chắc lộ ra sau chiếc áo
phông đẫm mồ hôi. Anh nắm chặt tay người đang nằm trên giường bệnh,
nhìn cô đau đớn khi vừa trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài hàng
tiếng đồng hồ để giữ lại sinh mạng trước cơn thèm muốn của tử
thần. Càng thương cô bao nhiêu thì anh càng giận bố mẹ cô bấy
nhiêu, dù họ có khó khăn tới đâu cũng không được phép mang con cái
ra trao đổi như món hàng thế kia. Bởi vậy mà anh còn để họ vào thăm Hạ An, sợ cô tỉnh giấc sẽ thêm đau buồn.
Anh quyết định rồi, anh sẽ huỷ bỏ cả hai cuộc hôn nhân bằng mọi
cách và bằng mọi giá! Sẽ không ai có quyền thay anh quyết định
tương lai nếu như anh của sau này thiếu vắng tình yêu.
- Chị Hạ An! Chị làm sao thế này!
Tuệ Anh vừa bước vào phòng bệnh đã bịt miệng khóc nấc lên. Vừa
nghe tin Hạ An bị tai nạn là cô rời khách sạn, chạy tới đây ngay.
Một phần vì cô thật sự lo lắng cho người chị thân thiết, một
phần vì cô muốn lấy đây làm lí do để lấp liếm sự vắng mặt của
cô kể từ lúc bỏ lại Đông Vy tại cửa hàng thời trang.
- Ngậm miệng lại! Đừng có ồn! Hạ An đang ngủ, không thấy à? -
Tuấn Dương gay gắt, bởi anh vốn kinh tởm sự giả tạo.
Tuệ Anh sững người mất vài giây trước lời quát mắng kia nhưng rồi cũng chẳng mấy để tâm, vì cô đã quá quen với bản tính nóng nảy của tên đàn anh khối trên.Hơn nữa người yêu anh ta đang gặp nạn, cư xử thô lỗ đôi chút cũng chả sao, đừng nên chấp người lúc họ vì đau buồn mà mất kiểm soát làm gì! Tuệ Anh bước tới giường bênh trắng xóa, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay xanh xao đến tội nghiệp của Hạ An.5
- Đừng lo lắng, chị ấy sẽ không sao đâu. Thần chết sẽ không nỡ bắt người tốt!
Tuệ Anh thầm thì, có ý an ủi Tuấn Dương nhưng anh lại ném cho cô ánh nhìn khô
ng mấy thiện cảm, kèm theo chất giọng mỉa mai:
- Cô biết vậy thì ăn ở cho tử tế, không thì chết sớm đấy!
- Ý anh là sao? - Tuệ Anh quắc mắt.
- Chả ý gì cả. Nhắc nhở thôi, mà nếu cô tử tể thật thì cần quái gì phải giật mình! - Tuấn Dương xoáy thẳng vào đôi mắt híp sắc bén, cười lạnh một tiếng như ngầm vạch trần mọi tội lỗi của cô ả.
Tuệ Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, hồ như không chút run rẩy trước những lời đay nghiến kia, chỉ riêng đôi bàn tay là lạnh toát bởi lo sợ. Cô nàng khéo léo lái chủ đề sang hướng an toàn cho mình:
- Chồng chưa cưới muốn gặp chị Hạ An. Hắn còn ở ngoài kia, anh ra xem thử thế nào!
Chưa để cô nói hết câu, Tuấn Dương đã đứng vụt dậy và lao nhanh ra ngoài. Chờ tới lúc cửa phòng khép chặt, Tuệ Anh mới cẩn thận đi tới cửa sổ, lấy máy gọi cho Minh Quý để nghe ngóng tình hình. Anh ta đang thực hiện kế hoạch mới, sẽ đưa nữ sinh học bổng về nhà riêng của anh ta rồi tùy ý hành động. Miễn sao Gió Quỷ phải đau!
- Thế nào rồi? Anh bắt được nó chưa?
- Hay lắm! Tôi sẽ gọi thêm gã lưu manh. Gã nhớ con bé lắm! Lần trước gã đã kịp làm gì với nó đâu!
Nằm chết lặng trên giường bệnh trắng xóa, Hạ An nín thở, nhắm nghiền mắt vờ còn bất tỉnh. Cô đã nghe thấy hết thảy.
Hữu Phong ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo phóng thẳng tới những vết bầm tím bám quanh cổ chân mảnh dẻ, bàn chân be bé co rúm lại dưới cơn đau.
- Có tới bệnh viện không?
- Không cần đâu! - Cô gái nhỏ đáp gọn lỏn, quay mặt đi nơi khác, không thèm nhìn cái người đã tàn nhẫn quẳng cô xuống đất.
- Thế mai Vy đi học kiểu gì? Lết à?
- Ừ, lết đấy! - Đông Vy bặm môi, tỏ ra bất cần.
- Tốt!
Hữu Phong đột nhiên xoa đầu cô nhóc, tia gian manh ánh lên trong đôi mắt xám tro và thấp thoáng sau nét mặt dửng dưng. Anh đều giọng:
- Vậy, Vy cứ lết nhé. Tôi đi đây!
Đi đâu cơ? Cô gái nhỏ đờ người, lơ ngơ nhìn theo đôi giày thể thao sọc đen cho tới lúc bóng dáng kiêu hãnh khuất dần sau bãi đỗ xe chật cứng… À! Thì ra là bỏ rơi cô…
Đông Vy suýt chút thì hét ầm vì quá giận, cục tức lúc nãy cô còn nuốt chưa trôi đã lại bị anh nhồi thêm cơn bực này nữa. Rõ ràng là anh tới đây với ý đồ chẳng tốt đẹp gì, anh vốn chỉ muốn giễu cợt sự ngốc nghếch của cô. Đông Vy thôi liên tưởng Hữu Phong tới Richard, dù hai người đều cứu vớt cô khỏi những cái hố nhưng phong thái của họ là hoàn toàn khác biệt. Người lạ chu đáo hơn, chuẩn bị bánh donut ngon lành, cử người đưa cô về tận trường chứ không vô tâm như cái người vô tình này, luôn đối xử với cô thật tệ!
“ Tồi tệ! Đồ tồi! Đồ tồi tệ! Đồ tồi tệ! Đồ tồi, tồi tệ! … ”
Trong lúc Đông Vy không ngừng nhại đi nhại lại mấy từ tồi tệ, một cánh tay chìa ra trước mặt cô nhóc, tỏ ý muốn nâng nhóc ta dậy nhưng bị hất ra. Đông Vy cáu tiết, chả thèm nhìn đã gắt loạn lên:
- Đồi tồi! Sao anh còn quay lại làm gì!
- Ồ! Ai đã làm em phải giận thế này?
Những thanh âm nhẹ nhàng tựa dải lụa mềm mượt chậm rãi tiến thẳng vào tai Đông Vy khiến cô đánh mất một nhịp thở, ngây người trong vài giây, thật từ từ ... thật từ từ... cô gái nhỏ ngước đầu.
- A! Anh cũng tới đây sao?
Tuấn Dương thở nặng nề,vòm ngực rắn chắc lộ ra sau chiếc áo
phông đẫm mồ hôi. Anh nắm chặt tay người đang nằm trên giường bệnh,
nhìn cô đau đớn khi vừa trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài hàng
tiếng đồng hồ để giữ lại sinh mạng trước cơn thèm muốn của tử
thần. Càng thương cô bao nhiêu thì anh càng giận bố mẹ cô bấy
nhiêu, dù họ có khó khăn tới đâu cũng không được phép mang con cái
ra trao đổi như món hàng thế kia. Bởi vậy mà anh còn để họ vào thăm Hạ An, sợ cô tỉnh giấc sẽ thêm đau buồn.
Anh quyết định rồi, anh sẽ huỷ bỏ cả hai cuộc hôn nhân bằng mọi
cách và bằng mọi giá! Sẽ không ai có quyền thay anh quyết định
tương lai nếu như anh của sau này thiếu vắng tình yêu.
- Chị Hạ An! Chị làm sao thế này!
Tuệ Anh vừa bước vào phòng bệnh đã bịt miệng khóc nấc lên. Vừa
nghe tin Hạ An bị tai nạn là cô rời khách sạn, chạy tới đây ngay.
Một phần vì cô thật sự lo lắng cho người chị thân thiết, một
phần vì cô muốn lấy đây làm lí do để lấp liếm sự vắng mặt của
cô kể từ lúc bỏ lại Đông Vy tại cửa hàng thời trang.
- Ngậm miệng lại! Đừng có ồn! Hạ An đang ngủ, không thấy à? -
Tuấn Dương gay gắt, bởi anh vốn kinh tởm sự giả tạo.
Tuệ Anh sững người mất vài giây trước lời quát mắng kia nhưng rồi cũng chẳng mấy để tâm, vì cô đã quá quen với bản tính nóng nảy của tên đàn anh khối trên.Hơn nữa người yêu anh ta đang gặp nạn, cư xử thô lỗ đôi chút cũng chả sao, đừng nên chấp người lúc họ vì đau buồn mà mất kiểm soát làm gì! Tuệ Anh bước tới giường bênh trắng xóa, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay xanh xao đến tội nghiệp của Hạ An.
- Đừng lo lắng, chị ấy sẽ không sao đâu. Thần chết sẽ không nỡ bắt người tốt!
Tuệ Anh thầm thì, có ý an ủi Tuấn Dương nhưng anh lại ném cho cô ánh nhìn khô
ng mấy thiện cảm, kèm theo chất giọng mỉa mai:
- Cô biết vậy thì ăn ở cho tử tế, không thì chết sớm đấy!
- Ý anh là sao? - Tuệ Anh quắc mắt.
- Chả ý gì cả. Nhắc nhở thôi, mà nếu cô tử tể thật thì cần quái gì phải giật mình! - Tuấn Dương xoáy thẳng vào đôi mắt híp sắc bén, cười lạnh một tiếng như ngầm vạch trần mọi tội lỗi của cô ả.
Tuệ Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, hồ như không chút run rẩy trước những lời đay nghiến kia, chỉ riêng đôi bàn tay là lạnh toát bởi lo sợ. Cô nàng khéo léo lái chủ đề sang hướng an toàn cho mình:
- Chồng chưa cưới muốn gặp chị Hạ An. Hắn còn ở ngoài kia, anh ra xem thử thế nào!
Chưa để cô nói hết câu, Tuấn Dương đã đứng vụt dậy và lao nhanh ra ngoài. Chờ tới lúc cửa phòng khép chặt, Tuệ Anh mới cẩn thận đi tới cửa sổ, lấy máy gọi cho Minh Quý để nghe ngóng tình hình. Anh ta đang thực hiện kế hoạch mới, sẽ đưa nữ sinh học bổng về nhà riêng của anh ta rồi tùy ý hành động. Miễn sao Gió Quỷ phải đau!
- Thế nào rồi? Anh bắt được nó chưa?
- Hay lắm! Tôi sẽ gọi thêm gã lưu manh. Gã nhớ con bé lắm! Lần trước gã đã kịp làm gì với nó đâu!
Nằm chết lặng trên giường bệnh trắng xóa, Hạ An nín thở, nhắm nghiền mắt vờ còn bất tỉnh. Cô đã nghe thấy hết thảy.