Nằm gọn trong đôi mắt xám tro là cô gái nhỏ đang đứng chết trân trước mũi xe, vóc dáng mảnh mai như trong suốt dưới vô vàn tinh thể nắng...
*
- Này! Em bị làm sao thế?
- Hả? - Hạ An giật mình, suýt chút đã đánh rơi ly nước hoa quả.
Tuấn Dương nhìn bạn gái chăm chăm, mấy hôm nay cô cứ như người mất hồn, lúc lơ đãng lúc thờ thẫn. Anh gặng hỏi thì chỉ cười trừ cho qua! Thời gian hai người bên nhau vốn đã ít, cô còn cứ thế này thì hết chịu nổi! Tuấn Dương cau mày trách:
- Nghĩ ngợi gì suốt thế, nói anh nghe coi!
- Có gì đâu. Em hơi mệt thôi mà! - Hạ An nói nhanh.
- Không có gì hay có mà giấu? Chuyện là sao, bố mẹ anh tới làm khó em hay con nhóc Thanh Ngân lại nói bậy bạ! - Tuấn Dương nhìn thẳng vào mắt bạn gái đầy nghiêm nghị - Em coi anh là người yêu thì tuyệt đối phải kể thật!
- Ưm … em … - Hạ An bối rối, nhấp nhấp vài ngụm nước trong căng thẳng. Cô nhẹ giọng hết mức có thể - Anh này, hay tạm thời mình không gặp nhau nữa. Em…
- Em có ý gì chứ? Thế nào gọi là tạm thời? Anh còn chưa đủ cố gắng để em tin tưởng, phải không?
- Đâu … đâu có chứ!
- Vậy thế nào? Hả? - Tuấn Dương hỏi dồn, nắm tay thu lại như sắp đánh người.
Hạ An cúi gằm mặt, líu ríu:
- Vì em thương anh thôi mà. Từ lúc tự lập tới giờ, anh chịu khổ nhiều rồi, em sợ anh gục mất. Em muốn anh về nhà, thuyết phục bố mẹ dần dần cũng được, anh nhé?
- Anh lớn rồi, con nít đâu mà em lo vớ vẩn thế!
Tuấn Dương sẵng giọng rồi đùng đùng bỏ đi trong ánh mắt ngơ ngác của Hạ An và những cái nhìn đầy hiếu kì từ bạn học xung quanh.
Một số người chặc lưỡi ngán ngẩm. Trung Anh từ bao giờ đã lắm thị phi thế này?
Tuấn Dương ngồi sau khuôn viên trường, cơn bực tức dần nguôi ngoai theo mặt hồ phẳng lặng. Anh giận Hạ An chỉ chút ít, còn tự trách mình mới là nhiều. Anh lớn thế rồi mà vẫn để cô lo lắng, lây khó khăn cho cô! Đến bao giờ, anh mới thật sự thoát khỏi cái bóng cậu ấm tự cao tự đại, luôn cho mình là giỏi đây?
Anh thở dài, định bụng sẽ tìm người ta làm lành nhưng chạy khắp học viện vẫn chẳng gặp. Cho tới lúc chuông réo vào học, anh mới thấy Hạ An còn ngồi bất động trong can-tin, vẻ mặt đờ đẫn còn lưu nét hoang mang. Cô chầm chậm lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, nấc khẽ:
- Em biết hết cả rồi!
- Biết…gì cơ? - Đến phiên Tuấn Dương lúng túng, không dám nhìn Hạ An.
- Em biết, biết rõ vì sao anh hủy hôn mà bố mẹ vẫn để yên cho hai đứa rồi! Ngốc ơi là ngốc ơi! - Hạ An bật khóc, ôm chầm lấy Tuấn Dương trách móc - Sao anh lại nói với gia đình là em đã có thai với anh chứ?
***
- Này! Nói bậy bạ gì với Hạ An đấy, hả?
- Ý anh là gì chứ? - Thanh Ngân tròn mắt ngạc nhiên, anh trai chưa từng xửng cồ với cô bao giờ.
- Hạ An có…
- Thì em nói đấy! - Thanh Ngân cắt ngang, đôi môi đỏ thẫm hờn trách - Anh ngốc, em giúp anh đấy! Hứ!
Tuấn Dương lờ mờ hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn nghiêm mặt:
- Giúp gì kì vậy?
- Anh ngốc quá thể! Anh hủy hôn vì ai nào? Bố mẹ sẽ ghét ai nào? Bố mẹ có thừa điều kiện để gây khó dễ cho ai kia không nào? - Sau loạt câu hỏi tới tấp như mưa trút, Thanh Ngân hứ một tiếng rõ đanh đá - Nếu em không biện lý do, ai kia với anh đã chẳng yên thân suốt tháng qua rồi!
- Thế sao giờ em mới nói. Làm anh tưởng em hỗn với An nữa. - Tuấn Dương thở phào nhẹ nhõm, cười mỉm mỉm khi nhận ra cô em gái bướng bỉnh đã chịu chị dâu. Nhóc này cũng lớn rồi đấy chứ!
- Hừ. Anh trốn em mà, không gặp sao nói.
Thanh Ngân bĩu môi giận dỗi. Cô lúc đầu cũng muốn ngắn cản cặp đôi lệch lạc này nhưng ngẫm lại, cô không có quyền nhúng mũi vào tình cảm của anh trai và nhất là khi, vì người con gái mình yêu mà anh hy sinh đủ thứ. Bởi vậy, cô mới bịa ra lý do đó để bố mẹ chấp nhận hai người.
- Ồ! Em gái thông minh nhỉ! Nhưng em nói với Hạ An…
- Anh ngốc, ngốc thế! Báo cho chị ấy biết để còn chuẩn bị chứ sao! - Thanh Ngân dậm dậm chân, nguýt dài - Bố mẹ muốn nhận cháu đó!
Trời…! Tuấn Dương ôm trán kêu than, thế này là hại anh rồi chứ giúp gì. Lấy cháu ở đâu ra trời hỡi? Chuyện này mà lộ, dám chắc bố mẹ sẽ từ mặt anh vĩnh viễn!
Đang mải miết với những kế sách khác, Tuấn Dương chợt giật bắn người bởi tiếng hét của nữ sinh nào đó.
- Phần còn lại, hai người tự lo nhé!
Sau vài giây định thần, Tuấn Dương mới biết em gái mình đã gây họa và bỏ chạy mất tăm…
***
Rời sân bay, quản gia Lâm đưa Hữu Phong tới thẳng nghĩa trang thăm mộ mẹ. Anh vẫn giữ nguyên phong thái lãnh đạm, bình thản quì xuống theo đúng lễ nghi, mắt lướt qua những dòng chữ khắc trên tấm bia.
Nếu như nhiều năm qua, từng có một người con luôn đeo khuôn mặt u buồn, đau thương mỗi lần tới đây thì lúc này, có một chàng trai mang tâm trạng rỗng không tựa tờ giấy trắng, ánh mắt thờ ờ và tĩnh lặng.
- Tôi thấy chóng mặt. Về thôi!
- Vâng. - Quản gia Lâm đáp ngắn gọn, bung ô che nắng chói gắt ban trưa.
- Mai, ông nhớ đưa tôi tới đây, okay? - Giọng Hữu Phong đượm buồn vì đến cả đấng sinh thành anh cũng không có chút ấn tượng.
- Hẳn rồi! - Quản gia Lâm cười mỉm, phủi phủi chút bụi vương trên áo chàng thiếu niên - Tôi đưa cậu về nhà trước đã nhé! Nghỉ ngơi phải được ưu tiên!
Hữu Phong lẳng lặng gật đầu rồi không nói gì thêm trong suốt quãng đường dài. Anh tựa hẳn người lên ghế êm, mắt nhắm hờ vẻ mỏi mệt, đôi giày thể thao buông lỏng trên tấm thảm đen tuyền sang trọng. Anh có cảm giác lạc lõng hệt như bản thân không thuộc về
thế giới này. Mỗi sớm mai thức giấc, mọi thứ quanh anh đều mới mẻ tới lạ lẫm, lạ lẫm tới vô tình, vô tình tới thắt tim. Anh chơi vơi… Dường như từng bước chân anh qua chưa hề lưu dấu, dường như cuộc sống của anh không bắt đầu mà đã chấm dứt thật chớp nhoáng. Rốt cuộc, anh là ai đây?
Kéttttt !
Tiếng phanh xe chói tai gấp gáp vang lên, đột ngột cắt phăng dòng suy nghĩ của chàng trai trẻ. Anh cau mày, lười biếng hé mắt quan sát xem thử cái quái gì khiến xe phải thắng khẩn cấp như thế!
-…
Chợt, Hữu Phong đánh rơi nhịp thở ngay tích tắc ấy. Nằm gọn trong đôi mắt xám tro là cô gái nhỏ đang đứng chết trân trước mũi xe, vóc dáng mảnh mai như trong suốt dưới vô vàn tinh thể nắng. Khuôn mặt thanh tú điểm nét sợ sệt, mái tóc rối bị gió hất tung che mất vầng trán nhỏ xinh…
- Phóng qua đi! - Quản gia Lâm run giọng ra lệnh cho tài xế kế bên, tim đập thật hỗn loạn.
Tài xế tuân lệnh đánh tay lái… Chiếc xe BMW chậm rãi lăn bánh, lướt qua cô gái nhỏ còn đứng lặng trên lòng đường tấp nập tựa một sinh linh tội nghiệp bị quẳng bên lề dòng đời hối hả, ngơ ngẩn nhìn theo BMW đang chạy sượt qua.
- Dừng-ngay-lại!
Hữu Phong đột nhiên gầm lên, mở vội cửa xe trong hai ánh nhìn kinh hoảng …
Nằm gọn trong đôi mắt xám tro là cô gái nhỏ đang đứng chết trân trước mũi xe, vóc dáng mảnh mai như trong suốt dưới vô vàn tinh thể nắng...
- Này! Em bị làm sao thế?
- Hả? - Hạ An giật mình, suýt chút đã đánh rơi ly nước hoa quả.
Tuấn Dương nhìn bạn gái chăm chăm, mấy hôm nay cô cứ như người mất hồn, lúc lơ đãng lúc thờ thẫn. Anh gặng hỏi thì chỉ cười trừ cho qua! Thời gian hai người bên nhau vốn đã ít, cô còn cứ thế này thì hết chịu nổi! Tuấn Dương cau mày trách:
- Nghĩ ngợi gì suốt thế, nói anh nghe coi!
- Có gì đâu. Em hơi mệt thôi mà! - Hạ An nói nhanh.
- Không có gì hay có mà giấu? Chuyện là sao, bố mẹ anh tới làm khó em hay con nhóc Thanh Ngân lại nói bậy bạ! - Tuấn Dương nhìn thẳng vào mắt bạn gái đầy nghiêm nghị - Em coi anh là người yêu thì tuyệt đối phải kể thật!
- Ưm … em … - Hạ An bối rối, nhấp nhấp vài ngụm nước trong căng thẳng. Cô nhẹ giọng hết mức có thể - Anh này, hay tạm thời mình không gặp nhau nữa. Em…
- Em có ý gì chứ? Thế nào gọi là tạm thời? Anh còn chưa đủ cố gắng để em tin tưởng, phải không?
- Đâu … đâu có chứ!
- Vậy thế nào? Hả? - Tuấn Dương hỏi dồn, nắm tay thu lại như sắp đánh người.
Hạ An cúi gằm mặt, líu ríu:
- Vì em thương anh thôi mà. Từ lúc tự lập tới giờ, anh chịu khổ nhiều rồi, em sợ anh gục mất. Em muốn anh về nhà, thuyết phục bố mẹ dần dần cũng được, anh nhé?
- Anh lớn rồi, con nít đâu mà em lo vớ vẩn thế!
Tuấn Dương sẵng giọng rồi đùng đùng bỏ đi trong ánh mắt ngơ ngác của Hạ An và những cái nhìn đầy hiếu kì từ bạn học xung quanh.
Một số người chặc lưỡi ngán ngẩm. Trung Anh từ bao giờ đã lắm thị phi thế này?
Tuấn Dương ngồi sau khuôn viên trường, cơn bực tức dần nguôi ngoai theo mặt hồ phẳng lặng. Anh giận Hạ An chỉ chút ít, còn tự trách mình mới là nhiều. Anh lớn thế rồi mà vẫn để cô lo lắng, lây khó khăn cho cô! Đến bao giờ, anh mới thật sự thoát khỏi cái bóng cậu ấm tự cao tự đại, luôn cho mình là giỏi đây?
Anh thở dài, định bụng sẽ tìm người ta làm lành nhưng chạy khắp học viện vẫn chẳng gặp. Cho tới lúc chuông réo vào học, anh mới thấy Hạ An còn ngồi bất động trong can-tin, vẻ mặt đờ đẫn còn lưu nét hoang mang. Cô chầm chậm lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, nấc khẽ:
- Em biết hết cả rồi!
- Biết…gì cơ? - Đến phiên Tuấn Dương lúng túng, không dám nhìn Hạ An.
- Em biết, biết rõ vì sao anh hủy hôn mà bố mẹ vẫn để yên cho hai đứa rồi! Ngốc ơi là ngốc ơi! - Hạ An bật khóc, ôm chầm lấy Tuấn Dương trách móc - Sao anh lại nói với gia đình là em đã có thai với anh chứ?
- Này! Nói bậy bạ gì với Hạ An đấy, hả?
- Ý anh là gì chứ? - Thanh Ngân tròn mắt ngạc nhiên, anh trai chưa từng xửng cồ với cô bao giờ.
- Hạ An có…
- Thì em nói đấy! - Thanh Ngân cắt ngang, đôi môi đỏ thẫm hờn trách - Anh ngốc, em giúp anh đấy! Hứ!
Tuấn Dương lờ mờ hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn nghiêm mặt:
- Giúp gì kì vậy?
- Anh ngốc quá thể! Anh hủy hôn vì ai nào? Bố mẹ sẽ ghét ai nào? Bố mẹ có thừa điều kiện để gây khó dễ cho ai kia không nào? - Sau loạt câu hỏi tới tấp như mưa trút, Thanh Ngân hứ một tiếng rõ đanh đá - Nếu em không biện lý do, ai kia với anh đã chẳng yên thân suốt tháng qua rồi!
- Thế sao giờ em mới nói. Làm anh tưởng em hỗn với An nữa. - Tuấn Dương thở phào nhẹ nhõm, cười mỉm mỉm khi nhận ra cô em gái bướng bỉnh đã chịu chị dâu. Nhóc này cũng lớn rồi đấy chứ!
- Hừ. Anh trốn em mà, không gặp sao nói.
Thanh Ngân bĩu môi giận dỗi. Cô lúc đầu cũng muốn ngắn cản cặp đôi lệch lạc này nhưng ngẫm lại, cô không có quyền nhúng mũi vào tình cảm của anh trai và nhất là khi, vì người con gái mình yêu mà anh hy sinh đủ thứ. Bởi vậy, cô mới bịa ra lý do đó để bố mẹ chấp nhận hai người.
- Ồ! Em gái thông minh nhỉ! Nhưng em nói với Hạ An…
- Anh ngốc, ngốc thế! Báo cho chị ấy biết để còn chuẩn bị chứ sao! - Thanh Ngân dậm dậm chân, nguýt dài - Bố mẹ muốn nhận cháu đó!
Trời…! Tuấn Dương ôm trán kêu than, thế này là hại anh rồi chứ giúp gì. Lấy cháu ở đâu ra trời hỡi? Chuyện này mà lộ, dám chắc bố mẹ sẽ từ mặt anh vĩnh viễn!
Đang mải miết với những kế sách khác, Tuấn Dương chợt giật bắn người bởi tiếng hét của nữ sinh nào đó.
- Phần còn lại, hai người tự lo nhé!
Sau vài giây định thần, Tuấn Dương mới biết em gái mình đã gây họa và bỏ chạy mất tăm…
Rời sân bay, quản gia Lâm đưa Hữu Phong tới thẳng nghĩa trang thăm mộ mẹ. Anh vẫn giữ nguyên phong thái lãnh đạm, bình thản quì xuống theo đúng lễ nghi, mắt lướt qua những dòng chữ khắc trên tấm bia.
Nếu như nhiều năm qua, từng có một người con luôn đeo khuôn mặt u buồn, đau thương mỗi lần tới đây thì lúc này, có một chàng trai mang tâm trạng rỗng không tựa tờ giấy trắng, ánh mắt thờ ờ và tĩnh lặng.
- Tôi thấy chóng mặt. Về thôi!
- Vâng. - Quản gia Lâm đáp ngắn gọn, bung ô che nắng chói gắt ban trưa.
- Mai, ông nhớ đưa tôi tới đây, okay? - Giọng Hữu Phong đượm buồn vì đến cả đấng sinh thành anh cũng không có chút ấn tượng.
- Hẳn rồi! - Quản gia Lâm cười mỉm, phủi phủi chút bụi vương trên áo chàng thiếu niên - Tôi đưa cậu về nhà trước đã nhé! Nghỉ ngơi phải được ưu tiên!
Hữu Phong lẳng lặng gật đầu rồi không nói gì thêm trong suốt quãng đường dài. Anh tựa hẳn người lên ghế êm, mắt nhắm hờ vẻ mỏi mệt, đôi giày thể thao buông lỏng trên tấm thảm đen tuyền sang trọng. Anh có cảm giác lạc lõng hệt như bản thân không thuộc về
thế giới này. Mỗi sớm mai thức giấc, mọi thứ quanh anh đều mới mẻ tới lạ lẫm, lạ lẫm tới vô tình, vô tình tới thắt tim. Anh chơi vơi… Dường như từng bước chân anh qua chưa hề lưu dấu, dường như cuộc sống của anh không bắt đầu mà đã chấm dứt thật chớp nhoáng. Rốt cuộc, anh là ai đây?
Kéttttt !
Tiếng phanh xe chói tai gấp gáp vang lên, đột ngột cắt phăng dòng suy nghĩ của chàng trai trẻ. Anh cau mày, lười biếng hé mắt quan sát xem thử cái quái gì khiến xe phải thắng khẩn cấp như thế!
-…
Chợt, Hữu Phong đánh rơi nhịp thở ngay tích tắc ấy. Nằm gọn trong đôi mắt xám tro là cô gái nhỏ đang đứng chết trân trước mũi xe, vóc dáng mảnh mai như trong suốt dưới vô vàn tinh thể nắng. Khuôn mặt thanh tú điểm nét sợ sệt, mái tóc rối bị gió hất tung che mất vầng trán nhỏ xinh…
- Phóng qua đi! - Quản gia Lâm run giọng ra lệnh cho tài xế kế bên, tim đập thật hỗn loạn.
Tài xế tuân lệnh đánh tay lái… Chiếc xe BMW chậm rãi lăn bánh, lướt qua cô gái nhỏ còn đứng lặng trên lòng đường tấp nập tựa một sinh linh tội nghiệp bị quẳng bên lề dòng đời hối hả, ngơ ngẩn nhìn theo BMW đang chạy sượt qua.
- Dừng-ngay-lại!
Hữu Phong đột nhiên gầm lên, mở vội cửa xe trong hai ánh nhìn kinh hoảng …